Chương 31: Phục kích

Phía nam của ảo cảnh, cả một vùng rừng bị tàn phá trở trụi, hơn nữa ở xung quanh còn đang âm ỉ lửa. Tất cả lại đều chỉ do một cuộc chiến chưa đi tới đâu hết của ba cậu học viện cấp III năm nhất Minh Anh, Giang Trần và Nhất Thắng gây ra.

Giang Trần: “Chết tiệt, hai cỗ quân cờ kia đúng là khó đối phó thật.”

Đứng trên Quân Cờ Cỗ Xe, Minh Anh: “Nhất Thắng, cậu đừng có trốn mà mau ra đây đi. Với mấy đòn tấn công diện rộng tầm thường như vậy, mình không nghĩ là làm được gì cậu đâu.”

Từ một tia điện biến ra, Nhất Thắng: “Biết vậy thì cậu nên cùng Giang Trần liên thủ đi chứ ?”

Minh Anh: “Liên thủ với một người không hợp sẽ vướng tay, vướng chân lắm. Cậu cũng biết vậy mà, đúng không ?”

Nhất Thắng: “Nếu xem cậu ta là quân cờ là được rồi, tướng giỏi ắt biết dụng quân.”

Giang Trần: “Hai cái tên này đều coi thường mình quá vậy nè ?”

Ngay lúc này bất ngờ có một tiếng nổ lớn vang lên, cả ba người Nhất Thắng cùng nhìn về phía hướng bắc của ảo cảnh nơi phát ra tiếng nổ đó thì nhìn thấy một cột sấm màu vàng cao chạm bầu trời, sáng rực cả một vùng rộng lớn.

Giang Trần: “Cái quái gì thế ? Độ kiếp sao ?”

Nhất Thắng: “Hướng đó sao ? Hình như Minh Thiện với tên nhóc Trần Minh gì đấy đang ở đó.”

Minh Anh: “Nhất Thắng biết vị trí của từng người trong ảo cảnh luôn sao ?”

Phía bắc ảo cảnh, nơi cột sấm xuất hiện, nó còn đang liên tục phóng các luồng điện ra khắp xung quanh. Minh Thiện bên trong cột sấm đó chưa biết ra sao, Trần Minh bên ngoài hai tay vẫn đan chéo lại duy trì chiến kỹ hoạt động. Các tia điện phóng ra ngày càng nhiều, tỏa loạn xa ra xung quanh, xới tung cả mặt đất, làm vô số cây cối bị đánh gãy đổ, đến cả long hồn ở ngay bên cạnh cũng bị đánh văng ra xa. Một lúc sau khi năng lượng duy trì đã hết, cột sấm cũng dần biến mất, để lại một vùng rộng lớn bị tàn phá, cây cối nằm ngổn ngang, khói lửa bóc lên mù mịt.

Trần Minh: “Chỉ cần đánh bại được anh, tốn bao nhiêu đây hồn lực cũng đáng.”

Minh Thiện: “Vậy xem ra số hồn lực mà nhóc vừa dùng đó là vô cùng lãng phí rồi.”

Trần Minh: “Không thể nào !??”

Hoàn toàn giật mình khi nghe thấy giọng của Minh Thiện, Trần Minh vội vàng quan sát thật kỹ nơi mà cột sấm lúc nãy đã được tạo ra. Từ đống khói bụi tàn tro dần tan hết, ngay vết nứt lõm lớn trên mặt đất, Minh Thiện vẫn bình an vô sự đứng hiên ngang nhìn Trần Minh.

Minh Thiện: “Nếu chiêu thức vừa rồi được thực hiện sớm hơn năm phút, trước khi đủ thời gian để mình có thể tái sử dụng Lục Quang Vệ Giáp chiến kỹ thì đúng là tiêu rồi.”

Nhìn thấy đối phương đến cả một vết xước trên mình cũng không có, Trần Minh lộ rõ vẻ mặt vô cùng hoang mang vì không thể tin Thần Nộ chiến kỹ mình lại hoàn toàn chẳng có tác dụng nào đến như thế.

Ngã xuống đất, Trần Minh: “Đùa sao chứ ? Lôi chiến kỹ Thần Nộ uy lực đến như vậy, anh ta còn đứng ở giữa trung tâm của vùng ảnh hưởng mà lại không bị sao ư ?”

Minh Thiện: “Nếu nhóc đã không còn gì để có thể chiến đấu nữa vậy thì, anh đây sẽ tiễn em ra khỏi ảo cảnh đây. Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm.”

Tay cầm song kiếm, Minh Thiện hạ trọng tâm cúi thấp người, vươn về trước, từ từ truyền hồn lực vào hai thanh kiếm. Khi cả hai lưỡi kiếm đều đã sáng rực, Minh Thiện toàn lực lao tới, cùng lúc chém hai nhát chí tử qua người Trần Minh. Hệ thống liền được kích hoạt, đưa Trần Minh vô sự ra khỏi ảo cảnh.

Khán đài, Minh Chấn: “Học viên cấp II năm cuối Trần Minh đã bị loại, ảo cảnh còn lại 11 học viên.”

Tuyết Nhi: “Nhóc con đó sao đánh bại Minh Thiện được.”

Ngọc Ni: “Mà đáng lẽ Minh Thiện nên trả cho tên nhóc đó lại mấy đòn hiểm ban nãy đã chứ ?”

Altonia: “Công chúa, ác quá!”

Trần Minh bị loại ảo cảnh bắt đầu lê từng bước thất thần mà rời khỏi sân đấu rồi lẩn đi mất tăm, chẳng thèm trở về khán đài xem để xem tiếp trận đấu. Ở hàng ghế dành cho học viên cấp II năm nhất, cũng chẳng có mấy ai để ý tới để đi an ủi cậu nhóc này. Còn trong ảo cảnh, Minh Thiện sau khi đánh bại Trần Minh thì lập tức di chuyển khỏi hiện trường, tiếp cận đến vị trị của một mảnh tinh thể nằm trên bản đồ ở gần đó.

Lúc này tại vị trí gần trung tâm của ảo cảnh, Ngọc Khiết đã nhanh chóng lấy cho mình một mảnh tinh thể mà chẳng hề lo lắng chút nào đến việc sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công. Nhưng Meyzuru sau đó cũng vừa tới, liền chạm mặt với Ngọc Khiết.

Meyzruru: “Cậu đã giữ một mảnh tinh thể đúng không ?”

Ngọc Khiết: “Ơ, nếu mình nói không đúng... Liệu cậu sẽ tin chứ ?”

Meyzuru: “Có lẽ mình sẽ phải trả lời không rồi.”

Hai bên im lặng nhìn nhau một lúc, không khí dần trở nên căng thẳng lên một cách vô hình. Từng cơn gió bắt đầu thổi qua tán cây làm những chiếc lá khẽ đung đua, ngay lập tức Meyzuru đã rút kiếm lao tới phía Ngọc Khiết.

Khán đài, Kinh Long: “Vậy người bị loại tiếp theo chắc sẽ là Meyzuru rồi.”

Gần đó nghe được, Tinh Thành: “Còn lâu, Meyzuru sẽ thắng cho mà xem.”

Mỉm cười tự đắc, Kinh Long: “Gió rồi cũng chỉ có thể giúp lửa cháy mạnh thêm hơn mà thôi.”

Tinh Thành: “Nhưng gió mạnh thì lửa cũng bị dập tắt.”

Ngồi giữa cuộc đấu khẩu, Đình Kha lầm bầm: “Hai cái đồi trồng đầy hoa sim tím này.”

Chủ động áp sát Ngọc Khiết, Meyzuru liên tục vung kiếm tấn công, dành thế chủ động trước đối phương. Về phần Ngọc Khiết thì cứ lùi lại, để cho Meyzuru được tự do tiến về phía mình.

Meyzuru: “Ngọc Khiết không định tấn công mình sao ?”

Ngọc Khiết: “Không hẳn vậy.”

Không biết từ lúc nào mà Ngọc Khiết đã ngưng tụ ở tay một luồng hồn lực dữ dội, sau đó trong lúc Meyzuru còn đang tiến tới thì Ngọc Khiết bất ngờ chưởng một đòn đẩy luồng hồn lực ấy về phía trước. Meyzuru rất nhanh tránh sang một bên để luồng hồn lực dữ dội lao qua, xuyên thẳng vào khu rừng đằng sau. Ngay chính lúc này, luồng hồn lực kia liền hóa thành ngọn bạch hỏa, cháy bừng lên cả một vùng rừng.

Meyzuru: “Quên mất cậu ta không cần bước niệm chú để phát động chiến kỹ, nguy hiểm thật.”

Ngọc Khiết đứng đấy tiếp tục ngưng tụ luồng hồn lực ở lòng bàn tay, sau đó tạo ra một vòng tròn lửa trắng hướng về phía Meyzuru. Vòng tròn lửa bắt đầu tập trung năng lượng từ mọi nguồn rồi xoay liên tục, đến một mức Ngọc Khiết liền dồn lực bắn ra một loạt các tia lửa trắng lao tới chỗ của đối phương.

Meyzuru: “Phong Nguyên Chiến Kỹ - Hóa Phong.”

Cơ thể Meyzuru dần tan biến thành một luồng gió bay vút lên không trung, cứ thế mà dễ dàng tránh được toàn bộ tia lửa mà Ngọc Khiết bắn tới. Sau đó trong trạng thái hóa phong, Meyzuru tiếp cận Ngọc Khiết rồi bất ngờ hiện thân trở lại dạng ban đầu, tay cầm kiếm chém thẳng xuống đối phương. Lưỡi kiếm được làm bằng một loại huyết ngọc của Meyzuru chém xuyên qua người Ngọc Khiết nhưng cơ thể đối phương sau đó lại bất ngờ trở thành các tia lửa trắng nhỏ tản ra xung quanh một cách rực rỡ rồi dần tan biến hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết nào.

Meyzuru: “Là phân thân hay ảo ảnh vậy ? Nhưng mà quan trọng hơn là cậu ấy đâu rồi ?”

Meyzuru vội vàng nhìn mọi hướng xung quanh thì liền thấy Ngọc Khiết đang lơ lửng trên không trung với một đôi cánh tạo nên từ hai ngọn bạch hỏa ở trên lưng, trông chẳng khác gì một nữ thiên thần đang hiện thế.

Khán đài, Hàn Ngọc: “Đó là đôi cánh thật sao !??”

Kinh Viêm: “Không, đúng hơn là một loại chiến kỹ phi hành.”

Thiên Vân Nghi: “Con bé truyền nhân của Yên gia này đúng là không phải hư danh, đến một chiến kỹ cổ xưa như vậy cũng có thể dùng được.”

Trên không trung, Ngọc Khiết hay tay cùng lúc bắt đầu ngưng tụ một khối hồn lực bạch hỏa vô cùng lớn. Rất nhanh đã đạt kích thước khổng lồ mà mình mong muốn, Ngọc Khiết liền chẳng ngần ngại mà ném khối hồn lực bạch hỏa thẳng xuống vị trí của Meyzuru đang đứng ở bên dưới.

Meyzuru: “Không ổn rồi, phạm vi tấn công của đòn này quá lớn. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Vệ Thần Vương, hiệu triệu !”

Khối hồn lực bạch hỏa khổng lồ lao xuống liền phát nổ, tạo nên một đám cháy dữ dội bởi những ngọn lửa trắng thuần khiết. Nhưng ngay sau đó liền có một ngọn gió lớn nổi lên từ trung tâm ngọn lửa, tạt thổi qua làm tắt dần những đám cháy xung quanh và một khối hồn lực phong nguyên tố mang hình dạng chiến binh khổng lồ xuất hiện với người đang đứng bên trong không ai khác chính là Meyzuru.

Khán đài, Tinh Thành: “Nếu Meyzuru đã có thể đứng được ở bên trong rồi thì hẳn chiến kỹ Phong Vệ Thần Vương của em ấy đã hoàn thiện rồi nhỉ ? Giờ đây nó đúng thật là một sự phòng ngự tuyết đối, mọi đòn tấn công bình thường đều trở nên vô dụng.”

Được sự bảo hộ của Phong Vệ Thần Vương bao bọc bên ngoài cơ thể, Meyzuru hoàn toàn nắm chắc sự tự tin mà lao lên phía đối phương, tay vung chắc thanh kiếm chém một nhát từ hướng trực diện.

Ngọc Khiết: “Hỏa thương kiến tạo...”

Từ lòng bàn tay của mình mà tỏa ra một ngọn lửa trắng dữ dội, Ngọc Khiết nhanh chóng biến chính ngọn lửa đó thành một thanh trường thương. Vung thanh trường thương đang rực cháy, Ngọc Khiết đỡ lại nhát chém từ Meyzuru, sau đó dứt khoát một đòn đánh bật đối phương về sau.

Trở lại mặt đất, Meyzuru liền ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Khiết: “Cậu ấy biết dùng thương để chiến đấu sao ?”

Ngọc Khiết: “Cường hóa... Sát lực !”

Giơ cao chiếc thương của mình bay dần lên, Ngọc Khiết sau đó vung tay nhẹ một cái đã đẩy chiếc trường thương đó một mạch lao thẳng xuống chỗ của Meyzuru. Trực diện đâm vào Phong Vệ Thần Vương, chiếc trường thương ấy liền phát nổ làm giải phóng ra một đám lửa màu trắng rất thuần khiết nhưng lại vô cùng dữ dội và mạnh mẽ. Ngọn lửa bừng lên như thế, sau đó liền nhang chóng lan rộng ra khắp xung quanh, chẳng có thứ gì cản nổi nó tàn phá khu rừng này cả,

Khán đài, Kinh Viêm: “Một chiếc thương bằng hồn lực hỏa nguyên tố vậy mà lại tạo ra uy lực đến như thế. Sức mạnh của con bé Ngọc Khiết này rõ ràng là được đào tạo ở cấp chiến lược rồi, một đòn cũng đủ thay đổi toàn bộ thế trận trước mắt.”

Xung quanh bị bao bọc bởi toàn là lửa, Meyzuru vẫn hoàn toàn bình an vô sự khi còn đứng trong sự bảo hộ tuyệt đối từ chiến kỹ Phong Vệ Thần Vương của mình.

Suy nghĩ trong đầu, Meyzuru: “Không có sát khí, không có bất kì luồng khí tức dữ dội nào tỏ ra... Vậy mà Ngọc Khiết vẫn khiến mình cảm thấy được rằng đang có một thứ áp lực nào đó hiện diện đang đè nặng lên bản thân của mình, đúng là đáng sợ thật.”

Ngọc Khiết: “Có sự bảo vệ của Phong Vệ Thần Vương nhưng Meyzuru vẫn tấn công chậm rãi thật đấy.”

Vẫn suy nghĩ, Meyzuru: “Việc tấn công Ngọc Khiết thật chẳng dễ dàng chút nào, thay vì ra sức công kích điên cuồng đầy vô nghĩa thì mình nên tỉ mỉ bắt lấy thời cơ cho từng đòn tấn công sẽ tốt hơn.”

Ngọc Khiết: “Nếu cậu không tấn công vậy thì đến lượt mình sẽ tấn công đây.”

Đưa một ngón tay trỏ chỉ về phía Meyzuru rồi bắt đầu ngưng tụ hồn lực ngay ở đầu ngón, Ngọc Khiết sau đó liền bắn ra một tia lửa rất nhanh đã chiếu thẳng xuống đối phương. Phong Vệ Thần Vương dùng hai cánh tay của mình đỡ lại, tuy vậy cơ thể vẫn bị đẩy lùi dần về phía sau cho đến khi tia lửa ấy dừng lại.

Meyzuru tròn xoe mắt nhìn vết hằn dài trên đất mà Phong Vệ Thần Vương đã tạo ra, lộ rõ hoàn toàn một vẻ mặt đầy bất ngờ.

Meyzuru: “Chiêu vừa rồi của Ngọc Khiết vậy mà đã có thể làm Phong Vệ Thần Vương lùi xa vậy sao ?”

Trên khán đài, Kinh Long: “Dùng chiến kỹ mà chẳng cần niệm chú thì đúng là sẽ có vài chiêu nhìn rất là đơn giản nhưng thực tế thì chiến kỹ của Ngọc Khiết đều là loại cấp cao cả, đến cả mình chưa chắc đã lãnh hội được một trong số đó nữa là.”

Ngọc Khiết ở trên không trung tiếp tục thi triển thêm một chiến kỹ khác, lần này một luồng hồn lực được ngưng tụ ở giữa cả hai lòng bàn tay tạo nên một khối cầu lửa trắng. Đám lửa cháy xung quanh sau đó cũng lập tức như bị điều khiển, tự động hút hết vào trong khối cầu lửa đang nằm trên tay đó của Ngọc Khiết.

Meyzuru: “Sức mạnh thật lớn. Không được, mình phải cản Ngọc Khiết lại. Phong Nguyên Chiến Kỹ - Phong Ảnh Trảm !”

Truyền hồn lực đưa vào lưỡi kiếm để khuếch đại cho chiêu thức thêm uy lực, Meyzuru vung chém một nhát liền phóng ra một đường kiếm phong nguyên tố sắc bén lao thẳng tới chỗ của Ngọc Khiết. Bằng một thái độ dứt khoát, Ngọc Khiết cùng liền ném luôn khối hỏa cầu trên tay hướng xuống chỗ của Meyzuru. Hai đòn công kích cứ thế mà lao thẳng trực diện vào nhau rồi phát nổ, luồng gió tỏa ra cũng làm cho các đốm lửa trắng văng tung tóe làm xuất hiện thêm hàng loạt đám cháy lớn dữ dội nữa.

Khán đài, Ngô Đình: “Sau này có con, mình phải dạy nó không được nghịch lửa thật kỹ mới được.”

Hóa giải khối hỏa cầu của Ngọc Khiết vừa xong, Meyzuru liền rất nhanh hóa thành cơn gió rồi vụt biiến mất trước mắt đối phương. Ngay sau đó, Meyzuru lại đột ngột xuất hiện ở phía sau lưng Ngọc Khiết, hai tay cầm chắc thanh kiếm, từ trên lao xuống chém một nhát.

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Thức kiếm thứ tư, Thiên Luân Trảm !”

Ngọc Khiết: “Là ở phía sau !”

Lưỡi kiếm của Meyzuru sắp chạm vào Ngọc Khiết, bỗng có một mảnh tinh thể màu đen từ đâu xuất hiện rồi biến thành dạng như một mũi giáo bất ngờ cản lại. Ngọc Khiết lúc này liền quay người lại, tay bắt lấy mảnh tinh thể màu đen đó, hóa nó thành một thanh kiếm rồi chém trả lại một nhát. Meyzuru đưa kiếm đỡ lại, Ngọc Khiết liền thay thanh kiếm bằng một chiếc thương rồi dùng phần cán vung một đòn mạnh đánh Meyzuru lao thẳng xuống đất. Chiếc hắc thương sau đó lại hóa thành mảnh tinh thể đen, hóa nhỏ rồi đính trở lại trên mặt của sợi dây chuyền đang nằm trên cổ của Ngọc Khiết.

Đứng dậy, Meyzuru: “Làm đến như vậy rồi mà mình vẫn không tấn công được Ngọc Khiết, đúng là bản thân thấy có chút khó chịu thật mà.”

Ngọc Khiết: “Phong Vệ Thần Vương đó của Meyzuru cũng làm mình rất khó chịu đấy.”

Ngọc Khiết đưa bàn tay ngưng tụ hồn lực để làm ra một loạt các thanh thương bằng bạch hỏa, sau đó bắt đầu phóng tất cả xuống chỗ của Meyzuru, tạo nên một đòn oanh tạc dữ dội, ánh lửa bừng sáng cả một vùng trời trong ảo cảnh.

Suy nghĩ, Ngọc Khiết: “Dù đòn tấn công của mình sử dụng có uy lực đến mức nào đi nữa thì vẫn chưa đủ để làm Meyzuru bị thương khi cậu ấy vẫn còn Phong Vệ Thần Vương bảo hộ được, phải làm sao đây ?”

Ngay lúc này, Meyzuru từ đám lửa bên dưới bất ngờ lao thẳng lên chỗ của Ngọc Khiết. Tay cầm kiếm vung đỡ những thanh trường thương bạch hỏa, Meyzuru rất nhanh đã đến ngay trước mặt của đối phương.

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Thức kiếm thứ nhất, Liên Toàn Phong Trảm !”

Lao về thẳng phía của Ngọc Khiết, Meyzuru đồng thời thực hiện một loạt các nhát chém mạnh liên tiếp nhắm vào đối phương. Các đường kiếm được chém ra rất nhanh, tạo nên những âm thanh tựa tiếng gió vun vút đầy sắc bén.

Ngọc Khiết: “Hỏa kiếm... Kiến tạo !”

Tay ngưng tụ hồn lực hỏa nguyên tố để biến ra một thanh kiếm bằng ngọn lửa trắng toát, Ngọc Khiết liền cầm lấy nó mà đỡ lại toàn bộ tất cả các đường kiếm của đối phương một cách hết sức dễ dàng.

Đáp xuống lại mặt đất, Meyzuru: “Mình chưa xong đâu, Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ ba, Chức Điểu !”

Cầm thanh kiếm để về sau, Meyzuru truyền lượng lớn hồn lực đưa vào trong lưỡi kiếm rồi dứt khoát một nhát chém tất cả ra. Luồng hồn lực phong nguyên tố lao ra cùng với đường kiếm liền cuộn cuồn hóa thành một con chim lớn, bay rất nhanh thẳng tới chỗ của Ngọc Khiết rồi va vào trực diện, gây nên một vụ nổ ngay giữa không trung, dẫn đến việc tạo ra từng đợt gió thổi mạnh làm tắt một vài đám lửa đang cháy âm ỉ gần đó.

Với vòng tròn bảo vệ trên người, Ngọc Khiết từ từ đáp xuống đất, trong đầu suy nghĩ: “Đây chính là vấn đề mà. Nếu không sớm đánh bại Meyzuru, lỡ mình để lộ ra sơ hở thì chắc chắn cậu ấy sẽ tận dụng rồi đánh bại ngược lại mình mất.”

Meyzuru: “Vậy là đòn kiếm Chức Điểu vừa rồi của mình vẫn không làm gì được Ngọc Khiết sao ?”

Vẫn suy nghĩ, Ngọc Khiết: “Muốn đánh bại được Meyzuru thì cần nhất định phải loại bỏ Phong Vệ Thần Vương nhưng làm cách nào đây ? Phong ngự tuyệt đối sẽ có điểm yếu là gì chứ ?”

Meyzuru: “Ngọc Khiết lại có vẻ mất cảnh giác rồi, mình phải tận dụng tấn công liền thôi. Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ nhất, Liên Toàn Phong Trảm !”

Ngưng tụ hồn lực phong nguyên tố vào lưỡi kiếm, Meyzuru đồng thời lao tới phía Ngọc Khiết khi đối phương lúc này đang có vẻ bận suy nghĩ điều gì đó mà dẫn đến việc mất cảnh giác.

Vẫn đang suy nghĩ, Ngọc Khiết: “Nhất Thắng đã nói chẳng có thứ gì trên đời là tuyệt đối cả, nếu vậy thì chắc chắn Phong Vệ Thần Vương kia cũng thế.”

Meyzuru áp sát Ngọc Khiết, vung kiếm chém liên tục. Ngay lúc này Ngọc Khiết liền bất ngờ tạo cánh bay lùi về phía sau, đồng thời tạo ra một khối hỏa cầu ném thẳng vào Meyzuru, đẩy đối phương ra xa mình.

Meyzuru: “Ngọc Khiết phản xạ nhanh quá.”

Tiếp tục suy nghĩ trong đầu, Ngọc Khiết: “Từ khoảng cách gần mà vẫn không tài nào làm ảnh hưởng lớp bảo hộ đó cả, tấn công trực diện thế này đúng là bất khả thi mà. Nếu là Nhất Thắng thì anh ấy sẽ làm gì nhỉ ?”

Phía nam ảo cảnh, cuộc chiến dữ dội khác vẫn đang diễn ra và khu rừng nơi đây vẫn tiếp tục bị tàn phá. Minh Anh lúc này có vẻ đang giữ ưu thế với hai quân cờ thần thánh khổng lồ của mình, liên tục tấn công dồn ép đối phương, lấy thế chủ động. Trong khi đó, Giang Trần chọn thế thua thiệt, vừa cố tránh lại vừa như đang kết ấn gì đó ở tay. Được một lúc, Giang Trần có vẻ đã kết ấn hoàn tất liền liều mình dừng lại đứng ngay bên dưới của Quân Cờ Cỗ Xe, đặt mạnh hai bàn tay xuống đất.

Giang Trần: “Ánh nắng của mặt trời thật rất tốt đấy. Ám Nguyên Chiến Kỹ - Thôn Phệ Chi Ảnh !”

Ngay lập tức phần bóng đổ của Quân Cờ Cỗ Xe như trở thành một cái vực sâu thẳm, dần bắt đầu nuốt chửng lấy nó xuống dưới như lần trước. Quân Cờ Cỗ Xe dĩ nhiên quá to lớn nên chẳng thể cử động, cứ thế mà đứng yên đó chịu trận.

Đang đứng trên Quân Cờ Cỗ Xe, Minh Anh: “Ha... Lần trước chẳng phải cậu đã thấy mình có thể dễ dàng lấy bản thể ban đầu quân cờ lên trở lại từ dưới phần bóng của cậu rồi sao, Giang Trần ?”

Giang Trần mỉm cười: “Chỉ cần không cho cậu lấy lại cả quân cờ lẫn bản thể là được chứ gì ?”

Giang Trần sau đó bất ngờ đứng dậy, tạm ngưng việc để cho cái bóng nuốt lấy Quân Cờ Cỗ Xe lại. Lúc này cổ pháo đài sống chỉ bị thôn phệ mới có một nửa, trông khi nửa cơ thể bên trên vẫn còn nằm đó.

Minh Anh: “Cậu nghĩ vậy là được rồi sao ?”

Giang Trần: “Cái gì ?”

Nhảy lên Quân Cờ Tượng bên cạnh, Minh Anh đưa tay về phía Quân Cờ Cỗ Xe rồi biến nó quay trở lại thành một quân cờ nhỏ ban đầu. Cầm lấy quân cờ đó, Minh Anh nhảy xuống tạo một vòng phép rồi ném vào. Ngay lập tức một Quân Cờ Cỗ Xe mới được triệu hồi, bình thường y hệt so với ban đầu.

Minh Anh: “Triệu hồi quân cờ cũng khá là mệt với tốn hồn lực đấy nhưng đó không phải vấn đề quá nghiêm trọng cho lắm đâu.”

Lùi về sau, Giang Trần: “Chết tiệt, vậy là vô dụng rồi.”

Minh Anh: “Giờ thì mình sẽ tiếp tục tấn công đây, Quân Cờ Tượng !”

Bắt đầu ngưng tụ hồn lực ở chiếc gậy phép cầm trên tay, Quân Cờ Tượng vung múa một cái liền đã tạo ra một luồng tử hỏa tạt về phía trước, dần lan rộng khắp xung quanh.

Nhất Thắng: “Quay đi quay lại thì hai cái tên này lại tự đấu với nhau luôn, chán thật.”

Đứng một góc nhìn Minh Anh và Giang Trần đánh nhau mà quên mất còn có mình ở đây, Nhất Thắng đứng đó nhắm mắt im lặng suy nghĩ một lúc rồi thở dài. Mở mắt ra với vẻ vẻ mặt đầy khó chịu, Nhất Thắng đan hai tay lại với nhau để trước lòng ngực, ngón út chạm đầu ngọn út, ngón cái chạm đầu ngón cái.

Nhất Thắng: “Mấy tên này... Làm mình cảm thấy bị tự ái rồi.”

Lấy ra từ trong túi trữ vật của mình ra một mảnh giấy có viết chú ngữ phía trên, Nhất Thắng đưa nó lên miệng ngậm chặt, hai tay đan lại thủ ấn, bắt đầu đọc thì thầm khẩu niệm.

Khán đài, Trần Khả đứng bật dậy ngạc nhiên: “Đừng nói động tác đó là...!!?”

Shin: “Không còn nghi ngờ gì nữa, đó rõ ràng là một phương pháp phát động chiến kỹ bằng chú ngữ trên giấy thời cổ xưa. Thứ chỉ được đề trong những quyển thần thư lâu đời của Đại Lục, do việc tiến hành một chiến kỹ cần rất nhiều kiến thức uyên bác nên đã từ vạn năm trước đến nay hầu như chẳng có một ai có thể dùng được.”

Thiên Vân Nghi: “Nhưng tên nhóc đó định dùng chiến kỹ gì mà lại phải dùng đến phương pháp này chứ ?”

Và câu trả lời được đưa ra khi Nhất Thắng đọc xong khẩu niệm, phần chú ngữ viết trên mẫu giấy liền thoát ra ngoài rồi bắt đầu thu thập một lượng hồn lực có trong môi trường lại. Tất cả diễn ra một cách chậm rãi nhưng cũng không quá lâu, vừa bằng với thời gian quá trình phát động một chiến kỹ cấp cao.

Nhất Thắng: “Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Lân Hồn Khởi Sinh, Lục Trọng !”

Minh Anh: “Cảm giác này... Nguy rồi, là Nhất Thắng !!!”

Khoảnh khắc khẩu niệm chiến kỹ được đọc lên, một thứ sức mạnh tỏa lớn được hình thành. Từ những những chú ngữ được hấp thụ hồn lực từ môi trường, chúng liền chuyển hóa thành một khối lôi cầu to lớn. Sau đó lại từ từ thêm bước chuyển hóa, khối lôi cầu biến thành một loạt sáu con kỳ lân điện to lớn.

Miệng vẫn còn ngậm mảnh giấy, Nhất Thắng: “Giờ thì... tất cả mau chạy đi !”

Nhất Thắng đập mạnh hai bàn tay vào nhau, mảnh giẩy liền tan biến, sáu con kỳ lân cũng lập tức cùng lúc lao thẳng tới phía của Minh Anh và Giang Trần. Đoạn đường mà đám kỳ lân đi còn tạo ra một dãy điện từ lớn, cả một vùng trời lúc này như có một tấm lưới bằng lôi nguyên tố phủ lên. Rất nhanh đòn tấn công này đã được phát huy uy lực của mình, tạo ra một vụ nổ vô cùng khủng khiếp. Kèm theo sau đó là cả một cơn bão điện từ dữ dội, làm cho hệ thống ảo cảnh trục trặc một chút rồi mới trở lại bình thường.

Khán đài, Kinh Long: “Mình... mình bị tên đó bỏ xa như vậy từ lúc nào chứ ?”

Tuyết Dạ: “Với tình hình này, có lẽ là ngay từ đầu rồi đấy.”

Nhất Thắng im lặng nhìn xung quanh, có vẻ là sau khi chắc chắn không gian xung quanh bên trong ảo cảnh đã hoàn toàn ổn định rồi mới lên tiếng.

Nhất Thắng: “Hể, ra hai người ở đó cơ à ?”

Đòn tấn công qua đi, cả một vùng bị tàn phá. Từ dưới đám cây gãy đổ, một cỗ máy gấu trúc trồi lên, Minh Anh từ phía sau đi ra. Phía khác, hiện lên từ dưới một cái bóng cây, Giang Trần cũng vô sự.

Giang Trần: “Tí nữa thì tiêu rồi.”

Minh Anh: “Không ngờ chiêu đó lại xử đẹp được luôn hai quân cờ của mình.”

Nhất Thắng: “Sao nào, hai người đã biết phải đối phó với ai đầu tiên chưa ?”

Minh Anh: “Giang Trần cậu bên trái, mình bên phải.”

Gật đầu, Giang Trần: “Rõ rồi.”

Lúc này tại phòng điều khiển hoạt động của ảo cảnh, toàn bộ lính canh gác ở đây đều đã bị đánh gục và có một đám người mặc áo đen trùm kín đầu khác xuất hiện. Một trong số đám người mờ ám đó còn có vị lão sư của Đông Thánh Viện, người đã từng gác phần thi tuyển đầu vào của Altonia.

Tháo mũ trùm đầu, Nhất Tướng nói với vị lão sư kia: “Toàn bộ đã vào vị trí rồi chứ, Betray ?”

Betray: “Ta đã sắp xếp xong rồi, chỉ đợi lệnh nữa. Khi đó ảo cảnh sẽ hoàn toàn trở thành một kết giới, đám học viên đó muốn thoát cũng chỉ đợi có lúc chết mới thoát được mà thôi.”

Nhất Tướng: “Tốt lắm, một cuộc tấn công bất ngờ thế này thì dù Đông Thánh Viện đang có mặt bao nhiêu cường giả cũng không thể cản được ngày chết của bọn học viên thiên tài đó. Đặc biệt, Dương Minh Thiện hôm nay chắc chắn sẽ bị giết.”

Bất ngờ từ ngoài cửa đi vào, một Lam Lôi Vệ: “Mà ta lại đoán, các ngươi mới là kể bị giết ngày hôm nay đấy.”

Phía nam ảo cảnh, Minh Anh và Giang Trần thay vì tấn công Nhất Thắng thì mỗi người lại chia ra hai hướng, dồn công kích vào một vị trí nhất định. Nhất Thắng cũng vậy, dùng phi đao phóng ra nhiều hướng xung quanh.

Khán đài, Trần Khả: “Chuyện gì vậy ?”

Shin: “Tôi đi kiểm tra thử.”

Ngay lúc này lớp màn năng lượng ảo cảnh bao bọc xung quanh sân đấu bỗng dao động rồi thay đổi màu sắc, biến thành một siêu kết giới vững chắc, ngăn bất kì người nào ra vào ảo cảnh.

Nhất Thắng: “Lam Lôi Vệ hành động rồi mà chúng vẫn kích hoạt kết giới được sao ?”

Bất ngờ một tên lính phản loạn hiện ra rồi ngã xuống đất chết tươi do bị phi đao đâm vào cổ, trên tay hắn vẫn cầm một thiết bị kì lạ trông như một máy điều khiển.

Nhất Thắng: “Ra vậy, mỗi tên địch đều có thể kích hoạt biến ảo cảnh thành kết giới từ xa sao ?”

Lộ diện, một tên lính phản loạn khác: “Ngươi, đừng nói là ngươi biết về cuộc tấn công này đấy ?”

Nhất Thắng: “Không hẳn là biết, mà ta chỉ đoán sẽ xảy ra thôi. Khi biết được mục đích của các ngươi rồi thì... Nắm đầu dẫn đi cũng chẳng phải chuyện gì khó cho lắm.”

Từ sau lưng tên lính phản loạn đó, một phân thân của Nhất Thắng bất ngờ xuất hiện rồi một dao đâm chết hắn. Lúc này xung quanh, hàng loạt tên lính phản loạn được bố trí mai phục đều bị hạ gục, nằm dài một đám trên mặt đất.

Minh Anh: “Không ngờ cậu lại nhận ra sự hiện diện của bọn phản loạn này sớm như thế đấy, Nhất Thắng.”

Giang Trần: “Nếu đã biết rồi thì nói ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao ?”

Nhất Thắng: “Chiếm thế chủ động từ trong thế bị động, như vậy không phải là ngầu lắm hay sao ? Mà... Khốn kiếp, tên đó cũng vào đây rồi ! Nhanh lên, tới chỗ Minh Thiện.”

Ở bên ngoài, mọi người đang chẳng biết chuyện gì xảy ra thì gia chủ Yên gia Yên Đinh Vương cùng với quân đội Đế Quốc xuất hiện. Viện trưởng học viên hoàng gia, Ngọc Thánh cũng đứng lên tiến về trung tâm khán đài.

Đinh Vương: “Kết giới sao ?”

Trần Khả: “Để làm được chuyện này thì chắc chắn trong Đông Thánh Viện vẫn còn nội gián mà.”

Ngọc Thánh: “Đây là kết giới chỉ có thể phá hủy từ bên trong, để phá hủy từ bên ngoài thì mất ít nhất cũng phải một ngày. Bọn trẻ trong đó bây giờ lại đang gặp tình trạng rất nguy hiểm nữa chứ.”

Đinh Vương: “Xem ra ta chỉ có thể đứng đây trông đợi vào bọn nhóc trong kia phá kết giới thôi.”

Ngọc Thánh: “Đúng vậy nhưng kết giới đó cũng có phần rất phức tạp, rất khó để phá giải.”

Mỉm cười tự tin, Đinh Vương: “Vậy sao ?”

Khi đó trên khán đài, những người khác cũng phần nào nhìn ra được tình hình đang diễn ra hiện tại. Phần lớn đều chẳng có hành động gì mà vẫn chỉ ngồi đó, bởi dù sao chính bản thân họ cũng biết mình chẳng giúp được gì lúc này.

Y Viễn: “Hy vọng Nhất Thắng sẽ không sao cả.”

Tuyết Nhi: “Minh Thiện... Bọn chúng lại nhắm vào anh ấy nữa sao ?”

Phía bắc ảo cảnh, Minh Thiện đang ở một mình thì xung quanh có một đám lính phản loạn bất ngờ lao ra tấn công. Nhưng bằng cách nào đó mà đã biết trước sự hiện diện của bọn chúng, Minh Thiện dễ dàng hạ gục tất cả bọn chúng trong nháy mắt.

Một tên lính phản loạn nằm trên đất: “A... Ngươi... ngươi... Sao ngươi biết bọn ta tấn công ?”

Minh Thiện mỉm cười: “Có một con rắn đã nói cho ta biết đó.”

Tên lính phản loạn: “Con rắn... sao ?”

Suy nghĩ, Minh Thiện: “Thật không ngờ Nhất Thắng lại còn có thể truyền thông tin cho mình qua hồn lực của con Ám Huyết Xà mà mình đã hấp thụ, nhờ vậy mà lần này mình đã biết được cuộc tấn công lần này có lẽ sẽ xảy ra.”

Bỗng lúc này Minh Thiện cảm nhận được có một luồng khí tức dữ dội đang đến gần liền vội lùi về sau, rất may là vừa lúc tránh được một đòn tấn công bất ngờ lao tới. Lúc này, luồng khí tức dữ dội kia đã ở ngay phía trên đầu của Minh Thiện.

Mở Long Hồn Ấn Kỹ, Minh Thiện: “Cảm giác dồn ép này... Không thể nào sai được, chính là cái tên đêm đó !”

Ngẩng đầu lên trời là một kẻ mặc áo đen đang đứng lơ lửng giữa không trung nhìn xuống Minh Thiện, bản thân hắn tỏa ra sức mạnh của cường giả bậc Tinh Vương. Không ai khác, kẻ mặc áo đen đó chính là thủ lĩnh của phe phản loạn.

Tên thủ lĩnh: “Lần trước không giết được ngươi, lần này thì ngươi đừng hòng có được may mắn đó nữa.”

Minh Thiện: “Tử thần lần trước vẫn để ta sống thì lần này cũng như vậy thôi, Long Hồn Ấn Kỹ thể tối thượng !”

Tên thủ lĩnh: “Không, là do tên tử thần đó muốn gom trọn các ngươi một lần thì đúng hơn.”

Phía tây của ảo cảnh, Đại Thắng bị bao vây bởi một đám lính phản loạn khác. Cùng cảnh ngộ, Thiên Thi lẫn Ái Ngân cũng đều bị bao vây như vậy. Tại phía đông ảo cảnh, Arashi đã dọn dẹp gọn gàng đám lính mai phục mình nên thảnh thơi quan sát tình hình. Ở hướng khác gần đó, Hân Hân là người phải đối đầu với hai kẻ thù nguy hiểm có mặt trong này.

Bậc Tinh Đế, mặc kim giáp bạc, tay phải đeo móc, tay trái mang một cái khiên có cạnh xung quanh giống với răng cưa, là Tam Tướng: “Lâu rồi không gặp, Hân Hân.”

Bậc Tinh Đế, mặc kim giáp vàng, có một tấm đại khiên to lớn y hệt thân hình của hắn, là Tứ Tướng: “Đừng chào hỏi như vậy, cẩn thận con ả đó giết ngươi đấy.”

Hân Hân: “Kiểu gì ta cũng sẽ phải giết hai ngươi thôi.”

Tam Tướng: “Ha... Ghê vậy ?”

Tứ Tướng: “Để xem... Ai giết ai ?”

Trong khi những người khác đều đã biết chuyện, hai người Ngọc Khiết và Meyzuru vẫn chưa nhận ra ảo cảnh đã biến đổi thành một kết giới do vị trí họ ở trung tâm nên không thể thấy được các bức tường bao bọc xung quanh mình. Hơn nữa đám lính phản loạn mai phục ở xung quanh sớm đã bị đám lửa dữ dội hù cho bỏ chạy từ lúc nào, vì vậy Ngọc Khiết và Meyzuru cứ thế mà vô tư đấu với nhau cho đến lúc nhóm ba người Nhất Thắng đi qua kể cho rõ mọi chuyện.

Ở bên ngoài, các cường giả đang cùng nhau cố phá huỷ kết giới từ bên ngoài, dù vậy thời gian xong sớm nhất cũng phải đến tận rạng sáng ngày mai. Tất cả mọi hy vọng bây giờ đều chỉ còn có thể đặt vào thực lực của các học viên ở bên trong đó mà thôi.

Trong ảo cảnh, tên thủ lĩnh phe phản loạn: “Hồn ma bên cạnh ngươi có vẻ đã bị tan biến từ đêm đó rồi, vậy thì ngươi nghĩ sẽ chịu được bao lâu khi tự mình đấu với ta chứ ?”

Minh Thiện: “Ý ngươi là... Ta sẽ đánh bại ngươi trong bao lâu à ?”

Dứt lời, Minh Thiện liền cưỡi trên long hồn bay thẳng đến chỗ của tên thủ lĩnh kia. Hay tay lấy ra cả hai bảo thanh kiếm, Minh Thiện bất ngờ phát động bứt tốc rồi áp sát ra sau lưng đối phương.

Minh Thiện: “Kiếm Kỹ - Sát Lực Bạo Phá Kiếm.”

Tên thủ lĩnh: “Thật nhanh !”

Vung song kiếm chém cùng một lúc vào tên thủ lĩnh, Minh Thiện tạo ra hai đường kiếm đầy uy lực, đánh hắn chẳng kịp phản ứng gì mà rơi mạnh thẳng luôn xuống dưới đất.

Đứng dậy, tên thủ lĩnh: “Chết tiệt, cái gì vừa diễn ra vậy chứ ?”

Đáp xuống, Minh Thiện: “Ra đây là sức mạnh thật sự của mình khi không còn bị kiềm hãm nữa sao ? Cảm giác tuyệt thật.”

Tên thủ lĩnh: “Thực lực tên này vậy mà đã tiến bộ rất nhiều rồi nhưng so với mình, thì đó vẫn chỉ là cỏ rác !”

Vung tay một cái, tên thủ lĩnh liền phóng ra cả tá chiếc đao về phía đối phương. Minh Thiện vừa đỡ lại hết đám phi đao thì tên thủ lĩnh đó không biết từ lúc nào mà hắn đã ở ngay trước mặt, tay cầm một thanh đoản đao đâm thẳng tới. Bằng tốc độ phản xạ của bản thân, Minh Thiện bứt tốc về phía sau và đồng thời tạo ra nhiều ảo ảnh bao vây xung quanh đối phương.

Tên thủ lĩnh: “Trò vặt !”

Tên thủ lĩnh giẫm mạnh chân xuống đất liền tỏa ra luồng khí tức dữ dội tỏa ra xung quanh, làm không gian bị dao động, ảo ảnh lập tức bị bẻ cong biến dạng. Vừa nhìn ra Minh Thiện thật, liếc mắt một cái đã thấy tên thủ lĩnh xuất hiện ngay trước mặt đối phương.

Minh Thiện: “Từ lúc nào mà...”

Tên thủ lĩnh: “Đây là cách biệt về sức mạnh đấy nhóc !”

Bằng một chưởng kích mạnh trực diện từ tên thủ lĩnh, Minh Thiện liền bị đánh bay văng ngược về phía sau, đi được một khoảng vô cùng xa, va vào làm gãy đổ cả một hàng cây.

Tên thủ lĩnh: “Giờ thì chết đi, Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Hồn Khởi Sinh !”

Lồm cồm đứng dậy, Minh Thiện: “Còn lâu ta mới chịu chết, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh !”

Hai người cùng tạo ra hai con rồng, một thủy long màu xanh dương và một quang long màu xanh lục lao thẳng vào nhau. Ngay lập tức tạo ra một vụ nổ dữ dội với âm vang như tiếng gầm của rồng, thôi bay gần như tất cả cây cối ở gần đó.

Tên thủ lĩnh: “Không ngờ chiến kỹ của ngươi lại có thể ngang uy lực với chiến kỹ mà ta phát động, nhưng để xem ngươi có thể dùng được Quang Long Hồn Khởi Sinh đó bao nhiêu lần. Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Hồn Khởi Sinh !”

Minh Thiện: “Chết tiệt, hắn lại có thể dùng liên tục một chiêu cấp cao như vậy sao ?”

Tên thủ lĩnh: “Ta là Tinh Vương cơ mà.”

Tiếp tục ngưng tụ hồn lực tạo ra một con thủy long, tên thủ lĩnh liền điều khiển nó lao thẳng tới chỗ của đối phương. Minh Thiện liền ra hiệu gọi long hồn bay về chỗ mình nhưng có vẻ là không kịp.

Minh Thiện: “Đành dùng tới nó thôi, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Lục Quang Vệ Giáp !”

Hào quang bao quanh Minh Thiện, tạo nên lớp phòng ngự tuyệt đối trước đòn công kích Thủy Long Hồn Khởi Sinh. Minh Thiện chỉ bị đẩy văng đi, hoàn toàn bình yên vô sự không chút thương tổn nào sau đó.

Tên thủ lĩnh: “Lục Quang Vệ Giáp ? Đúng là thứ chiến kỹ phiền phức.”

Liền cưỡi lên long hồn, Minh Thiện: “Chưa gì đã ép mình phải dùng đến Lục Quang Vệ Giáp rồi, hắn đúng là mạnh mà.”

Tên thủ lĩnh: “Để xem lần này ngươi còn có gì để đối phó với chiêu này của ta nữa đây, Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Hồn Khởi Sinh !”

Minh Thiện: “Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bứt Tốc !”

Thu long hồn lại, Minh Thiện liền vụt tốc trước khi chiêu thức Thủy Long Hồn Khởi Sinh lao tới. Sau đó xuất hiện ngay phía trên tên thủ lĩnh, Minh Thiện cầm hai thanh bảo kiếm lao xuống.

Minh Thiện: “Không phải lần nào chiêu của ngươi cũng đến được chỗ của ta đâu, Kiếm Kỹ - Sát Lực Kiếm !”

Tên thủ lĩnh: “Tốc độ này của ngươi, ta sớm đã bắt kịp rồi.”

Minh Thiện vung kiếm chém, tên thủ lĩnh liền bất ngờ biến mất ngay trước đường kiếm. Ngay sau đó tên thủ lĩnh lại lập tức xuất hiện ở phía sau Minh Thiện, tay ngưng tụ hồn lực rồi chưởng một kích làm đối phương đập người thẳng xuống đất.

Tên thủ lĩnh: “Kẻ được chọn này như ngươi sẽ chẳng có một đất diễn nào khi đối đầu với thực lực tuyệt đối cả đâu.”

Minh Thiện: “Ờ, vậy đấy. Bởi vì lúc này đất diễn là của một thứ khác cơ.”

Từ trên trời lao xuống, long hồn một kích lao thẳng vào tên thủ lĩnh rồi hất hắn văng mạnh ra xa. Minh Thiện liền đứng dậy, thu kiếm rồi ngưng tụ hồn lực.

Minh Thiện: “Nhận lấy, Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Thiên Sát Châm.”

Tên thủ lĩnh: “Chiến kỹ đó... ?!!!”

Từ luồng hồn lực trên tay biến ra một loạt vô số chiếc kim châm bằng quang nguyên tố, Minh Thiện liền vung tay, tất cả lập tức phóng đi, lao thẳng về phía của tên thủ lĩnh. Tạo nên một đòn tấn công dữ dội, oanh tạc một vùng trải dài phía trước.

Tên thủ lĩnh: “Cũng đáng gờm đó...”

Trên người phủ lớp Thủy Khải Hồn Giáp bị nứt mẻ, tên thủ lĩnh bất ngờ lao ra từ đống cây cối nằm hỗn độn do bị tàn phá, cùng với trên tay là một khối thủy cầu lớn.

Tên thủ lĩnh: “Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Bạo Phá !”

Tên thủ lĩnh đến gần Minh Thiện thì liền dùng nội lực từ tay đẩy mạnh một chưởng vào khối thủy cầu, lập tức tạo ra được dòng nước mang hình dáng của một con rồng uốn lượn lao thẳng tới đối phương. Từ khoảng cách và đòn tấn công bất ngờ đó, Minh Thiện không kịp trở tay nên lãnh trọn đòn từ trực diện, bị đánh văng đi một khoảng rất xa.

Đứng dậy liền cưỡi lên long hồn, Minh Thiện: “Cứ đánh tay đôi kiểu này với hắn thế nào mình cũng sẽ thua thôi, chết tiệt.”

Từ từ bay lên, tên thủ lĩnh: “Ngươi nói đúng rồi đó, biết vậy thì mau buông tay chịu chết ngay đi cho ta đỡ nhọc công nào.”

Đưa tay che mũi lại, Minh Thiện: “Ta nói là nếu đánh tay đôi mới thua mà.”

Tên thủ lĩnh: “Ý ngươi là sao chứ ?”

Minh Thiện lấy ra một viên huyết đan từ túi trữ vật rồi đưa vào miệng cắn, huyết khí liền tỏa ra nồng nặc. Đan kết ngưng tụ hồn lực, Minh Thiện liền thở ra một luồng khí tức đỏ đậm có mùi tanh về phía tên thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh: “Mùi máu sao ?”

Cắn một viên đan khác để khử mùi tanh trên người, Minh Thiện: “Đúng, là mùi máu của Ám Huyết Xà.”

Máu tanh theo không khí mà tỏa dần ra khắp xung quanh, tạo nên một lời gọi mời với đám hồn thú bên trong ảo cảnh này. Ngay lập tức mặt đất bên dưới rung chuyển, hàng đàn hung thú xuất hiện tụ tập lại chờ chực. Chưa hết, trên trời còn có một mảng đen sầm của bầy hung điểu, chúng đều theo mùi máu mà nhắm thẳng vào tên thủ lĩnh để tấn công.

Tên thủ lĩnh: “Một đám hỗn tạp !”

Tên thủ lĩnh mới chỉ vung tay mấy cái, đám hung điểu xung quanh liền thay nhau chết rơi như rạ, từng bầy lũ lượt kéo đến thì từng bầy cũng đều thay nhau mà chết như vậy.

Tên thủ lĩnh: “Yêu thú cấp thấp vốn chẳng là gì với cường giả như ta, đã vậy hồn thú trong ảo cảnh chỉ là thực thể giả lập nên vốn yếu hơn hồn thú bên ngoài. Minh Thiện, ngươi nghĩ lũ này làm khó được ta sao ?”

Minh Thiện: “Ai nói ngươi trong này chỉ có yêu thú thôi vậy ?”

Tên thủ lĩnh: “Sao chứ ?”

Từ nơi cao nhất của bầu trời nơi ảo cảnh, một làn sóng xung động bỗng xuất hiện và từ từ đưa ra một cặp mắt màu đỏ lờm nhìn xuống tên thủ lĩnh kia. Một thoáng in lặng, sinh vật ấy liền cất lên tiếng chói tai rồi bất ngờ lao ra.

Bên ngoài ảo cảnh, Ngô Đình: “Linh Thú mang hình dạng của một con chim lớn, thân rắn có bốn chân, lông vũ mang màu tím đen, vô cùng hung dữ. Không sai, đó là Tử Huyền Mãng Điêu !”

Minh Chấn: “Ảo cảnh thí luyện của trường ta mấy năm nay đã không dùng đến mấy hồn thú cấp cao như này, Tử Huyền Mãng Điêu kia cũng xém tí làm tôi quên nó có trong dữ liệu của ảo cảnh này luôn.”

Ngô Đình: “Lôi được Tử Huyền Mãng Điêu ra, vậy chắc chắn thứ khí tức vừa rồi mà học viên Minh Thiện tạo ra là mùi máu tanh của một linh thú nào đó. Nếu vậy, chắc chắn thứ đó cũng có thể sẽ xuất hiện.”

Minh Chấn: “Đến rồi kìa !”

Bên trong ảo cảnh, Tử Huyền Mãng Điêu vừa lao ra liền xà xuống tấn công tên thủ lĩnh bằng những luồng gió sắc bén mà nó tạo ra bằng cách đập mạnh đôi cánh của mình. Khác với chiến kỹ của con người, luồng gió được Tử Huyền Mãng Điêu tạo ra rất nhanh và nhiều, tên thủ lĩnh kia phải cật lực mới tránh được hết. Ngay lúc này, mặt đất bên dưới bỗng rung chuyện rồi tạo ra vết nứt. Sau đó, từ vết nứt liền có một sinh vật khổng lồ khác lao lên, bất ngờ vung vuốt vã vào tên thủ lĩnh một cái làm hắn không kịp trở tay mà rơi thẳng xuống dưới đất.

Lồm cồm đứng dậy, tên thủ lĩnh: “Cái thứ vừa rồi hình như là... Đại Thạch Thú !”

Hiên ngang cao hơn chục mét đứng giữa đại lâm bạt ngàn là một linh thú phủ lớp vảy cứng tựa như đá với đầy rong rêu bám phía trên, được biết với cái tên là Đại Thạch Thú. Nó là một trong những sinh vật đứng đầu trong các linh thú mạnh mẽ nhất ở Đại Lục Thánh Hồn.

Tên thủ lĩnh: “Khốn kiếp, ảo cảnh thôi mà có cả dữ liệu của đám yêu chủng như này luôn sao ?”

Đứng bên ngoài tự đắc, Ngô Đình: “Thường thôi, thường thôi.”

Lúc này không chỉ có một con Tử Huyền Mãng Điêu hay một con Đại Thạch Thú mà còn bắt đầu có một loạt các linh thú khác kéo đến chỉ vì mùi máu tanh. Cùng với đám yêu thú xung quanh, tất cả đổ dồn lên tấn công tên thủ lĩnh kia, tạo nên một cuộc chiến đầy hỗn loạn. Nhân lúc này, Minh Thiện liền âm thầm cưỡi long hồn rời đi.

Minh Thiện: “Không biết những người còn lại có an toàn không ? Đặc biệt là Hân Hân, cô ấy cũng là một mục tiêu truy sát hàng đầu của bọn phản loạn đó.”

Nhưng Minh Thiện đi chưa được bao xa thì ngay phía sau cậu, chỗ mà tên thủ lĩnh kia đang đối phó với đám hồn thú bỗng vang một tiếng nổ vô cùng khủng khiếp. Đứng từ xa, Minh Thiện có thể thấy cả một vùng cây đang thay nhau gãy đổ xuống, dần kéo rộng ra như quân cờ domino.

Minh Thiện: “Cái gì đang diễn ra ở đó vậy chứ ?”

Tên thủ lĩnh: “Ngươi muốn được biết không ?”

Thủy Khải Hồn Giáp dù bị phá tan tành, tên thủ lĩnh có vẻ đã tiêu diệt toàn bộ đám hồn thú đằng kia rồi rất nhanh đuổi tới Minh Thiện chỉ trong một cái khoảnh khắc ngắn ngủi đến đáng sợ. Hắn bỗng giải phóng một luồng khí tức dữ dội, đồng thời tạo nên một vùng không gian bao quanh ngăn cả mùi tanh trên người lan tỏa ra.

Minh Thiện: “Tiêu rồi, vậy mà cả đám hồn thú lại chẳng làm khó được hắn.”

Tên thủ lĩnh: “Nếu là hồn thú thực sự thì may ra còn có thể cầm chân ta được nửa giờ. Lần này thì... Ngươi chết chắc rồi, Dương Minh Thiện !”

Tỏa ra một luồng áp lực lớn lên người đối phương, tên thủ lĩnh liền áp sát rồi một đòn đánh cả Minh Thiện lẫn long hồn rơi thẳng xuống bên dưới. Sau đó hắn tiếp tục ngưng tụ hồn lực, tạo ra hai quả thủy cầu lớn rồi cùng lúc giáng hai con thủy long tấn công đối phương.

Bị đánh văng đi, Minh Thiện: “Có lẽ phải dùng đến Huyết Thánh Tộc thôi.”

Tên thủ lĩnh: “Dù có sử dụng cái gì đi nữa thì sớm muộn gì hôm nay ngươi cũng phải chết thôi.”

Áp sát Minh Thiện từ phía, tên thủ lĩnh hai tay hai thanh đao đâm tới.

Minh Thiện: “Chết tiệt, hắn nhanh quá !”

Meyzuru: “Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ ba, Chức Điểu !”

Từ xa, Meyzuru một kiếm chém ra luồng gió mang hình con chim lớn bay tới ngăn tên thủ lĩnh tấn công. Minh Thiện ngay lập tức nhân cơ hội liền bứt tốc tránh sang một phía.

Tên thủ lĩnh: “Đám vô dụng, vậy mà cũng không giết được một con nhóc sao ?”

Đứng trên Quân Cờ Cỗ Xe, Minh Anh: “Khác quái gì ngươi đâu, Tinh Vương cường giả.”

Từ chân bóng trồi lên, Giang Trần: “Vậy kẻ thù của mình sẽ là một Tinh Vương à ?”

Minh Anh: “Ờ, nên cẩn thận coi chừng chết đấy.”

Giang Trần: “Khỉ, có chết thì cậu cũng là người chết trước đấy.”

Tên thủ lĩnh tỏ vẻ khó chịu: “Các ngươi đều phải chết !”

Bỗng trong khoảnh khắc cảm nhận được một thứ áp lực đáng sợ ở phía sau, tên thủ lĩnh vội vàng nghiêng người quay lại thì liền có một lưỡi dao bất ngờ sượt qua mặt của hắn.

Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Nhất Thắng: “Đừng có tự cho mình là tử thần vậy chứ ?”

Minh Thiện: “Nhất Thắng ?”

Vết cắt trên gương mặt liền chảy máu, Tên thủ lĩnh lui ngay về sau: “Từ lúc nào mà... ?!!”

Nói với Minh Thiện, Nhất Thắng: “Mình chỉ là một phân thân thôi. Mà, dù sao phối hợp cùng với mọi người ở đây chắc cũng sẽ câu được tầm mười lăm phút.”

Minh Thiện: “Mười lăm phút ?”

Lúc này tại trung tâm ảo cảnh, Nhất Thắng thật đang tiến hành giải kết giới. Để Nhất Thắng không bị làm phiền bởi đám lính tàn dư của phe phản loạn và bọn hồn thú, Ngọc Khiết đứng ở ngay bên cạnh bảo vệ.

Tên thủ lĩnh: “Nếu các ngươi đã muốn có một cái chết đau đớn thì ta đầy vậy. Triều hồi, đại đội Độc Sa Cáp !”

Ngưng tụ hồn lực, tên thủ lĩnh tạo ra một vòng tròn chú ngữ. Sau đó từ dưới vòng tròn đó, một đàn bò cạp Độc Sa Cáp lũ lượt kéo nhau trồi lên. Cứ thế chưa đầy một phút đã có hơn trăm con Độc Sa Cáp chen chúc xuất hiện, vậy mà vẫn còn có con tiếp tục trồi lên, cứ như là vô tận vậy.

Giang Trần: “Cái gì vậy chứ ? Đông quá rồi !”

Minh Anh: “Hồn lực của cái tên này là vô tận hay sao vậy chứ ? Có thể triệu hồi một đàn Độc Sa Cáp như vậy, biến thái quá.”

Meyzuru: “Chúng ta hoàn toàn bị áp đảo về số lượng luôn rồi.”

Minh Thiện: “Đành vậy, tới đâu thì tới. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Bạo Vũ Thiên Sát Châm !”

Trước một đàn bò cạp Độc Sa Cáp, Minh Thiện liền đối phó bằng đòn công kích diện rộng. Vô số chiếc kim bằng quang nguyên tố lao tới, thi nhau đâm qua người đám Độc Sa Cáp nhưng chỉ có vài con là chết.

Minh Thiện: “Vỏ của nó cứng quá.”

Minh Anh: “Nếu đã không đâm xuyên qua được bọn này thì chỉ có thể nướng lên thôi, Quân Cờ Tượng !”

Quân Cờ Tượng ngưng tụ hồn lực vào chiếc gậy phép rồi bắt đầu từ đó phóng ra ngọn lửa tím mãnh liệt vào đám Độc Sa Cáp. Nhưng bọn bò cạp này lại chịu nhiệt chẳng hề kém, chỉ một số bị lăn ra chết, đám còn lại dù bị lửa thiêu vẫn tràn lên.

Meyzuru: “Đừng bỏ cuộc, chúng ta cùng tiêu diệt bọn chúng là được. Kiếm Kỹ - Kiếm thức thứ nhất, Liên Toàn Phong Trảm !”

Với Phong Vệ Thần Vương bảo hộ, Meyzuru tiên phong vào giữa đội hình đám bò cạp Độc Sa Cáp rồi bắt đầu chém chết từng con một.

Giang Trần: “Không thể thua một cô gái được, xem đây !”

Lấy ra một loạt những quả pháo nổ của mình, Giang Trần ném thẳng vào đám Độc Sa Cáp kia. Trước khí thế thôi thúc, Minh Anh cũng không chịu thua thế trước Giang Trần này.

Minh Anh: “Được lắm ! Ra đây, Cỗ Pháo Đại Đạn Gấu Trúc Tự Hành.”

Lấy ra cỗ máy chiến đấu mang hình dạng một con gấu trúc ra, Minh Anh liền vung tay ra hiệu thì nó lập tức xả đạn như mưa vào kẻ thù phía trước. Quân Cờ Cỗ Xe và Quân Cờ Tượng cũng cùng với Cỗ Pháo Gấu Trúc, tranh nhau càn quét bọn Độc Sa Cáp.

Tên thủ lĩnh: “Cứ ở đó mà đánh cho hết sức các ngươi đi. Còn Minh Thiện, ta tới giết ngươi ngay đây !”

Trực tiếp lao tới chỗ Minh Thiện, tên thủ lĩnh bất ngờ một đòn đánh văng cậu ta vào một cái cây gần đấy. Hắn sau đó liền tiếp tục ngưng tụ hồn lực, chưởng một kích nhưng Minh Thiện kịp phản ứng tránh được.

Minh Thiện: “Xem ra mình vốn không thể thoát được hắn.”

Tên thủ lĩnh: “Biết vậy thì chịu chết đi, Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Hồn Khởi Sinh !”

Minh Thiện: “Còn lâu ta mới nghe theo ngươi kiểu đó, linh long đến đây. Quang Nguyên Chiến Kỹ - Quang Long Hồn Khởi Sinh, Song Long Kích !”

Tên thủ lĩnh tạo ra một con thủy long lao tới, Minh Thiện lại dùng đến tận cả long hồn và quang long để đối phó. Dĩ nhiên dễ biết bên nào uy lực mạnh hơn, tên thủ lĩnh lãnh ngay một đòn bất ngờ liền bị đánh văng đi.

Tên thủ lĩnh: “Chết tiệt, để xem ngươi có thể dùng đòn đó lần thứ hai được hay không ? Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Hồn Khởi Sinh !”

Minh Thiện: “Vậy mà hắn lại không bị sao, nguy rồi !”

Vung tay ngưng tụ hồn lực một cái, tên thủ lĩnh kia liền đã tạo ra tiếp một con thuỷ long khác cho lao thẳng về phía Minh Thiện. Vừa dùng một chiêu vô cùng tốn sức lực, Minh Thiên căn bản không kịp di chuyển để có thể tránh được.

Nhất Thắng: “Mèo con, đi cứu vớt cái mạng của cậu ta mau !”

Được triệu hồi ra rất nhanh, Băng Tinh Đế Lam Sư lập tức xuất hiện lao tới cõng Minh Thiện tránh khỏi một công kích từ đòn Thủy Long Hồn Khởi Sinh. Thủy long sau đó liền quay đầu uốn lượn, lại tiếp tục lao vào Minh Thiện. Băng Tinh Đế Lam Sư lúc này đứng yên không di chuyển, bộ điệu vô cùng uy phong đối diện với thủy long. Một cái giẫm chân mạnh rồi tỏa ra luồng hàn khí dữ dội, Băng Tinh Đế Lam Sư một đòn lập tức đóng băng luôn con thủy long kia lại, biến nó thành một bức tượng lấp lánh giữa khu rừng hoang tàn đổ nát.

Tên thủ lĩnh: “Khốn kiếp, còn cái tên phiền phức này vậy mà nãy giờ mình lại quên mất.”

Tay cầm bút họa vài chữ cuối trên một mảnh giấy, Nhất Thắng: “Có vẻ do là ta đây bận viết thư pháp, hòa mình vào thiên nhiên nên ngươi không để ý tới cũng đúng.”

Tên thủ lĩnh: “Nhảm nhí, ta cho ngươi chết trước.”

Miệng ngậm mảnh giấy, Nhất Thắng: “Chậm như rùa ! Lôi Nguyên Chiến Kỹ - Lôi Lân Hồn Khởi Sinh, Tam Trọng !”

Tên thủ lĩnh: “Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thủy Long Hồn Khởi Sinh !”

Hai bên cùng tung ra chiến kỹ một lúc, nhưng một con thủy long thì làm sao thắng nổi một lúc ba con kỳ lân điện. Chiêu thức của mình lập tức bị đẩy lùi, tên thủ lĩnh cùng một đám lớn Độc Sa Cáp bị sấm sét giáng xuống thẳng đầu.

Minh Thiện: “Tuyệt thật, hồn lực của cậu nhiều đến như thế từ lúc nào vậy ?”

Nhất Thắng: “Không tốn hồn lực. Mà thôi, chuyện này để sau rồi nói đi.”

Sau thêm một đòn tấn công vừa rồi của Nhất Thắng, bộ dạng tên thủ lĩnh kia lúc này trông có phần thê thảm. Hắn im lặng rồi từ từ đứng dậy nhưng không có bất kì phần nhạc nền nào nổi lên khi đó, khí tức hắn vẫn bắt đầu tỏa ra dữ dội và còn hơn so với lúc trước, rất nhanh đã tạo ra một cảm giác như lấn áp vạn vật ở xung quanh.

Tên thủ lĩnh: “Các ngươi đúng là muốn chết trong đau đớn mà.”

Tên thủ lĩnh bước từng bước đi lên không trung, mỗi bước đều tạo ra một luồng sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ. Thủy Khải Hồn Giáp trên người hắn cũng dần tái hồi phục và xuất hiện trở lại, tám thanh đoản đao từ túi trữ vật bắt đầu bay ra xoay tròn xung quanh hắn. Từ từ tên thủ lĩnh tháo chiếc mũ trùm đầu ra, hắn để lộ vẻ mặt thật sự của mình.