Sau sự cố Độc U Phượng biến dị, học viện hiện đã nhanh chóng trở lại hoạt động bình thường. Tuy vậy một phần khu vực tòa nhà học viện Đông Thánh của lớp cấp III, đặc biệt là phòng dành cho năm nhất đã bị hủy hoại một nửa. Số học viên hôm đó phải vào phòng bệnh của học viện để kiểm tra vết thương cũng rất đông, không loại trừ Minh Thiện.
Y tá đang xử lý vết thương trên người Minh Thiện, đứng ngay sát kè kè kế bên qua là Tuyết Nhi và Meyzuru.
-Minh Thiện: Chỉ là mấy vết trầy xước thì có cần phải đến đây không ? Ở đây có vẻ đang rất là bận...
-Tuyết Nhi: Không được chủ quan như vậy đâu, với lại không được để anh có bất kì vết sẹo nào. Một hôn phu của anh như em thấy sẽ cảm thấy tội lỗi và đau khổ lắm !
-Minh Thiện: Đã nói đó là hiểu lầm rồi mà.
-Meyzuru gật đầu: Đúng vậy, nếu lỡ cậu trúng độc mà không biết thì sao. Nhất định phải kiểm tra.
-HaLynh cũng lên tiếng nói ngay vào đầu Minh Thiện: (Ngươi mà để cái mặt đó có vết sẹo nào thì chết với ta !)
-Minh Thiện: Cái gì vậy chứ ?!!!
Phòng giam bên dưới học viện Đông Thánh, nơi giam giữ hầu hết tội phạm nguy hiểm ở phía đông đế quốc này. Giáo sư Otos, người gây ra sự cố Độc U Phượng biến dị, có ý đồ giết người để che giấu tội của mình cũng được đưa đến đây. Trong bộ áo “pijama sọc ca rô đen trắng siêu cấp thời trang”, lão bị còng tay và ngồi một góc như bị tự kỷ.
-Otos: Chậc, biết ra nông nổi này thì mình đã không chơi ngu làm tiếp cái dự án đó. Haizzz...
Lầm bầm như thế một hồi, lão thấy mỏi mồm rồi lăn ra ngủ. Trông lão có vẻ thảnh thơi với mức phạt 25 năm tù này của mình, đến buổi sáng của ngày chủ nhật thì Otos có vẻ đã quen dần với giờ giấc sinh hoạt trong tù này rồi. Lão thức dậy đúng giờ, đánh răng rửa mặt rồi điểm danh và trở thành một tù nhân thật gương mẫu. Đôi khi nói lão này ngố cũng thật quả không sai.
Không phải ai cũng như được Otos, đặc biệt là ở đối diện với phòng giam của Otos là một tên tội phạm khác có án tù chung thân. Ngay khi thấy “hàng xóm” của mình đã chợp mắt say giấc nồng, tên tội phạm ấy liền cẩn trọng quan sát động tĩnh rồi cố lấy ra từ trong miệng một thanh kim loại lớn hơn kim khâu một chút đã được bẻ thành hình thù nhằm để tiến hành việc mà hắn ấp ủ mấy năm nay. Hắn ngậm thanh kim loại trong miệng, đưa còng tay lên cao, tra thanh kim loại ấy vào lỗ khóa và rồi mở khóa thành công không một tiếng động. Hai cánh tay đã được giải thoát khỏi cái còng niêm phong hồn lực kia, tên tội phạm giờ đây đã dùng được sức mạnh nguyên tố của mình. Hắn mở được của phòng giam, lấy ra một tấm bản đồ tự vẽ bên trong bộ áo tù và âm thâm lén lút tìm đường ra khỏi phòng giam này.
Học viện Đông Thánh, nay là một buổi sáng sớm của ngày nghỉ cuối tuần đầu năm đối với học viên và cả các giáo viên. Trừ vài người “được” giao cho nhiệm vụ bắt buộc, còn lại thì đều được tự do tận hưởng không khí của ngày hôm nay.
Dãy ký túc xá nam, phòng III –T. Nhất Thắng vẫn còn nằm dài trên giường, trong khi những người cùng phòng còn lại đều đã thức dậy. Phong Tần thức sớm nhất, đã ngay lập tức đi thay đồ để chuẩn bị ra ngoài.
-Đại Hưng: Này Phong Tần, đi đâu thế ?
-Phong Tần: Đông Thánh Chi Lộ với Diệp Na.
-Phúc Khang: Hẹn hò à ?
-Phong Tần lắc đầu: Đời nào mà hai đứa tui hẹn hò với nhau được vậy bạn. Chỉ là gia đình của Diệp Na có quen biết với gia đình của mình, khi tới đây mình cũng được họ giúp đỡ nên lâu lâu khi Diệp Na về thăm họ thì mình đi theo để cảm ơn thôi.
-Minh Thiện: Vậy là ra mắt bố mẹ luôn rồi.
-Phong Tần: Tào lao !
Chỉnh áo quần gọn gàng, Phong Tần đi ra ngoài với Diệp Na đã đợi sẵn ở cửa. Lúc này ở trước cửa phòng III-Tn, nhóm của Ngọc Khiết đang đưa đầu nhìn ra hóng hớt. Thấy Diệp Na đã đi cùng Phong Tần, Ái Ngân nói vọng theo.
-Ái Ngân: Hai người hẹn hò vui vẻ nha !
-Diệp Na: Cậu ta đùa dai thiệt đấy chứ...
Phong Tần và Diệp Na đã đi mất dạng, ngay sau đó Đại Hưng cũng ló mặt chạy đến chỗ Ái Ngân. Hai người này cũng hẹn nhau ra bên ngoài dạo phố. Trong căn phòng III – T, bốn người nhưng chỉ có ba bộ mặt nhìn nhau.
-Minh Anh: Hmmm, giờ sao ta ? Đi nhận nhiệm vụ không ?
-Phúc Khang vội lắc đầu: Thôi, không nổi đâu. Cả tuần này toàn xảy ra lắm chuyện, còn làm liên tục nữa thì sẽ chết luôn.
-Minh Anh: Cũng phải.
-Minh Thiện nhìn về phía Nhất Thắng: Ha... có vẻ khá hợp lí khi Nhất Thắng chọn nằm ngủ trong một ngày yên bình chẳng có gì để làm như hôm nay nhỉ ?
-Nhất Thắng: Không đâu, lát mình sẽ làm tiếp cái nhiệm vụ thất bại lần trước. Nhưng chưa tới giờ... zzZZZ
Cuối dãy ký túc xá gần cổng phụ của Đông Thánh Viện, ở đây thường chẳng có bóng dáng ai đi qua lại nên luôn vắng vẻ. Có một cống thoát nước ở đây và như đang có thứ gì đó đang cố mở nắp cống để chui lên, một bàn tay thò được ra ngoài với thanh kim loại đang được nắm chặt trong lòng bàn tay...
-Minh Thiện: Sao lại... ?!!!
-Tinh Thành: ... gặp mặt tên này nữa ?!!!
-Meyzuru: Ơ, chẳng phải càng đông sẽ càng vui sao ?
Bằng cách nào đó sau giờ cơm sáng, Minh Thiện và Tinh Thành gặp mặt nhau cùng với Meyzuru ở Đông Thánh Chi Lộ.
-Vừa đi vừa lẩm bẩm, Tinh Thành: Sao Meyzuru lại dẫn theo cái tên này làm gì cơ chứ ? Có dẫn cũng dẫn ai khác mới phải.
-Meyzuru: Tại... Y Viễn dạo này cứ đi riêng một mình ấy nên...
-HaLynh: (Ha... Có vẻ con bé Meyzuru không biết tên nhóc đó muốn hẹn hò riêng với mình. Hehe, ngươi đúng là kỳ đà cản mũi đấy Minh Thiện. Thật tội cho tên nhóc đó.)
-Minh Thiện: (Nói cái gì vậy chứ !!!)
Không khí giữa Minh Thiện và Tinh Thành không còn căng thẳng nữa nhưng vẫn còn có chút gì đó của sự ngột ngạt, Meyzuru lại rất hồn nhiên vui vẻ mà chẳng thể nhận ra điều đó. Ba người đi trên đường mà có tận hai bầu không khí, cảm giác nhìn vào chẳng thoải mái chút nào. Đi một lúc, cả ba dừng chận lại trước một cửa hàng bán hoa.
-Minh Thiện: Hai người định mua gì ở đây à ?
-Meyzuru liền trả lời: Thật ra Tinh Thành ở CLB yêu hoa nên đôi khi phải mua ít phân bón về CLB ấy mà, còn mình chỉ muốn đi dạo đâu đó thôi.
-Minh Thiện: À.. Cái gì... ?
Tinh Thành không kịp che miệng Meyzuru lại, để cô nói ra tên CLB mình tham gia nên ngại ngùng quay đầu tránh mặt Minh Thiện rồi đi trước vào cửa hàng.
-Đứng trông theo, Minh Thiện: Đàn anh Tinh Thành không ngờ có mặt dễ thương như vậy đấy.
Nói rõ từng chữ, Minh Thiện như muốn Tinh Thành nghe hết thảy vào tai. Mặt tỏ thái độ tự đắc, rõ ràng là đang cà khịa đối phương một cách lộ liễu. Tinh Thành dù vừa mắc cỡ, vừa tức giận nhưng vẫn cố nén cơn giận xuống.
-Tinh Thành lầm bầm: Chậc, không có Meyzuru ở đây thì ta đã xử ngươi rồi.
Tinh Thành vừa vào trong cửa hàng hoa, cùng lúc này có một toán quân lính rầm rập chạy ngang qua trông rất khẩn trương.
-Meyzuru: Chuyện gì vậy ?
Tinh Thành trên tay cầm điện thoại thay vì túi phân bón cần mua, gương mặt có vẻ khó chịu chạy vội ra.
-Tinh Thành: Có một kẻ vừa đào tẩu khỏi hầm ngục Đông Thánh, anh bị trường triệu tập đi hỗ trợ bắt tên đó đây.
-Minh Thiện: Vậy nhóm lính vừa rồi là đang đi tìm tên vượt ngục à.
-Meyzuru: Có cần bọn em giúp không ?
-Tinh Thành lắc đầu: Cảm ơn Meyzuru nhưng không cần đâu. Tên tội phạm này khá nguy hiểm, nên chỉ có từ học viên cấp III năm ba và các học viên đứng đầu như bọn anh mới đối phó được thôi. Vậy anh đi nhé.
Nói xong, Tinh Thành lườm Minh Thiện đe doạ một cái rồi mới rời đi. Chỉ còn Minh Thiện và Meyzuru, hai người sau đó cùng nhau đi dạo dọc theo con đường lớn Đông Thánh Chi Lộ.
-Minh Thiện: Không biết tên tội phạm vượt ngục đó ra sao nhỉ ? Mà cũng chưa chắc tìm ra hắn, có khi đã bị bắt lại rồi cũng nên.
-Meyzuru: Gầy gò, tóc tai bù xù, chột một mắt, mặc áo tù, chân đeo một cái vòng sắt...
-Minh Thiện: Đúng là cậu tả giống một tên tội phạm thật đấy.
-Meyzuru: Không, mình đang nói về cái người ở kia kìa.
Meyzuru đưa tay chỉ vào trong một con ngỏ nhỏ, ở đó có một người trông như lời tả của Meyzuru có vẻ vừa chui lên khỏi miệng cống. Hắn thậm chí còn rất len lút, mờ ám. Ngay khi nhìn thấy Minh Thiện và Meyzuru, hắn im lặng một lúc. Ánh mắt hai bên nhìn thẳng vào nhau, tim bỗng đập liên hồi. Minh Thiện và Meyzuru sau đó nhìn xuống bảng tên đeo trên ngực áo kẻ đó còn hắn thì nhìn vào huy hiệu đeo trên áo hai người.
-Meyzuru: 2317 – Tama...
-Tên tội phạm: Đcm, bị phát hiện rồi !
Tên tội phạm liền quay đầu bỏ chạy, lập tức Minh Thiện và Meyzuru đuổi theo.
-Gọi điện thoại, Minh Thiện: Đại Thắng ! Bọn em nhìn thấy tên tội phạm vượt ngục tên Tama, đang đuổi theo hắn đây.
-Đại Thắng: Em biết vụ vượt ngục rồi sao ? Mà thôi kệ. Nghe đây, giữ liên lạc. Cho đến khi bọn anh đến thì tuyệt đối đừng tấn công hắn, nếu hắn tấn công thì rút lui ngay.
-Minh Thiện: Em biết rồi.
Giữ cuộc gọi, Minh Thiện để điện thoại lại vào trong túi. Tiếp tục cùng với Meyzuru đuổi theo tên tội phạm. Ba người chạy khắp các con ngỏ của Đông Thánh Chi Lộ, băng qua những khu chật hẹp ở đây. Trên đường tên tội phạm Tama còn thuận tay chôm một cái áo để khoác lên mình, che đi cái áo tù. Cuộc rượt đuổi của họ, diễn ra trên một quãng đường không hề ngắn. Cho đến khi tới một đoạn gần nhà ga ở đầu phía Nam khu phố Đông Thánh, tên tội phạm Tama bất ngờ phi người lên trên mái của những căn nhà rồi từ trong ngỏ nhảy sang phía đường chính bên kia và lẩn rất nhanh vào đám đông, mất dạng. Lúc này, Minh Thiện dù đã bứt tốc tới nhưng vẫn để mất dấu tên Tama giữa dòng người, khả năng cảm nhận mà Long Hồn ấn kỹ cũng vô dụng.
-Minh Thiện: Mất dấu hắn rồi !
-Từ điện thoại, Đại Thắng: Được rồi, người bọn anh cũng đến rất gần chỗ đó. Việc còn lại cứ để họ giải quyết, em và Meyzuru có thể tiếp tục tận hưởng ngày chủ nhật hôm nay rồi đó. Xin lỗi đã làm phiền hai đứa.
-Minh Thiện: Ha... Em biết rồi.
Nhìn phía xa, có bóng dáng của một nhóm quân lính đang tới như lời Đại Thắng nói. Cúp điện thoại, Minh Thiện nhìn đồng hồ được treo ở bức tường lối vào nhà ga gần đó rồi thờ dài.
-Minh Thiện: Hẳn còn sớm mà đã có thêm chuyện xảy ra, ha... Đúng là chẳng nói nổi
-Meyzuru: À ừm... Nếu cậu không phiền thì... hôm nay đi chơi tiếp với mình được chứ ?
-Minh Thiện: Dĩ nhiên là được. Vậy mình sẽ đi đâu đây... Hmmm
-Meyzuru gương mặt vui mừng: Tốt quá, thật ra mình muốn đến sở thú.
-Minh Thiện: Sở thú ở trung tâm Đông Thánh Chi Lộ sao ? Được, sẵn đang có tàu sắp đi nên để mình đi mua vé cho.
Tới nhà ga mua xong vé, Minh Thiện và Meyzuru bước chân lên chuyến tàu tốc hành xuất phát thứ hai trong ngày. Chuyến tàu sẽ chạy qua tổng cộng bốn ga phụ và một ga chính bên kia đầu phía bắc Đông Thánh Chi Lộ sau đó quay trở lại một vòng, tiếp tục qua bốn ga phụ lần nữa rồi về lại ở ga đầu phía Nam này. Không ngờ tới, tên tội phạm hai người truy đuổi lúc nãy lại đang ngồi ngay hàng ghế sau lưng họ cùng với một người nữa bị hắn khống chế, uy hiếp.
-Tama: (Chết tiệt, bọn chúng cũng lên tàu sao ?)
Tên tội phạm định chạy ra bên ngoài nhưng cửa tàu đã đóng lại, chuyến tàu bắt đầu chuyển bánh khởi hành. Tama đành ngồi yên lại xuống ghế, tiếp tục với con dao nhọn tra vào lưng người ngồi kế bên.
-Tama: (Chắc chắn chúng đợi sẵn để bắt mình ở ga kế tiếp rồi, lũ khốn này !)
Với ý nghĩ không thể để bị bắt lại như thế, tên Tama ngồi suy tư một hồi rồi lập tức hành động. Hắn bất ngờ đánh ngất người ngồi kế bên, ầm thầm rời khỏi chỗ ngồi của mình mà đi đâu đó. Và dĩ nhiên, Minh Thiện và Meyzuru chẳng nhận ra bất kì điều gì đang diễn ra từ Tama bởi họ đâu hề ngờ rằng hắn đang ngang nhiên ở đây.
Ngồi hai ghế cạnh nhau, Minh Thiện và Meyzuru lúc này chẳng nói với nhau một lời. Không gian xung quanh họ tỏa ra một cảm giác của sự ngượng ngùng, dù Minh Thiện hiện có vẻ mặt vẫn tỉnh như thường. Với một vị bán thần sống cô đơn mấy trăm năm như HaLynh, rơi vào cảnh này thì liền bỗng nổi đóa lên.
-HaLynh: (Hai cái đứa này... cái cảm giác gì mà sởn ốc quá vậy nè. Minh Thiện, mau mở cái miệng ra nói cái gì đó coi !)
-Bị giật mình, Minh Thiện vội nhìn ra bên ngoài cửa sổ: Tuyệt nhỉ ? Con tàu này quả là chạy rất nhanh luôn.
-Meyzuru cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ: Đúng là nhanh thật đấy.
-HaLynh: (Nhảm nhí !)
Tuyến đường sắt chạy song song với con đường chính. Qua cửa sổ của đoàn tàu, Minh Thiện nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Một Đông Thánh Chi Lộ hiện lên với những tòa nhà cao thấp khác nhau, nhưng vẫn có cảm giác rất hài hòa và tôn lên sự hoa lệ vốn có đặc trung của những vùng đất phía đông Thánh Thành Đế Quốc. Tại nơi đông đúc người nhất, có những bức tượng thiên sứ và hiệp sĩ được tạc đầy tỉ mỉ và sống động đặt ven các con đường càng tô thêm vẻ uy nghiêm, thần thánh cho vùng đất này. Nhìn ở phía xa, mờ ảo sau lớp sương mù là một hệ thống kiến trúc vĩ đại nhất Đông Thánh Chi Lộ - Đông Thánh Viện uy nghiêm.
-Minh Thiện: Đông Thánh Viện... Đẹp thật đấy. Không biết ánh xanh lam bạc huyền ảo ấy là từ loại khoáng thạch nào tạo ra nhỉ ?
-Meyzuru lắc đầu: Chắc chỉ có các thầy cô ở đây lâu năm mới biết thôi.
-HaLynh thì thầm vào tai Minh Thiện, mặt nham hiểm: (Nếu ngươi trở thành thần, ta cam kết ngươi sẽ có một đại điện còn lớn và đẹp hơn cái học viện đó luôn đấy !)
-Minh Thiện: (Dụ dỗ vật chất à ? Nghe cũng được đấy.)
Dưới ánh nắng buổi sớm, gương mặt với đôi mắt mơ mộng cùng nụ cười trên môi của Minh Thiện làm cậu trở nên nổi bật và pha chút gì đó của sự ma mị quyền lực. Khiến ánh nhìn của Meyzuru bỗng chỉ hướng về Minh Thiện.
-HaLynh: (Lại cơm chóa nữa à... Hmmmm, bực chết đi được.)
Chưa đầy mười phút sau, đoàn tàu đã sắp đến được ga dừng đầu tiên. Nhưng thay vì giảm tốc, có vẻ tàu vẫn giữ nguyên lấy tốc độ của mình. Lúc này, một tiếng thông báo vang lên từ loa đặt trên tàu từ nhân viên.
-Nhân viên soát vé: Xin hành khách thứ lỗi vì sự cố của tàu, do vấn đề sửa chữa bất ngờ xảy ra nên tàu sẽ không thể dừng lại tại trạm ga này. Một lần nữa xin hành khách thứ lỗi vì bất tiện này.
Cứ thế, đoàn tàu chạy qua ga dừng. Dù hành khách có chút khó chịu nhưng rồi cũng phải chấp nhận nghe theo, đợi ga dừng kế tiếp. Nhưng tại ga dừng mà đoàn tàu vừa chạy qua, vẫn có rất đông hành khách đang đợi ở đó.
-Minh Thiện nói nhỏ: Sẽ không dừng lại đâu, chắc chắn là có chuyện rồi.
-Meyzuru: Ý cậu là sao ?
-Minh Thiện: Vẫn có người đợi ở ga dừng, thông báo vừa rồi là giả. Nếu vậy thì chỉ thể do đã xảy ra chuyện gì rồi mới không thể dừng tàu lại, còn buộc phải giấu cả việc đó là gì nữa.
Nói xong, Minh Thiện đứng lên cùng với Meyzuru đi về phía buồng lái của đoàn tàu. Đồng thời cậu khởi động Long Hồn ấn kỹ, bắt đầu cảm nhận những luồng hồn lực phía trước. Khi gần đến cửa buồng lái, Minh Thiện đưa tay ra hiệu cho Meyzuru.
-Minh Thiện: Suỵt...! Có một nguồn hồn lực như của chiến thần võ giả bên trong này.
Lén nhìn qua ô sổ trên cánh cửa phía sau mở vào buồng lái, Minh Thiện thấy người lái tàu và cả người soát vé đang bị trói trên ghế và tên tội phạm Tama đang cố đưa người qua cánh cửa ra vào để trèo lên nóc của đoàn tàu. Không do dự, Minh Thiện liền mở cửa xông ngay vào.
-Minh Thiện: Tên kia ! Ngươi mau đứng lại đó.
Nhưng nào có tên tội phạm đang bỏ trốn nghe xong câu ấy mà chịu dừng lại, Tama chỉ nhìn Minh Thiện một cái rồi hắn mỉm cười đắc ý leo lên nóc đoàn tàu. Minh Thiện liền đuổi theo Tama nhưng khi cậu leo lên đến nơi, hắn đã vận Khải Hồn Giáp trên người rồi nhảy khỏi đoàn tàu mà chẳng chút sứt mẻ trước sự bất lực nhìn theo của Minh Thiện.
Minh Thiện quay trở lại vào buồng lái, lúc này Meyzuru đã cởi trói cho lái tàu và người soát vé đồng thời liên lạc cho Đại Thắng để báo cáo tình hình. Nhưng vấn đề đáng lo hơn cả không phải là tên Tama kia, mà là việc tên tội phạm đó trước khi nhảy khỏi đây đã phá hỏng phanh của đoàn tàu cùng một vài vị trí trên bộ điều khiển lái tàu. Lúc này, con tàu kia đang lao đi với tốc độ 100km/h mà chẳng có gì để cản nó lại. Phía trước còn có một đoàn tàu khác, nếu cứ để hai tàu va chạm thì thì thương vong sẽ đếm trên con số hàng trăm người.
-Minh Thiện: Cái tên khốn này... !
Tình hình khẩn cấp của đoàn tàu ngay lập tức được phát báo động, nhưng hầu hết ai cũng chuẩn bị tinh thần đối mặt cho một cái kết quả đầy bi thảm. Trên đoàn tàu mất phanh lúc này, khi hành khách biết được tình hình của họ thì chỉ có vài phút hỗn loạn sau đó mọi thứ dần được thay thế bằng những bộ mặt tuyệt vọng. Chỉ những Chiến thần võ giả mới có đủ khả năng phóng ra khỏi đoàn tàu mà không chết mà thôi, vì thế họ liền thay nhau “bỏ chạy” theo cách đó.
-HaLynh: (Rời khỏi đây đi, ngươi và con bé Meyzuru. Với Lục Quang Vệ Giáp và Phong Vệ Thần Vương thì hai ngươi có thể an toàn nhảy khỏi con tàu xuống đất mà chỉ gặp vài vết xước thôi.)
Minh Thiện im lặng không nói gì, đứng nhìn cảnh các hành khách ôm lấy và an ủi nhau nhưng tay chân của họ thì lại run rẫy. Các Chiến thần võ giả thì đều lần lượt phóng ra khỏ tàu và lãnh những vết thương chảy máu, tiếng xương gãy khi đập người xuống đất. Vài người thường làm theo các võ giả, không may mắn được người xung quanh ngăn cản thì đều lãnh cái chết sớm.
-Meyzuru: Tự hào lấy danh xưng Chiến thần võ giả như một vị trí hơn người nhưng lại vội bỏ mặc thường dân gặp nạn, xem mà thấy thật nhục nhã mà.
Sự khinh thường, Meyzuru nói những kẻ nắm giữ hồn lực hơn cả như cô lại đang chạy lấy mạng mình mà bỏ mặc những con người bình thường kia gặp nạn.
-Minh Thiện: (Ta sẽ ở lại đây tìm cách dừng đoàn tàu này lại.)
-HaLynh: (Hả...? Tính làm Người Nhện, gồng đứt áo dú để dừng đoàn tàu lại sao ?)
-Minh Thiện: (Không hẳn ta sẽ làm vậy. Nhưng chí ít, ta thấy mình hay những kẻ được trao quyền năng hơn người bình thường thì phải có trách nhiệm nhiều như thế. Với lại, lẽ làm Thần Thánh của ta muốn ta làm như thế.)
-HaLynh: (Sao chứ ?)
-Minh Thiện: Đoàn tàu đầu tiên xuất phát trước đoàn tàu của ta một tiếng đồng hồ, cứ 10 phút sẽ tới một trạm ga dừng và dừng thêm tầm khoảng 10 phút nữa. Các đoàn tàu đều chạy với vận tốc 100km/h nhưng sẽ giảm dần khi đến gần trạm. Với đoàn tàu chạy liên tục 100km/h không dừng ở bất cứ trạm nào thì... Hmmm, chúng ta có tầm nửa giờ để làm bằng mọi cách phải ngăn được đoàn tàu này dừng lại trước khi đâm vào đoàn tàu phía trước.
-Meyzuru: Minh Thiện...
-HaLynh tỏ vẻ miễn cưỡng: (Xì, muốn làm gì thì làm. Nhưng tới đó không dừng lại được thì ta sẽ tự thân kéo ngươi ra ngoài)
Tại trụ sở đường sắt Đông Thánh Chi Lộ, các nhân viên ở đâu sau khi nhận được thông báo tình hình liền khẩn trương ngồi vào vị trí điều khiển để bắt liên lạc với đoàn tàu bị mất phanh. Nhưng chỉ có duy nhất một đường ray nối từ bắc tới nam Đông Thánh Chi Lộ, cơ bản không thể thay đổi hướng đi của bất kì đoàn tàu nào hay di dời chúng khỏi đường ray. Tất cả hy vọng vì thế đều được đặt vào học viên Đông Thánh Viện đang có mặt trên đoàn tàu mất phanh.
*Còn khoảng hai mươi lăm phút trước va chạm...
Nhưng nói thì dễ đến khi vào việc rồi Minh Thiện mới thấy khó, bởi muốn ngăn một đoàn tàu hỏa dài 80 mét đang lao đi với vận tốc 100km/h là một chuyện không phải nói chơi là làm được, làm sai có khi còn khiến đoàn tàu lật bánh tan tành trước khi va chạm diễn ra.
-Minh Thiện: (Sơ tản người về cùng một vài toa sau rồi sử dụng lĩnh thạch hóa từ từ động cơ và các khớp bánh xe liệu có thể khiến chúng dừng lại được không nhỉ ?)
-HaLynh: (Tốc độ thạch hóa của ngươi còn quá chậm, độ cứng thì còn chưa đủ. Ta thấy lao ra chặn đầu xe còn nhanh hơn đấy.)
-Minh Thiện: (Có mà isekai nhanh hơn ấy.)
Không làm mất thêm thời gian hơn nữa, Minh Thiện liền nhờ sơ tán hành khách về các toa phía sau và nói với Meyzuru tìm thêm sự giúp đỡ khác, đồng thời Minh Thiên leo lên trên nóc của đoàn tàu.
-Lái tàu: Đã sơ tán hành khách xong rồi, hiện phía trước có bốn toa tính cả buồng lái là trống.
-Minh Thiện: Tốt, Chiến kỹ thạch hóa Thần Quang Lĩnh Vực có giới hạn khoảng tầm ba toa tàu. Như vậy là có thể an tâm không sợ làm ảnh hưởng đến bất kì người nào rồi.
Minh Thiện khởi động hồn lực Hoàng Quang, bắt đầu khởi động lĩnh vực bọc quanh cơ thể bao gồm cả những toa tàu ở gần.
-Minh Thiện: Hoàng Quang Chiến Kỹ - Thạch Hóa Bộc Táng !
Cường độ ánh sáng bên trong lĩnh vực tăng lên, các vị trí nhận lượng ánh sáng đó bắt đầu hóa thạch lớp vỏ bên ngoài. Nhưng ở phía những bánh xe, sự chuyển động cực nhanh của chúng khiến việc thạch hóa chỉ vừa được một lớp mỏng thì đã bị vỡ vụn. Không vì thế mà nản chí, Minh Thiện vẫn tiếp tục cố gắng để cường độ ánh sáng của lĩnh vực mạnh hơn. Gần năm phút trôi qua nhưng chẳng có tiến triển gì...
*Còn khoảng hai mươi phút trước va chạm...
-HaLynh: (Hừ... Thật phiền phức. Ta sẽ giúp ngươi một chút vậy, Thần thuật – Biệt giới của thần !
Kết giới quang nguyên hình lập phương được dựng lên hợp nhất cùng với lĩnh vực của Minh Thiện, nhờ vào sức mạnh ánh sáng cộng thêm từ đó mà Thạch Hóa Bộc Táng diễn ra nhanh hơn nhưng có vẻ chưa đủ để làm những cái bánh xe kia dừng lại hoàn toàn được, đoàn tàu vẫn lao đi với tốc độ gần như cũ.
-Minh Thiện: Vẫn chưa được, đã gần mười phút trôi qua nữa rồi nhưng tốc độ đoàn tàu có thể đang giảm nhưng không đủ để dừng trước khi va vào đoàn tàu phía trước.
Bỗng đoàn tàu bất ngờ bị rung lắc nhẹ cùng lúc là đoàn tàu xuất phát thứ nhất chạy ngang qua ở đường ray bên kia theo hướng ngược lại, Minh Thiện liền nhìn xem chuyện gì vừa xảy ra. Hai bên đoàn tàu lúc này, một nhóm học viên năm hai cưỡi Mạn Đà La – thú cưỡi phổ biến ở đế quốc được cử từ Đông Thánh Viện tới với hy vọng sẽ ngăn được con tàu. Bằng sức mạnh của mình, một vài người đã dùng thổ độn tạo thành các cột đá đâm vào cửa sổ đoàn tàu để cố ngăn nó dừng lại nên mới gây ra rung lắc vừa rồi. Tuy vậy, các cột đá ấy vẫn bị phá gãy liên tiếp.
-Thiên Thi là người chỉ huy nhóm này, cô lập tức nhận ra người đứng trên nóc của đoàn tàu kia: Minh Thiện ? Không ngờ em ấy cũng ở trên con tàu này mà không chịu rời khỏi. Ha... Tính dừng đoàn tàu này lại sao ? Đúng là anh hùng thật đấy.
Ra hiệu cho những người trong nhóm, Thiên Thi sau đó nhảy khỏi lưng Mạn Đà La của mình rồi phóng lên trên đoàn tàu đang mất phanh kia.
-Thiên Thi: Lĩnh vực với ánh sáng màu trắng và ánh sáng màu vàng kia sao ? Tuy không biết sức mạnh của nó là gì nhưng có vẻ Minh Thiện đang cố dừng đoàn tàu này lại nhỉ ? Vậy cứ thế mà giúp bọn chị một tay nào.
-Minh Thiện quay lại: Chị... Thiên Thi ?
Lấy ra từ trong túi trữ vật của mình một loạt các sợi dây thừng, Thiên Thi buộc một đầu thật chặt vào thân của con tàu rồi ném đầu dây có móc sắt cho đồng đội đang đuổi theo phía sau.
-Thiên Thi nhìn ra phía trước: Mục tiêu đã ở phía trước rồi nhỉ ? Vậy đây là cơ hội duy nhất mà ta phải cố nắm lấy đây.
Hoàn toàn hiểu ý của Thiên Thi khi họ đã qua trạm ga chính ở đầu phía Bắc được một lúc và đã nhìn thấy đoàn tàu thứ nhất chạy về phía ngược lại ở đường ray bên kia, vậy chỉ còn chừng chưa đầy năm phút đường đi nữa thì cả hai đoàn tàu này sẽ phải va vào nhau tại ga tiếp theo nếu không kịp dừng đoàn tàu mất phanh này lại.
*Còn khoảng năm phút trước khi va chạm...
-Hít một hơi thật sau để lấy tinh thần, Thiên Thi sau đó ra lệnh: Tất cả bắt đầu tiến hành dừng đoàn tàu này lại !
Đồng đội của Thiên Thi ngay lập tức cắm đầu móc sắt của những sợi dây thừng nối với đoàn tàu xuống mặt đất rồi nhảy khỏi lưng Mạn Đà La giữ chặt lấy sợi dây. Một học viên khác cùng lúc triệu hồi một con yêu thú Ngưu Trư cắn lấy sợi dây to nhất cố gắng kéo về phía ngược lại, những cột đá ban nãy cũng tiếp tục được các học viên kia tạo ra.
Đoàn tàu lao đi điên cuồng, kéo những sợi móc sắt xới tung những đường dài trên đất. Ngưu Trư bị kéo sượt đi, các cột đá lần lượt gãy đổ. Các lớp thạch hóa trên bánh xe được tạo thành rồi sau đó bị rạn nứt, xong lại tiếp tục được tạo thành... Tiếng răng rắc cứ thế thay nhau vang lên.
*Còn một phút nữa trước khi va chạm...
Trước tất cả những điều đó. Tốc độ của đoàn tàu sau đó cũng bắt đầu giảm xuống, giảm xuống và những tiếng rít phát ra từ dưới bánh xe trở nên rõ hơn. Nhưng những sợi dây thừng bắt đầu bị đứt, còn đoàn tàu thì vẫn chưa dừng lại. Nó sắp đâm vào đoàn tàu phía trước trong ba mươi giây nữa.
-Minh Thiện: Chết tiệt ! Chỉ còn một chút nữa thôi mà...
*Thời gian còn lại như đếm ngược 10, 9, 8, 7, 6,...
Lúc này trong sự tuyệt vọng của rất nhiều người, Meyzuru bất ngờ từ trên nóc đoàn tàu nhảy ra phía trước đường ray. Cùng với Phong Vệ Thần Vương được phát động, Meyzuru trực tiếp chặn đầu của đoàn tàu này lại. Đoàn tàu cuối cùng cũng chịu dừng, nhưng lại vượt qua ga dừng tận một khoảng. Đoàn tàu thứ nhất vì lý do nào đó đã chạy, chạy trước thời gian dự kiến, chạy trước khi để va chạm xảy ra.
*... 2, 1, 0 !
-Meyzuru: Phù... Không sao hết.
-Ngồi gục xuống, Minh Thiện: Thật là may quá, mọi chuyện ổn rồi.
Bước ra từ phòng bán vé ở ga dừng, đứng nhìn lên chỗ Minh Thiện cùng ly cà phê nóng hổi trên tay.
-Nhất Thắng tự đắc: Không biết sau vụ này mình có được mấy lão giám đốc ở sở đường sắt kia tăng cho phần thưởng nhiệm vụ không đây ? Mà dù sao thì... Vất vả rồi, mọi người.
-Minh Thiện quay sang nhìn Nhất Thắng, mỉm cười: Cậu đừng cứ tỏ vẻ thảnh thơi như vậy chứ ?
Buổi chiều sau đó, việc nỗ lực của các học viên Đông Thánh Viện để dừng một đoàn tàu mất phanh lao đi với tốc độ 100km/h được đưa lên khắp bản tin của cả đế quốc Thánh Thành. Ngay tại trung tâm Đông Thánh Chi Lộ, chiếc màn hình lớn đặt ngay đây cũng liên tục phát bản tin này cứ nửa tiếng một lần, đồng thời phát lệnh truy nã tên tội phạm gây ra vụ việc nguy hiểm đó.
-Dưới lớp áo choàng, Tama: Ha... Bọn nhóc đó đúng là một lũ phúc lớn mạng lớn, trời gánh gãy cả sống lưng. Mà thôi kệ, ta thoát ra ngoài đây coi như đã như mong đợi rồi. Mặc kệ sống chết của bọn chúng vậy.
Nói rồi, tên Tama quay người bỏ đi vào một con hẻm nhỏ. Chỉ chờ sẵn tới lúc đó, Kinh Long từ trên tòa nhà bên cạnh nhảy xuống chặn đầu của tên tội phạm.
-Kinh Long: Vừa thoát khỏi nhà giam bên dưới lòng đất liền phạm thêm một tội lớn khác, đúng là ngươi rất nguy hiểm đấy nhỉ ? Tù chung thân 2317.
Nhìn thấy học viên Đông Thánh Viện tới bắt mình, Tama liền vội quay đầu định bỏ chạy nhưng phía sau đã bị đám Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long phong tỏa hoàn toàn.
-Kinh Long: Dù có vượt qua được thì Kim Vệ Tinh Cơ của ta cũng sẽ đeo bám theo ngươi sau đó thôi.
Nhìn thái độ của Kinh Long rồi nhìn cả đám Kim Vệ Tinh Cơ xung quanh, Tama biết đối phương chắc chắn về điều đó là thật. Không còn cách nào, Tama lấy thanh kim loại mà hắn dùng để bẻ khóa vượt ngục ra và cầm trên tay như một thứ vũ khí.
-Kinh Long: Đó hẳn là thanh vũ khí của Tama mà người ta đồn đại không nhỉ ? Thứ có thể xuyên vỡ cả lớp Khải Hồn Giáp. Ta thật sự cũng muốn kiểm tra uy lực của nó một chút đấy.
-Tama: Thật đáng tiếc, nó chỉ là một thanh kim loại bằng sắt. Nó chưa đủ dài và bền để làm được như thế, nhưng nếu chỉ để xuyên qua được lớp giáp hồn lực mong manh của ngươi thì vẫn được đấy. Dù sao ngươi vẫn chưa đạt đến Tinh Đế, làm gì có Khải Hồn Giáp chứ.
-Kinh Long: Đúng rồi nhỉ ? Cảm ơn vì đã nhắc !
Đưa tay ra, Kinh Long điều khiển các Kim Vệ Tinh Cơ bay bao vây Tama rồi từ nhiều hướng khác nhau cùng bắn vào mục tiêu. Khác với trước đây, các tia đạn ánh sáng của Kim Vệ Tinh Cơ bắn ra nhanh hơn nhiều khiến đòn công kích từ các Kim Vệ Tinh Cơ cứ như một cơn mưa đạn đang oanh tạc vào cùng một vị trí.
Đợt tấn công vừa dứt, ngay lúc này Tama bất ngờ lao tới Kinh Long và chẳng hề có một vết xước nào sau đòn công kích do nhờ Thủy Khải Hồn Giáp mặc trên người đã đỡ lại hết. Hắn hướng đầu của thanh sắt về phía trước, định đâm Kinh Long một phát trực diện.
-Tama: Thủy nguyên chiến kỹ - Xuyên hồn châm !
Thanh sắt bọc thủy nguyên, chuốt nhọn phần đầu. Từ khoảng cách gần, Tama đâm thanh sắt ấy xuyên qua lớp giáp hồn lực cắm vào lồng ngực của Kinh Long.
Nhưng đó chỉ là tàn ảnh, Kinh Long thật đã kịp dịch người sang một bên. Nhận ra điều này, Tama nhanh khom người cúi xuống trước khi phải lãnh cú đấm từ đối phương. Rồi sau đó Tama liền gạc chân làm ngã Kinh Long xuống đất, tiếp tục lao lên cầm thanh sắt đâm xuống đầu đối phương.
Kinh Long đã kịp phản ứng, lấy chân đá Tama văng ra sau. Bật người đứng đậy, Kinh Long vận hồn lực phóng ra hai khối cầu quang nguyên tử sắc trên tay rồi phi ngươi lao tới phóng hai khối cầu đó vào Tama.
Bị lãnh đòn trực diện nhưng Thủy Khải Hồn Giáp chưa ảnh hưởng gì nhiều, Tama rất nhanh lại áp sát Kinh Long. Chân vận một luồng thủy nguyên, hắn tung một cước đã được cường hóa vào đối phương. Kinh Long bị đá lùi về sau, Tama lao tới vận hồn lực vào hai lòng bàn tay rồi tung một chưởng kích trực diện, đánh bay Kinh Long.
-Tama: Thủy nguyên chiến kỹ - Thủy Pháo !
Kinh Long va người mạnh vào tường, sau đó liền lồm cồm đứng dậy với bộ dạng ướt sũng từ đầu đến chân. Bị ăn đòn như thế, mặt Kinh Long trở nên có vẻ phấn khích.
-Kinh Long: Ha... Sơ ý một tí là chầu trời rồi.
-Tama: Có vẻ ta đánh giá hơi thấp ngươi rồi, lần này ta sẽ mạnh tay hơn chút nữa.
-Kinh Long: Ờ... Nghe được đấy !
Trong khoảng khắc lơ là, một Kim Vệ Tinh Cơ lao ngang qua mặt Tama từ sau lưng. Hắn tuy đã phản ứng nghiêng người tránh sang một bên nhưng chiếc cạnh sắt bén của Kim Vệ Tinh Cơ đó đã kịp để một vết xước lên Thủy Khải Hồn Giáp của Tama.
-Đưa tay trái bắt lấy chiếc Kim Vệ Tinh Cơ vừa rồi, Kinh Long: Một trong những cách hiệu quả để đối đầu với kẻ mạnh hơn mình chính là dùng số lượng,
-Tay lau vết máu trên cổ, Tama: Đúng là ở tù lâu quá, đến vũ khí cũng trở nên tiến bộ hơn những gì ta từng thấy rất nhiều.
-Kinh Long: Dĩ nhiên là phải tiến bộ rồi, tiến bộ để mạnh hơn từng ngày.
Chiếc Kim Vệ Tinh Cơ đang cầm bỗng bắt đầu phát ra tia sáng quét qua cánh tay của Kinh Long, sau đó nó bắt đầu chuyển đổi hóa thành một chiếc giáp tay với phần đầu là một đoản kiếm có các đường cạnh sắt bén.
-Kinh Long: Kim Vệ Tinh Cơ, thể Tinh Cơ Kiếm !
Kinh Lại vung tay điều khiển các Kim Vệ Tinh Cơ còn lại từ trên bay lao xuống cùng lúc chém ngang qua người Tama nhưng hắn đã tránh được, sau đó các Kim Vệ Tinh Cơ tiếp tục bay tán loạn, liên tục lao chém vùn vụt về phía Tama nhằm phá hủy lớp Thủy Khải Hồn Giáp của đối phương.
-Tama liên tục tránh né cật lực: Cái đám kim loại biết bay này đúng là phiền phức thật, Thủy nguyên chiến kỹ - Thủy Trào !
Vận hai luồng thủy nguyên tố cuồn cuộn trên mỗi cánh tay, Tama cùng lúc ấn bàn tay xuống đất làm hai luồng thủy nguyên tố bắn ngược lên không trung, đồng thời tạo nên một lớp chắn nước tạm thời. Nhưng Tama chưa dừng lại ở đó...
-Tama: Thủy nguyên chiến kỹ - Ngưng đọng,...
Toàn bộ lượng nước từ Thủy Trào vừa rồi đang rơi xuống bỗng ngưng đọng kết thành hàng loạt khối cầu có đường kính tầm ba mét bay lơ lưng xung quanh Tama, càng ngày càng dày đặc. Lúc này ngay khi các Kim Vệ Tinh Cơ của đối phương bay tới, Tama vung tay chuyển dịch những khối cầu nước lao ra chắn trước đường bay của chúng. Ngay khi quả cầu nước và Kim Vệ Tinh Cơ sắp chạm vào nhau...
-Tama: ...Kích Nổ !
Các khối thủy cầu nén lại rất nhanh rồi sau đó lần lượt thay nhau phát nổ ngay trước các Kim Vệ Tinh Cơ của Kinh Long, các tiếng nổ cứ thế nối tiếp nhau vang lên. Các Kim Vệ Tinh Cơ sau đó bị đẩy văng ra nhiều hướng rồi rơi xuống đất.
-Tama: Có vẻ đã xử xong mấy cái đồ chơi phiền phức này rồi, giờ ta sẽ hạ ngươi ngay luôn đây.
Nói xong, Tama lại cầm thanh sắt của hắn trên tay rồi lao về phía Kinh Long. Nhưng lần này, hắn cùng lúc vận hồn lực để thi triển chiến kỹ của mình.
-Tama: Thủy nguyên chiến kỹ - Thủy Thị Ảnh !
Hai dòng nước xuất hiện di chuyển song song hai bên cạnh của Tama rồi trồi lên hóa thành hình người giống hệt với hắn, cùng nhau cả ba cầm thanh sắt của mình áp sát tấn công Kinh Long một cách bất ngờ.
Lúc này Kinh Long vung Tinh Cơ Kiếm đâm tới kẻ ở gần mình nhất nhưng tên đó không ngờ lại đột ngột dừng lại ngoài tầm lưỡi kiếm, Kinh Long trong lúc bất ngờ thì hai tên Tama từ đâu đã vòng ra sau lưng. Từ hai bên, chúng thi triển Xuyên hồn trâm rồi hướng đâm thanh sắt nhắm vào bên cổ của Kinh Long.
-Tama: Lần này thì chắc chắn đây không phải là tàn ảnh nữa rồi nhỉ ?
-Kinh Long: Ngươi bất cẩn quá đấy. Kim Vệ Tinh Cơ !
-Tama: Cái gì ?!!!
Đầu của hai thanh sắt vụt qua gần chạm vào Kinh Long thì kịp lúc đám Kim Vệ Tinh Cơ đang nằm đất bay lên, lao tới một lực mạnh vào bụng đẩy văng hai tên Tama ra sau. Nhân lúc tên Tama trước mặt đang bất ngờ, Kinh Long cuối thấp người xuống rồi lên một cước vào hàm đối phương. Tên Tama văng lên không trung, Kinh Long phi người đuổi theo đồng thời tay vận luồng hồn lực quang nguyên ở chân, giáng một cước từ trên cao trả hắn về lại mặt đất bên dưới. Tên Tama rơi đập lưng mạnh xuống đất, hóa ra là một phân thân nên sau đòn đó bị vỡ tan ra thành một vũng nước. Kinh Long đáp xuống đất ngay bên cạnh “xác” tên Tama đó, cùng lúc các Kim Vệ Tinh Cơ trở về bay xung quanh chủ của mình.
-Kinh Long: Ngay từ lúc dùng Thị Chân Ảnh, mình đã nhắm vào bản thể hắn rồi vậy mà vẫn bị cho qua mặt.
Hai tên Tama còn lại liền tiếp tục lao tới tấn công Kinh Long, một tên lao tới từ trước mặt còn tên kia chạy vòng sang mạn bên trái của đối phương. Rất nhanh đã tiếp cận, tên Tama trước mặt vung đấm còn tên kia tung cước vào Kinh Long. Kinh Long dùng hai cánh tay đỡ lại, lúc này tên Tama bên mạn trái xoay người đưa chân còn lại đá một đòn bất ngờ vào lưng Kinh Long.
-Kinh Long: A!
Thuận đà, tên Tama ấy cầm lấy thanh sắt trên tay chuẩn bị đâm trực diện vào sau cổ đối phương.
Kinh Long lúc này đang ngã về trước do cú đá vừa rồi liền mượn thế mà khom người cuối xuống tránh đòn chí mạng, rồi quay lại trong thế đang cúi người xuống mà dùng Tinh Cơ Kiếm chém Tama ở phía sau một nhát.
Tên Tama bị chém lại là phân thân, vỡ tan tiếp thành một vũng nước. Chỉ còn mộ tên Tama ngay sát bên Kinh Long, hắn liền nhân cơ hội đối phương không kịp phản ứng mà ra đòn chiến kỹ.
-Tama: Thủy Nguyên Chiến Kỹ - Thất Long Bạo Đạn !
Dòng nước cuồn cuộn chảy, một loạt tạo lên dạng bảy con rồng bay ra từ cơ thể Tama. Từ khoảng cách gần, chúng lao vào Kinh Long như một cơn bão đạn.
-Tama đắc ý: Thất Long Sát Đạn, khoảng cách càng xa thì uy lực càng giảm. Nhưng với khoảng cách này, nó vừa là đòn bạo kích lại vừa có sức mạnh như một đòn sát kích chí mạng. Đến kim cương sẽ còn còn bị xuyên phá vỡ vụn rồi bị nghiền thành bột mịn nữa mà.
-Kinh Long: Tiếc nhỉ ? Ta không còn dùng kim cương để làm trang bị nữa.
Lùi về sau khỏi đòn tấn công của Thất Long Sát Đạn, cơ thể Kinh Long trông vẫn bình an vô sự với bộ giáp tím đen đang mặc trên người. Lấy tay ấn mấy cái nút trên ngực áo, lớp giáp thu lại thành chiếc áo thun dài tay bình thường. Nhưng thật sự thì Kinh Long vẫn chịu nhiều đau đớn sau đòn đó, miệng nôn ra một tràng máu.
-Kinh Long: Bộ giáp Hắc Huyền Y làm từ vảy Sư Ngư đan kết, độ cứng không bằng nhưng độ bền chắc lại hơn hẳn các loại thạch khoáng như kim cương tận hai lần. Vậy mà chiêu thức đó vẫn có thể khiến mình cảm thấy đau đớn như vậy, quả là không vừa.
-Tama: Cái... cái thứ đó mà là vảy Sư Ngư tạo thành sao ?
-Kinh Long: Ha... Đúng là không ngạc nhiên trước vẻ mặt đó của người. Đâu ai lại ngờ vảy yêu thú cấp thấp như Sư Ngư lại có thể chịu được đòn công kích mạnh như Thất Long Sát Đạn vừa rồi của một Tinh Đế võ giả.
Tama lúc này thật sự đề cao cảnh giác với Kinh Long, từng bước lùi về sau để giữ khoảng cách an toàn với đối phương. Trong đầu hắn bắt đầu suy nghĩ, lo lắng lộ ra trên cả cơ mặt.
-Tama: (Tên nhóc này không phải bình thường mà, Thất Long Sát Đạn vừa rồi có lẽ là đã phát huy tốt nhất sức mạnh của nó rồi. Vậy mà với một cái áo bằng vải Sư Ngư đó... Khỉ thật, phải chuồn thôi !)
Cảm thấy sẽ khó đấu lại được với đối phương, Tama định tìm cách rút lui. Như một tên hèn hạ, Tama đánh lạc hướng Kinh Long bằng trò UFO xuất hiện trên trời. Ngay lúc Kinh Long vừa nhìn theo hướng chỉ tay của mình, Tama liền quay đầu bỏ chạy.
-Kinh Long: Hả... ? Sao lại bỏ chạy vậy chứ ?
Lao đi như tên bắn, ba chiếc Kim Vệ Tinh Cơ trong nháy mắt đã vượt qua mặt Tama và chặn đầu hắn lại. Tama bị bất ngờ, đột ngột dừng lại. Ngay lúc này, Kinh Long đã đuổi theo tới từ phía sau.
-Kinh Long: Ngươi còn Thủy Khải Hồn Giáp cơ mà, chưa gì đã chạy thì mất mặt lắm đấy.
Tay tỏa luồng hồn lực tử sắc, Kinh Long đưa bàn tay đặt lên lưng Tama còn tay mang Tinh Cơ Kiếm đưa về sau lấy lực.
-Kinh Long: Quang nguyên chiến kỹ - Bạo Phá !
Từ lòng bàn tay của mình, Kinh Long tích tụ một lượng lớn hồn lực quang nguyên tố vào một điểm rồi bất ngờ nén nó lại khiến một thứ sức mạnh dữ dội giải phóng ra sau đó. Một vụ nổ đủ mạnh làm Thủy Khải Hồn Giáp của Tama xuất hiện vết nứt, ngay lập tức Kinh Long vung Tinh Cơ Kiếm đâm mạnh ngay vào đó.
Rắc ! - Tiếng một phần của Thủy Khải Hồn Giáp vỡ vụn, sau đó liên kết năng lượng không còn đã làm toàn bộ bộ giáp ấy tan biến hoàn toàn vào hư không.
-Tama ngạc nhiên đến độ không nói được thành câu: H…ả ? C…ái cái gì đa...
Vung tay gạt tàn hồn lực sót lại đang tan biến, Kinh Long đồng thời để Tinh Cơ Kiếm quay về dạng Kim Vệ Tinh Cơ vốn có của nó. Sau đó Kinh Long chỉ việc xoay người ra một cước đánh ngất đối phương rồi nhờ người vác hắn về nhà giam mà thôi.
Đông Thánh Viện, Minh Thiện tỉnh dậy tại căn phòng ở ký túc xá của mình sau một giấc ngủ dài để lấy lại sức. Căn phòng lúc này chẳng có bóng một ai, chỉ có HaLynh đang ngồi đợi trên giường ngủ bên cạnh.
-HaLynh: Ngươi đã dậy rồi sao ? Chuẩn bị tập luyện thôi.
-Minh Thiện nhìn lên đồng hồ: Mới là buổi chiều, có vẻ là sớm hơn mỗi ngày nhỉ ?
-HaLynh: Không phải là sớm mà là hôm nay ngươi cần nhiều thời gian hơn thôi, để đột phá nguồn hồn lực.
-Minh Thiện: Đột phá cơ á ?!!! Lượng hồn lực của ta mới được tăng lên cách đây vài ngày thôi mà.
-HaLynh: Có vẻ nhờ vào áp lực có được từ việc dừng đoàn tàu kia lại mà lĩnh vực của ngươi khi đó đã hấp thụ được hồn lực quang nguyên tố của ta. Bình thường thì việc này cũng như việc ngươi hạ yêu thú cấp thấp rồi hấp thu hồn lực từ chúng mà thôi, tốc độ đột phá hồn lực rất chậm. Nhưng lần này, hồn lực của ta lại đóng vai trò của chất xúc tác nhiều hơn để việc đột phá xảy ra.
-Minh Thiện: Thế thì may mắn thật đấy.
-HaLynh: Dù sao thì đột phá hồn lực cũng không phải việc gì lạ lẫm, không sợ ai thấy nên cứ thoải mái ngồi ở đây mà đột phá. Lần trước đo hồn lực ngươi bằng hồn khoáng cao cấp cũng đã khoảng tầm gần 1000 điểm so với trung bình 300 điểm của những người cùng lứa, lần này đột phá cố gắng lên tầm thêm 100 điểm thôi là được.
-Minh Thiện đã vào tư thế thiềng, vận khí: Bớt đùa đi chị hai, một lần đột phá 50 điểm là dữ lắm rồi vậy mà cô còn đòi tận gấp hai lần nữa cơ đấy.
-HaLynh: Đùa thôi, đùa thôi. Người ta đột phá còn có thất bại, ngươi thì cứ tỉ lệ 100% mà thành công tăng hồn lực lên thì ta đâu dám đòi hỏi gì. Chỉ là hy vọng ngươi mau sớm khôi phục thần tộc mà thôi, ta cũng được thoải mái an nhàn.
Không nói lời gì thêm, cả Minh Thiện và HaLynh đều im lặng để Minh Thiện bắt đầu đột phá nguồn hồn lực, tăng lượng hồn lực có trong cơ thể. Bằng cách tỏa khí tức, vận chuyển hồn lực đi khắp cơ thể để khai thông các điểm và sau đó sẽ mở rộng được thể tích chứa của nguồn hồn lực.
Đột phá như vậy diễn ra tận tầm năm tiếng đồng hồ, lúc này thì trời đã khuya và những người khác đã trở về phòng của mình từ lâu nhưng không làm phiền Minh Thiện trong suốt quá trình đột phá. Đến khi Minh Thiện mở mắt ra, tất cả đều đã đi ngủ.
-Cầm khối hồn khoáng trên tay, Minh Thiện: 1124 điểm hồn lực sao ? Lần này có vẻ hơi bị thành công rồi đó.
Bỗng bất ngờ từ ngoài cửa, Minh Anh ném cho Minh Thiện một lon nước.
-Bắt lấy lon nước, Minh Thiện: A ! Cậu vẫn còn thức sao ?
-Minh Anh: Đột phá cả buổi chắc cậu vẫn chưa ăn gì nhỉ ? Bọn mình có chuẩn bị phần ăn của cậu ở trong tủ lạnh đấy.
Đến lúc này, Minh Thiện mới bắt đầu thấy cảm giác đói cồn cào từ cái bụng trống trơn của mình.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, một buổi thứ hai bắt đầu cho một tuần mới tại Đông Thánh Viện. Nhờ những chiến công của ngày hôm qua mà cái tên Dương Minh Thiện lại được đem ra bàn tán, được rất nhiều người chú ý tìm tới.
Khó khăn lắm mới chen người qua được đám đông chặn lối ở cửa, Minh Thiện liền nằm dài trên bàn ngay khi đến được chỗ ngồi.
-Minh Thiện: Được yếu quý cũng thích đấy, nhưng cũng thật là phiền phức.
-Minh Anh với một túi lớn đựng thư lấy ra từ hộc bàn của mình: Dần dần thì cậu cũng quen với những chuyện này thôi mà.
-Minh Thiện: Nói vậy là cậu đã quen với việc mỗi ngày đều nhận được thư tỏ tình sao ?
-Minh Anh mỉm cười: Không phải là đã quen, mà là cảm thấy họ thật lòng như vậy rất là đáng yêu nên mình chẳng cảm thấy phiền gì cả mà thôi.
Đơn giản là chỉ là nở một nụ cười vô tư chẳng nghĩ ngợi khi nói chuyện với Minh Thiện, Minh Anh lại tỏa ra một sự thu hút khó tả khiến cho có thêm học viên nữ càng để ý cậu ta hơn. Ngay sau đó một nhóm nữ sinh xen giữa cuộc nói chuyện của Minh Thiện và Minh Anh, vây quanh Minh Anh.
-Minh Thiện: Mà thôi sao cũng được, cậu ta cứ thế này cũng giúp mình hạn chế sự chú ý từ mọi người xem ra cũng tốt.
Bỗng bất ngờ từ đâu Tuyết Nhi chạy đến, từ sau ôm lấy Minh Thiện ngay trước mặt mọi người trong lớp. Một đám con trai vẫn vậy, trừng ánh mắt vừa ghen tị vừa chứa đựng đầy sát khí về phía Minh Thiện. Nhưng Tuyết Nhi lại chẳng quan tâm những người đó, cứ thế mà càng tỏ ra thân mật với Minh Thiện.
-Tuyết Nhi: Này, Minh Thiện đã định tham gia câu lạc bộ nào vậy ?
-Minh Thiện: Mình chẳng định tham gia CLB nào đâu. Mà này, cậu bỏ tay ra đi được chứ ?
Nhưng dù đã nói thế thì Tuyết Nhi vẫn vậy, càng ôm chặt Minh Thiện hơn. Cũng ngay lúc này đi vào lớp, Hân Hân từ xa đã trông thấy Minh Thiện và Tuyết Nhi thì liền đến gần chỗ hai người đó.
-Hân Hân: Ra cậu thích được con gái ôm thế này sao ?
-Minh Thiện: Ờ... thì cũng có, nhưng đây...
Minh Thiện chưa kịp nói hết câu, Hân Hân liền bắt chước với Tuyết Nhi mà nhẹ nhàng sà vào lòng Minh Thiện rồi vòng tay qua ôm lấy cậu ta.
-Minh Thiện: Hả ?!!!
Như vừa cắn lấy ớt, đám nam sinh đầy ghen tị Minh Thiện ban nãy lại càng trở nên ghen tị. Mặt những người đó lộ rõ nỗi tức giận và sát khí, một áp lực vô hình đâu đó lại bắt đầu hiện hữu xung quanh lớp học.
Tiếng chuông báo bắt đầu buổi học, các học viên trở về chỗ ngồi của mình. Các thành viên hội học sinh sau đó chia ra bước vào từng lớp, đặc biệt hội trưởng và hội phó đích thân đến lớp 10A.
Ngay khi Ajukuji Arashi đặt chân vào lớp, không gian xung quanh trở nên im lặng đến khó tả. Nhiều học viên còn tỏ ra sợ sệt, như thể đang đối diện với một thứ gì đó rất đáng sợ vậy. Đến cả người như Khải Đăng cũng phải tỏ ra một thái độ hết sức cẩn thận trong lúc này.
-Hội phó: Như mọi người đã biết, hôm nay Hội học sinh sẽ tiến hành hoạt động kết nạp thêm thành viên. Thông thường thì sẽ không bắt buộc, nhưng lần này có chút ngoại lệ. Do năm nay thành viên trong Hội học sinh tốt nghiệp rất đông, hiện Hội học sinh chỉ còn một nửa thành viện. Vì thế sẽ có sự bắt buộc, mỗi lớp phải có ít nhất thêm một thành viên gia nhập Hội học sinh.
Không khí trong lớp bỗng trở nên thay đổi, các học viên bắt đầu nhìn nhau rồi trao đổi xem ai sẽ “phải” gia nhập Hội học sinh kia.
-Vào Hội học sinh sao, đừng đùa với mình.
-Chắc nên cử lớp trưởng hay lớp phó rồi.
...
-Arashi thở dài: Hừm... Tham gia Hội học sinh, quyết định khó nhỉ ?
Cả lớp lập tức im lặng ngay khi Arashi lên tiếng.
-Arashi: Dù sao từ lâu Hội học sinh đã quyết phải thuyết phục một người trong lớp này tham gia rồi. Lê Ngọc Ly, không ai thích hợp hơn em để tham gia vào Hội học sinh nữa đâu.
-Ngọc Ly: ...
Ngồi gục mặt trốn tránh từ nãy đến bây giờ, cuối cùng Ngọc Ly vẫn không tránh khỏi việc bị gọi tên.