Chương 169: Chiến Đấu Điên Cuồng

Editor: Waveliterature Vietnam

Đường Lăng giơ chân đạp ra.

Đột nhiên cảm thấy ý nghĩ lúc này của mình hơi ngu xuẩn, cái bóng dáng màu xanh nhào tới này còn có thể là cái thứ gì nữa chứ?

Đây chỉ sợ là "Con khỉ" đi?

Dưới chân truyền tới cảm giác giống như đạp lên một tấm sắt, nương theo đó là tiếng "chít chít" vang lên, bóng dáng màu xanh kia bị Đường Lăng đạp một cái văng ra xa mười mấy mét.

Nhưng cơ thể linh hoạt nhào lộn hai lần giữa bầu trời, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, nó nhe răng nhếch miệng nhìn về phía Đường Lăng, dáng vẻ vô cùng hung ác.

Đường Lăng nhổm dậy, cử động bàn chân hơi đau của mình, tinh thần cũng đã trở nên nghiêm túc.

Một cước lúc nãy của hắn tuy vì những nguyên nhân khác nhau nên không sử dụng hết sức, nhưng nếu như đạp trúng lên thân các loại động vật khác, thì một cước này tuyệt đối có thể đạp nát xương cốt thậm chí nội tạng của bọn chúng.

Nhưng "con khỉ" này lại không bị sao cả, điều này có nghĩa là thân thể của con khỉ này mạnh mẽ đến cỡ nào?

Còn tốc độ nữa, tuy lấy tốc độ bạo phát bây giờ của nó tuyệt đối không thể tổn thương đến Đường Lăng vốn có bản năng tinh chuẩn, tốc độ phản ứng thần kinh kinh người, nhưng nếu như nhiều thêm một chút…

Nghĩ tới đây, Đường Lăng nheo mắt lại, quan sát con khỉ trước mắt.

Là khỉ sao? Nhìn quái vật toàn thân bị bao phủ bởi đám lông màu xanh rêu, nanh vuốt sắc bén, thân hình giống như khỉ, khuôn mặt lại rất giống con người cách mười mấy mét trước mặt, căn bản nó không phải là sinh vật của nền văn minh trước.

Còn về thời đại Tử Nguyệt có loại sinh vật này hay không, Đường Lăng cũng không biết. Bởi vì cho tới bây giờ phạm vi hoạt động của hắn vẫn chưa ra khỏi khu An toàn số 17, những thứ hắn biết đều là đến từ kho tư liệu không đầy đủ của khu An toàn số 17.

Bởi vì bị thiệt, trong lúc nhất thời con khỉ lông xanh này không công kích Đường Lăng nữa mà là dữ tợn nhìn chằm chằm Đường Lăng.

Đường Lăng cũng không để ý tới nó, mà là trực tiếp nhìn khe núi mình đã tìm kiếm rất lâu, chỉ một cái nhìn đã khiến Hàn Lăng hít ngược một hơi.

Nơi này.... Giống như một bức tranh quái đản, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh của cả trái đất.

Dòng nước màu xanh nhạt, hai bên dòng nước mọc đầy các loại nấm có hình dạng quái dị, lớn thì cao mười mấy mét, kích cỡ chóp nấm giống như cái đình nghỉ mát, nhỏ thì sao? Kích cỡ cũng bằng những cây nấm bình thường khác.

Chúng nó có đủ màu sắc, chỉ là không giống với màu xanh của "Cô Cô" lại càng không có màu tím.

Bên trong đám nấm, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy loại "khỉ lông xanh" này vọt tới vọt lui, mà dưới rễ nấm lại chất đầy xác chết.

Các loại thi thể, có xác người, xác động vật, thậm chí còn có xác côn trùng.

Rất nhiều xác chết đều đã thành hài cốt, nhưng cũng có một số xác chết rõ ràng là còn "tươi mới", nhưng ở đây không hề có mùi thối rửa nồng nặc, ngược lại là một mùi rất quái lạ, tràn ngập cả khe núi, che lấp đi mùi thối rữa.

Đám nấm này đang khuếch tán, dọc theo dòng chảy của khe núi xuôi dòng xuống khe nước, mọc đầy hai bên bờ, chỗ gần đầu nguồn mọc dầy đặc nhất, đến hạ nguồn thì dần ít đi.

Mà đầu nguồn thì sao?

Bàn tay nắm chặt thanh đao dài của Đường Lăng hơi run rẩy, hắn nhìn thấy một chiếc phi thuyền, một chiếc phi thuyền tàn tạ.

Một nửa thân phi thuyền lún sâu vào gò núi, một nửa thân tàn lộ ra ngoài.

Phần lộ ra bên ngoài kia, không phải là hình dạng đĩa bay mà giống như con người ở nền văn minh trước vẽ ra, mà là hình con thoi, trên đỉnh con thoi hiện ra hình tán ô đang mở, có điều vô cùng rách nát, giống như một cái ô lớn rách nát không nguyên vẹn.

Ngoài ra, cả khu vực này thứ hoạt động nhiều nhất chính là các loại "dị nhân" bị khống chế, có "dị nhân" động vật, cũng có "dị nhân" con người.

Trong số bọn chúng có con đang ngậm một con ruồi vừa mới giết, vứt bên trong đám nấm, mà dị nhân con người tựa hồ như càng linh hoạt hơn, bởi vì có năm ngón tay, và hình thái đứng thẳng bước đi, nên bọn chúng có thể làm được những động tác tinh tế hơn.

Vì thế, bọn chúng nhấc thùng gỗ thô sơ nhất, đi thu thập một chất lỏng được sinh ra từ trên rễ nấm trong đám nấm kia.

Sau khi thu thập đầy thùng gỗ, chúng sẽ xách từng thùng gỗ đi về phía nửa chiếc phi thuyền lún sâu vào gò núi.

"Ha ha." Đường Lăng cười gằn một tiếng, hắn đã không muốn tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc tất cả những thứ này đang làm gì nữa rồi, hắn chỉ muốn biết, từ sau khi phi thuyền này rơi xuống đất, trong hai mươi năm nay đến tột cùng nó đã giết hết bao nhiêu sinh mạng trên trái đất này rồi?

Đây cũng chính là "Vu Chi Quốc" khiến cho Hàn gia phát điên khi nhìn thấy?

Đây rõ ràng chính là sự xâm lược trần trụi, hình ảnh hoang đường này hẳn là tái hiện lại một phần hệ sinh thái của phi thuyền hành tinh mẹ, bọn chúng lấy cách thức này để sống lại ở nơi đây, sau đó từ từ mở rộng, sau đó sẽ xây dựng nơi này thành quê hương thứ hai của chúng, là ý này phải không?

Đường Lăng nắm chặt thanh đao, chỉ một bước đã vượt ra phía sau hang động.

Đứng chỗ này nhìn như rất đẹp, nhưng bên trong khe núi lại chất đầy hài cốt, mang theo màu sắc vô cùng khủng bố.

Dưới chân truyền đến cảm giác ươn ướt trơn trợt, vô số chất lỏng của hỗn tạp dị nhân và những loại hạt tròn giống như bào tử tạo nên mặt đất ươn ướt, trong đó là "huyết lệ" của những sinh mạng trái đất vô tội bị xâm lược.

Một giây sau, con khỉ kỳ lạ màu xanh vẫn đang nhìn chằm chằm Đường Lăng kia liền vọt tới.

Đường Lăng cũng không quay đầu lại, trở tay vung đao lên, ánh đao lướt qua, thanh đao dài hợp kim cấp cấp C cứng cỏi liền trực tiếp bổ xuống móng vuốt của con khỉ màu xanh kỳ lạ này.

Tiếp theo đó, cả người Đường Lăng đột nhiên vọt về trước, giẫm lên hài cốt nhảy lên, va nát một cây nấm màu đỏ cao khoảng năm sáu mét, cũng thuận thế tránh thoát công kích từ sau đánh tới của con khỉ màu xanh kỳ lạ này.

Con khỉ kỳ lạ bị chặt móng vuốt kêu lên chói tay, những con khỉ đang xuyên tới xuyên lui trong đám nấm kia bắt đầu nhanh chóng tập trung lại, mà dị nhân thú, dị nhân người bị nấm khống chế cũng bắt đầu nhanh chóng tụ tập lại.

Nhìn tình cảnh trước mắt, khe núi này chính là chiến trường cuối cùng ở trấn Thanh Khê của Mộng Chi Vực.

Tất cả dự đoán của Đường Lăng đều không sai.

Đối mặt với tất cả những thứ này, tâm trạng của Đường Lăng vô cùng bình tĩnh, trong lòng hắn chỉ bốc lên một cảm giác hưng phấn tiến vào chiến đấu.

Hắn có đại não thông minh, nhưng nếu như cần thiết, hắn không thích quan sát, cũng không thích phân tích, càng không thích điều tra cân nhắc cái gọi là bày mưu tính kế.

Hắn càng súng bái bạo lực, sùng bái lấy giết chóc để phát tiết phẫn nộ, để cảnh cáo, để kinh sợ, để thỏa thích ân oán cừu hận, để tế bái huyết lệ và thù hận đã chảy qua.

Vì thế, hắn chỉ là bình tĩnh nhìn ngọn gió màu xanh trên bầu trời bay tới, ôm lấy con khỉ đã bị chặt đứt móng vuốt kia.

Bình tĩnh nhìn móng vuốt mới mọc ra của con khỉ kỳ lạ kia.

Bình tĩnh nhĩn các loại yêu ma quỷ quái tập trung cùng nhau, mặc cho trong đầu truyền tới nhắc nhở nhiệm vụ "phát hiện khe núi Vạn Cô", độ hoàn thành nhiệm vụ bảy mươi phần trăm.

Phát hiện thể sinh mệnh phức hợp cao cấp - dị nhân lục khuẩn, độ hoàn thành nhiệm vụ bảy mươi lăm phần trăm.

Phát hiện mẫu hạm rách nát, độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tám mươi phần trăm, mộng chủng 0233. Có lựa chọn lui khỏi Mộng Chi Vực hay không? Nếu lựa chọn "Có" ba phút sau sẽ xuất hiện cửa Vực, thông qua cửa Vực có thể thoát khỏi Mộng Chi Vực, hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu lựa chọn "Không", độ hoàn thành nhiệm vụ phải đạt được chín mươi phần trăm mới có thể có quyền lựa chọn một lần nữa.

À, đây chính là "Mộng Chi Vực".

Vì vậy, chính là không thể có chuyện dễ dàng xảy ra, sợi dây sinh tử chính là sợi dây sinh tử, cũng giống như nếu lựa chọn độ hoàn thành nhiệm vụ thấp nhất tám mươi phần trăm, cũng cần phải ở nơi này kiên trì chiến đấu ba phút mới có thể toàn thân thoát ra.

Chiến đấu như thế này đáng sợ không? Vô cùng đáng sợ, thì ra con khỉ kia là dị nhân lục khuẩn, là một loại người sao? Nó gần như là bất tử, chỉ cần lục khuẩn kia còn tồn tại, nó chính là tồn tại vô địch không sợ bị thương, không sợ chết chóc.

Muốn tiêu diệt nó thì phải hoàn toàn tiêu diệt lục khuẩn, mà muốn tiêu diệt lục khuẩn thì phải đi tiêu diệt một đám dị nhân lục khuẩn.

Quả thật rất hoàn mỹ, một vòng tuần hoàn gần giống như bế tắc, trừ phi sức mạnh của ngươi mạnh đến nỗi trong thời gian ngắn ngủi giết hết tất cả bọn chúng.

Đường Lăng có thể làm được không? Không thể. Nhưng cố gắng chống đỡ trong ba phút là không có vấn đề gì?

Chỉ có điều ba phút cũng đã là cực hạn, thân thể của dị nhân lục khuẩn này giống như mình đồng da sắt, tốc độ cực nhanh, cực kỳ linh hoạt, một đám nhào tới, Đường Lăng sẽ đối diện với chiến đấu như thế nào? Hơn nữa còn chưa nói tới đám dị nhân người, dị nhân thú kia nữa...

Ngoài ra còn chưa nói tới một thứ vô cùng đáng sợ đó là tính lây nhiễm.

Loại lục khuẩn giống như nấm ma quỷ kia, sẽ không có tính lây nhiễm sao? Chắc chắn Đường Lăng sẽ không dám đánh cược.

Nhưng mà...nhưng mà a!

Trên mặt Đường Lăng hiện lên nụ cười trào phúng, hắn cười nhạo mình càng giống một kẻ đầu cơ hơn, chỉ cần có một cơ hội, chắc chắn sẽ đi đầu cơ.

Ngoài ra, hắn là một người thờ phụng "trả giá", hắn chán ghét chờ đợi, chán ghét làm từng bước, hắn tình nguyện trả giá bằng tính mạng để đổi lấy thù lao to lớn hơn.

Cứ lấy ví dụ chiến đấu cực hạn mà nói.

Vì vậy, trong mười mấy giây này, Đường Lăng chỉ là bình tĩnh đem ngọn đuốc trong tay cắn ngang trong miệng, tháo một khúc dây lưng móc trên đai chiến thuật xuống, cột chặt thanh đao dài trong tay lại với nhau.

Còn về thịt hung thú khô cấp hai chỉ còn dư lại phân nửa, khoảng ba cân, cũng bị hắn lôi từ trong túi đeo bên hông ra, sau đó bỏ vào túi áo bên tay thuận nhất.

Ngẫm lại hắn cảm thấy vô cùng kích thích, chiến đấu dưới đau khổ cực độ, càng cần nhiều sự giết chóc hơn để phát tiết.

Còn về kỳ suy yếu? Không, không có kỳ suy yếu, ở một giây phút nào đó, hắn sẽ bạo phát, cũng chính là kêu gọi hạt giống biến thân.

Tỷ lệ thành công? Tỷ lệ thành công khoảng bốn mươi phần trăm nhỉ? Lẽ nào nắm chắc bốn phần mà không dám đánh cược hay sao? Nó đã vượt xa với sợi dây sinh tử rồi nhỉ?

Đường Lăng bắt đầu hoàn toàn trở nên hưng phấn, ngay cả hơi thở cũng hơi gấp gáp, mặc dù dáng vẻ giống như là vì sợ sệt mà run rẩy, nhưng trong đầu hắn đang hời hợt lựa chọn "Không".

Trong nháy mắt khi hắn chọn "Không" giống như chính là đang phát ra tín hiệu khai chiến với Mộng Chi Vực.

Dị nhân lục khuẩn tụ tập với nhau điên cuồng đánh về phía Đường Lăng, mà Đường Lăng bước về trước một bước, giây tiếp theo hắn giống như một cơn gió bắt đầu chạy.

Giơ đao, chạm nhau, ánh đao lướt qua, một dị nhân lục khuẩn đang xông về phía trước trực tiếp bị chém thành hai nửa trên bầu trời.

Nhìn đi, không phải là không có tin tốt, ít nhất độ cường hãn của thanh đao dài cấp C cũng có thể phá vỡ một cách hoàn mỹ.

Một suy nghĩ thoáng qua, Đường Lăng xoay người, một cái chân giống như sợi roi hung tàn, một độ cong hoàn mỹ lướt qua bầu trời, "Bốp" một tiếng đã vọt tới va chạm với hai con dị nhân lục khuẩn.

Cùng lúc đó, sói cắn giống như gai độc cắn trượt ra, tay chụp ngược lại, cổ tay phải vung một cái, sói cắn lộ ra mũi đao sắc bén nhất, "phốc" một tiếng đâm vào trong tay đám dị nhân lục khuẩn.

Rút sói cắn ra, thu lại cú đạp chân hoàn mỹ vừa đá ra lúc nãy, Đường Lăng khom lưng, một chiêu Thiết Bản Kiều tiêu chuẩn tránh thoát cú tấn công từ trên xuống của dị nhân lục khuẩn.

Cùng lúc đó, hai tay Đường Lăng đã xoay ngược lại chống đất, vừa dùng sức cả người hắn đã chổng ngược lên.

Xoay tròn, hai chân giang ra, động tác tao nhã như múa, hai chân xoay tròn trên bầu trời, quét bay ba con dị nhân lục khuẩn.

Tiếp đó, hắn ngã xuống, hơi cúi người, cơ thể giống như tên lửa bắn vọt ra, chạm vào một con dị nhân hổ. Dị nhân hổ gầm lên một tiếng ngã ra đất, lại bị Đường Lăng nắm lên, giống như đang cầm một bao cát cực lớn đập ra, đập bay tất cả quái thú trong phạm vi ba mét bên cạnh hắn.

Đây là chiến đấu? Không, đây là một hồi biểu diễn hoàn mỹ. Chiến đấu liên tiếp không hề có khe hở, không có một động tác dư thừa, trong động tác mây trôi nước chảy mang theo một vẻ đẹp bạo lực cực hạn.

Đây chính là kiệt tác bản năng tinh chuẩn và khả năng không chế cực hạn của cơ thể.

Đây chỉ là mới bắt đầu, chỉ là hơi làm nóng cơ thể, là lúc vang lên ca khúc chiến đấu dâng trào, là tiếng trống đầu tiên vang lên mở đầu cuộc chiến.

Đường Lăng đang tiến lên, hắn cứ tiến lên phía trước, tiến về phía phi thuyền rách nát kia, hắn bước từng bước trong đống xác nấm này.

Quái vật bất tử? Không, không thể tồn tại đâu, trong mắt Đường Lăng bọn chúng chỉ là kẻ địch dôi ra mà thôi.

Từ một trở thành mười, thành một trăm.

Nhưng vậy thì như thế nào? Đường Lăng muốn chính là cực hạn, là điên cuồng, là phẫn nộ tích lũy đang đánh vào vách núi, muốn đánh ra một lối ra, sau đó tràn ra.

Chỉ có giết chóc, giết chóc lạnh lùng nhất, dùng giết chóc như vậy để tác thành cho sự từ bi trong lòng.

Có lẽ đây chính là sự từ bi? Bởi vì Đường Lăng - thương hại.

Ba phút trôi qua.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Vốn dĩ đám nấm mang theo vẻ đẹp quỷ dị bị Đường Lăng giết thành một "Đường máu" ngổn ngang, bên cạnh con "Đường máu" này dị nhân thú, dị nhân người nhiều vô số kể chất thành đống.

Dị nhân lục khuấn vô số lần được "chữa trị", cũng lần lượt mạnh không sợ chết xông về phía Đường Lăng, vốn dĩ bọn chúng chẳng màng gì tới sống chết, bọn chúng bị Đường Lăng điên cuồng khiêu khích thú tính, cái còn lại cũng chỉ là không chết không thôi.

Đường Lăng thở phì phò, mồ hôi không ngừng chảy theo sườn mặt rơi xuống đất, thỉnh thoảng cũng xẹt qua trước mắt.

Nhưng mà cực hạn đâu? Vẫn là không có cực hạn.

Sức mạnh trong cơ thể hắn vẫn còn, tốc độ vẫn còn, tốc độ thần kinh phản ứng cũng không chậm lại.

Chỉ là trình độ này thôi sao? Đường Lăng cảm thấy có nên kích thích thêm một chút nữa hay không?

Lúc này, từ trong phi thuyền rách nát thoát ra hai dị nhân lục khuẩn khổng lồ lớn, trong ánh mắt của bọn chúng không ngờ lại có cảm giác có trí khôn.

Bọn chúng đứng trên đỉnh phi thuyền gầm lên, nhảy vọt lên, những lại không hề công kích Đường Lăng, mà giống như đang chỉ huy.

Chỉ huy cái gì đây? Toàn bộ đám dị nhân lục khuẩn kia thế mà đều dừng tấn công Đường Lăng, bắt đầu tản ra bốn phía.

Nhìn kỹ lại, bọn chúng vậy mà tụ thành bầy năm con, bắt đầu bảo vệ nấm trong phạm vi nhất định.

Đường Lăng híp mắt, hắn dường như hơi hiểu được ý của hai con dị nhân lục khuẩn khổng lồ kia rồi. Thì ra, là chỉ huy đám dị nhân lục khuẩn trí tuệ thấp này bảo vệ mọi thứ ở đây, đừng có ngu ngốc chỉ biết có chiến đấu..

Thì ra, bọn chúng càng quan tâm hơn chính là những thứ nấm này à? Trong ánh mắt của Đường Lăng lộ ra nụ cười điên cuồng, lấy ngọn đuốc từ trong túi ra.

Rất quan tâm sao? Đường Lăng giơ thanh đao dài trong tay lên một tiếng "xẹt" vang lên, đã cắt ngọn đuốc ra làm hai, trong đó một nửa cắn trên miệng, một nửa cây đuốc còn lại cầm trong tay.

Thật sự các ngươi cho rằng ta không đoán sao? Đường Lăng quay lưng về phía đỉnh phi thuyền, bước chân từ từ lui về sau, giống như đang phòng bị...

Lúc này, trải qua mười mấy phút chiến đấu, hắn đã tiếp cận rất gần đầu nguồn khe núi, gò núi chỗ phi thuyền tàn tạ lún sâu vào kia.

Mà ở chỗ này, còn có dị nhân đang bận rộn, xách từng thùng chất lỏng đen kịt thu thập được từ trên thân nấm, chuyển về phía chiếc phi thuyền kia, giống như hết thảy mọi thứ xảy ra ở đây đều không liên quan gì tới bọn chúng.

Không liên quan sao? Đột nhiên Đường Lăng di chuyển, cơ thể bỗng đụng vào bên phải phía sau, một dị nhân cách hắn không tới năm mét đang xách thùng gỗ đi lại bỗng bị Đường Lăng đụng lăn ra đất.

Thùng gỗ trong tay bay lên, Đương Lăng vội nhảy vọt lên, trực tiếp ở giữa bầu trời tóm lấy thùng gỗ này.

Hai con dị nhân lục khuẩn khổng lồ đứng trên phi thuyền hét lên chói tai, mấy con dị nhân lục khuẩn nhỏ mới tản ra lúc nãy một lần nữabắt đầu điên cuồng đánh về phía Đường Lăng.

"Ha ha" Tiếng cười của Đường Lăng mang theo vẻ cười ngông cuồng, hắn không chút do dự nhét cây đuốc trong tay vào trong cái thùng chứa đầy chất lỏng màu đen.

Cây đuốc không tắt, ngược lại ngọn lửa còn bùng lên dữ dội.

Chỉ trong tích tắc, Đường Lăng đã giội thùng gỗ chất lỏng đang cháy bùng lên này về phía đám nấm lớn màu trắng xám kia.

Với sự tinh chuẩn và sức mạnh của Đường Lăng, muốn giội đến cây nấm lớn chỉ cách hắn khoảng mười mét kia quả thật không có gì là khó.

Nương theo tiếng thét chói tai của dị nhân lục khuẩn khổng lồ kia, chất lỏng bị giội ra ngoài giống như một con rắn lửa lớn đang cháy, xẹt một đường vòng cung tuyệt đẹp giữa bầu trời, sau đó tất cả rớt lên chóp nấm khổng lồ màu trắng kia.

"Ầm" một tiếng, trên chóp nấm màu trắng truyền đến một tiếng vang cực lớn, giống như có một con rồng thật lớn được gọi ra, xông thẳng lên trời, trong nháy mắt thế lửa vô cùng hung hăng.

Dị nhân lục khuẩn khổng lồ điên cuồng, trong đó có một con nhanh chóng chạy ngược trở về phi thuyền, con còn lại thì điên cuồng xông về phía Đường Lăng.

Đường Lăng đứng bên cạnh ngọn lửa, lấy ngọn lửa làm nền bóng dáng người cầm dao kia giống như sứ giả giết chóc đến từ Địa Ngục.

Hắn hoàn toàn không sợ hãi, sự hưng phấn càng kích thích đầu óc của hắn.

Đối mặt với đám dị nhân lục khuẩn hắn trực tiếp tiến lên nghênh đón.

Mà đám dị nhân lục khuẩn nhỏ kết thành đoàn ở bên cạnh hắn giống như phát điên xông vào phi thuyền, không có con nào để ý tới Đường Lăng.

Còn về Đường Lăng hắn cũng không muốn để ý tới bọn chúng, hắn muốn chiến đấu, hắn chỉ muốn chiến đấu.

Trong đầu Đường Lăng đã xuất hiện nhắc nhở nhiệm vụ của Mộng Chi Vực.

"Phát hiện và phá hủy một cây "Dị nhân nấm chuyển năng", mở ra nhánh nhiệm vụ - phá hủy gốc rễ, độ hoàn thành hai mươi phần trăm."

"Độ hoàn thành bốn mươi phần trăm, thưởng một Mộng Tệ. Nâng đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ đầu mối lên ít."

"Độ hoàn thành sáu mươi phần trăm, thưởng hai Mộng Tệ. Nâng đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ đầu mối lên ít."

"Độ hoàn thành tám mươi phần trăm, thưởng năm Mộng Tệ. Nâng đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ đầu mối."

"Độ hoàn thành trăm phần trăm, thưởng mười Mộng Tệ. Nâng đánh giá độ hoàn thành nhiệm vụ đầu mối một cấp."

"Thật là hẹp hòi mà!" Trong lòng Đường Lăng sinh ra cảm khái như vậy, cho dù là hoàn thành một trăm phần trăm, cũng chỉ có mười Mộng Tệ, chỉ nâng độ hoàn thành từ B lên A mà thôi.

Nhưng mà độ hoàn thành nhiệm vụ đầu mối chính trăm phần trăm cũng là C, mà bây giờ hắn hoàn thành tất cả nhiệm vụ đã mở ra cũng là B thôi sao?

Vậy thì A ở đâu? Nếu như có S thì phải làm gì?

Dưới ý nghĩ như vậy, Đường Lăng và dị nhân lục khuẩn khổng lồ điên cuồng đụng vào nhau.

Giống như hai quả đạn pháo mang theo động lực cực lớn vừa ra khỏi nòng, gặp nhau giữa bầu trời, đôi bên chạm vào nhau bùng nổ ra lực va đập cực lớn, phát ra tiếng vang nặng nề khiến người ta cảm thấy ghê răng, đồng thời cũng sinh ra một cơn gió lớn.

Cũng chính là cơn gió này đã thổi ngã những dị nhân vô tội.

Tiếp đó, hai bên không tiếng động tách ra, Đường Lăng liên tục lùi về sau mười mấy bước, sau đó phun ra một ngụm máu.

Còn về con dị nhân lục khuẩn to lớn kia, chỉ lùi về sau một bước, sau đó đã giữ vững thân thể, trong ánh mắt mang theo ánh sáng thù hận lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Đường Lăng.

Rốt cuộc hắn đã gặp phải một kẻ đánh không thắng rồi sao?

Rốt cuộc, Mộng Chi Vực bày ra độ khó muốn nâng cao đánh giá là một chuyện khó khăn cỡ nào, gần như không thể hoàn thành sao?

Nhưng Đường Lăng rất hưng phấn, hắn biết lúc này không thể dùng nắm đấm để so sánh sức mạnh, mà nên dùng cách thức tính toán phức tạp hơn.

Loại tính toán này quá rầy rà, giống như một người bộc phát ra lực cắn, lực xung kích, lực đấm đều là phạm trù sức mạnh, chủ yếu đến từ sự co rút của cơ xương.

Nói một cách khác chính là dùng sức mạnh của một con bò làm tiêu chuẩn.

Lúc này sức mạnh toàn thân của Đường Lăng tương đương với sức mạnh của hai con trâu đực, gọi tắt sức mạnh hai con trâu.

Nếu nói như vậy thì sức mạnh của dị nhân lục khuẩn khổng lồ kia chắc hẳn là sức mạnh của ba con thậm chí là ba con trâu trở lên.

Hoa Hạ cổ đại đã từng dùng câu nói chín trâu hai hổ để miêu tả sức mạnh to lớn, người hiện đại càng thích dùng sức ngựa để miêu tả sức mạnh, nói chung cốt lõi bên trong đều giống nhau, tìm một vật tham chiếu để đưa ra một trị số dễ hiểu.

Đối mặt với một kẻ có sức mạnh vượt xa mình gấp nhiều lần, Đường Lăng sẽ khuất phục sao? Hắn phải nhanh chóng đạt được độ hoàn thành chín mươi phần trăm, sau đó nhanh chóng lui ra khỏi Mộng Chi Vực.

Không, Đường Lăng chỉ có hưng phấn mà thôi.

Hắn "phụt" một tiếng phun máu tươi còn sót lại trong miệng ra ngoài, sự đau đớn từ xương sườn mãnh liệt kích thích hắn.

Cú va chạm lúc nãy đã làm gãy xương sườn của hắn.

Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động, đau đớn là thuốc kích thích tốt nhất.

Sức mạnh không bằng, vậy còn tốc độ thì sao?

Vậy mà Đường Lăng lại chủ động một lần nữa xông về phía dị nhân lục khuẩn, lần này không phải là va chạm trực tiếp sức mạnh mà là một cuộc biểu diễn tốc độ cực hạn.

Một lần nữa trong ánh lửa, trong đám dị nhân nhỏ nhoi tới lui dồn dập, hỗn lộn cuộc chiến lại bắt đầu.

Dưới sắc trời sắp trở nên hoàn toàn ảm đạm.

Chỉ có thể nhìn ánh đao mang theo tàn ảnh, giống như một đóa hoa màu bạc nở rộ trong bóng đêm.

Cũng chỉ có thể nhìn thấy vô số bóng dáng móng vuốt màu xanh giống như lá cây làm nền cho đóa hoa màu bạc này, vờn quanh ánh đao tầng tầng lớp lớp...

Đường Lăng chưa từng học qua đao pháp, cái hắn có chỉ là tốc độ.

Dị nhân lục khuẩn cũng càng không biết cái gọi là kỹ xảo chiến đấu, ngay cả đấu vật hiện đại tột cùng là cái gì nó cũng không rõ, càng đừng nhắc đến võ cổ của Hoa Hạ cổ đại, cái nó có cũng chỉ là tốc độ.

Lấy mau đánh nhanh, triền miên không dứt, ngươi tới ta tới.

Tranh đấu cực hạn như vậy, chỉ là không tới hai phút, sau khi hai người va chạm với nhau một lần nữa, lại tách ra lần thứ hai.

Đường Lăng bắt đầu thở dốc kịch liệt, thường phục tác chiến trên người hắn xuất hiện vết rách, từng vết thương lóe lên vết máu.

Quay người nhìn lại đám lông xanh trên cơ thể dị nhân lục khuẩn khổng lồ cũng bị tước mất không ít, trên cơ thể nó cũng xuất hiện vết thương nứt ra.

Nhưng mà Đường Lăng chịu thiệt, hắn không thể tránh khỏi phải đối mặt với vấn đề lây nhiễm.

Nhưng dị nhân lục khuẩn khổng lồ không có vấn đề lây nhiễm, thậm chí chỉ cần bổ sung lục khuẩn thì nó có thể hồi phục như lúc ban đầu.

Ngoài ra, so tốc độ Đường Lăng cũng vẫn thua.

Tuy không chênh lệch lớn như sức mạnh, nhưng sự thật không thể chối cãi là Đường Lăng chậm hơn một chút.

Đường Lăng hoàn toàn không sợ đối diện sự thật, càng có khoảng cách, ngược lại càng có thể kích thích hắn.

Chỉ có điều thời gian không còn nhiều nữa.

Còn có một cách cuối cùng, có thể thử một lần. Đó là nếu như bản năng tinh chuẩn cộng thêm tốc độ phản ứng thần kinh, lấy tránh né làm chủ, sau đó tìm cơ hội bạo phát một đòn bén nhọn thì sao?

Rõ ràng dị nhân lục khuẩn khổng lồ đối với chiến đấu không hề suy nghĩ nhiều như Đường Lăng, cũng không điên cuồng chiến đấu như Đường Lăng. Nó chỉ muốn ép chết sinh vật cấp thấp phá họi mọi thứ này nhanh một chút, sau đó xây dựng lại trật tự của khe núi.

Vì lẽ đó hai bên lại một lần nữa đấu với nhau.

Cách thức chiến đấu cuối cùng của Đường Lăng, rõ ràng là một cách thức có hiệu quả nhất, dưới sự vận động của bản năng tinh chuẩn mách bảo, công kích của dị nhân lục khuẩn từ từ mất đi hiệu lực.

Tránh thoát được công kích của dị nhân lục khuẩn, như dự tính Đường Lăng trở nên quỷ dị xông tới, gần như vừa vặn tạo thành "đối lập" với công kích của nó.

Cảnh tượng đối mặt với gấu lớn lưng bạc Leicester đó lại một lần nữa được trình diễn, giống như một người một thú đang tiến hành một màn biểu diễn phối hợp.

Chiến đấu như thế là cực hạn cao nhất Đường Lăng có thể gánh vác, bởi vì bản năng tinh chuẩn có thể chuyển động nhanh chóng, muốn diễn thử đạt đến bản năng tinh chuẩn, theo kịp tốc độ của bản năng tinh chuẩn bắt buộc hắn phải huy động tất cả năng lực để ứng phó.

Sức mạnh, tốc độ, phản ứng, thậm chí tất cả lực lượng tinh thần hết sức chăm chú...

Mà ba trận chiến đấu liên tiếp đã một lần nữa chứng minh sự điên cuồng và theo đuổi chiến đấu cực hạn của Đường Lăng. Hắn vậy mà lại sử dụng dị nhân lục khuẩn khổng lồ mạnh hơn mình rất nhiều làm "đá mài dao" của mình, để tu sửa, suy nghĩ, kết hợp thành phương cách chiến đấu toàn diện của chính mình.

Ba mươi giây sau, sói cắn của Đường Lang xẹt ngang lông mày của dị nhân lục khuẩn khổng lồ...

Bốn mươi giấy sau, dưới nách của dị nhân lục khuẩn khổng lồ bị sói cắn đâm vào...

Nó giống như rất quý trọng bản thân mình, cứ sau một đòn như thế lại gào lên sau đó chủ động lui về sau.

Đường Lăng loạng choạng, hơi không đứng vững.

Nếu như không phải cuối cùng bức mình đến cực hạn, trận chiến đấu cuối cùng này chắc sẽ càng biểu hiện đặc sắc hơn nhỉ?

Thời gian đã không còn nhiều, rốt cuộc trò chơi sắp tiến vào phần kết.

Đám dị nhận lục khuẩn nhỏ bé kia đã từ trong phi thuyền đi ra, tất cả đều cầm theo thùng gỗ, múc nước trong khe nước màu xanh, bắt đầu điên cuồng dập lửa...

Làm như vậy có tác dụng không? Đương nhiên không có. Tất nhiên chẳng mấy chốc nữa việc của chúng nó làm sẽ giống như dã tràng xe cát.

Biểu hiện của dị nhân lục khuẩn khổng lồ đều bị Đường Lăng nhìn thấy, hắn càng lúc càng tự tin đối với kế hoạch điên cuồng cuối cùng của mình.

Đường Lăng thừa dịp lúc con dị nhân lục khuẩn khổng lồ vì yêu quý bản thân mình nên co vòi lại, gấp gáp chữa trị vết thương, hắn đã nắm một nắm thịt hung thú khô cấp hai cho vào miệng.

Không biết hắn đã nắm bao nhiêu, chỉ điên cuồng nhai, sau khi nuốt xuống, tiếp theo lại bổ sung thêm.

Đây đâu phải là điên cuồng mà là hoàn toàn điên cuồng rồi!

Một cuộc chiến đấu nhìn như kéo dài vô tận, nhưng thật ra thường thì chỉ cần mấy phút sau cuối...

Mà Đường lăng chỉ có mấy phút.

Vì thế...Hạt giống mấy ngày nay không ngừng được năng lượng tưới tiêu hãy xuất hiện đi, thức tỉnh đi.

Đau đớn khôn cùng được nuốt xuống theo từng miếng thịt khô, giống như có một đám lửa bao trọn lấy Đường Lăng, hắn bắt đầu điên cuồng gào thét ở trong lòng.

Nhưng trên tay hắn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục nhét thịt khô vào miệng.

Vì vậy...Sự xuất hiện của ngươi cần sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, mà sức mạnh tinh thần trước đây của ta không đủ, vì vậy mới cần kích thích đủ...

Ta thành công trong nhiệm vụ Nhà kho lần trước đã nói rõ chỗ sức mạnh tinh thần của ta đang ở điểm giới hạn có thể phối hợp với ngươi có đúng không?

Cơ thể Đường Lăng bắt đầu run lẩy bẩy, hắn không sử dụng thuật ăn uống, hoàn toàn không cần thiết. Bởi vì sau khi hắn và hạt giống kết hợp, cơ thể cường hãn kia sẽ có năng lực tiêu hóa mạnh mẽ hơn.

Vì vậy...Những ngày này ta cũng đang trưởng thành trong Mộng Chi Vực, sự trưởng thành này có phải cũng bao gồm sự trưởng thành của sức mạnh tinh thần hay không?

Bởi vì không xác định được điều này nên ta chỉ nắm chắc bốn phần.

Nhưng bốn phần có đủ hay không? Nếu như đối diện là kẻ địch, còn lâu mới đủ. Nếu như đối diện là ngươi một phần ta cũng dám đánh cược.

Bởi vì chúng ta cộng sinh, bởi vì chúng ta gắn kết huyết thống...

Vì thế xuất hiện đi.

Đường Lăng nhai nuốt xuống thịt khô hung thú cấp hai cuối cùng, lần này phân nửa thịt khô hung thú cấp hai bị hắn nuốt xuống chính là đủ một cân.

Đây là điên cuồng cỡ nào? Gần như bên trong mỗi một tế bào đều có một ngọn lửa đang cháy.

Cho dù cơ thể của Đường Lăng là "tham lam", hạt giống cũng là "tham lam", nhưng lần này cũng bị phình lên đến cực hạn, duy nhất chỉ có chiến đấu kịch liệt nhất mới có thể hoàn toàn phát tiết ra hết.

Đường Lăng kẻ điên trong chiến đấu, lại một lần nữa bày ra một ván cược.

Sau đó không cần kéo dài, lập tức đã muốn lật lá bài tẩy.

Một câu xuất hiện đi, hắn gần như gào thét lên, giọng thét này nương theo sự đau khổ vô cùng tận của hắn, dục vọng chiến đấu cuồng nhiệt, sự phẫn nộ vô cùng vô tận, còn có sự hưng phấn điên cuồng cùng nhau gào thét.

Hạt giống trong tim bị gọi tỉnh lại.

Giống như bùng nổ, sức mạnh quen thuộc bùng cháy nhanh hơn nỗi đau mà thịt hung thú khô mang lại, trong nháy mắt dâng trào trong cả người Đường Lăng.

Dị nhân lục khuẩn khổng lồ rất đáng sợ sao? Đường Lăng khổng lồ ngươi muốn thử không?

Chỉ trong nháy mắt đã chuyển đổi xong, một cỗ máy chiến đấu hung hãn, khiến cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy nghẹt thở xuất hiện ở khe núi Vạn Cô.

Thời gian đếm ngược - Năm phút.

Đây chính là thời gian biến thân, bắt đầu thời gian điên cuồng cuối cùng.

Đường Lăng vẫn nhặt ngọn đuốc lúc nãy vì gào thét nên rơi xuống đất lên, cắn lên miệng lại.

Nhìn động tác giống của hắn giống như rất ung dung thong thả, nhưng nương theo cái ngẩng đầu đột ngột của hắn, đôi mắt đỏ như máu lộ ra ánh sáng điện cuồng mà nổ tung.

Hắn di chuyển rồi, chỉ để lại tàn ảnh, giây tiếp theo hắn đã xuất hiện trước mặt dị nhân lục khuẩn khổng lồ.

Nắm đấm vung lên, chỉ là xẹt lên giữa bầu trời, đã đánh lên người của dị nhân lục khuẩn khổng lồ, phát ra một tiếng "bốp" thật lớn.

Dị nhân lục khuẩn khổng lồ theo bản năng bắt đầu phản kháng, nhưng bản thân Đường Lăng đã bị lây nhiễm vì thế hắn căn bản không cần để ý tới sự phản kháng này của nó.

Lấy vết thương đổi vết thương, hơn nữa ngươi có thể làm ta bị thương sao?

Hết đấm này đến đấm khác, nắm đấm tạo thành một trận mưa cuồng bạo, rơi chằng chịt xuống người dị nhân lục khuẩn khổng lồ.

Mỗi một lần rơi xuống sẽ phát ra một tiếng vang nặng nề, cũng giống như tiếng trống trận vang lên kịch liệt.

Không cần bản năng tinh chuẩn, cũng không cần cái gọi là tốc độ phản ứng, ngay cả tránh nhanh cũng không có mà chỉ có tấn công điên cuồng.

Sau khi hạt giống bạo phát, là điên cuồng cộng thêm điên cuồng, điền cuồng xây đắp điên cuồng.

Chiến đấu là thứ có thể phát tiết mọi thứ!

Đường Lăng chỉ dùng thời gian hai mươi mấy giây đã đánh dị nhân lục khuẩn khổng lồ thành một cái bánh thịt.

Nó sẽ không chết, nó sẽ tự chữa trị cho bản thân.

Dục vọng có thể phá hoại là mãnh liệt cỡ nào, Đường Lăng trực tiếp nhấc miếng "Bánh thịt" này lên, dứt khoát xé nó ra thành mấy khúc, sau đó vứt lên mặt đất.

Cho dù bất tử, cũng cần phải sử dụng cái giá chữa trị lớn nhất không phải sao?

Thời gian đếm ngược - bốn phút rưỡi.

Đường Phong giống như cơn gió xông thẳng tới chiếc phi thuyền tàn tạ, cơ thể khổng lồ thế mà lại linh hoạt nhảy vọt lên, nắm chặt một khối nham thạch nhô ra ngoài, sau đó lại một lần nữa nhảy lên, trực tiếp nhảy vọt tới chóp đỉnh của phi thuyền.

Lối vào ngay trên đỉnh chóp.

Đường Lăng chạy trên chóp đỉnh phi thuyền, cả phi thuyền tàn tạ này phát ra tiếng "Tạch, tạch, tạch" nặng nề, khẽ run.

Lối vào đang ở trước mắt, Đường Lăng xông qua, nhảy xuống.

"Tiến vào trong phi thuyền, độ hoàn thành nhiệm vụ chính đạt chín mươi phần trăm."

"Mộng chủng số 0233, một lần nữa đạt được quyền hạn lựa chọn rời khỏi Mộng Chi Vực. Ba phút sau cổng của Mộng Chi Vực sẽ xuất hiện. Nếu từ chối lui ra, quyền hạn lựa chọn lần sau sẽ xuất hiện sau khi hoàn thành nhiệm vụ một trăm phần trăm."

"Nhắc nhở, cảnh tượng này độ nguy hiểm cao, cảnh tượng này độ nguy hiểm cao!"