Chương 51: Tin Tưởng Vào Bản Thân

Biết có chuyện không bình thường, Thiên An vội thu dao phi thân lui về phía sau, nàng lại khuỵu xuống thở hổn hển, có vẻ như đòn lúc nãy đã tiêu tốn gần hết sức lực của Thiên An. Nàng định rằng sẽ kết liễu được đối phương sau cú đó nhưng giờ hắn ta còn có thêm cả giáp hộ thân nữa, mà điểm yếu của Dao Pha Lê là không thể xuyên phá được những thứ cứng cáp như giáp khí hay kim loại, tình thế quả thật vô cùng bất lợi cho Thiên An.

- Kiệt sức rồi đúng không? Chạy nhiều thì mệt nhiều, ta đã nhìn ra điểm yếu của ngươi. Nãy giờ để ngươi bay nhảy nhiều rồi, giờ đến lượt ta.

Vừa nói Mạc Thiên Nhãn vừa bay lên cao tung chiêu Đại Dư Chấn nhắm thẳng xuống vị trí của Thiên An. Nàng vội vã phi thân tránh né, nhưng lần này tốc độ của nàng đã giảm mạnh, dù né được tâm của đòn đánh nhưng khí lực phát ra vẫn đánh trúng nàng và đẩy nàng bay mười tám thước về phía xa. Sau khi trúng đòn, Thiên An cố gượng dậy, nhưng cơn đau khiến nàng không thể đứng lên nổi, rồi tay nàng ôm ngực và ho sặc sụa. Ở bên này Mạc Thiên Nhãn phi lên mặt đất từ hố sâu thấy vậy nói:

- Phận nữ nhi thì nên ở nhà may vá thêu thùa, ra chiến trận làm chi để giờ phải khổ sở như vậy.

Câu nói của Mạc Thiên Nhãn như xát muối vào vết thương lòng của Thiên An, khiến nàng nhớ lại chuyện lúc nhỏ.

Hoàng thành Thăng Long, mười năm trước, khi này Thiên An tám tuổi, trong lúc nàng đang luyện võ ở hoa viên thì có bốn vị Thái Tử đi ngang qua bắt gặp. Bọn họ tới giật lấy kiếm của Thiên An và nói:

- Nữ nhi như muội chỉ nên học thêu thùa may vá chớ nên học võ làm gì.

- Ai nói nữ nhi không được học võ? Mau trả kiếm lại đây cho muội.

Dù Thiên An cố gắng chạy theo để đòi lại kiếm nhưng bốn người Hoàng huynh của nàng lớn hơn nàng và chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đi mất tâm để lại nàng ngồi khóc bù lu, bù loa ở giữa hoa viên. Đúng lúc đó Hoàng hậu đi ngang và nhìn thấy Thiên An đang ngồi khóc, bà bước lại hỏi:

- Sau vậy Thiên An? Ai ăn hiếp con? Nói mẫu hậu nghe!

Thiên An vừa thút thít vừa nói:

- Các Hoàng huynh lấy kiếm của con, còn nói con là nữ nhi chỉ nên thêu thùa chứ không được học võ.

- Thiên An ngoan, nói mẫu hậu nghe tại sao con muốn học võ? Cây kiếm thì dài thòn, còn con thì lùn tủn như thế này, chẳng phải học võ khó khăn lắm hay sao?

- Híc... híc... - Thiên An vừa hít mũi vừa xịt xoạc nói - con muốn trở thành người mạnh nhất, con muốn dùng sức mạnh của mình để đánh bại kẻ xấu, giúp đỡ những người yếu thế, người gặp khó khăn.

Những lời của Thiên An làm Hoàng hậu như thấy lại chính mình, ý chí và lý tưởng của Thiên An giống y hệt nàng thời còn trẻ. Rồi Hoàng hậu mỉm cười xoa đầu Thiên An, nàng móc ra một con dao nhỏ, đưa cho Thiên An và nói:

- An nhi của ta thật là mạnh mẽ, ta tặng con thứ này, hãy bắt đầu bằng việc tập ném dao, biết đâu con sẽ tìm thấy con đường đi riêng của mình. Và hãy nhớ, phải luôn vững tin vào chính mình.

Sự tức giận cộng thêm ý chí ngoan cường, Thiên An vượt qua nỗi đau thể sát, từ từ đứng dậy, nàng nắm chặt con Dao Pha Lê trên tay và dõng dạc nói:

- Ta không bao giờ cho rằng con đường mình chọn là sai, bởi vì... ta luôn tin tưởng vào bản thân, chỉ cần nỗ lực hết mình, một ngày nào đó nhất định ta sẽ trở thành người mạnh nhất.

- Bản thân? Giờ đây bản thân ngươi đang đứng trước mặt ta chỉ là một sự yếu ớt như một ngọn đèn trước gió, chỉ cần ta thổi nhẹ cũng đủ sức cuốn trôi đi cái ảo mộng viển vông đó của ngươi. Tỉnh giấc đi! Đừng mơ tưởng nữa.

Từng lời của Mạc Thiên Nhãn nói như đấm thẳng vào lý tưởng sống của Thiên An. Thế nhưng điều đó lại càng làm ngọn lửa quyết tâm trong nàng bùng cháy lớn hơn bao giờ hết. Thiên An nhắm mắt lại, nàng bắt đầu nhớ về lúc đó.

Sáu năm trước, khi đó Thiên An và Trần Phúc mười hai tuổi, ở bãi tập luyện ngoài bìa rừng, lúc này Thiên An và Trần Phúc đang đấu tập với nhau. Thiên An phóng dao về phía Trần Phúc, con dao va vào Giáp Ánh Sáng và văn ra rơi xuống đất. Trần Phúc đứng cưới hả hê vì Thiên An chẳng thể làm gì được mình, còn Thiên An thì hậm hực dậm chân tức giận nói:

- Trần Phúc đáng ghét, lúc nào cũng trốn trong cái lớp giáp quái quỷ đó - rồi nàng quay sang Hoàng Thuyên đang đứng quan sát gần đó nói - sư phụ! Như vậy không công bằng!

Hoàng Thuyên bước lại phía Thiên An và nói:

- Tại sao không công bằng? Đó là sức mạnh thần binh của Trần Phúc mà, nếu một ngày con gặp một đối thủ có khả năng tạo giáp, hoặc một đối thủ sở hữu thần binh mang thuộc tính phòng thủ con sẽ làm gì? Quay sang nói với hắn là trận chiến này không công bằng à?

- Vậy con phải làm sao đây sư phụ? Dao của con đâu thể xuyên qua được những thứ cứng như vậy - Thiên An phụng phịu nói.

Hoàng Thuyên đến và đặt tay lên ngực trái của Thiên An nói:

- Sẽ được nếu như tâm con muốn!

- Là sao ạ?

- Cho ta mượn Dao Pha Lê của con đi.

Cầm lấy con Dao Pha Lê, Hoàng Thuyên nói:

- Con hãy nhìn cho thật kỹ, khi con muốn xuyên qua thứ gì đó thì tâm con phải đặt vào thứ đó, tập trung và nhấm thẳng.

Hoàng Thuyên phóng con dao "xoẹt" một phát, con dao bay thẳng về hướng Trần Phúc đâm xuyên qua lớp Giáp Ánh Sáng và bay ngang qua đầu Trần Phúc, cuối cùng ghim thẳng vào cây cổ thụ phía sau. Trần Phúc toát mồ hôi hột, miệng hét lên:

- Cái gì vậy sư phụ! Lỡ phóng vô đầu con thì sao? Trời ơi là trời!

Rồi Hoàng Thuyên quay sang nói với Thiên An:

- Con phải nhớ cho kỹ, mỗi một vật thể đều có sự sống riêng của nó, đặt tâm mình vào, nghĩ về nó, lắng nghe nó, và rồi con sẽ hiểu được nó. Lúc đó con sẽ có thể xuyên qua nó!

- Đặt tâm mình vào và lắng nghe thứ mình muốn xuyên qua - nói thầm rồi Thiên An bắt đầu nhắm mắt lại và dùng tâm để nghe. Mạc Thiên Nhãn ở bên này nhìn thấy Thiên An đứng bất động một chỗ thì nói:

- Buông xuôi luôn rồi sao? Vậy thì hãy để ta tiễn ngươi một đoạn xuống suối vàng.

Nói rồi ông ta lao lên trên không trung tung đòn Đại Dư Chấn nhắm thẳng về phía Thiên An. Thiên An lúc này vẫn đang nhắm mắt, thấy tình thế nguy cấp Lâm Phong vội hét to:

- Mau chạy đi Thiên An tỷ! Hắn ta đến rồi kìa!

"Bịch" "Bịch" "Bịch"

Thiên An nghỉ thầm: "Mình đã nghe thấy, tiếng nhịp đập của trái tim. Nhưng chưa được, phải đi sâu hơn nữa, phải nhìn thấu kết cấu của từng tế bào. Phải đặt tâm mình vào để hiểu nó"

Trong lúc Thiên An đang cố để nghe thì Mạc Thiên Nhãn đã kéo tới, lúc này ông ta chỉ còn cách Thiên An ba thước nhưng nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt lại. Lâm Phong đằng xa vội chạy tới, miệng thì hét to trong vô vọng:

- Chạy Ngay Đi!

Và khi chân Mạc Thiên Nhãn gần chạm vào đâu Thiên An thì nàng mở mắt ra Kích Tốc và biến mất như một cơn gió trước mặt Mạc Thiên Nhãn. Chân ông ta chạm vào khoảng không và đâm xuống đất tiếp tục tạo ra một hố sâu. Lâm Phong đứng từ xa không thấy kịp cứ ngỡ là Thiên An đã bị đập lún xuống đất nên kêu lên thảm thiết:

- Thiên An tỷ...