Chương 5: Khởi Đầu Của Chuỗi Đau Khổ

Mấy hôm trước Trần Phúc định về nhà nghỉ ngơi mà giờ về công việc lại còn nhiều hơn khi đi ở bên ngoài nữa, nghĩ tới lại thấy chán chả buồn nói. Tối đến, Trần Phúc đi dạo một vòng Thăng Long cho khuây khỏa, ở đây khi về đêm là nơi nhộn nhịp nhất Đại Việt, các quán ăn, cửa hiệu, tửu quán hoạt động thâu đêm suốt sáng, gần như mọi lúc đều có khách ghé qua.

Đi một lúc cũng đói, may sao lại vừa tới quán bánh giầy của ông chú Trương Ba. Lúc trước Trần Phúc và Hoàng Thượng rất hay ăn ở đây vào buổi tối. Còn nhớ lúc đó cứ tối đến là hai người lại lén ra khỏi cung để đi chơi, Hoàng Thượng thì thích đi mua sắm, còn Trần Phúc thì lại thích đi ăn.

Lúc đó gần như đêm nào bọn họ cũng đi vòng quanh Thăng Long để chơi thỏa thích. Đến khuya đói bụng thì lại về quán bánh giầy của ông chú Trương Ba ăn no nê rồi mới về cung. Hôm nay Trần Phúc quay lại đây, vừa ngồi xuống thì bao kí ức ngày xưa lại quay về. Mấy năm rồi quán này vẫn không thay đổi, quầy bánh vẫn nhỏ xinh, chỉ có hai cái bàn và bốn cái ghế cho khách ngồi.

Vừa thấy Trần Phúc, ông chú Trương Ba liền hớn hở:

- Chẳng phải là Trần Phúc sao? Lâu quá mới lại gặp cháu.

Trần Phúc đáp:

- Chào chú Trương Ba, cho cháu một phần bánh giầy đặc biệt ạ.

Ông chú Trương xong sáo:

- Có ngay đây.

Đợi một hồi ông chú cũng mang món ra, ôi cái bánh giầy với lớp bột dẻo mịn, đậm đà, khi ăn sẽ cảm nhận được hương vị đặc biệt, mùi thơm từ bột nếp rất kích thích vị giác, sự dẻo mịn khiến Trần Phúc cứ muốn ăn hoài ăn mãi. Ăn một hồi cũng hết đĩa bánh, Trần Phúc quay về viện Hồng Minh để tá túc. Vì ở đây chàng không có nhà nên ngủ lại viện là lựa chọn duy nhất. Sau khi tìm được một chỗ nghỉ yên ái, Trần Phúc nằm xuống và đánh một giấc đến sáng.

Đang ngủ ngon thì bất chợt chàng nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình thức dậy, mở mắt ra thì chàng giật thót tim khi thấy Công Chúa Thiên An đang chống tay đứng trước giường nhìn mình, nàng còn hét to:

- Nè! mau dậy đi tên đáng ghét.

Bị giật mình, ba hồn bảy vía chạy mất tiêu, Trần Phúc không biết mình đang ở đâu mơ mơ màng màng cứ tưởng là đang gặp ma, hốt hoảng co rút vào chăng miệng la lớn:

- Á, ma ơi, ma ơi đừng bắt tôi, đừng bắt tôi, tôi còn muốn sống, cầu xin ma, đừng bắt tôi, đừng bắt tôi.

Bị coi là ma Thiên An giận sôi máu nói:

- Cái gì, ta như vầy có giống ma không hả?

Vừa nói Thiên An vừa lấy chiếc gối đánh cho Trần Phúc một trận nhừ tử, cũng trả thù luôn vụ hôm qua chàng đã lừa nàng.

Sau một hồi bị tra tấn dã mang Trần Phúc cũng lấy lại được ý thức, nhưng vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, mỗi khi ngủ chàng thường có những giấc mơ rất dài, do chìm sâu vào cơn mơ nên khi ngủ dậy chàng phải mất nửa canh giờ ngồi trên giường thơ thẩn thì mới hoàn hồn lại.

Trong lúc đó, Thiên An dù đang tức giận, nhưng khi ngồi nhìn cái mặt ngáo ngơ của Trần Phúc thì phì cười, thấy thế Trần Phúc hỏi:

- Nè Công Chúa, người cười cái gì vậy? Sáng sớm người tìm tôi làm gì?

Thiên An đáp:

- Ta cười cái mặt của huynh lúc này đấy, mau đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi mình đi.

Trần Phúc hỏi:

- Đi đâu?

Thiên An đáp:

- Đi Tam Giang.

Trần Phúc lại hỏi:

- Đi Tam Giang làm gì?

Thiên An nói:

- Huynh hộ tống ta đi dự lễ Giỗ Tổ.

Nói tới đây Trần Phúc đang buồn ngủ cũng tỉnh ngủ ngang, chàng ngạc nhiên hỏi.

- Tại sao lại là tôi, trong cung thiếu gì thị vệ, sao không kêu bọn họ hộ tống Công Chúa.

Thiên An đáp:

- À thì, bọn họ bận hết rồi, ta thấy huynh đang rảnh nên ta kêu huynh đi.

Nghe xong Trần Phúc muốn xỉu ngang:

- Ý trời, tôi trăm công nghìn việc, làm gì mà rảnh đâu?

Nói tới đây Thiên An tiến lại nắm cổ áo Trần Phúc dơ nắm đấm, rồi lên giọng hỏi:

- Thái độ của huynh như vậy là sao? Có phải không muốn đi với ta không?

Trần Phúc toán mồ hôi trán, miệng lắp bắp nói:

- Không có, không có.

Thiên An nói:

- Thế bây giờ có đi không?

Trần Phúc không muốn thì cũng phải đồng ý nếu không lại ăn đòn nữa thì lại nguy:

- Đi, đi, tôi đi.

Thiên An thấy Trần Phúc sợ toát mồ hôi thì cũng buông tay, nàng biết cái tên này không dùng biện pháp mạnh thì hắn không chịu nghe lời:

- Được, vậy chuẩn bị đi, một canh giờ sao chúng ta xuất phát, ta về lấy hành lý, hẹn gặp ở cổng thành.

Nói xong Công Chúa đi mất, để lại Trần Phúc ở đây nước mắt đầm đìa trong lòng, chàng nghĩ thầm:

- Ở gần Công Chúa lúc nào cũng gặp mấy chuyện chẳng tốt lành gì, kỳ này lại còn đi xa nữa, đúng là phiền phức tự tìm đến ta mà...

*

Sau một hồi loay hoay thì cũng chuẩn bị hành lý xong. Do đi hộ tống Công Chúa nên Trần Phúc khoát nguyên bộ y phục mật thám màu đen trắng cho nó thần bí. Chải chuốt xong xuôi thì chàng đi ra cổng thành Thăng Long, ngó ngang ngó dọc thì chẳng thấy Công Chúa đâu, chàng đành đứng lại chờ một lát. Đang chán nản ngáp lên ngáp xuống thì Thiên An đến đánh vào vai Trần Phúc rồi nói:

- Đi thôi.

Trần Phúc quay qua thầy Công Chúa, chỉ trong phút chốc nàng ấy đã biến hình từ một Công Chúa yêu kiều, trở thành một chiến binh thật thụ với bộ giáp phục màu đỏ thẩm ôm sát cở thể. Thấy thế Trần Phúc thốt lên:

- Ý trời, đi lễ hội hay đi đánh nhau vậy Công Chúa?

Thiên An liếc mắt nhìn Trần Phúc từ trên xuống dưới:

- Ngươi thì có khác gì ta, định đi ăn trộm hay gì?

- À thì... - Trần Phúc nhăn mặt.

Thiên An nói:

- Thôi đi mau, nói nhiều quá.

Nói rồi Thiên An nhanh chóng đi trước, Trần Phúc thì chán nản đi phía sau. Hai người họ vừa đi vừa cãi nhau, Thiên An thì sốt sắng di chuyển còn Trần Phúc thì cứ rề rà, kết quả là cả ngày hôm đó họ chẳng đi được bao xa. Tối đến họ ngủ lại một quán trọ. Sáng ra thì lại di chuyển típ, đi ba ngày ba đêm thì họ chỉ mới tới được Quốc Oai. Chiều hôm đó khi họ đi tới ngoài trấn thì bắt gặp một tên lính của quan phủ đang đuổi theo một tên tội phạm, nhưng khi đang đuổi theo thì tên tội phạm bất ngờ dùng ám khí đã thương tên lính, tên tội phạm trốn thoát còn tên linh thì bị thương nằm dưới bụi cỏ ven đường.

Thấy thế Trần Phúc và Thiên An đến đỡ tên lính lên hỏi chuyện, Trần Phúc nói:

- Này, ngươi có sao không?

Tên lính đáp:

- Tôi bị thương ở chân, chắc là đi không được rồi.

Thiên An hỏi:

- Sao ngươi lại đuổi theo tên lúc nảy thế?

Tên lính trả lời:

- Hắn là tên tội phạm chuyên bắt cóc những cô gái xinh đẹp trong trấn để làm chuyện đồi bại, cô nương tốt nhất là không nên vào trấn, nếu không sẽ nguy hiểm lắm.

Trần Phúc nhìn qua Thiên An thì thấy là nàng xinh đẹp thật, chàng liền nói:

- Hay là chúng ta đi đường khác đi Công Chúa.

Thiên An nghe thấy liền nói:

- Đi cái đầu của huynh, ta mà sợ mấy tên biến thái à, mà chẳng phải việc bắt tội phạm là việc của huynh sao, không giúp người ta thì thôi đằng này lại còn muốn tránh đi?

Trần Phúc liền than vãn đáp:

- Trời ạ, mấy tên cóc ghẻ này đã có quan phủ lo, việc của tôi là truy bắt những tên tội phạm nguy hiểm cấp quốc gia.

Thiên An lên giọng nói:

- Ta không cần biết, ta quyết định rồi, ta và huynh phải giúp người dân trong trấn, mau cổng tên lính này đến gặp quan phủ.

Nói xong Thiên An đi trước hướng vào trấn, còn Trần Phúc ở đây thì than trời kêu đất:

- Trời ơi là trời, biết ngay kiểu gì cũng lo mấy cái chuyện trời ơi đất hỡi mà, sao tôi khổ vậy nè trời.

Thiên An ở phía trước nói to:

- Còn ở đó than thở nữa, có mau lên không hả?

Trần Phúc nghỉ thầm - cuộc đời này ta gặp Công Chúa coi như là gặp khắc tinh mà - rồi chàng thét lớn:

- Tới ngay nè.

Thế là họ lại người đi trước hối thúc người đi sau, cảnh này diễn ra liên tục mấy ngày nay rồi, nhưng hôm nay lại có thêm tên linh trên lưng Trần Phúc. Họ đi một hồi thì cũng tới phủ quan tri huyện, vừa bước tới cổng thì có hai tên lính chặn lại, một tên trong số chúng lên hỏi:

- Các ngươi đi đâu, sao lại làm bị thương lính của quan phủ?

Thiên An thấy tên này hỗn láo nên định lên mặt nhưng Trần Phúc ngăn nàng lại, chàng bước lên đưa kim bài thông hành của Triều Đình ra nói:

- Ta là mệnh quan Triều Đình, hôm nay đi ngang đây thấy một tên lính bị thương ngoài trấn nên ra tay giúp đỡ, mau vào gọi quan tri huyện ra đây gặp ta.

Thấy kim bài tên lính hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy vào phủ, còn tên còn lại nói:

- Tiểu nhân có mắt như mù, mời quan đại nhân vào trong nghĩ ngơi ạ, để tiểu nô cõng tên kia cho ạ.

Đưa tên lính bị thương cho tên kia cõng, Trần Phúc và Thiên An vào trong phủ, vừa đi Thiên An vừa nói móc Trần Phúc:

- Mệnh quan Triều Đình đồ đó, coi bộ cầm cái lệnh bài đó ra khỏi Thăng Long cũng oai phong lẵm liệt gớm.

Trần Phúc lại đắt ý:

- Đương nhiên rồi, tôi đã nói với Công Chúa mấy tên cóc ghẻ ở đây không có đáng nhắc tới.

Thiên An khoanh tay nói:

- Được, để ta coi mệnh quan Triều Đình có phá được vụ án cóc ghẻ này không.

Trần Phúc đáp:

- Công Chúa cứ chờ coi tôi hành sự, mà trước mặt những người thường Công Chúa đừng để lộ thân phận tránh nguy hiểm.

Thiên An gật gù:

- Cũng đúng, đôi khi thân phận thật của ta cũng phát sinh nhiều phiền phức, hay là ta và huynh đóng giả làm huynh muội đi.

Trần Phúc ngẫm nghĩ một hồi nói:

- Cũng được đó, cứ vậy đi.

Nói thế thôi chứ Trần Phúc thấy chàng với Công Chúa giống tỷ đệ hơn là huynh muội, lúc nào nàng ấy cũng ra lệnh cho chàng, chàng thì sợ nàng như sợ ma, làm gì giống ca ca và muội muội chứ. Vừa nói xong thì tên quan tri huyện cũng ra, vừa thấy Trần Phúc thì hắn cười tươi như thấy ngoại tổ phụ hắn hiển thân vậy:

- Hạ quan là Đinh Tung Khứ, quan tri huyện Mỹ Lung khấu kiến đại nhân, đại nhân giá đáo không nghênh đón kíp thời, mông đại nhân thứ tội.

Nghe thấy tên này nịnh bợ mặt Trần Phúc vênh lên, ngó sang Thiên An thì thấy nàng lườm chàng vẻ khinh bỉ, thấy thể Trần Phúc nghiêm túc lại:

- Ùm, miễn lễ, lúc nãy ta nghe nói ở đây có xuất hiện tên biến thái chuyên bắt con gái nhà lành, chuyện đó có không?

Tên Đinh Tung Khứ đáp:

- Bẩm đại nhân, đúng là có chuyện đó, hạ quan bất tài để đại nhân phải bận tâm, chuyện này thật là thất trách.

Trần Phúc nói:

- Ùa, đúng là đáng trách đấy, ây da.

Trần Phúc chưa nói xong thì đã bị Thiên An dẫm vào chân một cái thật đau, ngó qua thì thấy nàng đang nổi máu xung thiên. Từ nãy đến giờ không có câu nào Trần Phúc nói mà nàng thấy vừa bụng, đến nước này nàng không thể im lặng được nữa:

- Quan huyện không cần phải lo, ca ca của ta là quan chuyên điều tra án ở Kinh Thành, việc này cứ giao cho huynh ấy.

Nghe thấy thế Đinh Tung Khứ đáp:

- Việc này là chức trách của hạ quan, sao dám làm phiền đến đại nhân được ạ.

Thiên An đáp:

- Có gì mà không dám, ông cứ yên tâm, vài hôm nữa huynh ấy sẽ bắt được tên đó.

Đinh Tung Khứ đáp:

- Nếu cô nương đã nói vậy thì đành nhờ đại nhân ạ.

Thiên An nói:

- Vậy từ đây đến đó cho bọn ta tá túc lại đây có được không.

Đinh Tung Khứ đáp:

- Tất nhiên là không có vấn đề gì ạ, cứ để hạ quan sắp sếp ạ.

- Vậy thì nhờ đại nhân - Thiên An nói.

Nói rồi tên quan kia đi thu xếp phòng ngủ cho hai người. Nhìn qua thì Trần Phúc lúc này mặt mày méo sệt, thấy thế Thiên An chỉ muốn đấm cho chàng một đấm bỏ tức, nàng nói:

- Làm sao, thái độ gì đây, có muốn chết không hả?

Trần Phúc bất lực hoàn toàn chỉ biết nói:

- Công Chúa đã nói vậy rồi tôi nào dám cãi.

Thiên An đáp:

- Biết vậy thì tốt, từ giờ lo mà đi bắt tên tội phạm đó đi.

Trần Phúc nói:

- Không cần mấy ngày đâu, trong đêm nay sẽ giải quyết xong vụ này, sáng mai chúng ta lại lên đường đi tới Tam Giang.

Nhìn vẻ mặt bình thản của Trần Phúc, Thiên An ngạc nhiên:

- Vừa nãy còn kêu phiền phức mà, sao giờ lại nói chắc nịch vậy?

Trần Phúc đáp:

- Tôi đã nói với Công Chúa rồi, mấy tên nhãi nhép này chẳng qua Hồng Minh không ngó ngàng tới thôi, bọn tôi mà ra tay thì quan phủ sẽ thất nghiệp mất.

Quả thật như lời Trần Phúc nói, sáng hôm sau, tên tội phạm đó đã bị trói lại và nằm ngất xỉu ở trước cửa phủ quan huyện.

Thế là Trần Phúc và Thiên An lại tiếp tục hành trình đi đến Tam Giang để tham dự lễ Giỗ Tổ Hùng Vương diễn ra vào tháng 3 sắp tới...