c44
Sau khi tiếng la của Trương Lĩnh vang lên, tất cả chỉ nghe một cái "rầm", nam nhân kia đã đâm thẳng vào Trương Lĩnh khiến bụi bay mịt mù cả một khu vực.
- Rồi! Lịm luôn! - Trần Phúc bình thản nói.
- Giờ chôn luôn chứ khỏi đợi ngày mai - Thiên An típ lời.
- Huynh ấy chết thảm quá... - Huyền Trân cũng nhanh chóng hòa nhập.
Rồi sau đó có một người vừa ho sặc sụa vừa bước ra từ trong đám bụi, đó là một cậu thanh niên tuổi khoảng mười sáu, mười bảy. Dáng người cao gầy, ăn mặc khí kỳ lạ khi chỉ có mỗi cái quần cùng thắt lưng để che phần dưới, phần trên khoát một cái áo choàng màu đỏ phía sau để lộ toàn bộ phần ngực sáu múi lực lưỡng phía trước. Trên lưng cậu ta vắt một cây trượng dày và to bản, đầu của cây trượng là hộp sọ của một con sói trong hết sức đáng sợ. Tổng thể tạo nên một vẻ bề ngoài hết sức bụi bặm và hoang dã.
- Trời đất ơi! Mình va phải cái gì mà cứng như sắt vậy trời? Gãy lưng mất rồi - cậu ta vừa ho vừa ưỡn lưng nói với vẻ đau đớn.
Huyền Trân và Thiên An nhanh chóng phi vào làng bụi mờ để xem Trương Lĩnh có sao không. Vào tới thì họ nhìn thấy Trương Lĩnh đã bất tỉnh nhân sự và đang nằm sải lai dưới đất, hai người họ vội vã khiến Trương Lĩnh ra khỏi đám bụi và đặc chàng nằm xuống bụi cỏ ven đường.
Còn Trần Phúc thì đứng hình mất vài giây khi nhận ra chàng thiếu niên với cây Trượng Lang Vương trên vai cùng cái kiểu ăn mặc khoe ngực không giống ai đó chính là tiểu đệ kết nghĩa của chàng, tên là Lâm Phong. Năm xưa, Trần Phúc, Đinh Toàn đã kết nghĩa huynh đệ, cùng nhau uống chén rượu thề ở dưới gốc tre, thề cùng sống chết có nhau. Trong ba huynh đệ thì Lâm Phong là đứa nhỏ tuổi nhất, và cũng là đứa sốc nổi nhất, do đó Trần Phúc rất chi là sợ phải đi cùng với tiểu đệ nông nổi này, lúc nào chàng cũng phải tìm cách chạy trốn nó.
Lâm Phong quay qua thì cũng nhìn thấy Trần Phúc, chàng ngạc nhiên và mừng rỡ chạy tới nói:
- Ủa! Nhị ca! Cuối cùng cũng gặp nhị ca rồi, đệ mừng quá!
- Gì vậy? Chẳng phải đệ làm việc ở phía Nam sao? Đi đâu đây?
- Đại ca nói huynh đang cần người hỗ trợ nên phái đệ lên phía Bắc để đi cùng huynh.
- Ý trời! Thôi thôi cho huynh xin, đệ về dùm huynh cái, đệ mới tới đã làm người của huynh sắp chết rồi kìa, về, về dùm huynh cái.
Thấy Lâm Phong bay từ trên trời bay xuống là đủ báo rồi, giờ còn đòi đi theo nhóm nữa càng làm Trần Phúc xanh mặt hơn, chàng liên tục đùn đẩy kêu Lâm Phong đi về.
- Gì vậy nhị huynh? Đệ đi từ Thành Đô lên đây tìm huynh mà huynh giỡn hoài - Lâm Phong cười tươi nói.
- Ai giỡn với đệ, đệ là chúa báo đời, đi theo huynh chỉ giỏi được cái phá hoại.
- Thôi mà, cho đệ theo đi, đệ có mang theo rượu đào thượng hạng từ Tam Giang lên nè, tặng cho huynh một lọ - vừa nói Lâm Phong vừa lấy trong tay nải ra một lọ rượu đào đưa cho Trần Phúc.
Trần Phúc cầm lấy lọ rượu uống một ngụm nhận ra đây là loại rượu quý ủ từ những trái đào chỉ có trên những vùng núi cao của Tam Giang mới có được cái hương vị nồng nàn du dương ở đầu lưỡi, chỉ cần uống một ngụm là đủ để tê tái tâm hồn. Uống xong Trần Phúc gật đầu tâm đắc rồi nói:
- Ùm, nay lớn rồi cũng biết điều đó, ta nói trước, đi theo là làm việc nghiêm túc, không có đùa giỡn, phá hoại là cho về liền đó.
- Đệ biết rồi, đệ sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao - Lâm Phong cười tươi nói.
Ở bên này, Huyền Trân và Thiên An tròn mắt nhìn, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết tự nhiên từ trên trời rơi xuống một chàng nam nhân với khuôn mặt điển trai, lại còn để lộ các múi cơ cuồn cuộn trước ngực làm hai người họ không thể rời mắt. Đang ngơ ngác thì Trần Phúc dẫn Lâm Phong đến giới thiệu với Thiên An và Huyền Trân:
- Giới thiệu với mọi người, đây là tiểu đệ của tôi, cũng là người của Hồng Minh, từ nay nó sẽ đi cùng nhóm chúng ta. Còn đây là Thiên An Thiên An, bên này là Huyền Trân, người nằm dưới kia là Trương Lĩnh, chào mọi người đi.
- Chào các huynh, các tỷ đệ là Lâm Phong, từ giờ mong mọi người giúp đỡ - Lâm Phong cười tươi nói.
Huyền Trân và Thiên An ngay lưng lại chụm đầu lại nói nhỏ với nhau:
- Lúc nãy có nghe gì không? - Thiên An nói.
- Nghe gì? - Huyền Trân ngơ ngác hỏi.
- Báo đời đó, hai tên phiền phức chưa đủ giờ còn thêm một tên phái hoại nữa, chẳng phải là phiền phức thêm hay sau?
- Nhưng mà nhìn đi, cơ bắp kìa, mặt mày cũng ổn nữa, bỏ qua là tiếc lắm.
- Ùm, đúng ổn thật - Thiên An liếc nhìn Lâm Phong rồi nói.
- Vậy quyết định chứ hả?
- Được!
Trong lúc Trần Phúc và Lâm Phong đang khó hiểu với hành động của Thiên An và Huyền Trân tì hai người họ quay qua, Thiên An ho một tiếng rồi nói:
- E hèm! tôi đồng ý cho cậu gia nhập, nhưng mà nói trước, tôi là người quản lý cái đội này, lệch pha một cái là sẽ ăn đấm đấy nhá - Thiên An vừa dơ nắm đấm lên vừa nói với vẻ hâm dọa.
- Dạ! Dạ! Đệ biết rồi ạ - Lâm Phong toát mồ hôi, chỉ biết cười gượng nói.
- Ùm, tốt đó!
Thấy Lâm Phong có vẻ căn thẳng, Huyền Trân vội đến trấn an:
- Đệ đừng lo, cứ bình thường là được rồi.
Huyền Trân vừa nói vừa nở một nụ cười hiền hoà với Lâm Phong khiến chàng đứng hình mất vài giây, trong vô thức chỉ nói được ba từ "đệ biết rồi" rồi cười lại một cách trìu mến.
- Trời ơi! Cứu tôi! Cứu tôi! Ai mà ác ôn đâm đầu vào tui vậy?
Lúc này, Trương Lĩnh cũng đã tỉnh dậy, vừa đứng dậy là chàng là kêu la. Lúc nãy mà không có giáp đồng hộ thân thì chàng đã đi chầu ông bà ông vải rồi. May mà vẫn còn giữ được cái cái mạng già để mà sống tiếp.
- Dạ là đệ, cho đệ xin lỗi ạ - Lâm Phong bước tới gãy đầu cười trừ nói.
- Đây là Lâm Phong, đệ ấy được Đinh Toàn cử đến, sắp tới sẽ đi cùng nhóm chúng ta - Trần Phúc nói.
- Ra vậy, mà sao đệ rơi từ trên trời xuống vậy? - Trương Lĩnh gật gù rồi nói.
- Đúng rồi! Đệ biết bay à? - Thiên An thắc mắc.
- À không! Kể ra thì dài dòng, mọi người ngồi xuống đi đệ kể cho nghe
Thế là cả bọn ngồi quay quần dưới bãi cỏ ven đường để hóng chuyện. Khi ai nấy đều ổn định chỗ ngồi, Lâm Phong bắt đầu kể:
- Chuyện là lúc sáng đệ đang đi trên ngọn núi nhỏ phía kia thì bắt gặp một tên thảo khấu đang cậy thế hà híp dân lành, vậy là đệ lao tới định dạy cho hắn một bài học. Nào ngờ hắn mạnh quá, tung chưởng đánh bay đệ lên trên không và cuối cùng rơi xuống chỗ mọi người. Chuyện là vậy đó!
Nghe xong Thiên An nhăn mặt:
- Là chuyện dài dữ chưa?
- À thì, à thì... cũng không dài lắm - Lâm Phong cười trừ.
- Đệ mà còn không đánh lại à? Hắn ta mạnh lắm sao? - Trần Phúc trầm tư nói.
- Đúng rồi, hắn ta rất mạnh, còn sở hữu thần binh dạng thú nữa, hắn có thể biến thành một con gấu trúc to đùng, lúc đó hắn chỉ chưởng một cái là đệ bay đi xa luôn - Lâm Phong vừa nói vừa quơ tay múa chân để miêu tả.
- Thần binh dạng thú sao? Nó là cái gì? - Thiên An thắc mắc.
Huyền Trân đáp:
- Tôi nghe nói đó là một dạng thần binh đặc biệt, nó có thuộc tính mặc định là sức mạnh và có khả năng biến đổi hình dạng cơ thể người sở hữu thành nhiều hình thái khác nhau, tiêu biểu trong số đó là hình thái siêu thú, biến thành một con thú to bự có sức mạnh kinh người.
- Lợi hại như vậy sau? - Thiên An trầm ngâm.
- Chẳng phải Gậy Lang Vương của đệ cũng có thể biến thành sói sao? Không lẽ không đánh lại hắn - Trần Phúc quay qua Lâm Phong nói.
- Con sói làm sao đánh lại con gấu, huynh giỡn hoài - Lâm Phong nhăn mặt.
- Chán thiệt chứ! Thôi được! Giờ chúng ta sẽ lên núi để sử con gấu giúp dân làng, mọi người thấy sao? - Trần Phúc nói.
- Được! Mấy việc này luôn là công việc của nhóm chúng ta, đi nào! - Thiên An hô to
Cả bọn bắt đầu đi tìm con gấu trúc để xử lý nó. Ngọn núi mà Lâm Phong nói nằm ở phía Tây cách chỗ họ đứng không xa, chỉ cần đi vài canh giờ là tất cả đã tới dưới chân núi. Nhìn từ dưới lên, ngọn núi này không cao lắm, gần giống như một ngọn đồi. Cả bọn men theo con đường mòn thì chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi. Khi lên tới nơi, nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy toàn cây với cây, chẳng thấy một bóng người, Trần Phúc nói:
- Ụa! Người đâu Lâm Phong?
- Lúc sáng đệ vừa mới đánh nhau với hắn ở chỗ bên kia, giờ không biết hắn đi đâu rồi nữa - Lâm Phong chỉ tay qua bãi đất trống gần đó nói.
- Nhìn kìa mọi người! Ở bên dưới có một ngôi nhà, biết không chừng hắn ta sống ở trong đó.
Huyền Trân chỉ tay về phía sau ngọn núi, dưới đó có một ngôi nhà nhỏ nằm ẩn hiện bên dưới những cây hoa phách tím. Gần đó có một cái hồ lớn với làn nước xanh lam phản chiếu ánh sáng mặt trời, nhìn vào cứ tưởng là tiên cảnh.
- Trông rất khả nghi, chúng ta xuống đó đi! - Thiên An nói.
Rồi cả bọn quyết định di chuyển xuống để tiếp cận ngôi nhà phía dưới. Những bông hoa phách tím rụng đầy trên lối đi vào ngôi nhà, cả bọn càng đi càng ngỡ như đang lạc vào chốn huyền ảo nào đó chứ không phải là đời thường. Đi một hồi, bọn họ cũng tới gần ngôi nhà, bước vào trước sân, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy ai, cửa nhà thì đóng sầm, xuân quanh yên ắng đến lạ thường. Rồi bỗng một có một giọng nói cất lên:
- Dẫn đồng bọn tới nữa à? Khá khen cho nhà ngươi!
Cả nhóm quay lại nhìn thì thấy một ông chú mập mạp tuổi khoảng bốn mươi bước ra từ phía sau, ông ta có chiếc bụng phệ, tay cầm một cây gậy trúc dài khoảng ba thước màu xanh ngọc bóng loáng, vừa nhìn đã biết là thần binh quý hiếm.
- Này tên kia! Ta nghe nói ngươi lập địa bàn cậy thế làm càng, hà hiếp người dân ở đây, có đúng như vậy không? - Thiên An bước lên nói.
- Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Các ngươi là ai, từ đâu đến đây mà xía vào chuyện người khác?
- Bọn ta là biệt đội trừ truy bắt tội phạm, ngươi tới số rồi, mau giơ tay chịu chết đi!
- Nhảy ranh miệng còn hôi sữa, ta ở đây này, lại đây mà bắt ta - tên đó cười to rồi giơ gậy chỉ thẳng vào Thiên An.
- Được lắm! Hôm nay ta sẽ cho ngươi một bài học, nhưng trước tiên hãy xưng danh đi, để còn biết mà lặp bia mộ.
- Khẩu khí lớn lắm, tất cả các ngươi cùng lên luôn cũng được, Gấu Thần Đại Vương, Mạc Thiên Nhãn ta đây sẽ tiếp đón các ngươi thật tử tế.
Ông ta vừa nói vừa phi lên cao vung gậy đánh xuống vị trí của cả nhóm. Nhìn thấy khí lực phát ra từ cây gậy trúc quá lớn, cả bọn phi thân lên cao để tránh né. Mạc Thiên Nhãn dù đánh hụt xuống đất nhưng vẫn tạo ra một đợt dư chấn khiến ai nấy đều khiếp hãm khi nhìn thấy.
- Khí lực khủng khiếp quá! Mọi người cẩn thận! - Trần Phúc nói với cả bọn.
- Mới có một gậy mà sợ hãi rồi sao? Bản lĩnh của các ngươi chỉ nhiêu đó thôi à?
Vừa nói ông ta vừa xoay tròn chiếc gậy trên đầu, lao thẳng lên tấn công Huyền Trân. Huyền Trân nhanh chóng tung ra dây leo nhằm áp chế Mạc Thiên Nhãn, thế nhưng bằng những đường gậy nhanh như thoắt, ông ta đã chém đứt hết đám dây leo của Huyền Trân, và sau đó, chỉ một chớp mắt, ông ta đã phi tới gián cho Huyền Trân một gậy vào người khiến nàng văn thẳng xuống phía xa. Huyền Trân cố giữ thăng bằng sau khi tiếp đất, nàng ôm bụng thốt lên hai từ "nhanh quá".
- Để tôi tiếp chiêu tiếp chiêu với hắn.
Vừa nói, Trương Lĩnh vừa lao lên kích hoạt trạng thái chiến đấu, ra chân tung cước nhắm thẳng vào mặt Mạc Thiên Nhãn. Ông ta nhanh chóng lách người tránh né, sau đó ngay tức khắc phi lên không trung quay người ba vòng đập gậy từ trên xuống gián thẳng vào đầu Trương Lĩnh một cái "bon" khiến chàng văn xa mười tám thước về phía chỗ Huyền Trân đang đứng.
Mạc Thiên Nhãn tiếp đất, tay phải cầm gậy dơ ra phía sau, tay trái đưa ra phía trước khiêu khích nói:
- Sau hả? tên nào muốn tiếp chiêu nữa? Bước lên đây!
Ở bên này, Lâm Phong nói nhỏ với Trần Phúc:
- Đấy! Huynh thấy chưa, ông ta mạnh lắm, đệ thấy nên rút lui thôi huynh à.
- Dữ vậy sao? Để ta coi hắn cỡ nào!
Nói rồi Trần Phúc bật Đấm Ánh Sáng lao lên đấm thẳng vào Mạc Thiên Nhãn. Ông ta vung gậy đập thẳng vào nắm đấm của Trần Phúc, khi găng tay của Trần Phúc chạm vào gậy trúc, lập tức nó phát sáng dữ dội khiến tất cả lóa mắt. Nhân cơ hội đó, Trần Phúc bắn ra một tia hủy diệt nhắm thẳng vào tim Mạc Thiên Nhãn nhằm kết liễu ông ta. Thế nhưng, không biết bằng cách gì, Mạc Thiên Nhãn vẫn thấy được đường bay của tia sáng và dùng gậy trúc đánh bật nó ra một phía khác.
Tấn công bất thành, Trần Phúc phi thân lui lại tám thước, miệng nói nhỏ:
- Đáng ghét! Sao ông ta thấy được chiêu của mình chứ?
Mạc Thiên Nhãn múa gậy một vòng rồi cười to nói:
- Định đánh lén sao? Nhưng tiếc cho ngươi rằng dù mắt ta không nhìn thấy nhưng tai ta vẫn nghe được, ngươi vẫn còn non lắm, nhóc con à!
Trần Phúc nghiến răng, dù tức tối nhưng chẳng thể làm được gì, Lâm Phong đứng kế bên thở dài nói:
- Đã bảo rút đi mà không nghe!
Trần Phúc ngẫm nghĩ rồi quay qua nói với Thiên An:
- Thiên An! Hắn ta thiên về tấn công ở khoảng cách gần, nếu xét về cận chiến thì cô có lợi thế hơn tôi, lên thử xem sao!
Thiên An gật đầu rồi lao lên rút tám mảnh dao ra phóng thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn.
- Con nhóc khẩu khí to lúc nãy cuối cùng cũng lên rồi sao? Tiếp chiêu đây!
Vừa nói, ông ta vừa phi thân lên cao tránh né những mảnh thủy tinh bay tới. Sau đó, rất nhanh chóng ông ta đã lao xuống vung gậy nhắm thẳng vào Thiên An. Thiên An phi sang một bên tránh né rồi xoay người tung chiêu Mưa Pha Lê bắn thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn ở phía dưới. Nhìn thấy hàng trăm mảnh pha lê bay tới, Mạc Thiên Nhãn nhanh chóng giơ gậy lên xoay tròn liên tiếp nhiều vòng trên đầu, rất nhanh chóng đac đánh bay hết tất cả các mảnh pha lê của Thiên An bắn ra.
Nhân lúc Mạc Thiên Nhãn đang xoay gậy chống đỡ dao bay phía trên, Thiên An phóng một con dao pha lê về phía ông ta từ phía dưới. Dù bất ngờ nhưng Mạc Thiên Nhãn vẫn rất nhanh dùng gậy gạt ngang một phát khiến con dao của Thiên An văn ra một bên. Không để ông ta có cơ hội nghỉ ngơi, Thiên An nhanh chóng phi lên cao cắm dao xuống nhắm thẳng vào đầu Mạc Thiên Nhãn. Mạc Thiên Nhãn cũng nhanh nhẹn không kém khi vừa gạt dao phía dưới đã ngay tức khắc đưa gậy lên cao để đỡ lấy cú đâm tới của Thiên An.
Dao Pha Lê của Thiên An đâm thẳng vào giữa cây gậy trúc kêu lên một cái "cheng", nàng ngay lập tức lui lại, tay phải cầm dao, tay trái móc từ trong người ra năm mảnh pha lê phóng về phía Mạc Thiên Nhãn khiến ông ta thoáng bối rối vì khoảng cách quá gần, nếu không kịp tránh né thì khả năng tử vong rất cao. Tuy vậy, dù sở hữu một thân hình khá khổ với chiếc bụng phệ nhưng thân thủ của Mạc Thiên Nhãn lại rất nhanh nhạy. Ngay khi Thiên An ra đòn, ông ta đã ngã người lộn ngược tám vòng về sau để tránh né.
Chưa dừng lại ở đó, ngay khi đứng lại ông ta đã phi thân tới và chỉ trong chớp mắt đã quay trở lại vung gậy nhắm thẳng mặt Thiên An mà gõ. Thiên An cũng không vừa khi nói về tốc độ nàng chưa ngán ai bao giờ. Rất nhanh chóng, Thiên An đã phi lên cao xoay ba vòng lấy đà cắm dao xuống thẳng vị trí của Mạc Thiên Nhãn. Thấy vậy, ông ta vội thu gậy, lui nhẹ về phía sau tránh né. Thiên An tiếp đất, dậm chân đâm tới nhằm chiếm thế tiên cơ, Mạc Thiên Nhãn cũng không vừa, ông ta tận dụng tầm tấn công xa hơn, dùng gậy quét ngang nhằm đánh bật con dao khỏi tay Thiên An.
Trong lúc gậy trúc chỉ còn cách tay của Thiên An khoảng cách chưa đến một gang tay, nàng ném nhẹ con dao lên trên rồi rụt tay phải lại khiến gậy trúc của Mạc Thiên Nhãn quét vào khoảng không, Ngày sau đó, Thiên An xoay người dùng tay trái chụp lấy con dao đâm thẳng vào cánh tay của Mạc Thiên Nhãn khiến máu bắn ra tung tóe. Rồi Thiên An rút dao ra, cả hai cùng lui về hai phía, Mạc Thiên Nhãn ôm vai thở hổn hển nói:
- Con nhóc đáng ghét, để ta cho mi thấy sức mạnh thật sự của ta, Linh Khí Hội Tụ - biến hóa Thần Thú.
Sau khi dơ gậy trúc lên hô to, linh khí bắt đầu tụ về hướng Mạc Thiên Nhãn, rồi cơ thể ông ta bắt đầu phát sáng và từ từ phình to ra, cuối cùng trở thành một con gấu trúc to lớn, cao gần cả trượng và bự chẳng khác gì một ngôi nhà di động.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, cả bọn nhăn mặt Trần Phúc thốt lên:
- Dữ vậy sao?
- Đã nói đi về mà không ai chịu nghe, tức chết mà! - Lâm Phong thét lên trong sự hốt hoảng.
Ở bên này Trương Lĩnh và Huyền Trân cũng ngạc nhiên không kém.
- Ra đó là hình dạng thần thú của thần binh dạng thú - Huyền Trân nói.
- Tôi e rằng chuyện này không ổn - Trương Lĩnh nói
Ở chính giữa sân, Mạc Thiên Nhãn hô to:
- Chuẩn bị chịu chết đi bọn nhãi ranh! Thần Thú Chưởng!
Sau câu nói, Mạc Thiên Nhãn phi lên trên không, tụ khí vào tay tung một cú chưởng cực mạnh. Ngay sau đó, trong tay hắn ta, một luồng khí cực mạnh màu xanh lá bay đi như một cơn bão bay thẳng tới vị trí Trương Lĩnh và Huyền Trân đang đứng.
Nhìn thấy thứ khủng khiếp đang lao tới, Trương Lĩnh trợn mắt nói:
- Gì dữ vậy? Trời ơi!
- Đừng lo, đã có tôi ở đây.
Vừa dứt lời, Huyền Trân bước lên trước mặt Trương Lĩnh vận khí triệu hồi một đám cây cổ thụ ngoi lên từ mặt đất nhằm chặng đứng luồng khí bay đến. Thế nhưng sức công phá đến từ chưởng lực của Mạc Thiên Nhãn quá lớn, nó thổi bay tất cả đám cây cổ thụ trước mặt và thổi bay luôn cả Trương Lĩnh và Huyền Trân lên không trung và dần biến mất vào trong làng mây là đà dưới sườn núi.
Ở phía bên này, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cả ba người còn lại toát mồ hôi trán, Trần Phúc nói:
- Dữ dội thật! Chúng ta nên rút thôi!
- Đáng ghét! Không lẽ phải chịu thua hắn sao? - Thiên An tức tối nói.
- Không được đâu Thiên An tỷ ơi, tình thế này chạy trước tính sau - Lâm Phong nói.
- Định chạy ư? Không dễ đâu!
Khi cả bọn đang bàn tính thì trong lúc không để ý, Mạc Thiên Nhãn đã tung chưởng khí về phía ba người. Tất cả đều bất ngờ, không ai kịp tránh né, trong lúc nguy cấp Trần Phúc hô to:
- Không ổn rồi, mọi người mau chạy đi!
Vừa nói chàng vừa bật Giáp Ánh Sáng lao lên trước mặt hai người kia để cản dòng khí cuồn cuộn đang lao tới. Khi dòng khí lực chạm vào Giáp Ánh Sáng, chỉ nghe một cái "đùng", Trần Phúc bị thổi bay tám trăm trượng về phía xa, không ai biết là chàng rơi xuống đâu, chỉ thấy bay qua luôn cả ngọn núi lúc nãy bọn họ leo lên nhưng vẫn không dừng lại
Vụ va chạm làm khói bụi bay mù mịt khắp sân vườn, từ trong đám bụi, Thiên An và Lâm Phong phi thân lao ra. Nhìn thấy Trần Phúc bị đánh bay đi thật xa, Lâm Phong run rẩy nói:
- Rút thôi Thiên An tỷ ơi, tình hình không ổn rồi.
Thiên An tức tối nói:
- Đáng ghét! Ta không tin là ta không thắng được hắn!
Vừa nói Thiên An vừa lao lên chiến tiếp với Mạc Thiên Nhãn để lại Lâm Phong ở đây mặt mày méo xệch:
- Trời ơi! Như vậy mà còn đánh nữa, thôi, thôi mình phải trốn đi mới được - vừa nói Lâm Phong vừa chạy vào nấp sau một mỏm đá gần đó.
Ở bên này, nơi giữa rừng hoa phách tím tỏa hương ngào ngạt và đầy lãng mạn, hai đối thủ lao vào nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Nàng Thiên An của Đại Việt biết trước sau gì cũng phải đối đầu với nhau, bây giờ bỏ chạy chi bằng quyết một trận sống mái, nếu có chết cũng là cái chết oanh liệt, không có gì phải hối tiếc. Ở bên kia chiến tuyến, Gấu Thần Đại Vương vẫn còn đau đáu ở vai vết đâm của Thiên An ban tặng lúc nãy, hắn quyết phải lấy cho được đầu của nàng để trả thù.
Thực lực của đối thủ là không phải bàn cãi qua những gì diễn ra từ nãy đến giờ, do đó Thiên An vô cùng cẩn trọng, nàng phi lên cao xoay vòng tung chiêu Mưa Pha Lê nhằm áp đảo đối thủ ngay từ đầu. Mạc Thiên Nhãn nhìn thấy một loạt pha lê bay tới liền bình tĩnh vận khí vào tay tung ra một đòn chưởng khí đẩy lùi tất cả. Những mảnh pha lê văn ra khắp nơi cắt đôi những lá hoa phách khiến chúng rơi xuống từng đợt trong làn gió du dương lướt ngang qua khuôn mặt căn thẳng của hai đối thủ.
Bỗng chốc, Thiên An tăng tốc và đi chuyện cực nhanh áp sát con mãnh thú khổng lồ đang đứng trước mặt mình, nàng vận khí vào cây Dao Pha Lê nhún chân phóng lên cao tung cú chém nhắm thẳng mặt Mạc Thiên Nhãn. Mạc Thiên Nhãn nhận ra tốc độ của Thiên An đã nhanh hơn lúc nãy rất nhiều, chỉ chớp mắt là đã thấy nàng ta xuất hiện ngay trước mắt. Ông ta ngay lập tức ưỡn người, lộn vòng về sau để tránh né. Dù cơ thể lúc này đã rất đồ sộ nhưng thân thủ của Mạc Thiên Nhãn vẫn rất uyển chuyển, không dễ gì mà có thể đánh trúng được ông ta.
Thế nhưng Thiên An vẫn còn một mánh khóe có thể giúp nàng phần nào đó hóa giải được thế trận đang bế tắc. Thiên An tiếp tục truy đuổi theo Mạc Thiên Nhãn ở phía trước, mặt khác, nàng vận khí vào con dao lúc đầu bị đánh rơi bây giờ đang nằm phía bên phải Mạc Thiên Nhãn khiến nó bay lên và phi thẳng vào mặt ông ta. Trong lúc Mạc Thiên Nhãn đang nhào lộn để tránh né Thiên An phía trước thì nhận ra có một con dao khác đang bay về hướng mình. Quá bất ngờ, Mạc Thiên Nhãn không thể ra đòn đánh trả, trong lúc nguy cấp ông ta chỉ kịp thời dẫm chân, xoay tròn trên không nương theo chiều gió để con dao và Thiên An lướt ngang qua mặt mình. Kết quả dù né được cú đâm phía trước của Thiên An, nhưng Mạc Thiên Nhãn vẫn bị con dao bay qua từ bên phải cắt ngang một đường dài trên mặt.
Ở bên mỏm đá, Lâm Phong nhìn thấy Thiên An áp đảo tên gấu to bự kia mà hoa hết cả mắt, chàng không ngờ Thiên An tỷ tỷ lại lợi hại đến như vậy, thân thủ phi phàm, thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho tên Mạc Thiên Nhãn không biết đâu mà lần.
Trong khi đó, một lần nữa máu lại rơi, Mạc Thiên Nhãn típ đất, tay ôm mặt tức giận hô to:
- Chiêu số thật hiểm ác! Nói đi! Rốt cuộc các ngươi là ai?
- Bọn ta là người Hồng Minh viện, chuyên đi bắt tội phạm - Thiên An vừa nói vừa vận khí thu con dao về tay.
- Là người của quan phủ sao?
- À ùm... đại loại là như vậy - dù không phải như vậy nhưng Thiên An cũng ừ đại cho hắn ta dễ hiểu, dù sao về bản chất, Hồng Minh và quan phủ cũng không khác nhau là mấy.
- Đáng ghét! Nơi khỉ ho cò gáy này quan phủ cũng đến tận nhà để tìm ta, đúng là quý hóa mà. nhưng đừng vội mừng, lúc nãy ta chỉ sơ xuất thôi, giờ thì tiếp chiêu của ta.
- Hư! Đừng có giỡn mặt, đã là tội phạm, phạm tội thì sẽ có ngày bị bắt, huống hồ chi ban ngày ban mặt mà dám làm càng, hà hiếp dân lành. Ngươi còn nhởn nhơ đến ngày hôm nay là may mắn lắm rồi.
- Vậy thì cứ thử đến đây mà bắt ta, Đại Dư Chấn!
Vừa nói, ông ta vừa phi lên trời rồi đáp xuống vị trí của Thiên An, Thiên An nhanh chóng phi thân tránh né nhưng khi Mạc Thiên Nhãn vừa đáp xuống đất, một làn khí lực tỏa ra dữ dội đẩy lùi Thiên An mười tám thước về phía sau. Ở bên dưới chân ông ta, mặt đất nứt ra tạo thành một cái hồ khổng lồ. Sức công phá của chiêu thức hết sức kinh khủng, nếu Thiên An không né kịp thì có lẽ đã thịt nát xương tan ở bên dưới hố sau kia rồi.
Tuy vậy thoát chết, nhưng Thiên An vẫn bị đẩy lùi, nàng chưa kịp tiếp đất thì từ trong hố sâu, Mạc Thiên Nhãn đã phi lên giữa không trung tung một đòn Thần Thú Chưởng bắn thẳng về phía Thiên An. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đang bay đi giữa trời không, Thiên An không thể làm gì hơn ngoài việc trưng mắt nhìn dòng khí lực bay tới mình với một tốc độ kinh hoàng. Ngay lúc đó Lâm Phong từ bên mỏm đá phi ra nói:
- Thiên An tỷ! Hãy nhắm mắt lại!
Nghe thấy lời Lâm Phong, Thiên An nhắm mắt làm theo. Trong lúc đó, Lâm Phong lao ra chắn trước mặt Thiên An đỡ lấy cú chưởng của Mạc Thiên Nhãn. Bên ngoài nhìn vào chỉ nghe "rầm" một phát rồi sau đó là tiếng la thất thanh của cả hai khi bị đánh bay xa tít lên trời cao giống như ba người kia.
Ở phía sau một ngọn núi nhỏ cách đó không xa, có một con suối nước chảy khá xiết. Huyền Trân và Trương Lĩnh đã rơi xuống giữa con suối đó và đang phải vật lộn với dòng nước đang cuốn họ trôi đi về với núi rừng. Huyền Trân tung dây leo trói vào một cái cây gần đó.
- Đưa tay cho tôi! - Huyền Trân chìa tay ra nói to.
Trong làn nước chảy xiết, Trương Lĩnh cố gắn rướn người, chật vật mãi mới chụp được cánh tay của Huyền Trân. Huyền Trân vội thu dây lại và kéo cả hai đi ngược dòng để lên bờ. Sau khi lên được bờ.
- May mà có cô thật, không là chết đuối rồi. Công nhận tên đó chưởng ác thật - Trương Lĩnh thở hổn hển nói.
- Tôi đã dựng tường cây sẵn để chắn mà còn bay xa tới vậy, không biết không có đám cây thì còn bay tới đâu nữa.
- Chán thật! Không ngờ lại gặp cao thủ ở đây. Mà giờ chúng ta đang ở đâu đây?
- Không biết nữa, chắc là phía sau ngọn gần khu rừng lúc nãy, chắc là đi về hướng Bắc là sẽ quay về thôi.
- Chết thật! Trời sắp tối rồi, chắc là không về kịp được rồi.
- Hay là tối nay chúng ta ngủ lại đây đi, sáng mai hẳn về cũng không muộn.
Trương Lĩnh nhìn một vòng, chàng nói
- Giữa suối rừng hoang vu này, tìm đâu ra chỗ ngủ bây giờ?
- Chuyện đó cứ để tôi lo! - Huyền Trân cười chớp mắt nói.
Ngay sau đó Huyền Trân chắp tay vận khí vào Áo Thiên Nhiên triệu hồi từ dưới mặt đất lên một cây cổ thụ cao mười tám thước. Sau khi trồi lên, cảnh của cây cổ thụ tiếp tục dài ra và rủ xuống đất từ từ hình thành một vòm cây cong tròng chẳng khác gì một hang động làm bằng cây. Chưa hết, các lá cây cũng mộc ra sum sê dưới mặt đất tạo ra một tấm thảm bằng lá êm ái lót phía dưới. Chỉ trong phút chốc, một chỗ ngủ hết sức hoành tráng bên bờ suối đã hình thành, đủ sức cho tám người ngủ ngon lành trong đó tới sáng mai. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Lĩnh há hốc mồm nói:
- Trời đất ơi! Quá dữ luôn!
Trương Lĩnh vừa nói vừa phi vào vòm cây nằm tưng lên tưng xuống trên lớp lá cây êm ái, chàng kêu lên thích thú:
- Không còn gì bằng, cô quả là nhất luôn đó!
- Cũng thường thôi! - Huyền Trân cười rồi vuốt mũi nói - bây giờ mình cần tìm gì đó để ăn với một ít củi khô nhóm lửa.
- Để tôi đi bắt cá cho! - Trương Lĩnh nhanh nhảu phi ra nói.
- Được! Vậy tôi đi nhặt củi khô.
Rồi cả hai chia nhau ra, Trương Lĩnh đi ra phía suối, sau một hồi tìm kiếm, chàng cũng thấy được một chỗ nước yên ắng, phía dưới có những con cá đang bơi tung tăng. Nhìn thấy con mồi béo bở, Trương Lĩnh bắt đầu vận khí vào ngón tay trỏ, sau khi ngắm nghía kỹ lưỡng, chàng vung ngón tay bắn ra một tia khí nhỏ màu vàng đồng bay thẳng xuống nước xuyên qua đầu con cá khiến nó bất tỉnh, nổi lên trên mặt nước. Chiêu thức vừa rồi chính là Giao Long Chỉ, một chiêu thức với sức mạnh có thể giết chết kẻ thù chỉ với một lần ra đòn, chẳng thua kém gì Tia Hủy Diệt loại nhỏ của Trần Phúc, hay Tia Dao Pha Lê của Thiên An.
Tuy nhiên chiêu thức này lại có độ khó cực kỳ cao, Trương Lĩnh đã sáng tạo và tập luyện chiêu thức này hơn ba năm rồi nhưng vẫn chỉ ở mức sơ khai, chàng vẫn chưa tự tin để đưa vào thực chiến, có thể phải cần thêm thời gian để hoàn thiện nó. Sau một hồi loay hoay thì Trương Lĩnh cũng bắt được bốn con cá siêu to, chàng nhanh chóng tìm hai cành cây thẳng tắp và xuyên vào cành cây mỗi bên hai con cá, sau đó sách về bờ suối để chuẩn bị nướng lên và thưởng thức.
Ở bên này Huyền Trân cũng lụi hụi tìm được một đống cây khô, sau khi Trương Lĩnh về thì cả hai cùng nhóm lửa và nướng cá lên ăn cùng nhau một cách hết sức là vui vẻ hòa đồng.
Đêm đến, cả hai cùng ngồi đối diện nhau bên bờ suối, dưới ánh lửa bập bùng hiu hắt, phía trên là ánh trăng soi rọi xuyên qua những mái lá xanh rì của núi rừng Tuyên Quang. Vài cơn gió thổi nhè nhẹ làm không khí càng thêm lãng mạn và thơ mộng.
- Trăng hôm nay đẹp quá! - Huyền Trân nhìn lên trời nói.
Trương Lĩnh với tay nhặt một hòn sỏi, ném xuống suối rồi nói:
- Cô có hay ngồi dưới ánh trăng như này không?
Huyền Trân cũng với tay, cầm lấy một hòn đá rồi ném thật mạnh xuống suối, nàng đáp:
- Trước đây tôi luôn một mình! - Huyền Trân thoáng ngập ngừng, rồi nàng nói tiếp - khi đó tôi không thích ngồi dưới màn đêm như này, vì nó khiến tôi cảm thấy cô đơn hơn là vui.
- Vậy bây giờ cô cảm thấy thế nào?
Huyền Trân khom người, ngồi tựa cằm vào gối, nàng mỉm cười nói:
- Giờ thì vui hơn, đi đâu cũng có mọi người. Dù đôi lúc tôi hơi khó hiểu với hành động của mấy tên nam nhân các huynh, giờ lại thêm Lâm Phong nữa, tôi chả biết tương lai sẽ ra sau nữa.
- Bộ... tôi và Trần Phúc kỳ quái lắm hả? - Trương Lĩnh gãi đầu nói.
- Đúng rồi! Tôi còn nhớ hôm trước lúc đang đánh nhau căng thẳng mà Trần Phúc còn nằm dưới gốc cây, còn huynh thì đứng im như tượng. Rồi khi đi đường thì miệng hai người lúc nào cũng hoạt động, hết than thở đến hỏi đáp nhau y như cái chợ di động luôn ý. Rồi đôi khi còn làm mấy chuyện trên trời dưới đất nữa, mai mà có Thiên An kìm chế hai người lại chứ không là không biết hai người đi tới đâu luôn ý - Huyền Trân ngồi kể một lèo những thói hư tật xấu của Trương Lĩnh và Trần Phúc.
Trương Lĩnh nghe xong nhăn mặt:
- Sao giống kể tội quá vậy?
Huyền Trân cười rồi ngửa ra nhìn lên trời nói:
- Nhưng mà mọi người đều rất tốt bụng! Đều giúp đỡ nhau trong những thời khắc khuy cấp nhất, được đi với mọi người, tôi vui lắm!
Trương Lĩnh cầm cây củi, dụi vào đống lửa nói:
- Thật ra trước đây tôi cũng giống như cô... cũng chỉ cô độc, có một mình.
- Người thân của huynh đâu? - Huyền Trân ngạc nhiên hỏi
- Họ bị người ta giết khi tôi lên tám, tất cả người thân, trong một đêm không còn một ai sống sót - Trương Lĩnh nhìn lên trời, cố nén sự xúc động vào trong.
Huyền Trân bàng hoàng khi nghe những lời Trương Lĩnh nói:
- Lúc đó hẵng rất khó khăn để vượt qua.
- Phải! Tôi không biết chính xác hung thủ là ai, tôi cứ lang thang khắp đầu đường xó chợ, rồi tôi trở thành một tên côn đồ, chìm sâu vào trong hận thù. Kể cả cho đến bây giờ khi cuộc sống đã tốt hơn tôi vẫn vậy, vẫn còn đầy ắp sự hận thù tận sâu trong đáy lòng.
- Tôi hiểu điều đó! - Huyền Trân nói với một sự thấu hiểu vì chính nàng cũng có những thù hận khó hóa giải - nhưng tôi thắc mắc làm cách nào mà từ một tên côn đồ lúc đó mà huynh trở thành người của Triều Đình như bây giờ?
- Đó là nhờ Trần Phúc, lúc trước tôi và huynh ấy từng là đối thủ, nhưng sau những cuộc đấu, chúng tôi dần hiểu nhau hơn. Huynh ấy đã bóc tôi ra từ trong vũng lầy, trao cho tôi một cơ hội để làm lại cuộc đời, giúp tôi biết được chính nghĩa thật sự là như thế nào.
- Giờ thì tôi đã hiểu tại sao hai người lại thân thiết đến vậy.
- Trước đó huynh ấy là người thân duy nhất của tôi, giờ thì mọi người trong nhóm đều là người thân của tôi - Trương Lĩnh cười nói.
- Tôi cũng vậy! Rất vui vì là một phần của nhóm Mặt Trời - Huyền Trân cũng cười tươi nói.
- Cũng khuya rồi! Đi ngủ thôi!
- Ùm!
Tối đó, cả hai đã có một giấc ngủ thật ngon bên trong vòm cây...
Còn bên phía Trần Phúc, chàng bị đánh bay đến ngôi làng nhỏ phía gần ngọn núi lúc trưa họ đã leo lên. May mắn rơi xuống một đống rơm ngoài đồng ruộng nên còn giữ được mạng, nếu không là đi đầu thai luôn rồi, quả là một trải nghiệm không đáng có đối với Trần Phúc.
Bơ vơ giữa nơi đồng không mông quạnh, Trần Phúc tìm đường đi vào làng để tìm gì ăn. Lúc này cũng đã gần chiều, người dân cũng bắt đầu về nhà sau một ngày làm việc trên nương rẫy. Đang bước đi trên con đường làng, chàng bỗng ngửi thấy có mùi thịt nướng từ phía xa xa. Khi đi đến gần thì Trần Phúc nhìn thấy có một quán nhỏ bán gà nướng nghi ngút khói ở phía trước. Chỉ mong có thế chàng vào gọi ngay một con gà to nhất ra ngồi nhâm nhi với một ít rượu đào lúc sáng Lâm Phong đưa cho.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ một màu đỏ thắm, phía xa xa là cảnh núi rừng trùng điệp, Trần Phúc vừa ngồi thưởng thức gà nướng vừa uống rượu rồi ngắm nhìn cảnh sắc Đại Việt trong buổi chiều tà. Rồi khi ánh trăng dần ló dạng, Trần Phúc đã say khướt và đổ gục trên bàn từ lúc nào không hay, và thế là chàng cứ nằm đó cho đến sáng, chẳng hay biết gì về chuyện thế sự xung quanh.
Ở một diễn biến khác, Thiên An và Lâm Phong bị đánh bay sang một ngọn núi khác cách khu rừng phách tím không xa. Vừa rơi từ đỉnh ngọn cây xuống, Lâm Phong liền nhăn mặt:
- Ôi cái lưng của tôi, lần thứ hai trong ngày rồi. Cứu tôi! Cứu tôi!
Thiên An cũng đu cành cây xuống, mặt đùng đùng sát khí nói:
- Đáng ghét! Ta phải quay lại đó, ta không tin là ta không đánh lại thằng cha bụng bự đó.
Nghe xong Lâm Phong vội nếu tay Thiên An lại kêu la:
- Đệ lạy tỷ! Bỏ đi mà làm người, hôm nay bay hai lần lên trời như vầy là quá đủ rồi, đừng cố thêm nữa, đệ cầu xin tỷ đó! Trời ơi!
- Không được! không thể để hắn lọng hành như vậy được, nếu hôm nay chúng ta không trừ khử hắn thì người dân ở đây sẽ còn bị hắn ức hiếp nữa.
- Vấn đề là chúng ta đánh không lại hắn, tỷ hiểu không?
- Bỏ tỷ ra! dù có chết ở đây hôm nay tỷ cũng phải đánh bại được hắn, đừng có cảng tỷ! - vừa nói Thiên an vừa gạt tay Lâm Phong ra và đi về hướng rừng phách tím.
- Được! chết thì cùng chết, dù sao thì chết vinh vẫn hơn sống nhục!
Đứng trước quyết tâm không bỏ cuộc của Thiên An, Lâm Phong cũng chẳng còn cách nào khác, đã đâm lao thì phải theo lao, chàng vội vã đuổi theo Thiên An.
Thế là cả hai hùng hùng hổ hổ băng qua núi để đi tìm tên Mạc Thiên Nhãn. Đi đến khi mặt trời xuống núi, hai người họ cũng tới nơi. Vừa mới đến, Thiên An đứng trước ngôi nhà gỗ hô to:
- Tên gấu bụng bự đáng ghét! Mau ra đây tiếp tiếp chiêu với bọn ta.
Dù đã xác định chơi tới với Mạc Thiên Nhãn nhưng Lâm Phong đứng kế bên cũng phải rén ngang với độ hổ báo của Thiên An, chàng nghĩ bụng: "không biết Thiên An ăn gì mà hăng quá vậy không biết"
Tên Mạc Thiên Nhãn đang ngồi ăn cơm phía sau nhà thì nghe thấy giọng con ả vừa đâm mình lúc trưa, vết thương lại đau nhức khó chịu vô cùng. Hắn phi một phát từ dưới ra phía trước sân miệng hô to:
- Khá khen cho mi, dám vát sát đến đây một lần nữa, hôm nay ta không cho người biết thế nào là lễ độ thì không được mà.
Không cần quá nhiều lời khi cả hai đã chạm mặt nhau hai lần trong một ngày. Vừa phi ra, Mạc Thiên Nhãn đã chuyển sang dạng gấu để lao lên tấn công Huyền Trân và Lâm Phong. Đến nước này, Lâm Phong cũng tham chiến vì biết rằng nếu chỉ một mình Thiên An đấu với hắn ta thì khả năng lại bay đi xa là rất cao. Chàng rút cây Gậy Lang Vương ra, tụ khí và biến hình thành một con sói xám hung tợn với nanh vuốt sắt nhọn, đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ thể hiện sự khát máu, trong hung hãn và đáng sợ hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài hiền hòa của chàng lúc ở dạng người. Có điều kích thước của Lâm Phong lúc này khá khiêm tốn, chiều cao cỡ khoảng nửa trượng, dài khoảng một trượng khi tính luôn chiếc đuôi công vuốt phía sau, nếu đem so với dạng gấu trúc của Mạc Thiên Nhãn thì chỉ to bằng một nửa. Rõ ràng lời chàng nói lúc trưa về việc một mình chàng thì không đánh lại hắn ta hoàn toàn là sự thật.
Thấy vậy Mạc Thiên Nhãn vừa phi lên trời vừa nói:
- Lại là chú cún bé bỏng này à? Lại đây với ta nào!
Sau câu nói thì Mạc Thiên Nhãn nhảy thẳng xuống vị trí của Thiên An và Lâm Phong tung chiêu Đại Dư Chấn một lần nữa nhằm kết liễu sớm hai đối thủ phiền phức. Thấy vậy Lâm Phong quay qua nói với Thiên An:
- Leo lên lưng đệ đi!
Ngay khi Thiên An đã phi lên lưng Lâm Phong, chàng nhún chân phóng một phát bay lên cao mười tám thước tránh né đòn tấn công của Mạc Thiên Nhãn. Mạc Thiên Nhãn lại đâm xuống và tạo ra một hố sâu khác trên mặt sân. Nhân cơ hội Mạc Thiên Nhãn đang ở dưới đó, Thiên An phi ra tung chiêu Mưa Pha Lê nhắm thẳng xuống miệng hố xấu. Những tưởng Mạc Thiên Nhãn sẽ bị hàng loạt mãnh pha lê đâm xuyên qua người dưới hố nhưng không, hắn nhanh chóng tung một đòn Thần Thú Chưởng đẩy toàn bộ mãnh pha lê của Thiên An bay ngược lên trên không khiến chúng văn tung tóe khắp nơi.
Sau đó Mạc Thiên Nhãn phi ra khỏi miệng hố, vừa lúc đó Lâm Phong cũng từ trên cao lao xuống há cái hàm sắt nhọn của mình ra định táp thẳng mặt Mạc Thiên Nhãn. Thấy vậy, ông ta thốt lên:
- Chó con! Định cắn ta sao? Không dễ đâu! Hãy xem Gấu Cước.
Vừa nói Mạc Thiên Nhãn vừa xoay người lộn ra phía sau tung một cú đá bằng gót chân vào đầu Lâm Phong khiến chàng văn thẳng xuống hố sâu. Ở bên này, Huyền Trân típ đất và lao lên phi dao liên tục về phía Mạc Thiên Nhãn. Ông ta vừa rơi xuống vừa dùng Gấu Quyền chân đá, tay đấm múa may quay cuồng liên tục gạt phăng những mảnh pha lê bay tới. Từ trong hố sâu, Lâm Phong phi lên và lao tới vung móng vuốt sắt nhọn cào lấy Mạc Thiên Nhãn. Với thân thủ nhanh nhạy, đòn tấn công trực diện không làm khó được ông ta, Mạc Thiên Nhãn nhẹ nhàng lách người tránh né nanh vuốt của Lâm Phong.
Nhưng không để cho Mạc Thiên Nhãn có cơ hội nghỉ ngơi, Thiên An ngay lập tức đâm dao tới trong lúc ông ta đang loay hoay tránh né. Thế nhưng với Gấu Quyền, Mạc Thiên Nhãn cứ thánh thót như một chú chim đang nhảy múa trên cành cây, ông ta vừa né vừa ra đòn phản công liên tục, đỡ dưới đấm trên, nhảy lên đá xuống một mượt mà khiến cho nỗ lực cận chiến của Thiên An và Lâm Phong bất thành.
Sau một hồi, Thiên An ăn một đấm, Lâm Phong dính một đá, cả hai bị đẩy lùi về phía sau trước thứ võ kỳ lạ của tên gấu bụng bự. Thiên An thở hổn hển sau khi tiếp đất, nàng thốt lên:
- Đáng ghét! - tay nàng xiết chặt con dao, khuôn mặt hiện rõ sự nóng giận khi những nỗ lực của mình không thể làm được gì lão ta.
Không để Thiên An và Lâm Phong có cơ hội nghỉ ngơi, Mạc Thiên Nhãn lao lên tung cước đá thẳng về phía hai người họ. Lâm Phong nhún người phi lên cao tránh né, còn thì
Thiên An lui về phía sau, móc trong người ra mười mảnh pha lê phóng thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn. Ông ta đang bay trên cao thì thấy pha lê phi tới liền thu chân lại, tay vận khí tung chưởng đánh tan hết các mảnh pha lê. Thế nhưng ngay khi những mảnh pha lê vừa rơi xuống, thì từ phía xa, một Tia Pha Lê được tạo ra từ hai con dao của Thiên An đang băng băng lao đi trong không trung và bắn thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn. Quá bất ngờ trước đòn tấn công liên hoàn của Thiên An, Mạc Thiên Nhãn không kịp chóng đỡ, ông ta chỉ có thể thu chưởng và vội vã lách người để tránh né.
Tia Pha Lê của Thiên An lướt ngang qua người Mạc Thiên Nhãn và đâm xuyên xuống mặt đất ba thước. Dù may mắn không để bị đâm trúng vào cơ thể nhưng khí lực bao xung quanh Dao Pha Lê vẫn khiến Mạc Thiên Nhãn văn thẳng xuống phía dưới, vừa tiếp đất ông ta liền nói:
- Nhóc con! Chiêu số của ngươi quả là hiểm ác, nếu không nhờ ông đây thân thủ phi phàm thì đã bỏ mạng từ lâu rồi.
Thiên An không đáp mà chỉ nhếch mép "hừ" một tiếng rồi lại lao lên tiếp tục tấn công. Lần này Thiên An lại tiếp tục phóng mảnh pha lê phía trước, phía sau lại vận khí điều khiển hại con dao quay lại hướng thẳng đầu của Mạc Thiên Nhãn. Mạc Thiên Nhãn chỉ thấy các mảnh pha lê lao tới, hoàn toàn không hề hay biết mình đã bị bao vây hai phía. Chỉ khi hai con dao tới gần ba thước ông ta mới nghe thấy phía sau có một âm thanh của không khí bị xẻ đôi. Biết được có ám khí, trong thời khắc ngắn ngủi, Mạc Thiên Nhãn vận khí vào hai tay tung ra hai chưởng khí trước sau đẩy lùi tất cả những gì đang lao tới mình.
Lâm Phong lúc này toát hết cả mồ hôi, chỉ biết đứng từ xa nhìn vào, dù rất muốn giúp Thiên An nhưng chàng nhận ra trình độ của hai người này đã vượt xa so với khả năng của chàng, dù chàng có bước lên thì cũng chỉ làm vướng chân Thiên An mà thôi.
Rất nhanh sau đó, Thiên An cũng đã phi tới chụp lấy hai con dao của mình và lao lên tung ra chiêu Vòng Xoáy Pha Lê xoay vòng trên không trung lướt đi với tốc độ xé gió, lượng khí lực màu hồng bao quanh Thiên An cuồn cuộn như một cơn lốc sẵn sàng cuốn bay hết tất cả những gì trước mắt. Nhìn thấy thứ khủng khiếp đang lao tới, Mạc Thiên Nhãn vận khí vào tay tung ra đòn Thần Thú Chưởng vô cùng lợi hại đã thổi bay cả bọn năm lần bảy lượt.
Vòng xoáy của Thiên An kéo đến, chạm vào chưởng khí của Mạc Thiên Nhãn, hai luồng khí đối chiến giữa không trung, giằng co qua lại. Thiên An có gắn tiến tới thì Mạc Thiên Nhãn cũng ra sức phát khí đẩy lên, không ai chịu nhường ai. Nhưng có vẻ như Thiên An đã có phần lép vế hơn khi nàng đang dần dần bị đẩy xa ra. Cảm nhận không thể tiếp tục được nữa, Thiên An vội thu dao và lách người để cho dòng khí lực lướt ngang qua người mình. Nàng tiếp đất quỵ một chân và thở dốc, lúc này Thiên An đã thấm mệt sau một ngày dài chiến đấu và leo núi.
- Dù nhỏ tuổi, nhưng ta rất ấn tượng về sức mạnh của ngươi đó nhóc con. Nếu cố gắng tập luyện, ngươi sẽ còn tiến xa hơn trong tương lai - Mạc Thiên Nhãn nói.
Thiên An im lặng một chốc, rồi nàng đứng lên và nói:
- Ta không sở hữu thần binh đặc biệt như những người khác, ta cũng không có sức mạnh thể chất hơn người. Thứ ta làm hằng ngày là ném dao và chạy bộ, tám năm qua ta không ngừng trau dồi kỹ năng của mình. Ngươi có biết điều đó có nghĩa là gì không?
- Ta không biết nó có nghĩa là gì, nhưng ta đã luyện võ hơn ba mươi năm, ngươi có biết điều đó là gì không - Ông ta cưới to rồi lao lên tấn công Thiên An.
Thiên An bắt đầu chạy, những bước chạy đầu tiên còn thấy được nàng, nhưng bỗng nhiên "xoẹt" một cái, Thiên An biến mất ngay trước mắt Mạc Thiên Nhãn khiến ông ta hoảng hốt kêu lên:
- Cái gì! Nó đâu rồi?
Rồi từ phía bên trái Mạc Thiên Nhãn, một con dao tự dưng xuất hiện và phóng thẳng về phía ông ta khiến ông hoang mang cực độ. Mạc Thiên Nhãn vội phi thân lên cao tránh né, nhưng ngay khi vừa tiếp đất thì một con dao khác lại đột ngột xuất hiện từ phía sau lưng ông. Mạc Thiên Nhãn vội vã ngã người về phía sau để tránh né con dao. Thế nhưng vừa ngã người né được con dao này thì từ trên cao con dao khác lại ném tới. Quá tức giận, ông vung tay tung chưỡng khí thẳng vào con dao khiến nó bay thẳng lên trời và biến mất. Đến lúc này vẫn chưa thấy Thiên An ở đâu nhưng dao thì cứ bay ra liên tục từ tứ phía.
Đây chính là trạng thái Kích Tốc của Thiên An, khi nàng di chuyển với tốc độ cao nhất sẽ có thế đạt đến mức thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho đối thủ cảm giác như nàng đã biến mất nhưng thật ra nàng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh xung quanh sân đấu và liên tục ném dao vào những điểm mù của đối thủ. Sở dĩ Mạc Thiên Nhãn có thể tránh né được các con dao mặt dù nó được phóng ra từ các điểm mù là vì ông có một đôi tai cực kì thính, chứ nếu với người thường thì khó mà tránh được quá ba dao của Thiên An trong trạng thái Kích Tốc.
Lâm Phong đứng đằng xa cũng chóng hết cả mặt, trước đây chàng có nghe nói Thiên An được mệnh danh là Ma Tốc Độ của Hoàng Thất, không ngờ hôm nay được nhìn thấy tận mắt, quả là lợi hại ngoài sức tưởng tượng.
Dù không biết chuyện đang gì xảy ra, nhưng Mạc Thiên Nhãn biết một điều nếu cứ đứng ở đây kiểu gì một lát nữa ông cũng bỏ mạng vì bị dao đâm cho lòi phèo. Sau khoảng thời gian khổ sở tránh né những con dao lao tới từ mọi phía, Mạc Thiên Nhãn phi lên cao, tung chiêu Đại Dư Chấn vào khoảng không nhằm dùng khí lực phát ra từ vụ va chạm để dò tìm vị trí của hiên An. Nhưng Thiên An đã sớm nhìn ra chiêu thức này của Mạc Thiên Nhãn chỉ có thể gây sát thương cho những kẻ đang đứng trên mặt đất. Ngay khi Mạc Thiên Nhãn sắp tiếp đất, nàng lặng lẽ phi thân lên cao để tránh bị ảnh hưởng bởi lượng khí khổng lồ tỏa ra ở phía dưới.
Ngay sau đó Mạc Thiên Nhãn phi lên mặt đất từ cái hố ông ta vừa mới tạo ra, ông nhìn ngang nhìn dọc vẫn chưa thấy Thiên An lộ diện. Rồi từ trên trời, xuất hiện một Tia Pha Lê bắn thẳng xuống hướng của Mạc Thiên Nhãn, Như biết trước được điều gì đang chờ đón mình, ông ta vận khí tung Thần Thú Chưởng bắn thẳng lên trời nhằm đánh bay hai con dao đang lao tới. Những tưởng như thế có thể chặn đứng được đòn tấn công của Thiên An như những lần trước, thế nhưng lần này không phải là những mảnh pha lê bình thường mà là một Tia Pha Lê bay với tốc độ cao và có thể xé toạc mọi thứ trên đường bay.
Hai con dao của Thiên An băng băng lao đi trong không trung đâm xuyên qua chưởng khí của Mạc Thiên Nhãn khiến ông ta hoảng hốt vội thu chưởng phi người ra xa tránh né. Tia Pha Lê của Thiên An âm xầm xuống ba thước đất và dừng lại, Mạc Thiên Nhãn thở phào, nếu không kịp thời tránh né thì có lẽ cũng bị đâm một lỗ như mặt đất kia.
Thiên An dừng lại, nàng hiện ra và vận khí thu hai con dao bay về lại trên tay. Lúc này nàng cũng đã chẳng còn lại bao nhiêu sức, trạng thái Kích Tốc đồi hỏi phải di chuyển với tốc độ cao liên tục, nó khiến thể lực của nàng suy giảm nhanh chóng chỉ sau chút lát sử dụng. Bên này Mạc Thiên Nhãn cũng chẳng khá khẩm hơn khi đã thấm mệt sau khi căng mình ra chóng đỡ những loạt dao liên tiếp lao tới. Khi nhìn thấy Thiên An xuất hiện, ông ta hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, bỗng dưng Mạc Thiên Nhãn nhắm mắt lại và nói:
- Ta đã nghe được nó!
Thiên An nhăn mặt khó hiểu, chẳng biết ông ta đang định làm cái gì:
- Nghe được gì hả? Ông gấu mập kia!
- Tiếng nhịp đập của tim, tiếng chim hót, tiếng lá rơi, và cả tiếng bước chân...
Thiên An chẳng hiểu ông ta đang nói gì, dù vậy, nàng biết một điều là phải sớm kết thúc trận chiến này trước khi nàng kiệt sức và ngất đi. Nghĩ bụng rồi Thiên An bắt đầu Kích Tốc, nàng lao lên định dùng tốc độ nhanh nhất để một dao đâm xuyên đầu Mạc Thiên Nhãn trong lúc ông ta đang nhắm mắt và lảm nhảm về một điều gì đó giống như là "tình bạn". Thế nhưng khi Thiên An bắt đầu những bước chạy đầu tiên thì ông ta lên tiếng:
- Ta đã nói là ta đã nghe thấy nó, tiếng bước chân và cả tiếng nhịp đập của tim ngươi. Hãy nếm mùi Dã Gấu Tam Đại Tuyệt Kỹ chiêu thứ nhất, Cú Đấm Bộc Phá!
Vừa nói Mạc Thiên Nhãn vừa thủ thế đứng tấn, vận khí vào tay rồi dùng sức đấm thật mạnh về phía trước, một dòng khí lực màu lục phát ra từ nấm tay của ông ta bay thẳng về phía trước theo hình nón. Bỗng nhiên ngay sau đó, Thiên An hiện ra trước mắt Mạc Thiên Nhãn và bị đấm bay hai mươi tám thước về phía sau rơi xuống và lộn thêm năm vòng dưới đất nữa mới dừng lại. Cú đấm chứa đầy khí lực đẩy lùi hết tất cả mọi thứ trên đường bay và thật không may Thiên An cũng nằm trong tầm ảnh hưởng của nó. Thế nhưng sau khi đâm vào Thiên An dòng khí vẫn không dừng lại mà có tiếp tục bay thẳng về phía xa và thổi bay luôn cả cái nóc nhà của lão Mạc Thiên Nhãn về phía xa xăm. Thấy thế, Mạc Thiên Nhãn ôm đầu kêu lên:
- Trời ơi! Cái nóc nhà của ta! Đáng Ghét! Các ngươi phải đền lại nhà cho ta.
Đúng là một cảnh tượng hết sức kinh khủng, mai mắn Thiên An đã kịp rơi ra khỏi quỹ đạo bay của dòng khí lực sớm, nếu không giờ nàng cũng đã bay theo cái nóc nhà kia rồi. Thế nhưng đòn vừa rồi vẫn khiến nàng bị thương nặng, Thiên An lom khom đứng dậy, nàng ôm ngực thở hổn hển nói:
- Cái quái gì vậy? Sao ông ta nhắm mắt mà vẫn biết được mình đang ở đâu chứ?
Trong khi đó Mạc Thiên Nhãn vẫn luyên thuyên về vấn đề gì đó:
- Khi tâm đạt đến sự tĩnh lặng tuyệt đối, ta có thể nghe thấy mọi âm thanh dù là nhỏ nhất, và bây giờ mọi hành động của ngươi đều nằm trong tầm quan sát của ta, mau giơ tay đầu hàng đi, nhóc con!
- Chết tiệt! Vậy là ông ta phán đoán vị trí của mình bằng cách lắng nghe âm thanh từ tiếng bước chân - Thiên An chau mày nói.
Trong lúc Thiên An đang suy nghĩ kế sách để đối phó với khả năng nghe thấy mọi thứ của Mạc Thiên Nhãn thì ông ta đã bay lên hô to:
- Dã Gấu Tam Đại Tuyệt Kỹ chiêu thứ hai, Loạn Ảnh Cước!
Ngay sau đó Mạc Thiên Nhãn tung hàng loạt cú đá ở trên không, trong giờ phút đó có vô số các dòng khí lực phát ra từ chân Mạc Thiên Nhãn, chúng bay loạn xạ khắp nơi nhưng đích đến vẫn là hướng thẳng xuống vị trí của Thiên An. Thiên An ở dưới này nhìn lên cứ tưởng là trời sập tới nơi vội vàng Kích Tốc bỏ chạy sang chỗ khác cách đó mười tám thước để tránh né. Loạt ảnh cước của Mạc Thiên Nhãn giáng xuống mặt sân khiến bụi bay mịt mù, nhất thời không ai có thể thấy được gì.
Đứng từ xa, Thiên An đã nhanh chóng ghi nhớ vị trí của Mạc Thiên Nhãn, ngai khi ông ta rơi xuống đất và hòa vào làn bụi, Thiên An đã phi tới phóng một con dao thẳng về phía Mạc Thiên Nhãn. Lúc này Mạc Thiên Nhãn đã nghe thấy có thứ gì đó đã xé toạc không khí và lao về phía mình. Xác định được hướng đi của ám khí, ông đưa tay tung chưởng lực về hướng con dao của Thiên An ngay khi nó sắp tới gần mình.
Thế nhưng trong làn bụi mù mịt, Thiên An để con dao phóng đi trước nhằm đánh lạc hướng Mạc Thiên Nhãn, ngay khi ông ta giơ tay lên tung chưởng ra, Thiên An đã Kích Tốc chạy tới cầm lấy con dao đang bay giữa không trung rồi lách người ra khỏi tầm ảnh hưởng của dòng khí lực do Mạc Thiên Nhãn bắn ra. Lúc này khoảng cách giữa Thiên An và Mạc Thiên Nhãn chỉ là vài bước chân, Mạc Thiên Nhãn vẫn đang dơ tay tung chưởng khí. Với khoảng cách này chỉ chưa đến một cái chớp mắt là Thiên An đã áp sát được Mạc Thiên Nhãn, rất nhanh chóng, nàng vận khí vào Dao Pha Lê đâm tới một phát chí mạng vào bụng của Mạc Thiên Nhãn.
Tất cả hành động của Thiên An từ lúc nàng bắt đầu chạy vào làn bụi tới lúc đâm vào bụng của Mạc Thiên Nhãn chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt. Nó khiến Mạc Thiên Nhãn không kịp trở tay, chỉ vừa mới giơ tay lên tung chưởng mà chớp mắt cái là đã nghe một cái "keng" dưới bụng.
Đến lúc này không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lâm Phong đứng ngoài nhìn vào chỉ thấy bụi và bụi, Mạc Thiên Nhãn thì nghe dưới bụng mình hình như có ai đang đâm vào, Thiên An thì đâm dao vào bụng Mạc Thiên Nhãn thì nghe như đâm trúng một thứ kim loại chứ không phải vào da thịt. Ngay sau đó, bụi tan ra, Thiên An và Mạc Thiên Nhãn dần dần hiện ra sau làn bụi mù mịt. Lúc này Mạc Thiên Nhãn ngó nhìn xuống thì thấy Thiên An đang cầm dao đâm mình. Thiên An thì nhìn thấy dao của mình đang đâm vào một lớp bảo vệ mờ ảo bao xung quanh cơ thể Mạc Thiên Nhãn.
Thấy vậy Mạc Thiên Nhãn nhếch mép cười nói:
- Dã Gấu Tam Đại Tuyệt Kỹ chiêu thứ ba, Dã Gấu Hộ Thể!
Trong lúc bụi bay mịt mù, âm thanh hỗn tạp, biết trước sớm muộn gì cũng bị đâm nên Mạc Thiên Nhãn đã sớm kích hoạt tuyệt kỹ thứ ba trong bộ Dã Gấu Tam Đại Tuyệt Kỹ để phòng thủ bản thân. Quả nhiên điều ông lo sợ đã đến ngay sau đó, ông chỉ vừa chớp mắt là Thiên An đã đâm tới, lúc đó mà Mạc Thiên Nhãn không lường trước được thì có lẽ giờ này ông đã bị đâm lòi phèo rồi.
Biết có chuyện không bình thường, Thiên An vội thu dao phi thân lui về phía sau, nàng quỵ xuống thở hổn hển, có vẻ như đòn lúc nãy đã tiêu tốn gần hết sức lực của Thiên An. Nàng định rằng sẽ kết liễu được đối phương sau cú đó nhưng giờ hắn ta còn có thêm cả giáp hộ thân nữa, mà điểm yếu của Dao Pha Lê là không thể xuyên phá được những thứ cứng cáp như giáp khí hay kim loại, tình thế quả thật vô cùng bất lợi cho Thiên An.
- Kiệt sức rồi đúng không? Chạy nhiều thì mệt nhiều, ta đã nhìn ra điểm yếu của ngươi. Nãy giờ để ngươi bay nhảy rồi, giờ đến lượt ta.
Vừa nói Mạc Thiên Nhãn vừa bay lên cao tung chiêu Đại Dư Chấn nhắm thẳng xuống vị trí của Thiên An. Nàng vội vã phi thân tránh né, nhưng lần này tốc độ của nàng đã giảm mạnh, dù né được tâm của đòn đánh nhưng khí lực phát ra vẫn đánh trúng nàng và đẩy nàng bay ra xa mười tám thước về phía xa. Sau khi trúng đòn, Thiên An cố gượng dậy, nhưng cơn đau khiến nàng không thể đứng lên nổi, rồi tay nàng ôm ngực và ho sặc sụa. Ở bên này Mạc Thiên Nhãn phi lên mặt đất từ hố sâu thấy vậy nói:
- Phận nữ nhi thì nên ở nhà may vá thêu thùa, ra chiến trận làm chi để giờ phải khổ sở như vậy.
Câu nói của Mạc Thiên Nhãn như xát muối vào vết thương lòng của Thiên An, khiến nàng nhớ lại chuyện lúc nhỏ.
Thành Thăng Long, mười năm trước, lúc này Thiên An tám tuổi, trong lúc nàng đang luyện võ ở hoa viên thì có bốn vị Thái Tử đi ngang qua bắt gặp. Bọn họ tới giật lấy kiếm của Thiên An và nói:
- Nữ nhi như muội chỉ nên học thêu thùa may vá chớ nên học võ làm gì.
- Ai nói nữ nhi không được học võ? Mau trả kiếm lại đây cho muội.
Dù Thiên An cố gắng chạy theo để đôi lại kiếm nhưng bốn người Hoàng huynh của nàng lớn hơn nàng và chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã đi mất tâm để lại nàng ngồi khóc bù lu bù loa ở giữa hoa viên. Đúng lúc đó Hoàng hậu đi ngang và nhìn thấy Thiên An đang ngồi khóc, bà bước lại hỏi:
- Sau vậy Thiên An? Ai ăn hiếp con? Nói mẫu hậu nghe!
Thiên An vừa thút thít vừa nói:
- Các Hoàng huynh lấy kiếm của con, còn nói con là nữ nhi chỉ nên thêu thùa chứ không được học võ.
- Thiên An ngoan, nói mẫu hậu nghe tại sao con muốn học võ? Cây kiếm thì dài thòn, còn con thì lùn tủn như thế này, chẳng phải học võ khó khăn lắm hay sao?
- Híc... híc… - Thiên An vừa hít mũi vừa xịt xoạc nói - con muốn trở thành người mạnh nhất, con muốn dùng sức mạnh của mình để đánh bại kẻ xấu, giúp đỡ những người yếu thế, người gặp khó khăn.
Những lời của Thiên An làm Hoàng hậu như thấy lại chính mình, ý chí và lý tưởng của Thiên An giống y hệt nàng thời còn trẻ. Rồi Hoàng hậu mỉm cười xoa đầu Thiên An, nàng móc ra một con dao nhỏ, đưa cho Thiên An và nói:
- An nhi của ta thật là mạnh mẽ, ta tặng con thứ này, hãy bắt đầu bằng việc tập ném dao, biết đâu con sẽ tìm thấy con đường đi riêng của mình. Và hãy nhớ, phải luôn vững tin vào chính mình.
Sự tức giận cộng thêm ý chí ngoan cường, Thiên An vượt qua nỗi đau thể sát, từ từ đứng dậy, nàng nắm chặt con Dao Pha Lê trên tay và dõng dạc nói:
- Ta không bao giờ cho rằng con đường mình chọn là sai, bởi vì... ta luôn tin tưởng vào bản thân, chỉ cần nỗ lực hết mình, một ngày nào đó nhất định ta sẽ trở thành người mạnh nhất.
- Bản thân? Giờ đây bản thân ngươi đang đứng trước mặt ta chỉ là một sự yếu ớt như một ngọn đèn trước gió, chỉ cần ta thổi nhẹ cũng đủ sức cuốn trôi đi cái ảo mộng viển vông đó của ngươi. Tỉnh giấc đi! Đừng mơ tưởng nữa.
Từng lời của Mạc Thiên Nhãn nói như đấm thẳng vào lý tưởng sống của Thiên An. Thế nhưng điều đó lại càng làm ngọn lửa quyết tâm trong nàng bùng cháy lớn hơn bao giờ hết. Thiên An nhắm mắt lại, nàng bắt đầu nhớ lại lúc đó.
Sáu năm trước, lúc này Thiên An và Trần Phúc mười hai tuổi, ở bãi tập luyện ngoài bìa rừng, lúc này Thiên An và Trần Phúc đang đấu tập với nhau. Thiên An phóng dao về phía Trần Phúc, con dao va vào Giáp Ánh Sáng và văn ra rơi xuống đất. Trần Phúc đứng cưới hả hê vì Thiên An chẳng thể làm gì được mình, còn Thiên An thì hậm hực dậm chân tức giận nói:
- Trần Phúc đáng ghét, lúc nào cũng trốn trong cái lớp giáp quái quỷ đó - rồi nàng quay sang Hoàng Thuyên đang đứng quan sát gần đó nói - sư phụ! như vậy không công bằng!
Hoàng Thuyên bước lại phía Thiên An và nói:
- Tại sao không công bằng? Đó là sức mạnh thần binh của Trần Phúc mà, nếu một ngày con gặp một đối thủ có khả năng tạo giáp, hoặc một đối thủ sở hữu thần binh mang thuộc tính phòng thủ con sẽ làm gì? Quay sang nói với hắn là trận chiến này không công bằng à?
- Vậy con phải làm sao đây sư phụ? Dao của con đâu thể xuyên qua được những thứ cứng như vậy - Thiên An phụng phịu nói.
Hoàng Thuyên đến và đặt tay lên ngực trái của Thiên An nói:
- Sẽ được nếu như tâm con muốn!
- Là sao ạ?
- Cho ta mượn Dao Pha Lê của con đi.
Cầm lấy con Dao Pha Lê, Hoàng Thuyên nói:
- Con hãy nhìn cho thật kỹ, khi con muốn xuyên qua thứ gì đó thì tâm con phải đặt vào thứ đó, tập trung và nhấm thẳng.
Hoàng Thuyên phóng con dao "xoẹt" một phát, con dao bay thẳng về hướng Trần Phúc đâm xuyên qua lớp Giáp Ánh Sáng và bay ngang qua đầu Trần Phúc, cuối cùng ghim thẳng vào cây cổ thụ phía sau. Trần Phúc toát mồ hôi hột, miệng hét lên:
- Cái gì vậy sư phụ! Lỡ phóng vào đầu con thì sao? Trời ơi là trời!
Rồi Hoàng Thuyên quay sang nói với Thiên An:
- Con phải nhớ cho kỹ, mỗi một vật thể đều có sự sống riêng của nó, đặt tâm mình vào, nghĩ về nó, lắng nghe nó, và rồi con sẽ hiểu được nó. Lúc đó con sẽ có thể xuyên qua nó!
"Đặt tâm mình vào và lắng nghe thứ mình muốn xuyên qua" - nghĩ thầm rồi Thiên An bắt đầu nhắm mắt lại và dùng tâm để nghe. Mạc Thiên Nhãn ở bên này nhìn thấy Thiên An đứng bất động một chỗ thì nói:
- Buông xuôi luôn rồi sao? Vậy thì hãy để ta tiễn ngươi một đoạn xuống suối vàng.
Nói rồi ông ta lao lên trên không trung tung đòn Đại Dư Chấn nhắm thẳng về phía Thiên An. Thiên An lúc này vẫn đang nhắm mắt, thấy tình thế nguy cấp Lâm Phong vội chạy ra hét to:
- Mau đi Thiên An tỷ! Hắn ta đến rồi kìa!
"Bịch" "Bịch" "Bịch"
Thiên An nghỉ thầm: "Mình đã nghe thấy, tiếng nhịp đập của trái tim. Nhưng chưa được, phải đi sâu hơn nữa, phải nhìn thấu kết cấu của từng tế bào. Phải đặt tâm mình vào để hiểu nó"
Trong lúc Thiên An đang cố để nghe thì Mạc Thiên Nhãn đã kéo tới, lúc này ông ta chỉ còn cách Thiên An ba thước những nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt lại. Lâm Phong đằng xa vội chạy tới, miệng thì hét to trong vô vọng:
- Chạy Ngay Đi!
Và khi chân Mạc Thiên Nhãn gần chạm vào đâu Thiên An thì nàng mở mắt ra nàng Kích Tốc và biến mất như một cơn gió trước mặt Mạc Thiên Nhãn. Chân ông ta chạm vào khoảng không và đâm xuống đất tiếp tục tạo ra một hố sâu. Lâm Phong đứng từ xa không thấy kịp cứ ngỡ là Thiên An đã bị đập lún xuống đất nên kêu lên thảm thiết:
- Thiên An tỷ...
Mạc Thiên Nhãn bay lên từ hố sâu, Thiên An ở trên này đã vận khí vào dao chờ sẵn, nàng đã nghe thấy được sự chuyển động của mọi tế bào trong cơ thể Mạc Thiên Nhãn nên đã xác định rõ vị trí của ông ta. Và khi Mạc Thiên Nhãn vừa lò người lên khỏi mặt đất, Thiên An đã tung chiêu Pha Lê Áp Kích, một chiêu thức kết hợp giữa tư thế đâm dao và trạng thái Kích Tốc, giúp tăng lực đâm lên gấp một trăm lần. Ngay lập tức, một tia sáng màu hồng đâm tới, xuyên thủng lớp giáp và ghim thẳng vào tim Mạc Thiên Nhãn chỉ trong vòng chưa đến một cái chớp mắt.
Thiên An từ từ hiện ra, nàng đang ở trước mặt Mạc Thiên Nhãn cầm con dao đâm vào ngực ông ta. Mạc Thiên Nhãn ngỡ ngàng, ông ta lắp bắp nói:
- Tại... tại sao... ngươi có thể?
- Cũng như ông, ta đã có thể nghe thấy tất cả, kể cả những thứ mắt thường không nhìn thấy, và ta đã hiểu được sự sống bên trong nó.
Vừa nói, Thiên An vừa rút con dao ra khỏi tim Mạc Thiên Nhãn khiến màu bắn ra tung tóe, ông ta từ từ trở lại trạng thái người bình thường và rồi rơi xuống cái hố ông ta đã tạo ra, đó chắc hẳn sẽ là nấm mồ lý tưởng nhất cho ông ta.
Lâm Phong ở bên này ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa, cảm xúc cứ lên rồi xuống như một cơn sóng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khi vừa trước đó cứ nghĩ là Thiên An đã bị đá vào đầu, nhưng chỉ ngay sau đó là thấy Mạc Thiên Nhãn bị đâm chết. Thật sự ngay lúc này chàng không còn nghĩ được gì và chỉ biết thở phào vì Thiên An còn sống.
Sau khi dồn toàn lực vào chiêu vừa rồi, giờ đây Thiên An chẳng còn tí sức lực nào, nàng tiếp đất, chân bước loạng choạng, không còn đứng vững. Thấy vậy Lâm Phong liền chạy lại đỡ lấy Thiên An trước khi nàng ngã xuống đất, nhìn thấy Lâm Phong, Thiên An nói:
- Sao hả? Thấy tỷ có lợi hại không?
- Quý dữ luôn! - bỗng Lâm Phong nhìn thấy mắt của Thiên An hơi khác lạ - mà Thiên An tỷ, mắt của tỷ... nó đang phát sáng
Lúc này cả hai bên mắt của Thiên An phát ra một luồng ánh sáng mờ, nó nổi bật lên trong đêm tối, đồng tử của nàng cũng chuyển từ hình tròn sang hình mặt trăng lưỡi liềm cong và nhỏ nằm giữa tròng đen.
Thiên An khạc nhiên, nàng vội hỏi:
- Nhìn giúp tỷ! Đồng tử của tỷ có gì khác không?
- Nó bị khuyết lại giống như hình trăng lưỡi liềm vậy? - Lâm Phong nhìn vào mắt Thiên An và nói.
Thiên An nghĩ thầm: "Vậy là đúng rồi, mình từng đọc trong kỳ thư của dòng họ, mắt phát sáng, đồng tử hình trăng khuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Nguyệt Nhãn. Việc lúc nãy mình có thể cảm nhận được vị trí của mọi vật thể xung quanh chính là khả năng bao quát không gian có được khi mới thức tỉnh, quả đúng như trong kỳ thư có viết"
Giờ Thiên An mới để ý, Nguyệt Nhãn đang liên tục đốt cháy nguyên khí trong người nàng để duy trì trạng thái kích hoạt. Nàng nhắm mắt lại, ngưng vận khí và từ từ thả lỏng cơ thể, rồi nàng mở mắt ra.
- Ý! Nó hết sáng và đồng tử cũng tròn lại bình thường rồi này tỷ? - Lâm Phong ngạc nhiên nói.
- Biết gì không? Đó là Nguyệt Nhãn, đôi mắt chỉ có người mang huyết thống họ Trần mới sở hữu - Thiên An đưa hai ngón tay lên để ngang che một bên mắt lại tinh nghịch nói.
Lâm Phong há hốc mồm, Nguyệt Nhãn là đôi mắt đặc trưng của Trần gia, được người đời ca tụng là đệ nhất nhãn lực, có khả năng thao túng không gian và thời gian. Nó là thứ vũ khí giúp người của họ Trần bình định thiên hạ, đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Chàng đã nghe nói về đôi mắt này từ lâu nhưng hôm nay mới được nhìn thấy tận mắt, quả nhiên là lợi hại đúng như lời đồn.
- Quá dữ luôn! Tỷ đúng là cao thủ rồi, xin hãy nhận đệ làm đệ tử - Lâm Phong chắp tay hành lễ nói.
- Ùm... Cái này để tỷ coi lại, phải xem xét kỹ tư chất mới được à - Thiên An vừa vuốt cằm vừa nói.
- Chán ghê! Còn phải xem xét gì nữa? - Lâm Phong xị mặt.
- Hi Hi, thôi lo kiếm chỗ ngủ đi ông thần, khuya rồi này, ở đó mà chán với nản - Thiên An cười rồi đứng lên nói.
- Mình vào trong nhà ông gấu trú đỡ đi tỷ, dù mất cái nóc nhưng có còn hơn không - vừa xị mặt đó nhưng khi thấy nụ cười của Thiên An, Lâm Phong cũng đã vui vẻ lại ngay.
Rồi đêm đó cả hai vào tá túc tạm bợ trong ngôi nhà nhỏ không có mái giữa rừng hoa phách tím...
Sáng hôm sau, Trương Lĩnh và Huyền Trân quay lại ngọn núi hôm qua thì gặp lại Thiên An và Lâm Phong. Lúc đó không thấy Trần Phúc đâu thì cả bọn quyết định vào ngôi làng dưới núi để tìm chàng.
Đến khi mặt trời vừa lên tới sườn núi, Trần Phúc đang nằm ngủ chảy ke trong quán nhậu thì bỗng nghe hình như có ai đang lay người mình dậy. Chàng mở mắt ra nhìn thì thấy bốn người Thiên An, Lâm Phong, Huyền Trân và Trương Lĩnh đang đứng nhìn mình với một ánh mắt sắc lẹm trìu mến. Trong lúc chưa tỉnh ngủ, Trần Phúc ngồi dậy dụi mắt nói:
- Gì vậy? Mới sáng sớm mà đông đủ quá vậy?
Thiên An vừa bẻ ngón tay canh cách vừa nói:
- Bọn này người thì trôi sông ngủ ngoài rừng, người thì liều chết tiêu diệt con gấu hung hãn. Còn huynh ở đây uống say bí tỉ, coi bộ êm ấm quá nhạ!
Không để Trần Phúc nói thêm lời nào, Thiên An lao vào đấm cho Trần Phúc một cái cấm đầu xuống đất bất tỉnh nhân sự, không còn biết trời trăng gì luôn.
- Chúng ta lên đường tiếp thôi mọi người!
Vừa nói Thiên An vừa lại nắm đầu Trần Phúc lên và lôi đi, y hệt như mẹ lôi con. Trương Lĩnh và Huyền Trân thì đã sớm đoán trước được tình cảnh này khi nhìn thấy Trần Phúc nằm ngủ từ xa nên cũng không mấy bất ngờ. Còn Lâm Phong thì dù đã biết Thiên An tỷ bá đạo rồi nhưng khi nhìn thấy nhị huynh của mình bị hạ đo ván chàng cũng toát hết cả mồ hôi mồ kê vì kinh hãi.