Chương 30: Màn Sương U Ám

Nghe xong Trần Phúc tái mặt, chàng cũng dẹp luôn ý định tìm gặp Tiên Nữ Rừng Xanh. Thiên An hỏi bà lão:

- Thế có đường nào để qua núi mà không phải đi qua hồ Vọng Âm không bà?

Bà lão đáp:

- Không có, các con buộc phải đi ngang nó thì mới qua núi bên kia được. Nhưng đừng lo, ở đó có lối mòn của người dân hay lên chùa trên núi thắp hương để lại. Đó là một con đường đi ngang qua hồ Vọng Âm nhưng không đi vào màng xương, các con cứ men theo con đường đó mà đi là được.

Thiên An gật gù:

- Ra là vậy, cũng không khó lắm, bà nhỉ?

Bà lão đáp:

- Ta cũng không chắc nữa, ta nghe nói con đường đó có một đoạn giáp sát màng xương, ở đoạn đó rất dễ bị lạc vào hồ, các con phải cẩn thận.

Trương Lĩnh vuốt càm trầm tư:

- Khó nhạ, tôi e rằng chuyến này lành ít dữ nhiều đây.

Trần Phúc cười nham nhở rồi nhìn Thiên An nói:

- Nghe ghê quá, mà mấy cái đồ ma quỷ này ai đó rất thích đúng không ta!  y da đau!

Thiên An ở dưới thì đá thật mạnh vào chân Trần Phúc khiến chàng kêu lên thảm thiết, trên mặt thì lườm Trần Phúc như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Thấy Trần Phúc kêu lên bà lão hỏi:

- Con bị gì thế? Không sao chứ?

Thiên An vội chặng họng Trần Phúc:

- Hắn có vấn đề thần kinh ấy mà, lâu lâu bị giật giật tí thôi, bà đừng để ý. Ăn cơm, ăn cơm đi mọi người.

Rồi mọi người tiếp tục ăn, còn Trần Phúc thì mặt mày méo xệch, chẳng thể nuốt vô...

Sáng hôm sau ba người họ tạm biệt bà lão rồi tiếp tục lên đường đến Tuyên Quang. Men theo con đường mòn dẫn lên núi của người dân để lại, họ từng bước tiến vào dãy núi Tam Đảo. Đường đi lên khá dốc và gồ ghề với những tảng đá nhô lên trồi xuống ở giữa đường. Do ở đây đa phần là rừng kín và có nhiều cây cao nên càng vào xâu trong rừng núi ánh sáng mặt trời chiếu xuống càng ít. Đi đến đầu giờ chiều thì bọn họ tới chân một trong ba ngọn núi cao đến tận tầng mây như lời bà lão nói hôm qua. Đứng ở dưới nhìn lên, ngọn núi cao sừng sững không nhìn thấy đỉnh vì đã bị mây che khuất. Ba người họ đã leo nữa ngày mới tới đây, tức là nơi bây giờ bọn họ đang đứng cũng đã khá cao so với vùng đồng bằng rồi. Ấy vậy mà đây chỉ là chân của một ngọn núi cao chót vót phía trước, nhìn lên dãy mây trên cao đang che lấp đỉnh núi, Trần Phúc nói:

- Này Trương Lĩnh, trên đó chắc chắn là có tiên nữ đấy.

Trương Lĩnh cũng nhìn lên nói:

- Tôi thì nghĩ trên đó có đào tiên ý.

- Tiên tiên cái đầu hai người, lo mà đi đi, ban ngày ban mặt mà mơ màng cái gì đâu không - Thiên An nói to.

Rồi ba người họ lại men theo con đường mòn mà đi tiếp lên núi. Càng lên cao trời càng tối và nhiệt độ cũng giảm dần, bọn họ bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo và u ám. Tiếng của một vài loại chim lạ cứ lâu lâu lại hú lên giống như có ai đó đang gọi họ. Lên cao thêm xíu nữa, sương mù bắt đầu xuất hiện khi nhìn về phía xa, cảm giác của ba người bọn họ là có một sự ớn lạnh không hề nhỏ trong từng bước tiến. Trần Phúc vừa đi vừa ôm người nói:

- Này Trương Lĩnh, huynh có cảm nhận được điều đó không?

Trương Lĩnh cũng rùng mình nói:

- Có! Tôi nghe rất rõ, chính là nó.

Thiên An thì mặt mày tái mét từ nãy đến giờ vì cái không khí ú ám ở đây khiến nàng không thể không nghĩ đến nó, một con ma.

- ÁÁÁÁ...hai cái tên ngốc này đừng có nói nữa.

Nói rồi Thiên An lao lên đấm cho Trần Phúc và Trương Lĩnh một trận nhừ tử vì dám trêu nàng. Sau khi ăn liên hoàn đấm của Thiên An thì mặt mài Trần Phúc và Trương Lĩnh tím tái không còn nhận ra hai người họ nữa.

- Thật độc ác! - Trần Phúc nói.

- Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của huynh bấy lâu nay - Lĩnh Trương nói.

- Hứ! Còn nói nữa thì cho mỗi người một dao đấy - Thiên An giơ Dao Pha Lê lên nói.

Rồi bọn họ lại đi tiếp lên núi, khi đi đến giữa sườn núi bỗng bọn họ nhìn thấy phía trước có một màn sương dày đặc. Nó bao phủ cả một mảng rừng rộng lớn, không như sương mờ bình thường có thể nhìn thấy phía trước dù đứng xa. Màn sương này cứ như là mây, trắng kín và không thấy gì bên trong. Tiến lại gần, Trần Phúc nói:

- Nhìn này, có phải đây là màn sương bao quanh hồ Vọng Âm mà hôm qua bà lão đã nhắc tới không?

Trương Lĩnh đáp:

- Theo như lời mô tả thì khả năng cao chính là nó, bà ấy nói đường lên núi có một đoạn giáp ranh với màn sương chắc là chỗ này rồi.

Trần Phúc bỗng nảy ra một ý tưởng:

- Hay là vào đó xem thử hồ Vọng Âm nó ra sao đi, biết đâu chúng ta sẽ gặp được tiên nữ thì sao.

- Có bị điên không? - Thiên An quát - nghĩ sao mà đi vô đó, không nghe bà lão nói phải tránh xa màn sương ra hả tên ngốc này?

Trương Lĩnh cũng can ngăn Trần Phúc:

- Đúng đó, từ lúc lên đây tôi đã thấy ngọn núi này âm khí nặng nề rồi, chúng ta không nên ở đây lâu, cần mau chóng qua khỏi chỗ này trước khi trời tối là thượng sách.

Trần Phúc xị mặt:

- Giỡn xíu làm gì căng, đi thì đi, chán hai người thiệt.

Thiên An nói:

- Bớt giỡn đi! Huynh lớn rồi đấy!

Nói rồi hai người họ cũng đi, Trương Lĩnh thì thở dài:

- Tôi đã nói cái đội này đi với nhau không ổn mà.

Rồi ba người họ định đi tiếp nhưng bất chợt, họ nghe thấy có một giọng nữ nhân kêu lên văng vẳng bên tay như là ai đó đang thì thầm:

- Cứu tôi! Cứu tôi với!

Trần Phúc nói:

- Có nghe gì không mọi người?

Thiên An nói:

- Lại nữa, mới nói bớt giỡn đi mà.

Trương Lĩnh cắt lời Thiên An:

- Tôi cũng nghe thấy nữa, Thiên An! cô nghe kĩ đi.

Giọng nói lúc đầu phát lên rất nhỏ, nhưng dần dần tiếng kêu cứu thất thanh dồn dập phát ra từ trong màn sương dày đặc. Thiên An nghe thấy liền nói:

- Đúng rồi, có một giọng nữ nhân

- Cứu! Cứu tôi...

Trần Phúc nhíu mày:

- Là một người đang kêu cứu.

Trương Lĩnh nhìn về phía màn sương phía bên đường nói:

- Nó phát ra từ trong màn sương.

Thiên An đến lúc này cũng khá căng thẳng, không biết chuyện gì đang xảy ra:

- Không lẽ có người đã bị lạc vào trong đó?

Trần Phúc nói:

- Rất có thể là như vậy, chúng ta phải cứu cô ấy.

Nói rồi Trần Phúc lao vào trong màn sương, Thiên An vội đuổi theo nói:

- Khoan đã Trần Phúc, nguy hiểm lắm!

Thấy vậy Trương Lĩnh nói:

- Nguy hiểm mà sao ai cũng vào vậy? Chết thật! Đến nước này phải liều thôi.

Nói rồi Trương Lĩnh cũng lao vào màn sương để đuổi theo hai người kia. Ba người họ chạy theo hướng có tiếng kêu cứu, nhưng chạy mãi chạy mãi mà vẫn không thấy người đâu, chỉ thấy toàn cây cối với sương mờ ở trước mặt. Rồi họ cứ chạy, cứ chạy mãi cho đến khi mất dần ý thức. Tất cả đã chìm vào cơn mê, thế nhưng cơ thể của họ vẫn tiếp tục cử động. Có một thứ gì đó khiến họ cứ bước đi.

Sau một hồi đi thì họ đã ra khỏi rừng và đến một cái hồ nước to đùng nằm giữa rừng, cái hồ này lớn tới nổi đứng bên đây bờ nhìn qua không thể thấy được bờ bên kia. Nước trong hồ có màu đỏ, trên mặt hồ phát ra những luồng khí mờ ảo cũng màu đỏ, thật sự nhìn vào cứ tưởng hồ này là hồ máu chứ không phải hồ nước.

Ở đó có một con thủy quái khổng lồ mình người đầu cá trê với cái râu hai bên mép ngoằn ngoèo cùng chiếc miệng dài thòn, da thì xanh nhờn nhớt nhát, trong hết sức là kinh tởm. Nó đang đứng ở dưới bờ hồ và há cái mồm thật to ra chờ đợi một thứ gì đó. Lúc này Trần Phúc, Trương Lĩnh Trương và Thiên An từ từ đi tới bờ hồ, họ hoàn toàn bị điều khiển và không một ai có được ý thức. Ba người họ bắt đầu đi vào cái miệng của con cá trê đang há ra chờ sẵn. Khi ba người đã đi vào miệng con cá trê, nhìn thấy con mồi đã nằm ngay ngắn, nó bắt đầu ngậm miệng lại để thưởng thức con mồi...