Chương 22: Mộng Giới

Nói rồi tên Trương Thiên Đãng phân tán cơ thể thành những hồn ma bay thẳng lên mái nhà, thấy thế tên A Đại cũng phi cước lên, cả hai đều nhắm vào Thiên An và Trương Lĩnh.

- Tôi sẽ lo tên hung hăng kia, trong lúc đó Công Chúa hãy chơi với các hồn ma nhé - Trương Lĩnh nói.

- Cái gì chứ? Ta phải đánh nhau với ma sao? - Thiên An nhăn mặt.

Nói rồi Trương Lĩnh kích hoạt trạng thái chiến đấu, chàng lao lên dùng tay đỡ lấy cú đá của tên A Đại. Thiên An thì lui ra xa, nàng phóng các mảnh dao vào các hồn ma đang bay tới. Những hồn ma bay uốn lượn lần lượt tránh né hết các mảnh dao. Rồi các hồn ma đó băng băng lao tới Thiên An, nàng dùng dao chém bật bọn chúng ra, nhưng bọn chúng vẫn bám theo dai dẳng khiến Thiên An khốn đốn, nàng buộc phải phi thân lui ra phía xa.

- Đáng ghét! Nếu ngươi đã không đưa bản thể ra thì ta cũng thế.

Nói rồi Thiên An bỗng biến mất, nàng dùng tốc độ tối đa để dịch chuyển xuống phía sau một bức tường nhầm ẩn nấp. Lúc này không thấy Thiên An đâu, tên Trương Thiên Đãng tụ hồn trở lại thành nguyên thể đứng trên mái nhà, hắn nói thầm:

- Con nhãi đó biến đi đâu mất rồi?

Bỗng nhiên từ bên dưới những vách tường, hàng loạt con dao bay lên nhắm thẳng vào Trương Thiên Đãng khiến hắn bất ngờ.

- Cái gì chứ.

May mắn Trương Thiên Đãng đã kịp thời phân tán cơ thể thành những hồn ma nếu không thì khó tránh khỏi việc bị dao xuyên qua cổ. Thế nhưng những con dao vẫn không rơi xuống mà tiếp tục đuổi theo các hồn ma. Các hồn ma cố gắng tránh né, rồi lại quay qua tấn công các con dao, hai bên vừa đuổi vừa đánh, tình hình vô cùng căng thẳng.

*

Ở phía bên này Trương Lĩnh đưa tay ra đỡ lấy cú đá của A Đại, uy lực của cú đá vô cùng khủng khiếp, nó khiến Trương Lĩnh lùi về sau, hai chân chàng phải tì vào mái nhà để chịu lực, kết quả là tạo thành hai đường rãnh dài trên mái nhà. Sau cú đá, không để Trương Lĩnh chiếm thế thượng phong, A Đại ngay lập tức lao tới tung tiếp một cú đá như trời giáng nhắm vào Trương Lĩnh. Thấy thế Trương Lĩnh nhanh chóng cúi người lộn một vòng trên mái nhà để tránh né. A Đại quá trớn đá thủng mái nhà và lao tận xuống phía dưới. A Đại nhanh chóng phi lên mái nhà lại thông qua cái lỗ hắn vừa tạo ra, nhưng ở trên này Trương Lĩnh đã chờ sẵn.

- Bạch Lạc Tiên Cước.

- Cái gì chứ!

A Đại vừa lên tới chỉ kịp há hốc mồm kêu lên ba tiếng rồi ăn ngay một cú đá như trời gián của Trương Lĩnh khiến hắn văn xa mười tám thước về phía sau, cơ thể hắn lê dài trên mái ngói tạo ra một đường rãnh lớn và kéo dài mấy dãy nhà. A Đại choáng váng, mất vài giây sau mới lom khom đứng dậy, hắn ôm ngực nói:

- Chết tiệt, trước đây mình chưa từng gặp người nào có cú đá uy lực như thế này.

Trương Lĩnh từ từ bước đến:

- Lãnh trọn cú đó mà vẫn còn đứng lên được, ta có lời khen dành cho ngươi đấy.

A Đại toát mồ hôi, hắn nghiến răng nói:

- Ta quên mất các ngươi đều là những nhân vật chủ chốt của Triều Đình, ta đã quá chủ quan khi xem thường bọn mi, nhưng giờ thì ta sẽ tung hết sức. Chịu chết đi! Cước Mãnh Hổ.

Khí phát ra dữ dội từ Giày Mãnh Thú dưới chân của A Đại, thấy thế Trương Lĩnh hớt hải:

- Ấy ấy, đừng có như thế chứ, ta e rằng không ổn đâu.

Mặt Trương Lĩnh nói gì, A Đại lao tới tấn công Trương Lĩnh như một con hổ xổng chuồng, hắn liên tục tung những cú đá cực mạnh về phía Trương Lĩnh, Trương Lĩnh thì chỉ có thể đưa tay thủ thế chống đỡ từng đợt tấn công dữ dội của A Đại, tình thế hết sức bất lợi cho Trương Lĩnh.

*

Ở dưới sân thì Trần Phúc và Minh Nguyệt đang đối đầu với nhau, Minh Nguyệt nói:

- Ta đang đối đầu với ai đây, thủ lĩnh Hồng Minh, hay là một kẻ đến từ một thế giới khác?

Trần Phúc đáp:

- Cô biết gì không, bóng tối và ánh sáng là hai thứ không thể cùng tồn tại song song, nó giống như mặt trời và mặt trăng, một thứ lặng đi thì thứ còn lại sẽ mọc lên, giống như quy luật của ngày và đêm.

Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Ra là vậy, ta đã phần nào hiểu được, có thể nói đó là một nhân cách khác, dù ngoại hình không thay đổi nhưng qua ánh mắt và hành động lúc nãy ta có thể đoán đây là một nhân cách xấu xa, nó khác hẳn với lần đầu tiên ta gặp huynh, đó là một con người dù đứng trước con hổ dữ nhưng vẫn không hề tỏa ra một chút sát khí.

Trần Phúc ngạc nhiên:

- Chỉ qua ánh mắt và một hành động nhỏ lúc nãy mà đã nhìn thấu được tất cả, thật sự ta cảm thấy sợ khi đứng trước cô đây.

Minh Nguyệt mỉm cười:

- Ngược lại, sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của huynh mới là thứ khiến ta e ngại, đừng làm bộ nữa, dở hết chiêu bài của huynh ra đi.

Nói rồi Minh Nguyệt rút đao ra lao lên tấn công Trần Phúc. Trần Phúc vận khí vào tay trái, đứng yên một chỗ, khi Minh Nguyệt chém tới, Trần Phúc đưa tay lên đỡ lấy lưỡi đao, chỉ trong phút chốc lưỡi đao của Minh Nguyệt đã bị nhuộm đen bởi hắc khí của Trần Phúc, Trần Phúc bắt đầu hút lấy nguyên khí từ trong thanh đao của Minh Nguyệt. Lúc này Minh Nguyệt chỉ biết đứng nhìn, nàng nói:

- Ra là vậy, hóa ra là khả năng hút nguyên khí, thảo nào sát sống của Trương Thiên Đãng lại bị vô hiệu hóa.

Trần Phúc cười nhẹ:

- Trò chơi kết thúc tại đây, có vẻ là hơi tẻ nhạt nhỉ?

Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói:

- Vậy sao? Ta thì không nghĩ như vậy - Minh Nguyệt xoay lưỡi đao rồi hô to - Mộng Giới.

Sau nụ cười của Minh Nguyệt thì bỗng nhiên thanh Ám Nguyệt Đao của cô phát sáng, Trần Phúc chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng phát ra dữ dội rồi khi ánh sáng diệu đi thì mọi thứ trước mặt Trần Phúc đã biến mất, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi, dường như Trần Phúc đã bị đưa đến một thế giới khác. Xung quanh bây giờ là một đấu trường khổng lồ, khán đài không một bóng người, đứng dưới sân đấu lúc này chỉ có Trần Phúc và Minh Nguyệt.

Trần Phúc đưa mắt nhìn một vòng rồi nói:

- Ma thuật biến đổi không gian sau?

Minh Nguyệt đáp:

- Đại loại là như vậy, bây giờ chúng ta sẽ chiến đấu như hai chiến binh thật thụ, ai gục trước thì sẽ làm mồi cho bầy mãnh thú ở trong kia.

Minh Nguyệt chỉ tay về phía những chiếc lòng đặt bên dưới đấu trường, ở trong đó là những con sói hung hãn và có kích thước khổng lồ đang gầm gừ vì đói khát.

Liếc nhìn những chiếc lòng rồi Trần Phúc nói:

- Thú vị đấy! Cứ nhào vô đi!

Minh Nguyệt mỉm cười rồi cô bay lên trời xuyên qua luôn cả tầng mây. Một lát sau, từ trên cao, thanh Ám Nguyệt Đao của Minh Nguyệt biến khổng lồ và bổ xuống vị trí của Trần Phúc.

Chàng thốt lên:

- Đùa sao?

Thanh đao chẳng những to mà còn bay với tốc độ cực kỳ nhanh, nó khiến Trần Phúc không thể nào tránh né, chàng buộc phải dùng sức chống đỡ. Thanh đao chém tới nơi, Trần Phúc đưa tay lên phát hắc khí dữ dội ở cánh tay. Đao khổng lồ và hắc khí va chạm, "rầm" một tiếng, mặt đất xung quanh bị phá hủy, Trần Phúc bị đẩy lún xuống đất tám thước, chàng phải vận hết sức thì mới ngăn thanh đao lại được, nhưng nó vẫn bổ xuống như trời sập, Trần Phúc sắp không cầm cự nổi, ngay lúc này chàng hô lên một tiếng:

- Thập Tự Thiên Uy.

Từ tay Trần Phúc, hắc khí tỏa ra và tích tụ lại thành hình một chữ thập khổng lồ màu đen, nó bao trùm toàn bộ đấu trường rồi phát lên không trung đẩy thanh đao khổng lồ bay tám trăm thước lên trời xanh, kết quả là thanh đao phải thu nhỏ lại và quay trở lại trên tay Minh Nguyệt. Ở phía bên dưới, đấu trường đã bị xẻ làm tư vì bị hắc khí của Trần Phúc thổi bay, có thể thấy, Trần Phúc đã phải rất khổ sở mới có thể chống đỡ được một đòn của Minh Nguyệt. Chàng phi thân lên khỏi cái hố do mình tạo ra rồi ngước nhìn lên trời xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo...