Vài hôm sao, khi vết thương đã khỏi hẳn, Trần Phúc lên đường đi tới Hải Đông vì nghĩ rằng ở đó sẽ có tung tích tên buôn lậu khét tiếng Trương Thiên Đãng. Chàng đã theo dấu hắn suốt mấy tháng nay, nhưng khi tới Long Hưng thì lại gặp phiến loạn nên phải ở lại xử lý. Đến hôm nay mọi thứ ở đây đã ổn thỏa, Trần Phúc lại phải tiếp tục đi truy bắt tên Trương Thiên Đãng. Di chuyển cả ngày thì cũng đến Vân Đồn, nơi đây là một hương cảng sầm uất, tàu bè qua lại thường xuyên, hoạt động giao thương với nhà Nguyên cũng rất tấp nập.
Tối đó Trần Phú quyết định nghỉ chân ở một quán trọ gần bến cảng, định ngày mai rồi sẽ tiến hành tìm kiếm manh mối về bọn buôn lậu. Vừa dùng bữa tối xong thì Trần Phúc buồn quá nên đành ra ngoài trấn tản bộ cho khuây khỏa. Tối rồi nhưng ở đây vẫn rất tấp nập, người qua lại rất đông, các quá trọ, quán ăn cũng rất nhộn nhịp.
Đi một hồi thì Trần Phú đi lạc ra khỏi trung tâm hương cảng lúc nào không hay. Chàng để ý ở đây ngoài khu trung tâm ở gần biển sầm uất và tấp nập thì chỉ cần đi không xa vào trong đất liền thì các con đường đất và làng mạc hiện ra. Trong đó Trần Phúc để tâm đến một con đường có rất nhiều dấu chân ngựa còn mới, hai bên thì vết bánh xe trũng xuống khá xâu, có vẻ con đường này khá là nhiều xe chở hàng đi qua. Nghi ngờ về việc gần đây có căn cứ địa của tên Trương Thiên Đãng, Trần Phúc quyết định sẽ đi do thám suốt đêm nay quanh khu vực này để tìm kiếm manh mối.
Quả nhiên suy đoán của Trần Phúc không sai, cứ nửa canh giờ lại có một chuyến xe chở các rương hàng rất lớn đi qua, cách một đoạn đường ngắn thì lại có một tên đứng ở ven đường để canh chừng, có lẽ bọn chúng đang vận tải hàng lén lút từ ngoài cảng biển vào trong Đại Việt để tiêu thụ trái phép. Biết được đường dây phạm pháp của bọn chúng rồi nhưng không biết đứng sau bọn này có phải là tên Trương Thiên Đãng hay không, cũng có thể là một tên buôn lái nào khác cũng không chừng. Để làm rõ chuyện này Trần Phúc buộc phải ở lại đây lâu hơn để tìm thêm manh mối.
Hôm sau, Trần Phúc quay lại chỗ con đường mòn, chàng lần theo con đường đó thì đến một đoạn rẻ vào rừng, đi thêm thì lại gặp một khúc sông, nhìn theo hướng sông thì chắc là hướng ra biển, có lẽ những tên này vận chuyển hàng phi pháp từ ngoài biển vào đây rồi lại tiếp tục vận chuyển bằng đường bộ vào xâu trong đất liền.
Đến đêm bọn chúng lại bắt đầu vận chuyển, Trần Phúc cố gắng theo dấu một tên trong số chúng, chàng lần ra được hang ổ của bọn chúng. Nơi này là một căn nhà nhỏ nằm xâu trong cánh rừng cách cảng Vân Đồn không xa về hướng Tây Bắc, có vẻ có vài tên đang trú trong đó, có một tên mới vừa từ ngoài sông đi về sau khi nhận chuyến hàng từ thuyền ngoài biển chở vào. Lúc này cũng đã canh ba, xung quanh tối đen chỉ có căn nhà trong rừng còn ánh đèn, Trần Phúc thì nấp ở một góc cây gần đó, nhiệt độ ngoài trời cũng đã xuống thấp từ lâu, cái lạnh cộng thêm muỗi rừng làm chàng khốn đốn.
Chờ mãi không thấy có ai đi ra, giờ thì cũng đã tối, bọn chúng chắc là ngủ trong căn nhà đó luôn rồi, ngồi đây chờ đến sáng thì cũng không hay. Trần Phúc nghĩ ra cách dụ bọn chúng ra để xác định xem bọn này có phải người của Trương Thiên Đãng hay không. Chàng tiến lại gần ngôi nhà, với tay lấy một hòn đá to gần đó, xong rồi tìm một bụi cây thiệt to nấp vào, Trần Phúc dùng sức ném hòn đá về phía ngôi nhà rồi nấp vào bụi cây chờ bọn chúng ra. Bên trong ngôi nhà thấy có tiếng động lạ, ba tên bước ra ngó ngang ngó dọc thì không thấy ai.
Ở phía này Trần Phúc nhìn vô thấy một bóng người quen quen, nhìn kỹ lại thì đúng là tên Trương Thiên Đãng rồi, ngay lập tức Trần Phúc lao ra dùng chiêu Đấm Ánh Sáng tấn công hắn ta. Bị tấn công bất ngờ, Trương Thiên Đãng lùi lại phía sau, ngay lập tức hai tên thủ hạ của hắn dùng đao cầm sẵn trên tay đỡ đòn của Trần Phúc khiến chàng phải lùi lại. Nhận ra Trần Phúc, tên Trương Thiên Đãng quát to:
- Lại là cái tên tiểu tử Hồng Minh, tại sao ngươi cứ theo ta hoài vậy hả?
Trần Phúc cười khẩy nói:
- Ngươi bị truy nã vì tội buôn lậu trái phép, không bắt ngươi về chém đầu thì ta ăn bổng lộc của Triều Đình không ngon.
Tên Trương Thiên Đãng tức giận ra lệnh cho hai tên thuộc hạ:
- Khốn kiếp, mau giết hắn cho ta.
Hai tên thuộc hạ lao lên dùng đao nhắm vào Trần Phúc, chàng nhanh chóng dùng chiêu Tia Sáng, từ tay phải phát ra một tia sáng đâm xuyên qua người hai tên đó, chỉ chớp mắt hai tên thủ hạ của Trương Thiên Đãng đã bị hạ gục, hắn ta thấy nếu giờ đánh nhau với Trần Phúc thì không có lợi nên hắn tìm cách trốn chạy:
- Đúng là thằng nhảy rắc rối mà, hãy xem ám khí.
Nói rồi hắn quẳn ra ba quả pháo khói, làm mịt mù cả một góc rừng. Nhân lúc Trần Phúc không thấy gì, tên Trương Thiên Đãng đã hóa thành những linh hồn rồi bay mất tiêu. Trần Phúc tức giận nói:
- Chết tiệt, lại để hắn thoát.
Lần này không bắt được tên Trương Thiên Đãng đúng là đã bứt dây động rừng, hôm sau bọn chúng đã chẳng còn chuyển hàng qua khu vực đó nữa, Trần Phúc nghĩ chắc chắn hắn vẫn sẽ phải chuyển hàng ở gần Vân Đồn, nhưng lần này có lẽ đã hoàn toàn mất dấu hắn ta. Hôm đó, Trần Phúc cử mật thám ở lại đây thám thính tình hình, còn chàng thì chán nản thu xếp hành lý chuẩn bị về Thăng Long một chuyến để giải quyết một số công việc, dù sau thì lâu rồi chàng chưa về nhà ở Vạn Kiếp, lần này về Thăng Long sẽ ghé qua thăm nghĩa phụ luôn một thể.
Sáng đó, khi vừa bước ra khỏi quán trọ thì Trần Phúc bỗng dưng thấy một bóng người khá quen đi trên đường, nhìn kĩ thì ra là cô nương hôm trước đã cứu mạng chàng. Trần Phúc không bỏ qua cơ hội tốt, chàng vội vàng đuổi theo. Đi đến một quán trọ thì cô nương đó ghé vào, thấy thế Trần Phúc cũng đi vào xem sao. Vừa vào tới ngó ngang ngó dọc thì không thấy cô nương kia đâu, cảm thấy quái lạ, rõ ràng là mới đó còn thấy người đi vào đây mà giờ tìm mãi không thấy đâu. Chán nản, Trần Phúc tìm một bàn trống định kêu vài món để ăn lót dạ. Nhưng khi vừa ngồi xuống bàn thì có một người bước tới, đặt một cây đao lên bàn rồi ngồi xuống đối diện Trần Phúc.
Chàng ngước lên nhìn thì thấy một ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình, ánh mắt đó có phần lạnh lùng và đi kèm với vẻ mặt kiêu sa, diễm lệ, nó khiến chàng dường như đã xao xuyến trong thoáng chốc không nói nên lời, chỉ biết bất giác trơ mắt ngồi nhìn.
Minh Nguyệt thấy thế nghiêm mặt nói:
- Huynh đi theo ta làm gì?
Bị Hỏi bất ngờ Trần Phúc có phần ấp úm:
- Ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, ai mà đi theo cô làm gì.
Minh Nguyệt tỏ vẻ nghi ngờ đập bàn nhẹ một cái hỏi:
- Tình cờ, tình cờ mà vô đây ngó ngang ngó dọc, có phải là làm chuyện mờ ám không?
Trần Phúc bị nắm thóp, chàng ấp úng vừa nói vừa cười gượng:
- À ta, ta tìm người thân ấy mà, nhưng ở đây không có người đó nên ta lại đây ăn tí.
Minh Nguyệt biết thừa là tên này đang cố đi theo mình, nhưng bắt hắn nói thẳng ra thì e rằng cũng không hay nên thôi.
- Có vẻ vết thương của huynh khỏi hẳn rồi nhỉ?
Thoát khỏi thế khó Trần Phúc thở phào nói:
- Vết đâm chưa lành nhưng đã ổn hơn nhiều, hôm đó cảm ơn cô đã cứu giúp, có thể hỏi để tiện xưng hô không?
Minh Nguyệt nói:
- Ta tên là Minh Nguyệt.
Như được mở cờ trong lòng, Trần Phúc hí hửng giới thiệu tên mình:
- Hóa ra là Minh cô nương, tại hạ Trần Phúc, rất vui khi được kết giao.
Minh Nguyệt cười vẻ mỉa mai đáp:
- Tính ra ta và huynh cũng có duyên đấy chứ.
Trần Phúc thấy Minh Nguyệt có ý nói móc mình chuyện lúc nãy cố tình đi theo để tạo ra tình huống tình cờ gặp gỡ nên cũng đành cười gượng, rót hai chung rượu rồi nói theo:
- Đúng là hữu duyên mà, hôm đó nếu không nhờ có cô chắc giờ này tôi không còn mạng để mà ngồi ở đây, hôm nay may mắn được gặp lại, để tôi kính cô một ly.
Minh Nguyệt thấy tên này cũng có vẻ tử tế, cũng chỉ có ý muốn trả ơn cứu mạng, không có gì là có ý xấu nên cũng bớt phần dè chừng, cô nâng ly lên uống rồi nói:
- Coi như huynh cũng mạng lớn, âu cũng là hữu duyên.
Trần Phú thấy Minh Nguyệt không còn dè dặt nữa nên thắc mắc hỏi:
- Mà hôm đó cô ở trên núi, hôm nay sao lại ở chốn biển này?
Minh Nguyệt lại nghiêm mặt đáp:
- Thế huynh hôm đó cũng ở chỗ đó, hôm nay sau lại ở đây?
Bị hỏi ngược, nhất thời Trần Phúc lại ấp úng:
- À thì, à thì, ta đi tìm người quen ấy mà.
Trần Phú không thể nói là mình đang đi truy bắt tội phạm được, nhiệm vụ của chàng là nhiệm vụ mật, không thể tùy tiện nói có người khác biết, do đó chàng lại phải tìm một cái cớ để lảng tránh đi.
Minh Nguyệt nhìn qua là biết Trần Phúc nói dối nhưng mà cô cũng chẳng màng quan tâm làm gì.
- Hùm, thì ta cũng chỉ là đi gặp người quen, thôi ta có hẹn rồi, cáo từ huynh tại đây, nếu hữu duyên ngày sau sẽ gặp lại.
Nói rồi Minh Nguyệt đứng dậy cầm đao đi mất, để lại Trần Phúc chưa kịp ú ớ gì thêm, chàng nghĩ bụng hai câu thơ:
Hôm nay xa biết bao giờ gặp lại.
Bốn biển trời biết tìm người nơi đâu...