Chương 11: Nhẹ Nhàng

Sau khi Bách Hoa rời đi,hắn cũng nhanh chóng phi thân xuống dưới mà sửa soạn.

Trong phòng tắm hắn tựa vào bồn nước mà trầm mặc.

Ánh Nhi ta cảm nhận được có thứ gì đó bước vào linh hồn ta.

Nàng nghe hắn hỏi thì trả lời.

Công tử đừng lo lắng đó chỉ là tham ngộ của ngài với Âm Nhạc thôi.

Vậy sao ,hắn cũng không hỏi nữa mà nằm ngâm mình.

Trong không gian hệ thống Ánh Nhi đang ngồi tự nói.

Dung Liên a ta mong ngươi có thể giúp công tử gỡ bỏ giam cầm,nếu không ngài sẽ vẫn như vậy mãi.

Phía Dung Liên.

Hắn ta tên Thiên Tư,còn khúc sáo này do hắn thổi theo âm thanh nó ở đình viện của Hoa Nhi.

Hoa Nhi con thật giỏi con đã giúp Vi Sư một việc rồi.

Nàng ngồi thì thầm một mình không những thế không gian còn tỏa ra man mát từng đợt khí tràng màu hồng phấn nồng đậm.

Còn Bách Hoa nàng đang ngồi trong vườn hoa mà chăm sóc cho từng bông hoa một.

Bách Hoa với tu vi Luyện Hư Sơ Trung Kỳ ở độ tuổi 155 thì nàng đích thực là một thiên tài.

Không những thế trời sinh nàng mang song Linh Căn Mộc Thủy phối hợp với nhau rất tốt,nàng còn được ban cho thiên phú am hiểu tiếng nói của thực vật giúp nàng có thể giao tiếp cũng như nhờ vả chúng.

Nếu Thiên Tư ở đây và nhìn kỹ thì nàng có một đặc điểm rất khác lạ.

Nàng có một đôi tai dài thay vì tai cáo như bao hồ ly khác.

Lúc nàng đang ngắm từng khóm hoa thì một thân ảnh xuất hiện sau lưng nàng.

Nàng cảm nhận được thì quay đầu ra sau nở một nụ cười nẹ mà hỏi hắn.

Ngươi chuẩn bị xong rồi sao.

Ừm,ta đã chuẩn bị xong cô có thể sai ta bất cứ thứ gì.

Được nha.

Nhưng mà trước tiên ngươi có nhớ khi làm cận vệ thì nói như nào không.

Vâng thưa Tiểu Thư.

Hì hì,thế mới đúng nha thưởng ngươi này.

Nàng nhón lên hôn nhẹ vào má hắn một cái.

Khi nàng nhón lên hôn hắn một mùi thơm nhẹ nhàng sộc vào mũi hắn mùi thơm của lá và hoa phảng phấc trong không khí.

Hắn bình tĩnh ngay sau nụ hôn thì hỏi.

Mẹ của tiểu thư là một hồ ly nhưng lại dùng suối sinh mệnh của tinh linh tộc sao.

Nàng nghe hắn nói thì khẽ rung nhẹ nhưng không lảng tránh mà trả lời.

Đúng vậy mẹ ta bà là một Lục Vỹ Hồ nhưng để tránh khỏi việc bị liên hôn với tộc Thiên Không Lang mà đi xin Tinh Linh tộc suối sinh mệnh rồi sinh ra ta.

Sau khi đẻ ta bà dần như biến mất khỏi thế gian này và ta được sư phụ nuôi dưỡng tới tận bây giờ.

Vậy sao có tiểu thư có vẻ như có một quá khứ tồi tệ.

Không ta đã có sư phụ và giờ thêm cả ngươi nữa.

Nàng lùi ra sau mà cười.

Nụ cười của nàng trong sáng tính cách nàng hồn nhiên.

Dưới ánh mặt trời nụ cười nàng càng thêm đẹp.

Hắn nhìn nàng mà thầm nói.

Ngươi và cô ta rất giống nhau luôn nở một nụ cười trước bất cứ việc gì.

Hắn cứ đứng nhìn nàng một cô Linh Hồ nhẹ nhàng rảo bước trên thảm cỏ,tay nàng vuốt ve từng bông hoa,nàng coi chúng như bản thân mà đối đãi.

Nhưng nàng đâu biết nàng sẽ gặp những tai họa gì khi mang hắn về.

Hắn vẫn cứ đứng đó nhìn nàng.

2 canh sau.

Thiên Tư ngươi có gì ăn không ta đói quá.

Nàng hỏi hắn với đôi mắt chớp chớp và một tay chỉ về chiếc bụng rỗng của mình.

Thật ra với tu vi Nguyên Anh trở đi có thể dùng linh khí để bồi bỗ cơ thể mình những không hiểu sao nàng hôm nay lại đòi ăn.

Hắn nhìn nàng mà hỏi lại.

Tiểu thư muốn ăn gì chay hay là mặn.

Hừm,cho ta cả hai đi.

Nàng trả lời hắn với giọng điệu vui vẻ.

Được rồi tiểu thư chờ ta đi lấy nguyên liệu.

Nàng nhìn hắn chuẩn bị rời đi thì thấy trong nhẫn trữ vật ra một đống nguyên liệu nấu anh.

Thịt Yêu Thú tam giai chất thành một đống tứ giai cũng vài trăm con còn có rất nhiều loại dược liệu khác nhau.

Tiểu thư ra đó ngồi chờ ta nữa canh giờ thôi.

Nàng nghe lời hắn mà bước ra chiếc chồi gần đấy mà xem hắn chuẩn bị đồ ăn.

Hắn nhìn đống đồ ăn trước mặt mà suy nghĩ nên nấu món gì cho nàng.

Thật là Tinh Linh tộc họ thương ăn chay sao nay lại ăn cả thịt thế này.

Công tử à nàng là lai giữa hai tộc đó.

Ừ ta quên.

Thôi vậy ta nấu cho nàng ta mấy món bổ da và bồi bổ cả tinh thần cho nàng vậy.

Nhưng chợt,hắn nhớ mình lại không có đồ dùng làm bếp.

Hắn mở cửa hàng với tâm lý nó sẽ bán đồ dùng làm bếp.

Cửa hàng mở ra và lại như cũ không có thứ gì hợp với hắn nhưng lại có một thứ rất hợp ở thời điểm này.

Bộ Dùng Cụ Làm Bếp Có Đủ mọi thứ Thiên Cấp Cực Phẩm Giá 1 vạn điểm.

Mua đi.

Ting mua thành công Bộ Dụng Cụ Làm bếp điểm còn 6 vạn điểm.

Hắn nhanh chóng lấy bộ dùng cụ làm bếp ra và mang một vài nguyên liệu ra khe suối gần đấy.

Căn viện này làm ngay sát một dòng suối không phải nói đúng hơn là do có kẻ tạo ra khe suối này.

Hắn cũng không quan tâm mà lấy ra một Thân Xác Tam Giai Yêu Thú:Địa Liệt Trư một yêu thú có thịt chắc và còn có thể bồi bổ cho những thể tu,Huyền Linh Thảo một loại thảo dược có khả năng bồi bổ tinh thần và linh hồn nhìn trông rất giống rau muống.

Hắn rút ra một con dao dài 50cm lưỡi dao bóng loáng và rất sắc bén.

Hắn cầm lấy con dao bắt đầu lột từng miếng ra miếng lông của con heo.

Dần lông hay da cũng không còn bất cứ một thứ gì cả.

Hắn lại giấy ra một con dao chặt to,và chặt lấy cái đầu và 4 cái đùi của heo.

Máu văng tung tóe ra khắp nơi nhưng lại bị hắn dùng linh khí mà gom lại xong liền bùng máu bị dị hỏa đốt mà tan biến.

hắn để nguyên thân con heo mà dùng linh lực nâng lên.

Phùng!

Phùng!

Tiếng lửa cháy vang đội.

Hắn nhìn ngọn lửa đang cháy nhanh chóng lấy các loại nguyên liệu khác mà làm thành nước sốt.

Chỉ thấy hắn nâng lên 4 loại thảo dược dùng linh lực ép nó thành nước mà rưới lên con heo đang được nướng kia.

Còn bã hắn lại bỏ vô bụng của nó.

Cứ làm như vậy thêm 6 lần nữa thì hương thơm đã bay ra khắp nơi.

Mùi hương này tràn ra khắp núi.

Tràn đến hang động nơi mà Dung Liên đang điềm tọa.

Mùi hương này làm ta thật thỏa mái.

Mùi của Huyền Linh Thảo,Thái Tư Thảo,Thản Linh Thảo và Tư Cốt Thảo.

Là ai có thể làm chúng hòa quyền với nhau như thế cơ chứ.

Thế là nàng không nhanh không chậm tỏa thần thức ra thăm dò.

Khi nàng tỏa tới nơi độ đề của mình thị nàng chợt khựng lại.

Bóng dáng này.

Khuôn mặt này.

Là hắn Thiên Tư,hắn ở bên đồ đệ của mình.

Ta sắp được gặp hắn rồi.

Nàng nhanh chóng mở không đạo mà bước tới chổ đồ đệ nàng.

Khi vừa tới nàng tạo ra một vùng kết giới mà ngăn mùi thơm này lan tỏa ra cả dãy núi.

Bách Hoa cảm nhận được giao động của không gian thì cũng nói.

Sư phụ sao người lại tới đây vậy.

Dung Liên nghe đồ đệ mình hỏi thì cũng nhàn nhạt trả lời.

Ta ngửi thấy ở sơn cư của con có một mùi thơm ngào ngạt nên ta mới tới xem thử và có vẻ con kiếm cho mình được một đầu bếp giỏi rồi nhỉ.

Bách Hoa nghe sư phụ mình nói thế thì nhẹ nhàng cười đáp.

Không chỉ thế đâu nha hắn còn là cận vệ kiêm luôn người hầu của con đó sư phụ.

Dung Liên nàng nghe thấy việc hắn là người hầu của đồ đệ của mình thì trong lòng nổi lên một cơn lửa giận nhưng được nàng nhanh chóng dập tắt vì kế hoạch của nàng.

Thế con có phiền nếu ta ăn cùng con chứ Bách Hoa.

Được chứ Sư Phụ.

Phía Hắn thì đang chắm chú làm đến 5 con Địa Liệt Trư.

Tầm 15 phút sau hắn làm xong thì mang cả năm con lại chiếc tròi kia nhưng chiếc tròi này lại không có bàn làm hắn hơi có chút rối rắm.

Bách Hoa như hiểu được sự khổ sở của hắn thì liền dùng mộc linh lực tạo thành một chiếc bàn bằng gỗ.

Hắn thấy đã có bàn thì cũng đặt cả 5 con Địa Liệt Trư lên con nào con ấy to đến 1m cái bàn dần như có chút trật trội.

Lúc này Dung Liên khẻ động khoảng cách được kéo dài ra chiếc bàn cũng được mở rộng mà việc này lại khiến hắn ngồi giữa hai người con gái xinh đẹp.

Cảm tạ vị Tiểu Thư này.

Hắn lúc này mới nhìn qua Dung Liên mà cảm tạm.

Nàng nhìn rất đẹp một nét đẹp cứng rắn của một nữ cường.

Nhưng điều đó không làm mất đi vẻ đẹp mà còn tôn nó lên hơn bất cứ thứ gì.

Đặc biệt là hai thứ kia nó to đến mức ngộp thở nó to hơn cái đầu hắn tận một vòng.

Hơi thở hắn có chút dồn dập trước vẻ đẹp của nàng.

Dung Liên nhìn hắn mà mỉm cười hài lòng ngay lập tức nàng hiền phóng một ánh nhìn chứa đầy mị hoặc về phía hắn.

Ngay trong một khác linh hồn hắn có chút thất thần nhưng chỉ chưa tới một giây khuôn mặt hắn lại lạnh lại.

Nàng nhìn biểu cảm của hắn mà khó chịu trong lòng.

Hì!

Ngươi nói gì vậy Thiên Tư nàng là sư phụ của ta đó.

Bách Hoa con nói vậy là ý gì.

Con chê ta già sao.

Dung Liên nghe đồ đệ có ý chê mình già thì khó chịu nói.

Nào có sư phụ người xinh đẹp rạng ngời con còn thấy người đẹp hơn con nữa.

Vậy sao,xin lỗi vì sự thất lễ của ta Dung Liên tiểu thư.

Dung Liên thấy hắn xin lỗi thì thấy vui trong lòng mà nói.

Thôi nhanh nào để lâu sẽ hư đó.

Hết