Chương 10: Chương 10

Trước đó 3 ngày.

Hồ Kỳ cùng Võ Tường tiến sát đến cổng Kinh thành, trước mắt họ là một nơi phồn hoa, nhà cao cửa rộng, dân cư tấp nập. Một nơi hoàn toàn khác so với tất cả những nơi mà anh đã từng tới từ trước đến nay.

“Thiếu gia, chúng ta vào thôi.”

Xe ngựa từ từ lăn bánh, một khi bước qua cổng thành này, tất cả những gì mà Hồ Kỳ hướng tới là giải oan cho gia tộc của mình, trả lại tất cả những gì Tuyết Lan thái hậu đã làm với gia đình của mình khi xưa.

Đám người Hồ Kỳ đến Kinh thành cũng là lúc Tết Trung Thu sẽ được diễn ra trong vài ngày tới, khắp nơi được trang hoàng lộng lẫy, người ngựa tấp nập, phố phường thì đông đúc kẻ ra người vào. Ai nấy đều hớn hở, vui cười với nhau.

“Thiếu gia, bây giờ chúng ta đến Võ Trạch chứ?”

“Mọi người về Võ Trạch trước đi, ta đi đến nơi này một lát sẽ hội họp với mọi người sau.”

“Thiếu gia? Ngài đi đâu vậy?”

Hồ Kỳ không nói một lời, bước xuống xe ngựa, xuôi theo con đường đông đúc trước mắt rồi từ từ biến mất giữa chốn Kinh thành sầm uất. Chiếc xe ngựa cũng rời đi mang theo trên đó là sự thắc mắc về nơi mà Hồ Kỳ đang hướng tới.

“Có chuyện gì mà không đợi đến Võ Trạch rồi hẳn đi không được hay sao. gấp gáp cái gì chứ?”

“Tại hạ thấy thiếu gia tâm trạng lắm, chắc là trong lòng có nhiều tâm sự. Dù sao cũng xa nơi này một thời gian, chắc sẽ có những nơi mà ngài ấy muốn tới.”

“Hắn ta thì có gì để mà thăm với thú chứ, chắc lại đi kiếm chủ nhân cái trâm cài kỉa rồi?” - thái độ của Võ Tường khó chịu hơn hẳn, có một chút khác lạ vì Hồ Kỳ bỏ đi.

“Trâm cài? Trâm cài gì vậy tiểu thư?”

Xuân Hoa tò mò về cái trâm cài mà Võ Tường nhắc tới nhưng bị cô lơ đẹp, giả vờ như chưa từng nói gì đến cái trâm cài. Chiếc xe ngựa, lăn bánh, rẽ sang một con đường vắng hơn, chầm chậm tiếng về phía trước.

Còn Hồ Kỳ, đôi chân anh cứ đi, đi mãi, như không có điểm dừng, từ cổng thành, Hồ Kỳ đã đi qua không biết bao nhiêu con đường, tất cả chỉ còn là kỉ niệm mờ mờ ảo ảo về những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc.

Đi được một lúc nữa, Hồ Kỳ đứng lại trước một ngôi biệt phủ bỏ hoang từ lâu, bảng phủ cũng đã bay chữ, xơ xát, dường như đã từ rất lâu rồi, nơi đây chẳng có ai ghé đến để tu sửa, dọn dẹp.

Hồ Kỳ bước lên bậc thềm của ngôi biệt phủ đã nhuốm màu thời gian ấy. Đặt tay lên cửa phủ, giấy niêm phong vẫn còn nguyên vẹn, không có đấu vết rằng có người đã từng tới đây.

“Vị thiếu niên kia, cậu đang làm gì ở đấy đấy?” - ông lão bán trà phía trước phủ, nheo mắt hỏi.

“Tại hạ chỉ đi ngang qua đây, trông thấy giữa Kinh thành sầm uất này lại có nơi heo hút lạnh lẽo đến như vậy nên tò mò vậy thôi.”

Ông lão nghe thấy vậy, thở dài. Hồ Kỳ tiến tới hàng nước của lão, từ từ thưởng thức ấm trà mà ông lão kia vừa pha xong.

“Sao ông lại thở dài? Chẳng hay phủ này có điều gì đó kì lạ?”

“Chắc cậu không biết, nơi đây từng là nơi ở của Phạm đại nhân. Nhưng chẳng may bị kẻ xấu vu oan tội giết vua mà bị tru di tam tộc.” - vừa nói ông cụ vừa thở dài.

“Vu oan tội giết vua? Tại sao lại nói như vậy?”

“Phạm đại nhân là một vị quan chính trực, túc trí đa mưu. Không những vậy, ông ấy còn thương dân như con. Tôi bán ở đây cũng hơn 30 năm rồi, nhiều năm hạn hán, lũ lụt xảy ra, dân chúng đói khổ nhiều nơi lại đến Kinh thành này để kiếm miếng ăn sống qua ngày, thì chính Phạm đại nhân là người mở kho lương để cứu tế bà con. Thử hỏi trong cái Kinh thành rộng lớn này, có ai mà được như ông cơ chứ?”

Nói tới đây, ông cụ khẽ lau hai hàng nước mắt của mình. Bao nhiêu đó thôi cũng để thấy vị trí của Phạm đại nhân lớn như thế nào trong lòng người dân triều Tiền nói chung và người dân Kinh thành nói riêng vậy.

“Cậu có biết vì sao xung quanh lại đặc biệt đông người bán hàng như vậy hay không?” - ông lão đến bên cạnh Hồ Kỳ, miệng vừa nói tay vừa chỉ xung quanh.

“Không thưa ông? Tại sao vậy ông?” - Hồ Kỳ lắc đầu.

“Xung quanh đây toàn là những người chịu ơn Phạm đại nhân hết đó. Năm đó biết tin cả nhà ngài ấy bị hành quyết thì kéo đến đây khóc thương rồi mở những cửa hàng nhỏ ở đây để giữ nơi này có hơi người, mong một ngày nào đó nỗi oan của ngài ấy sẽ được hóa giải, trả lại sự trong sạch cho ngài ấy.”

Nghe những tâm sự của ông lão hàng nước, nhìn những người bán hàng khác ở xung quanh, lòng Hồ Kỳ bỗng trở nên lạnh lẽo, u uất hơn hẳn. Tất cả những gì trong đầu Hồ Kỳ hiện tại chỉ còn là những cảnh tượng quân triều đình tràn vào nhà anh và bắt hết cả nhà anh.

“Nhưng có một điều kì lạ lắm.” - ông lão thì thầm vào tai của Hồ Kỳ.

“Điều gì kì lạ vậy ông?” - ánh mắt ngạc nhiên của Hồ Kỳ phản ứng ngay lập tức với câu nói của ông lão.

“Suốt 17 năm nay, đúng giờ Ngọ, cứ hễ đến ngày Trung Thu thì lại có một vị phu nhân dẫn theo một cô bé đến đây, hai người họ cúi đầu, lạy một cái rồi quay đi. Cô bé từ lúc nhỏ xíu đến giờ cũng đã trở thành thiếu nữ rồi nhưng vẫn quay lại đây hằng năm. Dường như bọn họ có quan hệ mật thiết với Phạm đại nhân. Trông họ chắc là phu quân và con cái của vị quan có chức tước trong triều đình chứ không hẳn là nhà giàu có thông thường đâu.”

Thông tin ấy khiến Hồ Kỳ cảm thấy khó hiểu. Vì một phậm nhân mang trọng tội như vậy, những quan lại khác trốn còn không kịp, huống hồ gì phải đến đây cúi lạy như vậy, đã vậy mội năm một lần trong suốt 17 năm như vậy. Hồ Kỳ tạm biệt ông lão trở về Võ Trạch, bản thân mình vẫn mang bên mình câu hỏi về hai người bí ẩn kia.

Vừa về tới Võ Trạch, một đám người xông ra, bao vây lấy Hồ Kỳ, từ trong đám người đó, một tên “miệng còn hôi sữa” bước tới với vẻ mặt lạnh lùng, có phần xấc xược.

“Nhà ngươi là ai? Có biết đây là đâu không mà tự tiên xông vào Võ Trạch của ta như vậy?” - hắn nghênh ngang, kênh mặt với Hồ Kỳ.

“Tại hạ Hồ Kỳ, cho hỏi có Võ Tường cô nương ở trong đó không vậy?” - mặc dù ghét ra mặt với thái độ của cái tên oắt con trước mặt mình nhưng lại “lễ phép” đáp trả lại.

“Ngươi tìm Võ tiểu thư có chuyện gì? Ngươi biết cô nương ấy là gì của ta hay không?”

Hồ Kỳ lúc này không giữ được bình tĩnh mà phì cười một cách cợt nhã trước mặt của tên oắt con đó. Nhưng vẫn tỏ ra rằng mình chẳng biết chuyện gì để cho hắn có cơ hội lên mặt.

“Tại hạ không biết, xin phép được chỉ giáo.”

“Được, ta sẽ cho ngươi biết ta là ai, để cho ngươi sáng mắt ra. Người đâu, xông lên.”

Cả đám gần chục tên xông vào đánh Hồ Kỳ cùng một lúc, nhưng anh là ai chứ, người Võ Gia còn chưa địch lại anh thì đám oắt con này là gì. Chớp mặt, cả chục tên đã nằm ngã ngửa ra sân, kẻ ôm mặt, người ôm chân rên la trong đau đớn.

“Nhà ngươi dám…..Ta sẽ mách biểu tỉ của ta dậy cho ngươi bài học. Biểu tỉ.”

Từ trong nhà, Võ Tường bước ra, tay lăm lăm roi da, miệng không ngừng chửi bới.

“Tên nào, tên nào ăn hiếp đệ đệ yêu quý của ta. Đệ chỉ ta xem, ta róc xương hắn.”

Nhưng vừa trông thấy Hồ Kỳ, Võ Tường bỗng chốc hóa hiều dịu đến mức bất ngờ, cô nhanh tay thu roi da của mình lại, vẻ khép nép.

“Biểu tỉ, là tên này dám bắt nạt đệ, tỉ phải giúp đệ đánh hắn.”

Tên oắt con ấy thực chất là con trai của Võ Minh - đệ ruột của Võ lão gia, chuyển đến sống tại Kinh thành để tiện bề thu thập thông tin từ xa. Được cha mình cưng chiều từ nhỏ nên sớm đã tỏ ra hống hách, chẳng sợ ai ngoài cha và biểu tỉ của mình - Võ Tường.

Nhưng hắn đâu ngờ, người đứng trước mặt hắn chẳng phải dạng tầm thường, người khiến Võ Tường trầy da tróc vảy (ít nhất là về võ thuật chứ thực chất ra Hồ Kỳ sợ Võ Tường như sợ cọp vậy).

“Tên súc sinh, dám vô lễ với khách của ta như vậy hay sao? Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi một trận mới được.”

Từ phía ngoài cổng, một người đàn ông trung niên, ăn mặc sang trọng bước vào. Ngay từ ánh mắt ông ấy, Hồ Kỳ đã biết được rằng đây chẳng phải người tầm thường gì, tuy bề ngoài có hơi không hợp với độ tuổi của ông nhưng từ bên trong lại toát ra sự thông thái đáng nể.

“Vị công tử đây hẳn là Hồ Kỳ - Hồ thiếu gia. Tại hạ đã nghe huynh trưởng nói rằng ngài sẽ đến đây ngày hôm nay.” - Võ lão gia vừa trông thấy Hồ Kỳ đã tỏ ra kính cẩn, đan tay lại và cúi thấp người trước anh.

“Võ lão gia đừng như vậy, ngài là bậc tiền bối, đáng ra tại hạ phải hành lễ với Ngài mới hợp lẽ.”

“Thiếu gia đừng nói như vậy. Mời thiếu gia vào nhà.”

Bước vào trong Võ Trạch, một nơi rộng lớn, có cả vườn cây, hồ cá rộng lớn, phòng thì nhiều không kể hết, đâu đâu cũng có người canh gác. Suốt gần nửa canh giờ, Hồ Kỳ cùng với Võ Minh nói chuyện với nhau về tình hình Kinh thành và cả những gì mình thu thập được về tình hình triều đình để cả hai vẽ ra những bước đi trong kế hoạch của mình.

Từ đây, bức tranh về kế hoạch giải oan của Hồ Kỳ dần dần đã rõ ràng hơn. Nhưng tới đây một chướng ngại vật lại mọc lên trước mắt, một sự cản trợ tiềm tàng cho kế hoạch của Hồ Kỳ mà anh cần phải diệt trừ trong thời gian sắp tới.

Đó là Thanh Bang - và đây cũng sẽ là những thời khắc đầu tiên trong mối quan hệ giữa Hồ Kỳ và Dương Bình trong tương lai.