Người dịch: Halucky
- Chuyển gọi Sheba là cô nhé. Cho phù hợp với cách gọi Brady. Ông - cô thay vì Ông - chị
Brady hậm hực với Sheba. “Tôi không cần cô dính mũi vào chuyện này.”
“Tôi đang dành cho anh chút thời gian để hạ hỏa. Vào đây.”
Ông dẫm lên những bậc thang rồi giật mạnh cánh cửa bằng kim loại mở ra. Ông quá giận dữ, không chú ý vào nội thất đắt tiền bên trong, những thứ đã làm cho chiếc xe RV của Sheba trở thành xa xỉ nhất trong cả đoàn xiếc.
“Con bé là kẻ ăn cắp! Con gái tôi là một kẻ ăn cắp chết tiệt! Nó cố tình đổ lỗi cho Daisy.”
Ông đẩy sang bên một bộ tạ tay rồi thả mình xuống đi văng, thọc tay vào mái tóc.
Sheba lôi ra một chai rượu Jack Daniel từ cái tù kính treo phía trên bếp, đổ một lượng lớn vào hai ly thủy tinh. Cả hai đều có tửu lượng tốt. Rồi ông ngạc nhiên khi cô đánh đổ rượu trong một cốc, trước khi đưa cái cốc còn lại cho ông. Khi cô bước đi, cái váy dập dềnh quanh hông. Cảnh tượng này trong một lát đã khiến ông mất tập trung khỏi nỗi đau khổ của mình.
Sheba có một cách khuấy đảo đầu óc ông thành một mớ hỗn độn. Đó không phải một cảm giác mà ông yêu thích, ông phải chiến đấu chống lại nó từ khi nó bắt đầu. Cô là một ả đàn bà ngạo mạn, nhẫn tâm, hư hỏng, có thể khiến đàn ông sa ngã. Trong bất kì tình huống nào, cô luôn có lợi thế. Có vài thứ, ông không bao giờ cho phụ nữ, dù cô ta có quyến rũ ông thế nào. Nhưng ông không nghi ngờ gì việc Sheba Quest có thu hút mình. Cô là một phụ nữ khêu gợi nhất ông từng gặp. Và cũng phẫn nộ nhất.
Cô đưa ông một ly whiskey không chân rồi ngồi cạnh ông trên đi văng. Vết xẻ của chiếc váy đã làm lộ ra một bên chân cô từ đùi đến bắp. Đó là phần cơ bắp dẻo dai, linh hoạt. Từ việc quan sát cô làm việc với các diễn viên nhào lộn, ông biết nó mạnh mẽ thế nào. Chiếc xe RV rải rác những thiết bị tập luyện cô dùng để giữ cho mình vóc dáng. Cô còn lắp đặt một thanh kim loại cho bài tập chân trên đỉnh vòm, và kê giường phía sau. Máy chạy bộ xếp dọc một góc, với mấy quả tạ tay tập phối hợp cùng.
Cô ngả người dựa lưng vào gối đặt trên đi văng và nhắm mắt. Khuôn mặt cô méo mó như thể cô chuẩn bị khóc, điều mà ông chưa từng biết là cô có thể làm.
“Sheba?”
Mắt cô bừng mở. “Chuyện gì vậy?”
Cô bắt chéo chân như đàn ông, một mắt cá chân gác lên đầu gối, tư thế trắng trợn đến nỗi ông không thể hiểu, làm sao cô vẫn điều khiển để trông quá nữ tính đến thế.
Ông nhìn thấy một mẩu lụa màu tím giữa đôi chân cô và phát hiện ra một mục tiêu cho cơn thịnh nộ đang bị dồn nén của mình.
“Tại sao cô không ngồi như một quý bà thay vì ngồi như kẻ phóng đãng thế!”.
“Tôi không phải con gái anh, Brady. Tôi có thể ngồi theo cách tôi muốn.”
Ông chưa bao giờ đánh một phụ nữ trong đời, nhưng ngay lúc này, ông biết đầu ông sẽ nổ tung mất nếu ông không làm cô đau. Với một cử động nhanh đến nỗi cô không biết nó đang diễn ra, ông nắm lấy vạt váy trước của cô trong tay và kéo lên ba mươi phân.
“Cô đang đòi hỏi có nó, bé con.”
“Quá tồi, anh không đủ đàn ông để trao nó cho tôi.”
Ông không thể nhớ đã từng có cảm giác tức giận thế này. Sheba đã trở thành mục tiêu của mọi cảm xúc sôi động bên trong ông.
“Cô đang mất hứng thú phải không, Sheba? Cô không thể làm cái gì tốt hơn tôi sao? Tôi là con một kẻ bán thịt ở Brooklyn, nhớ chứ?”
“Anh là gã con hoang thô tục, lắm lời.”
Cô cố tình chế nhạo ông. Như thể cô muốn ông làm đau mình, và ông chắc chắn quá hạnh phúc để tuân theo.Với một cú giật mạnh dâm đãng, ông kéo váy cô mở ra rồi đoạt luôn lấy nó.
Cô khỏa thân trừ cái quần lót kiểu “high-cut” màu tím ôm phía trên đùi. Bầu ngực lớn với đôi núm vú mầu nâu sẫm cỡ bằng nửa tờ đô la. Bụng cô không còn phẳng nữa và hông cô tròn hơn những gì chúng thường được nhìn thấy. Cô thật gợi cảm, đầy đặn cho đù đã qua tuổi xuân xanh, và ông đã không muốn người phụ nữ nào hơn thế.
Cô chẳng hề cố sức che đậy cơ thể mình. Thay vào đó, cô nhìn vào mắt ông táo bạo đến nỗi cướp mất hơi thở ông. Cô tạo dáng. Uốn cong lưng, cô xếp chân trái duyên dáng phía trước chân phải. Rồi cô khum lòng bàn tay đặt lên mông. Ngực cô nâng lên, để ông lạc mất chính mình.
“Chết tiệt em.”
Cô chế giễu ông. “Vào việc thôi, Brady. Vào việc ngay.”
Ông với tới cô, nhưng ông quên mất cô nhanh tới mức nào. Cô phóng mình sang một bên, mái tóc đỏ của cô bay bay, bầu ngực nảy lên. Ông nhào tới phía sau cô, cô lại phóng mình lần nữa. Rồi cô cười, một âm thanh xấu xí.
“Quá già cho chuyện này rồi phải không, Brady?”
Ông sẽ chế ngự được cô. Không quan trọng điều ông phải làm, ông sẽ uốn cong được người phụ nữ này theo ý muốn của mình.
“Em không có cơ hội nữa đâu” ông cười khinh bỉ.
“Chúng ta sẽ xem điều đó.”
Thình lình, cô chụp lấy một trong những quả tạ, ném nó băng qua sàn về phía ông, như trái bóng bowling. Dù bất ngờ, ông dễ dàng né được nó. Ông nhìn thấy ánh mắt long lanh đầy thách thức cũng như sự lấp lánh của những giọt mồ hôi đang nhuộm vàng ngực cô. Trò chơi đã bắt đầu. Ông giả bộ bước sang trái rồi lại di chuyển sang bên phải. Ngay lập tức, ông ném mình tới bên cô. Ngay khi ngón tay ông chải lên cánh tay cô, cô nhảy vọt thẳng lên, qua không khí bắt lấy thanh tập thể dục, được lắp đặt bên trong khung cửa tò vò phía trên đầu.
Với niềm hân hoan, cô bắt đầu xoay phần cơ thể bên dưới. Sau. Trước. Cô uốn cong cột sống, thực hiện động tác co - rút chân, và dùng chúng để tránh ông. Ngực cô lúc lắc như mời gọi, cái quần lót bé xíu màu tím trượt xuống đủ thấp làm lộ một chút đám lông loăn xoăn màu nâu nhạt. Ông chưa bao giờ thấy trong đời, thứ gì đẹp như Sheba Cardoza Quest, nữ hoàng của trung tâm liên đoàn, đang ban cho ông màn trình diễn đầy riêng tư này.
Tất cả chuyện này chỉ dẫn tới một chỉ thị.
Ông liền kéo áo phông qua đầu, đá đi đôi sandal. Cô đung đưa và quan sát ông lột cởi quần sooc. Ông không thích mặc quá nhiều đồ, vì thế chẳng có gì bên dưới ông. Mắt cô kiểm tra từng phần cơ thể ông, ông biết cô đánh giá cao giá trị những gì cô nhìn thấy.
Khi ông bước một bước lại gần hơn, cô đá tới, rồi ông bắt lấy hai mắt cá chân của cô.
“Ồ, giờ thì, chúng ta có gì đây.”
Ông từ từ dạng chân cô ra tạo thành một khe hở trong không khí.
“Anh là đồ quỷ sứ, Brady Pepper.”
“Em nên biết thế.”
Ông chạm môi mình vào sau đầu gối cô, rồi lần tìm lối trở lên, dọc theo cơ bắp dài, chắc nịch bên trong đùi cô. Khi chạm tới miếng lụa màu tím, ông dừng lại một lát, chăm chú nhìn vào mắt cô, rồi ông cúi đầu gặm nhấm cô qua món đồ nhạy cảm.
Cô rên rỉ và quàng đùi mình trên vai ông. Ông đưa tay ôm lấy mông cô, tiếp tục cái vuốt ve ẩm ướt của mình. Tư thế của cô thay đổi khi cô thoát khỏi thanh tập. Miệng ông lún vào sâu hơn trong khi cô cưỡi lên vai ông và ép vào ông.
Cô cúi đầu xuống khi ông mang cô dọc theo lối đi tới cái giường rộng rãi phía sau. Họ cùng nhau ngã lên nó. Cô trở nên hoang dã khi ông giật lấy cái quần lót và đút những ngón tay vào trong cô, rồi ông bắt đầu làm tiệc trên ngực cô.
Cô vặn xoắn cơ thể để ngoi lên trên, cố gắng cưỡi lên ông, nhưng ông không cho phép điều đó.
“Em không phải là người chịu tránh nhiệm ở đây.”
“Anh nghĩ là mình chắc?”
“Tôi biết điều đó.”
Ông lộn cô nằm lên bụng, rồi kéo cô quỳ lên đầu gối để ông có thể vào trong cô từ phía sau. Chỉ khi ấy, ông khám phá ra rằng, mình không thể thực hiện điều đó với cô theo cách này. Ông không thể từ chối bản thân chứng kiến khuôn mặt ngạo mạn khi ông đi vào trong cô.
Trước khi ông có cơ hội chuyển động, cô phát ra một âm thanh gầm gừ sâu từ trong họng. Với một cử động mạnh mẽ, cô quay được thân mình và đá chân qua đầu ông để có thể nằm lại trên lưng mình, nhìn vào ông. Ông có thể cảm thấy sự thôi thúc dục vọng ở trong cô cũng mãnh liệt như của chính mình.
Ngực cô nâng lên hạ xuống theo nhịp thở.
“Anh sẽ không bẻ gãy tôi được.”
“Có lẽ tôi không muốn.”
Lời ông nói làm cả hai ngạc nhiên, nên trong một lúc, chẳng ai lên tiếng.
Sheba liếm môi. “Tốt. Bởi vì anh không thể làm điều đó.”
Đưa tay lên, cô bắt lấy cánh tay đầy sức mạnh của ông và kéo ông xuống nằm lên mình. Hành động này đã đặt ông vào vị trí chiếm ưu thế. Nhưng bởi vì cô đã mời chào nó nên ông không cảm thấy có được quyền lực mà ông muốn. Ông trừng phạt cô bằng một cú thâm nhập sâu, khó nhọc.
Cô phản đối bằng cách nâng hông lên, chào đón ông. Lời thì thầm khàn khàn của cô rơi nhẹ nhàng vào tai ông.
“Cứ từ từ làm với tôi, đồ trụy lạc, hoặc tôi sẽ giết anh.”
Ông cười. “Em là một kẻ tuyệt vời, Sheba Quest.Thực sự tuyệt vời.”
Cô cuộn bàn tay thành nắm đấm và đập vào lưng ông.
Cuộc chiến tranh giành quyền lực bắt đầu. Bằng thỏa thuận không nói ra, kẻ suy yếu trước là kẻ thất bại. Một diễn viên nhào lộn trên dây và một diễn viên đi thăng bằng trên cao - sự mềm dẻo của cơ thể được rèn luyện của họ đã lấp đầy cuộc làm tình với những khả năng vô bờ bến. Họ ham mê trong nhu cầu muốn chinh phục. Nhưng mỗi sự trừng phạt dâm đãng mà người này đặt lên đối thủ, cũng là sự trừng phạt chính bản thân họ. Thành thử, buộc họ phải mang miệng lưỡi sắc nhọn vào trong cuộc chiến.
Cô lên tiếng “Tôi chỉ cho anh làm chuyện này để anh không làm tổn thương Heather.”
“Như địa ngục ấy.”
“Đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để anh có thời gian hạ hỏa.”
“Em là kẻ nói dối. Em cần một bạn tình. Mọi người đều biết Sheba cần bao nhiêu người tình cũng là ít.”
“Anh không phải một bạn tình. Anh là một kẻ bố thí.”
“Alex là người đàn ông duy nhất em muốn dành cho mọi thứ hơn là nghĩa vụ bạn tình đúng không? Quá tồi là cậu ta không muốn em quay lại.”
“Tôi ghét anh.”
Cứ như thế, người gánh chịu thương tích - kẻ trừng phạt đều đến một điểm, ở đó mọi lời nói tục tĩu đều dừng lại. Họ bám vào nhau, cùng nhau bay bổng, và trong một khoảnh khắc vỡ vụn, họ lạc mất bản thân vào nhau.
Sau đó, cô cố gắng đưa mình khỏi giường nhưng ông không để cô rời đi.
“Ở lại đây, bé con. Chỉ một lát thôi.”
Lần này, cái lưỡi sắc sảo của cô im lặng, cô cuộn mình lại vào trong vòng tay ông. Mấy sợi tóc nâu nhạt như những dải băng bóng lộn kéo ngang ngực ông. Ông cảm nhận sự run rẩy khi cô nói.
“Giờ thì Daisy sẽ trở thành một nữ anh hùng.”
“Cô ấy xứng đáng là thế.:
“Em ghét cô ta. Em ghét anh ta.”
“Họ chẳng làm gì em cả.”
“Đấy không phải sự thật! Anh không biết. Mọi thứ đều ổn khi mọi người nghĩ cô ta là kẻ trộm. Nhưng giờ thì không còn. Giờ anh ta sẽ cho rằng mình đã thắng.”
“Hãy để nó qua đi, bé con. Chỉ để nó trôi đi.”
“Em không sợ anh.” Cô bướng bỉnh nói.
“Tôi biết em không. Tôi biết.”
“Em không sợ bất kì thứ gì.”
Ông hôn lên thái dương cô, không gọi cô là kẻ nói dối. Cô thực sự đang hoảng sợ. Có vài lý do, nữ hoàng của trung tâm liên đoàn không biết, con người cô đã từng là đang dọa cô sợ chết khiếp.
Alex nhìn một cách mù quáng vào ô cửa sổ tối đen của cửa hàng Hallmark. Có ba cửa ra vào trên lối đi một hiệu bánh pizza nhỏ còn sáng đèn, trong khi cạnh đó, biển hiệu neon của tiệm giặt khô gần như tối, chỉ chập chờn uể oải. Cách đây đã lâu, anh dừng việc giữ ý niệm về kẻ trộm tiền vé, hay dùng nó chống lại Daisy, nhưng anh không bao giờ thực sự tin rằng cô vô tội. Giờ đây anh phải đối diện với thực tế, anh là một phần của sự bất công kinh tởm đã cam kết chống lại cô.
Tại sao anh đã không tin cô? Anh tự hào cho rằng bản thân là người công bằng cơ mà, anh chắc chắn cô thực sự tuyệt vọng bị đẩy vào tội ăn cắp, đặc biệt khi anh không dành cho cô một chút quyền lợi nào để bảo vệ bản thân trước sự nghi ngờ. Anh phải biết rằng Daisy là người có tiêu chuẩn đạo đức mạnh mẽ đến nỗi không bao giờ cho phép mình ăn cắp.
Cô chuyển chỗ đến bên anh.
“Chúng ta đi được chưa?”
Tối nay, cô không muốn hộ tống anh đi bộ dọc theo dãy mua sắm vắng người, hay đến ngồi bên kia đường cao tốc, đối diện với khoảng đất đoàn xiếc ở lại. Nhưng anh không sẵn sàng ở lại cái không gian chật hẹp của nhà xe, vì thế anh nài nỉ. Khi anh quay khỏi màn hình hiện thị mấy thiên thần bằng sứ và album ảnh, anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, và biết cô lo lắng thế nào.
Những lọn tóc đen như mực xòa quanh má cô, còn cái miệng mềm mại đến dễ bị tổn thương. Một cảm giác sợ hãi quét qua anh rằng, cái đầu bé nhỏ ngọt ngào này cùng với ý chí sắt đá là của anh. Anh chải ngón tay cái lên má cô.
“Sao em không nói với tôi về Heather?”
“Chúng ta có thể nói về chuyện đó sau đi.”
Ánh nhìn của cô phóng ra đầy sốt ruột về phía đường cao tốc, một lần nữa cô quay đi tránh khỏi anh.
“Luôn đi.”
Anh chạm vào vai cô nhẹ nhàng, cô dậm chân như đứa bé cáu kỉnh.
“Để em đi ngay lúc này! Anh không bao giờ nên để Brady kéo cô bé đi như thế. Anh đã thấy ông ấy tức giận thế nào rồi. Nếu ông ấy làm đau cô bé---”
“Tôi hy vọng ông ấy đánh cho đến phồng mông con bé.”
“Anh có thể nói như thế sao? Cô bé mới mười sáu, và đây là mùa hè kinh khủng với nó.”
“Nó cũng quá sôi động với cả em. Sao em có thể bênh vực con bé sau những gì con bé làm?”
“Điều đó không quan trọng. Trải nghiệm giúp em cứng cỏi, và em cần thế. Sao anh để ông ấy đưa cô bé đi khi ông ấy quá giận dữ? Anh thường đồng ý cho ông ấy đối xử thô bạo với cô bé. Em mong đợi điều tốt hơn ở anh, Alex, em thực sự mong thế. Giờ, làm ơn, em đang cầu xin anh! Hãy để em đi để em chắc chắn cô bé ổn.”
Em cầu xin anh. Daisy luôn luôn nói như thế. Những lời tương tự đã đầu độc tinh thần Sheba Quest cách đây hai năm, còn với Daisy, anh nhận ra tình yêu của mình đã lăn tuột ra khỏi lưỡi cô mà không một giây suy nghĩ. Vào buổi sáng, cô chải răng trong miệng và nói vọng ra, “Cà phê! Làm ơn! Em xin anh!”. Tối đến, cô cù vào dái tai anh lời thì thầm mềm mại, gợi cảm. “Làm tình với em, Alex. Em xin anh.” Nếu anh muốn được cô cầu xin.
Nhưng lời cầu xin không làm tổn hại đến niềm kiêu hãnh của Daisy. Nó đơn giản là cách cô trao đổi. Nếu anh từng đủ ngu ngốc gợi ý rằng cầu xin là phải hạ thấp mình, cô sẽ trao anh cái nhìn thương hại để anh biết rằng mọi thứ vẫn ổn, rồi nói với anh hãy ngừng ngớ ngẩn đi.
Anh chạy ngón trỏ trên môi dưới của cô.
“Em có chút ý tưởng nào về việc tôi rất lấy làm tiếc không?”
Cô sốt ruột gạt tay anh ra. “Em tha thứ cho anh! Giờ, đi thôi!”
Anh muốn hôn cô cũng như muốn lắc cô cùng lúc. “Em không hiểu à? Phải cảm ơn Heather, mọi người trong đoàn xiếc đều nghĩ em là kẻ trộm. Còn chồng em lại không tin em.”
“Đó là vì anh có thái độ bi quan hiển nhiên. Giờ, đủ rồi, Alex. Em hiểu anh đang cảm thấy có lỗi, nhưng đơn giản hãy xử lý nó vào thời gian khác. Nếu Brady làm tổn hại đến cô bé bằng bất cứ cách nào---”
“Ông ấy sẽ không. Ông ấy điên tiết như địa ngục, nhưng ông ấy sẽ không chạm một ngón tay nào lên con bé.”
“Anh không thể chắc chắn như thế được.”
“Brady là kẻ lắm lời, nhưng bạo lực thể chất không phải phong cách của ông, đặc biệt chống lại chính con gái mình.”
“Luôn luôn có lần đầu tiên.”
“Tôi đã nghe tiếng Sheba nói chuyện với ông ngay sau khi chúng ta vào trong. Cô ấy bảo vệ Heather như một con sư tử mẹ vậy.”
“Tin tưởng Lizzie Borden bảo vệ cô bé không khiến em thoải mái một chút nào.”
*) Lizzie Borden: người đã giết chết chính cha mình bằng rìu.
“Sheba chỉ xấu xa tùy lúc.”
“Cô ta thực sự ghét em.”
“Cô ấy sẽ ghét bất kỳ ai mà tôi lấy.”
“Có lẽ. Nhưng không theo cách cô ta ghét em. Lúc em mới đến, nó không tệ đến thế, nhưng gần đây...”
“Không dễ dàng với cô ấy khi mọi người đều không thích em.”
Anh chà xát vai cô.
“Tôi rất xin lỗi để em đứng một mình trong cuộc chiến tranh chống lại sự kiêu hãnh của Sheba. Cô ấy thực sự có tài ngay từ lúc còn là một đứa trẻ, mấy người cung phụng cô ấy ngay cả khi họ không nên. Cha cô ấy bắt cô lao động cật lực nhưng đồng thời cũng thổi phồng cái tôi của cô ấy, để rồi cô ấy trưởng thành với niềm tin rằng mình hoàn hảo. Cô ấy không thể chấp nhận sự thật rằng mình yếu đuối như bao người khác, nên cô ấy đã đổ lỗi cho mọi người.”
“Em đoán thật không dễ dàng đối mặt với những thiếu sót trong chính bản thân mình.”
“Ồ, không, em đừng. Đừng bắt đầu cảm thấy hối tiếc cho cô ấy. Em hãy giữ hàng rào bảo vệ khi cô ấy ở quanh, em nghe tôi chứ?”
“Nhưng em đã làm gì với cô ấy đâu.”
“Em kết hôn với tôi.”
Cô cau mày. “Chuyện gì xảy ra giữa hai người bọn anh vậy?”
“Cô ấy cho rằng cô ấy yêu tôi. Cô ấy không ---cô ấy chỉ yêu dòng dõi của tôi thôi---nhưng cô ấy vẫn chưa nhận ra điều này. Có một tình huống khó chịu là cô ấy rơi ngay ra ngoài. Bất cứ một người phụ nữ nào khác sẽ nhún vai rũ bỏ những ký ức không vui, nhưng Sheba không phải kiểu người ấy. Cô ấy quá kiêu ngạo để đổ lỗi cho bản thân, nên cô ấy chuyển nó sang tôi, vì tôi đã nhìn ra vấn đề. Hôn nhân của chúng ta là cú sốc lớn giáng xuống sự kiêu hãnh ấy. Ngay lúc em lâm vào tình trạng bị ghét bỏ, tôi không nghĩ nó là quá tồi đối với cô ấy. Giờ, tôi không chắc cô ấy sẽ phản ứng ra sao.”
“Nhảm nhí, em tưởng tượng ra.”
“Cả cô ấy và tôi đều biết nhau khá rõ. Cô ấy có thể sống với quá khứ khi cô ấy có gì đó để treo trên đầu tôi, nhưng giờ điều đó bắt đầu thay đổi lần nữa. Cô ấy muốn hành hạ tôi để bản thân được hạnh phúc, mà tôi chỉ có một điểm yếu duy nhất.”
Anh nhìn chăm chú vào cô.
“Em? Em là điểm yếu của anh?”
“Nếu cô ấy làm em tổn thương, cô ấy cũng làm tổn thương tôi. Đó là lý do tôi muốn em đề cao cảnh giác.”
“Nó dường như một sự lãng phí thời gian khi tập trung tất cả năng lượng, cố gắng thuyết phục thế giới rằng anh tốt hơn mọi người khác. Em không thể hiểu được.”
“Tất nhiên em không thể. Em giống như tốt hơn việc chỉ ra những sai sót của mình cho mọi người.”
Cô phải tìm ra anh bực tức hay vui vẻ, vì thế cô mỉm cười. “Họ sẽ khám phá ra những khuyết điểm này là cho chính bản thân họ nếu họ ở quanh em đủ lâu. Em sẽ bảo vệ họ khỏi phải gắng sức.”
“Điều họ khám phá ra, em là người tử tế nhất mà họ gần như chưa từng gặp.”
Một biểu hiện gần như tội lỗi lóe lên trên khuôn mặt cô, mặc dù anh không thể tưởng tượng cô phải cảm giác có tội về chuyện gì. Nó nhanh chóng thế chỗ bằng sự lo lắng.
“Anh có chắc Heather sẽ ổn chứ?”
“Tôi không nói thế. Brady sẽ trừng phạt cô bé là chắc chắn.”
“Từ khi em trở thành người làm điều sai trái, em quyết định chọn sự trừng phạt.”
“Brady sẽ không nhìn nhận theo cách đấy, và Sheba cũng thế.”
“Sheba! Thế thì quá giả tạo! Cô ta thích tin rằng em là kẻ trộm. Cô ta có thể trừng phạt Heather thế nào khi chính cô bé đã cho cô ta cái cô ta mong muốn nhất?”
“Ngay khi Sheba tin đó là sự thật, cô ấy đã hài lòng. Nhưng cô ấy cũng có ý thức mạnh mẽ về công lý. Mọi người trong một đoàn xiếc phải sống gần nhau, nên không thứ gì mà bất kỳ ai ghét hơn chính là trộm cắp.Khi Heather lấy trộm và dối trá, cô bé đã vi phạm mọi thứ mà Sheba từng tin vào.”
“Em vẫn cho rằng cô ta là một kẻ đạo đức giả, và sẽ chẳng điều gì làm thay đổi ý nghĩ đó của em đâu. Nếu anh không làm vài điều với Brady, em sẽ.”
“Không, em không được.”
Cô mở miệng phản đối, nhưng trước khi cô có thể nói từ gì, anh cúi xuống hôn cô. Cô phản đối lại tất cả trong khoảng hai giây, cố gắng chứng minh mình không phải kẻ dễ sa ngã, rồi cô trở nên mềm yếu.
Lạy Chúa, anh thích hôn cô, cảm giác ngọt ngào của lưỡi cô và sự chèn ép nhẹ nhàng của bầu ngực. Anh đã từng làm gì để xứng đáng với người phụ nữ này chưa? Cô là thiên thần của riêng anh.
Một làn sóng ngầm của sự thất vọng quét qua anh vì cô không hề đòi hỏi một chút gì mà mình hoàn toàn xứng đáng. Trả thù không có trong một phần bản tính của cô, và vì thế, cô càng dễ bị tổn thương.
Anh ngả ra sau chỉ vừa đủ để lên tiếng, anh phải buộc từ ngữ thoát ra khỏi cổ họng đang thắt chặt.
“Tôi xin lỗi, em yêu. Tôi rất xin lỗi vì đã không tin em.”
“Nó không còn quan trọng nữa.” cô thì thầm trả lời.
Anh biết cô có ý đó và trái tim anh cảm giác như thể muốn nổ tung.