“Em đã làm làm cái quái gì thế?” Alex đóng băng ngay khi bước vào cửa.
“Nó không tuyệt hay sao!” Daisy hài lòng nhìn vào sự chuyển đổi của căn nhà, nó đã trở thành cái tổ bắt mắt và ấm cúng như cô đã tưởng tượng.
Ga trải giường màu kem lấm tấm hoa tím, xanh và chiếc đi-văng xấu xí được phủ màu kẹo đường, những chiếc gối thì có cùng màu với đồ nội thất bắt mắt và thoải mái. Cô đã gắn những thanh đồng nhỏ trên tấm rèm màu vàng che cửa sổ và móc chúng vào tấm vải mỏng chưa được tẩy trắng. Dùng hoa xanh và ruy-băng màu oải hương với độ rộng và kết cấu đa dạng, cô đã biến tấm vải thành những cuộn tròn trông thật mềm mại.
Một cái khăn xanh tím che đi chỗ rách của cái đèn trong góc, một vài cái giỏ liễu gai đựng đống tạp chí và giấy báo. Một loạt đồ đủ thể loại bắt mắt từ lọ sứ và bát sành cho tới bình đựng nước Wedwood tôn thêm vẻ cho cái bàn bếp sứt mẻ, cùng với một sợi dây thừng đa màu sắc gắn chặt chúng với nhau, đóng đinh vào tường để giữ chúng nằm yên khi xe chạy.
Trên bàn đặt bộ dao dĩa cùng tông màu với họa tiết hoa violet và cây liễu xanh không cùng tông màu. Mấy cái cốc sứ trắng và hai cốc pha lê, một cái bị nứt ở đáy, được đặt cạnh đĩa salat màu chàm. Ở giữa bàn là một cái lọ gốm sứt đựng một bó hoa dại mà cô đã hái ở ven đường.
“Em không làm được gì nhiều với cái thảm”, cô giải thích, vẫn còn nín thở vì những giây phút cao điểm để xoay sở mọi thứ, “nhưng em đã tẩy được gần hết chỗ bẩn rồi nên nó cũng không tệ lắm. Khi nào có tiền, em sẽ để ý tới cái giường, sẽ có ga trải giường cotton của Ấn Độ và thêm nhiều gối hơn. Em không phải là người giỏi thêu thùa, nhưng em nghĩ mình có thể...”
“Em lấy đâu ra tiền để làm chuyên này?”
“Từ lương của em”.
“Em dùng tiền của mình?”
“Em thấy đủ loại cửa hàng bán đồ cũ ở trong các thị trấn mà mình đi qua. Anh có biết em mãi tới hai tuần trước em mới đến Wal-Mart không? Thật ngạc nhiên với những gì anh có thể mua với một đôla nếu anh cẩn thận và-” Nét mặt anh khiến nụ cười của cô nhạt đi. “Anh không thích nó”.
“Tôi không nói thế”.
“Anh không cần nói. Nhìn mặt anh là em biết”.
“Không phải tôi không thích nó, tôi chỉ nghĩ em không nên lãng phí tiền của mình vào nơi này”.
“Em không cho đó là sự lãng phí”.
“Nó là một cái nhà kéo, lạy Chúa. Chúng ta sẽ không sống ở đây lâu tới thế”.
Đó không phải là lý do thực sự cho sự phản đối của anh. Khi cô nhìn anh, cô nhận ra mình có hai lựa chọn. Cô có thể bỏ đi và tự thưởng cho mình một sự hờn dỗi xứng đáng, hoặc cô có thể bắt anh phải thành thật với cô. “Nói cho em biết thật ra là có chuyện gì”.
“Tôi đã nói rồi”.
“Không phải thế. Sheba nói anh đã bỏ qua một cái nhà kéo đẹp hơn để đổi lấy cái này”.
Anh nhún vai.
“Anh đã muốn gây khó khăn cho em phải không?”
“Đừng cảm thấy bị xúc phạm làm gì. Tôi còn chưa gặp em khi tôi đưa ra quyết định về cái nhà kéo”.
“Nhưng anh đã nghe cha nói về em”.
Anh bước tới tủ lạnh, lôi ra một chai rượu anh mua hôm qua, chai rượu cô nghĩ là quá đắt đỏ so với tiền họ kiếm được.
Cô không cho phép anh gạt bỏ cô ra. “Anh đã muốn đúng như thế này sao?”
“Nó ổn mà”. Anh mở ngăn kéo lấy cái mở nắp chai.
“Em không tin anh. Anh là một người thích những thứ đẹp đẽ. Em đã thấy cách anh thả mình vào cảnh vật khi chúng ta đi trên đường hay chỉ ra thứ nào đẹp trong một cửa hàng. Hôm qua lúc chúng ta dưng lại bên đường, anh nói giỏ trái cây khiến anh nhớ tới Cezanne ”.
“Em có muốn một ly rượu không?’
Cô lắc đầu, khi nghiên cứu anh, cô bắt đầu hiểu ra. “Em lại bước qua vạch rồi, phải không?”
“Tôi không biết em nói câu đó là ý gì”.
“Cái giới hạn vô hình mà anh đã đặt ra trong tâm trí anh giữa một cuộc hôn nhân thực sự và một cái giả vờ. Em lại vượt giới hạn rồi, đúng không”.
“Em đang nói vớ vẩn đấy”.
“Hẳn thế. Anh đã lập ra một cái danh sách về những quy tắc và luật lệ cho cuộc hôn nhân giả tạo của chúng ta. Em đã tuân theo lệnh của anh mà không hỏi han gì và tránh xa khỏi đường của anh trừ lúc anh muốn em ở trường cùng anh. Nhưng trên hết em không được để tình cảm xem vào. Em không được quan tâm tới anh, tới hôn nhân của chúng ta, tới cuộc sống của chúng ta. Em còn không được quan tâm tới cái nhà kéo bẩn thỉu bé tí tẹo này”.
Cuối cùng cô cũng bắt thóp anh, anh đập tay xuống quầy bếp, khiến chai rượu sóng sánh. “Tôi không muốn em xây tổ, được chưa! Nó là một ý tưởng tồi tệ”.
“Em đã đúng”, cô lặng lẽ nói.
Anh luồn tay vào tóc. “Em lãng mạn tới khốn khổ. Đôi lúc tôi thấy em nhìn tôi, tôi có cảm tưởng em không hề nhìn vào tôi. Thay vào đó em thấy con người mà em muốn tôi là thế. Em làm điều đó với cái - cái ràng buộc pháp lý giữa hai chúng ta. Em đang cố khiến nó trở thành thứ mà nó không phải”.
“Nó là một cuộc hôn nhân, Alex, không đơn thuần là ràng buộc pháp lý. Chúng ta đã thề”.
“Trong vòng sáu tháng! Em không hiểu là tôi quan tâm tới em sao? Tôi chỉ đang cố bảo vệ em khỏi bị tổn thương thôi”.
“Bảo vệ em? Em hiểu rồi”. Cô hít sâu. “Vì thế mà anh đang kiểm tra để đảm bảo em uống thuốc ngừa thai phải không?”
Anh trở nên lạnh băng. “Chuyện đó không có liên quan gì cả”.
“Lúc đầu em không hiểu nổi tại sao mình để nó ở dưới đáy mà sau đó lại thấy nó ở ngay đầu hộp đựng thuốc. Rồi em nhận ra anh đang giám sát nó”.
“Tôi chỉ muốn bảo đảm em không quên uống, thế thôi”.
“Nói cách khác là anh đang kiểm tra em”.
“Tôi không định xin lỗi đâu. Tôi đã nói với em tôi quyết liệt trong việc không có con thế nào rồi”.
Cô chán chường nhìn anh. “Chúng ta không có gì hết, đúng không? Không tôn trọng, không tình cảm, không tin tưởng”.
“Chúng ta có tình cảm, Daisy. Ít nhất là về phía tôi”. Anh lưỡng lự. “Em cũng có sự tôn trọng của tôi nữa. Tôi không bao giờ nghĩ em lại làm việc nghiêm túc như thế. Em can đảm lắm, Daisy”.
Cô không muốn biết ơn lời khen của anh. “Nhưng em không có được lòng tin của anh”.
“Tôi tin những ý định tốt đẹp của em”.
“Anh cũng tin em là một tên trộm. Nó không có vẻ là ý định tốt đẹp cho lắm”.
“Lúc lấy số tiền đó em chỉ đang quẫn quá thôi. Em mệt mỏi và sợ hãi, nếu không em sẽ không làm thế. Giờ thì tôi hiểu rồi”.
“Em không lấy số tiền đó”.
“Không sao đâu, Daisy. Tôi sẽ không dùng nó để chống lại em nữa”.
Việc anh không tin tưởng cô không nên đau đớn như thế. Cách duy nhất cô có thể thuyết phục anh là vạch tội Heather, cô biết mình không thể làm chuyện đó.
Vấn đề là gì? Cô không muốn chịu trách nhiệm cho việc Heather bị đuổi đi. Nếu cô phải đưa bằng chứng cho Alex, lòng tin của anh vào sự vô tội của cô sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
“Nếu anh tin em, tại sao anh phải kiểm tra để đảm bảo em đang uống thuốc?”
“Tôi không thể mạo hiểm. Tôi không muốn có con”.
“Anh đã làm rõ điều đó rồi”. Cô muốn hỏi anh ghét có con đến thế sao, hay là chỉ có con với cô thôi, nhưng cô sợ phải nghe câu trả lời. “Em không muốn anh kiểm tra thuốc của em nữa. Em đã nói em uống, thì em sẽ uống. Anh sẽ phải tin tưởng em trong chuyện này”.
Cô thấy anh đang đấu tranh. Dù mẹ cô cùng Noel đã phản bội cô, cô vẫn chưa mất niềm tin vào con người. Nhưng Alex dường như không tin ai ngoài chính bản thân mình.
Cô bất ngờ khi thấy sự phẫn nộ của mình nhạt đi, thay vào đó là lòng trắc ẩn. Phải kinh khủng thế nào khi sống ở đời mà lúc nào cũng trông đợi những điều tồi tệ nhất từ những người xung quanh bạn.
Cô lướt đầu ngón tay lên mu bàn tay của anh. “Em sẽ không bao giờ cố ý tổn thương anh, Alex. Em sẽ rất vui nếu anh tin tưởng tưởng em ít nhất là trong chuyện đó”.
“Không dễ thế đâu”.
“Em biết. Nhưng dù sao chăng nữa anh cũng phải làm thế”.
Anh nhìn cô một lúc lấu rồi khẽ gật đầu. “Được rồi. Không kiểm tra nữa”.
Không hiểu sao, cô biết sự nhượng bộ này đòi hỏi ở anh rất nhiều, nó khiến cô cảm động.
Đầu gối Daisy run đến nỗi cô bị vấp ngã khi chạy về lối thoát đầu tiên. Điều gì xảy ra với cô gái gypsy hoang dã này? Cô điên cuồng tự hỏi vậy khi lần đầu tiên nghe bài giới thiệu mới của Jack.
Vào sáng buổi diễn thử, Alex bắt đầu với bài tập cô gái gypsy rồi thất vọng đi ra khi nghe cô gào thét. Lúc Sheba đẩy bộ trang phục mới này cho cô, cô biết rằng họ sẽ có ý tưởng khác, nhưng Sheba bỏ đi mà chẳng lịch sự giải thích một lời nào.
Âm nhạc chủ đề balalaika xuyên qua lều chính, được dựng ở khoảng đất đỗ xe của thị trấn nghỉ dưỡng Seaside Heights, NewJersey. Alex đứng bên kia vòng tròn, roi da lơ lửng trong tay. Ánh sáng lung linh nhấp nhoáng màu đỏ thẫm của bộ đèn chùm quét lấy mũi đôi bốt màu đen bóng loáng của anh, và khiến những hạt sequin trên chiếc khăn quàng cổ của anh lấp lánh tựa như máu.
“Cô ấy trông thật kích thích phải không thưa quý vị?” Jack lướt cái nhìn về hướng Daisy. “Cô ấy cũng kích thích tôi. Không ai trong chúng ta hiểu được đầy đủ sự can đảm mà người phụ nữ trẻ này cần để có thể bước vào vòng tròn cùng với chồng cô ấy”
Trang phục của Daisy kêu xột soạt khi cô chậm chạp di chuyển vào vòng tròn. Chiếc áo choàng màu trắng trinh nguyên với đường cắt đơn giản phủ lên cô từ cổ áo đính đăng ten đến viền áo gắn đá. Ngay trước khi tiếp tục, Alex đã gắn chặt bông hồng giấy ngay giữa ngực cô. Anh bảo rằng nó nên là một phần bộ trang phục của cô.
Cô cảm thấy mọi đôi mắt đổ dồn về phía mình. Giọng nói ngọt ngào của Jack vang lên trên nền nhạc Nga ở hai bên lều, với tiếng sóng và tiếng gió thổi hiu hiu ngoài đại dương xa xôi. “Là đứa trẻ của nhà quý tộc Pháp giàu có, nhưng Theodosia được giữ ở nơi hẻo lánh, xa rời thế giới hiện đại và được nuôi dạy bởi những bà sơ”.
Bà sơ ư? Jack đang nói về cái gì thế?
Khi tiếp tục đứng vào trong vòng tròn, Alex bắt đầu những nhịp roi chậm rãi như anh đã thực hiện trước đây, cho đến khi nhanh dần. Trong khi cô đứng chết chân trong bóng của ánh đèn, đối diện với anh. Ánh đèn trở nên dịu hơn, khán giả vừa lắng nghe câu chuyện của Jack vừa chăm chú say mê từng cử động duyên dáng của Alex.
*) Cô Dắc (tiếng Anh: Cossack): là một cộng đồng các dân tộc rải rác trên các thảo nguyên phía nam của Đông Âu và phần Châu Á của nước Nga. Đây là những kỵ binh rất nổi tiếng thế giới. Mỗi người lính đều có những kỹ năng quân sự và tính độc lập rất cao. Bản thân người Cô dắc là một dân tộc hào hùng và khá bạo lực, nhiều ý kiến cho rằng người Cô Dắc hoang dã nhưng thực chất họ cũng rất hào hoa và nghệ sĩ (một trong những khả năng đó là cưỡi ngựa siêu việt).
“Cô gặp anh chàng Cô Dắc khi gánh xiếc hạ trại tại ngôi làng gần tu viện nơi cô đang sống, và hai người đã say mê nhau đắm đuối. Cha mẹ cô phát điên lên với ý tưởng của cô con gái danh giá là cưới người đàn ông, họ cho là man rợ, vì vậy họ đã từ bỏ cô. Theodosia buộc phải rời bỏ mọi thứ từng thuộc về gia đình thân thiết”.
Âm nhạc trở nên ấn tượng hơn, điệu múa roi của Alex thay đổi từ một môn thể thao cường tráng thành điệu nhảy quyến rũ của một chú rể.
“Giờ đây, thưa quý vị, cô ấy sẽ bước vào vòng tròn cùng với chồng mình, nhưng không phải dễ dàng. Sợi roi da làm quý cô trẻ đây khiếp sợ, chúng tôi yêu cầu các bạn giữ yên lặng nhất có thể khi cô gái phải đối mặt với nỗi sợ hãi. Hãy nhớ rằng cô ấy bước vào vòng tròn được bảo vệ chỉ bởi một điều” điệu múa của Alex đạt tới cực điểm “ tình yêu mà cô cảm thông với người chồng Cô Dắc dữ tợn”
Âm nhạc lên cao, không lời cảnh báo, Alex quất roi da thành một vòng cung ấn tượng trên đầu mình. Cô kêu lên nghẹn ngào đánh mất hơi thở. Ngay khi rút tay về cô đánh rơi cái ống khỏi chiếc túi đặc biệt Sheba khâu vào váy của cô cách đây vài tiếng.
Khán giả giật nảy người, cô nhận ra câu chuyện không có thật của Jack đã bắt đầu được thực hiện. Thay vì cười phản ứng của cô, bằng cách nào đó, họ đón nhận trạng thái căng thẳng mà cô đang chịu đựng.
Trước sự ngạc nhiên của cô, Alex bước lại phía cô, nhặt cái ống cô làm rơi và tặng cô như thể nó là một bông hồng. Rồi anh cúi đầu xuống, lướt môi mình lên môi cô.
Cử chỉ quá lãng mạn khiến cô gần như chắc chắn rằng đã nghe thấy một người phụ nữ ngồi hàng ghế đầu thở dài. Cô cũng sẽ thở dài như thế nếu không nhận ra anh chỉ đơn thuần đang đóng kịch trước đám đông. Ngón tay cô run rẩy khi cầm lại cái ống, cố giữ nó cách xa cơ thể mình nhất có thể. Cô chế ngự mình cố giữ bình tĩnh khi anh cắt rời từng đoạn ống. Nhưng rồi cũng đến lúc phải đặt đoạn ống còn lại vào miệng, đầu gối cô một lần nữa bắt đầu rung lắc. Trượt đoạn ống giữa môi, cô nhắm mắt lại, hiện diện trước anh với nửa khuôn mặt.
Sợi roi quất lên và đầu roi rơi xuống. Cô cuộn bàn tay thành nắm đấm giữ bên cạnh mình. Nếu cô nghĩ có khán giả nào làm điều này dễ hơn thì cô đã lầm. Anh vung roi thêm hai lần nữa cho đến khi chỉ còn một đoạn ống ngắn giữa môi cô. Miệng cô quá khô khiến cô không thể nuốt trôi.
Giọng Jack can thiệp vào, nhẹ nhàng mà bi tráng. “Thưa quý vị, tôi yêu cầu các bạn hãy hợp tác khi Alex nỗ lực thực hiện cú cắt cuối cùng. Ống giấy nhỏ đang được giữ trong miệng cô dâu trẻ đẹp của anh ấy. Anh ấy cần tuyệt đối yên tĩnh. Nhớ rằng cú đánh sẽ ngang qua, gần sát mặt cô ấy tới mức chỉ một tính toán sai lầm nhỏ thôi trong phần thực hiện của anh có thể để lại sẹo cho cô cả đời”
Daisy rên rỉ. Móng tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay đến nỗi, cô sợ rằng mình đã làm rách da. Tiếng ồn ào bùng nổ trong tai cô khi sợi roi cắt lát mẩu ống cuối cùng từ miệng cô. Đám đông cổ vũ cuồng nhiệt. Daisy ép mình mở mắt, cảm thấy quá chóng mặt. Cô e rằng mình xỉu mất. Anh đưa tay ra hiệu, nhắc nhở cô phải tạo dáng. Nhưng điều lớn nhất cô có thể điều khiển cơ thể mình ngay khi được là ngẩng đầu lên. Đầu sợi roi da bay xuyên qua không khí về phía cô, cuốn tung bông hồng giấy đỏ thắm cài giữa ngực cô, trút xuống những cánh hoa mong manh.
Cô nhảy lùi lại với tiếng rít hoảng loạn. Khán giả nhiệt tình tán thưởng. Anh làm điệu bộ đưa lên xuống lanh lợi để nhắc cô giơ tay lên, bắt chéo cổ tay. Cô điếng người sau lời chỉ thị ấy.
Sợi roi quất lên, đám đông thở hổn hển khi sợi dây uốn cong quanh cổ tay cô. Anh đợi trong khoảnh khắc trước khi thoát khỏi trạng thái căng thẳng. Có tiếng rì rào không nghe rõ đến từ dưới hàng ghế ngồi. Anh cau mày, nhắc cô nhớ rằng mình phải mỉm cười. Cô điều khiển để kéo khóe miệng lên, rồi mở rộng cổ tay để khán giả có thể nhận thấy cô không bị thương. Ngay khi cô làm điều này, sợi roi lại quất lên.
Nhăn nhó, nhìn xuống, cô thấy sợi roi đang bao quanh bắp chân mình. Anh chưa từng làm điều này trước đây, cô bắn cho anh cái nhìn đầy lo lắng. Anh thoát khỏi sự căng thẳng, nhướng lông mày lên nhắc nhở. Cô đành gửi tới đám đông nụ cười như đóng băng của mình. Một lần nữa, anh ra hiệu hướng dẫn cô giơ tay lên. Với cảm giác không thể né tránh, cô buộc phải thực hiện điều anh yêu cầu.
Crack!
Một tiếng hét trượt khỏi cổ họng cô khi sợi dây cuộn quanh cổ tay cô. Cô đợi anh dịu bớt sự căng thẳng, nhưng lần này anh không thế. Thay vào đó, anh kéo mạnh sợi roi, buộc cô tiến lại phía anh. Chỉ đến khi vạt váy cô chải trên bắp đùi anh, anh mới đột ngột nới lỏng sợi dây bó chặt, đưa cô lại vòng tay mình cho một nụ hôn ấn tượng đến nỗi có thể chọn làm bìa một cuốn tiếu thuyết lãng mạn.
Khán giả la hét cổ vũ.
Cô cảm thấy choáng váng, tức giận và hạnh phúc điên cuồng, tất cả bằng cách nào đó đến cùng lúc. Anh huýt sáo và tiếng hý của Misha ầm ầm vọng lại sân khấu. Rời cô chỉ được một lúc, anh vòng lại từ phía sau trên lưng con ngựa phi nước đại quanh vòng tròn. Cô có cảm giác cột sống mình như bị châm chích. Chắc chắn anh không thể-
Rồi đôi chân cô rời khỏi mặt đất khi anh treo cô lơ lửng một bên ngựa, đưa đẩy cô qua lại trong cánh tay mình. Trước khi cô biết điều gì xảy ra, cô đã được đặt vào vị trí ngang đùi anh.
Ánh đèn phụt tắt, đưa khu vực sân khấu vào trong bóng tối. Tiếng vỗ tay vang lên điếc tai. Anh nới lỏng một cánh tay trong khi cô điên cuồng bám lấy thắt lưng anh. Lát sau, một âm thanh phát ra cùng với sợi roi bắt lửa nhảy múa trên đầu hai người.
Daisy băng qua con đường hẹp trải nhựa chia bãi đậu xe thành nhiều lô, nơi gánh xiếc cắm trại, cách xa bờ biển vắng người. Xa xa bên trái cô, trên con đường lát gỗ trải dọc bờ biển Jersey, ánh đèn màu mè nhấp nháy, lộn xộn trong đêm dòng chữ: Bánh xe lớn Ferris và bánh xe zipper, trò chơi kéo quân và những trò chơi độc quyền.
Buổi ra mắt của cô đã đánh dấu buổi trình diễn đầu tiên của gánh xiếc ở khu nghỉ mát bên bờ biển, và giờ đây cô quá phấn khích. Ở buổi diễn thứ hai, khán giả thậm chí còn phản ứng nhiệt tình hơn. Cảm giác tuyệt vời của sự thành công đã giúp cô tiêu tan mọi mệt nhọc. Ngay cả Brady Peper cũng đặt sự im lặng cố hữu của mình sang một bên, gửi đến cô cái gật đầu băng giá.
Cô hít thở bầu không khí có mùi ẩm mốc của biển, bước xuống bãi cát đã mất đi hơi ấm ban ngày và thờ ơ chảy qua đôi xăng đan của cô. Cô thích ở gần biển và cũng lấy làm vui mừng khi đây là một trong những nơi gánh xiếc ở lại lâu hơn một đêm.
“Daisy?”
Cô quay đầu nhận ra Alex đang đứng trên bậc thềm cao nhất. Hình dáng cơ thể cao lớn, săn chắc của anh in bóng lên ánh sáng yếu ớt và phản chiếu vào bầu trời đêm. Ngọn gió hiu hiu thổi lộn xộn mái tóc anh và ép chặt cái áo sơ mi vào thân thể anh.
“Đây là cuộc đi bộ riêng tư hay có ai khác tham dự cùng?”
“Anh có trang bị vũ khí không?”
“Tất cả các sợi roi da đều được đóng gói cách xa đây”
“Thế thì cùng đi nào”. Cô cười và giơ tay mình ra.
Trong khoảnh khắc thấy anh do dự, cô tự hỏi liệu cử chỉ đó có quá cá nhân với anh không. Nó chỉ ra nhiều khả năng về mối quan hệ giữa họ, rằng khi cầm tay nhau thì dường như còn thân mật hơn cả làm tình. Tuy vậy, cô không chịu rút tay mình về. Đây chỉ là một trong nhiều thách thức cô gặp phải. Đế đôi bốt gõ nhẹ vào bậc thang gỗ khi anh bước xuống gặp cô. Anh cầm tay cô. Vết chai trong lòng bàn tay anh nhắc nhở cô rằng anh là người quen với công việc nặng nhọc. Bàn tay anh ấm, khỏe bao bọc lấy tay cô.
Bãi biển vắng vẻ, rải rác đây đó vài mẩu rác do các du khách ban ngày để lại, gây cảm giác lo lắng cho một mùa hè sớm bắt đầu: mấy vỏ lon soda rỗng, một vòi tắm cao su, một thùng xốp giữ lạnh bật nắp. Hai người lang thang đi về phía biển.
“Khán giả thích màn biểu diễn mới”.
“Em sợ hãi đễn nỗi đầu gối run lẩy bẩy. Nếu không phải là bài biểu diễn mới, nó hẳn là một thảm họa. Sau đó, khi em cố gắng cám ơn Jack, anh ấy nói đó là ý tưởng của anh”. Cô nhìn anh mỉm cười. “Anh không nghĩ mình thêm cả phần với các bà sơ người Pháp chứ?”
“Tôi đã nghe về bài giảng đạo đức của em rồi, em yêu. Trừ khi, tôi quyên, ít nhất phần về việc học hành gián đoạn của em liên quan đến các bà sơ là đúng”.
Cô không phản đối ý kiến đó.
Họ đi bộ trong sự im lặng nhưng thoải mái. Cơn gió thổi rối tóc cô. Bọt biển vỡ tan tạo thành âm thanh ì ầm vọng tới khu vui chơi trên bờ biển, mang lại cho cô cảm giác rằng hai người họ là duy nhất trên thế giới này. Cô đợi anh thả tay cô ra, nhưng anh vẫn giữ lấy nó.
“Tối nay, em làm rất tốt, Daisy. Em đã rất vất vả.”.
“Anh thực sự nghĩ vậy sao? Anh thực sự em nghĩ em đã rất vất vả à?”
“Đúng thế”.
“Cảm ơn anh. Chưa từng ai nói điều tương tự như thế với em cả”. Cô nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Nếu họ có làm vậy, em có lẽ cũng chẳng tin”.
“Nhưng em tin tôi”.
“Anh không phải là người dễ dàng khen ngợi người khác”
“Đó có phải là lời khen không?”
“Em không chắc”
“Thế không công bằng”.
“Cái gì?”
“Ý tôi là có vài điều về em là tốt đẹp. Chắc chắn em có thể tiến lên với ít nhất một điều tốt về mình chứ”
“Dĩ nhiên em có thể. Anh nói cay như ớt ấy”
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh cau mày “Tốt. Quyên mọi thứ anh đã nói đi”.
Quá sửng sốt, cô nhận thấy mình đã làm tổn thương anh. Cô nghĩ anh nên bị chọc tức, nhưng với Alex, cô nên biết về anh nhiều hơn. Tuy vậy, thật ngạc nhiên khi biết rằng anh quan tâm đến ý kiến của cô.
“Em chỉ cẩn thận với những chuyện tốt đẹp thôi mà” cô nói.
“Nó không phải chuyện gì to tát cả. Thực sự không có gì”.
Nhưng nó quả là có vấn đề, cô cảm thấy vui vui “Để em nghĩ”.
“Quên nó đi”
Cô ép chặt tay anh. “Anh làm điều anh cho là đúng, thậm chí là điều mà người khác không nhận ra, nên em ngưỡng mộ sự ngay thẳng trong anh. Em ngưỡng mộ anh nhưng--” Cô gập lại những ngón tay mình quanh bàn tay anh “Anh có thực sự muốn em thành thật?”
“Anh không nói vậy phải không?”
Cô bỏ qua cái hất hàm đầy hiếu chiến của anh “Anh có một nụ cười đẹp”
Trông anh một thoáng rối trí, bàn tay anh nới lỏng tay cô. “Em thích tôi cười?”
“Vâng. Rất nhiều”
“Không ai từng nói với tôi điều đó trước đây”.
“Không nhiều người nhận ra điều đó”.
Cô cố giấu nụ cười khi trông thấy vẻ nghiêm trọng của anh, trong khi anh cân nhắc điều cô vừa nói. “Còn một điều khác nữa, nhưng em không biết anh sẽ thế nào khi nghe thấy”.
“Cứ tiếp tục đi”
“Anh có một thân hình thật sự đẹp”
“Một thân hình đẹp? Thật thế không? Đó là điều tốt đẹp thứ hai em khám phá ra về tôi?”
“Em đâu có nói nó là điều tốt đẹp thứ hai. Tất cả điều em đang nói đến là vài thứ tốt đẹp về anh, vài thứ thật sự tốt đấy”
“Cơ thể tôi?”
“Nó rất tuyệt vời, Alex, thật sự là thế”.
“Cảm ơn”
“Không có gì”
Những con sóng vỡ tan lấp đầy sự yên lặng ngắn ngủi bỗng hình thành giữa họ.
“Em cũng thế” anh nói.
“Cái gì cơ?”
“Cơ thể em. Tôi thích nó”.
“Cơ thể em ư? Nhưng nó chẳng có gì vĩ đại về nó cả. Vai em quá hẹp so với hông, và đùi em quá to. Bụng em thì---”
Anh lắc đầu.
“Lần tới tôi nghe một người phụ nữ nói về một người đàn ông bị loạn thần kinh là như thế nào, tôi sẽ nhớ về lúc này. Em nói em thích cơ thể tôi,và tôi nói gì? Tôi nói, cảm ơn. Rồi tôi nói tôi cũng thích cơ thể em, và tôi nghe thấy gì? Một danh sách những điều than trách”
“Nó là gánh nặng mà phụ nữ phải mang, những người lớn lên mà từng chơi búp bê Barbie”.
Bằng cách nào đó sự nhượng bộ của anh về những điều cô chán ghét đã làm cô thấy vui lòng. “Cám ơn lời khen ngợi, nhưng hãy thành thực, anh có cho rằng ngực em quá nhỏ không?”
“Đây là một câu hỏi lường gạt phải không?”
“Đây là một câu hỏi lường gạt phải không?
“Hãy nói với em sự thật”
“Em có chắc đó là điều em muốn?”
“Vâng”
“Được rồi”.
Anh chụp lấy vai cô, hướng cô ra biển rồi bước lại phía sau cô. Đôi tay anh vòng quanh cô rồi khum lấy bầu ngực cô. Da cô như bị châm chích với nhu cầu đòi hỏi khi anh nhẹ nhàng ép vào rồi đúc khuôn theo hình dáng bầu ngực. Anh đưa những ngón tay lần theo đường cong mềm mại, rồi chải lên những cái đỉnh đã căng cứng.
Hơi thở cô dồn dập. Môi anh mơn man dái tai cô khi anh thì thầm “Tôi nghĩ chúng hoàn hảo, Daisy. Chỉ với đúng kích thước này”.
Cô quay lại, và chẳng có sức mạnh nào trên thế giới này có thể khiến cô từ bỏ nụ hôn của anh. Siết chặt tay quanh cổ anh, cô kiễng chân đặt môi mình lên môi anh, môi cô mềm mại và đầu hàng. Lưỡi anh trêu chọc và cô đáp trả. Cô đánh mất mọi khái niệm về thời gian, thậm chí cả khoảng cách. Cơ thể cô là một phần của anh và một phần của anh là của cô.
“Nhìn kìa, Dwayne! Đó là hai người của đoàn xiếc”.
Daisy và Alex nhảy tách nhau ra như hai thiếu niên bị cảnh sát bắt gặp khi uống rượu.
Chủ nhân của giọng nói chói tai là một người phụ nữ trung niên mập mạp, mặc chiếc váy dài in hoa xanh, đeo chiếc túi to màu đen bên mình. Chồng bà ta đội mũ lưỡi chai có lẽ để che cái đầu hói của mình. Quần của ông ta cuộn lên đến bắp chân, còn cái áo thể thao bó chặt quanh bụng.
Người phụ nữ cười rạng rỡ. “Chúng tôi thấy hai bạn trong buổi biểu diễn. Dwayne của tôi, anh ấy không tin hai bạn thực sự yêu nhau. Anh ấy nói tất cả là giả tạo, nhưng tôi cho rằng các bạn không thể đóng giả với những biểu hiện như thế”.
Bà ta vỗ nhẹ lên bụng chồng. “Tôi và Dwayne đã cưới nhau được ba mươi hai năm, nên chúng tôi biết một tình yêu đích thực là thế nào”.
Bên cạnh Daisy, Alex cứng người lại như tay bài poker. Anh rời khỏi cô nở nụ cười với cặp vợ chồng “Tôi chắc ông bà biết”.
“Chẳng có gì bằng một cuộc hôn nhân tốt để đưa ra lời kết luận đúng đắn đâu”
Alex gửi tới cặp đôi cái gật đầu cộc lốc, chụp lấy tay Daisy kéo cô đi. Daisy quay lại và nói lớn “Tôi hy vọng ông bà có thêm ba mươi hai năm nữa!”.
“Các bạn cũng thế, cô gái!”
Cô để Alex mang mình đi, biết rằng không tốt đẹp gì nếu phản đối lúc này. Chủ đề tình yêu làm anh thay đổi đến nỗi cô cảm thấy một mong muốn vô lý là an ủi anh. Vào lúc họ chạm tới bậc lên xuống, để lại sau lưng lối đi lát ván bên bờ biển, cô buộc phải lên tiếng.
“Alex, ổn cả mà. Em không yêu anh”.
Khi cô nói mấy lời đó, cô cảm thấy một giai điệu hip-hop khôi hài, ngắn ngủi đâu đó quanh tim mình. Nó khiến cô lo sợ bởi vì cô biết rằng yêu anh sẽ là một thảm họa. Họ quá khác nhau. Anh mạnh mẽ, nghiêm khắc và hoài nghi, trong khi cô chính xác là những gì ngược lại.
Cô tự hỏi, tại sao anh lại khuấy đảo mọi thứ mà chẳng phải lỗi của cô? Và tại sao cô dường như cho rằng anh quá tốt đẹp trong khi anh không kể gì với cô về quá khứ cũng cũng như cuộc đời anh, ngoài những gì cô biết liên quan đến gánh xiếc. Mặc dù vậy, cô biết rằng, theo vài cách, cô cũng không thể hoàn toàn giải thích được, anh đã giúp cô tái tạo mình một lần nữa. Biết ơn anh khi cô có được sự tự chủ mà cô chưa từng sở hữu trước đây. Lần đầu tiên trong đời, cô thực sự yêu thích bản thân mình.
Anh trèo lên bậc thềm.
“Em là một người lãng mạn, Daisy. Nó không có nghĩa là tôi không thể cưỡng lại -- Chúa biết, tôi không—nhưng nhiều năm qua tôi quan sát thấy là, nếu giây phút bất kỳ người đàn ông nào cắm một cột cờ màu đỏ trước một người phụ nữ, thì cô ta thay đổi nó trong đầu mình thành màu xanh”.
“Pooh”
Họ lên tới bậc trên cùng. Anh nghiêng mình tựa hông vào lan can nghiên cứu cô. “Tôi đã thấy điều đó xảy ra nhiều lần. Phụ nữ muốn điều họ không thể có, thậm chí cái điều họ không thể có đó là không tốt cho họ”.
“Đó có phải là cách anh cảm nhận về bản thân? Rằng anh là điều không tốt cho mọi người.”
“Tôi chỉ không muốn làm tổn thương tới em. Đó là lý do tôi khó chịu khi nhìn thấy điều em đã làm với cái nhà xe kéo. Thế giới quả là rộng lớn, sẽ dễ dàng hơn để sống chung, nhưng tôi không muốn chúng ta chơi trò vợ chồng. Bất kể là hợp pháp hay không, chúng ta đang có một sự tập dượt. Đó là tất cả”.
“Tập dượt?”
“Một tình cảm. Dù sao đi nữa. Thôi được, một tình huống.”
“Anh thật ngớ ngẩn”.
“Em đang chứng minh cho quan điểm của tôi”.
Cô ghìm xuống vẻ tức giận. “Tại sao anh lấy em? Em nghĩ bởi vì cha em trả cho anh, nhưng giờ em không tin điều đó”.
“Điều gì khiến em thay đổi suy nghĩ?”
“Em hiểu anh mà”.
“Và giờ em không cho rằng tôi có thể bị mua chuộc?”
“Em biết anh không thể”.
“Ai cũng có một cái giá”.
“Thế giá của anh là cái gì?”
“Tôi nợ cha cô một ân huệ, tôi cần trả ơn ông ấy. Đó là lý do của mọi việc đang xảy ra này”.
“Đó hẳn là một ân huệ lớn”.
Biểu hiện của anh trở nên lạnh lùng. Cô ngạc nhiên, sau một khoảng im lặng khá lâu, anh lại tiếp tục
“Bố mẹ tôi qua đời trên một chuyến tàu bị trật đường ray ở Áo khi tôi hai tuổi. Tôi được người họ hàng gần nhất nuôi dưỡng, anh trai mẹ tôi Sergey. Ông ta đúng là tên chó đẻ tàn bạo, kẻ đã quất tôi bằng sợi roi da”.
“Ồ, Alex..”
“Tôi không kể chuyện này để tìm kiếm sự thương hại của em. Tôi chỉ muốn em hiểu điều em đang nhận được”.
Anh ngồi xuống băng ghế dài, mọi sự giận dữ dường như đã rời bỏ anh. Nghiêng người lại, anh cọ sống mũi mình giữa ngón cái và ngón trỏ.
“Ngồi xuống đây, Daisy”.
Cô tự hỏi nếu cô đã bắt đầu chuyện này, thì giờ đã quá muộn, cô đã đi quá xa để quay lại. Cô ngồi xuống cạnh anh. Anh nhìn chằm chằm khoảng không ngay trước mặt, cái nhìn mệt mỏi và trống rỗng.
“Em đã đọc những câu chuyện kể về những đứa trẻ bị lạm dụng, bị nhốt lại trên gác xép trong nhiều năm đúng không”. Cô gật đầu.
“Những nhà tâm lý học cho rằng, thậm chí sau khi những đứa trẻ này được giải cứu, chúng không thể phát triển như những đứa khác. Chúng không có những kỹ năng xã hội giống thế. Nếu chúng không được tiếp xúc với ngôn ngữ ở những lứa tuổi nhất định, chúng còn không thể học nói. Tôi cho rằng tình yêu cũng tương tự thế. Tôi không có kinh nghiệm về nó khi còn nhỏ, nên giờ tôi cũng không thể có nó”
“Ý anh là thế nào?”
“Tôi không phải là một người hoài nghi về sự tồn tại của tình yêu vì tôi đã nhìn thấy nó qua mối quan hệ của những người khác. Nhưng tôi không thể cảm nhận nó trong chính tôi. Không với phụ nữ. Không với bất cứ ai. Tôi chưa bao giờ có”.
“Ồ Alex...”
“Nó không có nghĩa là tôi không cố thử. Tôi đã gặp vài phụ nữ tuyệt vời trong đời, nhưng cuối cùng, tất cả tôi làm là tổn thương họ. Đó là lý do tôi lo lắng về những viên thuốc tránh thai của em. Vì tôi không muốn có con”.
“Anh không tin bất kỳ mối quan hệ nào với một phụ nữ sẽ đi đến cùng? Có phải thế không?”
“Tôi biết nó sẽ không đi đến cùng. Nhưng nó có sâu sắc hơn”.
“Em không hiểu. Có gì không ổn với anh?”
“Có bao giờ em không lắng nghe?”
“Có, nhưng...”
“Tôi không thể cảm nhận những cảm xúc mà một người đàn ông khác cảm thấy. Không như bất kỳ ai. Thậm chí của một đứa trẻ. Mọi đứa trẻ xứng đáng được cha mẹ yêu thương, nhưng tôi không thể có điều đó”
“Em không tin anh”.
“Tin đi! Tôi biết bản thân mình, và đây không phải là điều gì không minh bạch trong đời tôi. Nhiều người có tuổi thơ trong sáng, nhưng tôi thì không. Trẻ em cần yêu thương, nếu chúng không nhận được, sẽ có vài mối nguy hại xảy đến bên trong chúng. Tôi không thể sống khi biết rằng mình đang gây ra điều đó cho một đứa trẻ”.
“Mọi người đều có khả năng yêu thương, chắc chắn cả tình yêu dành cho những đứa con của họ. Anh đang khiến bản thân mình giống như... như quái vật vậy”.
“Sự thay đổi phải làm thế giới tốt hơn. Sự giáo dục của tôi làm thay đổi tôi khác với những quy tắc chung. Tôi không thể chịu đựng được ý tưởng rằng, tôi có một đứa con, mà nó lớn lên biết rằng cha nó không yêu nó. Sự lạm dụng bắt đầu và kết thúc chỉ với tôi.”
Trời đêm vẫn còn hơi ấm nhưng cô thấy rùng mình khi nhận ra những ký ức xấu xí về sự bạo lực trong quá khứ của Alex sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Nó cũng làm đầy thêm những nỗi đau trong cô. Cô khoanh tay ôm lấy mình. Cô chưa bao giờ sáng suốt tưởng tượng rằng họ có con với nhau. Nhưng có thể ý tưởng đó đã ghi sâu vào tiềm thức của cô, vì giờ đây cô cảm thấy mất mát.
Cô chăm chú nhìn về phía anh và thấy một bên khuôn mặt anh khắc họa đối lại hình ảnh vòng quay trò chơi ngựa kéo quân ở đằng xa. Chính vị trí gần nhau đã lấp đầy cô sự nuối tiếc. Những con ngựa sơn màu sáng với những cái bờm gỗ là hiện thân của sự trong sáng, vô tư và ngây thơ, trong khi Alex với đôi mắt ủ rũ và trái tim trống rỗng là một kẻ phải chịu hình phạt. Suốt thời gian qua, cô đã nghĩ mình là kẻ thiếu thốn tình cảm, nhưng anh mới thực sự là người đáng thương hơn.
Họ không nói gì trong khi quay về phía khu nhà kéo bởi vì cô chẳng thể nói gì. Tater đã được thả ra đang đứng đợi cô. Nó chạy lon ton, giơ cái vòi lên thổi ra tiếng kêu be be như lời chào mừng.
“Tôi sẽ mang nó trở lại” Alex lên tiếng.
“Mọi thứ đều ổn mà. Em sẽ làm việc đó. Em cần ở một mình trong chốc lát”
Anh gật đầu và xoa xoa những ngón tay vào má cô, mắt anh trống rỗng tới mức cô không thể chịu được. Cô quay đi, vuốt ve vòi con voi. “Lại đây, bé yêu”.
Cô dẫn con voi về phía những con khác và buộc dây lại, rồi nhặt cái chăn len, chải xuống đất gần chỗ nó. Cô ngồi xuống ôm lấy đầu gối mình, Tater liền chuyển vị trí. Trong một chốc, cô tưởng rằng nó sẽ trèo lên cô, cô thấy căng thẳng, nhưng thay vào đó, nó đưa hai chân trước qua bên kia cô và thả rơi cái vòi.
Cô ngồi đó trong cái hốc ấm áp được bao bọc bởi con voi. Cô ép má mình vào phần thân thể nhăn nheo như cái túi đay, ngay giữa hai chân nó và nghe thấy được cả tiếng tim voi đập tinh nghịch mà ngọt ngào. Cô biết nên rời đi, nhưng nghĩ về việc nghỉ ngơi bên dưới cơ thể nặng cả tấn này của con voi khiến cô thấy an toàn hơn. Khi ngồi lại đó, cô nghĩ về Alex, ước gì anh đủ nhỏ để vừa chỗ cô ngồi, ngay bên dưới trái tim của Tater.