Chương 6: Tập 10 - Cô giáo Trinh - Chương 09-10

Chương 9 Lâm và Quới Lương bày "chiến lợi phẩm" ra đầy bàn. Sau buổi sáng sớm tấp nập người ra kẻ vào, giờ này quán xôi chè của nhà Quới Lương vắng teo. Mẹ nó cũng bỏ đi đâu mất. Chắc mẹ chạy ra chợ! Quới Lương nhủ bụng và yên tâm chúi đầu vào mớ tập trước mặt.

Sổ sách của cô Trinh khá nhiều, đủ thứ đủ loại. Lúc nãy, khi lẻn vào nhà cô, tim Quới Lương đập thình thịch. Nó không đủ can đảm để nấn ná chọn lựa. Thấy một đống sổ sách trên bàn, nó quơ vội lấy và ba chân bốn cẳng vọt ra cửa. Mãi khi về tới tận nhà, nó mới bớt hồi hộp chút xíu.

- Này, này, mày xem này! - Tiếng Lâm đột ngột vang bên tai.

- Gì thế? – Quới Lương ngoảnh lại.

Lâm đập đập tay lên cuốn tập trước mặt:

- Sổ ghi điểm!

Quới Lương tò mò nghiêng đầu nhìn vào cuốn sổ. Đây là cuốn sổ riêng của cô Trinh dùng để cho điểm học trò các lớp cô dạy. Mỗi tháng cô lấy trung bình cộng các cột điểm trong sổ này để ghi vào cột điểm chính thức trong sổ gọi tên và ghi điểm vẫn thường được cất giữ trên văn phòng ban giám hiệu.

Quới Lương dò cột điểm có tên mình: 4, 5, 4, 7, 5… Điểm văn hàng tháng của mình cũng không đến nỗi nào! – Nó tặc lưỡi nghĩ - Nếu kì thi vừa rồi cô Trinh không cố tình "chơi khăm" mình chắc chắn mình sẽ không bị tụt xuống hạng yếu.

Giọng thằng Lâm vang lên, lần này đầy phẫn nộ:

- Mày xem cột điểm của tao nè!

Quới Lương liếc xuống chỗ ngón tay Lâm chỉ: 4, 4, 3, 5, 2… Nó chẳng ngạc nhiên về điểm số của bạn mình. Thằng Lâm là chúa lười, về nhà chẳng bao giờ rớ lấy cuốn tập. Không chỉ môn văn mà các môn học khác, Lâm ít khi đạt được điểm trên trung bình. Nhưng vì văn toán là hai môn chính, Lâm đâm ra "ghét" cô Trinh và thầy Hiếu nhất. Cô Trinh là giáo viên chủ nhiệm, nó lại càng "ác cảm".

Quới Lương chưa kịp nói gì thì giọng Lâm đã rít lên:

- Tụi mình không chịu đi học thêm với cô, đừng hòng được cô cho điểm cao!

Quới Lương tất nhiên cũng không ưa gì cô Trinh. Nó "thù" cô về chuyện cô ra đề thi hóc búa để "hại" nó. Nó đã đánh bạo lẻn vào nhà cô đánh cắp sổ sách để "trả thù". Nhưng không vì vậy mà nó đồng tình với giọng lưỡi thù địch vô lối của bạn mình.

Khi chưa thực hiện "trò trả đũa" đầu óc Quới Lương nóng như thiêu, Lâm nói gì nó nghe nấy. Nhưng sau khi đánh thó được sổ sách của cô Trinh rồi, nỗi phẫn nộ trong lòng Quới Lương bỗng nguội lạnh, thậm chí nó đâm ra áy náy không biết hành động của mình vừa rồi là đúng hay sai.

Vì vậy lần này khi nghe Lâm lên tiếng công kích cô Trinh một cách bừa bãi, Quới Lương cảm thấy ngứa ngáy quá chừng. Nó hừ mũi:

- Học chính khoá mày còn không chịu học, nói gì đến học thêm với học thiếu!

Bị Quới Lương thình lình "kê tủ đứng" vào miệng, Lâm ngớ người ra có đến mấy giây. Mãi một lúc, nó mới chớp chớp mắt:

- Chơi trò gì "dễ xa nhau" vậy mày?

- Tao chả chơi trò gì cả! – Quới Lương nhún vai – Tao chỉ nói sự thật thôi!

Lâm nhìn vẻ mặt lì lì của Quới Lương, ngơ ngác không hiểu tại sao thằng này tự dưng "dở chứng" làm vậy. Rồi thấy Quới Lương chẳng lộ vẻ gì vui vẻ, nó khụt khụt mũi và chép miệng phân bua:

- Đâu phải tự nhiên tao không thích học bài! Những gì hay ho nhất, cô Trinh đều đem giảng cho tụi học thêm. Còn ở lớp cô dạy chán phèo, bố ai học nổi!

Quới Lương không hiểu thằng Lâm căn cứ vào đâu mà nhận xét như vậy. Nhưng nó chưa kịp hỏi lại thì tiếng mẹ nó đột ngột vang lên trước cửa:

- Ôi dào, hai đứa siêng học ghê nhỉ!

Sự xuất hiện bất ngờ của mẹ Quới Lương khiến hai đứa trẻ xanh mặt. Lâm lia mắt về phía những cuốn tập đang giăng bừa bãi trên bàn và lật đật cúi đầu:

- Thưa bác, cháu về ạ!

Vẻ vội vã của Lâm khiến mẹ Quới Lương ngạc nhiên:

- Ủa, cháu không ở lại học chung với Quới Lương nữa sao?

- Dạ, tụi cháu học xong rồi ạ!

Lâm lí nhí đáp và len lén chuồn ra cửa.

Trong khi đó Quới Lương nhanh tay thu dọn mớ sổ sách trước mặt.

- Sao hôm nay con về sớm thế?

Câu hỏi thình lình của mẹ khiến Quới Lương giật thót. Nó quên bẵng sáng nay nó không đến lớp.

- Dạ, bữa nay con được nghỉ hai tiết sau! – Quới Lương ấp úng, nó vừa đáp vừa lo lắng nhìn mẹ.

Nhưng đang bận bịu với hai chiếc giỏ trên tay, mẹ nó không có thì giờ phát hiện ra vẻ lúng túng của nó. Bà đi thẳng xuống bếp, giọng vui vẻ:

- Con tự giác học tập như thế là tốt lắm! Thế mới không phụ lòng các thầy cô, con ạ!

Khi nói ba chữ "các thầy cô" thực ra trong đầu óc người mẹ lúc đó chỉ thấp thoáng hình bóng cô Trinh. Và lạ lùng thay khi nghe ba chữ đó, người con cũng tự dưng nghĩ đến cô giáo chủ nhiệm của mình. Dĩ nhiên ý nghĩ của hai mẹ con hoàn toàn trái ngược nhau. Trong khi người mẹ cảm thấy một tình cảm ấm áp đang lên trong lòng thì người con lẩm bẩm: "Nếu mẹ biết cô Trinh đã tìm cách "hại" mình như thế nào có lẽ mẹ đã không nói những lời như thế!"

Quới Lương ngồi thần ra trước đống sổ sách. Mẹ nó sẽ còn loay hoay ở sau bếp với mớ đường, đậu, nếp kia đến trưa. Thằng oắt Hưng Vinh, em nó, thì mãi mười hai giờ mới tan trường. Quới Lương chẳng sợ ai bắt gặp nó đang ngồi với đống sổ sách. Nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ thấy lo lo.

Quới Lương không biết cô Trinh sẽ phản ứng ra sao khi trưa nay trở về nhà bỗng phát giác ra toàn bộ sổ sách không cánh mà bay. Chắc là cô sẽ phát hoảng lên, mặt cô sẽ xanh như tàu lá! Thầy cô giáo không có giáo án cũng chẳng khác nào người lính không có súng, người thợ mộc không có đục, cưa… Hẳn nhiên cô sẽ chạy nhắng lên, sẽ cuống cuồng đập cửa hàng xóm, sẽ rối rít hỏi han người qua kẻ lại và cuối cùng là ôm đầu ngồi ủ rũ bên góc tường.

Những hình ảnh vừa hiện ra trong óc khiến Quới Lương cảm thấy trống ngực đập loạn. Nó đưa tay lau mồ hôi trán rồi cố ưỡn ngực hít vào một hơi dài và tìm cách tự trấn an: "Tại cô cả thôi! Ai bảo cô chỉ lo o bế tụi học thêm với cô, bỏ bê những đứa nhà nghèo như mình! Đã thế, cô còn ghét mình đến mức lựa những bài cô biết chắc mình không nắm vững để ra đề thi. Cô làm thì cô chịu, còn biết trách ai!"

Trong lúc thầm lên án cô giáo mình, Quới Lương không biết nó đang lặp lại từng lời giọng lưỡi thù địch của thằng Lâm mà nó từng phản đối. Nhưng dù được những lí lẽ của Lâm trợ giúp, Quới Lương vẫn cứ cảm thấy lòng dạ bồn chồn, bứt rứt sao ấy!

Để thoát ra khỏi tâm trạng nặng nề đeo đẳng, Quới Lương lắc mạnh đầu và thò tay cầm từng cuốn tập lên săm soi.

Bỏ cuốn sổ ghi điểm mà nó và thằng Lâm vừa xem qua một bên, Quới Lương cầm lên mấy cuốn giáo án. Nó lật lật vài trang rồi đặt xuống, cầm lên cuốn sổ khác. Nói chung các loại sổ sách chuyên môn của cô Trinh chẳng khiến Quới Lương chú ý mấy. Sổ dự giờ, sổ kế hoạch hàng tuần, sổ họp bộ môn, cuốn nào nó cũng xem qua loa vài trang rồi thờ ơ gấp lại.

Cuốn cuối cùng Quới Lương cầm lên không có nhãn ghi bên ngoài. Lật vào bên trong, ngay trang đầu tiên là sáu chữ được viết khá nắn nót "Nhật ký giáo viên chủ nhiệm".

"Nhật ký giáo viên chủ nhiệm" là cái gì nhỉ? Quới Lương chớp chớp mắt và lật tiếp qua trang sau:

Ngày… tháng… năm…

8A4, đó là một lớp học mới mẻ, một thế giới bí ẩn mà mình sắp bước vào với tư cách giáo viên chủ nhiệm. Trước khi nhận lớp thầy hiệu phó chuyên môn đã trao cho mình một bản danh sách kéo dài đến con số 55. Cuối cùng ngày nhập học có 13 học sinh không đến lớp, như vậy lớp mình chỉ còn đúng 42 em. Đó là con số chính thức cho đến nay! 1 Đó cũng là 42 khuôn mặt mà mình sẽ nhớ rất lâu…

Hoá ra đây là những ghi chép của cô Trinh về lớp mình! Quới Lương ngạc nhiên nhủ bụng và vẻ hờ hững lập tức biến mất, nó cắm đầu vào cuốn sổ, chăm chú đọc:

Ngày… tháng… năm…

Lớp học của mình thật là hỗn độn. Nó ồn ào, mất trật tự không thể tả. Mình nói rát cả cổ, hết thuyết phục đến răn đe, nhưng dường như chẳng gây một ấn tượng nào. Nhốn nháo nhất là những học sinh ngồi ở dãy bàn cuối…

Hừ, ngay từ đầu năm cô đã "lưu ý" đến mình rồi! Hèn gì! Quới Lương nghĩ thầm, vẫn không rời mắt khỏi trang giấy:

Ngày… tháng… năm…

Lúc phổ biến bản chấm điểm thi đua, mình đề nghị tổ trưởngtổ một chấm tổ hai, tổ trưởng tổ hai chấm tổ ba, cứ thế đến khi vòng lại tổ một. Mình cho rằng với cách thức này, các tổ trưởng sẽ không có điều kiện thiên vị cho tổ viên trong tổ mình được. Không ngờ cách chấm điểm này lại gặp đủ các khó khăn rắc rối. Lớp mình ồn ào như một cái chợ, có vẻ như đám học trò của mình chẳng xem việc thi đua là việc gì nghiêm chỉnh. Tổ trưởng cắm cúi trừ điểm, tổ viên cắm cúi làm ôn, ai lo phần nấy. Mà các tổ trưởng cũng chẳng tha thiết gì đến nhiệm vụ cầm cân nảy mực của mình, thích chấm thì chấm, không thì thôi. Tổ trưởng tổ phía trên lại không thể chấm chính xác tổ phía dưới vì sau ót không có con mắt nào. Thế là tha hồ chấm lung tung.

Hôm công bố điểm thi đua tuần đầu tiên, các tổ khiếu nại, kiện cáo lẫn nhau hăng say đến át cả giọng cô giáo của chúng. Các tổ trưởng lại không nhớ tại sao mình trừ điểm người này người nọ. Khi được hỏi thì các tổ trưởng cứ ấp a ấp úng, nhíu mày nhăn trán cố nhớ lại lí do trừ điểm và cố nhiên là không thể nào nhớ được, cuối cùng đành bịa ra một lí do tưởng tượng nào đó để lại bắt đầu một cuộc tranh cãi mới. Trong khi đó, những "nhân vật" chuyên làm ồn và thường xuyên gây gổ trong lớp không hiểu sao lại được điểm cao chót vót…

Đọc đến đây Quới Lương lại giật mình: "Chắc cô Trinh nói mình!". Tuy nhiên nó không khỏi mỉm cười khi đọc những nhận xét nhuốm vẻ khôi hài của cô chủ nhiệm về tình trạng mất trật tự lớp học trong những tuần đầu.

Dĩ nhiên sau đó lớp học đã dần dần đi vào nề nếp. Những ghi chép tiếp theo của cô Trinh đã xác nhận như vậy. Quới Lương cũng nhớ như vậy. Học sinh 8A4 sau này đã chăm ngoan hơn nhiều dưới sự dạy dỗ và uốn nắn của cô. Tất nhiên trừ một vài ngoại lệ, như mình với thằng Lâm chẳng hạn.

Ý nghĩ bất chợt đó khiến Quới Lương không buồn dò dẫm từng dòng nhật ký trên tay nữa. Nó giở thoăn thoắt, mắt lướt nhanh trên những con chữ xem có chỗ nào cô Trinh "nói xấu" nó hay không.

- Đây rồi! – Bàn tay Quới Lương khựng lại và nó bật kêu khẽ khi nhìn thấy tên mình trên giấy - Biết ngay mà! Dễ gì cô Trinh chịu "bỏ qua" một "nhân vật" như mình! Đôi lông mày Quới Lương nhíu lại và những dòng chữ đầu tiên đập vào mắt càng củng cố thêm những suy đoán trong lòng nó:

Ngày… tháng… năm…

Nghe Xuyến Chi báo lại, mình mới biết Quới Lương bỏ học cả tuần nay. Mình cứ tưởng Quới Lương chỉ nghỉ những tiết văn. Nghỉ học lâu như thế lại chẳng có lấy một tờ đơn xin phép của phụ huynh, lạ thật!

Quới Lương nhếch mép. Mình chuẩn bị lên "giá treo cổ" rồi đây!

Nhưng rốt cuộc chẳng có "giá treo cổ" nào cả. Càng đọc đôi mắt Quới Lương càng trố lên:

Mình hỏi cả lớp, nhưng chẳng ai biết tại sao Quới Lương nghỉ học. Em học yếu, nếu cứ bỏ bài vở như thế này, kì thi tới chắc chắn em sẽ gặp khó khăn. Ý nghĩ đó khiến mình cứ đâm lo. Chiều nay mình sẽ tới nhà em. Có thể em bị ốm…

Nhưng rồi cuối cùng cô đã không tới! Lúc đó cô chỉ nghĩ thế thôi! Lúc đó cô đang cao hứng…

Quới Lương không kịp nghĩ nốt những ý nghĩ trong đầu mình. Những dòng nhật ký tiếp theo đã kịp chứng minh là cô không cao hứng. Chiều hôm ấy cô đã tới thật. Không những tới cô còn gặp và nói chuyện với mẹ nó.

Mắt Quới Lương mỗi lúc một hoa lên. Những dòng chữ không ngừng nhảy múa dưới mắt nó và cứ sau mỗi điệu nhảy chúng lại hé lộ ra cho nó những bí mật mới, những bí mật mà dù giàu tưởng tượng đến mấy nó cũng không tài nào hình dung nổi. Thế ra cô không chỉ tới nhà nó một lần, mà nhiều lần. Và bất chấp tình trạng sức khoẻ kém cỏi của mình, cô đã bấm bụng mở lớp dạy thêm để kiếm tiền âm thầm giúp đỡ mẹ con nó. Cô không muốn nó phải nửa chừng bỏ học và mẹ nó phải buồn lo sầu héo. Trong khi đó, nó lại hùa theo thằng Lâm nói xấu cô, nói xấu chuyện dạy thêm của cô. Tệ hại hơn nữa, nó đã "đền ơn" cô bằng cách lẻn vào nhà đánh cắp toàn bộ những sổ sách quan trọng của cô như một tên lưu manh hạng bét.

Người run rẩy, Quới Lương cố cắn chặt môi để đè nén nỗi thổn thức đang dâng lên trong lòng. Nhưng Quới Lương chỉ kiềm chế được một lúc thôi. Đến khi đọc đoạn nhật ký sau đây thì nó oà lên khóc:

Nỗi lo ngại của mình cuối cùng đã xảy ra. Khi phòng giáo dục đề nghị các giáo viên văn lớp tám của các trường soạn đề thi học kì một đưa lên, mình đã bàn với cô Phương Mai và thầy Đăng Thường sẽ dựa vào chương trình học của tháng cuối để ra đề, hy vọng các em đều làm được. Không ngờ đến phút chót phòng giáo dục lại chọn đề của trường khác. Đề thi này oái oăm thay lại rơi đúng vào tuần lễ Quới Lương nghỉ học khiến mình lo đến không ngủ được. Quới Lương đang ở trong tình cảnh có thể bỏ ngang việc học bất kì lúc nào, nếu không làm bài được, mình sợ em sẽ chán nản. Mình lại được phân công chấm bài các lớp cô Phương Mai, cô Phương Mai chấm bài học sinh các lớp của mình. Với kiểu chấm chéo này, mình có muốn nâng đỡ Quới Lương một chút cũng chẳng biết làm sao. Chỉ hy vọng Quới Lương đừng nản chí và cố gắng vươn lên trong học kì hai…

Tiếng nức nở của Quới Lương khiến mẹ nó hấp tấp chạy lên:

- Gì thế con?

Quới Lương nói trớ:

- Con nhức đầu quá!

Vừa đáp nó vừa ôm đầu ra vẻ phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp.

- Đau đầu thì lấy thuốc mà uống? - Mẹ nó thở phào – Con trai gì mà hở một tý lại nhè ra!

Quới Lương dĩ nhiêm không phải đứa hay nhè, nhưng nó không muốn thanh minh. Chẳng thà để mẹ nghĩ như thế còn hơn để mẹ biết được những hành động sai trái của mình, những hành động mà nếu biết, chắc chắn mẹ sẽ không bao giờ tha thứ!

--------------------------------

Thật ra số học sinh lớp 8A4 được nhắc đến trong một số tập truyện Kính vạn hoa sau chỉ là 30, xem thêm "Giải thưởng lớn"

Chương 10 Sau vụ đó, Quới Lương nghỉ học mấy ngày liền. Nó sợ phải giáp mặt cô Trinh. Nó sợ phải gặp gỡ bạn bè. Dĩ nhiên đấy không phải là nỗi sợ bị mọi người phát giác ra hành vi sai quấy của mình. Cho đến lúc đó, Quới Lương vẫn chưa biết nó đã lọt vào "tầm ngắm" của Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh và ba đứa này đang bắt đầu vạch kế hoạch theo dõi nó.

Nỗi sợ của Quới Lương là nỗi sợ của kẻ trót làm điều xấu bây giờ không đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt những người quen thân, dù điều xấu đó chẳng ai hay biết. Nói chính xác hơn, đó là sự xấu hổ cộng lẫn với nỗi ân hận dày vò.

Quả thực, Quới Lương không thể nào ngờ cô Trinh có thể sẵn sàng làm tất cả vì một đứa học trò làng nhành, kém cỏi và hay gây mất trật tự trong lớp như mình. Hóa ra đằng sau những điểm số lạnh lùng, những lời phê nghiêm khắc trên mỗi bài làm và những câu quở trách đôi khi nặng nề trước lớp là một trái tim đầy yêu thương dành cho học trò. Tình yêu rộng lớn và lặng thầm thầy cô dành cho học trò đó, học trò ít khi nhìn thấy.

Quới Lương không những không nhìn thấy, lại còn nghi oan cho cô giáo của mình. Và đã tìm cách "trả đũa" một cách nông nổi và dại dột. Để bây giờ bứt rứt và hổ thẹn, nó không dám bén mảng đến trường. Mỗi buổi sáng, nó vẫn ôm cặp ra khỏi nhà cho mẹ khỏi nghi. Sau đó, dằn vặt và đau khổ, nó lang thang ngoài phố đến tận trưa, đầu loay hoay nghĩ cách chuộc lại lỗi lầm.

Đã mấy lần, Quới Lương định một mình lẻn vào nhà cô âm thầm đặt sổ sách mà mình đã lấy trộm vào chỗ cũ. Có lẽ đó là cách êm thấm nhất! Mừng rỡ vì bất ngờ tìm lại được sổ sách, hẳn cô Trinh sẽ chẳng bận tâm đến chuyện ai đã "đùa giỡn" với cô làm gì! Và nếu thằng Lâm không ngứa miệng nói ra, sẽ chẳng ai biết được mình là thủ phạm!

Kế hoạc độc đáo đó thoạt đầu có khiến mặt mày Quới Lương tươi lên đôi chút. Nhưng sua khi nghĩ tới nghĩ lui, nó lại xịu ngay xuống. Không được! Mình không thể hành động lén lút và hèn nhát như vậy được! Tốt nhất là đem toàn bộ sổ sách đến trả tận tay cô Trinh, thành khẩn thú tội trước cô và xin cô tha lỗi! Có như vậy họa may tâm hồn mình mới có thể thanh thản!

Nhưng mặc dù quyết tâm như vậy, Quới Lương vẫn không đủ dũng cảm thực hiện ý định của mình. Nó cứ lừng khà lừng khừng, dùng dằng dục dặc. Nhiều lần đã bỏ sổ sách của cô vô cặp và xách ra tới cửa rồi, nó bỗng đâm ra hoang mang lo lắng vu vơ, cuối cùng lại tiu nghỉu quay vào.

Cho đến chiều ngày thứ tư, tức là cái buổi chiều Quý ròm đột nhiên xuất hiện trước cửa tiệm tạp hóa của thằng Lâm, thì Quới Lương biết mình không thể trì hoãn hơn được nữa. Nó biết nếu nó cứ nấn ná, chắc chắn cô Trinh sẽ bắt tay vào soạn lại sổ sách mới và nếu điều đó xảy ra, sự thú tội muộn màng của nó sẽ giảm đi rất nhiều ý nghĩa. Vì vậy sau một hồi nhắm nghiền mắt và áp tay lên ngực để trấn tĩnh, Quới Lương đứng vụt dậy, khoác chiếc túi đã bỏ sẵn sổ sách của cô Trinh lên vai và tiến ra cửa bằng những bước chân hăm hở, dứt khoát.

Khi quẹo qua khúc ngoặt thứ ba thì Quới Lương nhìn thấy Lâm. Nó chưa kịp tránh mặt, Lâm đã oang oang:

- Quới Lương! Mày định đi đâu đấy?

Chẳng biết làm sao, Quới Lương đành dừng bước. Đợi Lâm đến gần, nó khịt mũi hỏi lại:

- Thế còn mày? Mày đi đâu đây?

Lâm cười hề hề:

- Tao đi tìm mày chứ đi đâu! Còn làm bộ hỏi!

Rồi không để Quới Lương hỏi tiếp, nó thu ngay nụ cười và hạ giọng:

- Tao tìm mày để báo một tin quan trọng!

- Gì thế? - Giọng Quới Lương hờ hững.

Lâm nuốt nước bọt:

- Có người đang theo dõi mày.

Quới Lương nheo mắt:

- Công an hả?

- Tao không đùa đâu! - Lâm nhăn mặt - Khi nãy thằng Quý ròm đến tìm tao để hỏi địa chỉ của mày!

- Kệ nó!

Quới Lương nhún vai và thản nhiên cất bước.

Thái độ thờ ơ của Quới Lương khiến Lâm há hốc miệng. Nó thò tay níu tay bạn:

- Gượm đã!

- Gì? - Quới Lương vẫn cộc lốc.

- Mày không sợ sao? - Lâm liếm môi - Tụi nó đang nghi mày!

- Không! - Giọng Quới Lương ráo hoảnh - Bây giờ thì tao không sợ gì cả!

Lâm không biết đã có nhiều thay đổi trong con người của Quới Lương. Thằng Quới Lương bây giờ không còn là thằng Quới Lương lúc trước. Vì vậy, nó giương mắt ếch:

- Mày trở nên bất cần từ bao giờ thế?

- Mày không cần biết!

Quới Lương lạnh lùng đáp và dợm chân định bước.

Đoán bạn mình đang buồn bực điều chi, Lâm nhanh chóng nghĩ kế. Quới Lương không buồn quan tâm đến Quý ròm nhưng chắc chắn nó quan tâm đến cô Trinh! Nghĩ vậy, Lâm nói:

- Từ hôm mày nghỉ học đến nay, cô Trinh dò hỏi quá trời!

Quả nhiên, Quới Lương bị câu nói của Lâm thu hút ngay. Nó dừng chân lại:

- Cô dò hỏi sao?

Lâm tặc lưỡi:

- Cô hỏi có em nào trong lớp nhặt được sổ sách cô đánh rơi không?

- Cô không bảo là cô bị mất trộm ư? - Quới Lương ngạc nhiên.

- Không! Cô chẳng nói gì về chuyện đó cả!

Như vậy là cô không muốn các học trò của mình nghi ngờ lẫn nhau! - Quới Lương bùi ngùi nghĩ - Cô muốn bảo vệ học trò của mình ngay cả khi học trò cố tình "chơi khăm" cô!

Lâm không đọc được những ý nghĩ trong đầu Quới Lương. Thầy thằng này gục đầu tự lự, nó lại hiểu theo cách của nó, bèn gật gù:

- Tao thấy cô Trinh chả coi chuyện mất trộm vừa rồi ra cái quái gì cả! Thậm chí cô chẳng buồn nhắc đến! Đòn "trả đũa" của mày xem như không tác dụng!

Quới Lương ngẩng đầu lên:

- Thế bây giờ phải làm sao?

Nó hỏi mà răng nghiến lại. Lâm nhìn thấy cái nghiến răng của bạn, nghĩ "Chắc nó "thù" cô Trinh lắm lắm!" và hí hửng đáp:

- Phải nghĩ ra cách "trả đũa" khác!

- Tao đã nghĩ ra cách rồi!

Quới Lương vừa nói vừa nhích chân bước tới.

- Cách gì vậy? - Lâm tò mò hỏi.

- Cách này nè!

Cùng lúc, trong khi Lâm chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nắm tay của Quới Lương đã tung thẳng vào ngực nó.

Cú đấm bất ngờ của Quới Lương khiến Lâm ngã chổng gọng. Nó nằm bẹp dưới đất, ngoác miệng chửi:

- Đồ khốn kiếp! Mày làm trò gì vậy?

Quới Lương không đáp, cũng không nhìn bạn. Nó lẳng lặng bỏ đi về phía đầu hẻm. Ở phía sau, tiếng thằng Lâm vẫn ông ổng đuổi theo:

- Đồ kẻ cắp! Tao sẽ kêu công an bắt mày!

Nhưng mặc cho Lâm nguyền rủa và hăm dọa, Quới Lương làm như không nghe thấy. Nó khẽ xốc chiếc túi trên vai rồi làm thinh cắm cúi đi thẳng.

Những diễn biến của cuộc gặp gỡ giữa Lâm và Quới Lương dĩ nhiên không lọt khỏi mắt của bọn Quý ròm. Bám theo Lâm tới lưng chừng hẻm, thoáng thấy Quới Lương từ trong xồng xộc đi ra, bọn Quý ròm lập tức chui ngay vào một ngách cụt bên đường, thò đầu dòm ra.

Đứng từ xa nên ba đứa không nghe rõ cuộc đối đáp giữa Lâm và Quới Lương. Tuy vậy, chúng vẫn nhận ra vẻ thờ ơ của Quới Lương đối với Lâm. Quới Lương có vẻ đang nôn nóng đi đâu đó và rõ ràng nó không muốn tiếp chuyện với thằng bạn chí thiết của mình.

- Lạ thật! - Tiểu Long quẹt mũi nhận xét - Trước nay hai đứa này gặp nhau bao giờ cũng như cá gặp nước, sao bữa nay trông có vẻ khang khác!

Quý ròm cũng gật gù:

- Hình như hai đứa đang hục hặc nhau chuyện gì!

Quý ròm vừa nói xong, Quới Lương đã nhanh chóng chứng minh liền. Cú ra đòn bất thần của nó khiến Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Cả ba cái miệng cùng sửng sốt:

- Sao vậy kìa?

Vừa thốt xong, cả ba vội ngồi thụp xuống. Từ phía trong, Quới Lương đang lầm lũi đi ra.

Cùng lúc đó, lời đe dọa đầy phẫn nộ của thằng Lâm "Đồ kẻ cắp! Tao sẽ kêu công an bắt mày!" đập vào tai ba đứa trẻ.

Quý ròm quay sang nhỏ Hạnh:

- Thế là rõ! Quới Lương đích thị là thủ phạm không sai!

Nhỏ Hạnh chớp chớp mắt và biểu lộ đồng tình bằng một cái gật đầu.

Tiểu Long nhấp nhổm:

- Vậy phải bám theo nó chứ?

Quý ròm đặt tay lên vai bạn:

- Ừ, tụi mình phải đón đường nó bắt nó đem sổ sách trả lại cho cô Trinh!

Thấy Quý ròm nhanh nhẩu tán thành đề nghị của mình, Tiểu Long khoái chí nhỏm người dậy, quên phắt bàn tay Quý ròm vẫn còn đặt trên vai mình. Bàn tay đó lập tức đè nó xuống:

- Đồ ngốc! Đợi cho thằng Lâm biến đi đã!

Sực nhận ra sự bộp chộp của mình, Tiểu Long ngọ ngoạy đầu cười lỏn lẻn. Và tất nhiên là nó không quên đưa tay quẹt quẹt mũi.

Thằng Lâm để cho bọn Quý ròm ngồi sốt cả ruột mới lếch thếch đi ra. Nó nhăn nhó bước, tay chốc chốc lại thò xuống xoa xoa nơi mông khiến ba kẻ đang theo dõi nó phải cố lắm mới khỏi phì cười.

Lâm vừa khuất dạng ngoài đầu hẻm, Quý ròm đã đứng vụt dậy:

- Tụi mình đi!

Không đợi giục đến lần thứ hai, Tiểu Long và nhỏ Hạnh lật đật phóng ra khỏi chỗ nấp hối hả chạy theo Quý ròm.

Ra tới đường, chưa đứa nào kịp hỏi, Quý ròm đã phất tay:

- Quẹo trái!

- Quẹo trái? - Giọng Tiểu Long ngập ngừng.

- Ừ! Khi nãy tao thấy thằng Quới Lương rẽ hướng này!

Tiểu Long vẫn chưa yên tâm:

- Nhỡ thằng Lâm cũng rẽ hướng này thì sao?

Lần này Quý ròm chưa kịp trả lời, nhỏ Hạnh đã mỉm cười lên tiếng:

- Yên chí! Hạnh đã nhìn thấy Lâm rẽ phải! Hơn nữa, chợ nằm bên phỉa, nếu Lâm rẽ trái làm sao về được nhà?

Nhỏ Hạnh giải thích mà y như chọc quê. Tiểu Long nhột nhạt quá chừng. Nó bặm môi chạy theo hai bạn, cố tưởng tượng đến bộ mặt méo xệch của Quý ròm và nhỏ Hạnh khi bất thần nhìn thấy chiếc áo trắng sọc đỏ của thằng Lâm đang nhởn nhơ phía trước.

Nhưng Tiểu Long chỉ hoài công. Hai đứa bạn nó xưa nay luôn liệu việc như thần. Đang đi, Quý ròm bỗng hô khẽ:

- Chậm lại!

Lúc này, Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng vừa phát hiện ra Quới Lương đang lùi lũi rảo bước phía trước, chiếc túi trên vai không ngừng đánh qua đánh lại.

Tiểu Long đánh mắt sang bạn:

- Phải tiến lên chặn đường nó chứ?

- Từ từ đã! - Quý ròm nhún vai - Chặn đường nó thì lúc nào chặn chả được!

Tiểu Long nhăn mặt:

- Chứ không chặn thì mình làm gì?

Quý ròm khoát tay, mắt vẫn không rời mục tiêu phía trước:

- Cứ âm thầm bám theo nó! Không hiểu sao tao thấy bộ tịch của thằng Quới Lương hôm nay rất khả nghi!

- Khả nghi?

- Ừ! - Quý ròm chép miệng - Trông nó có vẻ nôn nao! Dường như nó đang có âm mưu gì!

- Hạnh cũng thấy vậy! - Nhỏ Hạnh đột ngột chen lời. Một lần nữa nó lại đồng tình với nhận xét của Quý ròm.

Một khi Quý ròm và nhỏ Hạnh đều "thấy vậy", Tiểu Long biết mình khó lòng thấy khác. Và tự dung nó cũng đam ra nghi nghi. Ừ nhỉ, thằng Quới Lương này hôm nay đi đâu mà bổ nháo bổ nhào thế không biết! Bỗng một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Tiểu Long. Nó liền hớt hải kêu:

- Bỏ xừ rồi! Thằng Quới Lương đang trên đường đến nhà cô Trinh!

Tiếng kêu hốt hoảng của Tiểu Long khiến Quý ròm và nhỏ Hạnh giật bắn người. Cả hai lập tức đảo mắt nhìn quanh và khi nhận ra mình đang đứng ở đâu, đứa nào đứa nấy thoắt lộ vẻ hoang mang. Theo tình hình này, nếu Quới Lương tiếp tục đi thêm hai mươi mét rồi quẹo vào con hẻm bên trái, chắc chắn là nó đến nhà cô Trinh.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, nhỏ Hạnh nhíu mày lẩm bẩm:

- Ừ, có thể lắm!

- Lạ thật! - Quý ròm gãi cổ - Nó đến nhà cô Trinh làm gì trong khi mấy ngày nay nó tìm đủ mọi cách để tránh mặt cô?

Nhỏ Hạnh lúc lắc mái tóc:

- Làm sao mình biết được! Nhưng cứ đợi xem Quới Lương có quẹo vào hẻm nhà cô không đã!

Quới Lương chẳng để bọn Quý ròm "đợi" lâu. Nhỏ Hạnh vừa nói xong, Tiểu Long quýnh quáng chỉ tay ra phía trước:

- Nhìn kìa!

Thoắt một cái, Tiểu Long chưa kịp buông tay xuống, Quới Lương đã biến mất vào trong hẻm.

- Quả là nó đến nhà cô Trinh thật!

Quý ròm ngỡ ngàng thốt lên và vội vã xoay mình nôn nóng đuổi theo.

Cô Trinh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Quới Lương xuất hiện trước cửa.

- Vào đây em! - Giọng cô dịu dàng.

Quới Lương rụt rè bước vào, tay vẫn ôm khư khư chiếc túi trước ngực.

Cô Trinh chỉ chiếc ghế dài tụi học trò học thêm vẫn ngồi:

- Em ngồi đi! - Rồi thấy Quới Lương có vẻ lúng túng, cô mỉm cười thân thiện - Em đến thăm cô phải không?

Quới Lương vẫn đứng cạnh bàn, miệng khô đắng. Trên đường đến đây nó hăm hở bao nhiêu thì khi đứng trước mặt cô giáo nó đâm luống cuống bấy nhiêu. Nghe cô hỏi, nó tự dưng bấn loạn và ngớ ngẩn đáp:

- Dạ, không ạ!

Cô Trinh cố nén cười:

- Thế em đến tìm cô có chuyện gì không?

Cho đến lúc đó, cô vẫn chưa hiểu điều gì đã thúc đẩy Quới Lương đến tìm cô. Hay là mẹ Quới Lương đã nói tất cả mọi chuyện với con mình? Ý nghĩ đó khiến cô đột nhiên lo lắng. Đến khi Quới Lương ấp úng nói "Em đem những cái này đến trả cho cô!" và ngập ngừng cho tay vào túi xách thì cô tin rằng mình đã đoán không sai: Rõ ràng Quới Lương không muốn nhận bất cứ một khoản tiền giúp đỡ nào!

Cô Trinh nghe tim mình đập thình thịch. Nhưng khi Quới Lương rút tay ra thì nỗi lo âu của cô lập tức biến thành sửng sốt. Trước mặt cô không phải tiền mà là những sổ sách quen thuộc đã bị mất trộm trước đây.

- Thế ra...

Cô chỉ thốt hai tiếng rồi ngưng bặt, mặt ngẩn ra.

- Thưa cô, chính em... - Giọng Quới Lương sụt sịt, phải thu hết can đảm nó mới có thể nói tiếp - Chính em đã lấy cắp sổ sách của cô!

Cô Trinh nhắm mắt lại cho nỗi bàng hoàng qua đi. Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy những giọt lệ lăn tròn trên gò má đứa học trò trước mặt. Cô nói:

- Cô cảm ơn em! Cảm ơn em vì em đã quay lại!

Giọng Quới Lương nghẹn ngào:

- Em đã có lỗi với cô!

Cô Trinh nhìn ra cửa, cô không biết bọn Quý ròm đang nấp bên ngoài, và nói:

- Ai lại chẳng một lần phạm lỗi! Điều quan trọng là biết sửa chữa lỗi lầm!

Sự bao dung của cô giáo càng khiến Quới Lương thêm xót xa. Nó thút thít:

- Thưa cô, em xứng đáng nhận hình phạt...

- Phạt ư! - Cô Trinh mỉm cười đặt tay lên vai đứa học trò nhỏ - Được rồi, cô sẽ phạt em! Bắt đầu từ tuần sau cô phạt em bằng cách bắt em mỗi tuần hai buổi ôm tập đến học thêm với cô, em chịu không?

Hai đứa con nhỏ của cô Trinh ngồi học bài đằng góc nhà nãy giờ vẫn tò mò lấm lét liếc về phía mẹ. Quới Lương nhìn thấy hai đứa bé ngay từ khi mới bước vào nhà nhưng lúc này nó chẳng màng xấu hổ. Hai tay run run cầm lấy tay cô giáo, nó mặc cho tiếng khóc vỡ òa và nức nở kêu lên:

- Cô!

Quới Lương chỉ đủ sức thốt lên một tiếng. Một tiếng thôi. Tiếng "cô" bình thường ngày ngày vẫn gọi nhưng chưa bao giờ nó hiểu nghĩa là chi...

Ở bên ngoài, Tiểu Long mừng rỡ huých vai Quý ròm:

- Hình như thằng Quới Lương tự động đem trả sổ sách cho cô!

- Tao thấy rồi!

Tiểu Long vẫn chưa thỏa mãn. Nó lại cựa quậy:

- Thằng Quới Lương còn khóc nữa!

- Ừ.

- Sao thế hở mày?

- Ai mà biết!

Lối trả lời phát chán của Quý ròm làm Tiểu Long cụt hứng. Nó quay sang nhỏ Hạnh:

- Sao thế hở Hạnh?

- Sao chuyện gì?

- Sao thằng Quới Lương tự nhiên lại tìm đến nhận lỗi với cô? Lại còn khóc nữa!

Câu hỏi của Tiểu Long khó quá xá quà xa! Có tài thánh nhỏ Hạnh mới biết điều gì đã biến đổi tâm tính thằng Quới Lương như vậy! Nó ậm à ậm ừ một hồi rồi ấp úng đáp:

- Ai mà chả vậy! Thầy cô dạy dỗ và yêu thương mình chẳng khác nào cha mẹ, nếu mình làm điều quấy thì có lúc mình cũng sẽ hối hận như Quới Lương thôi!

Khi trả lời Tiểu Long như vậy, nhỏ Hạnh nghĩ là mình nói quấy quá cho xong. Nó không biết những lời nó nói đơn giản, dễ hiểu và chính xác biết bao!