Chương 8: Chương 8

Lên lầu, Thường Thanh mở cánh cửa đang đóng chặt ra, Trì Dã vẫn còn rướn cổ gọi, tiếc là dưới lầu đang loạn cào cào cả lên, tiếng la như mèo kêu của cậu dường như biến mất giữa không trung. Thường Thanh thấy may mắn vì nhà mình mua ít chậu hoa, chứ nếu không đập vô đầu anh cảnh sát nào thì chủ tịch Thường sẽ dính tội giam cầm người trái phép rồi bị đưa đi ấy chứ.

“Tiểu Dã à, qua đây! Ngoài cửa gió lớn, cẩn thận bị cảm!” Trì Dã nghe được tiếng anh ta thì thấy cả người lạnh run, vội vàng đứng cách cửa sổ thật xa.

Chủ tịch Thường vui vẻ mở miệng bắt chuyện với Trì Dã khiến nhóc con càng run hơn.

Không có thời gian tán dóc với cậu, Thường Thanh móc ra một xấp tiền từ tủ âm tường, thấy trên người nhóc con không có chỗ đút liền nhét thẳng vào quần trong.

“Cậu ở chỗ anh Thường lâu, cũng ngột ngạt lắm rồi nhỉ. Thích đi đâu chơi thì đi đi!”

Nhóc con liền ngẩn người, sau đó kiên định ngồi trên sô pha: “Không! Tôi không đi đâu cả!”

Thường Thanh cúi người cẩn thận hỏi: “Sao thế? Luyến tiếc anh Thường của cậu à?”

Trì Dã chớp đôi mắt to đáp: “Tôi mà đi thì lát nữa anh Bạch Uy sẽ không tìm được tôi.”

Thường Thanh phát hiện nãy giờ mình vẫn bị nghẹn, không thở được, bèn thầm mắng “đệt”!

“Không đi? Chờ anh Bạch của cậu tới rồi hỏi giữa chúng ta xảy ra chuyện gì? Rồi để tôi nói với y cậu lên giường với tôi hả?”

Con ngươi Trì Dã co lại, trong đôi mắt to tràn đầy tuyệt vọng.

“Yên tâm, cậu không nói, tôi cũng lười nhắc mấy chuyện chả ra gì này với họ Bạch. Hơn nữa anh Bạch của cậu giống như chó săn châu Phi vậy, mũi thính lắm! Nhanh đi đi! Đừng có bám dính như vậy!” Nói đoạn, anh ta kéo nhóc con ra khỏi công ty từ cửa sau.

Quẳng nhóc con xuống đường xong, Thường Thanh lái xe rẽ vào một con phố rồi dừng lại. Anh ta xuống xe, tựa người nhìn tên ngốc kia.

Giờ, vẻ mặt nhóc con mờ mịt, ngó đông ngó tây trên đường! Thường Thanh muốn hút thuốc nhưng bỗng nhớ tới mình đang cai, đành cắn cắn ngón tay.

Đây cũng chẳng phải lần đầu anh ta trốn trong góc nhìn Trì Dã.

Bốn năm trước, khi lần đầu tiên thấy Trì Dã, trái tim đã đập bình bịch, những ngày sau đó chỉ có thể dùng từ ‘mất hồn mất vía’ để hình dung.

Khoảng thời gian đó là lúc anh ta gian khổ xây dựng sự nghiệp, kêu cha gọi mẹ lên ngân hàng xin vay để quay vòng công trình. Ngoại trừ xã giao, anh ta không hề ăn chơi đàng điếm, chỉ có một niềm yêu thích duy nhất, đó là chạy đến trường Trì Dã lén nhìn tiểu công tử!

Lúc tiểu Dã tan học, cơ bản đều đi cùng bạn về nhà.

Con đường về nhà kia rất đẹp, mùa thu lá rụng, mùa đông hoa tuyết. Tiểu Dã và bạn học đều mặc đồng phục thuần trắng đi phía trường, cậu còn thường nhe răng cười với bạn học bên cạnh, và nói “Em về nhé!”. Đồng chí Thường phía sau thấy cảnh này toàn đụng cột điện thôi.

Có đôi khi Thường Thanh cũng nghiệm thấy mình hơi dâm loạn, nhưng các lão gia không dâm loạn còn gọi là lão gia sao? Mình không xem AV, chỉ thường rình coi con cháu cán bộ cao cấp thôi mà, dù ở quốc gia nào cũng không phạm pháp hết.

Thời gian đó, Thường Thanh đã lập mục tiêu cho đời mình — kiếm thật nhiều tiền, hung hăng thao Trì Dã!

Ngay sáng hôm nay, anh ta còn cảm thấy cuộc sống của mình đã trọn vẹn, nhưng một thằng con ông cháu cha đã đánh mình về nguyên hình!

Kỳ thực sau này Thường Thanh mới phát hiện, người hôn Trì Dã dưới giàn nho chính là cậu bạn cùng giẫm lá rụng, đạp hoa tuyết với tiểu công tử lúc cấp 3 — Bạch Uy.

Bốn năm trước, mình đứng phía sau hai đứa nhỏ vô tư, mắt nhìn đến nghiện.

Bốn năm sau, mình lại phun miếng thịt mỡ đã đến miệng ra, giống như thằng ngốc đứng nhìn người ta gương vỡ lại lành.

Cắn mạnh ngón tay, chủ tịch Thường tự nhắc nhở mình đừng nóng vội, còn nhiều thời gian mà, giờ không phải lúc xung đột chính diện với họ Bạch.

Chỉ chốc lát, di động của anh ta đổ chuông, móc ra nhìn, là thư ký gọi.

“Chủ tịch Thường, người vừa nãy đã quay lại công ty, y còn dẫn đội trưởng Lưu bên đội cảnh sát tới, ngài xem…”

Thường Thanh nghĩ chút rồi đáp: “Kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, cứ nói là không liên lạc được với tôi!”

Lúc này, Trì Dã chậm chạp đi dọc theo đường cái, còn Thường Thanh không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Lại một mùa thu, chỉ là lúc này trên con phố lá rụng đầy không có Bạch Uy.

Thường Thanh lắng nghe tiếng chân đạp lên lá rụng giòn tan, giẫm theo vết chân Trì Dã, sung sướng theo phía sau, tựa như cả con phố chỉ có hai người một trước một sau mà thôi.

Nghĩ đến thằng nhóc Bạch Uy kia giờ đang như lửa đốt đít, anh ta lại cảm thấy vô cùng thoả mãn!

Đi tiếp đi tiếp, đi đến một khu biệt thự cao cấp, chút ôn nhu lặng lẽ nổi lên này cũng bị đánh tan.

Phía trước, cách đó không xa, chính là nhà thị trưởng đương nhiệm Bạch Cẩm Tùng — cha Bạch Uy.

Trì Dã tới trước cửa Bạch gia thì dừng lại, tựa lưng vào một gốc cây ngẩn người.

Chủ tịch Thường đoán chắc chắn đây không phải lần đầu tiên cậu tới Bạch gia sau khi nhà gặp chuyện, nói vậy là đụng đinh mềm liền không chịu chủ động tới cửa nữa rồi.

Gần 4 giờ, cuối cùng Bạch Uy cũng trở lại, thấy người mình khổ sở tìm kiếm cả ngày đang đứng trước cửa, y thực sự kinh hỉ vô cùng, vội bước lên ôm nhóc con vào lòng.

Thường Thanh không có hứng thú với tiết mục lâu ngày gặp lại, liền trừng Bạch Uy một cách tàn bạo rồi xoay người lái xe đi mất.

Làm người khó tránh khỏi có lúc gặp chuyện phiền muộn, Thường Thanh đương nhiên tự có cách điều hoà.

Anh ta không quay về công ty mà ra ngoại ô thành phố.

Sự phồn vinh nơi thành phố này cũng không lan đến vùng ven đô. Nhà trệt thấp bé cũ nát xếp nhau san sát, mùi than đá và mùi nhà vệ sinh trộn vào nhau, xộc thẳng vào mũi.

Thường Thanh hít sâu vài cái, cả người liền thấy thư giãn. Anh ta đã ngửi mùi này suốt 20 năm, dù có nhắm mắt lại, lần sờ theo những con đường nhỏ đan xen cũng không sợ lạc đường.

Đi tới trước một cánh cửa sắt rỉ sét loang lổ, Thường Thanh móc chìa khoá ra, mở cửa. Băng qua một cái sân nhỏ chưa tới ba mét vuông, đẩy cửa phòng ra, liền thấy xung quanh tối đi không ít.

Anh ta cũng không bật đèn mà ngồi trên chiếc ghế rách cạnh giường đất, mở radio; giọng nói khàn khàn vang lên kể về 《 Loạn thế kiêu hùng 》.

Truyện về Trương Tác Lâm từng là cái chủ tịch Thường thích nghe nhất, mỗi lần nghe đều thấy nhiệt huyết sôi trào, suy nghĩ miên man.

Xuất thân thấp hèn thì sao? Vẫn trở thành bá chủ một phương đấy thôi! Chỉ là khi đó, trong mắt người khác, lý tưởng của anh ta thật mơ mộng hão huyền.

Mẹ Thường luôn thở dài: “Nếu con có thể phát tài thì lợn mẹ cũng bay được mất! Nhanh tìm một cô gái tốt rồi kết hôn đi!”

Giờ Thường Thanh trở thành một phú ông lớn, lợn mẹ vẫn đi trên mặt đất đấy thôi. Nhưng mẹ Thường lại không thấy được, năm năm trước bệnh tim của bà tái phát, chẳng nói gì được đã đi luôn.

Thường Thanh từ nhỏ đã không có cha, là một mình bà nuôi lớn anh, tiếc rằng bà lại không có phúc hưởng lộc của con.

Anh ta mua lại ngôi nhà cũ nát này chẳng vì điều gì khác ngoài lưu cho mình một nơi để tưởng niệm. Ngồi trong phòng, cảm giác như mẹ đang vừa sàng than, vừa nói dông dài chuyện cải trắng lại tăng giá.

Chuột trên nóc nhà vẫn chạy tới chạy lui.

Bác gái Dương sát vách bắt đầu xào rau, tiếng muôi va vào chảo keng keng. Bà có ba căn nhà đều cho thuê nên cũng xem như là hộ giàu có trong xóm. Mỗi lần mùi thịt bò hầm củ cải nhà bà ấy bay qua, mình lại thấy đói vô cùng, vừa ngửi mùi thịt và nuốt nước bọt, vừa ăn dưa chua mẹ làm.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã không còn sớm, lát còn phải đi xã giao với một khách hàng nữa. Bữa này ăn gì nhỉ? Bào ngư gì đó đã chán ngấy rồi, dược thiện cũng không tệ lắm…

Lúc ra khỏi nhà, nỗi buồn lòng trên tình trường sớm đã bị cảm giác thành công làm tiêu tan. Chủ tịch Thường lại phấn chấn tinh thần!

Họ Bạch, mày là cái rắm ý! Bố đây chính là một kẻ kiểu hùng thời nay, để xem ông nội ta trừng trị mày thế nào!