Chương 50: Chương 50

Đích thực đã xảy ra chuyện, mấy ngày Bạch Uy ra ngoài, trên báo ồ ạt xuất hiện tin lá cải về công tử nhà thị trưởng.

Chẳng biết là ai chụp được cảnh Bạch Uy và Thường Thanh thân mật trong thang máy công ty. Cũng chả quá trớn lắm, chính là miệng đối miệng mà thôi, nhưng hai người đều có thể đứng thẳng đi lại, thật không nhìn ra ai thiếu dưỡng khí tới mức cần hô hấp nhân tạo!

Vốn toà báo địa phương cũng không dám đưa tin về xì căng đan nhà sếp, nhưng trên internet đã truyền đi xôn xao, các toà báo lớn trong tỉnh cũng không chút khách khí đăng bức ảnh này kèm bình luận. Báo địa phương vì thế mà cũng bắt đầu rục rịch.

Lời đồn quý công tử đoạn bối (brokeback, lấy từ Brockback mountain, ý chỉ đồng tính luyến ái) cứ như diều gặp gió, bay tận chín tầng mây.

Trong lòng Bạch Uy không khỏi trầm xuống, tuy đã bị người trong nhà biết, nhưng phơi bày tính hướng của mình ra trước mặt thiên hạ, không thể nghi ngờ chính là đẩy cha mình lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Giọng Thường Thanh rất bình tĩnh: “Đừng nghĩ nhiều, có tôi mà! Cậu ở đó một khoảng thời gian đi, mấy chuyện bát quái linh tinh này chả mấy chốc là tiêu tan ấy mà.”

Bạch Uy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không được, vậy còn anh?”

“Tôi? Tôi sợ cái gì? Lão già tôi không sợ kẻ khác khua môi múa mép. Hơn nữa giờ người ngoài có khi còn hâm mộ tôi có bản lĩnh ấy chứ! Cho dù làm đồng tính cũng là thượng đẳng, kéo cậu xuất quỹ (come out), không tính là mất mặt!”

Bạch Uy bị chọc đến muốn mắng anh ta hai câu nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống. Thường Thanh là như vậy đó, bất kể làm gì, mình luôn trách cứ anh ta, mà lại thường quên mất phía sau lời cợt nhả ấy, anh ta đã phải chịu bao nhiêu áp lực.

“Tôi không trốn, phải đối mặt, chúng ta cùng nhau đối mặt. Không cần anh làm khiên thịt.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu rồi vang lên âm thanh nhẹ nhàng: “Cậu cũng đừng rước thêm phiền phức, giờ hiện thân ngược lại hơi vội. Yên tâm ở lại đó đi! Đừng nghĩ nghiêm trọng vậy!”

Bạch Uy đi tới căn nhà cũ kia, nghe radio ba ngày, rồi đực người nhìn tờ báo mới mua. Góc độ chụp không tệ, POSE mình ngậm môi Thường Thanh rất có mỹ cảm.

Ở đây thế này cũng không phải cách, thật sự không nhịn nổi, y lại gọi cho lão Thường. Nhưng điện thoại đầu kia vẫn ở trong tình trạng tắt máy.

Nghĩ một chút, có thể là sợ đám phóng viên làm phiền nên mới tắt điện thoại. Vì thế y lại gọi tới phòng giám đốc ở công ty, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Bạch Uy đứng ngồi không yên, quyết định tự mình quay về công ty xem thế nào.

Tới cổng công ty, Bạch Uy trợn tròn mắt. Trước cổng công ty, có một đống công nhân đang dọn đồ, bảng tên công ty cũng bị gỡ xuống.

Trong lúc mù mờ, Bạch Uy liếc thấy thư ký của mình liền kéo thư ký đang dọn hộp.

“Các người đang làm gì vậy!”

Thư thấy Bạch công tử liền trừng lớn mắt: “Tổng giám đốc Bạch, hai ngày nay anh đi đâu? Chúng tôi cũng không liên lạc được với anh! Tổng giám đốc Thường không nói với anh à? Công ty bị bán đấu giá rồi!”

Bạch Uy như bị điểm huyệt, đứng ngây tại chỗ: “Vì sao? Ai bán?”

Thư ký cũng cân nhắc rồi mới dè dặt đáp: “Là tổng giám đốc Thường, anh ấy nói tương lai của công ty không lạc quan lắm, cho nên hôm qua đã lên hội đấu giá, bán công ty với giá thấp rồi!”

Máu Bạch Uy như đông lại, y cứng ngắc hỏi: “Những người khác đâu?”

“Không biết, nếu ngài muốn phí thôi việc thì có thể đến phòng kế toán, ở đó có người chuyên phụ trách…”

Lời kế tiếp, Bạch Uy đã nghe không vào. Y chạy vào công ty, lên thẳng tầng chót.

Thế nhưng trong phòng đã trống không, còn lại trong tủ áo, đều là quần áo của y, toàn bộ gian phòng không có lấy một dấu vết của Thường Thanh.

Nhìn đến cảnh này, Bạch Uy đã hiểu toàn bộ. Rốt cuộc báo ứng cũng rơi xuống đầu mình.

Bạch Uy như đã đánh mất hồn phách vừa đi ra khỏi thang máy, một đám phóng viên đã ồ ạt lao tới.

“Ngài Bạch, ngài có giải thích gì với sự kiện ‘cửa thang máy’ không?”

“Hôm qua, trên hội đấu giá, chủ tịch Thường đã bán tập đoàn với giá thấp, điều này có ẩn tình gì không?”

“Ngài giống như không biết những biến động của công ty, lẽ nào ngài Thường không trao đổi trước với ngài?”

“Xã hội bây giờ xem như rất khoan dung với đồng tính luyến ái, ngài có hứng thú tham gia tiết mục nói chuyện không…”

Đèn flash không ngừng loé lên ánh sáng chói mắt, tiếng huyên náo cũng bị đầu óc hỗn độn biến thành tiếng đùng đoàng.

Trong đầu Bạch Uy không ngừng lặp đi lặp lại một ý nghĩ — lần này Thường Thanh thật sự hạ quyết tâm chia tay!

Ngay khi Bạch Uy bị đám phóng viên vây quanh, Thường Thanh lại xuất hiện ở sân bay. Mùa đông, đến mấy chỗ ấm áp để nghỉ ngơi rất tốt với thân thể.

Ông Vương đã được anh ta bố trí ổn thoả cho chuyên gia chăm sóc. Những sóng gió thời gian này khiến ông không thể kiên trì ở lại căn nhà cũ, chỉ sợ mình kéo chân con trẻ.

Trước khi đi, ông kéo tay Thường Thanh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn thấm thía nói: “Con à, cho dù làm gì cũng phải đúng với lòng mình, đừng để đến già vẫn lưu lại niệm tưởng, không nhắm được mắt!”

Thường Thanh nói rằng mình không có gì tiếc nuối cả.

Người đến trung niên nên sống bình thản chút. Không có thời gian xông pha anh dũng tình rồi yêu với kẻ không có đầu óc. Giữa đàn ông với nhau vốn chính là chơi và đùa, mấy ai có thể thật sự cùng nhau vượt qua nửa đời người?

Bạch Uy còn trẻ, có, chính là bản lĩnh. Hôm qua y có thể vì Trì Dã không tiếc cả mạng sống, hôm nay có thể vì lão Thường tán gia bại sản, còn ngày mai thì sao? Lão Thường cảm thấy mình có chút thua không dậy nổi.

Anh ta muốn rút lui, rời xa khỏi tình dục điên cuồng, sống cuộc sống của một ông chú trung niên hủ bại bình thường.

Trước mua một căn nhà ở Hải Nam, mở một cửa hàng, khi rỗi rãi thì đi liệu lý, đương nhiên còn phải kiếm một hai người tình, điều kiện chỉ có một — ngực lớn não nhỏ.

Vừa nghĩ vậy, con đường phía trước thật xán lạn, dường như gió biển cây dừa đã xuất hiện trước mặt vậy. Trong lúc chờ máy bay, Thường Thanh móc di động ra, nhàn nhã vô sự xem TV trên di động.

Vừa bật máy đã thấy có hơn mười tin nhắn, tất cả đều của Bạch Uy. Thường Thanh mặt không đổi sắc xoá hết.

Đối với sự chấp nhất của người nào đó, kỳ thực giống đạo lý nghiện thuốc thôi. Chỉ cần bạn bền lòng, nhất định có thể cai được.

Di động chỉ có thể thu được mấy đài địa phương. Lão Thường điều chỉnh, muốn coi dự báo thời tiết một chút, nhưng lúc chuyển đến đài địa phương, đột nhiên thấy được bóng Bạch Uy.

Hiệu suất của phóng viên đài địa phương cũng thật cao, buổi sáng máy ảnh quay xong, tin tức buổi trưa đã phát luôn rồi. Thường Thanh bất giác ngừng lại, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch Uy trong di động. Sau đó dường như Bạch Uy chú ý tới ống kính nhắm ngay vào mình, liền nhìn chằm chằm ống kính như có điều chi suy nghĩ, phảng phất như xuyên qua màn hình di động, y thấy được lão Thường.

“Tôi chỉ muốn nói với người kia, anh muốn đi, tôi không ngăn cản anh. Vết thương chưa lành hẳn đâu, đừng quên uống thuốc đấy. Ngoài ra gần đây đừng ăn tham hay uống rượu, đối với vết thương, không tốt…” Bạch Uy không để ý chuyện khác, chỉ dong dài trước ống kính.

Lão Thường chua xót giật nảy, mịa nó quay phim ngôn tình à? Thật không sợ bẽ mặt trước phụ lão hương thân sao. Đúng lúc này, di động đột nhiên đổ chuông.

Cúi đầu nhìn, là số Bạch Uy.