Hai mắt Hàn Phong trợn tròn, "Không phải không có cơ hội cài đặt máy nghe lén sao? Các anh làm thế nào được?" "Mời cao thủ làm đó, việc này rất khó nói, cậu nhìn xem sẽ biết."
Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng ta cùng đi. Lâm Phàm đã liên tục nghe lén hơn 30 tiếng rồi, Lý Hưởng nhanh đi thay ca."
Cao ốc đối diện phòng làm việc của Đinh Nhất Tiếu, Hàn Phong nhẹ nhàng xốc một góc rèm cửa lên, nhìn thấy Đinh Nhất Tiếu đang cùng người nào đó nói chuyện, Trương Nghệ đè xuống một cái nút, nói: "Các anh nghe này."
Trong điện thoại lập tức truyền đến đối thoại của Đinh Nhất Tiếu và người nọ, "Ba giờ chiều mai mở phiên tòa, anh phải mang phần văn kiện này theo, đến lúc đó, tôi sẽ bảo thẩm phán nói không với hắn."
"Đinh luật sư, cám ơn nhé, thật sự rất cảm ơn anh. . ."
Trương Nghệ đứng bên cạnh Hàn Phong, từ khe hở bức màn chỉ cho Hàn Phong nhìn xem: "Ngay mặt trên cửa sổ của bọn họ, chúng tôi đã cài một máy thu âm."
"Không sợ thiết bị giám thị phát hiện sao?"
"Ban đêm chúng tôi từ tầng trên treo ngược xuống, mà máy thu âm kia chế tạo hình sợi, cùng cao su viền quanh cửa sổ giống nhau như đúc, nơi đó là điểm mù của thiết bị giám thị."
"Hiệu quả thế nào tốt như vậy?"
"Người ta nói trong phòng phát ra sóng âm khiến cho cửa sổ chấn động, bị máy thu âm bắt được; Trong khe tường có hai cây đồng nhỏ bằng sợi tóc, trực tiếp nhận tiếp xúc đến mặt trên miếng gạch men nào đó, miếng gạch men đó được chúng tôi thay đổi, đó là một máy khuếch đại, bên này chúng ta có thể thu được tín hiệu; thông qua máy tính xử lý kỹ thuật, lọc ra tạp âm như tiếng xe chạy và không khí lưu động, sẽ có được hiệu quả thế này."
"Đã cài đặt bao lâu rồi?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Hai ngày."
Hàn Phong lập tức nói: "Mở ra nghe một chút, tôi muốn nghe. . . Ghi âm sau khi hắn kéo màn cửa!"
Trương Nghệ cười nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị tốt, chồng đĩa này đã được chọn lọc chuyên môn ra, chúng tôi cảm thấy những đối thoại ghi âm này khả nghi."
Hàn Phong nghe xong ba lượt, nói: "Đinh Nhất Tiếu đều nói chuyện một mình?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tin rằng đó là cùng A Bát trao đổi, nhưng cứ nghe như vậy, sẽ không nghe ra bí mật gì."
Hàn Phong nói: "Đinh Nhất Tiếu năm lần nhắc tới Tứ Hợp Viện, các anh nghĩ đó là nơi nào?"
Trương Nghệ nói: "Không biết, tôi chưa từng nghe đến tòa nhà nào là Tứ Hợp Viện, mà bến tàu hắn nhắc tớ, thành phố này lại có đến 16 cái, bến tàu chỉ vận chuyển trọng tải 10 vạn tấn thì có 5, lượng xuất nhập khẩu tương đối kinh người, không có khả năng thăm dò từng container."
Lãnh Kính Hàn nói: "Trong nội dung nói chuyện của bọn họ có rất nhiều nội dung mịt mờ, người ngoài căn bản nghe không hiểu. Bất quá từ tính chất trò chuyện đến xem, bọn họ đúng là đang tiến hành hoạt động bị mật nào đó."
Hàn Phong nói: "Vậy có thể bắt hắn rồi đó!"
Lãnh Kính Hàn cười khổ nói: "Không thể, chứng cứ của chúng ta vẫn chưa thể chứng minh cái gì, hơn nữa, bản thân Đinh Nhất Tiếu học pháp luật, chúng ta bắt hắn, hắn còn có thể trở lại khiếu cáo chúng ta."
Hàn Phong khịt mũi khó chịu: "Nói như vậy, hắn phải làm ra sự tình gì đó nữa mới có thể bắt hắn?"
Lúc này, Lý Hưởng đi tới nói: "Lâm Phàm đi rồi, chúng tôi đã bàn giao xong. Có đầu mối gì?"
Trương Nghệ mới vừa há mồm, đột nhiên lại không nói nữa, lấy di động ra, nhận một cuộc điện thoại: "Alo, là tôi. Cái gì! Tốt, tôi lập tức tới!"
Trương Nghệ thu dây, nói: "Tên điên kia, đã tìm được rồi. Tôi phải lập tức chạy qua đó."
Hàn Phong nói: "Đi, đi xem."
Lãnh Kính Hàn nói: "Đang bắt con tin sao?"
Trương Nghệ gật đầu. Lý Hưởng đuổi tới cửa, lẩm bẩm nói: "Lại không có phần cho tôi rồi."
Trương Nghệ ba bước thành hai, bay nhanh xuống dưới lầu phóng đi, Hàn Phong ở phía sau hô: "Chậm một chút! Tôi theo không kịp!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu cố bám sát, hiện tại không phải lúc đùa, nhanh lên chút."
"Anh Lãnh, tìm được người điên liên quan gì đến Trương Nghệ mà anh ấy liều mạng như vậy?"
"Cậu chưa nghe nói sao, người điên nọ đã bắt cóc con tin, cái này cùng Trương Nghệ có liên quan. Cậu ta không chỉ tinh thông cơ giới, mà còn là chuyên gia đàm phán có tư chất hợp pháp đầu tiên nhóm tôi thu nhận được, cũng là chuyên gia đàm phám cấp cao nhất của thành phố ta."
Hàn Phong làm một biểu cảm khoa trương "A" một tiếng. Ba người lên xe, xe cảnh sát gào rú phóng đi.
Tiểu khu Linh Hà, còi xe cảnh sát hú vang, đèn cảnh sát lập lòe, khi Hàn Phong bọn họ chạy tới đó, tiểu khu đã bị bao vây trong ba tầng xe cảnh sát đến nước cũng không ngấm qua được. Tuyến phong tỏa kéo dài đến ba con phố, cảnh sát đạn đã lên nòng đề phòng cao độ. Hàn Phong kinh thán: "Oa! Đánh giặc à!"
Sau khi kiểm tra đối chiếu giấy tờ, ba người mới được cho thông qua, một đại hán khôi ngô toàn thân trang bị đặc công hướng Lãnh Kính Hàn cúi chào, người nọ là đội viên đặc công Hướng Thiên Tề. Bên cạnh gã là phó cục trưởng cục cảnh sát Lưu Vân Thanh, đó cũng là người quen cũ của Lãnh Kính Hàn, ông ta chỉ hướng mọi người làm động tác chào hỏi, mượn bộ đàm truyền lệnh xuống.
Lãnh Kính Hàn đưa tay cùng Hướng Thiên Tề bắt tay, cũng tự giới thiệu nói: "Trưởng phòng trinh sát hình sự Lãnh Kính Hàn."
Hướng Thiên Tề bước lên phía trước cùng Lãnh Kính Hàn bắt tay, "Nguyên lai là Lãnh trưởng phòng, nghe danh đã lâu."
Trương Nghệ nói: "Mấy anh đừng nói nhiều nữa, lập tức cho tôi quần áo để thay."
Hướng Thiên Tề lập tức ra lệnh cho một chàng trai: "Tiểu Ngô, chuẩn bị quần áo."
Hàn Phong trêu chọc: "Đàm phán còn thay quần áo nha."
Lãnh Kính Hàn nói: "Đàm phán cần làm cho tâm tình người ta bình tĩnh, chọn người làm chuyên gia đàm phán, tướng mạo không thể không xuất chúng, năng lực tùy cơ ứng biến phải cực mạnh, ăn mặc phải mộc mạc, mặc cảnh phục khẳng định không thể nói chuyện được."
"Vị này chính là?" Hướng Thiên Tề dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lãnh Kính Hàn.
Lãnh Kinh Hàn nói: "Hàn Phong, thám tử tư."
Hàn Phong hỏi Hướng Thiên Tề: "Hắn đang ở đâu? Bao nhiêu con tin bị uy hiếp? Đưa ra yêu cầu gì?"
"Tòa nhà ba tầng lô C số 7, có ba con tin, hắn yêu cầu đàm phán, không có yêu cầu gì khác."
Hàn Phong nghi hoặc nói: "Nghe người ta nói, người nọ là một kẻ điên?"
Hướng Thiên Tề ngẩn ra, bắt đầu nói lắp: "Ờ, đúng, đây, nơi nơi đều bốn trí lính bắn tỉa rồi, hung đồ có chút dị động, lập tức bắn gục!"
Hàn Phong đưa tay lấy qua ống nhòm quân dụng của Hướng Thiên Tề, hướng phía ngón tay Hướng Thiên Tề chỉ nhìn lại, nhìn hồi lâu, mới đem ống nhòm giao cho Lãnh Kính Hàn, đồng thời nói: "Chẳng nhìn thấy gì hả?"
Hướng Thiên Tề nói: "Hung đồ vô cùng giảo hoạt, hắn tránh né rất khá, tất cả tay súng bắn tỉa của chúng tôi tỷ lệ trúng đích thêm vào chưa đến 10%."
Lãnh Kính Hàn nhìn một chút, lắc đầu, buông ống nhòm, Hàn Phong cầm lên, hỏi Hướng Thiên Tề: "Hắn đang ở vị trí nào?"
"Hắn tựa vào chân tường dưới cửa sổ, sau lưng hắn có một con tin, mặt hắn hướng cửa trước, ở trước hắn còn một con tin ngồi xổm, che ngay ngực hắn, một con tin khác ở một cánh cửa phòng khác, lấp kín cửa."
Hàn Phong lườm Lãnh Kính Hàn, "Đây là người điên gì chứ? Sao nghe thế nào cũng giống như đội viên đặc công từng được huấn luyện chuyên nghiệp vậy?"
Hướng Thiên Tề biến sắc: "Chúng tôi chưa từng được huấn luyện thế này."
Hàn Phong đang cùng Hướng Thiên Tề trò chuyện, đột nhiên nghe được Trương Nghệ nói: "Chuẩn bị tốt rồi, đưa tôi tới đó." Hai người theo tiếng nhìn lại, phát hiện bộ đồ Trương
Nghệ đang mặc thoạt nhìn như một giáo sư vừa bị sa thải.
Hướng Thiên Tề nói: "Trương Nghệ cậu cẩn thận một chút, đã có hai chuyên gia đàm phán được nâng xuống rồi."
"Tôi sẽ cẩn thận. Lão Hướng, bọn họ cùng tên bắt cóc đã liên hệ bao lâu rồi? Bọn họ sau khi đi ra có nói gì không?"
"Ước chừng hơn 10 phút rồi, tiếp theo liền vang lên tiếng súng, bọn họ trực tiếp bị bắn ngất, một bị trúng chân trái, một bị trúng vai phải, hiện tại đang ở bệnh viện."
"Tốt, tôi biết nên ứng phó thế nào rồi, tôi lên đây."
Lãnh Kính Hàn làm một động tác "Chúc cậu may mắn". Hàn Phong cau mày, "Nếu thật sự là người điên, còn nói gì nữa?" Anh chuyển hướng Hướng Thiên Tề, "Dưới tình huống đảm bảo con tin bị thương tổn thấp nhất, các anh có thể bắn gục hắn không?"
"Không. . .Không được, có một con tin ở dưới lầu bị uy hiếp, sau đó bọn họ mới vọt vào trong hộ dân kia. Con tin kia là. . . là, là phó thị trưởng Điền."
Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, "Trùng hợp thế sao?"
"Nhà phó thị trưởng Điền ở đây, chúng tôi cũng không ngờ tới người điên nọ cũng sẽ xông tới."
Lãnh Kính Hàn hỏi Hướng Thiên Tề: "Nếu người điên nọ đột nhiên chạy thoát, các anh đã có biện pháp bảo hộ tốt chưa?"
"Chúng tôi đã sơ tán tất cả cư dân bên trong tiểu khu rồi, năm trăm mét xung quanh tiểu khu cũng đã giới nghiêm, sẽ không xuất hiện thương vong dân thường nào nữa."
Hàn Phong nhìn Hướng Thiên Tề, "Hắn dùng vũ khí gì?"
"Hắn có một khẩu vi xung MP5 và một khẩu súng ngắn Beretta M92."
Hàn Phong nghi ngờ hỏi: "Không phải nói người điên nọ chỉ có một khẩu súng sao?"
Hướng Thiên Tề có hơi đăm chiêu, nhìn Lưu Vân Thanh, thẳng đến khi Lưu Vân Thanh gật đầu, gã mới chán nản nói: "Là như vầy, chúng tôi trong quá trình đuổi bắt, có một đội viên bị người điên đả thương, đoạt vũ khí."
Hàn Phong hít ngược một ngụm khí lạnh, "Đây chẳng phải người điên bình thường đâu nha, hiện tại hắn còn bao nhiêu đạn?"
"Có thể xác định, khẩu Beretta M92 của hắn đã bắn bảy phát. Theo người đội viên kia nhớ, MP5 bắn hai lần liên tiếp ba phát, chính là sáu phát đạn. Chúng tôi trang bị máy sạc 30 phát, người điên nọ còn từ chỗ đội viên cướp hai bộ sạc đầy đạn."
Hàn Phong há miệng thành hình "O" , "Đây không phải là có gần trăm phát đạn? Tiêu diệt một trung đội cũng không thành vấn đề. Không tuyệt lắm đâu, Trương Nghệ đã lên rồi sao?" Hàn Phong hỏi Hướng Thiên Tề.
"Đã lên rồi."
"Có thể thông báo đặc công ở cửa, gọi Trương Nghệ xuống không?"
"E rằng không. . . . . . ." Còn chưa nói dứt lời, chợt nghe tiếng thấy tiếng súng vang.
"Xong, game over!"
Lãnh Kính Hàn vội vàng nói: "Mau, mau đi xem một chút."
Không bao lâu sau, Trương Nghệ được mang xuống, cánh tay trái của anh ta máu chảy ròng ròng, vài đặc công đang dùng phương pháp đặc biệt cầm máu cho anh ta. Hàn Phong đi ra phía trước, ở khuỷu tay Trương Nghệ xoa bóp vài cái, tình trạng máu chảy rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, môi Trương Nghệ tái nhợt, mấp máy khóe miệng, thấp giọng như nói gì đó, Hàn Phong cúi người xuống, kề sát lỗ tai bên mép Trương Nghệ, nghe xong gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Trương Nghệ nói xong, vì mất máu mà đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Lưu Vân Thanh gấp đến độ dậm chân, "Chuyên gia đàm phán cấp cao cũng bị đả thương rồi, lần này thật sự là sơ suất lớn rồi!"
Hướng Thiên Tề nói: "Tên bắt cóc rất giảo hoạt, mỗi lần đều bắn nơi không có giáp chống đạn, hơn nữa đều gần động mạch chủ, người chưa được huấn luyện đặc thù sẽ không làm được vậy. Ban sáng tôi đã nói rồi, hắn không phải người điên bình thường."
"Để tránh tạo thành thương vong lớn hơn nữa, xem ra chỉ có thể cưỡng chế đột phá. "Lãnh Kính Hàn thật sự vô kế khả thi.
"Không được, phó thị trưởng Điền ở bên trong, tôi không thể làm chủ." Nói xong, Lưu Vân Thanh lấy di động ra, xem ra là muốn hướng ai đó xin chỉ thị.
Hướng Thiên Tề và Lãnh Kính Hàn đều nhíu mày, bởi vì bọn họ biết, kết quả xin chỉ thị sẽ không tốt lắm.
Hàn Phong nói với Hướng Thiên Tề: "Anh chuẩn bị quần áo cho tôi, tôi đến đó nói chuyện với hắn."
"Không được, đây là chuyện của nhân viên chuyên nghiệp, tôi không thể để cậu đi."
"Các anh cũng không thể cứ hao phí thời gian như vậy, thời gian cũng không đợi người."
Hướng Thiên Tề hết cách nhìn Lưu Vân Thanh, Lưu Vân Thanh đang gọi điện thoại, "Đúng, hiện trường cơ bản đã khống chế được, đúng, đúng, nhưng mà. . .Nhưng mà phó thị trưởng Điền còn trong tay hắn. Ba chuyên gia đàm phán đều đã đàm phán thất bại. Ừm, thám tử tư có tiếng, anh ta yêu cầu được đi đàm phán, Quách cục trưởng, anh thấy. . ."
Quách Tiểu Xuyên bên một đầu dây khác, hỏi: "Tên gì?"
Lưu Vân Thanh nhìn Hàn Phong: "Hàn? Hàn gì. . . . . . đi cùng lão Lãnh đó."
Quách Tiểu Xuyên lập tức nói: "Hàn Phong! Cái thằng nhóc lưu manh đó! Để cho cậu ta đi, cậu ta luôn có thu hoạch ngoài dự đoán của mọi người, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Được, cứ như vậy, tôi bên này đã thu xếp thỏa đáng, tôi lập tức tới ngay, còn nữa, chú ý bảo vệ an toàn cho cư dân, nhất định phải nhớ kỹ đấy!"
Lưu Vân Thanh sau khi ngắt điện thoại nói với Hàn Phong: "Quách cục trưởng đã đồng ý, cậu đi đi."
"Hướng đội trưởng, chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo."
Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu vốn đã mặc thường phục, còn muốn đổi quần áo gì nữa?"
"Đợi lát nữa anh sẽ biết." Hàn Phong nói, kéo Hướng Thiên Tề sang một bên.
Khi Hàn Phong xuất hiện lần nữa, Lãnh Kính Hàn thiếu chút nữa đã không nhận ra. Hàn Phong mặc một bộ đồng phục đặc công chỉnh tề, đầu đội mũ sát, kính chống đạn, mặt nạ phòng độc, bên trong là hai lớp áo chống đạn, chính giữa kẹp bản nhôm, càng khoa trương chính là vũ khí bên người cũng trang bị nguyên bộ, một khẩu súng phóng lựu MP5 cắm sau lưng, dưới mỗi nách cắm một súng ngắn tự động thức 80, hai bên thắt lưng giắt súng lục 54, trên đai lưng treo bảy trái lựu đạn và bốn máy sạc xung quanh. Lãnh Kính Hàn ước chừng sửng sốt nửa phút, mới hỏi: "Cậu là đi đàm phán sao?"
Thanh âm Hàn Phong dưới mặt nạ bảo hộ nghèn nghẹt: "Không mặc thành vậy, bị bắn bị thương, ai chịu trách nhiệm?"
"Nhưng mà cậu cứ thế này mà đi, không phải càng tạo nguy cơ sao? Cậu mang nhiều vũ khí thế, cũng có phải đi đánh giặc đâu."
"Anh không hiểu, đương nhiên phải mặc bộ đồ thế này, như vậy mới khí thế chứ. Tốt lắm, tôi lên trước đây."
Lãnh Kính Hàn ngơ ngác nói: "Thằng nhóc này, luôn chẳng thể nào ngờ được."
Lưu Vân Thanh hỏi: "Thám tử này là ai vậy? Quách cục trưởng và ông, hình như đều rất tôn sùng cậu ta."
Lãnh Kính Hàn nói: "Là một tên xấu xa, cũng là một quái nhân." Lưu Vân Thanh chẳng hiểu ra sao.
Lầu ba, hai bên cửa đều có một đội đặc công, nhưng ai cũng không dám tới gần cửa, đột nhiên đi lên một vị vũ trang đầy đủ, so với bọn họ mặc còn muốn đầy đủ hơn, mọi người đều lấy làm kinh hãi, trợn to mắt nhìn người nọ. Vốn thần kinh của mỗi người đều buộc chặt như dây đàn, sau khi thấy người nọ, lại còn phất tay hướng mọi người chào hỏi, "Xin chào các đồng chí, các đồng chí đã khổ cực rồi."
Cũng chỉ có Hàn Phong mới có hành động như thế. Anh ngay trước mắt bao người, chơi đùa một quả lựu đạn trong tay, tùy tiện đi về hướng cánh cửa chính mở rộng. Anh nói với một đặc công hình như thân phận là tiểu đội trưởng: "Đợi một lát bên trong sẽ phát sinh nổ mạnh, các anh đồng loạt không được phép nhúc nhích, đây là ý của cục trưởng các anh." Nói xong, anh chỉ chỉ tai nghe của tiểu đội trưởng nọ, ý là 'Không tin, anh có thể hỏi.'
Hàn Phong tới cửa rồi, lúc này mới nhìn rõ, nữ con tin kia bị trói trên song cửa sổ, lưng dựa vào cửa sổ, tên bắt cóc là một người đàn ông trung niên, dựa lưng trên người nữ con tin, đem một người đàn ông trung niên khác trói trước mặt mình, như vậy, chính giữa hai con tin, tên bắt cóc chỉ lộ ra nửa đầu. Mà một người thanh niên khác, cũng bị trói tay sau lưng, lưng dựa vào cánh cửa thông sang phòng khác, như vậy, vô luận đội viên đặc công từ nơi nào tiến vào, bị thương tổn trước hết cũng là con tin. Hàn Phong rất nhanh đem mỗi một góc trong phòng quét mắt một lần.
Tên cướp nọ nhìn thấy Hàn Phong, cũng sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, giơ súng lên bắn. "Đoàng, đoàng, đoàng" sau ba tiếng súng vang, hắn phát hiện toàn bộ đều đánh vào trên bản nhôm, không làm bị thương Hàn Phong, hắn bật người điên cuồng gào thét nói: "Tao muốn đàm phán! Tao muốn đàm phán!"
Hàn Phong vừa đến cửa liền trúng ba phát súng, tuy nói đạn không xuyên qua áo chống đạn, nhưng cũng tức giận: "Đàm cái rắm, tất cả mọi người không cần sống nữa. Tao bây giờ. . ." Vừa nói, chốt lựu đạn trong tay cũng đã rút ra, dưới chân trượt một cái, lựu đạn rời tay bay ra.
Tên cướp và mấy con tin đều nhìn lựu đạn trên không trung vẽ ra một đường cong, "lộc cộc" rơi sau sofa, ngay sau đó "ầm" một tiếng vang thật lớn, khói bụi, mảnh vụn, bị oanh tạc tung tóe khắp phòng. Con tin và tên cướp cũng đều bị thương mức độ khác nhau. Hàn Phong nhìn một chút, lại lấy ra một trái lựu đạn, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi chưa ném chuẩn, để ném lại lần nữa." Đang khi nói chuyện, Hàn Phong đã rút ra then cài, thuận tay ném đi, lần này, lựu đạn cực kỳ chuẩn xác rơi vào trong lòng con tin trung niên nọ, tay gã con tin run lên lập tức hôn mê bất tỉnh. Tên cướp nọ lại lấy tốc độ vô cùng kinh người, đem nữ con tin phía sau đẩy ra, không chút suy nghĩ, từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống. Nữ con tin cả người run lẩy bẩy, con tin trung niên nọ lại hoàn toàn ngây ngốc, một chút phản ứng cũng không có. Hàn Phong xoay người ra ngoài, một mặt để cho đặc công vào nhà cứu người, một mặt cầm lấy microphone bỏ túi của tiểu đội trưởng kia nói: "Phải sống đó! Nhất định phải sống!" Mà trái lựu đạn thứ hai, lại không hề phát nổ.
Khi Hàn Phong xuống lầu, cởi mũ giáo kính mắt và mặt nạ bảo hộ ra, Lãnh Kính Hàn và Lưu cục phó nọ tựa như kiến bò trên chảo nóng, đang xoay tròn loạn chuyển. Nhìn thấy Hàn Phong xuống lầu, Lãnh Kính Hàn và Lưu Vân Thanh lập tức nghênh đón, Lãnh Kính Hàn chất vấn: "Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi sao lại xảy ra nổ mạnh? Cậu làm cái gì bên trong đó?"
Lưu Vân Thanh đồng thời cũng hỏi Hàn Phong: "Thị trưởng Điền thế nào? Thị trưởng Điền không sao chứ?"
"Không có việc gì đâu, tôi chỉ ném hai trái lựu đạn, hù dọa tên kia chút thôi. Lần đầu, tôi ném vào trong góc, có sofa chống đỡ, mặc dù tất cả mọi người bị khiếp sợ rất lớn, nhưng
cũng chỉ là vết thương nhẹ, lần thứ hai, tôi trực tiếp ném cho con tin trung niên nọ, tên kia, quả nhiên bị dọa đến nhảy cửa sổ đào tẩu rồi."
Lưu Vân Thanh vội hỏi: "Vậy con tin trung niên thế nào rồi?"
"Sợ quá ngất đi rồi." Hàn Phong chẳng chút để ý nói.
Lưu Vân Thanh vỗ đùi, "Ai nha! Đó chính là phó thị trưởng! Cậu. . ."
Lúc này, Hướng Thiên Tề chạy tới, hưng phấn báo cáo: "Báo cáo! Đã bắt được người điên kia! Hắn từ lầu ba nhảy cửa sổ, ngã gãy đùi phải, lính bắn tỉa chúng ta sợ hắn đào tẩu hoặc nổ súng bắn, cho nên ở chân trái hắn bổ sung thêm một phát súng, tên kia rất nhanh đã bị chúng ta chế ngự rồi."
Lưu Vân Thanh trách cứ nói: "Sao cậu làm vậy? Sao cậu có thể để cậu ta mang theo vũ khí lên đó chứ? Việc này thật sự quá mạo hiểm! Nếu xảy ra vấn đề gì ai gánh nổi trách nhiệm này?"
Hướng Thiên Tề đứng nghiêm, "Báo cáo, cậu ta đối với thực địa đã tiến hành quan sát tường tận, cũng đã tính toán uy lực phá nổ, chuẩn bị hai phương án, cá nhân tôi cho rằng, hành động lần này cũng coi như đã thành công rồi."
Lãnh Kính Hàn chỉ vào Hướng Thiên Tề, "Đừng nóng vội, cậu chậm rãi nói, cậu ta tới cùng đã làm gì?"
"Cậu ta trước đó đã quan sát ở vị trí bắn tỉa bày biện trong phòng, rồi sau đó vào trong nhà dân cùng kiểu ở tầng bốn tính toán số bước chân, phương vị, phạm vi khống chế nổ, sau đó đổ thuốc nổ trong một quả lựu đạn ra, lấp cát vào, ngay từ đầu đã tiến hành chiến tranh tâm lý, nếu không thể dọa lui tên bắt cóc ngay từ đầu, cậu ta nói cậu ta có thể trước tiên tiến hành xạ kích chuẩn xác, trực tiếp đánh gục tên bắt cóc."
Lưu Vân Thanh nói: "Cậu ta nói cậu ta có thể trước tiên đánh gục tên bắt cóc! Nếu cậu ta không thể thì sao? Các cậu đang đem sinh mệnh con tin ra đùa giỡn!"
"Lưu cục à, anh không thấy cậu ta khi đo đạc hiện trường tính toán chuẩn xác thế nào đâu,
trình độ quen thuộc vũ khí của cậu ta nữa, tôi không có lý do gì không tin cậu ta, hơn nữa, sự thật chứng minh. . ." Hướng Thiên Tề liếc mắt nhìn Lưu Vân Thanh một cái, tiếp tục nói, "Cậu ta đã đúng."
Lãnh Kính Hàn nói: "Thế nhưng, nếu người điên nổ súng bắn về phía con tin thì sao? Như vậy là quá mạo hiểm."
Hàn Phong nói: "Anh biết vừa rồi Trương Nghệ nói gì với tôi không? Anh ta nói, người nọ không phải muốn đàm phán, mà là muốn tạo ra rắc rối, nghĩ tất cả biện pháp đem sự tình làm ầm ĩ lớn, hắn có lối suy nghĩ nhạy cảm, đối đáp trôi chảy, đó là nhân viên đặc công từng chịu huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, chẳng phải người điên gì đâu! Tôi tin tưởng phán đoán của anh ấy. Hơn nữa, một người bị cảnh sát đuổi bắt mấy ngày, còn có thể ung dung chạy thoát, còn có thể đả thương đội viên đặc công, biết bắt cóc uy hiếp con tin, hành vi của hắn hoàn toàn không phải hành động của một người điên, các anh sao lại cho rằng hắn là người điên chứ?"
Hướng Thiên Tề cùng Lưu Vân Thanh hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau Hướng Thiên Tề mới nói: "Hắn là từ trong bệnh viện tâm thần Cổ Sơn trốn ra, tên là Hồng A Căn, năm nay 38 tuổi, thôn dân đại đội 7 thôn Thanh Thủy khu Hùng Chu huyện Mi Sơn Tứ Xuyên, 5 năm trước đến thành phố H làm thuê, làm khuân vác ở công ty thi công xây dựng Phúc Hưng, một năm trước cùng công ty hủy bỏ hợp đồng thuê, nguyên nhân vì hắn có khuynh hướng bạo lực, qua bệnh viện nhân dân số 3 chẩn đoán, mắc chứng tâm thần phân liệt loại vọng tưởng, sau đó chuyển tới bệnh viện tâm thần Cổ Sơn điều trị đến nay. Chúng tôi cũng rất kỳ quái, hắn chính là một người làm công bình thường, trong bệnh viện tâm thần làm sao đột nhiên liền biến thành người trải qua huấn luyện đặc thù?"
Hàn Phong trầm ngâm nói: "Công ty thi công xây dựng Phúc Hưng? Tên này sao nghe có chút quen, hình như đã thấy đâu đó."
Đôi mắt Lãnh Kính Hàn càng trừng càng lớn, cuối cùng đột nhiên nói: "Là Đinh Nhất Tiếu.. . ."
Hướng Thiên Tề nói: "Đúng, công ty thi công xây dựng Phúc Hưng sau này được Đinh luật sư thu mua."
Hàn Phong há to miệng, kinh ngạc nói không ra lời, Lãnh Kính Hàn cũng ngây dại. Lưu, Hướng hai người không biết chuyện gì xảy ra. Hàn Phong nói: "Bọn họ huấn luyện nông dân công thành đặc công, bọn họ tới cùng muốn làm gì?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Còn nhớ hiện trường tử vong của Lâm Chính không? Lúc ấy cậu từng nói, bọn họ đã vận dụng vài trăm người, phỏng chừng là dân công."
"Anh là nói bọn họ. . . . . ." Hàn Phong cũng cả kinh.
Lãnh Kính Hàn nói: "Nếu mấy trăm dân công nọ đều bị bọn họ huấn luyện thành cái dạng này, thì thật đáng sợ đó!"
Lưu Vân Thanh nói: "Xảy ra chuyện gì? Lão Lãnh, người này và vụ án của các anh có liên quan sao?"
"Đúng vậy, người này là nhân vật mấu chốt trong vụ án của chúng tôi, chúng tôi phải thẩm vấn hắn. Anh thông báo cho Quách cục trưởng, nói chúng tôi thẩm vấn trước, thẩm vấn xong sẽ trả lại cho các anh."
Hàn Phong nói với Hướng Thiên Tề: "Lập tức phong tỏa tin, đối với bên ngoài nhất định phải tuyên bố đối tượng tình nghi đã đào tẩu, hơn nữa tiếp tục bảo trì giới nghiêm toàn thành, chúng tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất hoàn thành thẩm vấn, nếu tình hình ầm ĩ lên, thành phố này sẽ biến thành chiến trường."
"Việc này chúng tôi sao làm chủ được chứ? Chuyện gì mà nghiêm trọng như thế?"
Lãnh Kính Hàn lập tức gọi điện về văn phòng bố trí công tác, "Tôi là Lãnh Kính Hàn, lập tức thông báo tất cả thành viên phòng trinh sát hình sự, bỏ công tác trong tay, quay về văn phòng đợi lệnh, báo động cấp 3, đúng vậy, khởi động báo động cấp 3."
Lãnh Kính Hàn lại bắt đầu bấm vài số khác, ông một bên bấm điện thoại một bên hướng
Hướng Thiên Tề nói: "Các cậu giả vờ giới nghiêm là được, tất cả lính tinh nhuệ, xin 24h sẵn sàng đợi lệnh, tôi hiện tại liên lạc với Quách cục trưởng của các cậu."
Hàn Phong nói: "Anh không nghe Lãnh trưởng phòng nói sao, nội thành có lẽ còn vài trăm tên điên giống vậy nữa đó, nếu bọn họ đều có vũ khí, anh nói xem sẽ ra sao?"
Điện thoại di động đã thông, Lãnh Kính Hàn nói: "Lão Quách sao? Chúng tôi đã khởi động báo động cấp 3, hy vọng anh có thể toàn lực phối hợp."
"Tôi đang trên đường, sao tình hình phát triển đến nghiêm trọng như thế, tôi biết, cần phối hợp với các ngành khác không?"
"Tạm thời còn chưa cần thiết, nhưng mà, xin anh thông báo đến tất cả thuộc hạ của anh, chúng tôi tùy thời phải tăng viện. Tôi còn phải liên lạc ngành hàng hải và các ngành liên quan khác."
Lãnh Kính Hàn lại gọi mấy cú điện thoại nữa mới nói với Lưu Vân Thanh: "Người nọ chúng tôi mang đi, chú ý bảo mật. Xin mau chóng đem tất cả tư liệu các cậu điều tra được về Hồng A Căn chuyển đến phòng trinh sát hình sự."
Hướng Thiên Tề nói: "Lãnh trưởng phòng."
Lãnh Kính Hàn nói: "Chuyện gì?"
"Tôi là lính 353 chuyển ngành, số hiệu 45782, xin thay tôi hướng Lý đội trưởng gửi lời hỏi thăm."
"À, nguyên lai là đội viên của Lý Hưởng, biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ta, nói không chừng hôm nay các cậu có thể gặp mặt đó."
"Oa, Lý Hưởng cũng là đội trưởng của anh à, anh ta còn không bằng cậu lăn lộn ở chỗ tốt vậy nha." Hàn Phong bộ dáng âm dương quái khí.
Hướng Thiên Tề nói: "Cậu sai rồi, có thể vào phòng trinh sát hình sự, đó mới là một loại vinh quang, người trong đó đều là tinh anh trong tinh anh."