Chương 15: Từ khước mỹ nhân

Khước Hoàn Độ về đến phủ thì đã cuối giờ sửu. Thân tướng ra báo, Ngô vương sai người đưa vũ cơ nước Tấn đến, đã đợi trong chái sảnh hơn hai canh giờ rồi.

Khước Hoàn Độ gần như bứt rứt, lần đầu tiên trong đời gã được tặng một món đồ thơm tho diễm lệ thế này. Mấy vũ cơ đó bất luận khuôn mặt hay dáng vóc đều là tinh tuyển vạn người chọn một, thanh sắc nghệ vẹn toàn, lại là mỹ nữ trung nguyên, đối với người phương nam xa xôi thì chẳng khác nào một món ăn mới lạ. Khước Hoàn Độ vốn đã bị kích thích suốt bữa tiệc bởi sự có mặt của Hạ Cơ, tự nhiên lại có đối tượng để giải tỏa.

Gã đến chái sảnh, vừa vào cửa đã trông thấy ngay một cô gái đang ngồi quay lưng ra phía mình. Cặp mắt sắc bén của gã cũng kịp nhận biết đôi vai thanh mảnh ấy vụt rúm nhẹ, biểu thị chủ nhân nó đang đề cao cảnh giác, bắt lấy từng động tĩnh nhỏ khi gã lại gần.

Khước Hoàn Độ hiểu ra ngay, ả vũ cơ Tấn quốc này kỳ thực là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Gã bước chân nhẹ như li miêu, nếu là người thường thì dẫu gã có đến cách ba thước họ cũng chưa chắc đã phát giác ra, chỉ có hạng hảo thủ trải qua quá trình rèn cặp cẩn thận mới luyện được thính giác và cảm quan nhanh nhậy như vậy. Gã lập tức tự hỏi cô ta là gián điệp được Tấn đào tạo để dò la nước Ngô hay chỉ là một trường hợp luyện võ đặc biệt không liên quan gì đến nước Tấn. Gã nhủ bụng nhất định phải tra xét rõ vấn đề, chứ mang kè kè cục họa bên mình thì bất lợi hết sức cho mọi hoạt động và kế hoạch về sau.

Suy nghĩ dồn dập trong trí Khước Hoàn Độ, nhưng bước chân gã không hề ngập ngừng, vẫn thong thả đi vòng đến trước mặt cô gái, tới nơi, gã đứng lại, đưa mắt nhìn xuống.

Cô gái ngẩng lên, chạm phải đôi mắt sáng rực của Khước Hoàn Độ, nàng vội thụp đầu, chỉ trong tích tắc ấy, Khước Hoàn Độ đã kịp nhận ra nàng rất đẹp, phải xếp vào một trong hai, ba người xuất sắc nhất của nhóm vũ cơ hôm ấy.

Nàng mặc áo dài, eo thắt đai lưng màu trắng to bản, trông càng thon thả tha thướt, cổ áo xẻ xéo rất sâu, từ tầm đứng của Khước Hoàn Độ nhìn xuống, có thể trông thấy vồng ngực trắng muốt nở bung, dạt dào mị lực. Khước Hoàn Độ tự dưng nuốt nước bọt.

Cô gái lập tức nhận biết, bỗng như bạo dạn hẳn lên, bèn nhỏm dậy thi lễ với tân chủ nhân, nhưng Khước Hoàn Độ đã ấn hai tay lên vai nàng, khiến nàng ngã ngồi trở xuống.

Gã hít ngửi mùi hương đàn bà, mắt nhìn thẳng vào mặt nàng.

Cô gái lộ rõ vẻ thắc mắc, ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, dáng điệu hơi căng thẳng.

Khước Hoàn Độ nghĩ ít nhất một nửa bộ dạng ấy là do nàng cố ý tạo ra, vì hai cánh tay thon thả không biến đổi một chút nào hết; trong khi đó bất cứ người bình thường nào đột ngột bị người ta chộp lấy, thân thể sẽ sinh ra những phản ứng rung hoặc căng cứng tự nhiên.

Khước Hoàn Độ nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai nàng, bờ vai rất ấm, mềm và đầy đặn. Cô gái cúi đầu bất động, để mặc gã tùy nghi.

Căn nhà rộng rãi hoàn toàn yên tĩnh, thật phù hợp cho một đêm thần tiên. Tiếc rằng điều đầu tiên Khước Hoàn Độ mong muốn không phải là hưởng lạc, mà là làm rõ thân phận và mục đích của cô gái này.

Gã nói khẽ, giọng ra lệnh “Nhìn ta nào!”

Cô gái từ từ ngước lên, đôi mắt diễm lệ thấp thoáng một tia cứng cỏi, nhìn thẳng vào gã.

Mắt Khước Hoàn Độ rực thần quang, bắn ra những luồng oai phong sắc bén. Trước ánh nhìn ấy, đến Ngô Việt đệ nhất cao thủ Phu Khái Vương còn bị uy hiếp, huống hồ là một nữ nhân. Mắt họ giao nhau, cô gái rùng mình, lập tức cúi đầu xuống.

Khước Hoàn Độ đâu chịu bỏ qua, lại nghiêm khắc bảo, “Nhìn ta!”

Cô gái chần chừ một lúc rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lá răm lộ rõ vẻ thắc mắc và van vỉ.

Khước Hoàn Độ nhìn một lúc nữa rồi thôi, thái độ trở lại ôn hòa, thế là đủ để đôi mắt oai nghiêm của gã đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí cô gái, sẽ có tác dụng rất lớn đối với việc chinh phục triệt để cô ta.

Người tấn công, ý chí phải được đặt lên cao hơn hết thảy.

Khước Hoàn Độ ấn lên đôi tay vũ cơ, cảm nhận được hai luồng lực đạo một nhu một cương tỏa ra từ huyệt Kiên tỉnh. Cô gái rùng mình, nội khí tự nhiên phản ứng, kháng cự chân khí bên trong của Khước Hoàn Độ.

Khước Hoàn Độ rúng động, thấy hai tay sắp bị búng ra, vội vàng thúc động nội lực, đẩy chân khí công phá sự phòng ngự của cô gái, mau chóng phong bế các đại huyệt khắp cơ thể nàng.

Cô gái không cử động gì được nữa, khuôn mặt kiều diễm đầy vẻ kinh hãi, hoang mang không hiểu vì sao người ta lại biết nàng có võ công, đành nhắm mắt phó mặc sinh tử cho gã.

Khước Hoàn Độ thu hồi một phần nội lực để cô gái có thể mở miệng nói và cử động.

Gã mỉm cười, “Nàng tên là gì?”

Cô gái ngẩng lên, ánh mắt đầy ngạo mạn, “Tôn tướng quân cao minh như vậy, muốn giết muốn đánh, xin cứ tùy ý.”

Khước Hoàn Độ thu tay về, quay mình đi ra giữa sảnh, chắp tay sau lưng cười nói, “Quả nhiên là chưa nhiều kinh nghiệm sống. Tra tấn ấy mà, nói thực rất là tinh thâm, kẻ cứng mồm đến đâu bị dụng hình cũng đều biến thành loài sâu bọ hèn hạ đáng thương. Cô nương muốn nếm trải thử quá trình thay đổi đó không?”

Vụt có tiếng gió, Khước Hoàn Độ nhanh như cắt tung mình bay lộn lại, vừa kịp chặn lấy cửa, không cho cô gái chạy trốn.

Ngay lập tức, một mũi nhọn sáng lóe, và một thanh chủy thủ đâm thẳng vào mặt y.

Khước Hoàn Độ cất tay, bóng trảo hư thực chụp luôn vào song thủ đối phương, rồi nhanh chóng điểm vào mấy đại huyệt trên hai chân nàng. Cô gái mềm nhũn người, đổ nghiêng sang Khước Hoàn Độ.

Gã vội luồn tay qua sườn nàng, vòng ra sau lưng, siết chặt nàng vào mình, một mùi hương ngọt ngào tràn căng lồng ngực, khiến hồn như mê đi.

Một lát sau, Khước Hoàn Độ nhấc cổ tay nàng lên xem, trên thanh chủy thủ có khắc năm chữ “Ngô vương Liêu chuyên dụng”. Gã điếng người.

Ngô vương Liêu là tiên vương nước Ngô, trước Hạp Lư hiện nay. Một hôm Hạp Lư (hồi đó còn là Công tử Quang) thết yến mời Ngô vương Liêu dự, ngầm cho thích khách Chuyên Chư giấu kiếm vào ruột cá hạ sát Ngô vương Liêu ngay tại bàn tiệc, sau đó lên ngôi kế vị. Người con gái này cầm thanh chủy thủ của Ngô vương Liêu, hiển nhiên là có ẩn tình.

Đôi mắt mảnh dài khép chặt, khóe mắt ứa hai giọt lệ tuyệt vọng.

Khước Hoàn Độ ghé miệng vào tai nàng thì thầm, “Mở mắt ra mau, không ta nhốt vào với bọn tử tù bây giờ.”

Cô gái giật mình mở choàng mắt. Nếu người ta bỏ nàng chung với bọn tử tù thật, thì chắc còn khốn đốn hơn nữa.

Trước ngày Khước thị sơn thành bị phá, Khước Hoàn Độ rong chơi vui thú với đàn bà cả ngày lẫn đêm, đã quá quen thuộc các điểm yếu của họ, vì vậy đối phó với người con gái này không mấy khó khăn, gã nhận ra ở nàng khí chất cao quý nên đánh vào điều mà nàng sợ nhất, quả nhiên đã nắm thóp được nàng.

Gã siết tay, ôm nàng chặt hơn nữa, cảm nhận được thân thể đàn bà run lên từng chặp, biết rằng nàng đã khiếp hãi thật rồi.

Gã dịu dàng nói, “Đừng sợ, ta không làm đau nàng đâu.”

Cô gái ngước mắt, nhận ra vẻ thương cảm của Khước Hoàn Độ, không nhịn được nữa, lệ châu ràn xuống hai má.

Khước Hoàn Độ thoắt cương thoắt nhu, muốn cầm giữ nên thả lỏng. Trước lối tấn công theo nguyên lý binh pháp ấy, mọi sự đề phòng của cô gái đều sụp đổ.

Khước Hoàn Độ hỏi nhỏ, “Tiên vương là gì của nàng?”

Cô gái nức nở, “Tổ phụ thiếp.”

Khước Hoàn Độ hỏi tiếp, “Vì sao nàng lưu lạc đến Tấn?”

Mắt cô gái thoáng vẻ do dự, nhưng vẫn trả lời, “Thiếp không biết có nên tin ngài không, nhưng tình hình cũng không thể tệ hơn được nữa, thôi thì nói thẳng ra vậy. Thiếp đến Ngô là muốn hành thích Hạp Lư để rửa thù, chỉ hận hắn không chọn thiếp, kể như hắn phước to mạng lớn.” Nói rồi nàng nín lặng, nước mắt rơi lã chã, hai vai co rút lại.

Biết chưa phải lúc để hỏi đến tận cốt lõi vấn đề, Khước Hoàn Độ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nàng, đưa nàng về phòng, đỡ lên giường và ép nàng nhắm mắt.

Cô gái ngần ngừ, sợ quá nín khóc. Nàng vốn đã quyết hi sinh tấm thân để hoàn thành mục tiêu, nhưng bây giờ bị Khước Hoàn Độ bóc trần lai lịch, vô tình đưa nàng trở lại vị trí lá ngọc cành vàng trước đây, tự nhiên nàng đâm e thẹn.

Khước Hoàn Độ rất đường hoàng, chẳng tỏ ra mảy may ham muốn, gã là người quang minh lỗi lạc, không đời nào lợi dụng cái khó của người để thỏa mãn bản thân.

Gã đắp tấm chăn mỏng cho cô gái, đêm đã về khuya, một thứ tư vị khó tả dâng ngập không gian.

Gã quay mình đi ra, đến nghỉ bên thư phòng.

Đêm hôm trước mất ngủ, bây giờ cũng là lúc nên nghỉ ngơi rồi. Trước khi chợp mắt, gã ôn lại những sự việc đã xảy ra suốt hai ngày nay, còn chuyện thắng bại dở hay, để mai tính tiếp.

Sáng hôm sau Khước Hoàn Độ dậy sớm, hồi đêm chỉ ngủ được hai canh giờ, nhưng công lực thâm hậu nên tinh thần cũng đã hồi phục hoàn toàn. Tắm rửa xong, gã dặn dò người nhà mấy việc rồi đi vào cung. Hôm qua gã có hẹn với Ngô vương, phải trình cho ông ta những chiến thuật tinh thâm đã dày công nghiên cứu suốt mấy năm nay. Liệu có mượn tay Ngô quốc đánh Sở báo thù được hay không, đều trông chờ vào biểu hiện sắp tới đây.

Một canh giờ sau, Khước Hoàn Độ, Ngũ Tử Tư và Ngô vương đã có mặt ở thao trường ngoại thành phía tây. Binh sĩ Ngô đứng đầy kín bốn mặt thao trường, canh gác nghiêm mật.

Khước Hoàn Độ và Ngũ Tử Tư đưa Hạp Lư đến một tòa nhà lớn, bên trong có khoảng mấy trăm thợ đang chế tạo các loại binh khí.

Khước Hoàn Độ dẫn Hạp Lư bước vào một con đường có vệ sĩ đứng gác, đến trước một cánh cửa lớn đóng chặt, “Những vũ khí chế tạo ở đây là tối mật, xưa nay ngoài Ngũ tướng quân và tiểu thần ra, những người khác không ai hay biết.”

Thấy Ngô vương lộ vẻ không vui, Khước Hoàn Độ vội chêm, “Bây giờ nghiên cứu thành công, mới dám thỉnh đại vương thưởng lãm.”

Ngô vương dịu mặt.

Vệ sĩ đẩy cửa, một địa đạo chạy xéo xuống dưới, loáng thoáng có tiếng kim khí va nhau.

Ngô vương Hạp Lư không biết hai người làm gì mà úp úp mở mở thế, ông hào hứng hẳn lên. Ngũ Tử Tư vốn thận trọng, Khước Hoàn Độ thì nhạy bén thông tuệ, vật mà họ định cho ông xem theo cách bí mật thế này hẳn không tầm thường.

Ngũ Tử Tư nói, “Mời đại vương theo thần.”

Ba người cùng đi vào địa đạo, theo sau là mười mấy tên tùy tướng hộ vệ của Ngô vương. Hai bên địa đạo đều có thắp đèn dầu, hắt ra sáng trưng.

Cuối đường là một nơi trông như công trường, có một người thợ hơn năm mươi tuổi đang cung kính chờ đợi.

Khước Hoàn Độ vẫy tay, lão thợ vội vàng lấy ra một thứ vũ khí, trông tựa cung mà không phải là cung.

Ngô vương nhìn thật kỹ, vật này rất lạ, chưa thấy bao giờ. Chẳng biết có tác dụng gì.

Khước Hoàn Độ đón lấy vũ khí từ tay người thợ già, mỉm cười nói, “Vũ khí này, thần gọi nó là ‘nỏ’, so với cung thì linh hoạt hơn, riêng uy lực còn mạnh hơn cung cả chục lần, có thể xuyên thủng bất kỳ loại giáp hộ thân nào, kể cả giáp của chiến binh chiến xa.”

Hạp Lư thắc mắc, “So với cung thì có cải tiến gì khác?”

Ngũ Tử Tư hân hoan giải thích, “Nỏ khác với cung, chẳng hạn, lúc giương nỏ lên, dây nỏ sẽ được cố định ở lẫy, không cần phải dùng tay kéo giữ như cung, như vậy sẽ có thêm thời gian để ngắm bắn, khả năng xạ trúng mục tiêu cũng cao hơn.”

Ngô vương mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Khước Hoàn Độ tiếp, “Còn có một ưu điểm rất lớn nữa là các nỏ có thể tập trung bắn cùng lúc, tính đột kích rất cao. Thêm vào đó, nếu bắn cung thì phải dựa hoàn toàn vào tí lực, nỏ không những bắn xa mà cách điều khiển còn đa dạng hơn, ngoài việc sử dụng sức cánh tay còn có thể dùng chân giẫm lên, khiến lực đạo mạnh hơn, đường bay dài hơn, uy lực không gì sánh được.”

Ngô vương ngửa mặt cười, “Hôm nay hai vị đã lập được đại công cho Ngô quốc, ngày sau ta đánh bại nước Sở, tiến quân vào trung nguyên, nhất định sẽ không bạc đãi hai vị.”

Ngũ Tử Tư và Khước Hoàn Độ cùng tạ ơn. Khước Hoàn Độ lấy ra một mũi tên dài, đặt lên lẫy rồi kéo căng, mũi tên được giữ lại đúng cữ dừng tay. Khước Hoàn Độ ngắm một tấm bia cách đó hơn hai trăm bộ, bật lẫy, “phựt”, mũi tên xuyên ngay hồng tâm.

Ngô vương và đám thân binh cùng ồ lên hoan hô. Cung tiễn thời ấy, lực nặng lắm là đến bốn thạch, bay xa nhất là một trăm bộ, còn nỏ bắn được tới ba trăm bộ, làm sao họ không ngạc nhiên khen ngợi?

Ngô vương hỏi ngay vào điểm mấu chốt, “Chế tạo một cây nỏ cần bao lâu?”

Khước Hoàn Độ đáp, “Làm nỏ phức tạp hơn làm cung, ít nhất phải năm năm mới xong.”

Ngô vương im lặng một lúc rồi nói, “Trước sau gì cũng không giấu được người Sở cái bí mật này. Chúng ta phải đánh thắng họ trong vòng ba năm, đến lúc đó họ có biết cách làm cũng không ngại gì nữa.” Rồi ông ta cười phá lên đắc ý.

Khước Hoàn Độ và Ngũ Tử Tư tủm tỉm nhìn nhau. Chước này của bọn họ thật là lợi hại, Ngô quốc muốn nắm bắt thời cơ thì nhất định phải xuất binh trong thời gian ngắn. Chế tác nỏ tiễn chính là con đường buộc Ngô vương phải tiến hành chiến tranh nhanh hơn.

Ngô vương nói, “Từ ngày mai, chúng ta sẽ dùng chiến thuật và vũ khí tối tân để phá vỡ chiến lược của các cường quốc trung nguyên.”

Ba người cùng cười.

Khước Hoàn Độ đang tiến dần từng bước tới thành công, ngày đại chiến cũng cận kề.

oOo

Khi gã quay về tướng phủ, Vu Thần cũng vừa đến, hai người trò chuyện trong thư phòng.

Vu Thần mở đầu, “Vật đổi sao dời, thế sự biến ảo khôn lường, bọn phàm phu tục tử không thể thay đổi được điều đó. Thử nghĩ xem hai chúng ta đều là thần tử nước Sở, thế mà giờ một theo Tấn một ở Ngô, huynh còn biến cải ghê gớm quá sức tưởng tượng, thoắt một cái thành đại gia binh pháp, ai mà ngờ? Chẳng khác nào một giấc mộng.” Nhà ngoại giao già dặn bày tỏ những suy nghĩ của mình với giọng cảm khái, có sức lay động lòng người.

Khước Hoàn Độ cũng thấy bùi ngùi, trầm ngâm không nói. Buổi gặp gỡ của họ có cái thân thiết của bạn cũ li biệt lâu ngày.

Để phá tan không khí trầm mặc, Khước Hoàn Độ nhắc lại chuyện hôm qua, “Vu huynh không thẹn là cao thủ ngoại giao, thấy tiểu đệ hóa thân thành Tôn Vũ mà vẫn ung dung ứng phó, nếu là tiểu đệ thì chắc đã thò cái đuôi ra rồi.”

Vu Thần phì cười, “Lúc ấy ta cũng choáng váng lắm đấy chứ, cảm giác khó tả thật. Cũng may người như chúng ta đã quen che giấu cảm xúc và suy nghĩ, vì vậy hành xử trong những trường hợp tương tự dễ dàng hơn người thường một chút.”

Khước Hoàn Độ thầm nhủ, suy nghĩ và cảm xúc của ngươi che giấu lâu ngày thành quen, tích lũy mãi mỗi lúc một dày, thế mà bị Hạ Cơ kích thích một cái là điên cuồng hết cả lên, điên cuồng gấp mấy trăm lần người bình thường ấy. Nghĩ thì nghĩ vậy, làm sao nói ra miệng được, Khước Hoàn Độ chuyển đề tài, “Bây giờ tình hình Sở quốc ra sao?”

Vu Thần cân nhắc một lúc, thở dài, “Nang Ngõa đã khu trừ được hết những phe cánh chống đối. Đất nước phồn thịnh lâu đời, đất đai phì nhiêu rộng lớn, nhân lực dồi dào, tướng lĩnh như bọn Võ Thành Hắc, Thẩm Doãn Thú, Tử Tây, Tử Kỳ, Thân Bao Tư đều là dạng nhân tài, tiềm lực hơn hẳn Ngô quốc.”

Khước Hoàn Độ không biểu lộ gì, lại hỏi, “Ngô đánh Sở, Tấn quốc có tương trợ chăng?”

Vu Thần nhìn Khước Hoàn Độ, hơi trù trừ, rồi thấp giọng nói, “Ta không giấu huynh nữa vậy. Hiện tại Tấn cũng khó tự bảo toàn, chưa đến thời khắc hung hiểm tối hậu thì quyết không lãng phí dù chỉ một mũi tên hay một binh sĩ. Lần này ta đi sứ, thực ra cũng không tử tế gì, cốt mong Ngô quốc có thể làm lực lượng kiềm chế nước Sở, để Sở khỏi xâm phạm phía bắc trung nguyên, ảnh hưởng tới Tấn, thế đấy.”

Khước Hoàn Độ mỉm cười, tựa hồ đã đoán được cái đáp án này từ trước, chỉ đợi Vu Thần nói để thực chứng mà thôi.

Vu Thần tiếp, “Đáng ngại nhất hiện nay là nước Tần. Nước này nằm ở biên thùy phía tây, Tấn còn hùng mạnh ngày nào, ngày đó Tần còn chưa tiến được sang đông. Nếu Tần bắt tay với Sở, xuất binh cứu viện Sở, Ngô quốc sẽ bị giáp kích, binh lực có đông gấp đôi cũng khó thoát nạn.”

Khước Hoàn Độ nói, “Vì vậy lần này dụng binh, quan trọng nhất là ‘nhanh’ và ‘bất ngờ’, hết sức tránh du chiến, bằng không lao sư viễn chinh, lấy yếu đánh mạnh thì chỉ tự chuốc nhục vào thân.”

Mắt Vu Thần ánh lên nét tán thưởng, “Huynh nhận định rất cao minh, đã nắm bắt được chỗ cốt yếu của binh pháp.”

Ngừng một lúc, y tiếp, “Hạ Cơ muốn gặp huynh, tạ cái ơn tương cứu ngày nào.”

Khước Hoàn Độ giật mình, song cười ngay để khỏa lấp sự bất an, “Phu nhân quốc sắc thiên hương, khiến ai cũng điên đảo thần hồn, ít gặp thì tốt hơn. Chẳng may khó kiềm chế thì còn ra gì?”

Hai người cùng phá lên cười lớn. Vu Thần tất nhiên tưởng rằng Khước Hoàn Độ nói đùa. Có biết đâu rằng gã đã trút ra cảm nghĩ thật sự của mình, trút ra cũng là để che giấu.

Quan hệ giữa họ thật vi diệu, bất kỳ lúc nào cũng có thể tay bắt mặt mừng hoặc trở dao đâm vào lưng nhau.

Hai người chuyện vãn một hồi nữa, rồi Vu Thần cáo từ ra về.