Chương 5: Lạnh hơn cái chết

Ngày mười bảy tháng tám, đại hội Chưởng môn của Huyết Vũ môn.

Huyết Vũ môn nhân tài đông đúc, cộng thêm được kinh sư toàn lực nâng đỡ, mấy năm nay ngầm được coi như thủ lãnh giang hồ, những nhân vật thành danh hay không trong hắc bạch lưỡng đạo đều đến kính lễ, nhất thời khiến đại sảnh Huyết Vũ môn náo nhiệt vô cùng, thậm chí đệ tử của nhiều vị tiền bối lâu năm chưa xuống núi cũng có mặt.

Vạn Cổ Sầu bình thản tiếp đãi khách khứa, đôi mắt xạ ra tinh quang quét quanh tìm kiếm, hắn đợi Hồ Cuồng Ca xuất hiện.

“Đại sư huynh, vẫn khỏe chứ?” Hồ Cuồng Ca từ trong đám đông bước ra, chắp tay thi lễ với Vạn Cổ Sầu.

Vạn Cổ Sầu mỉm cười, đáp lễ: “Nhị sư đệ, tám năm rồi bọn ta mới gặp lại”.

Hồ Cuồng Ca thở dài: “Không gặp tốt hơn”.

Vạn Cổ Sầu tức giận: “Hôm nay là ngày ki niệm quan trọng của Huyết Vũ môn, huynh đệ bọn ta nên mỉm cười kết liễu ân cừu mới đúng”.

“Không sai, hôm nay là ngày giỗ sư phụ, cũng là ngày tuyển chọn Chưởng môn của Huyết Vũ môn bọn ta. Đệ đã gọi huynh là đại sư huynh, huynh gọi đệ là nhị sư đệ, hình như Hồ Cuồng Ca này lãng tích thiên nhai tám năm, cũng đến lúc quay lại Huyết Vũ môn rồi”.

“Hảo, đệ muốn tranh ngôi Huyết Vũ chưởng môn?”.

“Không sai, Huyết Vũ môn chỉ nhận kẻ mạnh, không nhận kẻ bề trên, hôm nay đành phải đắc tội với đại sư huynh”.

Khách khứa bừng bừng, Cuồng Ca Lãng Tử và Cổ Sầu Thần Kiếm đều là cao thủ siêu việt của Huyết Vũ môn, hôm nay lại quyết phân thắng bại. Những người sợ vạ lây vội vàng tránh đi, chừa cho hai sư huynh đệ một khoảng trống ngoài đại sảnh.

Vạn Cổ Sầu tuốt kiếm chỉ lên trời: “Huyết Vũ môn được như ngày hôm nay đều dựa vào thực lực. Việc hôm nay là chuyện riêng của bản phái, mong các vị đừng nhúng tay vào”.

Sự tình được mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Huyết Vũ môn nhất nhất chứng thật, ai nấy ngưng thần tĩnh khí, chỉ đợi màn kịch hay được diễn xuất.

Hồ Cuồng Ca cầm một ly rượu lên: “Bất kể thắng bại thế nào, đệ xin kính đại sư huynh một ly, hôm nay là sống hay chết thì huynh vẫn là đại sư huynh”.

Vạn Cổ Sầu cũng cầm một ly lên, mỉm cười gật đầu.

“Chậm đã! Xin để chén xuống!” Phương Niệm Nhi vận kình trang, anh khí bột phát, yểu điệu bước ra.

Hai người đặt ly xuống, Phương Niệm Nhi tiếp tục: “Chi bằng hai người đổi ly, oán hận ngày trước từ đây tiêu tan”.

Chúng nhân đều là lão giang hồ, tự nhiên hiểu được ý nghĩa của việc đổi chén, Vạn Cổ Sầu xuất thân ngự y thế gia đất kinh sư, nổi danh thiên hạ về dùng dược vật, Quán Sầu thủy có thể hóa tán nội lực người khác thành vô hình, ai dám khẳng định hắn không giở trò trong ly rượu. Bây giờ đổi ly, hai người đối diện, có cao thủ đến đâu cũng khó lòng ngấm ngầm hạ độc trươc mắt đối thủ và nhiều người thế này. Thành ra ai cũng tán đồng.

Hồ Cuồng Ca cười thầm, vừa nãy gã cầm ly lên rót rượu đã ngầm giở trò, cho thêm vào một loại độc được Phương Niệm Nhi pha Quán Sầu thủy và hỗn hợp mấy loại dược vật khác, được gọi là Y Y Bất Xá, tuy không bá đạo như Quán Sầu thủy có thể lập tức phát tác nhưng vô sắc vô vị, cực khó phát giác. Đó là kế hoạch khiến gã không sứt mẻ nửa sợi tóc cũng giết được Vạn Cổ Sầu do Phương Niệm Nhi vạch ra, hôm nay gã chỉ cần cầm chân Vạn Cổ Sầu nửa thời thần là độc phát, ắt dễ dàng giết được địch thủ trong trận quyết đấu.

Hồ Cuồng Ca và Vạn Cổ Sầu đứng cách nhau năm thước, nâng ly trên tay, đều hiểu rằng lúc rượu trôi xuống họng đối phương là thời cơ xuất thủ.

“Mời!”.

Hai người nâng ly uống cạn.

Rượu khô, ly vỡ, gió nổi, người hành động, Cuồng Ca đao và Cổ Sầu kiếm cùng rời vỏ.

Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã...

Tất cả, tất cả sao mà quen thuộc đến thế...

Đến khi Cuồng Ca đao và Cổ Sầu kiếm chạm nhau lần thứ tư, gã mới hiểu được chân tướng. Không sai, hạ độc đối phương trước mặt ngần nay người khó biết bao, nhưng hạ độc bản thân lại dễ dàng đến vậy.

Gã không còn cơ hội hối hận, cũng không còn cơ hội để kinh ngạc hay nói rõ chân tướng, đan điền loáng loáng truyền lên cơn đau buốt, Cổ Sầu kiếm đã cắm vào tiểu phúc gã