Chương 6: Pháp Khí
Tiêu Vũ Phỉ dạy sớm chuẩn bị đến công ty làm việc, mặc dù ở dưới cùng một mái hiện, nhưng nàng và Tiêu Trần không có thời gian chung.
mà một mình Tiêu Trần vẫn ổn, tiếp tục tu luyện Hoàng Cực Hóa Tiên Quyết, đồng thời lấy thần hồn để luyện khí.
Nhưng linh khí địa cầu quá mỏng manh, chỉ bằng Thần Hồn Dưỡng Khí Thuật để tu hành, lúc đầu có hiệu quả không tệ, nhưng khi tu vi tăng cao, hiệu quả sẽ giảm dần.
-Nhất định phải phòng ngừa chu đáo, sớm có dự đinh!
Hôm nay, sau khi tu luyện xong, Tiêu Trần ra khỏi nhà trọ, chuẩn bị đi dạo ở xung quanh.
Đầu tiên, hắn đi tới mấy chỗ bán thuốc, dự định tìm một chút tài liệu quý hiếm.
Lấy năng lực trước mắt của hắn, luyện chế đan dược đẳng cấp cao có chút phiền phức, nhưng đối với một chút linh dược cơ bản thì không có vấn đề gì.
Nhưng mà làm hắn thất vọng chính là, dược thảo trên thị trường ít hữu dụng, hoặc là tuổi đời không cao, hoặc là thuốc giả, không có mấy thứ hắn coi trọng.
-Thật đúng là thời đại gian thương hoành hành!
Tiêu Trần bất đắc dĩ, tạm thời bỏ đi ý định thu thập dược liệu, ngược lại tiến vào thị trường đồ cổ ở Lan Ninh.
Nơi này khá nổi danh, tên là Nhân bảo viện!
Thị trường đồ cổ càng nhiều thứ giả mạo hơn so với dược liệu, đại khái chỉ có một phần hàng thật, chín phần còn lại là giả.
Phần lớn những người ở đây đều có thể bị lừa, chỉ số ít người trong nghề mới có thể tìm ra bảo bối.
Nhưng mà, Tiêu Trần thân là người tu tiên, hai chữ “Trong nghề” không đủ đề hình dùng trình độ của hắn, hàng hóa năm bao nhiêu, phẩm chất của nó, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được.
Bên ngoài Nhân bảo viện, phần lớn đều là tạp nham, hàng hóa rực rỡ muôn màu, nhìn một thoáng có cảm giác rất thật.
Đa số khác ở bên ngoài đi dạo, cuối cùng sẽ tìm thấy vài cái nổi lên hứng thú để mua, sau đó sẽ bị chủ quán chém giá.
Tiêu Trần thì là ngoại lệ, hắn như cưỡi ngựa xem hoa, trực tiếp xem qua tất cả các xạp, bước vào bên trong Nhân bảo các.
Mà Tiêu Trần không có chú ý tới chính là, trong đám người, có một gã nàm tử mặc đò lòe loẹt, nhìn hắn sợ hãi.
-Tiểu đào, người vừa rồi không phải là…
-Không nhìn lầm, cao nhân ngày đó tại khách sạn Phượng hoàng, chính là hắn!
-Hắn vào nhân bảo các, chúng ta phải làm sao?
-Nhanh đi bẩm báo cho triệu lão đại, hắn không phải là nhân vật chúng ta có thể trêu trọc.
-Đúng đúng, nhanh đi!
…
So với náo nhiệt ở bên ngoài, bên trong Nhân bảo các vắng hơn rất nhiều.
ở bên ngoài tìm bảo vật, đều là hy vọng vào khí vận, lấy giá thấp nhất để tìm bảo bối.
mà trong này bất động, là một cửa hàng xếp đồ cổ nề nếp, mỗi người đều có bối cảnh lớn.
đương nhiên, tỷ lệ hàng thật trong đây so với bên ngoài lớn hơn rất nhiều, cho nên người thân phận thường thích đến nơi này.
Lúc Tiêu Trần đi vào, chủ quán liền mang mặt mày hớn hở đến đón:
-Tiểu ca, cần gì không?
-Tùy tiện tham quan một chút!
Ánh mát Tiêu Trần nhìn vô số đồ cổ đang trưng bày, xác thực có không ít hàng thật, nhưng đều không phải đồ vật mà hắn muốn.
Danh họa này, thanh đồng khí, cổ kiếm, đồ gốm sứ, mặc dù có giá trị cao, nhưng trong mắt hắn chỉ là phế phẩm.
Chủ quán luôn chú ý đến thần sắc biến hóa của Tiêu Trần, thấy Tiêu Trần thờ ơ, hắn nói:
-Những vật này không làm tiểu ca thỏa mãn, còn thể lên lầu hai nhìn một chút.
-Ân!
Đi lên lầu hai.
Đồ vật ở đây so với lầu một có cấp bậc cao hơn một phạm trù, nơi này có hơn mười người khác đang trọn.
Tiêu Trần liền trực tiếp tìm được một loại ngọc khí, bởi vì ngọc cực phẩm có thể lưu trữ linh nguyên, hắn có thể sử dụng nó.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, ánh mắt của hán bị một chuỗi niệm châu hấp dẫn, lộ ra vẻ nghi hoặc.
-Tiểu ca, ánh mắt ngươi thật độc đáo!
Một tên nam tử mập đi tới, lấy chuôi niệm châu kia xuống, mặt mày hớn hở nói ra:
-Xâu niệm châu này không thể coi là đồ cổ, nhưng lai lịch của nó không nhỏ, xuất thân từ “Vô tâm đường” do chính Tôn Nghê Đức đại sư làm ra, có khả năng trừ tà tránh ma.
-Vô tâm đường Tôn Nghệ Đức? Lẽ nào có liên quan gì đến Ngọc Tiêu môn?
Tiêu Trần nhíu mày, tâm tư nhớ lại năm trăm năm trước.
Đương nhiên, năm trăm năm trước ở Tử vi tiên vực, nhưng thời gian ở đó không đồng dạng với đại cầu.
Chuyển thành thời gian địa cầu mà nói, đại khái có thể đã qua chừng mười năm.
Khí hắn còn chưa thành Tựu tiên hoàng, bị cừu địch vây giết, liền sử dụng phá giới phù, đi tới địa cầu, toàn thân hắn bị trọng thương, ý thức rơi vào hôn mê, được một lão đầu cứu.
Thân phận người này, chính là môn chủ của một môn phái võ cổ tên là Ngọc Tiêu môn, Tiêu Trần vì báo đáp ân tình, tặng cho rất nhiều tài nguyên, công pháp cho Ngọc tiêu môn, còn tự truyền cho không ít phương pháp luyện khí, cùng luyện đan.
Khi đó, trong nhẫn trữ vật của Tiêu Trần tồn tại không ít tài nguyên, với lại chỉ là thụ thương, không mất đi tu vi, trên địa cầu không người nào là đối thủ của hắn.
Nhưng mà, hắn không muốn ở địa cầu lâu, nên không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ âm thầm trợ giúp Ngọc Tiêu môn quật khởi, cho nên ít người biết được hắn tồn tại.
Tại Ngọc Tiêu môn tu dưỡng ba năm, tiêu trần mới ly khai địa cầu. mà lúc hắn rời đi, Ngọc Tiêu môn nổi danh chói lóa như mặt trời ban trưa, có thể nói là đỉnh cao hoa hạ.
Tiêu Trần đã có kết luận trong đầu, Vô tâm dường cùng Ngọc Tiêu môn có quan hệ, nói không chừng là truyền nhân của hắn ở thời đại này.
-Thứ này bao nhiêu tiền?
Nam tử kia hơi chần chờ, hỏi lại xác nhận:
-Ngươi thật sự muốn mua?
-Ra giá!
Nam tử hơi mập mạp nói ra:
-Nếu như ngươi muốn, ta bán ngươi ba vạn!
-Ba vạn?
Cái giá tiền này quá hồi, Tiêu Trần cũng biết mập mạp không nhìn ra hàng, hoặc là nói Nhân bảo các không nhìn ra.
Niệm châu luyện chế thành pháp khí, có linh lực gia trì, có thể phòng ngự được loại lực tổn thương.
Ví dụ, một người mang niệm châu, nếu như gặp phải súng bắn, chỉ nhận vào lực phản chấn một chút, còn đạn sẽ đỡ được.
Đương nhiên, yếu mạnh của pháp khí, còn quyết định bởi người làm ra nó.
Nếu đổi thành Tiêu Trần làm ra, đạn sẽ đỡ được, ngay cả lực phản chấn cũng không xuất hiện.
Pháp khí phòng ngự, có điều kiện kích hoạt, khi có ngoại lực cường đại sẽ tạo thành uy hiếp nghiêm trọng mới có thể kích hoạt ra uy lực, không cần lo lắng bị tùy tiện hao tổn.
Pháp khí dạng này, giống như nhiều hơn một cái mạng, tốn nhiều tiền hơn nữa đều có thể mua, chỉ ba vạn, quá rẻ.
Mập mạp thấy Tiêu Trần không nói lời này, còn tưởng giá này rất cao, khổ sở nói:
-Tiểu ca, đây đã là giá thấp nhất, ta không thể trả thấp hơn!
-Tốt, ta mua, quẹt thẻ đi!
Tiêu Trần đưa thẻ cho mập mạp.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm truyền tới:
-xâu hạt châu này ta lấy!
Tiêu Trần cùng mập mạp nhìn lại, chỉ thấy một tên thanh niên cao gầy cùng môt cô gái trẻ đi tới.
-Công tử, ngươi muốn xâu niệm châu này?
Mập màn chần chờ nói:
-Nhưng vị tiểu ca này hắn đã…
Không đợi mập mạp nói hết lời, thanh niên liền vung tay cắt đứt, nhìn Tiêu Trần với anh mắt khinh miệt, thản nhiên nói:
-Ta ra giá gấp đôi!