Họ Lê cảm thấy lời nói tên này tuy một phần thật chín phần giả, nhưng cũng vẫn rất có giá trị tham khảo, nói không chừng hắn có thể biết được nhiều thứ khác, nên cậu ta đầy kiên nhẫn ngồi xuống chậm rãi hỏi.
- Được thôi, ta cũng không làm khó dễ ngươi. Nói xem ngươi rốt cuộc là dạng tồn tại gì? Tại sao lại có thể ẩn nấp sâu như vậy.
Nghe Y hỏi, Thiên Tổ như nghe được chuyện buồn, thở dài nói.
- Tạo hóa sinh ra kẻ thông minh như ta là đủ rồi, lại còn sinh ra một thằng ngu như ngươi, thật đáng tiếc. A a a được rồi, ta đang đùa, ta đang đùa, ta nói, ta nói. Ta không phải thực thể, ta chỉ là một phần ý thức của bản thân ta trước đây.
- Một phần ý thức? Ngươi đang cho ta thật sự ngu sao? Ý thức có thể nói chuyện, ngươi tin được không?
- Thì ngươi đúng là ngu mà, cần ta phải chứng minh sao? À không? Không phải ngươi ngu, ngươi rất thông minh, chỉ là những thứ này vượt ngoài hiểu biết của ngươi mà thôi. Thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả.
- Thả ngươi? Chẳng may để ngươi chạy mất chẳng phải ta tự tìm cho mình một kẻ thù nguy hiểm sao? Nói nhanh ta không muốn dùng hình bức cung người khác.
Lê Minh dường như hết kiên nhẫn, đưa tay lên định thúc giục Bất Động Minh Vương chú. Thiên Tổ thấy cử động của cậu, liền cảm thấy không ổn, vội nói lớn.
- Từ từ, từ từ. Giận nhiều dễ lên mụn, nhóc con cứ bình tĩnh. Ta thật sự chỉ là một phần ý thức, ta chỉ nhớ ta là Thiên Tổ, tồn tại từ trước thời đại Lạc Kiếp. Lạc Kiếp kỷ là gì ngươi cũng không cần hỏi làm gì, với năng lực của ngươi hiện tại nếu biết nhiều thì chết càng nhanh. Tóm lại ngươi chỉ cần biết ta đã sống từ rất lâu, khi thiên địa này còn chưa hình thành, năm nguyên tố chính còn đang là một thể thì ta đã tồn tại. Sau đó không biết vì lý do gì, ta của hiện tại lại bị tách ra khỏi ý thức của chính bản thân ta.
Nói đến đây, Thiên Tổ nhìn sang Lê Minh cười cười nói.
- Ngươi đến từ cái nơi khỉ ho cò gáy gọi là Trái Đất đúng không?
Nghe lời hắn, Lê Minh giật mình nghi ngờ hỏi lại.
- Ngươi còn biết ta đến từ nơi nào?
- Vài trăm cái kỷ nguyên trước cũng có một nhóm người từ nơi gọi là Trái Đất đến đây, chắc là do mấy kẻ sống lâu rảnh rỗi, cố tình tìm kiếm thú vui nên mới đưa các ngươi tới nơi này tìm chút kích thích, có vài kẻ còn bị ta dọa đến chết ngất, đúng là yếu kém.
Nói đến đây, hắn cố tình nhìn xuống Thiên Duy với vẻ mặt đầy tính xem thường.
Thấy thế, Lê Minh tức giận hỏi.
- Vừa rồi ngươi cũng định giết bạn của ta?
- Hắn mà xứng để Thiên Tổ ta ra tay ư? Ta chỉ định xâm nhập tìm hiểu một chút tin tức từ đám ngoại lai các ngươi, ban đầu định dọa ngươi chút cho vui, vì kẻ ngoại lai đầu tiên ta phát hiện chính là thằng oắt ngươi, nhưng sau đó lại cảm thấy ngươi có thể phát giác ra sự hiện diện của ta, nên ta mới đổi ý.
Nghe hắn nói, Lê Minh suy nghĩ một chút, thấy cũng khá hợp lý, nên thay đổi vấn đề lại hỏi tiếp.
- Ngươi nói ta có ma chú? Nhưng ta lại không tu ma chú, là ngươi nhìn nhầm hay cơ thể ta có vấn đề?
Vốn dĩ cậu cũng không định hỏi vấn đề này, nhưng bất chợt lại nghĩ đến chuyện “giấc mơ” người diệt pháp kia, nói không chừng Thiên Tổ thật sự biết thứ gì đó ẩn giấu trên người cậu ta, mà ngay cả bản thân cậu cũng không phát giác ra nó.
Nghe Lê Minh hỏi, Thiên Tổ nhìn nhìn cậu một chút rồi nói.
- Ngươi thật sự không luyện ma chú?
Lê Minh không nói, chỉ im lặng gật đầu, vẻ mặt không có chút thay đổi gì.
Thấy bộ dạng của cậu ta, Thiên Tổ nhìn kỹ lại cậu lần nữa, đến khi nhìn thấy trên tay Lê Minh có một dấu bớt đen, lại nhìn sang cái bóng dài ngoằn in trên đất của cậu ta, hắn mới cười lớn một tiếng, thần bí úp mở.
- Haha, thì ra là thế, ngươi bị thằng Diêm chơi một vố đau đấy, ở Trái Đất gọi là gì ấy nhỉ…
Hắn nghểnh mặt lên trời ra vẻ ngẫm nghĩ một lát, sau đó tròn miệng tỏ vẻ đã nhớ ra.
- À đúng rồi, chính là “bị trai dụ.”
Nghe hắn nói, Lê thiếu gia như nghĩ đến điều gì đó, lại nhìn sang Thiên Duy một chút, sau đó mới nhìn tới Thiên Tổ nghi ngờ hỏi.
- Đừng nói với ta ngươi là đang học theo phong cách nói chuyện của thằng Duy nha?
Nghe cậu nói, Thiên Tổ liền nhếch miệng, gằng giọng phản đối.
- Mày quá đần, thế kỷ 21 rồi, dân tri thức người ta gọi đây là “Giao lưu văn hóa vùng miền, phát huy bản sắc dân tộc.”
Lê Minh bật cười lắc đầu chào thua, sau đó sắc mặt nghiêm túc lại liền hỏi.
- Vừa nãy ngươi tính làm gì với thằng Duy? Có ảnh hưởng gì đến thân thể cùng linh hồn nó không?
- Ngươi đang nghĩ oan cho người tốt đấy, ta ngoài việc “giao lưu văn hóa vùng miền” với hắn ra, còn tiện tay giúp hắn một chút, chỉ có điều thằng khứa này quá nhát gan, nhầm tưởng ta là Ma Da gì gì đó giống như ngươi, nên tâm tình có chút mất khống chế. Các ngươi đúng là thất bại của tạo hóa. A a a đau đau, từ từ nói, từ từ nói, ta có thể chỉ ngươi kích hoạt ma chú.
Vừa tiện miệng một chút, Thiên Tổ đã bị Lê Minh dùng thần chú làm cho đau đớn xin thua, hắn hiện tại đang tồn tại dưới dạng ý thức, vì vậy chỉ cần một chút thần chú cơ bản cũng có thể tịnh hóa khiến hắn hoàn toàn biến mất.
Vốn dĩ Thiên Tổ này có thể tồn tại qua bao nhiêu thời kỳ như vậy cũng là nhờ có khả năng ẩn nấp vô song của hắn, đến hôm nay trong lúc sơ ý tiếp thu cái văn hóa phẩm đồi trụy của Thiên Duy mới làm kẻ này phân tâm mà bị Lê Minh phát hiện ra.
Nghe hắn nói về ma chú, Lê Minh cũng có một chút động lòng, nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn hắn ta như thể chỉ cần hắn nói nhảm một tiếng liền chết ngay lập tức.
Còn Thiên Tổ cũng là lão tặc, thấy ánh mắt của Lê Minh nhìn mình liền biết tên này không còn kiên nhẫn nghe mình nói nhảm, nên cũng nghiêm túc lại nói.
- Thế gian hiện tại có năm đạo phái cùng tụ, gồm Tiên, Thần, Phật, Ma và Quỷ. Cách thức tu luyện mỗi đạo tuy khác nhau, nhưng về bản chất đều sử dụng lực lượng thiên địa làm sức mạnh. Phật pháp cũng vậy, ma pháp cũng thế.
Nói đến đây, Thiên Tổ ngừng lại, nhìn sang Lê Minh hỏi.
- Ngươi biết phật chú từ đâu mà sinh ra lực lượng không?
Nghe hắn hỏi, Lê Minh trầm ngâm chốc lát rồi đáp.
- Chẳng phải từ chú ngữ sinh ra sao?
Nghe cậu trả lời, Thiên Tổ cười lớn giễu cợt nói.
- Ngu như heo. Nếu chú ngữ có thể sinh ra lực lượng, vậy ngươi đừng vận dụng lực lượng linh hồn mà chỉ đọc chú ngữ xem có lực lượng nào sinh ra không?
Nghe hắn nói, Lê Minh ngớ người không biết phản bác sao, một lúc sau mới ậm ờ hỏi.
- Được, xem như ngươi giỏi. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi hướng dẫn ta sử dụng ma chú?
Thiên Tổ lại lần nữa cười lớn, đầu lâu biến đổi hiện ra khuôn mặt tương tự như Thiên Duy, biểu cảm cực kỳ gợi đòn, giọng điệu ẻo lả không phân nam nữ nói.
- Ngu lâu dốt bền, không hiểu thế lực nào đào tạo cái đám này nữa.
Nói đoạn, hắn cũng không thừa cơ chửi xéo Lê Minh nữa, giọng nghiêm túc nói.
- Phật chú lợi dụng chú ngữ để mượn dùng sức mạnh chư phật, nhưng để kích hoạt nó lại cần phải sử dụng lực lượng linh hồn, ngươi có từng nghĩ lực lượng linh hồn này sẽ đi về đâu không?
Nghe hắn hỏi, nếu là trước đây Lê Minh chắc chắn sẽ trả lời rằng “sẽ đi theo kỹ năng để công kích kẻ địch.” Nhưng hiện tại, sau mấy lần bị Thiên Tổ lợi dụng chửi xéo, cậu cũng thay đổi lối suy nghĩ của bản thân.
Dừng lại một lúc lâu, Lê Minh có chút không chắc chắn nói.
- Ngươi đừng nói với ta rằng chư Phật cũng thu phí khi ta mượn dùng lực lượng của bọn họ nha…?
*Lời tác: Anh em bạn dì đọc truyện có không hài lòng điểm nào thì góp ý để tác biết nào. Truyện hay hay dở chính là nhờ một phần vào sự góp ý của các bạn để tác biết mình đang thiếu sót ở điểm nào. Tks tất cả... Cầu đề cử, cầu comment. *