Chương 32: Sáng Tạo

Nghe Thanh Trà nói, Trương Thành Nhân thì chẳng hiểu gì, còn Lê Minh trầm ngâm một chút sau đó mới đáp lại.

- Cũng có khả năng, nhưng anh nghĩ không phải.

- Không phải ư? Nhưng thứ năng lượng ma pháp kia quá mạnh rồi, nếu anh Duy không nắm giữ được bản chất của nó thì sao có thể còn sống nổi!

Thanh Trà có chút lo lắng hỏi tiếp, còn Lê Minh thì vẫn một bên im lặng quan sát từng chút thay đổi của quả cầu hỏa lôi này. Bên trong đó, lúc này đã phát ra những tiếng la hét của Thiên Duy, giống như hắn ta đang chịu nỗi đau đớn cực kì lớn.

Thanh Trà muốn xông vào, liền bị Lê Minh ngăn lại.

- Vô ích, khả năng nó đang tới giai đoạn quan trọng nào đó, chúng ta vào cứu có thể người không cứu được còn khiến nó mất mạng nhanh hơn.

Dứt lời, cậu lại im lặng, tiếp tục quan sát hướng đối diện. Phải qua một lúc sau, Lê Minh mới mở miệng nói tiếp.

- Nếu anh đoán không nhầm… thì thằng Duy đang đột phá ma pháp từ sơ cấp lên thành thạo.

Nghe đến đây, Thanh Trà giống như có chút không dám tin, liền hỏi lại.

- Đột phá cấp độ ma pháp? Mới đột phá nhưng đã rầm rộ thế này, hơi quá mạnh rồi thì phải.

Nói đoạn, nàng ta như nghĩ đến điều gì đó, hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp.

- Nếu như anh nói đúng, em nghĩ anh Duy còn có những thứ khác cũng thay đổi. Trừ khi anh ấy đạt được trạng thái thăng hoa, nếu không chỉ dựa vào thăng cấp ma pháp thì không thể nào sống sót trong một biển lửa và sấm chớp như này được.

Nghe Thanh Trà nói, Lê Minh cũng không phản đối, thở ra một hơi rồi chậm rãi nói.

- Được rồi, bọn mình đoán già đoán non cũng vô ích, cứ đợi nó ra rồi sẽ biết kết quả.

Lê Minh vừa dứt lời, hào quang bên trong hỏa lôi cầu ngày một thịnh vượng, cho đến khi ánh sáng khiến cả ba người bên ngoài đều không chịu nổi, phải nhắm nghiền mắt lại.

Lê Minh sợ xảy ra chuyện không hay, hay tay quơ lấy hai người Thanh Trà cùng Trương Thành Nhân, sau đó theo xoay người kéo bọn họ chạy vội ra xa.

Tưởng chừng một vụ nổ lớn sẽ xảy ra, bất ngờ, bên trong quả cầu ánh sáng kia giống như có một hố đen vũ trụ, một phát hút tất cả hai nguồn năng lượng băng hỏa vào bên trong.

Ánh sáng chói lóa trong phút chốc liền biến mất, khiến ánh mắt của ba người bên ngoài trở nên mờ ảo. Một bóng người quần áo rách tả tơi, khuôn mặt tái nhợt, loạng chà loạng choạng từ bên trong đống đổ nát bước ra.

Như từ cõi chết trở về, hắn ta dang tay, hít sâu một hơi. Nhắm mắt tận hưởng khí trời khoản hơn năm phút rồi mới mở mắt ra, tiếp tục bước đi tiếp.

Ở hướng đối diện, đám người Lê Minh cũng đứng như trời trồng, hướng mắt nhìn kẻ đang bước ra từ đám cháy kia.

Dường như đã thấy được sự khiếp sợ trong mắt đồng bạn, vừa bước ra Thiên Duy đã đắc ý, thều thào nói.

- Hahaha, Lê Minh, Thanh Trà. À… còn cả tên đần thối kia nữa, ta không phải Idol, các người đừng hâm mộ ta.

Ở phía đối diện, ánh mắt của Thanh Trà mở to, chớp chớp vài lần giống như xác nhận điều gì, sau đó vội quay mặt sang hướng khác.

Còn Lê Minh thì khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, Trương Thành Nhân sau một lúc trợn tròn cũng phụt ra cười ha hả, sau đó cũng vội tránh mặt đi.

Thiên Duy như nhận ra vấn đề, cảm thấy ở phía dưới có hơi thông thoáng, hắn vội cúi người nhìn xuống đũng quần của mình. Trong lòng hắn ta bất giác nghĩ đến bài thơ mà thằng Thành Mập chung lớp từng ngâm nga.

Cảnh xuân phơi phới, cà hai quả

Uốn lượn khoe mình, chuối một cây.

Lê Minh lúc này cũng không nhịn được mà bật cười, vứt sang cho hắn chiếc áo choàng làm bằng da trăn của mình, sau đó mở miệng nói.

- Tao sắp muốn ói rồi, nhanh nhanh mặc vào, chúng ta còn nhiều chuyện quan trọng phải làm.

Thiên Duy cũng đã thẹn đến đỏ cả mặt, một tay cầm lấy chiếc áo choàng, tay còn lại che đi phần mông của mình, chạy vội vào một căn nhà chưa bị cháy gần đó.

Khoảng hơn năm phút sau, hắn mặt đỏ tới mang tai, vừa thò đầu ra khỏi cửa đã thấy ba người Lê Minh đứng chờ sẵn.

Khuôn mặt Thanh Trà vẫn còn hơi đỏ, thấy hắn bước ra liền hít mạnh, thở sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh. Còn Lê Minh thì hiểu ý nên cũng mở miệng để phá vỡ không khí ngượng ngùng.

- Vừa rồi mày làm trò gì vậy?

Nghe Lê Minh hỏi, Thiên Duy cũng không biết trả lời thế nào, ánh mắt nhìn về hướng Thanh Trà, thấy nàng ta cũng đang nhìn mình, hắn vội gục mặt xuống, ậm ờ nói.

- Tao… quần tao…

- Tao hỏi chuyện mày đốt nhà kìa.

Ánh mắt Lê Minh có vẻ trêu chọc, nhìn xuống dưới quần của Thiên Duy, sau đó mới đưa tay, chỉ chỉ sang đống đổ nát phía sau hắn.

Biết mình đã hiểu sai ý của Lê Minh, Thiên Duy thở ra một hơi, lấy lại sự tự tin thường ngày, sau đó nở một nụ cười có vẻ ngốc nghếch nói.

- À! Tao vừa thăng cấp thành công cả hai kỹ năng ma pháp lên cấp độ Thành Thạo, lại vô tình sáng tạo ra kỹ năng mới. Hề hề.

Nghe hắn ta nói giống như chẳng có chuyện gì to tác, trừ Trương Thành Nhân không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì ra, còn lại cả Thanh Trà và Lê Minh đều ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hắn.

Lê Minh cảm thấy thằng bạn mình có chút không đáng tin, liền hỏi lại.

- Mày nói mày sáng tạo kỹ năng?

- Ừm, cũng không hẳn là sáng tạo, nhờ thăng cấp, tao có một số lĩnh ngộ mới, sau đó dựa theo cách thức vận chuyển cũ, biến đổi một chút, kết quả qua nhiều lần xém chút bị ma pháp phản ngược, lại thành công tạo ra cách sử dụng mới.

Thiên Duy bình tĩnh kể lại chuyện lúc nãy, Thanh Trà nghe xong, có chút nghi ngờ hỏi tiếp.

- Thế nhưng tại sao anh lại có thể sống sót từ trong biển hỏa lôi kia?

Nghe cô hỏi, hắn có chút đắc ý hếch hàm lên nói.

- May mắn, anh không phải chỉ sáng tạo ra một cách vận dụng, mà là hai.

- Cái gì, hai cách???

Cả Thanh Trà cùng Lê Minh đồng thanh lên tiếng.

Thiên Duy thấy biểu cảm của bọn họ như vậy, có chút đắc ý gằn giọng một tiếng. Làm ra bộ dáng giống như các lão giáo viên, chắp tay sau đít, mặt hướng lên trời.

- Cũng không có gì to tác cả, ban đầu tao muốn tạo ra một loại công kích tổng hợp cả hai thuộc tính lôi - hỏa. Kết quả tao thành công, nhưng lực lượng của nó quá cuồng bạo, tao không khống chế nổi.

Nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra, khuôn mặt Thiên Duy có vẻ hơi sợ hãi, thở ra một hơi, sau đó mới chậm rãi nói tiếp.

- Khi tao tưởng chừng như mình sắp bị lực lượng kia nổ chết, lúc đó tao lại nảy ra một ý định. Dùng thân thể tao làm nơi dự trữ lực lượng lôi - hỏa.

Nghe hắn nói đến đây, Lê Minh có chút không hiểu, đang định lên tiếng hỏi thì Thanh Trà đã buông lời trước.

- Có gì đó sai sai không? Chẳng phải anh vừa bảo anh sắp bị nó nổ chết sao? Vậy mà lại còn định chứa nó trong cơ thể?

- Đúng là anh sắp bị nó nổ chết, nhưng chỉ là sắp thôi, còn chưa chết được. Thầy bói ở Quận 2 nói rồi…

Đang định nói tiếp, Thanh Trà cùng Lê Minh cùng lúc ngắt lời.

- Được rồi, sống rất dai, cứ nói tiếp chuyện kia đi.

- Được rồi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tao liều mạng đưa năng lượng Lôi - Hỏa vào trong máu của tao, ban đầu chỉ là một tia…

Nói đến đây, hắn rùng mình một cái, không biết từ lúc nào, trên trán hắn ta đã nhễ nhại mồ hôi.

Đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi trên trán, Thiên Duy mở miệng nói tiếp.

- Quá đau, tao giống như bị thiêu đốt toàn bộ linh hồn, còn cơ thể lại tê liệt không thể cử động vì lôi điện xâm nhập. May mắn thầy bói nói tao sống dai… Ừm… không phải.

May mắn trước đó tao đã dùng hết một bình nước hồi linh hồn cùng thể lực. Nhờ vậy mà thoát được kiếp nạn đầu tiên.

Chết thì thoát, nhưng sống còn không bằng chết, nếu không có gia đình làm điểm tựa để tao cố gắng, có lẽ tao buông tay rồi.

Lời Tác: Còn một chương nữa, nửa đêm sẽ đăng tiếp... Cầu để cử, cầu bình luận...