Chương 26: Đi Vào Địa Phủ

Lê Minh học theo bài tế của những ông thầy mo mà ngày trước hay về nhà cậu để cúng bái ơn trên, sau đó thêm bớt một chút cho liền mạch, chậm rãi chắp tay hướng bàn thờ Diêm La - Diêm My mà khấn.

- Dân đen Lê Minh, nhờ ơn trên ưu ái mà học được chút thuật pháp, vô tình lại gặp được người kế thừa của Diêm La, nhưng hắn ta đã đi sai đường, coi mạng người như cỏ rác. Tất cả người dân làng Thiên Tạo đều bị ác bá rút hồn, đoạt mạng. Không còn cách nào khác, ta đành phải “tiền trảm, hậu tấu.” Nay dân đen đến đây, kính nhờ ân đức của Diêm La Vương, xin ngài chỉ đường dẫn lối, giúp ta cứu sống những người dân cùng khổ trong làng.

Xong lễ, Lê Minh nhẹ nhàng bước đến, cắm ba nén nhang vào lư, hai ảo ảnh pháp tướng Bất Động Minh Vương và Văn Thù Bồ Tát vẫn thường trực phía sau.

Xếp bằng ngồi xuống, Lê Minh theo như lần trước, nhắm chặt mắt hơn nửa giờ. Khi đã hết kiên nhẫn, nhưng xung quanh cũng không có gì thay đổi, cậu mới thở dài một hơi, mở mắt ra định tìm cách khác, quyết tâm để gặp được Diêm La.

Vừa mở mắt, Lê Minh đã giật mình, phát hiện cảnh vật xung quanh không biết từ lúc nào đã thay đổi. Cậu đang ở trên một mảnh đất khô cằn, xung quanh đầy tử khí, đám cô hồn ngạ quỷ thì lởn vởn khắp nơi.

Nhiều hồn ma thì mất đầu, mất tay, kẻ lại bị xiềng xích quấn tứ chi, bị ngựa kéo chạy trên đất, tiếng khóc la, kêu gào vô cùng hỗn loạn, ồn ào như trong một phiên chợ huyện.

Một số khác lại giống hệt những người bình thường, vẫn ăn bận áo quần đầy đủ, chỉ có khác là tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã đi mất tăm mất dạng.

Ở trên trời, tử khí tụ thành những đám mây u ám. Thái Dương không thấy đâu, chỉ thấy một con quạ đen, miệng nó há rộng, từ bên trong vậy mà lại có ánh sáng phát ra, chiếu rọi đến khuất tầm mắt của Lê Minh cũng không thấy bóng tối.

Ngẩn người một lúc, cậu nghi ngờ lẩm bẩm.

- Đây… Chẳng lẽ là chốn âm phủ? Lẽ nào lão kia nhỏ mọn đến mức bắt luôn cả mình xuống nơi này?

Không có ai cho Lê Minh câu trả lời, sau một hồi đắn đo, cậu ta cũng vội vã đuổi theo đám ma hồn có ngoại hình giống như người bình thường kia.

Có lẽ vì đang phân tâm mà bản thân cậu cũng không để ý rằng mình cũng đang bay trên mặt đất, tốc độ nhanh không kém gì đám cô hồn.

Không biết đi bao xa, Lê Minh dừng lại ở một khu đất cao. Từ trên nhìn xuống, cậu bất ngờ phát hiện dưới kia thế mà tồn tại một thành thị. Bên trong có rất nhiều hồn ma, vào ra tấp nập.

Quan sát một lúc, thấy cũng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, Lê Minh làm liều, phóng người vọt về hướng thành thị.

Đứng trước cổng thành, cậu ngước mặt ngó nghiêng, đánh giá xung quanh một chút. Cổng rộng chừng mười mét, được làm bằng một loại đá đen, dường như có tác dụng khắc chế tà ma, nên đám âm hồn kia đều tránh né rất xa để không chạm vào nó. Bên trên cổng thành có một tấm biển lớn, đề một dòng chữ màu trắng: “Thành Bình An”.

Ở bên dưới, cửa gỗ mở rộng, mỗi bên đều có treo một sợi xích lớn, trên xích uốn lượn những tia sét màu tím đen, làm cho Lê Minh có cảm giác như linh hồn bị áp chế, vô cùng khó chịu.

Cạnh đó là hai Âm Binh, đầu chó và mặt heo, một tay chúng cầm tam xoa kích. Trên mỗi mũi kích đều treo vài cái đầu âm hồn như để răn đe kẻ khác, đang đau đớn kêu la, không ngừng xin tha mạng, có lẽ đó là kết cục của những cô hồn dám quấy rối nơi chốn âm ti này.

Trên tay còn lại, chúng cầm một chiếc chuông nhỏ, Lê Minh quan sát một lúc, vậy mà lại thấy được có phật khí lượn lờ quanh chiếc chuông kia. Cậu nghi ngờ, lẩm bẩm.

- Chẳng phải đám ma quỷ này rất sợ thần phật ư? Sao bây giờ chúng lại cầm phật khí trên tay, thật là quái dị.

Vừa dứt lời, bất chợt một hồn ma từ phía sau bay thẳng tới, Lê Minh giật mình, muốn tránh né nhưng đã không kịp. Tưởng sẽ có chuyện gì khác phát sinh, nhưng cậu lại lần nữa bất ngờ, âm hồn kia thế mà xuyên thẳng qua cậu ta.

Như nghĩ đến chuyện gì đó, Lê Minh vung tay, miệng niệm Bất Động Minh Vương chú, nhưng chẳng có gì xảy ra. Nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi cậu ta như một thằng hề, đang đứng giữa đường khoa tay múa chân.

Như để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Lê Minh liền bước tới chỗ hai tên Âm Binh, đưa tay phất phơ qua lại trước mặt bọn chúng.

Nhưng một heo, một chó này vẫn dửng dưng, dường như không hề trông thấy hành động của tên nhân loại chán sống này.

Lê Minh thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười lớn. Đúng như cậu suy đoán, không biết vì lý do gì, nhưng những âm hồn ở nơi đây, dường như tất cả đều không thể nhìn thấy cậu ta.

Đã thế, Lê Minh cũng không có gì phải sợ hãi nữa, cứ như vậy thong thả rảo bước, một đường đi thẳng vào trong thành.

Vừa đi được một đoạn ngắn, Lê Minh thêm lần nữa phải ngạc nhiên. Nơi này vậy mà giống hệt với thế giới của con người, tuy nhà cửa có chút hơi hướng cổ trang, nhưng dù sao cũng không hề giống những cuốn sách cậu từng đọc qua có miêu tả về âm phủ.

Âm hồn đi lại đông đúc, ngựa xe tấp nập trên đường, một nhóm Âm Binh với đủ loại hình thù, tạo thành đội tuần tra khắp nơi, có lẽ là để đảm bảo trật tự.

Nhìn sang hai bên đường, Lê Minh thấy những dãy nhà cổ, tất cả đều được làm bằng gỗ, bên trên lợp ngói âm dương. Đa số là kiểu nhà trệt, chia thành nhiều gian, trước cổng mỗi nhà đều có thắp đèn lồng trắng, cạnh cổng có một tấm bia lớn đề vài dòng chữ, cậu ta đoán đó chính là những thông tin cơ bản của chủ nhà. Khung cảnh này tuy nhộn nhịp nhưng vẫn đầy sự lạnh lẽo.

Quan sát thêm chút nữa, Lê Minh còn phát hiện ở đây có nơi nhà cửa san sát nhau, có nơi thì lại cách vài ba nhà mới có một gian nhỏ. Những ô đất trống chưa có người ở, đều được cắm bảng, ghi hai chữ “bán đất”.

Nhìn thấy hai chữ này, Lê Minh giật mình, buột miệng chửi thề một tiếng.

- Ôi cái đệch… Đến địa phủ còn phân lô bán nền???

Đúng lúc này, có một bà lão khoảng tám mươi tuổi, thân mặc đồ gấm, tay đeo chuỗi ngọc, trên cổ còn có sợi dây vàng to ước chừng khoảng vài cây, ngay cả cây gậy của bà ấy đang cầm cũng có đính thêm ít hạt kim cương, tay kia thì mang theo một túi vải lớn, có vẻ khá nặng nề.

Bà ta chập chững chống gậy bay tới, đến trước một ngôi nhà hai tầng, trên cửa có tấm hoành phi đề dòng chữ “Ngân Hàng Địa Phủ” bà ấy mới dừng lại.

Ở hướng đối diện, một tên cô hồn quần áo rách rưới, trên linh hồn hắn còn có những vết lở loét, dòi bọ đang bò ngổn ngang bên trong, hiển nhiên đây chính là trạng thái của hắn ta lúc chết.

Hắn từ xa tiến lại, đúng lúc bà lão kia định xoay người bước vào trong ngân hàng, hắn đột nhiên tăng nhanh tốc độ, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh bà ta, vung tay giật mạnh túi vải.

Bà lão tuy già nhưng cũng phản ứng tốt, vội né sang một bên, chỉ có điều túi vải đã bị tên trộm cầm một phần trên tay, hắn giật mạnh làm chiếc túi rách tung tóe. Từ bên trong, vàng mã nhồi nhét lộn xộn theo đó rơi ra, bay trắng cả một khoảng trời.

Một đám ma đói gần đó thấy vậy, lập tức như bầy ong vỡ tổ, xô đẩy, cào xé, tranh nhau nhặt đống vàng mã kia. Bà lão bị cướp thì đang kêu gào khóc lóc, cũng chen lấn vào đám đông mong lấy lại được ít tiền.

Chưa đầy vài hơi thở, đám Âm Binh đã phát hiện ra có kẻ làm loạn. Một tên trong đội phóng chiếc chuông nhỏ lên trời, từng hồi sóng âm như những mũi tên, mang theo phật khí hướng kẻ cô hồn kia mà bắn thẳng tới.

Tên đó thấy mình bị Âm Binh tấn công, cũng không có chút nào sợ hãi, khuôn mặt xấu xí, gầy còm kia hiện lên một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt hắn ta nhìn về hướng một cô gái nhỏ, bên cạnh nó là một người phụ nữ trung niên, bà ta đang cố dùng toàn bộ sức lực mình có để gom hết những tờ tiền nằm trong tầm với. Tay còn lại vẫn choàng lấy, dùng tấm lưng gầy của mình để che chở cho cô gái nhỏ kia.

Cô bé vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ánh mắt vô hồn đang nhìn quanh như tìm kiếm người nào đó. Cho đến khi những mũi tên kia xuyên qua linh hồn của tên cướp, đứa bé đó mới tìm được người nó cần tìm, nó muốn hét toáng lên, nhưng đã bị người phụ nữ bên cạnh chặn miệng lại.

Cô gái nhỏ ra sức giãy giụa, từng giọt âm lệ theo đôi mắt trắng dã kia mà chảy xuống, rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng bốc thành ma khí mà tiêu tán đi. Ở bên cạnh, người phụ nữ trung niên kia cũng suy sụp, ánh mắt âm hồn của bà ta lúc này lại dường như hiện lên tình cảm.

Cho đến khi linh hồn của tên cướp hoàn toàn tiêu tán, bà ta cũng không thể đứng vững nữa, quỳ sụp xuống đất, hai giọt âm lệ đã bị bà ấy cố gắng kìm nén cuối cùng cũng tuôn trào.

Lê Minh nhìn hết tất cả những thứ này vào mắt, trong lòng hiện lên một chút buồn bã, thở dài nói.

- Một kiếp người, một kiếp ma, hai kiếp cùng khổ. Có lẽ vĩnh viễn biến mất lại là điều may mắn của hắn ta.

Chương này nhẹ nhàng, tác muốn cho các độc giả thấy một bộ mặt khác của cõi âm, chốn âm ti cũng đầy tình cảm, không phải chỉ có những thứ đáng sợ như mọi người lầm tưởng. Chương sau sẽ là một bộ mặt khác, cùng nhau đón chờ nhé…