Đường Triều .
Trinh Quán năm thứ mười , sau khi đánh dẹp được cuộc nội loạn của Đông Đột Quyết , Lý Thái Tổ Lý Thế Dân đã đưa Đường triều trở nên thịnh trị , nhà nhà ấm no , người người an vui .
Nhưng vật gì dù hoàn hảo đến đâu cũng phải có góc khuất cùa nó , quầng sáng nào cũng có phải điểm tối .
Dù Lý Thái Tông đã giảm bớt quyền hạn của hoàng tộc, đả phá sự thống trị thế tập rối ren đời Tùy, nhưng vẫn không tạo ra được sự bình đẳng xã hội. Trong "Đường luật" có ghi rõ rằng, người phân ra 2 loại "lương" (lành, tốt) và "tiện" (hèn, đáng khinh rẻ) .
Đã là tiện dân thì bị đối xử như thế nào cũng chẳng ai quan tâm , dù bị bán đi cũng vậy .
Thành Trường An .
Kinh đô của nhà Đường .
Phồn hoa nhộn nhịp .
Ô hợp bát nháo .
Quần hùng tụ hội .
Quần ma tranh phong .
Trên con đường đi vào chợ ,
Náo nhiệt
Hỗn loạn
Ồn ào
Nhộn nhịp .
Tiếng heo
Tiếng gà …
Tiếng người rao hàng
Tiếng chửi bới nhau
Tiếng kì kèo giá cả …
Vang lên
Thật chát chúa
Thật đinh tai
Một thằng nhóc đen nhẻm , mặc mỗi chiếc quần rách rưới
Cầm một mẩu bánh dính đầy bùn , chạy liểng xiểng
Vang sau lưng nó là tiếng chửi rủa nhục mạ .
Chằng ai để ý đến điều đó cả , thằng nhóc hay người bán hàng , không một ai .
Hai ba cô nương ỏng ẻo như khúc gỗ bị đứt thành hai ba đoạn
Áo xanh áo đỏ , tô son trát phấn , kì kèo giá cả tựa như cãi lộn .
Chẳng ai để ý đến điều đó cả , không một ai .
Bởi đó là chuyện hiển nhiên , mấy cảnh này người mới tới cũng thấy vài chục lần .
Bởi nơi đây là chợ của tiện dân , cách hành xử đương nhiên cũng chả hay ho gì .
Ở đầu chợ ,
Một toán người bước vào ,
Âm thanh ,
Im bặt
Không , là không còn một âm thanh nào nữa
Mọi người đều im bặt
Đến thở cũng không dám thở mạnh
Mọi vật ,
Như dừng lại
Thời gian ,
Như đứng yên .
Toán người ,
chỉ có mấy người ,
dẫn theo một người .
Một thằng nhóc ,
quần áo rách rưới ,
gầy gò ốm yếu ,
bước đi chậm rãi ,
đôi mắt vô thần ,
đôi mắt vô hồn ,
đôi mắt tựa như nhìn về nơi xa xăm ,
đôi mắt lại tựa như không nhìn gì cả ,
đôi mắt khép hờ ,
đôi mắt như chưa bao giờ mở hết ,
đôi mi đen láy , cụt lủn .
Thằng nhóc chậm chạp nhìn vào những gương mặt sợ hãi , lo âu cua những
người trong chợ .
Rồi nó chậm chậm chạp quay về phía tên đi đầu toán người , hỏi :
“ Tại sao họ lại sợ ông như vậy ?”
Cả đám bật cười , cười thật to , tựa hồ chưa có điều gì làm chúng buồn cười đến vậy .
Tên đi đầu ngưng cười , cả đám ngưng theo .
Hắn ,
Mới nhìn đã sợ , càng nhìn càng đáng sợ ,
Đầu trâu mặt ngựa ,
Hắn chẳng khác gì cả ,
Khuôn mặt ghồ ghề ,
Đôi mắt sắng quắc như chim ưng ,
Cái mũi dài khọm ,
Làn da ửng nắng , đen sạm ,
Hàm răng vàng ố ,
Rạch ngang mặt y ,
Một vết sẹo ,
Từ bên trán phải đến má trái ,
To tướng .
Khuôn mặt hắn tuy đáng sợ , nhưng
Thứ đáng sợ hơn là khí tức của hắn ,
Sát khí ,
Nồng nặc , như mùi mồ hôi
Sát khí chỉ xuất hiện khi muốn giết người ,
Lúc này , hắn không hề muốn giết người ,
Nhưng hắn tỏa ra sát khí còn mạnh mẽ hơn cả lúc muốn giết người ,
Điều này ,
Nếu hắn không phải là một tuyệt đỉnh cao thủ
Thì hắn phải là một tên sát nhân điên cuồng đã sát hại không dưới ngàn người
Thậm chí ,
Là cả hai !
Điều này mới thực sự đáng sợ !
Sát khí ,
Giờ đây như một phần của hắn , như hơi thở của hắn ,
Thật tự nhiên !
Người có thể đạt đến trình độ như hắn trong kinh thành không quá mười người , thậm chí là ít hơn .
Một con người khủng bố như vậy chỉ cần nhìn thôi cũng đủ sởn da gà rồi chứ đừng nói gì đến việc bắt chuyện với hắn .
Thằng nhóc đang làm chuyện như vậy , bắt chuyện .
Hắn nhìn thằng nhóc , nở nụ cười ngạo nghễ :
« Hô hô … trong thành Trường An này không ai là không biết ta , không ai là
không khiếp sợ ta . Ta là ai ? Ta là thủ lĩnh của Thiên Vân Trại oai danh lừng lẫy Vân Khiếu Thiên . Cả thành Trường An này ta chỉ dưới tên thiên tử ngu ngốc , còn lại ta chấp hết , lão tử trước giờ tung hoành giang hồ há sợ ai ? Đến cả lũ ăn hại Bộ Hình còn phải nể mặt ta ba phần nữa là . Ngươi nghĩ thử xem , bọn tiện dân sao lại không sợ ta chứ ! »
Thằng nhóc lơ đễnh , nhìn về phía thằng nhóc đen nhẻm rách rưới ,
Nó đang ôm chặt mẩu bánh dính đất như sợ ai đó lấy mất ,
Thằng nhóc chậm chạp nói tiếp :
« Sao ta nghe ông nói có tên chết tiệt nào mới nhậm chức vài tháng đang làm phiền ông mà , cái đó gọi là nể mặt ba phần sao ? »
Bọn theo sau Vân Khiếu Thiên nhíu mày , chạm nhẹ chuôi đao .
Vân Khiếu Thiên bật cười , nụ cười có phần hào sảng :
« Khửa khửa , chỉ là một tên Hình Bộ Ty nhỏ nhoi sao khiến lão tử phiền lòng được , chỉ là … »
Thằng nhóc chậm chạp quay sang nhìn hắn .
« Chỉ là … ? Ông định đưa tôi đi đâu vậy ? »
Vân Khiếu Thiếu nhìn thằng nhóc , rồi bật cười , nụ cười có phần tà dị lại pha lẫn sự thích thú :
« Đi đâu ? Nhóc con đừng làm ta mắc cười nữa … khặc khặc khă… »
Hắn ho lên sặc sụa rồi dí bộ mặt ghê rợn sát vào khuôn mặt gầy gò của thằng nhóc rồi lại cười lên sằng sặc :
« Ta đang đưa nhóc đến nơi cần đến , nơi …mua…nô …lệ … »
Hắn gằng từng tiếng như thể sợ thằng nhóc không nghe thấy
« Mày nghe rõ chưa ? Mày có thấy sợ không ? Mày đã thấy sợ chưa ? Sợ lắm phải không ? Sợ thì cứ khóc đi , thét lên đi ? Gào thét đi ? Mày sợ lắm mà đúng không ? Khặc khặc … »
Hắn ta , với một khuôn mặt hắc ám , buông ra một tràng câu hỏi như để hù dọa trẻ con .
Thằng nhóc như chẳng thèm để ý đến hắn , lời nói hay câu hỏi hù dọa của hắn.
Nó lơ đễnh nhìn hai ba cô nương , áo xanh áo đỏ ,
Đang co rúm người ôm chặt lấy bà bán rau lúc này còn kì kèo chút rau xanh,
Lớp phấn bị mồ hôi và nước mắt xóa đi , lộ ra làn da già nua nhung có phần tự nhiên hơn …
Nó chậm chạp trả lời , buông từng chữ :
« K . h . ô . n . g … s . ợ ! »
Vân Khiếu Thiên nhíu mày , ánh mắt lộ vẻ giận dữ lẫn thất vọng ,
Giận dữ ,
Vì thằng nhóc không thèm để ý hắn
Thất vọng ,
Vì thằng nhóc không sợ .
Một thằng nhóc mười lăm tuổi , trước việc bị bán đi làm nô lệ ,
Lại không sợ ,
Không ai tin nó cả , không một ai ,
Nhưng
Hắn tin .
Việc buôn bán nô lệ chỉ là việc đơn giản trong Trại , chỉ cần lủ tiểu tốt đi sau là thừa sức xử lý trơn tru .
Nhưng lần này hắn phải đích thân áp giải nô lệ ,
Hắn muốn chứng kiến cái cảnh thằng nhóc run sợ khóc lóc van xin hắn ,
Nhưng thằng nhóc đã làm hắn thất vọng , không nhiều lắm .
Vì …
Hắn đã sống với nó gần một năm ,
Thông thường kẻ nào bị bắt vào trại sẽ được bán cho địa chủ trong vòng vài ba ngày , nếu không sẽ phải ở lại làm nô lệ phục vụ cho Thiên Vân Trại .
Trước giờ không có ai dám ở lại cả ,
Chỉ có mỗi mình nó ,
Người đầu tiên .
Trong trại ai cũng khiếp sợ hắn , ngoài Phó Trại Chủ Trương Viễn ra không
một ai dám chủ động bắt chuyện với hắn ,
Chỉ có mỗi mình nó ,
Người đầu tiên .
Thằng nhóc là một người chậm rãi ,
Rất chậm rãi ,
Vô cùng chậm rãi ,
Chậm rãi đến mức chậm chạp ,
Việc gì cũng chậm chạp .
Người chậm chạp thường không được việc , không làm tốt việc gì cả ,
Thằng nhóc lại rất được việc , việc gì làm cũng tốt cả .
Bọn người trong trại , chỉ cần thấy hắn là sợ xanh mặt , chỉ cần hắn ho khẽ
là vỡ mật rớt tim , chỉ cần hắn hét lên một tiếng là cả lũ quỳ lạy van xin .
Nhưng ,
Thằng nhóc chẳng thèm để ý đến hắn ,
Một chút cũng không .
Nó chỉ lặng lẽ làm những công việc cần phải làm , chẳng thèm để ý đến ai cả ,
Không một ai .
Dù hắn có đe dọa chửi rủa thế nào ,
Nó cũng không thèm nhìn hắn ,
Đôi mắt ấy ,
Chưa bao giờ mở to ra ,
Chưa bao giờ đặt hắn vào trong ,
Ánh mắt xa xăm ,
Ánh mắt mơ màng ,
Ánh mắt lơ đễnh ,
Ánh mắt sâu hoắm ,
Ánh mắt tựa như không có ,
Ánh mắt tựa như vô định .
Ánh mắt đó ,
Làm hắn thấy khó chịu ,
Làm hắn thấy bức bối ,
Có chút đáng sợ ,
Nó làm hắn thấy lo sợ .
Chết ,
Hắn không sợ ,
Hắn không màng .
Trước giờ chỉ có hắn làm người ta sợ ,
Chưa một ai làm hắn thấy lo âu
Không một ai làm hắn lo sợ .
Chỉ có mỗi mình nó ,
Là người đầu tiên .
Thoáng chốc ,
Nó nhìn về phía xa xăm ,
Như tìm một thứ xa xăm ,
Ánh mắt xa xăm
Nó như ở một nơi thật xa xăm .
Những lúc đó ,
Hắn đứng đằng sau ,
Hắn thấy mình thật nhỏ bé ,
Thằng nhóc thật to lớn ,
Uy nghi lẫm liệt ,
Khí thế kinh nhân ,
Có chút âm tà ,
Có chút dị ngụy ,
Có chút dụ hoặc ma mị ,
Rực rỡ ,
Như bông hoa mới chớm nở ,
Như vầng thái dương ngạo thị nhân gian ,
Rực rỡ ,
Sáng chói ,
Hòa vào ánh sáng ,
Hóa thành ánh sáng ,
Tan biến vào ánh sáng ,
Rực rỡ ,
Như ngọn lửa ,
Lụi tàn .
Những lúc đó ,
Hắn thấy sợ ,
Thực sự sợ ,
Sợ hãi ,
Nó e rằng còn đáng sợ hơn cả hắn ,
Hắn phải công nhận như vậy .
Vân Khiếu Thiên nhìn xa xăm , như nhớ cái gì đó ,
Nhớ những thứ mà hắn không thể nào quên ,
Ký ức cuối cùng về một thằng nhóc xấc xược , chậm chạp và …
Cực kỳ đáng sợ !
Hắn đột nhiên bật cười , nụ cười pha chút bi ai :
“ Mi không sợ cũng chả sao , chỉ chút nữa thôi . Mi sẽ rơi vào tay một lão già
vô cùng biến thái , lão ta tự tự gọi mình là gì nhỉ ? A , là Khang Dương Trường Cung Đại Lão Nhân Gia . Lão ta tuy không đáng sợ bằng ta nhưng ghê rợn hơn ta gấp trăm lần , mi sẽ nhanh chóng thấy địa ngục thôi . Sao? Mi đã thấy sợ chưa ? Ghê rợn chưa ?”
Thằng nhóc nhếch mép ,
Như cười ,
Như không ,
Nó ngoáy ngoáy lỗ mũi , chậm rãi trả lời :
“ Tên của lão già đó …dài quá nhỉ ?”
Cả bọn bật cười , cười thật to , thật sảng khoái .
“ Hay ! Tên lão quỷ quả rất dài , nghe là biết một lão già háo sắc !”
Cả bọn lại bước đi , khí thế đã bớt phần hung hãn hơn .
Giữa chợ ,
Một cỗ kiệu đi qua ,
Một cơn gió thoảng qua ,
Nhẹ nhàng ,
Có chút lạnh ,
Cả bọn dừng lại ,
Mấy tên lâu la đi sau Vân Khiếu Thiên ,
Run rẩy ,
Mồ hôi ,
Ướt đẫm .
Một cỗ kiệu ,
Bình thường ,
Thậm chí là quá tầm thường ,
hình dáng cũng như bao cỗ kiệu khác ,
Chất liệu gỗ quá tầm thường , đen sì nham nhám ,
Khắp thân kiệu chẳng tìm thấy một chút hoa văn ,
Đơn giản ,
Bình thường ,
Nhưng sao lại khiến cho một bọn khét tiếng như Thiên Vân Trại sợ toát mồ hôi ?
Bởi ,
Thứ khiến cho chúng sợ hãi không phải là cỗ kiệu ,
Mà là khí thế của của cỗ kiệu ,
Của người ghồi trong kiệu ,
Khí thế .
Vân Khiếu Thiên ,
Đã dừng lại ,
Phải dừng lại ,
Hắn không thể bước tiếp nữa ,
Hắn không đủ tự tin ,
Hắn sợ ,
Lần thứ hai hắn thấy sợ hãi ,
Lần đầu tiên hắn nghe được nhịp tim đập thật mạnh , tựa như muốn vỡ ra ,
Lần đầu tiên hắn thấy kinh hoàng ,
Không !
Không phải là sợ hãi kinh hoàng gì cả ,
Mà là ,
Sự ngưỡng mộ ,
Sự tôn kính ,
Sự tôn sùng ,
Cảm giác ấm áp lạ thường ,
Hắn cạm thấy mát ,
Lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi !
Hắn cúi đầu xuống , việc mà 30 năm nay hắn chưa hề làm .
Thằng nhóc cũng dừng lại ,
Nó cũng phải dừng lại ,
Nó cũng không dám bước tiếp ,
Đôi mắt nó ,
Chưa một lần mở to ,
Giờ đã mở to ,
Đôi mắt ấy ,
Luôn vô định thất thần ,
Giờ đã sắc bén có thần ,
Đôi mắt ấy ,
Nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu , như tìm kiếm thứ gì đó ,
Tìm thứ đã khiến nó khó chịu ,
Tìm thứ đã khiến nó sợ hãi ,
Một loại khí thế vô hình .
Khí thế .
Giống như khí tức ,
Nhưng không phải là khí tức .
Khí tức ,
Sinh ra từ bên trong ,
Cộng hưởng với tác động của bên ngoài .
Khí thế ,
Là khí chất có sẵn ,
Mới sinh ra đã có ,
Không cần rèn luyện ,
Không chịu sự tác động của thứ gì cả .
Bá khí cũng là một loại khí thế ,
Đáng sợ hơn cả khí tức ,
Cường bạo hơn cả khí thế ,
Khí thế ,
Trước giờ ,
Luôn bức người kinh nhân ,
Luôn lăng lệ bạo tàn .
Nhưng ,
Khí thế này ,
Không bức người ,
Không bạo tàn ,
Khí thế này ,
Nhẹ nhàng ,
Như gió ,
Ấm áp ,
Như nắng ,
Khí thế này ,
Không làm người ta sợ ,
Không làm người ta phải phục tùng ,
Mà ,
Khiến người ta tôn kính ,
Khiến người ta tự nguyện phục tùng .
Khí thế ấy ,
Là khí thế của bậc trí giả
Là khí thế của bậc hiền giả ,
Không ,
Khí thế này phải là của bậc thánh nhân .
Khí thế ,
Mà ,
Không cần làm gì cả ,
Chỉ cần một ánh mắt ,
Chỉ cần một cử chỉ ,
Chỉ cần một câu nói ,
Cũng đủ để tin tưởng ,
Cũng đủ để sùng bái .
Người trong kiệu ,
Là một người như vậy .
Mồ hôi Vân Khiếu Thiên đã ướt đẫm ,
Mồ hôi thằng nhóc đã lấm tấm đầy trán .
Người trong kiệu ,
Cất tiếng nói ,
Giọng nói nhẹ nhàng có phần uy ngiêm .
« Vị huynh đệ này có phải là Thiên Vân Trại Chủ Vân Khiếu Thiên trên núi
Đoạn Nhạc oai danh lừng lẫy ? »
Vân Khiếu Thiên chắp tay , bộ dạng cực kỳ thành kính :
« Vâng , chính là tại hạ ! Không biết các hạ có gì chỉ giáo ? »
Người trong kiệu như trầm đi một chút , rồi nói :
« Vậy cậu bé này Vân Trại Chủ định đưa đến chỗ Lâm Tri Lão Gia à ? »
Lâm Tri Lão Gia là tên thật của Khang Dương Trường Cung Đại Lão Nhân Gia ,
chỉ có hắn mới biết , không ngờ …
Vân Khiếu Thiên lộ vẻ xấu hổ lẫn chua chát :
« Đúng vậy , chuyện này là chuyện riêng của tại hạ , các hạ tốt nhất không
nên quan tâm . »
Người trong kiệu như mỉm cười :
« Giờ Vân Trại Chủ có đến Trường Khang Viện thì cũng vô ích thôi , ta không
muốn Vân Trại Chủ phải tốn công . »
Lời nói này ,
Không hề có chút đe dọa nào ,
Mà ,
Như một điều hiển nhiên ,
Một sự thật ,
Ai nghe cũng đều tin tưởng cả ,
Vân Khiếu Thiên Cũng vậy .
Hắn nhìn về phía cuối chợ ,
Trường Khang Viện ,
Trong gió ,
Thoang thoảng một mùi hương ,
Không phải mùi máu ,
Mà là mùi của sự nguy hiểm .
Hắn nhíu mày , lộ vẻ căng thẳng .
“ Vậy ý của các hạ là gì ?”
Người trong kiệu chậm rãi trả lời :
“ Ta có thể nhận lấy cậu bé này không ?”
Vân Khiếu Thiên bật cười , giải tỏa đi chút căng thẳng :
“ Các hạ định lấy không người của tại hạ sao? Trên đời này không có bữa tiệc nào miễn phí cả , chắc các hạ phải hiểu .”
Người trong kiệu lại như đang mỉm cười :
“ Con người không phải đồ vật , sao có thể đem ra buôn bán như dồ vật ?”
Lí lẽ rất đơn giản nhưng hắn không thể phản bác gì , không dám phản bác ,
việc của hắn có thể làm chỉ là cãi cố :
“ Nếu đã không thể mua bán thì ta trao đổi đi . Đổi thằng nhóc này lấy một
trong hai con ngựa của các hạ , được chứ ?”
Người trong kiệu lại như mỉm cười :
“ Làm như vậy há chẳng phải coi con người như con ngựa này sao ?”
Vân Khiếu Thiên im lặng .
Người trong kiệu cũng im lặng .
Vân Khiếu Thiên im lặng .
Người trong kiệu cũng im lặng .
Cả chợ cũng im lặng .
Thằng nhóc cũng im lặng .
………………..
Vân Khiếu Thiên im lặng .
Vân Khiếu Thiên cười khổ .
Hắn biết nếu hắn còn im lặng ,
Hắn chắc bị vỡ tim mà chết mất .
“ Rồi , dù gì mà nói thằng nhóc này quả thực quá vô dụng bán đi chắc chả ai thèm mua . Bây giờ nó là của các hạ . Ê , nhóc !”
Hắn quay đầu gọi thằng nhóc .
“ Lại với chủ nhân mới của mi đi , nhanh lên !”
Thằng nhóc chậm chạp tiến lại bên cỗ kiệu , nó không nói gì cả , vẫn vô hồn như vậy .
Vân Khiếu Thiên chắp tay hướng về phía cỗ kiệu .
“ Bái biệt !”
Nói rồi quay lưng bước đi , cả bọn lâu la luc đục theo sau .
“ Trại Chủ !”
Một giọng nói chậm rãi vang lên .
Vân Khiếu Thiên dừng lại , không quay lại .
Thằng nhóc chậm rãi nói , nói thật chậm rãi :
“ Trại Chủ tốt nhất không nên cười cái kiểu khặc khặc nữa , như vậy chỉ
khiến ông đáng sợ hơn thôi .”
Vân Khiếu Thiên im lặng .
Rồi cất bước đi ,
Trong gió vẫn còn còn vang chút tiếng nói của hắn :
“ Nhóc con , mi thật lắm chuyện !”
Bóng Vân Khiếu Thiên đã khuất xa .
Người trong kiệu mỉm cười .
“ Cậu bé , cậu bé tên là gì ?”
Thằng nhóc lơ đễnh trả lời :
« Con tên là Tiểu Kinh ! »
Người trong kiệu lại mỉm cười :
« Được rồi , Tiểu Kinh . Con Theo đi ta ! »
Tiểu Kinh chậm chạp trả lời :
« Vâng , thưa lão gia ! »
Cỗ xe ngựa khuất bóng sau ánh nắng hắt hiu buổi sáng sớm .
……………………………………..
Chợ của tiện dân ,
Một khắc sau ,
Lại ồn ào hỗn loạn ,
Rồi lại lặng im ,
Vì sự xuất hiện của một con người ,
Người này còn đáng sợ hơn cả Thiên Vân Trại ,
Khang Dương Trường Cung Đại Lão Nhân Gia ,
Đối với người trong chợ thì lão ta là đáng sợ nhất ,
Lão trước giờ chưa một lần làm điều tốt ,
Đối với những người trong chợ ,
Hôm nay ,
Lão thật khác ,
Khuôn mặt ,
Cách ăn mặc ,
Vẫn vậy ,
Nhưng ,
Khí chất .
Không như xưa nữa ,
Không tà dị âm hiểm ,
Không ghê rợn ngụy tạo ,
Mà ,
Trở nên ,
Nhẹ nhàng ,
Như gió ,
Ấm áp ,
Như nắng .
Lão ta bước đến thằng bé vẫn ôm chặt mẩu bánh dính đất ,
Lão ,
Lấy ra ba chiếc bánh bao thơm phức , đưa cho thằng bé ,
“ Ăn đi , chẳng phải nhóc rất đói sao ? Ta không hạ độc đâu !”
Thằng bé do dự rồi cầm lấy ba chiếc bánh nhai ngấu ngiến , nước mắt hòa lẫn với mẩu bánh , nó nói trong nghẹn ngào :
“ Cám ơn … lão gia !”
Lão mỉm cười ,
Nụ cười thánh thiện đến kỳ lạ .
Lão quay lưng, cất giọng sang sảng :
“ Từ nay Trường Khang Viện sẽ đổi tên thành Vọng Nguyệt Lâu , bán thức ăn miễn phí , mọi người cứ tự nhiên đến ăn uống . Và … ta sẽ miễn tất cả các loại thuế trong chợ trong vòng hai năm !
”
Im lặng ,
…..
Vỡ òa !
Mọi người trong chợ không thể tin vào tai mình nữa ,
Họ reo hò ,
Họ la hét ,
Họ nhảy múa ,
……
Họ quỳ xuống ,
Thét lớn ,
« Đa tạ Đại Lão Nhân Gia ! »
Lão mỉm cười ,
Nhìn về phía đầu chợ ,
Như muốn nhìn dung nhan con người siêu phàm đã viếng thăm lão lúc nãy .
Lão mang ơn người đó nhiều nhất .
…………………………………………�� �…………
Trên con đường lên núi Đoạn Nhạc ,
Vân Khiếu Thiên cùng vài tên lâu la đang trở về trại ,
Đột nhiên y dừng lại , rồi quay về phía sau ,
Hắn nở nụ cười lạnh lùng rồi bất chợt cười thật thống khoái ,
« Theo các ngươi thì trong hai kiểu cười lúc nãy cái nào khiến ta bớt đáng sợ hơn ? »
Lũ lâu la ngẩn ra , rồi lục đục trả lời :
« Đương nhiên là cả hai rồi ạ ! »
« Tốt ! Tốt ! » Hắn lại bật cười .
Cả bọn lại đi về phía núi Đoạn Nhạc , vừa đi vừa cười thật thống khoái .
…………………………………………�� �…………………………….
Tiểu Kinh , theo sau cỗ kiệu ,
Đã đi được ba khắc rồi ,
Người khiêng kiệu hô to :
“ Về đến phủ rồi , thưa lão gia !”
Tiểu Kinh , chậm rãi nhìn quanh ,
Điều đầu tiên đập vào mắt nó là bảng sơn son thiếp vàng có ba chữ …
Gia Cát Phủ !
Một người trạc ngũ tuần hớt hải chạy ra , điệu bộ cực kỳ cung kính .
“ Lão gia , người đã về rồi ạ .”
Người trong kiệu mỉm cười .
“ Đây là Trương Tổng Quản , ông ấy sẽ sắp sếp cho ngươi , đi theo ông ấy đi
! ”
Tiểu Vân chậm chạp bước theo Trương Tổng Quản .
Từ giờ nó , Tiểu Vân đã trở thành một phần của Gia Cát Phủ .
Người trong kiệu nở một nụ cười :
“ Xem ra … Võ lâm Trung Thổ từ giờ sẽ cực kỳ náo nhiệt !”
…………………………………………�� �……………………………
Câu chuyện bây giờ mới thực sự bắt đầu .
Sóng gió võ lâm .
…………………………………………�� �……………………………
…………………………………………�� �……………………………
Gia Cát Phủ .
Hiện giờ Tiểu Kinh đã vào đây được hơn một tháng rồi , trong vai một tên
đầy tớ nghèo hèn .
Một tháng ,
Thời gian không quá dài nhưng đủ để nó làm quen với cung cách cư xử cũng
như các quy tắc trong Phủ .
Một tháng ,
Công việc của nó đơn giản chỉ là sáng chẻ củi trưa nấu cơm chiều tưới cây
tối xách nước , cứ thế lặp đi lặp lại một cách tẽ nhạt buồn chán .
Nhưng nó thấy hài lòng với công việc này .
Hài lòng ,
Dù nó có khổ cực vì phải làm việc quần quật suốt ngày ,
Một ngày có mười hai canh giờ nhưng nó chỉ nghỉ ngơi được năm canh giờ .
Hài lòng ,
dù nó có tẻ nhạt vì nó chỉ làm mỗi công việc như thế ,
không thay đổi gì , không có gì mới mẻ , không một chút kích thích ,
nó đang ở cái tuổi mười lăm cái tuổi cần gì đó thật mới mẻ thật kích thích
nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu .
Nó ,
Không phải kiểu người hiếu động
Hoặc nó đã mất đi cái tính hiếu động của trẻ con,
Nhưng nó vẫn cảm thấy khó chịu .
“ Pặc !”
Tiểu Kinh ,
Nhẹ nhàng giơ chiếc rìu nặng gần ba mươi cân bổ đôi thanh củi ,
Một cách nhanh lẹ gọn gàng nhẹ nhàng như một kiếm thủ thực thụ ,
Không , là một sát thủ thực thụ ,
Bất kì ai có chút lịch duyệt giang hồ hay kiến thức võ công thấy cảnh này
tất đều nghĩ vậy.
Việc bổ gần một trăm cân củi mỗi ngày có vẻ quá sức với một thằng nhóc mười lăm tuổi nhưng đối với nó thì việc này khá đơn giản , với thực lực hiện giờ của y đủ để làm gấp ba bốn lần công việc hiện nay .
“ Ê , Tiểu Kinh !”
Hài lòng ,
Nhưng có chút khó chịu ,
Điều làm nó khó chịu nhất là không có bạn , không có lấy một người để trò
chuyện .
Nha Phủ tổng cộng chỉ có năm mươi hai người , gần một tháng nay nó chỉ
gặp đúng hai người , một là ông lão đã ‘mua’ nó về , hai là tên nhóc vừa gọi
nó , Đại Phát !
Đại Phát ,
Lớn hơn nó hai tuổi , cao hơn nó một cái đầu ,
Khuôn mặt cũng như nó chẳng có gì nổi bật ngoại trừ đôi mắt ,
Đôi mắt của y long lanh sóng sánh như đôi mắt con gái , nếu không nhìn vào
thân hình thô kệch của y chắc ai cũng nghĩ y là con gái .
Tiểu Kinh nhìn y , chậm rãi :
“ Có chuyện gì mà huynh tìm đệ lúc này vậy?”
Đại Phát mặt mày chau lại : “ Đương nhiên là có chuyện rồi !”
“ Bộ có chuyện gì nghiêm trọng lắm à , sao nhìn mặt mũi huynh ghê quá vậy.
Huynh trước giờ chằng phải luôn nói nói cười cười sao ?”
Tiểu Kinh vẫn chậm rãi bổ củi ,
Không nhanh không chậm , nhịp độ không hề thay đổi ,
Thật chậm rãi , không hề bị ảnh hưởng bởi sự hiện diện của Đại Phát .
Đại Phát đôi mày vẫn chưa giãn ra , y nói thật chậm :
“ Có người muốn gặp đệ !”
Tiểu Kinh phút chốc dừng lại , ngô nghê hỏi :
“ Có người muốn gặp đệ ? Là ai chứ ?”
Đại Phát quay người đi , có chút khẩn trương :
“ Cứ đi theo ta , đệ sẽ biết !”
Tiếu Kinh bỏ chiếc rìu xuống , chậm rãi .
Nó không nói gì cả , lặng lẽ theo sau Đại Phát .
Trước giờ nó vẫn luôn vậy .
Đại Phát đi thật chậm như thể đang chờ Tiếu Kinh theo sau ,
Tiếu Kinh đi thật chậm rãi như thể đang chờ Đại Phát đi nhanh lên .
Con đường ,
Như thật dài ,
Như thật lạnh ,
Vì ,
Chẳng ai nói gì cả ,
Hai người ,
Đại Phát không muốn nói ,
Tiếu Kinh không dám hỏi ,
….
Con đường ,
Như ngắn đi ,
Như ấm hơn ,
Đại Phát đã cất tiếng nói :
“ Đệ có biết ai là người đứng đầu Gia Cát Phủ này không ?”
Tiểu Kinh ngây ngô đáp lại :
“ Chẳng phải là người gọi là Lão Gia gì đó sao ?”
Đại Phát phì cười :
“ Phải gọi là Lão Nhân Gia , ngài đã từ quan cách đây ba năm rồi , ngài còn
giao lại Gia Cát Phủ do chính tay Thiên Tử Lý Thế Dân phong tặng cho người
con trai cả của ngài cũng chính là chủ nhân hiện thời của Gia Cát Phủ , và …”
Đại Phát ngập ngừng rồi nói tiếp :
“ … cũng là người muốn gặp đệ !”
Tiểu Kinh hờ hững nhìn hàng cây bên ngoài sân , chậm chạp hỏi lại :
« Bộ anh ta là người xấu à ? »
Đại Phát trả lời thật tự nhiên :
« Đương nhiên là không ! »
Tiểu Kinh hỏi lại cũng rất tự nhiên :
« Nếu vậy tại sao huynh lại căng thẳng như vậy ? Hay là huynh đang lo
chuyện gì à ? »
Đại Phát nở nụ cười có phần gượng gạo :
« Không có gì cả …thật đó , không có chuyện gì cả . A , sắp tới phòng của thiếu chủ rồi kìa . »
Tiểu Kinh đưa tay ngắt một chiếc lá đã vàng úa , phe phẩy trước mũi .
« Anh ta, người con trai cả ấy , ruốc cuộc tên là gì vậy ? »
Đại Phát buông một câu gọn lỏn .
« Trác Thiên Phàm ! »
Cả hai lại im lặng ,
Con đường lại như dài hơn ,
Đối với Đại Phát mà nói ,
Con đường này ,
Tựa như xa xăm ,
Tựa như vô tận ,
Vì y thấy lo lắng ,
Vì y thấy sợ hãi .
Từ hôm qua khi mà Thiếu Chủ nói với y muốn gặp Tiểu Kinh ,
Y đã thấy lo lắng ,
Y đã thấy thiếu chủ có cái gì đó ,
Thật lạ ,
Thật đáng đáng sợ ,
Lúc đó y tưởng rằng y đã chết rồi ,
Chết chỉ vì một lời nói của Thiếu Chủ .
Y có một linh cảm rất tệ ,
Thật sự tệ hại ,
Trước giờ linh cảm y rất ít khi sai lệch ,
Lần này y lại mong linh cảm của y sai lệch ,
Càng sai nhiều càng tốt .
Đại Phát cất tiếng có phần run rẩy :
“ Thưa Thiếu Chủ , Tiểu Kinh đã tới rồi ạ !”
Bên trong vẫn im lặng ,
Sự im lặng chết chóc .
Đại Phát run rẩy lùi về sau , y quay sang Tiểu Kinh .
“ Đệ vào đi , cẩn thận !”
Y bước đi thật nhanh , y chỉ muốn rời xa chỗ này càng nhanh càng tốt !
Tiểu Kinh chậm chạp mở cánh cửa ,
Chạm vào cánh cửa ,
Cánh cửa ,
Cửa ,
Bằng gỗ ,
Không phải bằng sắt .
Giờ đây nó còn nặng hơn cả sắt ,
Nặng cả ngàn cân ,
Im lặng ,
Tĩnh mịch ,
Trong phòng ,
Không một tiếng động ,
Tựa như không có người ,
Lại như rất nhiều người ,
Thiên quân vạn mã .
Tiểu Kinh ,
Cảm thấy ,
Từ trong phòng ,
Có thứ gì đó xông ra ,
Có thứ gì đó phá cửa mà ra ,
Thiên quân vạn mã ,
Thiên binh thiên tướng ,
Khí chất ,
Như băng tuyết ,
Khí tức ,
Như liệt hỏa ,
Khí thế ,
Như giông bão ,
Cường liệt ,
Bạo lệ ,
Có chút lạnh lùng ,
Pha chút dụ hoặc mê người .
Tiểu Kinh ,
Thấy ,
Cánh cửa ,
Như nặng thêm cả vạn cân ,
Cánh cửa ,
Như cổng Địa Ngục ,
Cánh cửa ,
Như vỡ ra ,
Một ngọn sóng ,
Đổ ập vào người nó ,
Tiếp đó ,
Hàng trăm ,
Hàng ngàn ,
Cơn sóng ,
Thật mãnh liệt ,
Ùa về phía nó ,
Cuốn trôi nó ,
Thật đau đớn ,
Thật lạnh lẽo ,
Rùng mình ,
Cái lạnh ,
Tan biến ,
Đau đớn ,
Tan biến ,
Sóng dữ ,
Tan biến .
Tiểu Kinh ,
Toàn thân ,
Ướt đẫm ,
Mồ hôi .
Nó không tưởng tượng nổi ,
Chỉ là một chút khí tức ,
Đã làm cho nó có cảm thấy sợ hãi ,
Tột cùng ,
Nó , có cảm giác ,
Mình như đã chết .
Nó , tiến thêm một bước ,
Nó , chỉ cách cánh cửa có hai bước ,
Mà ,
Như cách cánh cửa cả một ngọn núi .
Nó ,
Chạm vào cánh cửa ,
Một luồng khí kình ,
Cực đại ,
Như gió ,
Lay nhẹ hàng cây ,
Đập thẳng vào ngực nó ,
Thật mạnh ,
Luồng khí kình ấy ,
Như đẩy nó ra xa ,
Thật xa ,
Cả ngàn trượng ,
Bóng tối bao trùm ,
Trống rỗng ,
Xung quanh trống rỗng ,
Cây cối ,
Cỏ dại ,
Thạch đăng ,
Phòng của Thiếu Chủ ,
Biến mất ,
Chỉ còn lại ,
Một màu đen ,
Bống tối .
Quay lưng lại ,
Phía sau ,
Là vực !
Sâu ,
Cả ngàn trượng .
Tiểu Kinh ,
Chưa kịp định thần ,
Thì ,
Bóng tối ,
Ánh lên vẻ sắc lạnh ,
Tụ lại thành hình ,
Một con hổ ,
Một con hổ khổng lồ ,
Con hổ ,
Đôi mắt thật lạnh lẽo ,
Cái mồm đỏ lòm từ từ mở ra,
Đôi hàm nhọn hoắc còn vương chút máu ,
Tiểu Kinh ,
Cứng đơ ,
Nó không biết làm gì ngoài sợ hãi ,
Thân hình nó run bần bật ,
Tất cả dây thần kinh như sắp đứt ra ,
Lần đầu tiên ,
Nó sợ hãi như vậy .
Lần đầu tiên trong đời .
Con hổ ,
Tỏa ra Hàn Khí lạnh lẽo ,
Lạnh như băng ,
Như đóng băng cả bóng tối ,
Nó , bước tới nhè nhẹ ,
Thật chậm ,
Tiểu Kinh ,
Lùi lại ,
Thật chậm ,
Sát bờ vực ,
“ Grào…àooo…”
Con hổ lao lên ,
Cái miệng đỏ lòm ,
Há toát ra ,
Như to hơn cả chục lần ,
Như to hơn cả trăm lần ,
Thừa sức nuốt trọn Tiểu Kinh ,
Thừa sức nuốt trọn cả ngọn núi ,
Tiểu Kinh ,
Hoảng hốt lùi về sau ,
…………………..
Rơi ,
Nó rơi xuống vực ,
Rơi ,
Thật nhanh ,
“ Aaaaaaaaaaa….”
Nó không kìm nổi phải thét lên .
………………………………………
Cánh cửa ,
Vẫn đóng im lìm ,
‘ Tong !’
Một …
… giọt … mồ hôi …
… rơi …
… trên nền gạch …
… nhẹ nhàng …
… như …
… tiếng sấm !
Tiểu Kinh ,
Bừng tỉnh ,
Cây cối ,
Cỏ dại ,
Thạch đăng ,
Phòng của Thiếu Chủ ,
Vẫn như xưa .
Nó ,
Vẫn như xưa .
Chuyện vừa rồi ,
Như
Giấc mộng ,
Một cơn ác mộng !
Tiểu Kinh ,
Rùng mình .
Chỉ là khí thế tỏa ra từ trong phòng ,
Mà khiến nó sợ hãi đến mức sinh ảo giác sao ?
Hay cảnh tượng đó ,
Cơn ác mộng khủng khiếp đó ,
Là bản chất của vị Trác Thiếu Chủ ?
Là linh cảm của nó ?
Tiểu Kinh ,
Lại rùng mình ,
Nó có cảm giác của sự chết chóc .
Trong phòng vang lên :
“ Vào đi ! ”
Một giọng âm trầm uy ngiêm vang lên .
Như một mệnh lệnh tuyệt đối .
Tiểu Kinh ,
Chạm vào cánh cửa ,
Cánh cửa ,
Cửa ,
Bằng gỗ ,
Gỗ đương nhiên không phải sắt ,
Thật nhẹ ,
Nhẹ hơn nó tưởng tượng nhiều .
Cảnh cửa mở ra ,
Cánh cửa Địa Ngục đã mở ra ,
Hơi thở tử vong vang lên nhè nhẹ ,
Cảm giác chết chóc càng lúc càng rõ ràng .
Trong phòng ,
Tĩnh lặng ,
Le lói chút ánh sáng ,
Một người đang ngồi đó …
Đến Tiểu Kinh cũng phải tự hỏi ,
Ruốc cuộc ,
Trác Thiên Phàm là thần thánh phương nào mà khí thế tỏa ra lại đáng sợ đến
vậy ….