Chương 6: Chương 6

Màu vàng của nắng sớm chiếu lên rèm cửa hồng, Quan Hi Thần mở to mắt, xoay thân, vươn cánh tay dài ôm nữ nhân bên cạnh.

Hắn ôm làm cho nàng khẽ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm ở trong ngực hắn quang lõa cọ cọ, sau đó tiếp tục giấc ngủ.

Hắn không phải lần đầu tiên ở bên cạnh nữ nhân tỉnh lại, nhưng lại là lần đầu tiên không nghĩ rời khỏi nữ nhân sau khi tỉnh dậy.

Ngón tay nhẹ phẩy qua khuôn mặt hồng như quả táo làm cho nàng hơi hơi rung lông mi, bất quá vẫn không rời mộng đẹp.

Nàng có được làn da như trẻ con làm cho chúng nữ nhân đố kỵ, mỗi lần sờ hắn đều yêu thích không buông tay, cho dù nhìn qua nàng trang điểm kiều mỵ mê người, hắn vẫn thích nàng không chút phấn son, tươi mát tự nhiên hơn.

Cảm giác bị quấy rầy, Phương Nhược Tuyết lắc khuôn mặt, giãy dụa nâng tay, ý đồ không muốn hắn quấy nhiễu.

“Ha ha –” Hắn nhịn không được phốc xích cười, này ngu ngốc liền ngay cả bộ dáng ngủ đều có thể khiến hắn bật cười.

Đại khái tưởng chuông báo thức vang, nàng lại nâng tay hướng chỗ phát ra âm thanh, còn không có lễ phép vỗ vỗ, muốn tắt đồng hồ báo thức.

Quan Hi Thần ác ý một ngụm ngậm đầu ngón tay của nàng mà cắn mút, sau một lúc lâu, chủ nhân đầu ngón tay rốt cục nhận thấy có điểm không thích hợp.

Mí mắt hơi hơi run run, nàng khốn cực hoang mang mở hai mắt, đập vào mắt là khuôn ngực quang lõa rắn chắc, nàng trì độn từ trong ngực ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn –

A — hắn đang làm gì? Sao lại ăn ngón tay nàng?

Không, không đúng, là làm sao hắn có thể đẹp trai như vậy? Bộ dáng vừa tỉnh ngủ dong lười lại mang điểm tà khí, làm sao có thể gợi cảm như vậy? Hại lòng nàng thẳng thắn nhảy nha……

“Tỉnh?” Nhìn nàng mở hai mắt, bộ dáng không nhúc nhích, Quan Hi Thần không thể không hoài nghi nàng đang ngủ không cần nhắm mắt.

“Ân.” Thuận theo gật gật đầu, nhưng suy nghĩ còn không có quay lại, nàng hình như quên gì đó.

Vừa mới nàng nghĩ đến gì ? Nha, đúng rồi, nghĩ đến hắn đẹp trai, nước miếng nàng đều phải chảy xuống.

Không, không đúng, cái gọi là trọng điểm hẳn là đáp án cũng có tính kiến thiết.

Tỷ như……“A –” Phương Nhược Tuyết lớn tiếng kinh hô,“Anh vì sao ở phòng em?!”

“Không đúng, anh còn nghĩ, em muốn hỏi hẳn là không phải cái này.”

Không phải chứ, ngay cả nàng muốn hỏi cái gì hắn cũng biết?!

Được rồi, nàng nhớ rõ hắn tối hôm qua nhắc tới chuyện đóng dấu, nàng lại hỏi về hình thức thay đổi là cái ý tứ gì, tiếp theo, hắn hôn nàng, đầu tiên là miệng, tiếp đến là lỗ tai, xương quai xanh, ngực……

Phương Nhược Tuyết nháy mắt đứng dậy,“A — anh, em…… Chúng ta có phải hay không……” Nàng rốt cục mơ hồ hiểu biết!

“Nhược Tuyết, em thật thông minh.” Nếu mỗi ngày sáng sớm đều là như vậy, hắn thực nguyện ý.

Lần đầu tiên được khen thông minh , Phương Nhược Tuyết lại một chút đều cao hứng không nổi, nàng cư nhiên cùng hắn lên giường ! Kia tỏ vẻ…… Kỳ thật nàng sớm phát hiện, chính là chậm chạp không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại tình huống lại tệ hơn, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Uể oải đem mặt vùi vào gối, nàng thuận tay kéo chăn che kín người, ô…… Nàng sai lầm lớn rồi.

“Ngoan, không cần buồn như vậy,em phá hư không khí.” Quan Hi Thần vỗ vỗ mông nàng bên dưới chăn, đoán rằng nàng hẳn là thẹn thùng.

Không có đáp lại, trong chăn rất nhanh truyền đến tiếng khóc nức nở, bả vai của nàng run lên.

Phát hiện nàng có gì đó không thích hợp, hắn nhẹ nhàng kéo chăn, nâng mặt nàng, nhìn đến hai hàng thanh lệ trên mặt, tâm hung hăng rút một cái.

“Nhược Tuyết, sao lại khóc?” Khàn khàn thanh âm mang điểm sợ hãi, hắn đang hoảng hốt.

Nhìn hắn, một tiếng nức nở, nước mắt lại từng giọt từng giọt lăn xuống, Phương Nhược Tuyết căn bản nói không nên lời.

Quan Hi Thần không dám ***ng vào nàng, nhìn nước mắt của nàng hắn thực đau lòng, lại đã quên nên an ủi như thế nào, thậm chí không xác định được nàng có cần hắn an ủi hay không.

Điều hắn không mong muốn nhất đã xảy ra.

Nguyên tưởng rằng Nhược Tuyết chính là thực trì độn đối với chuyện tình cảm, nhưng hẳn là thích hắn, để ý hắn, mà hắn cũng là còn thật sự thật tâm, cái gì cũng là thật, chỉ có ngưu lang là giả.

Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ do hắn rất tự tin, tự cho là đúng, có lẽ…… Có lẽ nàng chính là đơn thuần thiện lương, cho nên mới thu lưu hắn.

Kia hắn…… Hắn so với “bạn trai trước” của nàng lại càng không giống, người ta là lừa tiền, hắn lại lừa người của nàng, hắn như thế nào có thể chấp nhận chính mình thương tổn nàng?!

“Thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi.”

Thanh âm hai người đồng thời vang lên, Phương Nhược Tuyết ngừng khóc, nghi hoặc nhìn hắn một cái, Quan Hi Thần cũng là khó hiểu nhíu mày.

“Anh sao lại nói vậy?”

“Em sao lại nói vậy?”

Thanh âm lại lần nữa đồng thời vang lên, lần này Phương Nhược Tuyết phản ứng có vẻ mau, không nói hai lời đánh đầu hắn một chút, sau đó vỗ tay, nhắm mắt lại, bắt đầu thì thào tự nói.

“Nhược Tuyết?” Thấy nàng ngừng khóc, hắn tâm tình cuối cùng tốt lên, nhưng hành động quái lạ này lại dọa đến hắn, nàng sẽ không là bị đả kích quá lớn đi?

Nàng trợn mắt nhìn hắn, ý bảo hắn câm miệng, trong miệng tiếp tục lẩm nhẩm cái gì.

Không xong! Nàng thật sự nghiêm trọng, hắn như thế nào có thể không tự trách?

Quan Hi Thần ôn nhu đem nàng kéo vào trong lòng, sờ sờ đầu của nàng, ý đồ trấn an nàng,“Thực xin lỗi thực xin lỗi…… Anh……”

“Nha , anh làm chi ! Cản trở, anh cố ý sao, em chỉ còn một cái cuối cùng, anh cư nhiên…… Cư nhiên phá hỏng .” Bị đả kích nặng, cùng là trên giường nàng liền phát sinh hai sự kiện, có đủ xui xẻo.

Hắn ôm càng chặt hơn, cứng rắn đem đầu của nàng cố định ở trong ngực hắn, thề thốt nói:“Anh sẽ chiếu cố em, mặc kệ em biến thành cái gì, nếu em nguyện ý, anh sẽ chiếu cố em cả đời.” Chỉ sợ…… Chỉ sợ nàng không muốn.

“Anh thích em a?” Này lời nói là thật thông báo đi? Không phải ngưu lang đối khách nhân lời khách sáo đi? Cả đời nha, đây là rất nặng rất nặng hứa hẹn, không thể tùy tiện nói.

“Anh yêu em, chỉ cần…… Chỉ cần em nguyện ý để cho anh yêu.”(S : Anh ơi , em đồng ý này … )

“Này không phải nói lời ngon tiếng ngọt sau khi cùng khách nhân trên giường đi?” Nàng thực lo lắng, thực lo lắng đả kích lần thứ ba.

Quan Hi Thần thở dài, đây gọi là tự làm tự chịu, hắn cái gì không chọn lại chọn làm ngưu lang , loại người không thể làm cho nữ nhân tín nhiệm, xem ra chờ hai người tình cảm ổn định, tìm thời gian giải thích cùng nàng thôi.

“Đời này anh chỉ nói với e,hiểu không? Tiểu ngu ngốc.”

“Kia…… Em đây không phải khóc vô ích sao? Em lần này thật là ngu ngốc…… Đều tại anh vừa mới đánh gãy em, vốn……”

Nghe được mấu chốt, Quan Hi Thần nheo mắt,“Đợi chút, khóc vô ích là cái ý tứ gì? Đúng rồi, em vừa mới xin lỗi anh?”

“Em thích anh.”

Hắn hô hấp phút chốc cứng lại. Rõ ràng đã nghe qua những lời tỏ tình nóng bỏng, nhưng những người khác không thể làm cho tâm hắn rung động như vậy, làm cho hắn nhất thời nói không nên lời.

“Em vừa mới phát hiện, kỳ thật đã biết trước, nhưng em không muốn thừa nhận, bởi vì anh…… anh là ngưu lang, chắc sẽ không thật tâm với em, nếu em đem tình cảm đặt ở trên người anh không phải thực ngốc sao? Bất quá em ngốc, nhưng không ngu nha.” (=]]] , một lý luận mới đứng vị trí thứ 2 sau 2 bác Mác và Lê nin)

“Cho nên, em khóc là vì thế?” Hắn mới là ngu ngốc, hắn mới là đầu sỏ hại nàng khóc.

Gãi gãi đầu, nàng có chút ngượng ngùng,“Cũng có, em đã giải thích? Bởi vì lúc trước nói muốn giúp anh sửa lại thói quen, kết quả lại thành thế này, có điểm băn khoăn.”

Băn khoăn? Nàng có biết hay không người chịu thiệt kỳ thật là nàng?

“Vậy em vừa mới làm chi đánh anh?” Hành vi quái dị, nhưng hắn chưa nói ra miệng, sợ kích thích đến nàng.(S : Quả đánh đầu , lúc nãy em cũng thắc mắc …=])

“Cái này liền thật là do anh sai lầm rồi, anh chưa từng nghe qua nếu hai người đồng thời nói lời giống nhau,người đánh đối phương trước là có thể cầu nguyện sao?” Nàng vốn nghĩ nguyện vọng từ nhỏ đến lớn, không nghĩ tới…… Lại nói tiếp cái này cũng là hắn có lỗi.

“Cho nên em vừa cầu nguyện? Ngu ngốc, cái này căn bản là lời đồn nhảm không đáng tin?” Hắn còn tưởng rằng nàng bị đả kích quá lớn!

“Anh đừng xem thường đồn đãi, em lần đầu tiên cầu , nguyện vọng lập tức được thực hiện, nếu không vì anh cản trở, nguyện vọng thứ hai của em sẽ được thực hiện, hiện tại thế nào lại đổi thành anh mắng em ngu ngốc!”

“Nguyện vọng thứ hai của em là cái gì?” Hắn rất ngạc nhiên, người nào nguyện vọng vĩ đại như vậy, làm cho hắn không thể kêu nàng ngu ngốc?

Mỉm cười, nàng đắc ý tuyên bố,“Em muốn biến thông minh!” ( Bạn Song : ồ zia , một ‘điều ước giản đơn’ , nhưng chỉ là ‘giấc mơ’ thôi=]]])

“Ha ha –” Thiên tài khôi hài nhất giang hồ, cô nàng này nói cái gì ngốc vậy? Loại nguyện vọng này trừ phi nàng đầu thai một lần nữa, bằng không là không có khả năng.

“Anh cười cái gì mà cười? Cho em xuống giường! Tức chết em, em chính là không có sớm một chút cầu nguyện, mới có thể ngu ngốc thích anh.”

Cằm hắn cọ cọ trên tóc nàng, nghĩ một đằng nói một nẻo giải thích,“Thực xin lỗi, đừng nóng giận, vậy em nói cho anh biết, nguyện vọng thứ nhất là cái gì? Như thế nào cầu lâu như vậy?” Nếu nói có sai cũng là lỗi chính nàng, tự dưng cầu nguyện – hành động quái dị, mới có thể không kịp cầu cái thứ hai.

“…… Hy vọng anh sẽ thích em a.” Vừa nói xong, mặt nàng hồng thành một mảnh từ má kéo dài đến mang tai. Nàng thực ngu ngốc, lại còn nói ra !

Nghe vậy, Quan Hi Thần thực cảm động, nhưng vẫn là nhịn không được gõ đầu nàng m,“Này nguyện vọng đơn giản như vậy, em cũng muốn cầu?”

“Nguyện vọng không thể cầu loạn a, nếu không được chu toàn, vạn nhất không rõ ràng lắm thì sao bây giờ? Thì sẽ loạn, anh hiểu hay không?”

“Không hiểu, em nêu ví dụ chứng minh đi.” Hắn rất muốn nghe nàng nói như thế nào, là sẽ nói hy vọng hắn có thể yêu nàng tới trình độ nào sao? Kia nàng nhất định cầu không tốt, nàng đoán không ra hắn có thể yêu nàng đến mức nào, này vấn đề ngay cả chính hắn cũng không biết.

“Tỷ như em hy vọng Quan Hi Thần thích em, nhưng trên thế giới người tên Quan Hi Thần lại không nhất định chỉ có mình anh, cho nên em muốn thu nhỏ lại phạm vi, thực thông minh đi? Em nói muốn ngưu lang Quan Hi Thần thích em, lại tỷ như……”

Phương Nhược Tuyết thao thao bất tuyệt muốn biểu hiện trí tuệ của nàng, Quan Hi Thần khuôn mặt tươi cười lại rơi rụng.

“Nhược Tuyết, em sắp đi làm muộn, không tính đi tắm rửa một cái sao?”

“Nha, đúng rồi!” Phương Nhược Tuyết vội vàng đứng dậy, phát hiện có điểm lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng kéo chăn quấn quanh thân, sốt ruột mở tủ lấy quần áo, mở cửa rời phòng, vọt vào phòng tắm.

Quan Hi Thần cũng đứng dậy, mặc quần dài, cầm di động bắt đầu bấm điện thoại, hiện tại, hắn có việc quan trọng phải làm.

Điện thoại chuyển được, hắn vẻ mặt nhất thời trở nên âm trầm,“A Hải, tôi có việc muốn hỏi anh, tìm một ngày nói chuyện đi……”

Hừ, dám ***ng vào nữ nhân của hắn, mặc kệ đối phương là ai, hắn sẽ làm cho đối phương chết không có chỗ chôn!( Bạn Song : Vâng , em đồng ý với ý kiến này)

Đúng rồi, thuận tiện kêu a Hải vận dụng một chút thế lực, hắn không cho phép trong phạm vi trăm dặm xung quanh Nhược Tuyết có một ngưu lang “Quan Hi Thần” xuất hiện!(S : Anh cũng chả ‘thông minh’ kém chị) Bất quá…… Vì nguyện vọng của nàng, hắn không phải nên thật sự đi làm ngưu lang đi?!

Đinh đinh hai tiếng vang, Phương Nhược Tuyết gọn gàng lấy sandwich, đặt trên bàn ăn, pha một ly cà phê Ireland để vào khay, cao giọng nói:“Mi Mi, bàn số 5!”

“Điếm trưởng, gọi cậu nhóc kia ra,em một mình không xuể nha!” Mi Mi thừa dịp oán giận cùng Phương Nhược Tuyết.

Nói đến này, Phương Nhược Tuyết không khỏi bật cười. Kia nam nhân thật ghi hận sâu sắc.

Bởi vì tối hôm qua nàng bảo cậu ta đi trước, chính mình tự về nhà, kết quả thiếu chút nữa bị bắt cóc, sáng sớm hôm nay, Quan Hi Thần lấy lý do thằng nhóc sai lời hứa, phạt hắn một tuần dọn toilet cùng phòng bếp, còn không cho hắn nghỉ ngơi tiếp chuyện bạn gái, hại nàng thấy thật có lỗi.

May mà cậu nhóc là một đại nam hài sáng sủa, vừa nghe chuyện nàng tối hôm qua gặp gỡ người xấu cũng tự trách, không nói hai lời liền đáp ứng.

“Chị gọi không nổi hắn, chờ Hi Thần trở về, để hắn nói, em trước kìm chế chút, tháng này chị sẽ tăng lương.”

“Không cần, chờ việc xong, điếm trưởng mời em một ly cà phê chị đặc chế thì tốt rồi, ha ha — như vậy có thể khiến Quan đại ca hâm mộ chết! Tốt lắm, em đi đưa cơm.” Có thể nhìn ánh mắt ghen tị của Quan Hi Thần thật sự là hiếm ! Nàng vui vẻ bưng đồ đến bàn số 5.

“Vì sao tất cả mọi người đều biết mình cùng hắn có quan hệ?” Phương Nhược Tuyết khó hiểu thì thào.

Chuyện giữa bọn họ không nói với người trong điếm, bất quá mới vài ngày, mọi người liền biết, bọn họ có rõ ràng như vậy sao? Chờ tên kia trở về hỏi hắn tốt lắm.

Sáng nay Quan Hi Thần ăn bữa sáng xong đột nhiên nói có việc, cũng không biết là đi đâu nữa.

Ai nha, không được, bệnh trạng của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, một ngày có hơn phân nửa thời gian đều suy nghĩ tới hắn, không nên không nên, nàng muốn chuyên tâm công tác.

“Đinh linh linh –”

Phong Linh trên cửa quán cà phê vang, lại có khách nhân tiến vào, Phương Nhược Tuyết tự nhiên gợi lên mỉm cười,“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có mấy……”

Vừa quay đầu, một nam nhân xuất hiện, tươi cười trên mặt lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vội vã nhằm phía người tới,“Sáu ngàn năm trăm khối, cậu gần đây đi đâu vậy?” Nàng đã đem ba chữ “Trầm Thiên Sơn” trực tiếp đổi thành “Sáu ngàn năm trăm khối”.(Bạn Song : chị ơi , như em đã nói ở đầu truyện, em muốn đổi thành ‘bềnh thần kinh’ cơ )

Nhìn nàng, Trầm Thiên Sơn trước mắt không khỏi sáng ngời. Trời ạ, một đoạn thời gian không gặp, cô nàng này như thế nào biến đẹp?

Ân, nàng tựa hồ rất đẹp, kiểu tóc thay đổi, ăn mặc nữ tính hơn, giơ tay nhấc chân càng nhiều mị thái tiểu nữ nhân, có lẽ…… Lần này hắn sẽ không cảm thấy khó xử.

Trầm Thiên Sơn cười tự cho là tiêu sái, cầm hoa hồng trong tay nhét vào trong tay nàng, không nhìn biểu tình nàng phẫnận“Nhược Tuyết, mình gần đây có một số việc bận mới không để ý đến cậu, nếu là khiến cậu cảm thấy kích động cô đơn, mình sẽ giải thích, ít nhất hiện tại mình đã trở về.”

Không biết nên vui hay nên buồn, cùng Quan Hi Thần ở chung, vì ứng phó hắn mà nàng càng ngày càng múa mép khua môi, suy nghĩ cũng xoay chuyển mau, tệ hơn là, nàng nghe hiểu được Trầm Thiên Sơn đang nói cái gì, Quan Hi Thần đáng giận!( Song :VÂng , chị nhiều khi có những suy nghĩ .. rất hài , chị mắng anh là vì ở gần anh nên chị thông minh ra , hiểu lời thằng kia nói… thế thì dù chị có ước cũng chả biến thông minh nổi.)

Không xong, lại nghĩ tới hắn.

“Sáu ngàn năm trăm khối, bộ dạng hoa cùng tiền không giống nhau, không cần nịnh tôi.” Giống như cầm phải củ khoai lang nóng, nàng khẩn cấp đem hoa đẩy lại cho hắn.

Tuy đã lớn như vậy mà chưa bao giờ được tặng hoa, với bó hoa như vậy có chút thèm nhỏ dãi, nhưng là nàng tuyệt không cần hoa Trầm Thiên Sơn tặng, nàng thầm nghĩ chỉ cần được Quan Hi Thần tặng hoa, nếu là hái hoa cúc dại ven đường, nàng cũng sẽ thực thích thực thích nha.

Ai da, đáng chết đáng chết, nàng như thế nào lại nghĩ tới hắn?

“Hảo hảo hảo, đừng như vậy nữa, mình đem sáu ngàn năm trăm khối trả lại cho cậu, bất quá phải đợi ngày mai, mình luôn luôn không mang theo nhiều tiền mặt như vậy ra ngoài, ngày mai cậu đến nhà của mình……” Hắn ái muội hướng nàng nháy mắt mấy cái, đem bó hoa đưa lại cho nàng, cũng tính nắm bả vai của nàng.

Chính là ngay tại hắn móng vuốt sói sắp chạm bả vai của nàng lại có tiếng kêu của phong linh, một cánh tay hữu lực phút chốc bắt lấy cổ tay hắn, cùng với một tiếng kêu thảm, hắn chật vật té ngã trên đất.

“Hi Thần? Anh đã trở lại?” Phương Nhược Tuyết vừa thấy Quan Hi Thần, ánh mắt lập tức sáng ngời, mặc kệ người té trên mặt đất là ai.( S : hì hì , đôi khi ngốc cũng có cái hay)

Oa, hắn hôm nay làm sao vậy? Đi cực nói phong sao?Làm cho nàng nhớ tới cảnh soái ca đàm phán với kẻ địch trong phim a.

Áo sơmi không đóng thùng,quần dài bên người không có gì, áo gió ngắn, thêm kính râm cũng đã rất khí thế, dưới chân là đôi giày hùng hổ lại thêm không ít khí thế.

Hắn hôm nay phải đi đâu nhỉ?

“Ân, anh sợ em bận quá.” Kéo kính râm cài trên ngực áo, hắn đối nàng lộ ra tươi cười, nhẹ nhàng tiếp nhận bó hoa trên tay nàng, xoay người, sắc mặt thực thối, một tay lấy hoa đá trên mặt đất, thanh âm rất lạnh,“Mang theo hoa của cậu rồi cút đi, thông minh thì đừng bao giờ tới, tin tưởng tôi, cậu sẽ không muốn gặp lại tôi đâu.”

Mẹ kiếp, nam nhân này không biết xấu hổ cư nhiên còn dám tới tìm nữ nhân của hắn Này kẻ lừa đảo nếu ngoan ngoãn đi, hắn liền lười ra tay, nếu không chịu vừa lúc cho hắn xả giận!

Trầm Thiên Sơn đời này sợ nhất mất mặt, hắn đâu chịu, ác thanh ác khí nói:“Tôi tìm bạn gái tôi ,liên quan gì tới anh?”

Bạn gái? Tên này chết chắc rồi!

Hắn hôm nay mới đi tìm tóc vàng cùng tóc dài phiền toái, liền vì bọn họ “Họa là từ ở miệng mà ra”, hiện tại lại có một người mắt mù, lần này cho dù tên này cầu xin tha thứ, hắn cũng muốn đánh người!

Quan Hi Thần sắc mặt rất lạnh, hơn nữa nhìn hắn như vậy rất đáng sợ, Phương Nhược Tuyết vội vàng giải thích,“Hi Thần, hắn nói hươu nói vượn, em chỉ có anh là bạn trai……”

“Bạn trai?” Trầm Thiên Sơn đột nhiên tuôn ra một tiếng đại yết, giống như ông chồng bắt gian vợ ngoại tình, lộ ra biểu tình vô cùng đau đớn.

“Nhược Tuyết, cậu làm sao có thể qua mặt mình mà quen bạn trai? Mình sẽ bi thương, tinh thần của mình lọt vào đả kích, nếu cậu không trở lại bên mình, sẽ làm mình thất vọng?” Hắn thoạt nhìn thật sự đau lòng.

Hắn…… Hắn thật là vô lý nha, ngay tại nàng đang há mồm muốn phản bác, Quan Hi Thần ôn nhu ôm eo nàng, cúi đầu hôn hôn hai má của nàng, vỗ vỗ đầu của nàng,“Nhược Tuyết, anh đói bụng, giúp anh làm một phần chân giò hun khói cùng trứng ốp lếp được không?”

“Em đây thuận tiện pha chén cà phê……” Hắn nói đói, nàng lập tức đem Trầm Thiên Sơn quên trống trơn, mặc kệ hắn nói gì đó, toái toái niệm xoay người.

Đi trở về quầy bar, nàng mới lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nói một câu,“Hi Thần, đánh hắn, mạnh cũng được, anh nhớ rõ em sẽ nuôi anh đi?”

Quan Hi Thần mỉm cười, dùng sức gật gật đầu, thẳng đến nàng ẩn thân ở sau quầy bar bận rộn.

Quay đầu lại, hắn ngữ khí bình thản nói với Trầm Thiên Sơn,“Đứng lên, tôi không đánh cái mềm mại nằm úp sấp gì đó.”

Nhưng Trầm Thiên Sơn vẫn như cũ kêu to,“Phương Nhược Tuyết, cậu phải làm rõ ràng, cậu là bạn gái của mình, làm sao có thể đối với mình như vậy? Bạn gái nên…… A –”

Phanh!

Người trong quán tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy nam nhân vừa mới kêu gào chuẩn xác bay qua cửa sổ sát đất, không, là xuyên qua cửa sổ sát đất, hoàn thành đường vòng cung, hiện tại đang ở lối đi bộ khóc thét, bên cạnh là mấy mảnh thủy tinh.

Ném người xong, Quan Hi Thần phủi tay tận lực như chạm phải thứ rác rưởi, vẫn bảo trì phong độ tao nhã, hướng các vị khách bị hắn quấy rầy,“Các vị, thật có lỗi, hôm nay tôi mời khách, cứ tự nhiên.”

Nói xong, hắn lại đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trầm Thiên Sơn.

Hắn suy xét chờ một chút muốn đem tên này đứng lên khâu miệng lại, hỗn đản này mới sẽ không mở miệng “Bạn gái”, khiêu chiến hắn đang nhẫn nại cực hạn.

“Cứu mạng a ~~ giết người! Ai tới giúp tôi báo nguy a –” Phát hiện hắn đi ra, Trầm Thiên Sơn kinh hãi kêu to cứu mạng.

Chết tiệt, Phương Nhược Tuyết cái nữ nhân ngu kia là từ đâu tìm đến nhân vật lợi hại như vậy làm bạn trai nàng?

Chết tiệt, hắn không nên nghe tin tức người đó nói, mới có thể……

“Cậu câm miệng, chúng ta đây hẳn là hảo hảo đàm chuyện.” Treo lên âm trầm cười, Quan Hi Thần kéo lại cái áo xộc xệch, đem tên đáng ghét kéo vào ngõ nhỏ.

Đợi thân ảnh hai người biến mất, thanh âm ồn ào náo động mới vang lên trong quán cà phê, mọi người bắt đầu tranh luận.

Ngược lại , nhân vật chính – Phương Nhược Tuyết trợn tròn mắt, nửa câu cũng nói không nên lời, ngốc sửng sốt một lát, mới kêu,“Cửa sổ sát đất của tôi……”

Cửa sổ êm đẹp bằng thủy tinh đã bị vỡ bị, em trai trở về nhất định đem nàng hầu hạ chiên xào cực hình phanh tạc,(S : rùng mình ) nàng cảm thấy cuộc sống thực hạnh phúc, còn chưa muốn chết, nàng còn muốn cùng Quan Hi Thần cùng…… Đúng vậy, chính là Quan Hi Thần!

“Quan, Hi, Thần –” Nghiến răng nghiến lợi niệm ra tên này, nàng đột nhiên chui ra khỏi quầy bar, nổi giận đùng đùng tiêu sái ra khỏi quán cà phê, nhìn chung quanh tìm thân ảnh hắn.

Tên ngưu lang không biết kiếm tiền vất vả như thế nào sao? Nàng muốn trừ tiền tiêu vặt, ân, tuy rằng còn chưa cho, nhưng nàng vốn có định cho, cho nên, đúng vậy, nàng muốn trừ tiền, về sau cũng chỉ cho hắn ăn hai bữa cơm…… Này không tốt, nàng sẽ đau lòng.

Đúng rồi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi Trầm Thiên Sơn, kia hỗn đản không chỉ nên đem sáu ngàn năm trăm khối trả nàng, còn phải bồi thường tiền cửa sổ sát đất! ( Song : em thấy lúc này chị thực thông minh ạ).

Giải quyết xong tình địch Quan Hi Thần tâm tình tốt đẹp đi ra, hắn dám dùng đầu hắn đánh đố, tên hỗn đản này không dám tái xuất hiện trong tầm mắt hắn cùng Nhược Tuyết.

“Quan Hi Thần –” Vừa thấy hắn, Phương Nhược Tuyết lập tức đi lên trước, bộ dáng thở phì phì,“Anh là không phải hẳn là đi bệnh viện kiểm tra một chút chỉ số thông minh a? Như thế nào so với em còn ngốc hơn a?!” ( Bạn Song : Chị vừa được khen xong mà .. )

“A?” Chẳng lẽ nàng muốn che chở Trầm Thiên Sơn? Nếu đúng, hắn sẽ không nên cho tên hỗn đản đi, phải xử lý tiếp.

“Tuy rằng Trầm Thiên Sơn thực đáng đánh đòn, em cũng chấp thuận anh đánh hắn, nhưng ai kêu anh động thủở trong điếm? Anh xem, cửa sổ lớn như vậy ,lại làm bằng thủy tinh liền bị phá vỡ, rất đáng tiếc a! Nhưng lại là vì cái loại người này mà hỏng,không đáng a, quên đi, nó đã hỏng anh có biết hay không?” Càng nói nàng lại càng hỏa, mà hắn còn bộ dáng chửi giỏi lắm, quả thực tức chết nàng.

Quan Hi Thần buồn cười nhìn nàng khoa tay múa chân vì cửa sổ, đột nhiên, hắn phát hiện hắn cùng ba ba có một điểm chung, đều yêu loại nữ nhân thích lải nhải, bộ dáng nàng lải nhải thật sự rất giống lão mẹ hắn.

“Uy, anh cười cái gì? Anh nghĩ rằng em là mắng Trầm Thiên Sơn có phải hay không? Em là đang mắng anh, gọi người đến sửa cũng phải một vạn khối? Anh nhớ đấy, về sau không làm sandwich cho anh nữa! Đợi cho anh hoàn thành nợ nần mới thôi, em xem anh đời này không xong rồi!”

Nhìn nàng rất nhanh hé ra phấn môi, Quan Hi Thần càng cười càng vui vẻ, tiến lên từng bước đem nàng vào trong lòng, cúi đầu xuống, ở trước công chúng hôn môi nàng.

“Vậy được rồi, anh cả đời liền bán cho em trả nợ tốt lắm, em cảm thấy thế nào?”

“Anh……” Mặt nàng thực hồng, bất mãn trừng hắn liếc mắt một cái,“Anh không có hỏi qua em đã đóng dấu, em có thể đổi ý sao?”

“Đúng vậy, không thể.” Xem ra đã đến lúc mang nàng về nhà chính thức yết kiến lão mẹ, lão mẹ lại thuộc phái hành động, tháng sau khẳng định có thể giúp hắn chuẩn bị hôn lễ.

Gần đây, hắn ngay cả vụng trộm về công ty xử lý văn kiện trong đầu cùng trong lòng đều tràn đầy thân ảnh đáng yêu của nàng, bên tai cũng tràn ngập thanh âm thanh thúy của nàng, xem ra, hắn trúng độc nặng rồi.

“Sớm biết rằng không thể, em hẳn là kêu Trầm Thiên Sơn ký giấy vay nợ, mới sẽ không…… A –” Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì hét lên một tiếng, chung quanh đi tuần tra một phen, cuối cùng đem nghi vấn chuyển tới trên mặt Quan Hi Thần.

“Trầm Thiên Sơn đâu? Hắn còn nợ em sáu ngàn năm trăm khối chưa trả, hơn nữa cửa sổ thủy tinh, ít nhất đưa em nhất vạn sáu ngàn năm trăm khối, còn phải thêm bồi thường tinh thần!”

“Ách…… Đánh xong, anh cho hắn đi rồi.”

“Quan Hi Thần, anh chết chắc rồi! Anh ngay cả chân giò hun khói cũng không có mà ăn đâu, em……”

Cuối cùng,thanh âm lải nhải Quan Hi Thần yêu nhất ít nhất còn giằng co trên nửa giờ đồng hồ mới chấm dứt.