Chương 6: Lão thầy bùa

Tài bước xuống xe và bấm chuông cửa, trên tay cầm cái lọ thủy tinh bọc kín bằng túi ni lông đen. Đón tiếp lão là lão Giáp, một thầy bùa có tiếng đất Đà nẵng. Ông ta nhết mép cười và đón tài vào nhà

Vào đến nhà, ngồi xuống ghế, Tài cất tiếng nói:

Thưa thầy, những gì thầy cần tôi đều đã lấy được, mong thầy hãy giúp tôi hoàn thành kế hoạch mà tôi đã nói với thây, giúp tôi có được sự giàu sang phú quý

Lão thầy bùa cười khanh khách:

- Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cậu. Chỉ cần xong việc cậu đừng để tôi thiệt là được

Tài vừa nói vừa cười:

Thầy cứ yên tâm, sau khi xong việc tôi sẽ không dể thầy chịu thiệt thòi đâu

Thế rồi lão thầy bùa dẫn Tài vào căn phòng thờ của lão. Căn phòng lờ mờ tối, nhang đèn nghi ngút, những bứ tường ma quỷ rơi với hình dáng vô cũng quỷ dị được đặt trên am thờ. Lão cầm lấy cái bình thủy tinh, để lộ ra một quả tim và một cái thái nhi đã tím đen lại do máu đã khô. Lão đặt cái bình lên am thờ thăp hương rồi lầm bầm khấn vái. Thế rồi lão lấy dao nói với Tài:

- Bây giờ cậu phải thực hiện giao ước với quỷ thần. bằng cách lấy chính máu của mình, sau 49 ngày, quỷ thần sẽ luôn bên cạnh cậu và làm theo sự sai khiến của cậu, lúc đó, cậu sẽ đạt được mục đích của cậu một cách dễ dàng

Thế rồi Tài nghe lời của lão giáp. Gã cầm con dao chiết 3 giọt máu ở đầu ngón tay gã vào chiếc bình. Lạ kì thay, ba giọt máy tươi sau khi rớt xuống lập tức khô lại và biến mất như ngấm và cái bào thai và quả tim kia

Lão thầy bùa lấy một mảnh lụa vàng, quét chữ sa lên đầu bút lông và vẽ một lá bùa. Vừa vẽ lão vừa lầm bầm đọc thần chú bằng tiếng miêng mà tài nghe không rõ. Xong xuôi lão dán lá bùa lên chiếc hũ và đậy 1 tấm vải đỏ lên nắp hũ

Ra đén phòng khách thầy giáp quay đàu lại nói với Tài

- Chuyện này chỉ có tôi với cậu biết thôi. Giờ cậu hãy về đi, 49 ngày sau, quỷ linh nhi sẽ được tu luyện thành, nó sẽ phù giúp cậu đạt được mục đích. Còn bây giờ, có chuyện gì cần thiết tôi sẽ gọi điện cậu

Tài từ giã lão thầy bùa ra về. Trong lòng hắn không hề mảy may đau khổ hay ân hận về tội acsmaf gã đã gây ra. Ngược lại hắn còn cảm thấy mừng thầm trong dạ. Chỉ ít ngày nữa thôi, khi có quỷ linh nhi phù trợ, gã sẽ sai nó phục vụ cho mục đích của gã. Gã nghĩ thầm, đâm lao rồi thif phải theo lao, muốn đổi đời thì phải dám làm và dấn thân. Có sự phù trợ của tà thuật, lo gì mà khồn thành công, thế rồi gã lái xe về nhà

Tại nhà của Bảo Trâm, cô sau khi đọc được tin nhắn của ông Tín để lại, cô xuống nhà nấu ăn và lại lên phòng đi ngủ. Cô cảm thấy mệt, có lẽ đêm qua cô đã dầm mưa cả đêm nên bị cảm. Cô ngấy ngây sốt rồi cô lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Trong cơn sốt mê man. Cô nghe văng vẳng đâu đây tiếng khóc của một người đàn bà, tiếng khóc ai oán đau thương vang vọng, trong căn nhà trống, vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng. Rồi cô lại nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng của đứa trẻ sơ sinh khóc oe..oe nghe mà đau thương, nghe mà ai oán. Tiếng người phụ nữ dỗ dành con, hát ru con ngủ: À á à a ời... À á à à ơi...

Con ơi con ngủ cho ngoan

Để mẹ gánh nước gột ngàn nổi đau

Lòng người thâm hiểm ngàn sâu

Luật đời nhân quả ghi sâu trong lòng

À á à a ời... À á à à ơi...

Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng ầu ơ ru con sao mà não nề ai oán. Lời ru ấy như là lời khóc hận lời nhắc nhủ về luật nhân quả báo ứng

Bảo Trâm choàng mở mắt. Trước mặt cô là căn phòng ngủ tối đen như mực. Cô với tay bạt công tắt đèn không sáng. Nơi góc tối của căn phòng bên cạnh cửa sổ cô thấy lờ mờ có một bóng người phụ nữ đang bồng một đứa trẻ sơ sinh . Tiếng hát ru con lại văng vẳng bên tai. Bảo Trâm định thần nhìn kĩ lại. Đích thị cô nhìn thấy bên cửa sổ có dáng của một người đàn bà. Bà ta mặc một bộ đò trắng, tay bồng một đứa con nít, đứa trẻ đang khóc oe oe, nhưng sao Bảo Trâm nghe như tiếng khóc ấy vang vọng từ nơi nào xa xăm lắm. Bất chợt tiếng hát ru và tiếng khóc con nít ngưng bặt. Không gian chìm vào sự yên ắng đến đáng sợ. Bỗng Trâm nghe thấy tiếng răng rắc như tiếng xương gãy. Thế rồi cô vô cùng sợ hãi khi thấy cái bóng váy trắng kia đang quay đầu lại về phía mình. Khuôn mặt trắng bệt há hốc mắt thẳm sâu đang rỉ máu. Cái miệng rạch toạt ra đến mang tai như bị ai đó xé toạc. Mái tóc dài xõa ra phủ lơ thơ trên gương mặt kinh dị . Đáng sợ hơn hết là bóng ma đó chỉ quay có cái đầu lại nhìn Trâm. Còn nguyên cả thân người vẫn đứng hướng ra ngoài cửa sổ . Trên tay nó vẫn đang bồng lấy đưa trẻ sơ sinh. Bảo Trâm vô cùng kinh sợ khi chứng kiến cảnh tượng ấy. Cô la hét, gào thét muốn chạy ra khỏi phòng nhưng canhhs cửa đã đóng chặt không tài nào mở ra được. Cô gào thét cầu cứu trong tuyệt vọng nhưng lúc này trong nhà làm gì có ai mà kêu cứu. Cô đã nhận ra khuôn mặt ấy, khuôn mặt của cái xác chết trên giường trong căn phòng ngủ của tài, đôi mắt mở thao láo, trừng trừng đang tiến lại gần cô kia, cô đã từng bị nó ám ảnh trong những giấc mơ nên cô không thể nào quên được. Còn đứa bé khóc kia là ai? Chính là cái bào thai oan nghiệt trong cái lọ thủy tịnh ấy. Đột nhiên cả thân thể con ma bị tách rời, đứa trẻ rơi xuông bị tung đến trước mặt Trâm. Nó nhìn Trâm trân trân, hai tay nó còn ôm một cục thịt còn đỏ tươi, máu me nhầy nhụa. Nó đưa lên miệng mút chùn chụt như đứa trẻ con đang bú đầu sữa mẹ. Rồi mắt của nó long lên giận dữ. Nó nhìn Bảo Trâm mà cười khanh khách. Cả căn phòng như bị nhấn chìm trong không gian đen tối, ma quái bởi tiếng cười của thằng nhỏ.