Chương 8: Chương 8

Karen đã ngủ rất sâu, đến mức khi cô thức dậy vào sáng hôm sau cô cảm thấy nặng đầu và lơ đãng. Mắt cô bị nhoèn và gối ẩm ướt. Lờ mờ cô nhớ ra mình đã khóc suốt đêm, cho đến khi chìm vào giấc ngủ, cảm thấy tràn ngập nỗi thất vọng và mất mát

Cuối cùng cô cũng buộc mình bước ra khỏi giường, vươn người, cảm thấy mỗi cơ bắp căng ra và buộc phải thức dậy. Cô mở rèm nhìn ra ngoài trời đầy nắng, cảm thấy hơi nóng xuyên qua cửa sổ. Cảm ơn Chúa về chiếc điều hòa không khí của khách sạng Mrrriott. Giờ đây cô cần đi tắm và ngâm mình trong làn nước lạnh, xua tan đi tâm trạng buồn bã

Vừa lau đầu khô thì cô nghe tiếng chuông điện thoại reo. Cuốn khăn tắm quanh người, cô bước chân trần vào phòng nhủ “Alô”

“Chào buổi sáng” một giọng trầm ấm vang bên tai khiến cô nhận ra ngay người gọi “anh hy vọng đã không đánh thức em”

“Chào buổi sáng, thám tử. Không, em đã dậy rồi. Em chỉ vừa tắm xong” Quay người, Karen với chiếc đồng hồ đặt trên trên đầu giường. Cô lắc đầu nhưng những con số màu đỏ hiện lên vẫn như cũ: 10.23. “Em không thể tin đã ngủ quá lâu như vậy” cô ngạc nhiên “Gần 10.30 rồi”

Anh cười lục cục, giọng ấm đến mức ruột gan cô bắt đầu tan ra “Phải đấy, thưa cô. Hôm qua em quá mệt mỏi, và anh nghĩ em có thể ngủ muộn, vì vậy anh đợi đến giờ mới gọi. Anh cần em xem qua vài đồ của bố em, nếu em thấy tiện thì chúng ta làm ngay hôm nay. Nếu không thì anh có thê đợi”

Ý của anh là anh có thể đợi đến mai, nhưng cô định sẽ tiến hành tang lễ của cha vào ngày mai và cô không nghĩ có thể trải qua được cả 2 thử thách trong cùng một ngày “Không, em sẽ xuống đó ngay khi ăn xong”

“Nếu anh phải đi do có cuộc điện thoại gấp, anh sẽ cho em biết, cứ đợi anh ở sảnh nhé”

“Được ạ” cô đồng ý. Sau cuộc nói chuyện với anh, cô gọi xuống lễ tân và đặt bữa sáng, cố xua đi cảm giác kinh sợ đã khiến bụng cô lạnh ngắt. Hình ảnh Dexter với đôi giày mòn và quần áo cũ cứ ám ảnh cô, có lẽ cần phải thêm vào cả những lỗ thủng trên chúng. Cô ghét nghĩ về ông mà không có quần áo lành lặn, không có nơi để ngủ khi thời tiết trở nên khắc nghiệt. Cô đã luôn tưởng ông thích sống một cuộc sống tự do, phóng túng không cần sự chăm sóc của vợ và con gái. Cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng được ông cần những điều kiện cơ bản nhất của cuộc sống

Thật đau đớn, ông đã có thể có được cuộc sống bình thường với gia đình, nhưng ông lại chối bỏ nó vì …chẳng gì cả. Không nhà, không nghề nghiệp, ngủ trong những hộp carton, lấy thức ăn thừa từ các bếp và nhà từ thiện hoặc bằng cách lục lọi thùng rác. Liệu ông đã bao giờ ăn cắp đồ trong siêu thị?

Sao một người có thể làm thế chứ? Ông không cảm thấy cần liên lạc hay có bất kỳ trách nhiệm nào với gia đình sao? Sao ông có thể làm tổn thương mẹ cô theo cách đó và vẫn cảm thấy thoải mái xuất hiện hoặc gọi cho cô bất cứ khi nào gặp rắc rối? Có gì về ông khiến Jeanette yêu đến tận hơi thở cuối cùng thế nhỉ?

“Ôi, mẹ ơi”, Karen thì thầm, cảm thấy đau thay cho mẹ. Ít nhất thì bà cũng không biết quá rõ về cha, vì vậy bà sẽ không bị tổn thương quá nhiều như cô bây giờ, và cô hoàn toàn cảm thông với bà. Cô cảm thấy vui hơn khi nghĩ Jeanette đã không phải xem cuộn băng đó và sẽ không phải nghe những lời chú giải khi phẫu thuật tử thi

Cô vừa mặc xong chiếc áo váy thoải mái nhất của mình và đi đôi xăng-đan thì phục vụ phòng gõ cửa mang vào bữa sáng. Cô không cảm thấy đói bụng nhưng buộc mình phải ăn. Cà phê nóng rẫy và đặc không thể tin được. Sauk hi uống một ngụm, cô đặt nó ngay sang bên cạnh và uống ngay một ly nước mát. Có lẽ nếu cô lạnh được từ bên trong thì sẽ không cảm thấy cơn nóng bức ngoài trời.

Ít nhất thì Dexter sẽ không bị lạnh nữa. Ít nhất thì ông đã không chết ở đâu đó trong mùa đông, với tuyết phủ trắng người và giầy với những tờ báo nhàu nát đắp trên người

Ruột gan cô quặn lên và Karen buộc mình phải bỏ ngay ý nghĩ ấy bằng cách đứng dậy. Thay vào đó, cô đi đánh răng, bôi chút son môi, khóa cửa phòng và cất chìa khóa trong túi “Hãy sẵn sàng nào” cô thì thầm và rời khỏi phòng

Buổi sáng trời vẫn nóng nhưng trong lành. New Orleans là một thành phố của thức ăn với đủ các loại mùi bay lởn vởn trong không khí: Mùi bánh, mùi gia vị đang được gia tẩm, mùi cà phê rang. Mùi thơm thật sự trở nên mạnh khi cô bước qua nhà hàng Brennan’s nổi tiếng thế giới về các món ăn sáng. Mọi thứ thật khác biệt so như thể cô đang ở một quốc gia khác. Ngay cả con người ở đây trông cũng có vẻ kỳ lạ hơn, quần áo và màu sắc cũng khác, gần như dân gypsy. Cô nghe thấy hàng loạt giọng địa phương và cả ngôn ngữ nước ngoài khi cô bước ra khu vực tập trung nhiều khách du lịch và các cửa hàng bán đồ lưu niệm. Cô nhìn thấy cả mặt nạ dùng trong lễ hội Mardi Gras trên một gian trưng bày của cửa hàng (Lễ hội Mardi Gras là lễ hội carnival nổi tiếng thế giới của New Orleans). Thậm chí có cả một con báo không lồ được chạm khắc bằng gỗ rừng trông như thật nhìn cô qua cửa sổ

Cảnh tượng New Orleans lôi kéo sự chú ý của cô, khiến cô chậm bước. Mồ hôi bắt đầu túa trên ngực cô, nhỏ xuống cho cô thấy rằng việc bước vội thật không khôn ngoan. Mọi thứ có thể đợi, công việc cần làm vẫn ở đó thôi nếu cô dừng lại nhìn vào cửa kính của một cửa hàng. Cô không việc gì phải vội.

Cô có thể nhìn thấy Quận 8 đang ở ngay trước mặt, phía bên phải. Tòa nhà rất đẹp hiện ra hứa hẹn về một nơi mát lạnh. Cô biết có rất nhiều những tòa nhà tương tự như thế ở thành phố này và cô đã được nhìn vài cái trong số đó khi đi cùng với Thám tử Chastain hôm qua, như tòa nhà ở Quận 8 này điển hình cho phong cách New Orleans: Quýên rũ, mang phong cách cổ, đẹp và có vẻ lười nhác.Có gì ẩn chứa sau những bức tường đó? Bao nhiêu vụ tai tiếng và giết người được điều tra dưới mái nhà này? Bao mối tình lãn mạn đã sản sinh ra ở đây? Thường thì không ai liên hệ một Sở cảnh sát với tình yêu, nhưng đây chính là New Orleans, đây là khu Quarter và mọi thứ đều có thể.

Một nhân viên cảnh sát khác ngồi trong bàn tiếp khách ở phòng đại sảnh. Karen đưa tên và được hướng dẫn chỉ đường như hôm qua.

Thám tử Chastain đang nghe điện thoại khi cô bươc vào văn phòng chật hẹp của anh. Anh nhìn lên thấy cô đang đứng ở cửa phòng và ngoắc tay cô vào

Trái tim Karen đập như trống dồn. cô ngồi xuống một chiếc ghế, đặt túi xách vào lòng. Trên bàn anh có một túi giấy, một túi giấy màu nâu thông thường thôi và cô cố không nhìn vào trong để xem nó có gì. Thay vào đó cô nhìn anh, cố gắng tập trung vào chi tiết như sự tương phản giữa chiếc đồng hồ mạ vàng với nước da rám nắng, mái tóc đen cắt ngắn, cổ tay áo cuộn lên để lộ bắp tay săn chắc. Anh đang mặc một chiếc áo thụng trắng và quần đen đơn giản khiến anh giống một biên đạo múa hơn là cảnh sát, ngoại trừ bao súng anh đeo ở eo phải.

Cô cố gắng không nghe trộm cuộc nói chuyện của anh, nhưng không thể không để ý đến sự mất kiên nhẫn đang ngày càng tăng trong anh. Anh bắt đầu quắc mắt cáu kỉnh, tay làm tóc rối bù. Anh liếc nhìn cô rồi bất chợt chuyển ngôn ngữ đang dùng, nói một tràng tiếng Pháp thuộc địa (Nguyên gốc Creole French) mà cô mừng là mình không hiểu, vì không nghi ngờ gì anh rõ ràng đang chửi rủa bất kể ngôn ngữ anh đang dùng là gì

Cuối cùng anh rủa gì đó rồi ném điện thoại xuống bàn. Đôi mắt xám nheo lại thành một đường thẳng và anh kéo ghế của mình đến trước mặt cô “anh hy vọng em không biết nói tiếng Pháp”

“Em không biết” cô bảo đảm với anh

“Anh có thể chửi rủa bằng mọi tiếng. Hầu như lúc nào cũng được” anh đưa tay thọc vào tóc, bất ngờ cảm thấy bị kích thích. Anh thở sâu và cố gắng lờ nó đi “Em muốn uống cà phê hay Coke?”

“Không, cảm ơn anh” cô mỉm cười “em vừa ăn xong vì vậy em không sợ ngã xuống chân anh. Anh không phải mang soda cho em hôm nay đâu”

“Khẩu hiệu của bọn anh là “phục vụ và bảo vệ”, đó cũng là những gì anh đang phải làm đây” khóe mắt anh khẽ nháy với một nụ cười rộng mở, rồi anh hướng tới chiếc túi giấy trên bàn “anh thường không hành động thế này, nhưng có gì đó em nói hôm qua khiến anh nghĩ…well, điều này có thể sẽ khó khăn hơn là em tưởng”

Nỗi sợ hãi cô đã cố gắng lờ nó đi sáng nay bất ngờ quay trở lại khiến máu cô như muốn đông lại. Cô nắm chặt tay vào túi xách “Nó thường như vậy à?” cố gắng giữ giọng nói bình thản, nhưng lưỡi cô như mỗi lúc một cứng hơn

Anh yên lặng một lát, rồi anh đứng dậy đi đến ngồi xuống mép bàn như lúc trước “em đã rất gần gũi với mẹ, phải không?”

Câu hỏi khiến cô gần như mất bình tĩnh “Phải, tất nhiên là thế, Khi cha bỏ chúng em, bà ấy..suy sụp hoàn toàn. Ông đã rời quân đội, vì vậy bà ấy không thể kiểm tra theo cách đó hàng tháng trời được. Hơn nữa bà ấy còn phải chăm sóc em và bà ấy không có kỹ năng làm việc nào. Bà làm bất cứ công việc nào xin được: lau nhà, ủi đồ, phục vụ bàn”

“Những công việc đó không được trả nhiều tiền” anh bình luận, mắt vẫn không rời cô

“Không, bà làm 2 hoặc 3 việc cùng lúc cho đến khi em đủ tuổi lao động và giúp bà. Ngày em xin được việc ở bệnh viện bà đã nghỉ làm. Bà đã tự mình làm việc nhiều năm và giờ là lúc em chăm sóc bà”

Anh lặng lẽ nhìn vẻ trầm ngâm của cô, biểu hiện của anh thật khó hiểu ‘không nhiều người cảm thấy như vậy” cuối cùng anh nói

“Vậy thì họ có gì đó không đúng” Karen nổi cáu. Cô sẽ làm mọi thứ để khiến cuộc sống của mẹ dễ dàng hơn.

Anh nắm chặt tay mình “Anh hoàn toàn đồng ý”

“Tại sao anh lại hỏi thế? Có phải mẹ em có liên quan gì đến cái chết của cha?”

Anh ngại ngần “Ông ấy đã giữ một thứ gì đó rất quan trọng với ông. Ông ta có thể cầm nó lấy tiền, nhưng thay vào đó ông ta lại giấu nó trong gấu quần”

Ngạc nhiên, cô nhìn anh chằm chằm, cố gắng nghĩ xem cái quái gì có thể quan trọng với cha cô, khi mà vợ và con gái còn chẳng là gì.

Thám tử Chastain với ra phía sau, lấy một chiếc hộp nâu nhỏ ra khỏi túi giấy trong có chứa bộ quần áo của cha cô. Anh mở nó ra và nhón nó vào tay “Cái này có ý nghĩa nào đó với ông” anh lặng lẽ nói, chìa tay trước mặt cô và mở bàn tay ra cho cô thấy

Karen nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn vàng nằm trong tay thám tử. Trong một lúc cô không thể nhận ra nó là gì, rồi cô chết lặng. Bằng cách nào đó tâm trí đã rời bỏ cô như thể thực tế này không có thật. Chiếc nhẫn cưới của bố mẹ. Anh đang cầm chiếc nhẫn cưới của cha. Sự hiện hữu giản đơn của chiếc nhẫn vàng đã thách thức mọi điều cô tưởng như đã biết về cha. “Điều này không đúng”, cô thì thầm và cô không định thuyết phục viên thám tử đừng có nhầm về tình cảm dạt dào của cha. Cô không muốn biết về khía cạnh này của ông, cô không muốn biết rằng có lẽ ông đã hối hận, đau khổ và giấc mơ của ông tan vỡ. Nghĩ về ông là kẻ không có tình cảm sẽ dễ dàng hơn với cô.

Nhưng không có gì luôn dễ dàng cả. Không phải cái chết và chắc chắn không phải cuộc sống.

Chastain không nói gì, chỉ tiếp tục đứng đó với chiếc nhẫn trên tay đưa cho cô.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô được quyền quyết định? Chắc chắn có một list danh sách những vật dụng của cha và cô sẽ ký nhận rằng cô đã nhận mọi thứ trong danh sách, nhưng cô không hề biết rằng cha vẫn còn giữ chiếc nhẫn cưới trong gấu quần ông để cho nó an toàn. Những nhân viên pháp y sẽ không để ý đến những chuyện cá nhân này, một thư ký sẽ làm việc vặt đó và cô sẽ không bao giờ biết. Thám tử Chastain sẽ không mất công làm việc này, vì anh đã tỏ vẻ không để ý trước khi quyết định giúp cô.

Cô thấy mình nặng nề đưa tay ra, như thể cánh tay không còn thuộc về cô. Những ngón tay run run. Chầm chậm, cô sờ vào chiếc nhẫn, ngón tay xoay tròn vuốt ve rồi lần nữa rút tay lại và nắm chặt tay trong lòng.

Thám tử Chastain cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng mở bàn tay và đặt chiếc nhẫn vào trong đó. Chiếc nhẫn thật ấm, bàn tay anh còn ấm hơn “Ông ấy có quan tâm” anh nói ‘Anh không biết tại sao ông ấy bỏ đi nhưng ông ấy không ngừng quan tâm đến mẹ con em”

Cô không thể ngước lên nhìn anh. Thay vào đó cô cứ chăm chăm nhìn vào tay mình, tay anh mạnh mẽ và cứng rắn, nó thật khổng lồ so với tay anh. Cái siết tay thật nhẹ như thể anh ý thức được sức mạnh của mình. Không có nhiều người đàn ông làm được điều đó, để ý sao cho không làm cô bị đau.

Cố gắng, cô cố bám lấy khả năng kiểm soát của mình, nhưng việc anh gần gũi và hiểu cô đã đánh chìm cô hoàn toàn. Và anh có vẻ cũng biết điều đó, vì anh bỏ tay cô ra và đứng lên, quay lại ngồi vào bàn

“Cảm ơn anh” cô nói, tiếng cô khẽ khàng đến mức hầu như không thể nghe thấy. Việc anh rời cô khiến cô cảm thấy cả một khoảng trống và cô thấy mình lại thèm khát sự giúp đỡ của anh

“Không có gì” anh nói

“Những thứ còn lại của ông ấy…chỉ còn quần áo thôi ạ?”

“Đúng. Đây là danh sách”

“Ít nhất em cũng biết phải mua cho ông ấy cỡ nào”cô nói, dúm mình trước ý nghĩ dán mắt vào bộ quần áo nhàu nát để tìm số áo. Điều đó thật quá nhiều, quá sớm

Thám tử Chastain dừng một chút, chờ cô nói tiếp, rồi trả lời lặng lẽ “cỡ 44”

Cô nuốt nước bọt, nhìn xuống tay mình. Cô phải hỏi cô điều gì đó, chỉ để vững vàng hơn, và dù đó là câu hỏi khó thì cô biết rằng anh sẽ luôn trung thực với cô “Thám tử….”

“Gì vậy?” anh hỏi nhẹ sau khi thấy cô không tiếp tục

“Cô ngước mắt lên nhìn anh, và mắt cô chạm vào mắt anh: “Anh…anh có tiếp tục điều tra vụ này không?”

Anh ngừng lại một chút rồi nói “Không”

Cô do dự, dù biết đó chính xác là những gì cô mong đợi. Anh ngồi xuống, mặt đối mặt với cô và cầm tay cô trong tay anh, xoa xoa lên mu bàn tay cô. Những vết chai sần của tay anh cọ nhẹ lên cô, một cảm giác giới tính ấm áp lan tỏa

“Anh xin lỗi” anh thì thầm

“Em hiểu” cô khó khăn nói “Anh phải dành nỗ lực cho những nơi cần nó nhất. Nó cũng giống như trong phòng cấp cứu”

“Đây là sự thực khốn kiếp”

Sự thông cảm sâu sắc của anh, sự trung thực của anh có ý nghĩa với cô hơn là lối nói thẳng tuột đơn giản, cô biết anh không làm an lòng cô bằng những lời nói dối đa nghĩa. Cô nắm chặt tay anh, rồi duỗi thẳng vai “Em có rất nhiều việc phải làm hôm nay, vì vậy em sẽ để anh làm việc tiếp” anh lùi lại, nhường đường cho cô. “Cảm ơn” cô nói khi rời khỏi phòng

Marc thở dài khi Karen rời khỏi phòng, khuôn mặt cô trắng bệch nhưng bình tĩnh. Ngực anh nhức nhối. Khốn kiếp, cha cô đã bị giết và anh không thể làm gì hơn. Ngay khi anh có được số ID về nạn nhân, đã xuất hiện lời bóng gió yêu cầu anh chú tâm hơn vào những vụ án thiết thực hơn. Có cố gắng tìm ra kẻ giết người vô gia cư cũng chẳng giảm đi được tỷ lệ tội phạm của thành phố này, vì vậy anh không cần phải tiếp tục.

Chúa ơi, anh đã muốn giữ cô lại, chỉ bế cô lên và giữ cô trên lòng anh, cho cô biết cô không phải làm việc đó một mình. Nhưng anh đã không thể làm chuyện đó. Nó quá sớm và nó cũng có thể phá tan cái vẻ bình thản mà cố gắng lắm cô mới có thể tạo ra.

Có lẽ cô cũng đã hành động bình tĩnh và đầy trách nhiệm như vậy khi cô là đứa trẻ, buộc mình phải trở thành người lớn trong khi cô đáng lẽ cần phải được chăm sóc, chơi với búp bê và được buộc tóc. Đã rất nhiều lần anh nhìn thấy cảnh này: Khi một trong hai người bố hoặc mẹ bỏ đi, đứa trẻ sẽ thấy rằng bố mẹ chúng đang gặp rắc rối và nó sẽ trở thành bố hoặc mẹ, thể hiện rõ trách nhiệm quá sớm so với tuổi. Cô có lẽ đã làm hết việc vặt trong nhà để bảo đảm người mẹ của cô sẽ được ăn ngay khi về đến nhà, làm mọi thứ cô có thể để bà bớt gánh nặng.

Karen đã theo học ngành y tá, việc còn khiến cô trở nên có trách nhiệm hơn nữa. việc đó nói lên rằng cô đã trở thành nguồn động viên giúp đỡ lớn nhất của bà, khiến vai trò được đảo lộn hoàn toàn. Cô có lẽ đã gọi mẹ cô bằng tên thay vì ‘mẹ”, ít nhất là trong thời gian này, để cho một cô gái nhỏ trở thành mẹ, và bà mẹ trở thành người phụ thuộc. Đó là lý do cô đã yêu quý mẹ mình thái quá và do vậy cũng bảo vệ bà nhiều hơn.

Cô đã dành cả đời để chăm sóc n gười khác và giờ anh muốn chăm sóc cô, niềm mong muốn mãnh liệt khiến anh nghẹt thở. Anh vốn đã là người bảo vệ phụ nữ, nhưng chưa bao giờ giống như thế này. Có gì đó trong anh đã chết đi, thay đổi và anh không hối tiếc vì sự thay đổi này.

Cô có biết mình anh dũng thế nào không? Những lời bình luận khô khốc của cô hôm qua rằng phụ nữ thật nông cạn khi buộc rắc rối của mình với cảnh sát bởi vì ngành của họ nguy hiểm thật đáng ngạc nhiên, nhưng ý cô rõ ràng là thế. Karen Whitlaw sẽ không dấu những lời bình luận đó vì sợ hãi. Cô sẽ vẫn nói ra những lời đó dù đó có phải là thời điểm tốt hay không.

Bất cứ khi nào Marc có quan hệ với phụ nữ anh đều tách bạch giữa công việc và tình cảm cá nhân. Bị gọi đi vì vụ án là điều không thể tránh được, nhưng anh sẽ không mang công việc về nhà. Anh đã luôn che dấu những điều khủng khiếp từ vụ án mà anh nhìn thấy với những người tình của mình, một phần vì bản tính bảo vệ phụ nữ tự nhiên trong anh, nhưng cũng bởi vì anh nghĩ họ sẽ không bao giờ hiểu hoặc chấp nhận một phần tính cách của anh, điều có thể giúp anh làm việc tốt hơn trong nghề của mình. Có lẽ anh đã đánh giá thấp những người phụ nữ đã đi qua đời anh, nhưng anh đã nhìn thấy rất nhiều mối quan hệ bị phá hủy vì áp lực công việc và anh không muốn mình cũng nằm trong trường hợp đó.

Anh biết Karen không phải là người nhu nhược. Cô sẽ gồng vai và nghếch cằm lên như anh đã thấy cô nhiều lần làm vậy khi nỗi đau và căng thẳng hầu như bao trùm cô. Hầu hết mọi người sẽ vỡ tan trước gánh nặng cảm xúc cô đang mang, nhưng cô thì đối mặt với tình huống rất cừ và kiểm soát được những giọt nước mắt của mình không rơi, cho đến khi cô còn lại một mình.

Anh biết cô đã khóc. Mắt cô sưng húp. Cô đã khóc và anh đã không ở đó để ôm lấy cô

Anh sẽ làm vậy, biết chắc chắn thế. Từ bây giờ, anh sẽ làm thế.