Lúc hai người dừng lại hiển nhiên đã bỏ xa đại nương kia, Tô Như liền bỏ tay Đang Dụ ra, ái ngại nói:
“ Cái đó, công tử, xin lỗi, đại nương ta nói đùa, công tử đừng để ý.”
Đang Dụ nghe nàng nói xong, khóe miệng đưa lên cười cười:
“ Vừa nãy là cô nương nắm tay ta, vậy ta có phải trả ngân lượng không?”
Tô Như nghe xong hoàn toàn không hiểu gì:
“ Ngân lượng???” y đang nói cái gì? Nàng hoàn toàn không hiểu gì hết.
“ 100 lượng nếu ta nắm tay cô nương…sao? Quên rồi sao?”
Tô Như muốn vỗ đầu đôm đốp, cái thể loại cẩu huyết gì đây? Tô Liễm, có phải tỷ hám tiền tới điên rồi không? Cái gì cũng quy ra tiền được??? Ta dám cá tiểu Liễm Liễm nghe thấy câu này nhất định gật đầu thừa nhận.
Tô Như xua tay:
“ Thôi đi, bỏ đi!”
Nàng vừa nói xong đột nhiên đằng xa có một nữ nhân chạy tới, vừa nhìn thấy Đang Dụ liền ôm trầm lấy y như kiểu nếu bỏ ra thì chân mọc trên người y, y nhất định chạy mất. Đang Dụ hoàn toàn trái ngược, nhìn thấy nàng ta như gặp quỷ, vôi vàng nhảy ra xa,
“ Tiểu Tuyết, sao muội ở đây?” nha đầu này vạn làn không thể tin được có thể mò tới đây,
Cô nương tên tiểu Tuyết kia hoàn toàn không để vào mắt biểu tình của y, vẫn vui vẻ nói:
“ Dụ ca, bá phụ nói huynh đang ở đây, muội tới chăm sóc huynh, huynh xem, người ta vượt đường xá xa xôi tới đây, nói đi, có phải huynh rất cảm động không?”
Đang Dụ khóc không ra nước mắt, lại chợt nhìn thấy Tô Như bên cạnh vội vàng nhảy tới ôm lấy nàng, Tô Như bị dọa sợ liền muốn đẩy hắn ra, lại nghe tiếng thì thầm bên tai:
“ 300 lượng, cô nương không phải nói rồi sao?”
Thế là Tô Như đành chờ chết, im lặng, trong lòng chỉ biết oán hận tỷ tỷ nàng, gây họa xong lại trốn đi đâu mất, bỏ mặc nàng ở đây chịu trận! Nàng căm, nàng hận!
Tiểu Tuyết tròn mắt nhìn hai người, bấy giờ mới nhận ra sự tồn tại của tiểu Như liền hỏi:
“ Cô nương này là….?” Là ai? Là ai? Là ai mà dám ôm Dụ ca ca của cô như vậy?
Tô Như quả thật không biết nói gì, Đang Dụ lát sau mới nói:
“ Nàng là thê tử của ta, chúng ta đã thành hôn rồi, bá phụ muội không nói cho muội biết sao?”
Đợi y nói xong đầu óc hai người còn lại đã nổ đùng đùng, tiểu Như choáng đến nổi không biết nói gì nữa, tiểu Tuyết không tin lắc đầu:
“ Huynh nói dối, muội không tin!”
‘ Một vạn lượng, tôi đồng ý một vạn lượng như cô nương đã nói’ Y vừa nói nhỏ vào tai Tô Như liền cúi xuống hôn nàng say đắm…tất cả nhanh tới nỗi nàng không kịp phản ứng, tới khi giật mình tỉnh lại thì đã sặp không thở nổi, bấy giờ y mới bỏ ra.
Tiểu Tuyết khóc ầm ầm bỏ đi, Dụ ca của nàng không thích tùy tiện chạm vào nữ nhân lại có thể trước mặt nàng hôn cô nương đó, hu hu…thật sự là thê tử sao? Bá mẫu có nói với nàng như vậy, nàng còn tưởng là do bá mẫu không thích nàng, không ngờ là sự thật, huynh ấy đi lại bên ngoài thật sự đã lấy một thê tử rồi? Là từ lúc nào… hu hu?
Đang Dụ thở phào một hơi, lại đột nhiên thấy Tô Như khóc nức nở liền hoảng hốt:
“ Tô tiểu thư, ta xin lỗi…”
“ Hu hu…trước giờ chưa nam nhân nào dám làm vậy với ta! Ngươi, tên khốn nạn!...Hu hu”
Cả khu phố ra xem náo nhiệt, một nam nhân đang bất lực nhìn nữ tử bên cạnh khóc lóc không ngừng, chân tay thừa thãi khồn biết an ủi nàng như thế nào.
Tô Liễm vốn đã quay trở lại khách điếm cũng bị náo nhiệt kéo đến, căn bản nàng ngoài sở thích với ngân lượng còn là một nữ tử rất thích tám chuyện cho nên náo nhiệt như vậy nàng sao có thể vắng mặt?
Tô Liễm nhìn thấy Tô Như liền làm bộ kinh ngạc hét lên:
“ Á, sao giống hệt ta như vậy? Muội muội ta cũng chưa giống đến mức đó.”
Mọi người nhìn hai Tô Liễm cảm thấy vừa kì quái vừa thú vị, Tô Liễm nhân lúc mọi người không để ý mon men tới gần Đang Dụ hỏi nhỏ:
“ Này, ngươi làm gì quá đáng khiến tiểu muội ta khóc thảm thương như vậy?”
Đang Dụ không biết phải nói thế nào,
“ Ta…”
Tô Liễm đột nhiên cười lớn:
“ Việc nhà các người các người đưa nhau về nhà giải quyết đi, đừng để ồn ào.”
Mọi người nghe Liễm bà tám nói vậy mặc dù thấy không phù hợp với tính cách của nàng xong vẫn thấy hợp lí, tản ra xung quanh, Tô Liễm thúc đẩy Đang Dụ đưa Tô Như “về nhà giải quyết”.
Thật tình nàng cũng chỉ có ý tốt muốn giúp đỡ tiểu muội tìm một đấng lang quân tốt thôi nên mới tốn công bày ra một màn này. Tên kia nói cho cùng rất hào phóng, chắc chắn không phải kẻ tệ bac.(=.=!!) Cái này hiển nhiên là suy nghĩ của tiểu Liễm Liễm. Sự thật đã chứng minh, với nàng khống gì là không thể dùng ngân lượng nói chuyện, nếu ngân lượng không thể, rất nhiều ngân lượng nhất định có thể mang ra cân nhắc.
Rất lâu sau Tô Như mới ngừng khóc, nhớ lại một số chuyện mới biết mình bị lừa, bị tỷ tỷ của àng đem ‘bán’ cho tên này, chỉ trách bản thân ngu ngốc tự mình chui vào lưới. Hừ hừ,…
Lúc sau khi đã tỉnh táo tiểu Như liền tìm Đang dụ đòi ngân lượng, đứng trước mặt hắn dõng dạc tuyên bố:
“ Tất cả ngày hôm nay hai vạn lượng, mau trả cho ta!”
Đang Dụ có chút bất ngờ, sau cùng sai người mang ngân lượng cho nàng. Tô Như cầm số ngân lượng cũng không vội đếm, tò mò hỏi hắn:
“ Ngươi có thể đưa ta số tiền lớn như vậy, lại không muốn hỏi gì sao?” Nếu y hỏi nàng nhất định sẽ liệt kê chi phí phát sinh cho y nghe, còn chưa kể y chưa hỏi ý nàng đã ôm nàng về đây, cái giá đấy cũng đáng lắm!
Đang Dụ cười cười đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt nàng:
“ Chỗ này có 1 vạn 500 lượng, còn 500 lượng khi khác ta sẽ trả cô nương.”
Tô Như cảm thấy mình là người rất nghĩa khí không muốn chèn ép người khác nên gật đầu đồng ý, Đang Dụ sai người chuẩn bị xe ngựa đưa nàng về khách điếm.
Tô Liễm đang ngồi chơi, tám chuyện ăn uống với đám người trong khách điếm, thấy Tô Như cầm một sấp ngân phiếu về liền vui vẻ nhảy ra, nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ:
“ Ai nha, tiểu Như, muội lại có thể trong một thời gian ngắn kiếm được nhiểu như vậy, thật là có tài nha!”
Tô Như nhìn nàng hận không thể đá cho người tỷ tỷ này một cái bắn ra ngoài, thật làm người ta tưc chết mà!
Tiều Như nắm chặt sấp ngân lượng nói:
“ Đây là của muội, một tờ cũng không đưa cho tỷ!” Nói rồi đi thẳng lên lầu, bỏ mặc Tô Liễm nhìn theo ngây ngốc,
“ Nha đầu, dữ dội như thế làm gì? “ mà khoan đã nói như vậy chẳng lẽ nàng phí công rồi sao? Nha đầu đáng ghét!
….
Mấy ngày sau Tô Như tới nhà Đang Dụ lấy tiền, lúc đi vào nhìn thấy tiểu Tuyết đang ngồi vắt chân lên ghế đột nhiên có ý muốn dương oai với cô ta liền hỏi:
“ Cô đến đây làm gì?”
Tiểu Tuyết nghe nàng hỏi vậy ngẩng đầu ngơ ngác nhìn:
“Cô là ai?”
Vừa lúc đó Đang Dụ đi ra, nhìn thấy nàng liền chạy tới ôm trầm lấy…Thế là ngân lượng nợ cứ tự nhiên tăng lên…sau cùng Đang Dụ không chả nổi liền quyết định lấy thân chả nợ…
Đáng hài hước ngày mang sính lễ tới lại, bấy giờ Tô Như đã trang điểm xinh đẹp, y lại quay qua nhìn Tô Liễm đắm đuối, Tô Liễm bị nhìn tới ngại nhe răng cười cười, Tô Như thấy hai người cười với nhau tức giận, dậm chân:
“ Cười cái gì!?”
Tô Liễm không cười nữa, Đang Dụ quay qua nàng làm bộ ngơ ngác hỏi:
“ Ta quen muội mọi khi, nhất thời không thích ứng được. ha ha” chung quy cũng tại mỗi lần Tô Như tới gặp Đang Dụ đều ăn mặc vô cùng đơn giản, khó trách, khó trách…(>^<)
Có điều trong giấc mộng này cuối cùng xuất hiện một chuyện, lại cũng nhờ nhân vật này khiến bọn họ thức tỉnh, nếu không chỉ sợ cuộc sống êm đềm hư ảo này sẽ khiến bọn họ mãi mãi không tỉnh lại….Lại có điều…