Chương 3: Kiều Thê Tranh Sủng - Chương 2

Thanh Vương thành bình thường mỗi năm đều tổ chức lễ hội, mà năm nay lại diễn ra sát ngày Tam Vương gia cử hành hôn lễ vì thế càng náo nhiệt. Khắp kinh thành trang hoàng lộng lẫy như thể một hôn trường lớn. Bất quá hôn lễ đều được mọi người đón đợi ngoại trừ một nhân vật duy nhất là tân nương, nhị tiểu thư Kiều phủ.

Ngày hai ngày nữa là lễ hội Trộm Thê, theo phong tục, trong ngày lễ này nam nhân có thể tới cầu hôn cô nương mà họ thầm mến mộ, bỏ qua gia cảnh, bỏ qua học thức, tước bậc, chỉ cần cô nương đó đồng ý liền có thể rước về, có bàn dân thiên hạ chứng kiến. Ai cũng không thể cản. Đó là thánh chỉ của tiên đế. Chính bởi lẽ đó mà những vương phủ lớn tiểu thư lá ngọc cành vàng dịp này đều đóng kín cửa không tiếp bất cứ ai, sợ rằng hôn nhân không muôn đăng hộ đối. Mà các cô nương ngược lại rất hứng thú. Chuyện là vậy, mặc dù xảy ra bất bình nhưng phản đối hầu như vô dụng.

Kiều Vân Hy vốn trước đây mỗi năm lễ hội đều không để ý, năm nay đột nhiên thay đổi ý định, cầu cho có nam nhân nào đó tới hỏi.

Tiểu Như cầm một túi ngân lượng lớn lém lút ra khỏi Kiều phủ, vừa đi vừa cảm thấy nhiệm vụ đậm chất khó khăn...

Kiều Vân Hy tựa người cạnh cửa ngao ngán, chẳng qua mấy ngày nữa nàng liền phải thành thân với Tam vương gia gì đó tới mặt mũi cũng không biết. Hạnh phúc quá đỗi xa vời. Lại chẳng qua nàng vừa rồi đang cố làm mọi cách cứu vớt tương lai của mình cho nên mới nói tiểu Như đi mua chuộc nam nhân trong thành tới hỏi nàng về làm vợ.

Tiểu Như đi nửa ngày, tới trưa mới về tới Kiều phủ, trời hơi lạnh, Kiều Vân Hy vừa nhìn thấy nha đầu này vội vàng gọi mấy tiếng, lại không dám gọi quá lớn sợ đánh động Kiều lão phụ thân, lời nói ra ngữ điệu có chút buồn cười:

" Tiểu Như, ta ở đây", nói xong còn giơ tay vẫy vẫy.

Nha đầu tiểu Như vừa nhìn thấy nàng mặt mũi đã nhăn nhó, ngây ra một lát mới cong chân chạy vào.

Kiều Vân Hy nhìn nàng chăm chú, Tiểu Như ái ngại lắc đầu:

" Tiểu thư, kì thực không có ai bằng lòng", đúng hơn là không có ai dám bằng lòng, một người nghe tới tên nhị tiểu thư Kiều phủ đều một mực từ chối, tiểu Như cũng đành hết cách.

Kiều Vân Hy nghe xong hơi ngây ra, miệng tự lẩm bẩm:

" Ta thực sự không có nhan sắc vậy sao? Nam nhân không ai muốn."

Tiểu Như nghe được mấy lời này vội vàng xua tay:

" Tiểu thư, không phải cái này, bọn họ là không ai muốn đắc tội với tam vương gia, ngân lượng kia nhận rồi, e rằng cơ hội sử dụng cũng không có."

Ra là thế. Lại không ngờ nàng vừa nghe xong liền cười:

" Cái lý do này tạm chấp nhận, sau này có cơ hội liền đem tính một thể lên người tam vương gia chết tiệt đó."

Tiểu Như cơ miệng cứng đơ, hoàn toàn không biết phải thế nào.

Năm nay lễ hội, Kiều thái phó vừa vặn phải vào cung, vì thế mà nàng được tự do một chút, sáng sớm liền cùng tiểu Như và mấy nha hoàn khác lên miếu thờ.

Tiểu Như phân phó mấy người khác mang đồ đã chuẩn bị ra, kiểm tra một lượt, xong xuôi quay sang nàng hỏi lại:

" Tiểu thư, còn cần gì nữa không?"

Kiều Vân Hy nghiêng người ló đầu nhìn ra sau Tiểu Như, xem qua một lượt đồ đạc liền gật đầu:

" Hình như đủ rồi thì phải." Nói xong thuận tiện phân phó chuyển lên xe ngựa.

Mấy hôm nay, người dân đều cảm thấy cực kỳ náo nhiệt, mấy nam nhân trong lòng cũng tính sẵn làm thế nào trèo được qua mấy bờ tường cao vút trộm người, thậm chí có người đã đặt cả thang gỗ vài chục mét, thuận tiện trèo qua, còn có dây thừng... Nói tóm lại cửa hàng vật dụng rất ăn khách.

Kiều Vân Hy đi xe ngựa gần một giờ liền tới nơi. Ngôi miếu này tuy rằng nằm trong kinh thành nhưng địa thế, khung cảnh vô cùng tách biệt, thanh tịnh, đó là do tâm nguyện của vị Ẩn Hồ thờ nơi ấy. Kiều Vân Hy nghĩ tới giai thoại về Ẩn Hồ, người này vốn là một vị tướng lĩnh có tài, mười lần dẫn quân chinh phạt, mười lần khải hoàn trở về, có điều y sống thanh cao giữa cảnh nhiễu nhương hỗn loạn. Suốt một đời cũng không cần gì, chỉ duy có một tâm nguyện trước khi chết là được thanh tịnh. Thiên đế liền ân chuẩn ban cho y một vùng đất như ý, đợi sau này y chết đi trên mảnh đất đó xây dựng một cái miếu thờ. Kiều Vân Hy nghĩ tới liền cảm thấy vị tướng quân này cũng không phải được tiên đế hậu chuẩn gì, cho y ở đây ý tiên đế chính là muốn y sau khi chết tiếp tục bảo vệ thành Thanh Vương.

Qua nửa canh giờ bọn họ vừa rời đi liền có người tới, Ngạo Trác Lăng cau mày đi phía sau Khanh Nhạ, bên cạnh còn có Kiều Chu Nhân chính là phụ thân của Kiều Vân Hy. Ngạo Trác Lăng biểu hiện rõ ràng không tình nguyện:

" Nhị ca cùng đi là được sao lại đổi thành đệ rồi?"

Kiều Chu Nhân không nói gì, Khanh Nhạ hơi dừng lại, mày hơi nhíu:

" Tới thánh chỉ hoàng thượng đệ cũng dám bày tỏ ý kiến?"

Ngạo Trác Lăng điềm nhiên lắc đầu:

" Chỉ là hôm nay muốn cùng Kiều nhị tiểu thư dạo phố lại bị huynh phá hủy."

Khanh Nhạ hơi chậm lại, khóe miệng nhếch lên cười:

" Mới hôm trước còn gay gắt như vậy, hôm nay đã có thể cùng nhau đi dạo phố?"

Ngạo Trác Lăng vốn định mở miệng nói gì đó lại thấy một người đang tiến lại phía họ, KiềuChu Nhân cúi đầu hành lễ:

" Nương nương"

Khanh Nhạ thu lại nụ cười trên miệng, liếc nhìn Ngạo Trác Lăng một cái, thấy hắn vẫn điềm nhiên không nói gì liền quay sang người kia, giọng điệu nhàn nhạt nói:

" Qủa nhân hôm nay đến thắp hương", nói như vậy vẫn không kìm nổi muốn nhìn biểu hiện của người trước mặt.

Vương Uyển nghe xong, không nói gì đưa tay ra tỏ ý mời bọn họ vào. Vị nương nương đó không nói được.

Bốn người đi vào gian thờ chính, Khanh Nhạ nhìn tới hương cháy chưa hết một nửa liền hỏi:

" Có người mới tới đây?" Bình thường có việc đều sẽ tới ngôi chùa lớn phía tây thành, rất ít người tới đây.

Thượng Uyển kia gật gật đầu, ra hiệu mấy lần lại chỉ vào Kiều Chu Nhân. Là nhị tiểu thư Kiều gia.

Khanh Nhạ không nói gì nữa, phân phó người đó rời đi. Ngạo Trác Lăng liếc nhìn tờ giấy trắng muốt trên bàn không kìm nổi giở ra xem. Kết quả đọc tới chữ cuối cùng khóe miệng giật giật. Nàng cầu xin thế này là có ý gì? Khanh Nhạ ngược lại thấy biểu tình của hắn liền cảm thấy cực kỳ thú vị.

Tiểu Như vô cùng tò mò tiểu thư nhà mình viết gì trong giấy mặt mũi lại thoải mái như vậy, cuối cùng nén không được mới đem tâm tư này đi hỏi nàng:

" Tiểu thư, tiểu thư viết gì vậy?"

Kiều Vân Hy đang ngồi thò đầu ra cửa sổ hóng gió, thấy tiểu Như hỏi vậy liền quay đầu lại, khóe miệng xuất hiện ý cười kéo dài tới tận mang tai, thoải mái nói:

" Ta cầu cho Tam vương gia đáng ghét ấy trở thành thái giám, không thành thái giám không sao, có nhiều lựa chọn, trong số đó hắn có thể chọn ngày mai phát hiện ra giới tính thật của mình, hắn thích đàn ông, ta căn bản sẽ không phải lấy hắn nữa, hoặc là...", Kiều Vân Hy còn đang định nói tiếp xe ngựa đột nhiên dừng lại. Tiểu Như nhìn Ngạo Trác Lăng nhảy xuống ngựa liền ngạc nhiên:

" Ngạo công tử?"

Ngạo Trác Lăng không nói gì, bước chân từ từ tiến lại gần. Kiều Vân Hy nghe thấy cái tên này liền cau mày,

" Tiểu Như, tâm trạng ta đang tốt em lại nhắc đến tên vô lại đó làm gì? Có phải ngứa mông muốn ăn đòn không?"

Tiểu Như vội vàng nhắc nhở nàng:

" Tiểu thư, là Ngạo công tử đang ở đây, mới vừa rồi còn đứng trước xe ngựa của chúng ta."

" Hả?", Kiều Vân Hy vừa nói vừa vén rèm đi ra, quả nhiên nhìn thấy Ngạo Trác Lăng, vừa lúc đó hắn cũng ngẩng lên nhìn nàng, thong thả chào một tiếng:

" Kiều tiểu thư."

Kiều Vân Hy gật đầu, giọng nói thanh mảnh cất lên:

" Công tử, đến tìm phu quân ta? Đáng tiếc hôm nay chàng không có đây."

Tiểu Như phì cười, nhìn lên Ngạo Trác Lăng thấy hắn cau mày. Nàng rõ ràng còn để bụng chuyện trên phố.

Ngạo Trác Lăng khóe miệng hơi nhếch lên định nói gì đó, cuối cùng không biết vì sao lại hạ xuống, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện một nét u buồn:

" Thật đáng tiếc."

Kiều Vân Hy nhìn bộ dạng của hắn bĩu môi, sau đó trở lại bên trong xe, nói vọng ra:

" Chúng ta tiếp tục."

Ngạo Trác Lăng hơi xoay người, đi ra một đoạn nhường chỗ cho xe ngựa. Chiếc xe đã khuất sau lỗi rẽ đôi môi mỏng cong lại biến thành một nụ cười. Nha đầu kiêu ngạo.

Nửa đêm, Kiều Chu Nhân trở về, vốn định tới tìm con gái lại nhớ tới lời Tam vương gia liền thôi. Hắn nói cứ kệ nàng, việc hôm nay sau này về vương phủ hắn sẽ đích thân chỉ bảo mà Kiều Chu Nhân cảm thấy nữ nhi cũng lớn rồi, hơn nữa cũng sắp gả đi nên quan tâm nàng nhiều hơn một chút, như vậy cũng xem như bù đắp cho mẫu thân nàng. Nghĩ tới đây trong lòng lại nhớ tới Liễu Tư Lam bảy năm về trước đã qua đời tâm trạng trở nên ủ dột, xoay người đi về thư phòng.

Tiểu Như thấy đại nhân về ruột gan nóng như lửa đốt, chỉ biết đóng chặt cửa run lẩy bẩy. Ban nãy thấy đại nhân muốn đi về phía này nàng đã sợ phát khóc, cũng may ngài nửa đường bỗng quay trở ra. Tiểu Như vuốt ngực ngồi phịch xuống đất, mặt mũi tái mét. Lão gia mà biết tiểu thư trốn đi chơi kiểu gì nàng cũng bị phạt nặng.

Kiều Vân Hy mặc nam trang vừa chạy vừa bay trên mấy nóc nhà, cũng nhờ ánh sáng từ đèn lồng trang trí cho lễ hội nàng mới có thể thuận lợi xác định phương hướng, có điều sáng như vậy không chú ý liền có thể bị phát hiện.

Kiều Vân Hy đi được một quãng đường khá xa Kiều phủ từ trên cao nhìn thấy một phủ đệ sáng rực ánh đèn, bên ngoài vô cùng lộng lẫy, màu đỏ rực rỡ làm màu chủ đạo. Tam Lăng vương phủ trên dưới đều tấp nập, vừa là chuẩn bị lễ hội, cái chính là đại hỷ của tam vương gia, xem chừng hoàng thượng nhất định sẽ tới. Nàng ngự trên một cái cây gần đó, quan sát một lượt liền lắc đầu, thở dài, miệng lẩm bẩm:

" Cầu kì như vậy làm gì?", Kiều phủ của nàng còn chưa mảy may động tĩnh, nơi này náo nhiệt vậy rồi. Lại thấy có gì không phải, Kiều phủ của nàng vì sao chưa mảy may động tĩnh?

Sở Tư Thanh từ bên trong đi ra, tay chỉ ngang dọc phân phó, phân phó người làm chuẩn bị cho thật tốt, xong xuôi y lại cố tình bồi thêm một câu:

" Các người nói xem, ta vất vả như vậy là vì cái gì? Không phải do Tam vương gia nhà các ngươi lười biếng sao? Giờ này không biết đang vui thú ở chốn nào rồi...", câu này tất nhiên nàng không thể nghe được, có điều dung mạo không rõ nhưng khí chất rất được, trong lòng phỏng đoán đó có lẽ là tam vương gia.

Đám gia nhân đang làm việc nghe Sở Tư Thanh nói vậy nhịn không nổi bật cười, có điều ngay sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, lại bị ánh đèn lồng đỏ chiếu lên nhìn thế nào vẫn ra một màu hồng hào.

Ngạo Trác Lăng bước đến, " Hừ" một tiếng, Sở Tư Thanh bị dọa hết hồn lập tức quay đầu lại, thái độ nhanh chóng thay đổi:

" Ha ha, vương gia vừa nhắc tới ngài liền xuất hiện. Ha ha"

Ngạo Trác Lăng lạnh mặt nhìn hắn, không hiểu sao y có cảm giác mạnh mẽ ai đó đang nhìn mình, nghĩ nghĩ gì đó rồi nói với Sở Tư Thanh:

" Việc còn lại giao cho ngươi, ta còn có việc." Nói xong nhanh chóng rời khỏi.

Sở Tư Thanh nhìn hắn vuốt ngực, có ai cho y hỏi vì sao lần nào nói xấu Ngạo Trác Lăng hắn liền xuất hiện là nguyên nhân gì? Có điều lần này y chắc chắn khẳng định Ngạo Trác Lăng tới tửu lầu, muốn tận hưởng chút thời gian vui vẻ cuối cùng, lại nhớ ra chuyện gì liền đuổi theo Ngạo Trác Lăng ra cửa, đuổi không kịp tức giận đấm vào tường mắng:

" Cáo già, không phải hôm nay Hoa Hoa lầu có cô nương mới sao? "

Kiều Vân Hy từ trên cao nhảy xuống, vừa nãy nàng nhìn thấy bóng một người rất quen, có điều đầu óc bỗng trở nên ngu si, nhớ nửa buổi không ra, ngẩng mặt lên hai người đã biến đâu mất.

Kiều Vân Hy từ chỗ Tam Lăng vương phủ chạy tới Hoa Hoa lầu, nàng bỏ ra ba trăm lượng vàng mua cô nương xinh đẹp nhất tửu lầu là muốn dụ dỗ Tam vương gia mắc bẫy, nàng liền có cớ xin Khanh Nhạ bãi hôn.

Gia nhân đang bận rộn lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Kiều Vân Hy cùng Chu Di Cầm đứng ở trước cửa.

Chu Di Cầm ở phía sau người nàng khẽ run lên, kì thực hoàn cảnh bức bách mới phải bán mình nuôi gia đình, không ngờ vừa tới Hoa Hoa lầu liền có người hỏi mua.

Chu Di Cầm sững người nhìn cô nương trước mặt. Không ngờ người mua nàng lại là một nữ nhân.

Kiều Vân Hy nhìn sắc mặt của nàng liền nói:

" Cô nương không cần sợ, ta hoàn toàn không có hứng thú với cô."

Chu Di Cầm vội vàng lắc đầu:

" Tôi... Không có suy nghĩ đó!"

Kiều Vân Hy cười cười:

" Có điều có việc rất tốt muốn thương lượng với cô"

Chu Di Cầm ánh mắt trở nên chăm chú, nhìn nàng hỏi lại:

" Cô nương muốn nói gì?"

Kiều Vân Hy vỗ vỗ chiếc quạt vào lòng bàn tay làm giống bộ dạng một công tử, đi vòng qua người Chu Di Cầm từ từ nói:

" Cô nương, làm theo lời ta, sau này cô nhất định sung sướng sống thân phận nữ chủ của Tam Lăng vương phủ, dù gì cô cũng chấp nhận bán thân rồi, so với việc khổ sở chi bằng trở thành người của Tam vương gia."

Chu Di Cầm tròn mắt, miệng lắp bắp:

" Cô nương...cô nói vậy là có ý gì? Tam vương gia không phải vài ngày nữa sẽ thành thân cùng nhị tiểu thư Kiều phủ sao?"

Kiều Vân Hy bị kích động, không kìm nổi nói hơi lớn:

" Nhưng cô nương ấy không nguyện ý lấy hắn ta!"

Chu Di Cầm bị nàng dọa sợ, thân hình nhỏ bé khẽ run lên, Kiều Vân Hy phát hiện mình biểu hiện thái quá liền đổi giọng nhẹ nhàng:

" Xem như ta thay cô nương ấy cầu xin cô giúp đỡ, có việc gì Kiều gia nhất định bảo vệ cô nương", lại cảm thấy không đúng lắm liền sửa lại:

" Nhị tiểu thư nhất định chịu hết trách nhiệm." Nàng nói bừa, như vậy không phải Tam vương gia mới là người chịu trận sao, nàng khi đó chỉ việc đi tố giác với hoàng thượng coi như xong việc.

Chu Di Cầm cuối cùng cũng bị thuyết phục.

Kiều Vân Hy nâng gói đồ trên tay ra trước mặt nói với nha hoàn tới mở cửa:

" Tôi là người trong cung, hỷ phục của vương gia xảy ra chút lỗi vì thế nhanh chóng tới đây sửa lại, đó là thất trách của Cung y chúng tôi, nhất định sẽ tạ lỗi với vương gia."

Nha hoàn nghe thấy vấn đề liên quan tới hỷ phục liền nhanh chóng cho vào, hơn một tháng nay cả vương phủ đều vì việc này mà bận rộn không xong, hơn nữa nàng cũng là người mới, nhẹ dạ dễ tin người là chuyện khó tránh khỏi.

Kiều Vân Hy và Chu Di Cầm thuận lợi vào được vương phủ liền nhanh chóng đi tìm Tam vương gia, thời gian không còn sớm, phải nhanh chóng mới được. Tìm một hồi cuối cùng tìm được y ở trong thư phòng.

Kiều Vân Hy gõ nhẹ cửa, nói vọng vào:

" Vương gia, nô tỳ mang trà tới."

Sở Tư Thanh nhíu mày, vốn định nói Ngạo Trác Lăng đã ra ngoài rồi lại thấy cổ hơi khô, nói năng cả buổi xem chừng bị thiếu nước liền nói vọng ra:

" Mang vào đây."

Kiều Vân Hy đưa trà cho Chu Di Cầm bảo nàng mang vào, Chu Di Cầm run run đỡ lấy, KiềuVân Hy đẩy cửa cho nàng tiến vào.

Sở Tư Thanh ngồi trong bóng tối, ánh đèn hơi mờ, Chu Di Cầm không nhìn rõ mặt hắn, giọng hơi run:

" Vương gia..., trà đây ạ."

Sở Tư Thanh nâng tay cầm chén liền đưa lên miệng uống một ngụm. Chu Di Cầm nấn ná chưa rời đi, liếc tới liếc lui cuối cùng thấy sách trên bàn hơi lộn xộn liền giúp y sắp xếp lại. Sở Tư Thanh cho rằng nàng rất biết làm việc nên yên lặng uống trà.

Vài phút sau Sở Tư Thanh bắt đầu có dấu hiệu, Chu Di Cầm trong bụng thầm nghĩ: " Cô nương này mua đồ ở đâu, chất lượng không tệ, thuốc ngấm rất nhanh." Nghĩ tới đó bất giác đỏ mặt.

Người trước mặt đứng lên có chút khó khăn, loạng choạng vài bước, Chu Di Cầm vội vã chạy tới đỡ y, dụi dàng nói:

" Vương gia sao vậy? "

Sở Tư Thanh chống tay lên trán khó khăn nói:

" Ta không sao", nói xong lại đi ra phía cửa. Chu Di Cầm vội vàng chạy theo, đỡ lấy cơ thể nặng nề của y:

" Nô tỳ... đưa vương gia đi nghỉ".

Sở Tư Thanh mơ hồ thấy cổ họng nóng rực, từng chỗ cơ thể bị nàng chạm vào đều như lửa đốt.

Kiều Vân Hy từ bên ngoài vội vàng mở cửa, không biết Tam vương gia ở phòng nào chỉ đành ra hiệu cho Chu Di Cầm đưa vào một căn phòng gần đó. Phòng nào cũng được, dù gì cũng chính là ở trong vương phủ này. Có điều, căn phòng đó vừa hay là phòng Sở Tư Thanh.

Chu Di Cầm đỡ Sở Tư Thanh ngồi xuống, trong ánh đèn nàng nhìn thấy y rõ ràng là một nam nhân tuấn tú, gia cảnh lại tốt, nhị tiểu thư Kiều phủ rốt cuộc không vừa ý chỗ nào. Có điều cô gái nhỏ bỏ quên một điểm, nam nhân trước mặt là người thế nào.

Thời điểm này nam nhân kia đã hoàn toàn mất khống chế, toàn thân nóng rực, chỗ nào đó trên cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu, chút ý thức cuối cùng y phát hiện mình trúng xuân dược. Không ngờ cũng có một ngày hắn rơi vào tình cảnh này.

Chu Di Cầm bị người kia bất ngờ kéo lấy ép xuống giường. Nam nhân trước mặt hai mắt đỏ ngầu, bàn tay lại thuần thục cởi bỏ từng lớp xiêm y của nàng. Lớp da thịt trắng noãn lộ ra, Chu Di Cầm thấy lạnh, hai mắt nhắm lại nhỏ ra một giọt nước mắt.

Thời khắc Sở Tư Thanh chạm phải nước mắt nàng chợt sững người, nhưng rất nhanh sau đó lại bị cơn cuồng loạn khống chế.

Chu Di Cầm người không còn một mảnh vải lộ ra hoàn toàn dưới cơ thể Sở Tư Thanh, lúc này nàng đã mở mắt bình tĩnh tiếp nhận, nàng muốn tận mắt chứng kiến.

Thời điểm Sở Tư Thanh tiến vào bên trong, Chu Di Cầm bấu chặt vào cánh tay hắn, cắn răng rên lên mấy tiếng.

Kiều Vân Hy ở ngoài bị mấy âm thanh ái muội này làm mặt mũi nóng gian, vội vàng rời khỏi. Nửa đường gặp nha hoàn lúc trước liền bày ra nụ cười nói:

" Cũng may, chỉ là lỗi nhỏ, đã sửa xong rồi."

Nha hoàn nghe xong liền gật đầu:

" Vậy thì tốt." Lại nghĩ có gì không phải, cuối cùng cũng nghĩ ra:

" Tôi nhớ không lầm còn một người nữa, cô nương ấy đâu rồi?"

Kiều Vân Hy làm bộ ngạc nhiên hỏi:

" Vừa nãy cô ấy đã rời phủ trước rồi, cô không thấy sao?"

Nha hoàn nghe xong liền gãi tóc:

" Thật ra tôi mới từ bên ngoài về, không biết."

Kiều Vân Hy gật đầu:

" Thì ra là vậy."

" Muộn rồi, cô định đi ngay sao?"

Kiều Vân Hy cười cười:

" Bên ngoài rộn ràng như vậy tôi cũng muốn tham gia, chẳng dấu gì cô, ngày mai tôi cũng đợi một người tới.", nói xong lại hơi cúi mặt.

Nha hoàn hiểu ra liền dẫn nàng ra cổng, vừa đi vừa nói:

" Thì ra cô nương cũng là người Thanh Vương thành."

Kiều Vân Hy " Ừm" một tiếng lại nói tiếp:

" Mấy năm trước vào cung, hôm nay cũng nhân dịp này mới trở về.", nói xong lại tự khinh bỉ bản thân nói dối không chớp mắt.

Rời khỏi Vương phủ cũng đã muộn, Kiều Vân Hy quyết định tìm một quán trọ ngủ lại, sáng sớm mai sẽ trở về, không ngờ nửa đường đụng mặt Ngạo Trác Lăng. Nàng thầm nghĩ bản thân đang có chuyện tốt không nên so đo với hắn, liền rẽ sang đường khác đi.

Ngạo Trác Lăng vừa đi ra, Kiều Chu Nhân cũng ra theo, thẳng đường về Kiều phủ. Hai người vừa đi vừa bàn chuyện chuẩn bị hôn sự. Một canh giờ sau mới về tới nơi.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Vân Hy vừa thức dậy liền ngay lập tức rời đi.

Phủ đệ Kiều gia sau một đêm đã trang hoàng đỏ rực, khắp nơi treo đèn kết hoa, trên cửa còn có mấy chữ "hỷ" lớn. Kiều Vân Hy sững sờ, ban đầu nàng còn tưởng nhầm nhà, vòng qua vòng lại một lúc liền từ trên bờ tường nhảy xuống.

Tiểu Như vừa nhìn thấy nàng liền mừng rớt nước mắt, vội vàng chạy lại:

" Tiểu thư, tiểu thư làm em sợ chết mất...hôm qua Tam vương gia sai người tới sửa soạn, không ngờ tốc độ nhanh như vậy, một đêm đã hoàn tất."

Kiều Vân Hy nghe xong cũng không chú ý lắm, nóng lòng hỏi:.

" Tiểu Như, phụ thân ta đâu?"

Tiểu Như hơi nghiêng người, tránh khỏi tầm mắt nàng nói:

" Sáng sớm đại nhân đã tới thư phòng rời."

Kiều Vân Hy " Ừm" một tiếng vội vàng chạy tới.

Kiều thái phó đang đọc sách bị tiếng đập cửa làm ồn liền cau mày. Kiều Vân Hy không chờ phụ thân đồng ý vội vàng đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy Kiều Chu Nhân liền nói:

" Cha, cha phải làm chủ cho nữ nhi, Tam vương gia hắn... hắn khi dễ con.." giọng nói bỗng biến thành tủi thân.

Kiều Chu Nhân nhíu mày:

" Con nói gì vậy?"

Kiều Vân Hy mặt đã đầy nước mắt:

" Cha, Tam vương gia...hắn...hắn tối qua cùng nữ nhân khác ân ân ái ái trong Tam Lăng vương phủ....hu hu, nữ nhi sao có thể gả cho một kẻ như vậy..."

Kiều thái phó ngược lại vô cùng bình tĩnh hỏi nàng:

" Con nghe chuyện này ở đâu?"

Kiều Vân Hy giật mình, thôi chết nàng quên khuấy mất chuyện này, sau cùng đành dùng nước mắt lảng đi,

" Con mặc kệ, phụ thân nhất định phải xin hoàng thượng hủy hôn...hu hu".

Không ngờ vừa nói xong lại nghe Kiều Thái phó nghiêm giọng nói mấy chữ:

" Không thể được."

Kiều Vân Hy sững người.

" Cái gì mà không thể được? Phụ thân từ khi nào lạnh lùng với ta như vậy? Cái gì mà không thể được? Hắn như thế ta chẳng lẽ vẫn phải lấy hắn?" Kiều Vân Hy tức giận la hét, tiểu Như bên cạnh sợ tái mặt.

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, nàng trong lòng thầm nghĩ phụ thân tới an ủi liền giận rỗi:

" Phụ thân, người còn tới đây làm gì?"

Người bên ngoài lên tiếng:

" Hy Hy, là tỷ tỷ đây.", Kiều Tố Nhan cảm thấy bản thân mình thật không ra gì, có điều mấy tháng nay quả thật rất bận rộn giờ mới về được, không ngờ vừa tới nơi lại nghe phụ thân nói chuyện của Hy Hy liền chạy qua đây. Quả nhiên là đang tức giận.

Kiều Vân Hy biết là đại tỷ liền ra mở cửa, vừa nhìn thấy đã ôm trầm lấy nàng khóc hu hu lên như trẻ con. Kiều Tố Nhan đau lòng ôm lấy nàng khẽ an ủi:

" Muội muội ngoan, cha có nỗi khổ, đối phương là Tam vương gia, không phải nói hủy là hủy.", nói như vậy chính là việc nàng làm chính là công dã tràng.

Kiều Vân Hy ngẩng mặt dậy nói:

" Muội có thể đi xin hoàng thượng, muội không tin hoàng thượng không nể mặt muội.", Khanh Nhạ ca ca còn nói tam vương gia tốt, nếu biết hắn đã làm gì nhất định suy nghĩ lại.́

Kiều Tố Nhan vuốt tóc nàng lắc đầu,

" Hy Hy, muội còn nhỏ, có những chuyện muội không hiểu được."

Kiều Vân Hy bị kích động liền vùng ra khỏi người Kiều Tố Nhan, bịt tai lại, lắc đầu:

" Muội không tin! Muội không tin! Mẫu thân mất rồi, phụ thân cũng không cần muội nữa.", nước mắt lăn dài trên làn da trắng mịn.

Kiều Tố Nhan đen mặt:

" Hy Hy! Không được nói vậy!"

Kiều Vân Hy vùng dạy chạy đi, Kiều Tố Nhan vội vàng đuổi theo, giọng điệu vô cùng hối hận:

" Hy Hy, tỷ xin lỗi muội."