Kiều Thê Như Vân
Tác giả: Thượng Sơn Đả Lão Hổ
Chương 25: Điên rồi.
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: metruyen
Vào sân, Phan Nhân, Hứa tiên sinh liền nhìn thấy có người đã đến đây.
Thẩm Ngạo đong đưa cây quạt, bộ dáng rất vui vẻ. Mặt khác, còn có cái nha đầu, Hứa tiên sinh nhận ra, chính là Xuân nhi đấu giá cùng hắn lần trước.
Hứa tiên sinh tới gần Phan Nhân, thì thầm một câu, sắc mặt Phan Nhân thay đổi, Phiêu Vân lâu cũng đã bán đi, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm ở phía sau!
Nha đầu này đến tột cùng là tới làm cái gì?
Chỉ thấy nha đầu kia chứng kiến bọn hắn đến, trong mắt tràn đầy địch ý, ngoái đầu nhìn lại, nói với Thẩm Ngạo: "Trầm công tử, nhanh, ký tên đồng ý."
Phan Nhân chú ý xem xét, chỉ thấy dưới cái cây hòe lớn kia, ở trên ụ đá đúng là vài tờ giấy, Thẩm Ngạo nói một câu được, cầm lấy cái bút, ngòi bút kia đã sắp chạm đến mặt giấy .
Phan Nhân quá sợ hãi nói: "Chậm đã! Không thể ký tên!"
"À? Thì ra là Phan huynh, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây rồi, ha ha... Thì ra còn có Hứa tiên sinh, khục khục... Hứa tiên sinh đến rất vừa vặn, ta còn tưởng rằng ngươi không cần cái nhà cửa này nữa, ừm, Tam nhi à, dâng trà cho bọn hắn, phải dâng trà ngon lên."
Dáng vẻ hắn rất là đắc ý, hiển nhiên hiện trên đỉnh đầu không có việc gì rất khẩn trương, chỉ là lúc đối mặt cùng Hứa tiên sinh lại có chút ít xấu hổ, hơi hơi xấu hổ.
Phan Nhân bước nhanh đi qua, phát hiện trên ụ đá là một phần văn bằng giao hàng, lập tức giận dữ, nói: "Trầm công tử, đây là ý gì, chúng ta đã nói, cái phòng ở này chúng ta mua với giá năm nghìn 500 quan, vì cái gì mà lại muốn giao dịch cùng nha đầu kia?"
Thẩm Ngạo rất kinh ngạc: "Thì ra người mua sau lưng Hứa tiên sinh là Phan huynh? Ai da, vì sao Phan huynh không nói sớm, ta và ngươi giao tình rất sâu, cần gì phải cho người thay thế đến hỏi giá."
Phan Nhân nghẹn lời, vừa rồi nhất thời nóng vội, đúng là đã quên hết mọi thứ, đành phải nói: "Cái phòng ở này là ta nhìn trúng, tại đây phong thuỷ tốt, ta muốn mua cho nghịch tử trong nhà tới nơi này đọc sách, rất thanh tịnh. Ta có giao tình cùng Trầm công tử, chính bởi vì như thế, mới không dễ ra mặt, dù sao đây cũng là mua bán."
Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: "Có lẽ là Phan huynh rất phúc hậu, nếu Phan huynh tự mình đến, ta thật sự không dễ ra giá. Chỉ là các ngươi đã tới muộn."
Phan Nhân cả kinh, đầu đổ đầy mồ hôi, vội vàng nói: "Đến chậm? Là đã bán đi rồi?"
Thẩm Ngạo nói: "Còn chưa bán..."
Phan Nhân sợ bóng sợ gió một hồi, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên cái trán, hơi mở miệng hít không khí, nghĩ thầm cuối cùng vẫn còn có đường sống quay về.
"Chỉ là, ta đã quyết tâm bán cho Xuân nhi cô nương rồi, Xuân nhi cô nương lần này mang đến sáu ngàn quan tiền, ta cùng nàng thanh toán ở trước mặt, cái tòa nhà này sẽ bán cho nàng." Thẩm Ngạo rất vô sỉ cười nói.
Phan Nhân cả giận nói: "Đã nói năm nghìn 500 quan, tại sao lại thay đổi?" Hắn hận không thể xoay người rời đi, nhưng hai cái đùi lại tựa như là đông vào xi măng, vẫn không thể nhúc nhích, sợ đi lần này, tòa nhà liền thay đổi chủ nhân, đến lúc đó, ba trăm bức họa của Dương Khiết liền triệt để không có.
Nếu Phiêu Vân lâu chưa bán, Phan Nhân cùng lắm thì bỏ đi không mua, cái tiện nghi này hắn không chiếm nữa.
Nhưng Phiêu Vân lâu đã bán đi rồi, Phan Nhân hắn đã không có nghề nghiệp, chỉ còn có hơn năm ngàn quan tiền, cho nên vô luận như thế nào cũng phải mua lại cái tòa nhà này, nếu không thì sẽ lỗ lớn.
Thẩm Ngạo vội vàng nói: "Phan huynh bớt giận, người trả giá cao sẽ được, đây là đạo lý từ xưa không thay đổi, có phải không?"
Xuân nhi bất mãn nói: "Trầm công tử, rốt cuộc ngươi muốn lề mề tới khi nào, nhanh ký tên đồng ý, chúng ta đã nói rõ ràng, cái tòa nhà này, công tử nhà ta chi sáu ngàn quan để mua."
"À, tốt." Thẩm Ngạo cầm bút ra, đang muốn kí tên, Phan Nhân liền đưa tay mập qua, gắt gao cầm chặt đầu cán bút, cao giọng nói: "Không được, không được, đều đã nói rõ, năm nghìn 500 quan, Trầm công tử, Trầm lão đệ, Trầm gia trưởng, ngươi không thể nói mà không giữ lời, tiền ta đều đã mang đến, vừa đúng năm nghìn 500 quan, chúng ta hiện tại liền giao hàng, được không?"
"Không được!" Thẩm Ngạo trả lời rất kiên quyết.
"Sáu ngàn quan, ta cũng ra sáu ngàn quan, cái phòng ở này ta không thể không mua." Phan Nhân cơ hồ muốn chảy nước mắt rồi, cái vụ mua bán này hắn không thể lỗ vốn được, bốn năm ngàn quan có ba nghìn quan bán Phiêu Vân lâu đi, nếu không lấy được tranh chữ của Dương Khiết, cái thiệt thòi này thật sự là quá lớn.
Xuân nhi cười lạnh: "Sáu ngàn 500 quan." Nàng vặn eo, rất mạnh mẽ, bộ dạng rất nắm chắc.
Phan Nhân hít một ngụm khí lạnh, mắt thiếu chút nữa muốn trắng dã, cắn chặt hàm răng nói: "Bảy ngàn quan."
Xuân nhi ngạc nhiên, nói: "Bảy ngàn quan?" Thoáng cái đã hơi lo lắng, đành phải chớp mắt rời đi, quay đầu lại còn nói: "Trầm công tử, ta có thể trở về hỏi hỏi công tử nhà ta trước hay không, nhìn xem phải chăng lại đưa đến thêm ít tiền, ngươi ngàn vạn lần đừng bán phòng ở cho hắn, đợi công tử nhà ta có tin tức rồi nói sau."
Bỏ những lời này xuống, bóng người Xuân nhi đã biến mất không thấy gì nữa.
Cơ hội tốt! Phan Nhân kích động đến phát run, đây là một cơ hội tuyệt hảo, nha đầu này chắc chắn là không làm chủ được, bởi vậy phải đi về hỏi chủ nhân của nàng!
Tốt, hay lắm rồi, thừa dịp này, vô luận như thế nào cũng phải bắt họ Trầm ký khế ước mua bán nhà.
"Trầm công tử, bảy ngàn quan, hiện tại chúng ta liền giao hàng, như thế nào?" Phan Nhân cơ hồ là muốn khẩn cầu, thời gian không nhiều lắm, cạnh tranh kịch liệt, chậm trễ một khắc nữa, cũng không phải là chuyện đùa.
Thẩm Ngạo thở dài: "Phan huynh à, không phải ta không đồng ý ngươi, người ta đã nói rồi, phải đợi công tử nhà nàng đáp lời, chờ một chút, chờ một chút đi."
Phan huynh sắp muốn khóc rồi, trong lòng nghĩ: "Thực sự phải chờ tới lúc người ta có hồi âm, không chừng còn đấu giá lên tiếp, đến lúc đó, bảy ngàn quan cũng chưa chắc có thể cầm được khế ước mua bán nhà." Vì vậy khóc lóc cầu khẩn nói: "Trầm công tử, Trầm tướng công, bất kể nói thế nào, ta và ngươi giao tình không cạn, tại hạ thật sự là rất ưa thích cái tòa nhà này, bảy ngàn quan, liền bán cho Phan mỗ đi."
Trên đời này, nói có người dùng giá tiền gấp trăm lần cầu người bán nhà cửa thật sự rất khó tin, nhưng hết lần này tới lần khác, giờ phút này, dấu hiệu Phan Nhân muốn quỳ xuống đều đã có, Ngô Tam nhi thấy vậy mà trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Ngạo thật sự khó khăn, lúc giơ cây quạt, lúc đóng lại, chủ ý bất định.
"Trầm tướng công..." Phan Nhân đã đổi tên hắn thành tướng công : "Ngươi ban ân, coi như là thành toàn cho ta, như thế nào?"
Phan Nhân gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, sợ Xuân nhi trở về, chỉ còn kém việc hô Thẩm Ngạo một tiếng cha .
Thẩm Ngạo mềm lòng : "Được rồi, bảy ngàn quan, chúng ta giao hàng, ngươi mang tiền tới chưa?"
Phan Nhân mừng rỡ, ngay tại mấy ngày trước, hắn rõ ràng có thể dùng tám trăm quan mua cái chỗ ở này, đã cảm thấy hơi nhiều. Nhưng ngay tại mấy ngày trước, hắn còn khẽ cắn môi nguyện ý ra năm nghìn 500 quan, hôm nay giá tiền lên đến bảy ngàn quan, Phan Nhân lại cảm thấy chiếm tiện nghi lớn, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nói: "Chỉ mang đến năm nghìn 500 quan."
Thẩm Ngạo nhíu lông mày: "Năm nghìn 500 quan? Được rồi, ta bán cho Xuân nhi cô nương."
Phan Nhân vội vàng nói: "Năm nghìn 500 quan chỉ là tiền mặt, tại hạ còn có một tòa nhà lớn, dùng hai ngàn quan mua lại, về sau trang trí, sửa chữa cũng tốn không ít tiền, Trầm công tử gật đầu một cái, ta lập tức gọi người trở về cầm khế ước mua bán nhà đến, như thế nào?"
Vì tranh của Dương Khiết, Phan Nhân đã làm bất cứ giá nào rồi, có những bức vẽ này, tương lai mua bao nhiêu chỗ ở chả được, việc cấp bách trước mắt, là nhất định phải đoạt lấy khế ước mua bán nhà trước khi Xuân nhi trở lại, không để cho Thẩm Ngạo chờ đợi thêm nữa.
Thẩm Ngạo rất cảm động, cầm tay Phan Nhân: "Phan huynh, ngươi đưa tòa nhà cho ta, làm sao ta có thể nhận?"
Phan Nhân muốn khóc, cố nén nước mắt lung lay sắp đổ xuống trong hốc mắt, cũng không biết là cảm động hay là đau lòng, nói: "Trầm công tử không cần phải khách khí, ta và ngươi là bằng hữu, cái tòa nhà này đổi cho ai ở cũng có khác gì nhau đâu?"
"Tốt." Thẩm Ngạo gật đầu: "Phan huynh rất sảng khoái, người bằng hữu này ta không uổng phí công kết giao, vậy ngươi nhanh đi gọi người cầm khế ước mua bán nhà đến, chúng ta lập tức giao hàng."
Phan Nhân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nói: "Việc này cuối cùng cũng đã thành công rồi, thật sự là hữu kinh vô hiểm, khá tốt, khá tốt, bảy ngàn quan đổi chín ngàn quan, bất kể như thế nào, cuối cùng vẫn không thiệt thòi." Hắn viết một tờ giấy cho vợ cả hắn, bảo Hứa tiên sinh mang theo ghi chép trở về lấy khế ước mua bán nhà.
Ngô Tam nhi bưng trà lên, Phan Nhân và Thẩm Ngạo ngồi đối diện, vừa chờ, vừa uống trà, Phan Nhân vẫn còn có chút khẩn trương, sợ nha đầu kia tự nhiên xông tới ra giá tám ngàn quan, trong lòng thóa mạ Hứa tiên sinh chân chậm, lâu như vậy còn chưa tới, không yên lòng ngồi uống trà, đầy bụng tâm sự nên chỉ biết nói chuyện tào lao.cùng Thẩm Ngạo
Đợi trọn vẹn nửa canh giờ, Hứa tiên sinh đầu đầy mồ hôi trở về, giao khế ước mua bán nhà cho Phan Nhân, Phan Nhân không chờ được, vội vàng nói: "Trầm công tử, chúng ta giao hàng."
Hai người cầm lấy tất cả khế ước mua bán nhà, lại ký bên bên dưới, mắt thấy Thẩm Ngạo ký tên xong, trong lòng Phan Nhân mừng rỡ, một tay đoạt lấy khế ước mua bán nhà của Thẩm Ngạo, vô cùng mừng rõ, hô to: "Ha ha, trời xanh không phụ lòng người, trời xanh không phụ lòng người, cái tòa nhà này thuộc về ta."
Thẩm Ngạo thu một xấp tiền dẫn và khế ước mua bán nhà của Phan Nhân vào trong túi, cười hắc hắc nói: "Phan huynh đã được như ý nguyện, chúc mừng, chúc mừng."
Phan Nhân biến sắc, cất kỹ khế ước mua bán nhà, nhe răng cười nói: "Nhanh cút đi cho ta, lăn thật xa vào, mấy cái gì đó trong phòng, đều không cho mang đi, lập tức cút ngay."
Mặt của hắn quả nhiên là thay đổi bất thường, cũng khó trách, bảy ngàn quan đưa cho cái tên họ Trầm này, chẳng lẽ còn bắt hắn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Oa..." Thẩm Ngạo rất tổn thương: "Phan huynh, đây là làm sao vậy? Chúng ta không phải là bằng hữu sao?"
"Bằng hữu?" Phan Nhân cười to, cười đến lạnh thấu xương: "Ai làm bằng hữu với ngươi, cút nhanh cho ta!"
Nói xong, Phan Nhân lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nói với Hứa tiên sinh: "Ngươi ở nơi này nhìn xem, đừng để cho bọn hắn lấy bất kỳ vật gì trong ngôi nhà này đi."
Vừa dứt lời, liền vội vã chạy vào trong sương phòng Thẩm Ngạo, lục tung, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Tranh, tâm can bảo bối của ta, ta tới đây."
Hắn hai mắt đỏ hồng, giống như kẻ điên, biến căn phòng thành một đống hỗn độn.
Phòng ở Thẩm Ngạo không tìm được, lòng hắn liền như lửa đốt chạy đến hướng phòng Chu Nhược, Chu Nhược ở trong phòng kêu to, lập tức chạy ra, trong miệng mắng: "Ngươi điên rồi sao?"
Phan Nhân cảm thấy Chu Nhược có chút quen mắt, chỉ là trong lòng nhớ thương tranh vẽ, những thứ còn lại đã sớm ném đến chín tầng trời, xông vào lại tìm kiếm một hồi, sau một lúc lâu lại lao tới, cao giọng kêu to: "Tranh đâu? Tranh đâu? Tranh vẽ của ta đâu rồi?"
Thẩm Ngạo hỏi: "Cái gì tranh?"