Edit: Cơ Hoàng
Đi qua một bức tường, phía sau là một cái sân nhỏ. Tít sâu bên trong sân có mấy gian phòng được chia làm hai khu vực. Một bên có một phòng và một sảnh là nơi ở của Lâm Bạch Dư. Bên còn lại có hai phòng một sảnh cho cả gia đình bà Từ sinh hoạt. Tất cả các phòng còn lại ở hai bên trái phải sân đều là phòng đơn, cho những người phiêu bạt đến kinh đô làm công thuê. Tiền thuê nhà cũng không đắt, do bà ngoại thương tình nên đặt ra, nhưng vẫn có thể tích tiểu thành đại. Lâm Bạch Dư chỉ dựa vào số tiền thuê nhà này đã đủ trang trải tiền sinh hoạt và học phí cho mình, không phải dùng tới khoản tiền gọi là “phí nuôi nấng” mà hai vợ chồng Tôn Kiến Quốc gửi đến kia. Lâm Bạch Dư sẽ không động đến chỗ tiền đó. Đối với nàng mà nói, Tôn Kiến Quốc với Trương Vãn Tuyết còn không bằng người xa lạ nữa. Chờ đến khi hai người đó già rồi, Lâm Bạch Dư sẽ trả lại toàn bộ số tiền trong ngân hàng này cho bọn họ, mỹ danh gọi là “phí phụng dưỡng”.
Lâm Bạch Dư lấy chiếc bánh bao cuộn mà chú Trương tặng ra, cắn một miếng, sau đó hàm răng cô cắn phải một dị vật lạnh lẽo. Lâm Bạch Dư còn đang suy nghĩ chắc là khi làm đồ ăn, chú Trương với thím Trương đã không cẩn thận làm rơi thứ gì vào bánh bao cuộn thì đột nhiên vật cứng kia đã hóa thành chất lỏng, trôi vào cổ họng của nàng. Lâm Bạch Dư sợ hãi, vội dùng ngón tay móc họng, muốn nôn thứ kia ra. Tiếc là ngoại trừ nước bọt, nàng không nôn được thứ gì khác.
[Đinh! Độ phù hợp của ký chủ với hệ thống là trăm phần trăm, hệ thống bắt đầu khởi động lại. Đang khởi động lại: 1%, 2%, 3%...]
Trong đầu Lâm Bạch Dư tự nhiên xuất hiện một giọng nói khiến cho cô gái nhỏ này sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Một tiểu thư Hầu phủ chưa từng được trải nghiệm về internet, hơn nữa còn có một nửa thời gian sinh hoạt ở cổ đại thì sao có thể biết đến một sự tồn tại cao thượng với cái tên “Hệ thống” được? Nàng còn tưởng rằng mình bị quỷ ám, lập tức chạy đến bàn sách và kéo ngăn bàn, lấy một pho tượng Quan Âm được cất ở trong một cái hộp ra. Pho tượng được tạc từ ngọc, chỉ lớn bằng nửa cái bàn tay. Đây là đồ vật quý trọng nhất của Lâm Bạch Dư ở trong thế giới này. Nó là đồ mà bà ngoại để lại cho nàng, nghe nói đã được cao tăng khai quang, vô cùng linh nghiệm.
Cầm tượng Quan Âm, trong lòng Lâm Bạch Dư cũng tự tin hơn một chút. Nàng lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi là cái quỷ gì vậy? Mau ra khỏi thân thể của ta ngay! Nếu không ta sẽ không khách khí đâu!”
[99%, 100%. Khởi động lại xong. Xin chào ký chủ, Hệ thống dưỡng thành đại thần giới giải trí hết sức trung thành hân hạnh được phục vụ ngài.]
“Cái quỷ gì vậy?” Lâm Bạch Dư quát hỏi.
Giọng nói vừa mới vang lên kia cứng nhắc, giống như giọng nói của người máy mà Lâm Bạch Dư từng được nghe khi đi tham quan quán khoa học kỹ thuật với trường học vậy. Có điều, sao Lâm Bạch Dư lại nghe ra một tia tủi thân trong giọng nói đó nhỉ?
[Tôi không phải là quỷ. Tôi là hệ thống dưỡng thành đại thần giới giải trí. Tôi đến đây là để trợ giúp ngài trở thành người đứng đầu giới giải trí, đi lên cuộc sống đỉnh cao.]
Lâm Bạch Dư: “...”
Sau vài câu đối thoại, biết mình không bị quỷ ám, nàng cũng không còn sợ hãi nữa. Tuy nhiên nàng vẫn có chút đề phòng đối với cái thứ gọi là “Hệ thống dưỡng thành đại thần giới giải trí” này.
“Trước tiên ngươi hãy giải thích cho ta, thứ gọi là hệ thống như ngươi là cái gì? Sao đột nhiên lại chạy vào trong đầu của ta vậy? Ta có thể lấy nó ra không?”
[Ký chủ, hai người chúng ta đã buộc định với nhau rồi nên sẽ không thể giải trừ. Bổn hệ thống do nền văn minh cấp mười cao quý nghiên cứu ra. Nhưng ký chủ yên tâm, trong lúc tiến vào Trái đất, hệ thống đã góp nhặt tất cả dữ liệu về Trái đất này rồi...]
“Xin ngắt lời một chút.” Lâm Bạch Dư cảm thấy quá khó tin nên hỏi, “Văn minh cấp mười là nền văn minh ở ngoài hành tinh sao? Có người ngoài hành tinh thật à?”
[Đúng vậy, ký chủ. Trong vũ trụ này có đủ loại nền văn minh, cũng có vô số hành tinh. Đối với những người ở trên các hành tinh đó, ký chủ cũng là người ngoài hành tinh. Có điều những nền văn minh này cách Trái đất quá xa, nên ký chủ cũng không thể nhìn thấy được những nền văn minh với những người ngoài hành tinh đó.]
“Trái đất thuộc văn minh cấp mấy?” Lâm Bạch Dư tò mò.
[Địa cầu vẫn chưa đi ra khỏi tinh cầu, thuộc về văn minh cấp một, nhưng là nền văn minh đứng đầu cấp một.]
Nghe mà chẳng thấy được an ủi chút nào. Nền văn minh cấp một, tùy tiện tìm một người ngoài hành tinh có nền văn minh cấp hai tới là có thể chiếm lấy địa cầu nhỉ? Lâm Bạch Dư chỉ có thể an ủi chính mình: Hệ thống cũng nói văn minh khác cách địa cầu quá xa, nàng không thể nhìn thấy người ngoài hành tinh. Như vậy thì người ngoài hành tinh cũng không thể tới xâm chiếm địa cầu được, nàng nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
“Được, vậy ngươi giới thiệu một chút về mình cho ta biết đi!”
[Bổn hệ thống...]
Sau một hồi giải thích, Lâm Bạch Dư cũng đã hiểu đại khái công dụng của hệ thống. Có điều, “Ta không tham gia giới giải trí đâu.”
[Tại sao?]
“Con hát là một nghề nghiệp thấp kém.” Lâm Bạch Dư khinh thường. Tuy Lâm Bạch Dư có một nửa thời gian sinh hoạt ở hiện đại, nhưng một nửa thời gian còn lại nàng cũng sinh hoạt ở cổ đại. Lâm Bạch Dư có rất nhiều quan điểm không hợp với người hiện đại, ví dụ như quan niệm diễn viên là con hát ở cổ đại đã ăn sâu vào tư tưởng của nàng. Tuy rằng Hầu phủ không nuôi gánh hát, nhưng nàng biết có một số gia tộc vẫn nuôi gánh hát tư nhân. Bất luận là nam hay nữ thì các con hát cũng đều bị đàn ông coi là đồ chơi, cực kỳ bị người khác coi thường. Mà xã hội hiện đại bây giờ cũng mới đang những năm 90, mọi người vẫn chưa quá tâng bốc các diễn viên, minh tinh không có giới hạn như đời sau. Có điều Lâm Bạch Dư rất ít khi xem TV, cũng không hiểu biết nhiều về nghề diễn viên. Vậy thì sao nàng có thể đồng ý đi làm con hát được?
[Ký chủ, tư tưởng của ngài đã lỗi thời rồi. Diễn viên không phải là con hát, bọn họ là nhà biểu diễn nghệ thuật. Hơn bốn mươi năm trước, bọn họ đã đạt được tư cách ngang hàng với người của các ngành sản xuất khác, được công chúng và xã hội hiện tại tôn trọng và ủng hộ. Hiện giờ thì các diễn viên cũng có địa vị xã hội không hề thấp, thậm chí một số diễn viên nổi tiếng còn có thể bước chân vào giới chính trị, lại càng được người khác tôn kính hơn.]
“Dù sao thì ta cũng nhất định sẽ không làm diễn viên.” Lâm Bạch Dư cố chấp nói.
[Ký chủ, nếu ngài cứ cố chấp như vậy thì ngài sẽ mất tôi đó.]
“Vậy thì cứ mất đi. Dù sao cũng là ngươi tự đến, chứ ta không hề muốn trói định với ngươi.”
[... Ký chủ, bổn hệ thống chỉ có thể giải trừ trói định với ngài bằng hai cách thôi.]
“Hai cách gì?”
[Một là ký chủ đạt được thành tựu đứng đầu giới giải trí, hệ thống sẽ tự động rời khỏi ngài. Còn một cách khác... là ký chủ bị mạt sát.]
“Mạt sát?” Lâm Bạch Dư khiếp sợ.
[Đúng vậy, mạt sát, cũng tức là gạt bỏ, lau sạch, thủ tiêu, xóa bỏ hoàn toàn. Từ này hiểu theo nghĩa hẹp là dùng đao cắt cổ. Nhưng nghĩa rộng làm một việc gì đó triệt để, không có khả năng quay đầu lại.]
Lâm Bạch Dư nghe xong cứng hết người, sắc mặt trắng bệch: “Nói cách khác, nếu ngươi rời khỏi thì ta chắc chắn sẽ chết đúng không?”
[Đúng vậy.]
Hít sâu, hít sâu... Mãi một lúc lâu sau, Lâm Bạch Dư không thể không cam chịu: “Làm diễn viên đúng không? Tiến vào giới giải trí đúng không? Được, ta chấp nhận.”
[Ký chủ anh minh, tung hoa!]
Lại hít sâu một hơi, Lâm Bạch Dư kìm nén tâm trạng không vui xuống, đi ra khỏi phòng. Nàng đi về phía mấy căn phòng đơn ở bên phải, tới cái cửa thứ hai thì dừng lại, gõ cửa.
“Ai vậy?” Cửa phòng mở ra, bên trong là một cô gái khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Cô gái trông khá xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt cô như biết nói vậy, to và trong veo như nước.
“Tiểu Lâm hả? Chẳng phải còn chưa tới ngày đóng tiền trọ sao?” Cô gái kinh ngạc hỏi.
“Không phải em đến để thu tiền thuê nhà.” Lâm Bạch Dư vội vàng xua tay, “Chị Chu Dĩnh, em có chuyện muốn hỏi chị một chút.”
“Vào nhà đi rồi nói.” Chu Dĩnh vội vàng kéo Lâm Bạch Dư vào nhà, “Em ngồi đi, ăn miếng hoa quả.”
“Không cần đâu.” Lâm Bạch Dư cảm ơn ý tốt của Chu Dĩnh, đi thẳng vào vấn đề, “Chu Dĩnh tỷ, ừm, chị có thể cho em biết làm diễn viên quần chúng thì phải làm những gì? Phải chú ý những gì không?”
“Em muốn làm diễn viên quần chúng sao?” Chu Dĩnh kinh ngạc.
Lâm Bạch Dư gật đầu: “Em xem TV thấy diễn viên diễn xuất khá thú vị, cũng muốn thử sức một chút.”
“Đóng phim rất vất vả, đặc biệt là làm diễn viên quần chúng. Tiểu Lâm, chị nói thật với em, nếu em không thật sự thích diễn xuất mà chỉ hứng thú nhất thời thì tốt nhất là em đừng đi vào con đường này.” Chu Dĩnh khuyên bảo chân thành, “Hơn nữa bà ngoại em hy vọng em học tập cho tốt để thi đậu đại học, em đừng làm gì phụ lòng bà.”
“Em, em chỉ muốn thử một chút thôi.” Lâm Bạch Dư nói, “Chị yên tâm đi, em sẽ không bỏ học đâu. Em nhất định sẽ thi đậu đại học để bà ngoại được an lòng.” Đây chính là sự kiên trì của nàng. Nàng đã thỏa thuận với hệ thống rồi, tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc học hành. Nếu nàng biết diễn xuất thì sẽ tiến vào giới giải trí. Tuy nhiên, nàng sẽ không dồn hết tâm trí vào công việc này.
“Vậy thì được.” Chu Dĩnh nhẹ nhàng thở ra. Cô đến thủ đô này với ước mơ trở thành một diễn viên nổi tiếng. Tuy nhiên cô lại không có bối cảnh, không văn bằng mà chỉ có một khuôn mặt ưa nhìn. Ngay cả phương pháp cô cũng không có, chỉ có thể đến phim trường làm diễn viên quần chúng, vất vả thế nào cũng không cần đề cập. Lúc trước suýt chút nữa thì Chu Dĩnh đã lưu lạc đầu đường, may có bà ngoại của Lâm Bạch Dư thương tình, cho Chu Dĩnh đến ở. Hơn nữa bà còn miễn tiền thuê nhà nửa năm cho Chu Dĩnh thì cô mới vượt qua được thời kỳ gian nan kia. Bà ngoại thương Chu Dĩnh là một cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ đã phải phấn đấu một mình nên rất để ý chăm sóc cô. Bà thường xuyên làm nhiều đồ ăn rồi gọi Chu Dĩnh tới ăn cùng, giúp cô tiết kiệm không ít tiền gas. Vì vậy sau khi bà ngoại qua đời, Chu Dĩnh đã dồn hết sự biết ơn đối với lòng tốt của bà lên người Lâm Bạch Dư, cô rất quan tâm tới Lâm Bạch Dư.
“Vậy chị có thể hướng dẫn em những việc cần chú ý khi làm diễn viên quần chúng không? Em muốn nhân dịp nghỉ hè để thử sức một chút.” Lâm Bạch Dư ra vẻ hứng thú.
“Làm diễn viên quần chúng rất vất vả, gần như không có cơ hội lên màn ảnh. Thế này đi, gần đây chị có tham gia một bộ phim, trong phim này cần rất nhiều vai phụ. Ngày mai chị sẽ dẫn em đi gặp đạo diễn với nhà làm phim, không chừng em có thể nhận được một nhân vật có lời thoại đấy.” Chu Dĩnh nói.
“Cảm ơn Chu Dĩnh tỷ.” Lâm Bạch Dư vội vàng nói cảm ơn.
“Còn chưa biết có nhận được nhân vật không nữa, đừng cảm ơn chị sớm như vậy.” Sau khi thấy sắc mặt Lâm Bạch Dư buồn bã hơn cô lại lập tức an ủi, “Yên tâm đi, chắc là em sẽ được nhận thôi. Bộ phim kia cần rất nhiều diễn viên, có rất nhiều nhân vật vẫn chưa chọn được người đâu!”
“Vâng, vâng.” Lâm Bạch Dư ngoan ngoãn gật đầu, hỏi, “Chị, bộ phim này tên là gì vậy? Sao lại cần nhiều diễn viên như thế?”
“Phim tên là 《Thường Nhạc quận chúa》, là một bộ phim hài kịch chốn cung đình. Phim cần một lượng lớn thị vệ, thái giám và cung nữ nên cần dùng tương đối nhiều diễn viên quần chúng với vai phụ.” Chu Dĩnh nói.
“Phim cung đình sao?” Lâm Bạch Dư không khỏi nhớ lại lần đầu tiên mà mình tiến cung. Lúc ấy nàng vẫn là một thứ tiểu thư Hầu phủ nhát gan và hướng nội, vô cùng sợ hãi đi theo sau phu nhân đương gia với đích tiểu thư. Toàn bộ hành trình nàng đều phải thật cẩn thận, chỉ sợ phạm lỗi, vì vậy hoàng cung có dáng vẻ như thế nào nàng cũng chưa được nhìn rõ. Hiện tại thân thế bị vạch trần rồi, nàng còn có cơ hội tiến cung một lần nữa sao?