Chương 27: Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ - Chương 27: Huyền Dịch Lên Sân Khấu

Edit: Cơ Hoàng

[Là không gian tùy thân!] Hệ thống bình thường ít khi lên tiếng, giờ bỗng nhiên mở miệng nói, [Ký chủ, cô may mắn thật. Tự nhiên có được một không gian tùy thân vô cùng lớn, còn là loại liên kết với linh hồn nữa.]

Lâm Bạch Dư nghe thấy tiếng của hệ thống như tìm được chỗ dựa. Nàng không còn sợ hãi như lúc trước nữa, chỉ run run hỏi: "Không gian tùy thân là cái gì?"

Hệ thống: [Nghĩa như tên, là một không gian có thể mang theo bên mình, giống như khi cô đi du lịch phải mang theo ba lô hay vali vậy. Nhưng không gian tùy thân lớn hơn và tiện lợi hơn ba lô nhiều. Cô không cần xách bằng tay, không chiếm diện tích, cũng không nặng nề, chỉ liên kết với tinh thần của người chủ. Không gian tùy thân có thể chứa đồ, thời gian trong đó thì đứng im, đồ vật trong không gian sẽ không bị biến chất hay hư hỏng. Hơn nữa, không gian còn có thể chứa được rất nhiều thứ.]

Lâm Bạch Dư: "Tuy chưa hiểu mấy, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại."

Hệ thống: [Đương nhiên là lợi hại rồi. Không gian tùy thân là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Đặc biệt là loại không gian liên kết với linh hồn mà Ký chủ vừa đạt được lại càng khó gặp hơn. Sau khi loại không gian này lựa chọn Ký chủ là chủ nhân, dù ký chủ có chết, chỉ cần linh hồn vẫn tồn tại, thì khi chuyển thế trùng sinh, không gian vẫn sẽ đi theo Ký chủ.]

Lâm Bạch Dư há miệng tròn xoe: "Nói cách khác, không chỉ ở hiện đại, mà cổ đại ta cũng có thể sử dụng chiếc nhẫn này sao? Nếu ta cất đồ ở hiện đại vào không gian, thì tới cổ đại rồi vẫn lấy ra được hả?"

[Đúng vậy.] Hệ thống trả lời.

Ánh mắt Lâm Bạch Dư bỗng nhiên sáng lên, hỏi: "Vậy ta có thể mang đồ vật ở thế giới rèn luyện ra không?"

Hệ thống trả lời làm Lâm Bạch Dư thất vọng: [Không, thế giới rèn luyện là thế giới giả thuyết, trừ kiến thức mà Ký chủ học được ở đó ra thì không thể mang những thứ khác ra ngoài.]

Lâm Bạch Dư ủ rũ cụp đuôi. Trong viện truyền đến tiếng bước chân, Chu Dĩnh đã trở lại. Lâm Bạch Dư vội điều chỉnh sắc mặt, ngồi xuống cạnh cái bàn. Chu Dĩnh đi vào, thấy một đống vé số trước mặt Lâm Bạch Dư, hỏi: “Sao rồi? Có trúng thưởng gì không?”

Nàng cào được một giải thưởng lớn siêu cấp, nhưng không thể nói cho bất cứ người nào! Lâm Bạch Dư lắc đầu.

Chu Dĩnh “Ây” một tiếng, nói: “Có cần mua thêm mấy cái nữa không?”

“Không cần.” Lâm Bạch Dư từ chối, cầm dao bắt đầu gọt vỏ táo.

Chu Dĩnh thấy Lâm Bạch Dư không có tý gì gọi là thất vọng, yên tâm ngồi xuống, cào số vé mà mình mới mua. Chu Dĩnh thật sự khá may mắn, lại tiếp tục cào ra một cái thảm lông, mừng rỡ đến nỗi đôi mắt cong thành vầng trăng non.

Lâm Bạch Dư gọt vỏ táo xong thì bổ thành hai nửa, đưa một nửa cho Chu Dĩnh.

“Cảm ơn.” Chu Dĩnh nhận quả táo, nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay mà Lâm Bạch Dư đang cầm quả táo.

“Tiểu Lâm, em đeo nhẫn từ khi nào vậy? Nhẫn đẹp lắm, em mua ở đâu thế?”

“À, em mua ở một cái sạp bán hàng rong. Đây là chiếc nhẫn duy nhất ở cái sạp đó, nên em đã mua nó.” Lâm Bạch Dư thu tay lại, thầm nghĩ đeo chiếc nhẫn có không gian tùy thân này hơi phiền phức. Trong trường không cho phép học sinh được đeo trang sức, nếu bị giáo viên nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Ài, nếu cái nhẫn này có thể tàng hình thì tốt biết mấy.

Sau đó Lâm Bạch Dư bỗng cảm thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay của mình hơi nóng lên, vội vàng giơ tay lên xem. Ủa? Sao cái nhẫn kia lại biến mất rồi? Có điều, nàng vẫn cảm thấy chiếc nhẫn kia vẫn tồn tại.

[Ký chủ, nhẫn tàng hình rồi.] Hệ thống lại chạy ra nhắc nhở.

Tàng hình rồi hả? Cái nhẫn này thông minh, tri kỷ quá!

...

Trong hư không, một vùng hỗn độn. Ở giữa không gian Hồng Mông Hỗn Độn mà chúng tiên chư thần chưa chắc đã tới được này có giấu một hòn đảo nhỏ giống như Lưu Ly. Trên đảo mọc đầy kỳ hoa dị thảo, tùng bách cổ thụ xanh um tươi tốt, linh khí bay trong không trung giống như những tấm lụa mỏng, khiến cả hòn đảo nhỏ này mang đầy màu sắc thần tiên kỳ ảo. Giữa đảo nhỏ có một tòa cung điện cực lớn, mái ngọc lưu li, cột ngọc đinh vàng, cửa son Thải Phượng. Nhưng dù là trên đảo hay trong cung điện cũng đều không có một chút nhân khí. Đừng nói đến nhân khí, ngay cả một con vật cũng không có, cả hòn đảo như đã mất đi sự sống.

Bỗng nhiên, một huyền y nam tử xuất hiện ở trước cung điện, ngũ quan của nam tử này như được điêu khắc từ bạch ngọc. Hắn có một đôi mắt vô cùng thâm thúy, như có thể bao dung vạn vật, nhưng lại cực kỳ vô tình. Mái tóc dài màu bạc buông xuống trường bào màu đen, trên trường bào thêu phượng hoàng đen trắng, sinh động như thật, trông như sắp bay lên vậy.

Nam tử đứng trước cửa lớn của cung điện một hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên, nam tử vung tay lên, giữa không trung xuất hiện một hình ảnh, là cảnh Lâm Bạch Dư có được chiếc nhẫn không gian.

“Ài, không đủ năng lượng, chỉ có thể truyền tống Tịnh Liên giới* tới trước, hy vọng có thể giúp được gì đó cho muội muội.” Nam tử thở dài một tiếng, phất tay làm màn hình biến mất. Sau nháy mắt, bóng dáng của nam tử đã biến mất khỏi đảo nhỏ.

(*Giới: cái nhẫn)

...

Mùng ba Tết, Lâm Bạch Dư nhận được điện thoại của đạo diễn Mã, nói chuyện vai diễn cho Lâm Bạch Dư. Đạo diễn của "Người yêu tennis" là bạn của Mã Hâm, đầu tiên là nhận được điện thoại của Trương Hồng, sau đó lại nhận được điện thoại từ ông bạn Mã Hâm của mình. Vị đạo diễn này khá tò mò về diễn viên đi cửa sau như Lâm Bạch Dư, nên đã thúc giục Mã Hâm mau dẫn người đến cho mình xem thử. Nếu thật sự là một cái mầm không tệ như Mã Hâm nói, ông ta sẽ nể mặt bà chủ và Mã Hâm, cũng không ngại cho người mới này thêm vài cảnh phim. Chính vì vậy, vào mùng bốn tết, Lâm Bạch Dư đã đi một mình đến đoàn làm phim "Người yêu tennis" báo danh.

"Người yêu tennis" là một bộ phim về thể loại vườn trường hiện đại, phần lớn cảnh quay đều ở trường học. Bởi vậy, đoàn phim không quay phim ở phim trường, mà quay tại một trường đại học ở kinh đô. Bây giờ trường đang cho nghỉ đông, phần lớn sinh viên đều đã về nhà, không có người quấy nhiễu nên đoàn phim quay chụp cũng thuận tiện hơn.

“Cháu là Lâm Bạch Dư đúng không?” Vu An Bình quét một vòng trên người Lâm Bạch Dư bằng ánh mắt bắt bẻ, không khỏi gật đầu. Hình tượng bên ngoài không tệ, nếu diễn xuất thật sự linh động như Mã Hâm nói, coi như mình nhặt được bảo vật.

“Cháu diễn cho tôi xem đoạn này trước đi.” Vu An Bình đưa cho Lâm Bạch Dư một quyển kịch bản, chỉ vào một tờ trong đó rồi nói.

Lâm Bạch Dư nhận lấy kịch bản, nhanh chóng đọc lướt qua đoạn kịch mà Vu An Bình chỉ định một lần, rồi ghi nhớ.

“... Tôi không cần sự thương hại của anh. Tôi yêu anh như vậy, nhưng còn anh thì sao? Trong lòng anh có thích tôi chút nào không?”

“... Nếu cuộc đời tôi đã bị huỷ hoại, vậy thì anh cũng xuống địa ngục với tôi đi...”

Vu An Bình xụ mặt nhìn Lâm Bạch Dư đọc lời kịch một cách khô cằn, khóe miệng run rẩy vài cái: Đây là diễn xuất tốt mà Mã Hâm khen đó hả? Ông kia quay nhiều phim thân tượng ngốc nghếch khoa trương quá, nên cũng bắt đầu không phân biệt được đâu là kỹ thuật diễn tốt, đâu là kỹ thuật diễn kém đúng không? Chẳng lẽ... là kiêng kị bối cảnh của cô bé này sao? Thôi, dù sao cũng là người do Tổng giám đốc Uông giới thiệu!

“Tạm được, mang kịch bản về nghiên cứu một chút đi, ngày mai tới đoàn phim khởi công.” Vu An Bình cứng mặt, ném kịch bản cho Lâm Bạch Dư, “Tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, ngày mai cứ tới tìm trợ lý Ngô Cường của tôi là được.”

PS: Tiểu nữ tử tham kiến Huyền Dịch đạo tôn.