Chương 13: Kiếp Sống Giới Giải Trí Của Tiểu Thư Hầu Phủ - Chương 13: Giúp Em Họ.

Edit: Cơ Hoàng

[Ký chủ, tôi vừa tìm được một tiết mục trong cơ sở dữ liệu của hệ thống khá tương tự với tiết mục mà em họ cô sắp biểu diễn này!]

Lâm Bạch Dư bị khơi sự hứng thú: "Tiết mục gì thế?"

Hệ thống: [Hai mươi năm sau, có một nhóm nhạc gồm ba thiếu niên đã biểu diễn liên khúc trong buổi tối liên hoan Tết Âm Lịch trên đài truyền hình quốc gia. Cô có muốn xem không?]

"Xem thử đi." Lâm Bạch Dư gật đầu.

Ngay sau đó, màn hình lại xuất hiện trước mắt nàng, nhưng màn hình lúc này không phải dạng bán trong suốt nữa. Khi màn hình hiện lên, tiếng nhạc cũng truyền ra, sau đó Lâm Bạch Dư nhìn thấy trên đó có ba thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi vừa nhảy múa vừa hát: "Hãy làm theo tôi nhé, tay trái rồi lại đến tay phải, một động tác thật chậm rãi. Tay phải rồi tay trái, lặp lại một động tác thật chậm. Bài hát này sẽ mang đến cho bạn niềm vui. Này bạn ơi, bạn đã cảm thấy yêu tôi chưa nào? Hãy làm theo tôi nhé, này mũi, này mắt, rồi lại nhúc nhích đôi tai. Giả vờ đùa cợt rồi bất chợt ra vẻ đẹp trai, không ngừng thay đổi phong cách. Thanh xuân có biết bao điều bất ngờ mà bạn sẽ không cách nào đoán trước được. Ưu phiền của tuổi trưởng thành thì có đáng là gì đâu..."

Đây là một bài hát rất nhẹ nhàng hoạt bát, trong lời bài hát có nhắc tới việc thích xem phim hoạt hình. Sau đó, các ca khúc nhạc phim hoạt hình mà mọi người đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng được vang lên: Cảnh sát trưởng Mèo Đen, Hồ Lô Biến, Nhất Hưu Ca, Hoa Tiên Tử... tất cả đều được hợp xướng. Trong khi hát còn có mấy đứa trẻ hóa trang thành hình tượng nhân vật trong những bộ phim hoạt hình đó, rất náo nhiệt, tràn ngập sự hứng thú của trẻ con, điểm này khá giống với lớp của Trương Đồng. Lớp của Trương Đồng cũng chuẩn bị quần áo với khăn trùm đầu, chờ tới lượt mình biểu diễn thì sẽ hoá trang thành nhân vật trong phim hoạt hình.

"Bài hát này êm tai quá, đây là một tiết mục không tệ." Lâm Bạch Dư khen, "Đặc biệt là ca khúc chủ đề mở đầu tiết mục, không những nghe êm tai mà còn nêu bật ra tiếng lòng của các thiếu niên đó nữa. Bài hát đó tên là gì thế?"

Hệ thống: "Tên là 'Sổ tay rèn luyện thanh xuân.'"

Lâm Bạch Dư: "Hệ thống, ta có thể giao bài hát này cho Trương Đồng biểu diễn không?"

Ca khúc tốt như vậy mà chỉ có một mình nàng nghe, quá lãng phí. Cần phải để tất cả mọi người đều được nghe bài hát này.

Hệ thống: [Đương nhiên là không thành vấn đề. Cô chờ chút, tôi sẽ đi tạo nhạc phổ, cô chỉ cần đưa cho Trương Đồng là được.]

Lâm Bạch Dư: "Cảm ơn ngươi, hệ thống."

Lâm Bạch Dư cảm ơn rất chân thành, ít nhất là đến bây giờ, hệ thống chưa từng có ý muốn hại nàng, còn giúp nàng rất nhiều lần. Tuy trong lòng Lâm Bạch Dư vẫn đề phòng một chút, nhưng nàng không phải kẻ vô ơn.

[Ký chủ không cần cảm ơn tôi đâu. Bổn phận của hệ thống là phục vụ ký chủ, có điều hệ thống vẫn cảm thấy rất vui sướng] Trong giọng nói cứng nhắc của hệ thống còn chứa một tia vui sướng như của con người.

Lâm Bạch Dư khẽ mỉm cười, quyết định sau này sẽ giữ thái độ tốt một chút khi tiếp xúc với hệ thống.

...

Buổi sáng, sau khi học tập xong, Lâm Bạch Dư trở lại sân của mình thì phát hiện phòng may vá trong phủ đưa quần áo mới tới. Kỳ lạ, cũng phải ba bốn năm rồi nàng không nhận được quần áo mới từ phòng may vá, y phục lúc trước đều do Liễu ma ma với Liễu Nguyệt may cho nàng. Quần áo mới không những có hình thức đẹp mà chất liệu cũng vô cùng tốt, khiến Liễu ma ma và Liễu Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Vừa nhìn thấy Lâm Bạch Dư đi vào, hai người đã vội ôm quần áo đi về phía nàng rồi bắt đầu khoa tay múa chân.

Lâm Bạch Dư hơi nghiêng người né tránh, đi sang một bên hỏi: "Ma ma, phu nhân lại sai người đưa đồ tới đây làm gì thế?"

Chẳng phải Hầu phu nhân đã cho nàng đồ khóa miệng rồi sao?

"Bọn họ nói là để ngày mai tiểu thư mặc đi tham gia thưởng mai yến do Văn An trưởng công chúa tổ chức." Liễu ma ma thấy tiểu thư nhà mình có vẻ không thích quần áo mới cho lắm, sự nhiệt tình cũng dần hạ xuống.

"Thưởng mai yến? Ta đã cự tuyệt đại tỷ rồi, chẳng lẽ tỷ ấy còn tự tiện nói với mẫu thân muốn ta đi tham gia với nàng sao?" Lâm Bạch Dư nghi hoặc.

"Không chỉ nhị tiểu thư, tam tiểu thư, tứ tiểu thư cũng phải tham gia thưởng mai yến. Phu nhân đã sai phòng may vá mang quần áo mới đến cho hai người họ rồi." Liễu Nguyệt có mấy tỷ muội thân thiết trong phủ, biết được tin tức khá là nhanh.

"Hai người bọn họ cũng phải đi sao?" Lâm Bạch Dư nhíu mày. Rốt cuộc là Lâm phu nhân nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại cho phép ba thứ nữ tham gia thưởng mai yến mà chỉ đích tử đích nữ mới được phép tham gia? Phu nhân không sợ những người khác châm biếm Hầu phủ sao?

"Nhị tiểu thư, người thử quần áo mới trước đi, xem có vừa người không, để lão nô với Liễu Nguyệt còn sửa lại.” Liễu ma ma nói. Trong lòng Liễu ma ma lại nghĩ thưởng mai yến là một cơ hội tốt khó mà có được. Nghe nói công tử của các nhà khác cũng sẽ tham gia, nhất định phải trang điểm cho tiểu thư nhà mình thật xinh đẹp. Như vậy thì tiểu thư mới được công tử nào đó nhìn trúng, tìm được nhân duyên của mình. Liễu ma ma không tin người không thích thứ nữ như Lâm phu nhân sẽ tìm cho tiểu thư nhà mình một mối nhân duyên tốt.

"Đúng vậy, quần áo mới đẹp như thế, tiểu thư mà mặc vào nhất định sẽ rất xinh đẹp." Liễu Nguyệt vui sướng túm quần áo mới chạy đến bên cạnh Lâm Bạch Dư, Dịch Kỳ cũng hưng phấn chạy theo sau Liễu Nguyệt.

Lâm Bạch Dư thở dài, thấy trong phòng cũng chỉ có bốn người các nàng, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chưa thể mặc quần áo này được."

"Vì sao?" Liễu Nguyệt nghi ngờ, hỏi. Nếu không thử thì sao mà biết được quần áo có vừa người hay không? Rồi biết sửa lại như thế nào? Nàng không tin người của phòng may vá sẽ đưa quần áo hợp với dáng người của tiểu thư nhà mình. Đã nhiều năm rồi bọn họ chưa làm quần áo cho nhị tiểu thư, ngay cả nàng còn không rõ tiểu thư cao bao nhiêu nữa là.

Trong mắt Lâm Bạch Dư hiện lên một tia phẫn nộ, đương nhiên không phải nhằm vào ba người Liễu ma ma, nhỏ giọng nói: "Nhìn qua thì vải may bộ quần áo này khá đẹp, không có điều gì bất thường, nhưng trong đó lại bị bỏ thêm vài thứ dư thừa.”

"Cái gì?" Chẳng những hai cô gái nhỏ kia, mà Liễu ma ma cũng không hiểu. Tuy rằng bà đã trải qua chút cực khổ, nhưng hoàn cảnh sinh hoạt vẫn khá đơn giản, đương nhiên không được tiếp xúc tới mấy thủ đoạn chỉ có trong hậu cung và hậu trạch của mấy gia đình, gia tộc lớn đó.

Lâm Bạch Dư giải đáp thắc mắc cho ba người: "Vải dệt này đã được ngâm qua chất lỏng của Lam Huỳnh Thảo, nên nhìn qua thì rất bình thường, nhưng sau khi chất lỏng của Lam Huỳnh Thảo dính vào da người sẽ khiến toàn thân mọc đầy mụn đỏ, trông cực kỳ xấu xí."

"Cái gì?" Ba người bị chấn động. Liễu Nguyệt vội ném quần áo xuống đất, giơ đôi tay lên kiểm tra.

Lâm Bạch Dư an ủi nàng, nói: "Không sao đâu, phải mất nửa canh giờ sau thì hiệu quả của Lam Huỳnh Thảo mới có thể phát tác, mà nước gừng thì có thể giải trừ độc tố này. Chút nữa mọi người cứ rửa tay bằng nước gừng là sẽ không bị làm sao nữa. Thuận tiện cũng dùng nước gừng giặt sạch bộ quần áo này đi."

(Nửa canh giờ = 1 giờ đồng hồ.)

"Vâng." Liễu Nguyệt gật đầu thật mạnh. Nàng nhất định phải giặt quần áo cho sạch sẽ, tuyệt đối không được để bộ quần áo này làm hại tiểu thư.

"Không thể ngờ được phu nhân lại hãm hại nhị tiểu thư như vậy." Liễu ma ma vẫn còn sợ hãi, cắn răng nói.

"Chưa chắc đã là mẫu thân đâu." Lâm Bạch Dư nói, "Lúc này cả bốn tỷ muội chúng ta đều phải đi. Ngoại trừ đại tỷ là đích nữ, vốn đã cực kỳ được chú ý ra thì nếu ba thứ nữ còn lại muốn ra mặt, nhất định không được để hai người khác nổi bật hơn mình, dùng chút thủ đoạn cũng là bình thường.

Dịch Kỳ trừng to đôi mắt: "Chẳng lẽ là Triệu di nương với Hồng di nương?"

Lâm Bạch Dư nói: "Hai người họ đều đáng nghi. Chỉ cần xem ngày mai khi tam muội với tứ muội tham gia thưởng mai yến, ai bị nổi mụn đỏ, ai không bị làm sao là sẽ biết được ai là người hạ độc thủ sau lưng thôi. Mẫu thân cũng không phải vật trang trí, sao có thể không truy cứu chuyện làm mất mặt Hầu phủ như vậy được? Hơn nữa, móng vuốt của người nọ đã duỗi dài như vậy, tức là đã có thực lực nhất định ở trong phủ rồi. Sao mẫu thân có thể cho phép chuyện này xảy ra được? Chắc chắn mẫu thân sẽ băm nát móng vuốt của người kia thôi!"

Hết chương 13