Không biết đã qua bao lâu, hắn từ từ tỉnh lại, thân mình chỉ mới vừa run nhè nhẹ thì ngay lập tức cổ tay đã bị nắm chặt, Niếp Kì tiến đến trước mặt hắn vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh!”
Nói nhảm, Bất tỉnh thì có thể trợn mắt sao?
Dược kia tính liệt độc, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy trước ngực khó chịu, muốn buồn nôn, hắn lười nói thêm, quay đầu nhìn xung quanh, bắt gặp bọn người Ly Châu- Diêu Phong ở trong phòng, Ly Châu tiến lên bắt mạch, sau một lúc lâu hướng Niếp Kì bẩm: “Xin Hoàng Thượng yên tâm, Phó y quan cát nhân thiên tướng, đã không có gì đáng ngại nữa.”
Niếp Kì nắm tay Phó Thiên Thường thật chặt, ôn nhu hỏi: “Có thấy nơi nào không khỏe không?”
Phó Thiên Thường vội nghiêng người, hữu khí vô lực nói: “Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, tiểu nhân không có việc gì.”
Lời nói này khiến cho khóe miệng Niếp Kì run run, bất quá thấy hắn tỉnh dậy, nguyên trong lòng lo lắng nãy giờ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xua tay cho mọi người lui ra, y lúc này không nhịn được mới cuời nói: “Hiện tại chỉ còn ta với ngươi hai người, đừng giả bộ nữa, ngươi hôn mê đã hơn nửa ngày, đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Ngay khi nghe nói trúng độc huyết phong hầu sẽ không có thuốc giải, Niếp Kì tất cả tâm ý đều rất nghiêm túc, vẫn đem Phó Thiên Thường ôm chặt trong lòng ngực, sợ hắn sẽ ngủ say như vậy, không tỉnh lại.
Loại tâm tình này tự bản thân Phó Thiên Thường không hiểu rõ, nghe xong câu hỏi của Niếp Kì, hắn mắt mở to, than thở: “Ngươi thử bị độc châm đâm trúng, coi có cảm thấy hảo hay không?”
Niếp Kì không nhịn được phải bật cười, đưa tay xoa mái tóc của hắn: “Ngươi giống như đang tức giận.”
“Ha, ta không thể tức giận sao?”
Cho dù thể chất hắn khác thường, nhưng bị kịch độc sở xâm, tâm nhọc thể hư cũng là điều không thể tránh khỏi, bất quá Phó Thiên Thường không vì điều này mà tức giận, hắn là vì hận Niếp Kì đã vận trù duy trướng (nắm chắc mọi việc trong tay), nhưng lại nửa điểm cũng giấu diếm, làm cho hắn phải lo lắng.
Phó Thiên Thường vì trên mặt có dịch dung nên không thể nào nhìn ra bộ dáng tức giận, bất quá đôi mắt linh động đó làm làm người khác nhìn vào không khỏi xót xa, Niếp Kì nhíu mày nghĩ nghĩ, chợt bừng tỉnh ngộ ra, hỏi: “Ngươi giận vì ta giấu diếm?”- Phó Thiên Thường hừ một tiếng nhưng lại không đáp lời, ý tứ dường như được thể hiện rõ ràng.
“Ta không phải không tin tưởng ngươi, nếu không ngay từ khi ta đóng kịch đã không cho ngươi biết, về phần việc hôm nay, là do người truyền ám ngữ quá vội vàng, ta đối với việc Ly Châu có tới hay không cũng không thể nắm chắc mười phần, bất quá nếu ta không biết quản, ngươi nhất định sẽ ở bên cạnh bảo hộ ta.”
Vẻ mặt tươi cười của Niếp Kì thật sự làm cho Phó Thiên Thường nhụt chí, ánh mắt đảo hai vòng, đột nhiên trong đầu nhảy ra một ý niệm.
“Tiểu Kì, thành thật nói ra, Thái Thượng Hoàng có phải đã sớm đem thân phận của ta nói cho ngươi biết?”
“….Là ta tự đoán.”
Phụ thân cũng không có ở trước mặt y cố y nhắc đến Phó Thiên Thường, chỉ nói một câu—người này, có thể tin.
Cho nên, y vẫn cực kì tín nhiệm Phó Thiên Thường, không phải chỉ đơn giản vì phụ vương nói vậy, mà là do xuất phát từ trực giác của bản thân.
Lại nói đến chuyện long mạch, bản thân bị đuổi giết, Bại Việt tộc bị cưỡng chế dời đi, hết thảy những việc này nhìn vào dường như không có liên hệ, rồi lại tựa hồ có dính dáng đến nhau, cho nên y quyết định tạm lưu lại Vĩnh Định phủ, lại dùng ám ngữ lệnh cho Ly Châu đi tìm viện binh, cố ý bức bách để đối thủ lộ diện.
Toàn bộ kế hoạch đều rất hoàn hảo, nhưng việc Phó Thiên Thường bị trúng độc ngoài ý muốn lại khiến y run sợ, may mắn tiểu dược quan không có việc gì, Niếp Kì vỗ nhẹ tay hắn nói: “Ngươi hôm nay xém chút nữa là bả mệnh tống điệu (vong mạng), về sau không được lấy thân phạm hiểm nữa.”
“Ngươi nghĩ ta vì ngươi mà muốn lấy thân phạm hiểm? Bảo hộ ngươi là trách nhiệm của ta, vì ai mà ta ở trước mặt Thái Thượng Hoàng khoa hạ hải khẩu (hứa hẹn)?
Nụ cười trên mặt Niếp Kì cứng lại, chậm rãi nói: “Chính là vì trách nhiệm sao?”
Phó Thiên Thường tức giận mà hỏi lại: “Nếu không thì ngươi cho là do đâu?”
Kì thật, trách nhiệm kia cũng không can hệ, trong đại não còn chưa quyết định cứu hay không cứu y, thân thể đã thành thật mà trả lời—không thể để cho y bị thương, bởi vì y chính là người mình phải bảo vệ, y chính là Niếp Kì.
Vẻ không hài lòng trên mặt Niếp Kì chỉ chợt lóe lên, y mỉm cười nói: “Bất quá, nói thế nào đi nữa, ta giấu diếm ngươi là không đúng, hôm nay ngươi đã cứu ta, ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi muốn ta trả thù lao như thế nào, chỉ cần ta có thể làm được, tất cả đều đáp ứng ngươi.”
“Không có…”
Phó Thiên Thường thuận miệng đáp lại, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm, lập tức ngồi dậy, hưng phấn mà hỏi: “Từ từ! Ngươi thật sự cái gì cũng đáp ứng?”
“Quân vô hí ngôn!”
“Đem Trầm cô nương tặng cho ta được không?”
Niếp Kì đối với Trầm Hồng Nguyệt có chút sủng hạnh tự khắc sẽ không đáp ứng, đưa y yêu cầu, tưởng tượng ra bộ dáng xấu hổ của y lúc từ chối, Phó Thiên Thường có chút đắc ý, thấy nụ cười trên môi Niếp Kì nhạt dần, tay nắm lấy tay hắn cũng buông ra, đứng lên.
Gương mặt quen thuộc giờ phút này lạnh như băng, hắc đồng âm u, lạnh lùng nhìn hắn, thiên uy khó phạm.
“Thì ra ngươi đối với Trầm cô nương hữu tình, khó trách hôm nay lại khẩn trương cứu nàng!”- Sau một lúc lâu, Niếp Kì buông tiếng cười lạnh.
“Tiểu Kì…”
“Nhớ kĩ, Trầm Hồng Nguyệt là của trẫm, đừng đối với nàng không an phận!”
Niếp Kì vẻ mặt lạnh lùng, đem khí chất nho nhã khiêm tốn bình thường che đi, thiên uy mơ hồ lộ ra sát khí, Phó Thiên Thường không tự chủ mà rùng mình một cái.
Uy, uy, uy, hắn chỉ là đùa một chút thôi mà, vẻ mặt sát khí này, chẳng lẽ lo lắng hắn tranh đoạt lão bà với y, muốn giết hắn diệt khẩu? Sững sờ nhìn Niếp Kì phẩy tay áo bỏ đi, Phó Thiên Thường liền quay về giường nằm, bỗng nhiên nghĩ đến một câu.
Quả nhiên gần vua như gần cọp a.
Hạ Hàn Chi chẳng hạn, là một tấm gương phản quân vô chủ, rất nhanh liền bị trấn áp xuống, thân tín của hắn đều bị tróc nã hạ ngục, cũng chính là kẻ mua chuộc tên nội gián trong Bại Việt tộc ám sát Niếp Kỳ, những kẻ phản bội không lâu sau đã bị xóa sổ.
La Ngọc Trăn đối với những hành động của Hạ Hàn Chi sớm đã có hoài nghi, cũng từng nghĩ đến Hạ Hàn Chi cùng với Niếp Phất cấu kết với nhau, từng phái người điều tra từng người, cho nên mới bị thân tín của Hạ Hàn Chi nhiều lần buộc tội, một lần nữa hắn thúc giục Niếp Kì nhanh chóng rời khỏi Vĩnh Định phủ, cũng là vì kiêng dè thế lực kiên cố của Hạ Hàn Chi.
Trải qua mấy ngày chỉnh đốn, nguyên binh mã của Hạ Hàn Chi đều quy về dưới trướng Niếp Phất, Hạ Hàn Chi ở đất phong này truân lương luyện binh, khởi sự mưu nghịch, lại phái người đâm bị thương Hoàng Thượng, Niếp Phất mặc dù không có tâm mưu phản, nhưng cũng không tránh khỏi có liên quan, mấy ngày nay hắn như một miếng băng mỏng, cũng may Niếp Kì chỉ một phen răn dạy, ra lệnh cho hắn phải đem đất của Bại Việt tộc trả lại, cũng cảnh cáo hắn sau này không được tự tiện hành sự, quấy dân nhiễu pháp. Hai tộc hòa thuận sinh sống, dân sinh thịnh vượng, mới chính là vi phương chi quốc, Niếp Phất vẫn còn nơm nớp lo sợ mà gật đầu đáp ứng.
Người của Bại Việt tộc có thể quay về cố sĩ, dĩ nhiên là phi thường vui sướng, Niếp Kì ly hành chi tế (hình như là khởi giá rời đi), mọi người đều đến ngã tư giữa phố đưa tiễn, cung phụng như thần minh.
Phó Thiên Thường do trúng độc bị thương, được ban thưởng ngồi xe ngựa đi đường, hắn xốc màn kiệu lên, thấy Bạch Tiển cùng đám tộc nhân quỳ lạy thần phục trước mặt Niếp Kì, vẻ mặt kính ngưỡng, Niếp Phất thần thái kính cẩn, nếu đem hai người ra mà khách quan nhận xét, không khỏi công nhận Niếp Kỳ có tài thu phục nhân tâm.
Người của Bại Việt tộc có thể hoàn hương, cảm kích ân đức này, sau lại có thể thấy hai vùng trời cư nhiên hòa làm một, mà Vĩnh Thặng Cần vương trải qua chuyện này, rút kinh nghiệm. Gây ra đại họa nhưng lại không bị rơi đầu, có lẽ sau này hắn sẽ làm việc cẩn thận hơn.
Khinh miêu đạm tả mà xóa đi mối họa chiến tranh, từ nay về sau hai tộc hòa thuận, dân sinh yên vui, cũng chính là phúc của Vĩnh Thặng, xem ra thời gian sau này, triều đình không cần phải lo nơi đây tộc dân rối loạn nữa.
Niếp Kì cùng mọi người nói lời từ biệt, gương mặt tươi cười rực rỡ, đang lúc giơ tay nhấc chân, ngạo khí đế vương ẩn hiện, khuôn mặt tuấn tú kia dưới ánh mặt trời lưu quang ngũ sắc, tựa như ngạo long giữa biển người, minh phượng về rừng, rất dễ dàng thu phục lòng người.
Phó Thiên Thường nhìn đến ngây ngốc cả người, nhưng lại không ngờ ánh mắt Niếp Kì lại dời đến, bốn mắt nhìn nhau, tim Phó Thiên Thường đột nhiên đập mạnh, vừa mới chớp mắt đã thấy Trầm Hồng Nguyệt đi đến bên cạnh Niếp Kì, cùng y hướng mọi người nói lời từ biệt.
Chính là, tự mình đa tình thôi.
Tự cười giễu, hắn buông màn kiệu xuống.
Có lẽ, hắn cũng nên buông tâm tư kia ra đi.
Vì thân phận của Niếp Kì đã lộ, cần tốc tốc trở về kinh, do đó mà hành trình có chút sai lệch, cũng may Phó Thiên Thường vẫn thư thư phục phục nằm trong xe ngựa, tốc độ của chuyến đi này đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm.
Đêm nay ngủ lại nhà trọ, Phó Thiên Thường đã tắm rửa xong, đang định đem mặt nạ cởi ra, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, thì ra là Niếp Kì đang đến gần gõ cửa.
Ngày ấy sau khi kết thúc câu chuyện trong không khí không mấy vui vẻ, hai người không gặp mặt nữa, dù sao hiện tại bên cạnh Niếp Kì thị vệ rất đông, cũng không thua kém hắn, vì vậy, Phó Thiên Thường cũng an tâm hưởng thụ những đãi ngộ dành cho người bệnh của hắn, không chạy đi tị nạnh nữa.
Không biết Niếp Kì đến đây có việc gì, Phó Thiên Thường cúi người làm ra vẻ khom người thi lễ, thấy hắn thần sắc thản nhiên, Niếp Kì có chút xấu hổ, nhẹ giọng hỏi: “Thân thể hảo nhiều chứ?”
“Bẩm Hoàng Thượng, đã khỏe hơn phân nửa, chỉ là đôi khi sẽ hơi choáng váng đầu.”
Kì thật độc tố kia lúc đó đúng là bộc phát mạnh, thế nhưng sau khi hắn tỉnh dậy, đã không còn đáng ngại, bất quá Phó Thiên Thường không tính nói ra sự thật, nếu không xe ngựa êm ái mềm mại sẽ không thể tái hưởng thụ.
Nghe xong lời này, vẻ mặt Niếp Kì trở nên khẩn trương, nói: “Đó là do dư độc chưa tan, đều do ta những ngày qua bận quá, không đến thăm ngươi.”
Đúng vậy, ngươi bận cùng hoàng hậu tương lai khanh khanh ta ta.
Lai lịch Niếp Kì ở Vĩnh Định phủ sớm được sư gia của La Ngọc Trăn đằng bút tế hội, một phong công văn đưa tới kinh thành, ca tụng công đức đến tận trời cao, nói rằng Hoàng Thượng anh minh thần võ, hiểu biết tường minh, làm việc tạo phúc, cải trang rời cung bình định phản loạn, việc của Trầm Hồng Nguyệt cũng được thuật lại, Trầm gia phụng mệnh cùng nhau đi vào kinh, có thể thấy nói Trầm Hồng Nguyệt trở thành Hoàng Hậu cũng không có gì sai.
Lại nhớ rõ hôm đó không thôi tư niệm, chạy đến nơi Niếp Kì, nhưng lại thấy y cùng với Trầm Hồng Nguyệt đang thắp đèn đối cờ, hai người trò chuyện rất vui vẻ, cả một phòng xuân ý, chính mình lại ngồi trên đỉnh si ngốc nhìn, tâm hồn tưởng rằng đã quên lại càng sâu nặng, đến khi lấy lại được tinh thần quần áo đã ẩm hơi sương….
“Thiên Thường?”
Thấy Phó Thiên Thường thần du thái hư (đầu óc mơ màng), Niếp Kì có chút chán nản
Mình không thú vị sao? Chắc chắn là hắn ghi hận lần trước mình đã nặng lời, nên lười cùng mình trò chuyện? Hơn nữa câu “Hoàng Thượng” kia làm cho y lo lắng, vội hỏi: “Ngươi…còn vì việc kia mà tức giận?”
“Việc gì?”
Phó Thiên Thường nhăn mặt nhíu mày, lập tức cười rộ lên, tiến lên vỗ vỗ vai Niếp Kì thực sự rất thân thiết.
“Ta là người dễ giận như vậy sao? Dù sao đi nữa chúng ta cũng là huynh đệ, làm sao có thể vì một chuyện nhỏ mà xa lạ”
“Huynh đệ?”
Nghe Niếp Kì nói ra giọng điệu không hờn không giận, Phó Thiên Thường có chút hạ giọng khi cười, đánh thêm mấy cái ha ha rồi ngậm miệng lại.
Hắn chỉ là nhất thời vênh váo, hình như đã bỏ qua phép tắc, ở trước mặt hắn bây giờ không phải là Tiểu Kì cùng hắn lưu lạc giang hồ, mà là đế vương, là đế vương cửu ngũ chí tôn.
“Thiên Thường, đã nhiều ngày trôi qua cuối cùng ta cũng nhớ được phong cảnh của thiên tuyệt sơn, nhưng lại không nhớ được hai ngày kia đã xảy ra việc gì, hai ngày kia như thế có phải đã xảy ra đại sự gì hay không?”
“Không có!”
Thấy Niếp Kì tay đang che lại nơi bị mình đâm ngay đầu vai, Phó Thiên Thường cắn chặt răng mà phun ra hai chữ như trảm đinh thiết sắt.Nếu Niếp Kì biết một kiếm kia chính là do mình gây ra, có thể hay không ngay lập tức phán mình hành quyết trảm thủ? Ân, nói không chừng lăng trì cũng nên.
Có lẽ trước đây hắn còn tồn chút suy nghĩ muốn làm cho Niếp Kì khôi phục trí nhớ, có tâm tư cùng y nối lại tình xưa, nhưng hiện tại, hắn lại cảm thấy Niếp Kì thiên uy ngày càng nặng, hỉ nộ khó dò, loại cảm giác gần vua như gần cọp ngày càng mạnh mẽ, nhất là sau việc Hạ Hàn Chi bị tru di cửu tộc.
Sau khi Hạ Hàn Chi bại trận, Niếp Phất vì để chứng minh bản thân trong sạch nên đã đem cửu tộc của Hạ gia huyết tẩy một người cũng không còn, ngay cả tạp dịch nô bọc đều không may mắn thoát khỏi, khi đó, Niếp Kì đang ở Vĩnh Định phủ cùng với Trầm Hồng Nguyệt thưởng trà ngắm hoa, sau biết được việc này y rất tức giận, đem Niếp Phất một phen hảo răn dạy, lại lệnh cho hắn phải đem người của Hạ gia liễm táng lập bi, cũng phải thỉnh đạo sĩ về siêu độ từ từ.
Phó Thiên Thường chỉ thờ ơ lạnh nhạt, trực giác cho hắn biết dường như kết quả kia Niếp Kì đã sớm dự liệu được, y chỉ mượn tay người khác mà trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc), sau lại giả bộ lấy lời an ủi, y như trước kia vẫn là nho đế được vạn dân kính ngưỡng, còn lại đem toàn bộ danh ác đổ lên người một mình Niếp Phất.
Thân là đế vương, trảm thảo trừ căn, nguyên việc tuyệt hậu không có gì đáng trách, chính là trước mắt nhìn thấy Hạ gia máu chảy thành sông, dù cho Phó Thiên Thường hành tẩu ở giang hồ, quen nhìn cảnh sinh tử cũng không khỏi một phen run sợ.
Ngay giờ khắc đó, hắn mới hiểu được câu nói của Diêu Phong chứa đựng hàm nghĩa.
Thời điểm nào đi nữa, hắn cũng chỉ là một thần tử.
Thấy Phó Thiên Thường không nói, Niếp Kì cũng không nỏi thêm nữa, chỉ giữ chặt tay hắn, nương theo dược hương thanh đạm, một quả bạch ngọc được đặt trong tay hắn.
“Đây là dược ngọc được ngâm cùng nhiều loại thảo dược, mang bên người có công hiệu khư độc thanh thần, ta vừa kêu Ly Châu mua đến, ngươi đeo nó, thân thể cũng sẽ mau khỏe một chút.”
Đạm bạch mỹ ngọc dưới đèn phát ra lưu quang trong suốt, dược hương thanh nhã, sờ vào rất dễ chịu, Phó Thiên Thường là người biết nhìn hàng, mỹ ngọc đúng là giá trị nhưng thật ra kế đến là do nó được ngâm chung với nhiều loại thảo dược quý báu, mới trở thành dược ngọc hiếm thấy, từ đó mới biết Niếp Kì tìm nó cũng đã tốn không ít tâm tư, mà cũng không hẳn là do y sai người đem tới.
Tim đột nhiên co thắt mạnh, trong đôi mắt có chút ướt át.
Không thích hắn cần gì phải đối tốt với hắn như vậy? Làm cho hắn nhớ kĩ phần dịu dàng này, phần săn sóc này, kết quả là, lại không chút lưu tình mà đẩy hắn ra.
Niếp Kì, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Rất nhanh đã về đến kinh thành. Vua và nhân dân trên dưới đều đã nhận được tin tức, Hoàng Thượng rõ ràng vì cầu phúc nay lại trở thành âm thầm cải trang ra khỏi cung, bình định đám phản loạn ở biên cảnh, cũng lệnh Bại Việt tộc nhân từ nay về sau phải dốc lòng hướng về triều đình, li kì hơn chính là Hoàng Thượng hỉ kết lương duyên, đã sắc lập nữ tử nhất kiến chung tình làm Hoàng Hậu, vì thế, vua và dân Vĩnh Thặng đều lan truyền tin mừng, thiên tử thiếu niên, xuân phong đắc ý, trong ngoài hoàng cung đều vui mừng khôn xiết.
Chỉ duy nhất Phó Thiên Thường không cảm thấy vui vẻ.
Sau khi trở về, hắn cũng chưa gặp mặt Niếp Kì lần nào, cũng không đến chỗ Thái Thượng Hoàng tranh công xin ban thưởng, nguyên vì Niếp Kì đã hồi cung, nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành, phải đành nhẫn tâm với bản thân mà rời đi, hắn không phải thánh nhân quân tử, làm sao có thể thờ ơ mà đứng nhìn đại hôn của người mình thích với một nữ tử khác.
Nếu sớm dứt ra sẽ không phải quá thương tâm, mọi chuyện đã được tính toán hết rồi, thôi thì một lần dứt khoát ra đi còn hơn sau này ba lần day dưa không dứt (nguyên văn tiếng hán: khước tổng thị nhất nhi tái, tái nhi tam đích thôi hậu)
Mấy tháng nay hắn không ở trong cung, người chịu trách nhiệm sắp xếp dược liệu chính là Lạc Lạc, nghe tên này không ngừng giảng giải về việc đại hôn của Hoàng Thượng từ tẩm cung đến cả trang sức, Phó Thiên Thường đương nhiên cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ nên chuẩn bị một chút ách dược (là dược làm câm) đem tên này độc ách cho xong.
Chính ngọ hôm đó, một vị nội thị truyền Phó Thiên Thường đến làm công việc chẩn bệnh.
Hắn là kiến tập dược quan, căn bản không đủ tư cách xem bệnh cho chủ tử, cấp trên chỉ nói truyền đích danh hắn, không lẽ là….
Trái tim như gặp cú sốc mà đập mạnh, chỉ cảm thấy dự cảm của mình là đúng, nhất định là tên ngụy quân tử kia trong lúc rảnh rỗi cuối cùng cùng nghĩ đến hắn.
Chính là, gặp mặt thế này không biết có nên không nữa? Nên giống như xưa không phân tôn ti mà gọi y là Tiểu Kì? Hay vẫn nên cung kính gọi y là Hoàng Thượng?Phó Thiên Thường tâm trạng không yên đi theo nội thị vào hậu cung, lập tức phát hiện bản thân đã sai rồi, Hà Hương cung kia là tẩm cung của phi tần, hiện tại đang ngụ ở bên trong chính là Trầm Hồng Nguyệt, người sắp trở thành Hoàng Hậu.
Đối với việc Phó Thiên Thường đến, Trầm Hồng Nguyệt cũng có chút giật mình, lúc nàng ở Vĩnh Định phủ, từng thấy Niếp Kì đối với y quan tướng mạo tầm thường này rất coi trọng, cho nên không dám chậm trễ, rất lễ phép liền mời hắn ngồi xuống, sai người kính trà, ngôn ngữ khi nói chuyện cũng có chút kính cẩn.
Xem vẻ mặt cùng lời nói của Trầm Hồng Nguyệt tựa hồ việc mình đến đây chẩn bệnh đều không phải ý của nàng, Phó Thiên Thường có chút khó hiểu, lập tức nói thất lễ, xin nàng đưa ra cổ tay mềm mại để bắt mạch chẩn bệnh.
Trầm Hồng Nguyệt hình như so với lúc mới gặp gầy hơn đôi chút, lông mày như đang ẩn hàm úc khí, Phó Thiên Thường không khỏi có vài phần thương tiếc cho nàng.
Mang danh là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, địa vị cao quý, tốt đẹp, có mấy ai biết được sau lưng chịu đựng biết bao gian khổ? Mất đi sự tự do đổi lấy cái gọi là tôn sùng, thật có thể làm cho kẻ khác cam tâm sao?Trầm Hồng Nguyệt đôi mắt xinh đẹp trầm tĩnh nhìn hắn: “Thật là bệnh nặng sao?”
“Không, chỉ là khí huyết có chút không đều, hơn nữa không hợp thủy thổ, ngày đại hôn lại sắp đến gần, lo lắng và suy nghĩ dồn ứ, ta sẽ lập tức cho đưa đến một thang thuốc bổ thông thần dưỡng khí.”
Phó Thiên Thường ngừng một chút, nhịn không được lại nói: “Kì thật, dược chỉ là thứ phụ trợ, chính là cô nương cần phải mở lòng mới được, úc khí trong *g ngực tự khắc tan ra, Hoàng thượng là người nhân nghĩa, đối với cô nương lại nhất kiến chung tình, tương lai nhất định để cô nương trong tâm, hảo hảo đối đãi.”
Trầm Hồng Nguyệt hé miệm khẽ cười rộ lên.
“Phó y quan đúng là rất hiểu Hoàng Thượng.”
“Chuyện đó đương nhiên, trên đời này người hiểu y nhất chính là ta.”
Ít nhất, trên phương diện thân thể, Niếp Kỳ biết cái gì thì hắn cũng rõ cái đó, tên kia dưới giường là quân tử, trên giường lại chính là dã thú.
Tuy là tình địch, Phó Thiên Thường đối với Trầm Hồng Nguyệt lại không có tâm oán hận, chỉ là có chút hâm mộ, Trầm Hồng Nguyệt xuất thân thế gia, cử chỉ lời nói đều có chút khéo léo, lại vô kiêu xa khí (không có tính khí kiêu ngạo), hắn không thể không thừa nhận vị nữ tử trí tuệ này đúng là rất xứng với Niếp Kì.
Tò mò việc dung mạo của Trầm Hồng Nguyệt xuất phát từ đâu, trên đường từ thiên tuyệt sơn về đến hoàng cung, Phó Thiên Thường nói bóng nói gió hỏi thăm các tùy tòng về rất nhiều chuyện có liên quan đến Trầm gia.
Phụ thân Trầm Hồng Nguyệt là một thân sĩ nông thôn cẩn thận, nhút nhát, mẫu thân lại không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, Trầm gia ở nơi đó cũng coi như là đại gia, bất quá không có giao hảo với người trong giang hồ, càng không thể quen biết cha hắn, hơn nữa, sau khi nhìn dung mạo Trầm mẫu, Phó Thiên Thường càng khẳng định cha mình vô tội, có lẽ nam nhân có thể leo tường, nhưng cũng không thể vì đói bụng mà ăn bừa, nữ nhân kia lớn lên so với nương hắn kém xa, xem ra chuyện dung mạo Trầm Hồng Nguyệt tương tự của mình chỉ là trùng hợp thôi.
“Phó y quan, ngươi đang suy nghĩ gì?”
Thấy Phó Thiên Thường nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt thất thần nghĩ ngợi, Trầm Hồng Nguyệt thấy có chút không tự nhiên.
Phó Thiên Thường lấy lại tinh thần, vừa định trả lời thì bất chợt nghe được tiếng bước chân, Niếp Kì nổi giận đùng đùng bước nhanh tới, dáng dấp tuấn lãng đầy vẻ lo lắng.
Không nghe thấy nội thị loan truyền, Niếp Kì lại đột ngột xuất hiện, hắn trong lúc nhất thời không biết ứng phó thế nào, chỉ còn biết sững sờ đứng lên.
Trầm Hồng Nguyệt vội khom mình hành lễ nghênh đón thánh giá, Niếp Kì phất tay cho nàng bình thân, lại lạnh lùng nhìn Phó Thiên Thường, hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Tiểu nhân đến giúp Trầm cô nương chẩn bệnh.”
“Phó Thiên Thường, ngươi phải nhớ rõ thân phận của mình! Chẩn bệnh đã có thái y, ngươi bất quá chỉ là một dược quan nho nhỏ, có tư cách gì mà nói hai chữ chẩn bệnh? Trầm cô nương là Hoàng Hậu của trẫm, nếu có gì sai sót ngươi gánh nổi hay không?”
Ánh mắt băng lãnh, lời nói ra lại như một lưỡi kiếm lạnh lẽo, làm cho cảm giác vui sướng vì hội ngộ trong lòng Phó Thiên Thường đều bị dập tắt, lời nói lạnh lùng đó mang theo cảm giác cực kì xa lạ, xa lạ đến mức hắn cảm thấy trước mặt mình bây giờ không phải là người mình quen biết.
Hắn khom người, bẩm: “Là tiểu nhân đi quá giới hạn, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Âm thanh trong lời nói ra nhẹ như làn gió, như chính cá tính của Phó Thiên Thường, ngay lúc đó đã làm cho cơn phẫn nộ đang lên đến đỉnh điểm của Niếp Kì đột nhiên tĩnh lặng trở lại.
Nhìn thấy được trong ánh mắt hắn thập phần kinh ngạc, khó hiểu, lại thêm vài phần lo sợ nghi hoặc, nhưng lập tức biến thành vẻ bình thản, y nhìn Phó Thiên Thường cầm lấy một bên hòm thuốc, hướng mình cáo lui, ngón tay cầm lấy hòm thuốc lại có chút run rẩy.
Trong nháy mắt y dường như đã quá xúc động mà muốn tiến lên.
Y không phải cố ý tức giận, y chính là không thể kiểm soát tâm tình của mình, ngay lúc nhìn thấy Phó Thiên Thường nhìn Trầm Hồng Nguyệt đến thất thần, thì rất không hài lòng, phẫn nộ, ghen ghét, tất cả các loại cảm giác cùng nhau xông lên, thế nên ngay cả lời nói y cũng không thể khống chế được.
Y vẫn cho rằng khuôn mặt mang theo thần tình nhẹ nhàng khoan khoái lại vương chút lạnh nhạt kia là trân bảo chỉ thuộc về riêng mình, rõ ràng không cần diễm lệ, cũng không cần cầu kỳ lại có thể khiến người ta say mê trong sự mị hoặc đó, thế nhưng nét cười kia, y đã bao lâu không được thấy? Từ lúc bắt đầu đến Vĩnh Định phủ, Phó Thiên Thường đối với y lúc gần lúc xa, ngay cả cười cũng chỉ là mặt cười mà tâm không cười, nhưng mà hiện tại hắn lại chạy đến nơi này nịnh nọt một nữ nhân khác.Thiên Thường…..
Ngay khi định nhích thân người qua, Niếp Kì lại thấy đôi mắt đen láy kia khẽ liếc mình một cái.
Trái tim như bị bóp nghẹn, bởi vì y thấy được trong đôi con ngươi đó có sự lãnh đạm xa cách, còn có….hờ hững.Đột nhiên có loại cảm giác, y sẽ mất người này, người này sẽ như thanh linh theo gió mà rời xa y mà rời xa y, vĩnh viễn vĩnh viễn đi đến một nơi xa xôi. Chạng vạng, sau khi Niếp Kì đuổi đi vài vị quan viên lễ bộ đến để thương thảo việc chuẩn bị đại hôn thì vội vàng đến ngay kho thuốc, đây chính là nơi toàn quyền của Phó Thiên Thường, y thậm chí đã tưởng tượng đến cái góc chỗ quầy dược kia xuất hiện một tiểu dược quan biếng nhác vào chỗ thang cao nhất mà ngủ gà ngủ gật.
Nhưng mà cái thang ở chỗ quầy dược vẫn như vậy, cũng không thấy Phó Thiên Thường đâu, Niếp Kì có chút lo lắng, đi xuống phía dưới những quầy dược cũng không phát hiện ra hắn trong này.
Trái tim cứ như vậy mà đập thình thịch, cả người Niếp Kì vội vàng quay ra ngoài, nhưng lại không để ý mà đụng phải một người ngay tại quầy dược, cả bộ sách hắn ôm trong người đều rơi hết xuống đất.
“Thiên Thường!”
Phó Thiên Thường ngồi xổm xuống đất muốn nhặt lại sách dược lại bị Niếp Kì kéo tay lại.
“Ta cứ tưởng rằng ngươi đã đi…..”
“Đi?”- Lông mày Phó Thiên Thường nhướng nhướng, lập tức cười rộ lên.
“Nếu ta đi thì nhất định từ biệt người, sẽ không lẳng lặng bỏ đi đâu.”
Trái tim vừa mới được thả lỏng nhất thời lại nhói lên, Niếp Kì nhìn thẳng Phó Thiên Thường, muốn tìm từ con ngươi kia ẩn ý trong câu nói của hắn.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, thần sắc không mấy biểu cảm, đây chính là bộ dáng của lần đầu gặp mặt, nhưng điều không giống chính là, đôi con ngươi kia như bị che lấp bởi một bức màn sương, mê ly sâu xa, đưa y tách biệt xa cách bên ngoài.
“Thật có lỗi, hôm nay ta không phải cố ý bộc phát tính khí với ngươi, là do mấy ngày nay tâm tình không tốt, nhất thời nhịn không được.”
Niếp Kỳ hoàn toàn không mang theo khí phách lạnh lùng của đế vương, chỉ nói chuyện cẩn thận mà nhẹ nhàng, nhanh tay giữ chặt lấy tay Phó Thiên Thường, lại không muốn buông ra quá nhanh.
Đầu vai bị đập nhẹ một cái.
“Sự việc kia ta đã không còn để trong lòng, ngươi như vậy mới giống một vi quân cao cao tại thượng.”
Phó Thiên Thường làm như không có việc gì rút tay ra, lại quay xuống nhặt những sách thuốc rơi vãi, nói: “Ta phải đi rồi, vội vàng đem mấy cuốn sách này sửa lại cho tốt, kiến tập trong này lâu như vậy, sư phó đối với ta cũng không tệ, giúp lão làm xong việc, cũng sẽ không cảm thấy ái ngại.”
“Đi?”- Niếp Kì vẻ mặt phức tạp mà nhìn Phó Thiên Thường.
Còn nói không đem chuyện đó để trong lòng, hắn rõ ràng là đang tức giận, cho nên liền đòi đi, sẽ không còn giống như lúc trước quấn quít lấy mình vì mình hạ châm, lại cùng mình ở trên long sàn, sau đành lòng mà đi, không chút mào lưu luyến mà chạy lấy người!
Phó Thiên Thường sắp xếp lại bộ sách rồi bỏ lên giá sách phía trên, cười cười nói: “Cũng đến lúc phải đi rồi, nên đem cái học được ra mà dùng, dù sao chết già trong cung không có lý tường cũng không có hồi sự, gần vua như gần cọp, ta là người làm việc không bao giờ tuân phép tắc, nếu một ngày nào đó không cẩn thận mà mạo phạm thiên nhan, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết.”
Lời này nghe như là vui đùa nhưng cũng giống như chân lí, Niếp Kì chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, lẩm bẩm nói: “Gần vua như gần cọp?”
Y nào muốn như thế? Đã biết bản thân có nói nặng lời vài lần, nhưng tuyệt đối không hề làm tổn thương tâm hồn của hắn, nếu không chỉ với việc làm của hắn, dù là có chín mạng cũng không thể sống đến bây giờ.
Thấy trong mắt Niếp Kì phát ra thần sắc cô đơn, trái tim Phó Thiên Thường nguyên bản đang cứng rắn bỗng trở nên mềm yếu đi.
Lời nói thường ngày trở nên bén nhọn vô tình, hắn làm sao có thể không để ý tới? Bất quá cũng không có gì xấu, nếu không tự cảnh tỉnh, tới tận bây giờ có thể hắn cũng không thể hạ quyết tâm đi khỏi.
Nguyên là vì có ý rời đi, hắn mới đem những lời mình nghĩ mà nói ra, tưởng rằng Niếp Kì sẽ phải giận tím mặt, ai ngờ y nghe xong, không nhiều lời mà xoay người đi, cửa phòng cũ kĩ phía sau lưng vang lên một tiếng đóng cửa gắt gao, ngăn lại ánh chiều tà phía bên ngoài cánh cửa.
Hoàn đệ bát chương