Chương 4: Kiến Tập Ngự Y - Chương 4

Kì thật thuật dịch dung của Niếp Kì không phải là kém, chỉ tiếc y gặp phải chính là cao thủ trong cao thủ, nên bị nhìn thấu bên trong.

Y đem dây ngựa treo lên cây, nói: “Ta ra cung đều không phải vì muốn du sơn ngoạn thuỷ, mà có việc quan trọng muốn làm.”

Cái gọi là việc quan trọng đương nhiên là chỉ việc phá long mạch của thiên tuyệt sơn.

Phá long mạch cần một người phúc trạch đầy mình, còn phải được tín nhiệm, chỗ có long mạch lại ở nơi đất phong của Vĩnh Thặng Cần Vương, Niếp Kì suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chính mình nên đi một chuyến, sự tình liên quan đến vận mệnh Vĩnh Thặng quốc, y cần phải cẩn thận làm việc, hoàn hảo Ly Châu cũng đã chờ sẵn ở Vĩnh Định phủ, y có thể thuận lợi đem việc này làm một cách thoả đáng.

Nhìn thấy Phó Thiên Thường ngó mình chằm chằm, đang chờ đợi đáp án, Niếp Kì cười, nói: “Ta muốn đi tìm một người, có thể một lần nhất kiến chung tình, người cả đời gần bên ta.”

Đó cũng là một nguyên nhân khác mà y xuất cung.

Không ai muốn vận mệnh của mình bị người khác khống chế, huống chi y lại là ngôi cửu ngũ đế vương, cho nên, Niếp Kì đối với lần rời cung này vẫn là trong lòng có nhiều hi vọng, có lẽ, y có thể nhân cơ hội này tìm được người định mệnh dành cho mình.

Nếu hai người mục đích giống nhau, ngay lập tức liền cùng đường, Phó Thiên Thường hỏi Niếp Kì y vì cái gì dừng lại phía sau mình, Niếp Kì mặt lộ vẻ lo sợ hắn nghi hoặc, chỉ nói gần đây trí nhớ kém, chỉ sợ đã đi nhầm đường cũng chưa biết chừng.

Thấy y nói quanh co, Phó Thiên Thường cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao Thái Thượng Hoàng lệnh cho hắn bảo vệ an toàn cho Niếp Kì, bất quá thoạt nhìn, Thái Thượng Hoàng tựa hồ lo chuyện dư thừa, ai sẽ nghĩ tới việc một quân vương nhân hậu lên tiếng đòi đi cầu phúc mà ngay cả một thị vệ tuỳ thân cũng không mang theo, làm cho hắn không thể không thừa nhận Niếp Kì là một kẻ vừa can đảm vừa ngu ngốc.

Để tiện việc đi đường, Phó Thiên Thường nghĩ ra việc xưng hô huynh đệ tương xứng, Niếp Kì liền đồng ý, ai ngờ khi hỏi tuổi, mới biết Niếp Kì đã hai mươi tư, so với hắn lớn hơn những bốn tuổi, trước giờ vẫn nghĩ Niếp Kì giả vờ ra vẻ ổn trọng trầm tĩnh, ai ngờ người ta không làm ra vẻ, mà chính là bản thân y tự trở nên thành thục, làm Phó Thiên Thường có chút buồn bực.

Tên Tiểu Kì hắn đã kêu thành thói quen rồi, bất quá đến việc sửa, hắn cũng không muốn, vì thế liền nói mình hai mươi sáu tuổi, Niếp Kì không hề hoài nghi, thống thống khoái khoái nhận hắn làm huynh trưởng.

Trên đường hai người cùng ăn chung ngủ chung, giang hồ thật không thể so với hoàng cung ẩm thực thượng hảo, việc ngủ nghỉ đối với Niếp Kì mà nói cũng có chút cực khổ, đã có thói quen ngủ trên long sàn rộng rãi thư thái, giường gỗ của dân gian vốn ngủ không được thoải mái, hết lần này đến lần khác bên người y còn có một người sống sờ sờ bám chặt không buông, không thuê được gian phòng thượng hạng, lại phải chen chúc cùng hắn trên một chiếc giường, may mắn trên người Phó Thiên Thường tơ tằm có mùi thảo dược thơm ngát, Niếp Kì đành tự thuyết phục bản thân—đó là một dược gối, không chỉ trợ giúp giấc ngủ mà còn có tác dụng giữ ấm, chỉ là hơi lớn một chút.

Kì thật Phó Thiên Thường cũng là loại người quen hưởng thụ, nếu không phải vì dược liệu quý báu, hắn cũng sẽ không mặt dày mày dạn mà theo chân người khác lên giường, mặc dù người kia đúng là Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn, không có biện pháp a, làm kiến tập thị vệ so với kiến tập ngự y khó hơn, luôn phải cam đoan Niếp Kì được an toàn, chỉ có thể đi theo như hình với bóng, đương nhiên kể cả ở trên giường cũng vậy.

Đi đường liên tục, rất nhanh đã tiến vào một trấn ở biên thuỳ phương bắc.

Đêm nay đã bỏ lỡ nơi nghỉ ngơi, hai người đành phải qua đêm giữa núi, ban đêm gió lớn, may thay trong núi lại có một động thiên nhiên giúp cho bọn họ tạm tránh gió, lại đi đến những nơi lân cận nhặt chút củi lửa, đốt sưởi ấm, thuận tiện quay lương khô ăn đỡ đói.

Đã là đầu xuân, khí trời ở kinh thành sớm đã chuyển sang ấm áp, nhưng địa phương ở vùng Đông Bắc vẫn đóng băng giá lạnh, Phó Thiên Thường hành tẩu trên giang hồ đã quen, có chút kinh nghiệm, sau khi cơm nước xong xuôi, lấy thuốc mỡ ra dùng để đề phòng nứt da, giúp Niếp Kì bôi loạn xạ.

Dọc đường đi này, Phó Thiên Thường ngoại trừ làm một kiến tập thị vệ, còn kiêm luôn một gã sai vặt, tuy rằng Niếp Kì cử chỉ trầm ổn, không hề có chút kiêu căng, nhưng dù sao ở lâu trong thâm cung, từ nhỏ đã quen được hầu hạ, thân thể Niếp Kì mẫn cảm, rất dễ mắc bệnh về da.

Đem dược chống nứt da xoa đều đặn tinh tế lên tay Niếp Kì, trong lòng lại hoài nghi dữ dội việc Thái Thượng Hoàng ưng thuận một điều kiện tốt đến vậy, không phải kêu hắn hảo hộ Hoàng Thượng an toàn, mà đơn thuần là lo lắng cho Lân nhi của mình bị uỷ khuất, nên mới đưa hắn tới làm một kiến tập nội thị.

“Thiên Thường, tay ngươi sinh ra đã rất đẹp, trước kia có làm qua việc nặng chưa?”

Nói nhảm, hắn trước kia cũng được người ta hầu hạ, không ai ngờ lại bị lọt vào bẫy của tên cáo già Thái Thượng Hoàng, nhẫn nhục làm một gã sai vặt, việc này hắn đành không để tâm, chẳng lẽ để cho tên tiểu hoàng đế tự thân vận động sao?Thuận miệng nói vài lời, gió đêm ngày càng lớn dần, Niếp Kì buồn ngủ nên bèn đứng lên, tựa vào vách động ngủ thật say, nghe tiếng ngáy của y dần dần vang lên, Phó Thiên Thường lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài.

Vừa rồi khi đi nhặt củi, hắn phát hiện gần đó có một cái hồ sâu, vì thế liền thừa lúc Niếp Kì ngủ say, hảo hảo đi ngâm nước một chút.

Vì phải theo sát Niếp Kì như hình với bóng, bình thường hắn ngay cả việc ngâm nước tắm cũng phải vội vội vàng vàng, chứ đừng nói đến bỏ mặt nạ trên mặt, gần đây vẫn chưa từng bỏ xuống, mặt đã sớm muốn bị hư luôn, nếu biết trước vất vả như vậy, có đánh chết hắn cũng không nhận nhiệm vụ này.

Đi tới bờ hồ, nước thanh trong như gương, gió thổi từng cơn, mặt hồ gợn sóng phản chiếu đầy sao trời rực rỡ, trăng tròn trên trời cao quải, một mảnh tịch liêu. Phó Thiên Thường lấy ra nước thuốc đã được đặc chế, thấm ướt nước rồi chậm rãi đem mặt nạ bóc ra khỏi mặt, sau đó cởi bỏ quần áo, nhảy xuống nước, đàm thuỷ thậm băng, bất quá hắn có nội công thâm hậu, nên không cảm thấy gì cả.

Tựa vào một tảng đá xanh, lấy nước hất qua vai từng đợt, chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng vô cùng, lại rửa mặt, chậm rãi xoa bóp hai gò má, mặt nạ kia tuy rất tinh xảo, nhưng mang lâu ngày cũng khiến thân thể không khoẻ.

Sau đó đứng lên, lấy trâm cài tóc ra, tuỳ ý hất mái tóc đen mượt như mây rũ xuống, đang chuẩn bị ngâm mái tóc dài vào nước, chợt có âm thanh truyền đến từ phía sau.

Phó Thiên Thường xoay người, liền thấy Niếp Kì đứng trong bụi cỏ cách đó không xa đang nhìn bên này vẻ mặt kinh ngạc.

Trăng cao chiếu xuống, nước hồ lấp lánh trong như gương, một người ở trong gương, một người ở ngoài gương, bốn mắt nhìn nhau, gió bỗng chốc ngừng thổi, không gian tịch liêu, giữa thiên địa như chỉ còn hai người họ.

Phó Thiên Thường liền cảm thấy không ổn, cuống quít thả người trượt qua tảng đá xanh, rớt xuống bờ hồ, nhanh tay đem quần áo và mặt nạ nhặt lên rồi chạy vội đi.

Khinh công của hắn thiên hạ vô song, sốt ruột đến nỗi ngay cả mặc quần áo cũng nhanh như chớp, khi quay lại thạch động quần áo đã được mặc chỉnh tề, mặt nạ cũng vững vàng mang ở trên mặt.

Sơ suất quá, hắn chính là chờ Niếp Kì ngủ say mới đi ngâm nước, ngàn vạn lần không thể để y biết người đó chính là mình, nếu không về sau làm sao dễ dàng thoát thân, nếu y hoài nghi phải liều chết không thừa nhận.

Phó Thiên Thường sờ sờ lên mặt nạ, xác nhận không hề sơ hở lúc này mới an tâm.

Nằm xuống chợp mắt nhưng cũng không thấy Niếp Kì quay lại, lo lắng y có chuyện Phó Thiên Thường đành phải chạy ra đi tìm y, đến bờ hồ mới phát hiện Niếp Kì vẫn còn đứng ở đó, giống như một người bị điểm huyệt, cả thân hình đến vẻ mặt đều không chút bình thường.

Người này thất hoả phong tâm (tâm thần điên loạn)? Vẫn là bị si mị mê mẩn tâm trí (si mị là một loại yêu quái)? Làm ơn, hắn chính là một kiến tập ngự y, đối với việc hàn ma diệt yêu hắn không cũng không lành nghề đâu.

“Uy, tỉnh tỉnh!”

Đưa tay ở trước mặt Niếp Kì dùng sức lắc lắc, rống lên nửa ngày, Niếp Kì mới hồi phục tinh thần, gắt gao nhìn thẳng hắn.

Phó Thiên Thường có chút chột dạ, vờ cười: “Ngươi chạy đến đây làm gì? Khi ta tỉnh lại phát hiện không thấy ngươi….”

Kẻ gây chuyện đón lời trước, lại bị Niếp Kì giữ chặt ống tay áo, sắc mặt vui mừng nói: “Tìm được rồi, ta tìm được rồi!”

Lần này đổi lại là Phó Thiên Thường ngẩn người, sững sờ hỏi: “Ngươi tìm được cái gì rồi?”

Thấy y ở trong cung thần tình thay đổi luôn nhàn nhã, khi đại điển đăng cơ lại thấy y lời nói thanh nhã đôn hậu, chưa từng thấy qua y biểu tình như vầy, như thể đã thực hiện được một nguyện vọng nào đó, bộ dáng cực kì hưng phấn như một tiểu hài đồng, không hề làm ra vẻ mà hoàn toàn là thành thật hưng phấn.

Đột nhiên có một dự cảm không tốt.

Quả nhiên Niếp Kì đôi con ngươi loé sáng, chỉ vào cái hồ trước mặt nói: “Người kia! Là người làm cho ta vừa gặp đã nhất kiến chung tình.”

Vừa tỉnh lại đã không thấy Phó Thiên Thường bên người, cảm thấy có chút kì quái nên liền ra ngoài tìm hắn, ai ngờ khi đi vào bờ hồ, liền chứng kiến tinh linh kia, kia đang ở trong hồ tắm rửa, tóc dài như đoạn, thân thể nhuận ngọc, ngoái đầu mỉm cười liền mang theo vẻ mê hoặc lòng người, tuyệt khương mà tà mị.

Người kia linh hoạt kì ảo chắc chắc không thuộc phàm trần, tựa hồ lúc liếc mắt đã tỏ vẻ khinh nhờn (không để ai vô mắt).

Đúng là tiên giáng trần đi.

Trái tim đánh trống liên hồi, y biết rốt cuộc mình đã tìm được, tìm được người cùng nhau cả đời.

“Ảo giác!”- Phó Thiên Thường lạnh lùng ngắt lời Niếp Kì, đem y lôi trở về thực tại.

“Không phải ảo giác, khi nãy nàng đứng ở đó, còn hướng ta mà mỉm cười…..”

Mỉm cười? Hắn thề là vừa rồi tuyệt đối chưa từng mỉm cười với tiểu hoàng đế ngu ngốc!- “Núi sâu rừng già, làm sao có thể có mỹ nhân? Nhất định là loài võng sơn quỷ mị dơ bẩn, tuyệt phải cẩn thận, nếu bị hút đi tinh khí, chắc chắn đi đời nhà ma.”

“Vẻ đẹp ấy, nếu được chiêm ngưỡng, chết cũng không đáng tiếc?”

Bên tai truyền đến si ngữ của Niếp Kì, Phó Thiên Thường cả thân mình chấn động, quay đầu nhìn y, lại thấy vẻ mặt si mê của y, hoàn toàn không giống người mình quen biết.

Đột nhiên xuất hiện một cảm giác mất mát, tay đang nắm lấy Niếp Kì rơi xuống, tự cười giễu

“Thì ra trên đời này ai cũng yêu thích mỹ nhân…..”

Trong sơn động lửa trại đã tắt, không cần lo Niếp Kì chú ý đến tay áo ẩm ướt của hắn, kì thật, nếu lửa có cháy lớn đi nữa, chắc chắn Niếp Kì cũng không biết gì, bởi vì Phó Thiên Thường nhìn thấy trong cặp mắt xinh đẹp kia ngoại trừ si mê ảo ảnh đó thì sẽ không còn hình ảnh nào khác nữa.

Niếp Kì đem việc ban đêm nhìn thấy cảnh tượng thần linh xem như chuyện thật, một đêm không ngủ, buổi sáng ngày kế tiếp liền nói chờ ngày sau về kinh, lập tức ban chiếu thiên hạ, tìm kiếm vị nữ tử kia, lập nàng làm hậu.

Phó Thiên Thường có chút dở khóc dở cười, rất muốn nói cho y biết, hãy từ bỏ việc tìm kiếm vị kia đi, y sẽ không thể tìm thấy được, nguyên nhân là vì hắn sẽ không bao giờ đem dung mạo thật cho y biết.

Đêm đó hai người ngủ trọ ở một nhà trọ thuộc Lâm trấn huyện Mộ Chiêu.

Phó Thiên Thường cởi bỏ áo dài, pha trà thơm, vừa định nghỉ ngơi thưởng thức trà thì Niếp Kì lại phát hiện túi tiền của y biến mất.

“Có phải ngươi không cẩn thận làm rớt?”

“Sẽ không đâu, khi nãy ở tửu quán ăn cơm, ta còn chạm qua, có lẽ là quên ở nơi nào đó?”

Chuyện này rất có thể, đối với bệnh hồ đồ của Niếp Kì, Phó Thiên Thường đã sớm tập thành thói quen, hắn thưởng thức trà thơm, ừ một tiếng.

Niếp Kì thấy hắn như vậy, vẻ mặt cười lấy lòng.

“Thiên Thường, tửu quán kia cách nơi này không xa, ngươi đi hỏi chút đi.”

Phó Thiên Thường mí mắt cũng không thèm nâng lên, lười biếng nói: “Túi tiền là của ngươi, để quên nó ở tửu quán cũng là ngươi, vì cái gì lại muốn ta đi!”

Đi cả một ngày, thật vất vả mới được ngồi xuống, hắn thật sự không muốn di chuyển, đại khái tính tổng cả đời hắn từng đi cũng không đi nhiều như mấy ngày này, hắn chỉ là là kiến tập thị vệ chứ không phải kiến tập người hầu.

“Nhưng mà….ngươi là đại ca ta.”

Niếp Kì trong mắt lộ ra vẻ hồn nhiên, khẩu khí còn có chút làm nũng.

Không nói hắn là thần tử, là thuộc hạ, lại nói hắn là đại ca, chỉ cần một câu nói kia, khiến Phó Thiên Thường phải giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn theo lệnh đi ra ngoài, trước khi đi còn muốn làm tốt bổn phận của một người đại ca, dặn dò: “Trước khi ta trở về, không được chạy loạn nga.”

Buồn cười nhìn Phó Thiên Thường rời khỏi, Niếp Kì lấy chén trà thơm của hắn, từ từ uống một hớp, duỗi duỗi thắt lưng.

Phải tự nhận thức địa vị mình là điều cơ bản hoàng đế cần phải biết, chẳng qua vừa rồi y có làm hơi quá, hành động khẩu khí khi nãy một điểm cũng không giống y, chỉ là vô thức làm ra.

Nghĩ như vậy, Niếp Kì phát hiện gần đây mình tựa hồ luôn vô thức làm ra những hành động kì quái.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa bị đầy ra, Niếp Kì buông chén trà, cười nói: “Nhanh như vậy đã trở lại?”

Lời còn chưa dứt, nụ cười trên miệng đã tắt ngấm, trước mắt xuất hiện một người, hắn còn chưa nghĩ ra là ai.

“Ngươi?”

Người kia cười mang theo mấy phần quỷ dị, tiến lên phía trước, trên tay cầm túi tiền đặt lên bàn, đôi mắt sáng phi thường yêu dị, rất nhanh liền nhìn chằm chằm y.

Niếp Kì chỉ cảm thấy một mùi hương lạ lùng bay tới, thần trí bắt đầu u mê.

Mùi hương nồng đậm làm cho y cảm thấy chán ghét, đưa tay phủi phủi đầu, cảm thấy một cơn đau quen thuộc kịch liệt truyền vào não.

Bên tai nghe thấy một giọng khàn khàn mị hoặc nói nhỏ.

“Kiến tập ngự y với ngươi quả thật như hình với bóng a, ta vất vả mới tìm được cơ hội ở riêng một mình với ngươi.”

“Là ai? Ngươi là ai….”

Đầu càng thêm đau, rõ ràng là một gương mặt rất quen thuộc, vừa lo sợ vừa nghi hoặc không nhớ ra nổi. Hắn là ai vậy.

Niếp Kì thống khổ lắc đầu, lại dùng lực nhìn thẳng gương mặt phía trước, ngay sau đó liền bị ánh mắt của hắn mê hoặc.

“Ngươi đã quên sao? Ta chính là chủ tử của ngươi, ngươi tên Phó Thiên Thường, chính là một sát thủ, phụng mệnh đến giết Vĩnh Thặng hoàng đế.”

Niếp Kì nhìn hắn, trong mắt dần dần hiện mê võng: “Sát thủ..”

“Đúng, hắn muốn đi thiên tuyệt sơn đoạn đi mạch máu của dòng tộc ta, cho nên, giết hắn!”

Một thanh dao găm được nhét vào tay Niếp Kì, chỗ thủ bính có hình rồng có sừng dữ tợn uốn lượn, đôi mắt được khảm ru-bi dưới ánh đèn phát ra một tia âm lãnh – “Dùng máu của hắn, tế linh hồn dòng tộc chúng ta.”

Âm như quỷ mị, khàn khàn mà hấp dẫn, bất giác, Niếp Kì nắm chặt dao găm kia.

Phó Thiên Thường trở về thì thấy dưới ánh đèn Niếp Kì ngồi xuất thần, ngọn đèn trước mặt chợt bùng lên, nhưng y lại không hề cảm giác được.

Từ sau khi gặp mĩ nhân đó, loại tình huống này giống như càng ngày càng nhiều.Lại nhìn trên bàn đoan đoan chính chính đặt một túi tiền, Phó Thiên Thường không khách khí đánh xuống một cái.

Thì ra bị tiểu hoàng đế dắt mũi, làm hại hắn chạy tới tửu quán kiếm tiền bù vào, kết quả sau khi làm hung thần sát ác uy hiếp hết nửa ngày, lão bản run rẩy đem tiền từ trong trương phòng ảo não móc ra, cầu xin hắn cầm tiền bỏ qua cho.

“Uy, hoàn hồn đi, châm trà!”

Phó Thiên Thường vén vạt áo, ngông nghênh ngồi xuống, Niếp Kì lấy lại tinh thần, vội châm nước trà mới bưng cho hắn.

“Thật có lỗi, ngươi đi rồi, ta mới phát hiện túi tiền để trong cái bọc.”

Phó Thiên Thường an tâm thoải mái tiếp nhận chén trà, chậm rãi thưởng thức, ngẫm lại có thể làm đương kim thánh thượng vì mình mà châm trà rót nước, chỉ sợ ngay cả lão hoàng đế cũng chưa được đãi ngộ này, uất ức vừa nãy cũng giảm bớt.

Mũi ngửi ngửi, đột nhiên phát hiện trong phòng như có một mùi hương thoang thoảng tràn ngập, trước khi mình đi khỏi cũng không thấy có.

Hắn uống xong hai hớp trà, thấy Niếp Kì đã cởi bỏ quần áo rồi nằm lên giường, liền thổi tắt nến, cũng theo nằm xuống, tiến vào ổ chăn.

Niếp Kì rút dao găm giấu trong người ra, tay cầm chuôi dao, chậm rãi rút ra, ai ngờ trong bóng tối một bàn tay quen thuộc đưa đến khoát lên lưng y, cầm theo tay y.

“Trời rất lạnh, ở cùng một chỗ sẽ ấm hơn.”

Dược hương truyền đến, Niếp Kì nhăn mặt nhíu mày, chỉ cảm thấy bớt đau đầu, hô hấp cũng theo đó nặng nề liền rơi vào giấc ngủ.

Ngày kế tiếp đã đến huyện Mộ Chiêu, trong huyện hàng quán tiểu thương san sát, lời rao bán lớn tiếng không ngừng lọt vào tai, người đi đường đa số phục sức ngoại tộc, tới lui tấp nập, cả một trấn nhỏ nơi biên thuỳ trở nên náo nhiệt, rất nhiều người trong mắt đều lộ vẻ phòng bị, có mấy tiểu hài tử còn cố ý tiến lên mò tay vào túi tiền của bọn họ, bị Phó Thiên Thường bắt được, đẩy sang một bên.

Ra khỏi thành, cưỡi ngựa rất nhanh liền tiến tới trước thiên tuyệt sơn.

Nhìn từ xa núi đứng vững trước gió lớn, quả nhiên là thiên ngàn sơn tuyệt phi điểu, băng tuyết trắng xoá, lạnh buốt một mảng, lọt vào trong mắt một vùng trời mênh mang xơ xác tiêu điều, trên sườn núi uốn lượn dòng sông, đến thượng lưu thì đóng băng, mặt trước tầng tầng băng mỏng manh.

Gió lạnh quất từng cơn, Phó Thiên Thường rùng mình một cái, bông tuyết bay đến, chạm vào mặt hắn, lạnh đến thấu xương.

“Tiểu Kì, ngươi thực sự muốn tìm long mạch ở cái địa phương quỷ quái này?”

Theo dọc đường đi, Phó Thiên Thường đã sớm nhất thanh nhị sở đem mục đích của Niếp Kì ra hỏi rõ, Niếp Kì đối với hắn không có ý giấu diếm, với y mà nói, tuy tiểu dược cung lười nhác nhàn nhã một chút, nhưng vẫn là rất đáng tín nhiệm. (theo mình nghĩ có lẽ chuyện đến thiên tuyệt sơn PNT biết trước khi Tiểu Kì bị thôi miên).

“Có lẽ.”- Niếp Kì lãnh đạm trả lời.

Địa thế ở núi xoay chuyển hiểm trở, không thể cưỡi ngựa đi lên, hai người đành xuống ngựa đi bộ, ai ngờ đi được một đoạn xa, lông mày Niếp Kì đột nhiên nhăn lại, tay ôm trán ngồi xổm xuống.

Phó Thiên Thường liền bước tới trước đỡ lấy y, thấy thân hình y khẽ run, sắc mặt tái nhợt, giống như đang nén đau đớn ở cổ, bèn dìu y ngồi xuống, từ hành lý trên lưng lấy ra một gói thuốc, nói: “Nhẫn một chút, ta giúp ngươi hạ châm.”

Tay lấy châm bị Niếp Kì giữ chặt: “Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ.”

Vừa nói, thân mình nghiêng qua, tựa vào người hắn, Phó Thiên Thường đành phải đưa tay ôm lấy y, một luồng gió lạnh đột nhiên ập đến, một lưỡi dao sắc bén hướng hắn đâm tới, chỉ cách gang tấc, bén nhọn đến lạnh lẽo.

Trước ngực Phó Thiên Thường lưỡi đao xẹt qua, trường bào bị rách một mảng to, bản thân hắn khó khăn lắm mới né được một nhát chí mạng nhắm vào tim.

Niếp Kì thân hình sừng sững, trong tay lưỡi dao sắc bén hiện ra tia lạnh lẽo, Phó Thiên Thường lộ vẻ cười bỡn cợt.

“Ngươi lấy dao làm gì?”

Niếp Kì ánh mắt sắc lạnh, không giống bộ dáng ôn hoà nhân hậu như bình thường, lai giơ dao lên, âm thanh âm lãnh nói: “Giết ngươi!”

Phó Thiên Thường nhún nhún vai- “Không có việc gì làm nên hóa trang thành sát thủ chơi sao, chẳng giống ngươi chút nào.”

Hắn vẫn đối với thân thể trúng độc hồng ti chu đích của Niếp Kì cảm thấy kì quái, đến tối hôm qua sau khi ngửi được mùi thơm lạ lùng mới đột nhiên nghĩ đến, độc hồng ti chu đích nguyên bản không nguy hiểm, nhưng nếu là trộn chung trăm loại hương cùng nhau dùng, sẽ làm cho người ta thần trí hỗn loạn, không, xác thực mà nói, nếu ngửi loại hương lạ lùng này trường kì, sẽ làm cho trí nhớ con người chậm rãi tiêu giảm, cuối cùng sẽ hoàn toàn quên chỉ đối với người hạ độc cúi đầu nghe lệnh.

Ngày đó Niếp Kì vừa gặp hắn, tại sao lại có phản ứng mờ mịt, nhất định khi đó Niếp Kì đã bị hạ trăm đạm hương, chính là hạ không mạnh tay, mà lúc sau chính mình bên cạnh y không ngừng kể lể các loại việc vặt, vô hình chung đã kích thích trí nhớ của y, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Tối qua nhất định có người thừa cơ mình đi khỏi, hạ rất mạnh tay trăm đạm hương mới không chế được thần trí của y, độc này không có thuốc nào chữa được, chỉ có thể chờ sau thời gian dài chậm rãi biến mất, về phần độc tính có thể tồn tại bao lâu, phải xem người đó có thể chất thế nào.

Thấy Niếp Kì xông lên phía trước, nâng đao đâm tới, Phó Thiên Thường vội vàng né tránh, ai ngờ đối phương xuống tay tàn nhẫn, hàn quang bao phủ xung quanh hắn, đao đao đoạt mệnh.

Phó Thiên Thường công phu cao hơn Niếp Kì rất nhiều, lại không chịu nổi chỉ thủ mà không công, một mặt bị đánh, tay áo bào bị một người không có tâm trí đâm lủng vài lỗ, nhất thời tức giận, đưa tay kẹp lưỡi đao đang đâm tới, quát: “Đủ rồi! Đừng tưởng ngươi là hoàng đế thì ta không dám động thủ, cùng lắm thì lão tử từ bỏ dược liệu.”

Hắn chỉ muốn cái danh kiến tập ngự y để hỗn ăn hỗn uống mà thôi, cũng không cần đem dâng tính mạng, nếu không bận tâm về thân phận Niếp Kì thì đã sớm động thủ.

Dao găm bị Phó Thiên cứng cáp kẹp lấy, Niếp Kì đơn giản buông tay, trở tay từ bên hông xuất ra một nhuyễn kiếm, ngân long phi xuất, hướng cổ họng hắn đâm thẳng. Lần này Phó Thiên Thường không chút do dự cũng xuất ra nhuyễn kiếm, hoành kiếm đánh trả, đang lúc băng tuyết tung bay, chỉ thấy hai thân ảnh bay lên thoát ra, đánh liên hồi.

Cơ thể Niếp Kì dược kích thích trở nên cường bạo, tiến công chiêu nào cũng tàn nhẫn, đảo mắt đã đem Phó Thiên Thường ép tới mép của tảng băng.

Phó Thiên Thường không dám do dự lần nữa, lăng không phi kiếm phản kích, nháy mắt đã đặt tại ngực trái của Niếp Kì, quát: “Dừng tay!”

Niếp Kì quả nhiên dừng tay.

Giờ phút này lưỡi dao của y để ngay yết hầu của Phó Thiên Thường, chỉ cần nhích về phía trước một chút, liền có thể chấm dứt tính mạng của hắn.

Đáng tiếc phía trước đã bị Phó Thiên Thường dùng lưỡi kiếm che lại.

Lưỡi dao sắc bén, thấy gương mặt Niếp Kì lạnh lùng, Phó Thiên Thường lập tức bật cười, ôn nhu nói: “Tiểu Kì, ta là đại ca ngươi a, ngươi đã quên sao?”

Không chút phản ứng, chỉ có đôi con ngươi tàn nhẫn đang gắt gao nhìn thẳng hắn.

Thực sự rõ ràng, Niếp Kì lúc này thần trí hồ đồ, nói nhiều cũng vô ích, Phó Thiên Thường lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ, trong lòng lại tính toán như thế nào hạ mê dược với y, ai ngờ Niếp Kì hé môi, lạnh lùng nói: “Chết!”

Y không hề để ý lưỡi dao sắc bén của Phó Thiên Thường ở trước ngực, thả người đệ kiếm, hàn quang trước mắt phóng tới, Phó Thiên Thường theo bản năng phản kích, không ngờ Niếp Kì lại kề kiếm sát tai hắn, đem chuỳ thủ đẩy ra.

Động tác mau lẹ, Phó Thiên Thường liền hiểu Niếp Kì tiến công chính là muốn đẩy hắn tránh kẻ đâm lén sau lưng, còn kiếm phong trong tay hắn đã đâm vào đầu vai của đối phương.

Nhìn thấy Niếp Kì trong mắt hiện lên đau đớn, Phó Thiên Thường bị hù doạ lập tức rút kiếm, nhất thời huyết hoa theo kiếm tung khắp nơi, trên nền tuyết bay đẹp tựa một đóa mai.

Tiểu Kì thật xin lỗi, hắn không phải cố ý, hắn làm sao ngờ được kẻ bị hạ trăm loại hương như Niếp Kì lại bất ngờ cứu hắn? Giữa tuyết bay lên hàng loạt mũi tên, Phó Thiên Thường không kịp nghĩ ngợi, liền che trước thân của Niếp Kì, cổ tay khẽ vung, kiếm hoa lượn vòng, gạt đi những mũi tên như xé gió đâm tới.

Hơn mười hắc y nhân che mặt nháy mắt đã xuất hiện kế bên, vậy bọn họ ở giữa, dùng kiếm đâm tới.

“Các ngươi là ai?”

Không người đáp lại, chỉ thấy mũi nhọn lạnh lẽo loé ra, xuất kiếm tàn nhẫn, trực tiếp nhắm vào những yếu điểm trên thân hắn, võ công Phó Thiên Thường thua xa dịch dung và độc dược, nhanh chóng bị bức áp sát xuống băng, tảng bảng không chống đỡ được sức mạnh của mười mấy người, phát ra một tiếng vang quỷ dị, quả nhiên là miếng băng mỏng đang bị chèn ép.

Niếp Kì đầu vai bị thương, phản công khơi dậy lệ tính của y, kiếm hoa bay múa, lấy một đỡ mười, toàn bộ không thua gì Phó Thiên Thường, thế nhưng đối phương thế công dũng mãnh, lúc chiến đấu không đề phòng, người liền bị một chưởng đánh trúng, miếng băng mỏng chợt nứt ra, y thu thế không được, bị trượt đi.

“Tiểu Kì!”

Phó Thiên Thường sợ hãi kêu lên một tiếng, tung người tiến lên, khó khăn lắm mới nắm được một bàn tay của Niếp Kì, mong muốn giúp y bơi vào.

Ai ngờ phía dưới băng nước chảy xiết, tay vô pháp nắm chặt, tiếng gió đằng sau lập tức vang lên, một chưởng mạnh mẽ đánh vào hậu tâm của hắn, đưa hắn đánh vào giữa dòng nước. Cả người rơi xuống nước chảy rất xiết, hai người bị dòng nước xiết cuốn trôi xuôi dòng xuống phía dưới, nháy mắt đã cách xa mấy trượng.

Đang lúc thân còn trong dòng nước lạnh, đập vào mắt là một mảng tối đen, cũng may chưa buông tay Niếp Kì ra, Phó Thiên Thường không biết tình hình của y hiện giờ, cũng không có cách nào mở miệng hỏi han, sợ khi há miệng, một ngụm nước băng lạnh sẽ rót vào đây.

Thật lâu sau đó, dòng nước trôi bằng phẳng hơn, trong bóng đêm hình như có tiếng rên rỉ truyền đến, cảm giác thân thể Niếp Kì đang chìm xuống dưới, Phó Thiên Thường vội nắm chắc thắt lưng của y kéo lên trên, đưa chân khí vào miệng y, sau đó lập tức bơi lên phía trên.

Trên đỉnh đầu có hàn băng, cũng may đã là đầu xuân nên phần hạ lưu băng đóng không dày, Phó Thiên Thường đưa tay đánh mạnh, một lỗ thủng hiện ra, hai người đồng thời cùng trồi lên khỏi mặt nước, miệng mở to hô hấp.

Niếp Kì sắc mặt tái nhợt, thở dốc trong chốc lát, bỗng nhiên căm tức Phó Thiên Thường, liền tung quyền đánh đến.

Không gian quá hẹp không thể nào né tránh được, con mắt trái xinh đẹp của Phó Thiên ngay lập tức trúng một quyền, Niếp Kì cả người thoáng một cái lại mềm nhũn chìm vào trong nước.

Không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, Phó Thiên Thường che lại con mắt bị đánh, lại cuống quít lặn xuống nước kéo Niếp Kì lên, lúc này đã buổi xế chiều, phần nước dưới băng tối đen một mảnh, may mắn thay đã nhanh chóng chạm được vào quần áo của Niếp Kì, lôi thân hình nặng nề của y lên khỏi mặt nước.

Trước mắt là một vùng băng tuyết, Phó Thiên Thường đành dựa vào cảm giác mà bơi vào bờ.

Vừa lên đến bờ, Niếp Kì liền mềm mại mà ngã xuống đất, Phó Thiên Thường cũng không khá hơn chút nào, bèn dựa vào y rồi nằm vật ra.

Phía sau lưng đã trúng một chưởng rất nặng, đau đến chết đi sống lại, bất quá may mắn ở chỗ không bị thương nơi yếu đểm, lại nhìn thấy Niếp Kì sau một phen nghỉ ngơi đã bò lên, từ trong người lại lôi ra con dao găm, nhắm ngay chính mình, vẻ mặt rất kiên quyết.

Phó Thiên Thường lại xoay người tránh đi, dao găm kia liền đâm vào khoảng không, hắn vì dùng quá nhiều sức lực khiến liên lụy cái lưng đau nhức một trận, lại thấy Niếp Kì giơ dao tới gần, không khỏi vừa tức vừa giận, kêu lên: “Vì sao giết ta?”

“Cẩu hoàng đế, muốn hủy mạch máu của dòng tộc ta, tất phải giết!”

“Ha?”- Một cái liền ngây người, tay áo ngay lúc đó bị đâm rách một mảng lớn, Phó Thiên Thường thấy dao găm trong tay Niếp Kì tả đột xuất hữu thì hét lớn: “Rõ ràng ta là Phó Thiên Thường, kiến tập ngự y ở thái y viện, cẩu hoàng đế kia phải ….”

“Câm miệng! Phó Thiên Thường là ta! Ngươi còn dám gạt người!”

Lần này cuối cùng Phó Thiên Thường nhịn không được, nhìn thẳng, cầm cổ tay Niếp Kì, xoay người một cái đã đè y ở dưới thân mình, chỉ vào đầu vai bị thương của y, nói: “Ta là đại ca ngươi, ngươi mới vừa rồi còn vì cứu ta mà bị thương, chẳng lẽ ngươi đã quên?”

Niếp Kì nhìn vai trái của mình nhất thời méo mặt, lộ vẻ khó hiểu, ngay sau đó tia hung hăng lại hiện ra, quát: “Nói bậy, ngươi mới vừa rồi còn khinh bạc ta…..”

Phó Thiên Thường tức giận đến mức thiếu chút nữa là thổ huyết, mắng to: “Ta vừa rồi chỉ muốn làm ngươi bình tĩnh lại, ngươi nghe cho kĩ, ngươi mới là hoàng đế, còn lộn xộn có tin ta đánh ngươi không?”

Mẹ kiếp, nếu tiểu hoàng đế này còn dám gây sự hắn bất cứ giá nào cũng phải cho y một cái tát để y tỉnh ra.

May mắn thay, Niếp Kì không cho Phó Thiên Thường có cơ hội hành động bạo lực, y nhíu mày thật lâu rồi đột nhiên ôm đầu, vùng vằng đòi đứng dậy.

Thấy y mặt lộ vẻ thống khổ, Phó Thiên Thường biết là dược tính của trăm loại hương kia đã phát tác, liền thừa dịp y thần trí hỗn loạn, vội vàng đoạt lấy dao găm của y, xem như đã chiếm thế thượng phong, hắn lại day day dấn huyệt đầu cho y, giúp y bớt đau, sau một lúc lâu, vẻ mặt Niếp Kì mới từ từ giãn ra, nét hung hăng biến mất dần.

Phó Thiên Thường nhìn tình cảnh này, cũng cảm thấy chính mình đau đầu.

Dùng chung trăm loại đạm hương với độc hồng ti chu đích mới có thể hoàn toàn khống chế được tâm trí của người khác, nhưng loại độc hồng ti chu đích trước kia mười phần thì mình đã được giải tám chín phần, hai phân lượng kia cũng không đáng kể, Niếp Kì tâm tính lại kiên nhẫn, mới có thể không bị khống chế hoàn toàn, bất quá, nguyên nhân chính là trí nhớ trước kia bị hòa trộn lẫn lộn với loại kí ức mới được đưa vào, trái lại làm mọi sự hỏng bét, một chỗ không suy tính kĩ cũng có thể biến một kẻ thành thần trí điên loạn, mà độc của trăm loại đạm hương không có thuốc chữa, hiện tại chỉ có thể chờ độc trong người y chậm rãi biến mất mới tính tiếp.

Hoàn đệ tứ chương.