Chương 77: Kiếm Xuất Hành Sơn (Dịch)

"Cái này… Tại hạ tuổi còn nhỏ, ngày khác… không, năm khác vậy."

Long Bình cười ha hả, cũng không ép buộc nữa. Nàng vẫy tay ra hiệu, một tên đệ tử lập tức bưng ra một chiếc hộp gấm từ trong xe ngựa, đưa cho Triệu Vinh.

Triệu Vinh muốn từ chối, nhưng Long Bình lại nói đây chỉ là chút tâm ý của Đỉnh Thịnh võ quán, mong muốn kết giao bằng hữu.

Lời nói thẳng thắn như vậy, Triệu Vinh cũng không tiện từ chối, đành phải nhận lấy.

Long Bình nhét chiếc hộp vào tay Triệu Vinh, sau đó xoay người lên xe ngựa.

"Vinh huynh đệ, cáo từ!"

Đám người Đỉnh Thịnh võ quán đồng loạt ôm quyền chào, trong lòng bọn họ đều vô cùng kính nể thiếu niên này, cũng rất muốn kết giao với hắn.

Triệu Vinh và Lô Quý vội vàng chắp tay đáp lễ: "Long quán chủ, các vị bằng hữu, thuận buồm xuôi gió!"

Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn trên đường vang lên đều đều, chiếc chuông đồng trên xe ngựa theo gió phát ra tiếng leng keng vui tai, đoàn xe dần dần khuất bóng về phía Bắc.

"Long quán chủ quả nhiên là nữ trung hào kiệt, tính tình còn phóng khoáng hơn cả Long tổng tiêu." Lô Quý cười nhìn chiếc hộp gấm trong tay Triệu Vinh: "Bất quá, ta càng khâm phục nhãn lực của nàng. Nếu lần sau gặp lại Vinh huynh đệ, Đỉnh Thịnh võ quán có muốn lấy cớ kết giao bằng hữu mà tặng lễ, e là cũng khó mà mở lời được nữa."

Lúc này, Triệu Vinh và Lô Quý đã rất thân thiết, người này nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều.

"Lão Lô, ngươi đừng lúc nào cũng tâng bốc ta, ta còn trẻ như vậy, rất dễ tự mãn đấy."

"Có sao?" Lô Quý vẻ mặt vô tội: "Lô mỗ ta thích nói lời thật lòng, chẳng lẽ cũng sai sao?"

"Ha ha ha!"

Hai người vừa cười đùa vừa quay về thành, theo thói quen tìm một quán trà ngồi xuống.

Lúc này, hầu trà trong quán đang thao thao bất tuyệt kể về những giai thoại võ lâm gần đây, ví dụ như "Thiếu niên tiêu sư của tiêu cục Trường Thụy dùng một chiêu đánh bại Bôn Lôi Thủ Văn Thái" chẳng hạn.

Lời kể của gã vô cùng sinh động, hệt như tận mắt chứng kiến.

Trong quán có vài gã giang hồ mới vào thành, nghe xong không khỏi nghi hoặc: "Thiếu niên tiêu sư đó là nhân vật nào vậy?"

Hầu trà bưng ấm trà lên, cười nói: "Nghe nói là đệ tử Hành Sơn phái, họ Triệu tên Vinh."

"Thì ra là đệ tử Hành Sơn, vậy thì cũng không có gì lạ."

"Rót trà, rót trà! Vừa rồi nghe chưa rõ lắm, ngươi kể kỹ hơn chút nữa xem nào! Thiếu niên đó rốt cuộc dùng công phu gì, mà vừa ra tay đã khiến Bôn Lôi Thủ kia kinh hãi đến thất thần vậy?"

"Đúng vậy, đúng vậy, mau kể tiếp đi!"

"Được rồi!" Hầu trà rót đầy chén trà cho khách, sau đó mới hắng giọng nói tiếp: "Mọi người đều biết, Bôn Lôi Thủ kia không phải hạng tầm thường, trong đám người trẻ tuổi ở Đào Giang, hiếm có ai là đối thủ của hắn ta, bởi vì hắn ta ra tay nhanh như chớp giật! Nhưng lần này, đối thủ của hắn ta lại càng lợi hại hơn, chỉ thấy Triệu Vinh kia hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm rền vang dội, Bôn Lôi Thủ kia lập tức đứng im tại chỗ, giống như bị điểm huyệt vậy!"

Nói đến đây, hầu trà lại cười hê hê: "Đợi đến lúc hắn ta hoàn hồn lại, thì đã nằm đoàng dưới đất rồi."

"Lúc đó, Cốc Minh Tông lão tiền bối của Thiều Châu phái cũng có mặt ở đó, các ngươi có biết lão nói gì không?"

"Nói gì?"

"Cốc lão tiền bối mặt đầy kinh hãi, lẩm bẩm: ‘Tên nhóc này… thật đáng sợ!’"

"Oa oa…"

"…"

Triệu Vinh vội vàng thanh toán tiền trà rồi bỏ chạy, trong lòng xấu hổ vô cùng. Phiên bản trước tuy rằng có phóng đại, nhưng cũng bám sát hiện thực đến năm sáu phần, thế mà bây giờ lại biến thành chuyện thần thoại, truyền thuyết mất rồi.

"Ha ha ha…" Lô Quý cười đến nỗi khóe miệng sắp xé đến tận mang tai, không ngừng trêu chọc: "Thật là đáng sợ, sau này khi nói chuyện với Vinh huynh đệ, ta phải bịt chặt tai lại mới được, đề phòng bị chấn động đến mức mất trí nhớ."

"Sao lại truyền cả họ tên của ta ra ngoài vậy?" Triệu Vinh bất đắc dĩ đỡ trán.

"Hả?" Lô Quý thu lại nụ cười, nhíu mày: "Chẳng phải chuyện tốt sao? Trong chốn giang hồ, ai mà không muốn dương danh lập vạn?"

"Ta không muốn…" Triệu Vinh bổ sung: "Ít nhất là không phải bây giờ."

Lô Quý không để ý đến lời nói của hắn, cười hì hì: "Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh một chút, xem Long quán chủ tặng ngươi thứ gì tốt nào."

Nói rồi, gã lại cười gian xảo: "Biết đâu là tín vật đính ước của cháu gái nàng cũng nên."

"Này, ngươi có thể đứng đắn một chút được không hả?"

"…"

Hai người vừa rời khỏi quán trà không lâu, thì tấm rèm cửa bằng vải bông trong quán bỗng bị gió thổi tung lên.

Ở một góc khuất trong quán, trên bàn trà gần cửa sổ, một lão giả dáng người cao gầy đang ngồi ung dung uống trà. Gương mặt lão gầy gò, khắc khổ, khoác trên người bộ trường bào màu xanh đã bạc trắng vì giặt nhiều lần, trông vô cùng nghèo túng.

Lão nhìn theo bóng lưng Triệu Vinh, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khó hiểu.