Chương 61: Kiếm Xuất Hành Sơn (Dịch)

"Ngươi xem Tạ huynh lúc nào cũng ủ rũ, ít nói ít cười, kỳ thực năm xưa hắn là người rất vui vẻ hoạt bát. Chỉ là sau khi luyện công bị thương, tỉnh lại liền mất đi khả năng biểu lộ cảm xúc."

"Chính vì Tạ huynh có thể chịu đựng những gì người thường không thể chịu đựng, kiên trì khổ luyện suốt ba mươi năm, nên công phu hoành luyện của hắn, ở đây không ai sánh bằng. Tổng tiêu đầu rất nể trọng Tạ huynh, bọn họ là bằng hữu chí giao nhiều năm." Nói đến đây, đáy mắt Lư Thế Lai hiện lên vẻ khâm phục.

Triệu Vinh thầm nghĩ, xem ra lá bài tẩy của tổng tiêu đầu chính là vị Tạ huynh này.

Trời đã về khuya, tiệc rượu cũng gần tàn.

Sáng hôm sau, trong Tiêu cục Trường Thụy vô cùng náo nhiệt. Các vị võ lâm nhân sĩ tụ họp đông đủ, đương nhiên không thể thiếu màn múa võ, luận bàn võ công.

Mọi người vây quanh võ đài, không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Đệ tử Khâu gia Chú Kiếm sơn trang, thiếu niên Ninh Viễn Song Kiếm, tiêu sư Tiêu cục Trường Thụy… tất cả đều thay phiên nhau lên đài biểu diễn mười tám ban võ nghệ.

Ngay cả Công Tôn Thâm Độ, Liễu Diệp Đao Khách Thượng Kim Toàn, Khúc Giang chi hổ Mã Đình Xuyên cũng ra tay thể hiện. Ai nấy đều thi triển võ công sở trường, vừa để so tài cao thấp, vừa để khuếch trương thanh danh.

Đương nhiên, không thể không kể đến công lao của đổ thêm dầu vào lửa đại sư Hạ Đại Nhâm. Dưới sự khích lệ nhiệt tình của lão, buổi luận võ hôm nay nghiễm nhiên biến thành "đại hội tuyên thệ", thề phải tiêu diệt Tam Hợp Môn, trả thù cho những người đã khuất.

Triệu Vinh ngồi bên dưới xem đến mê mẩn, thỉnh thoảng lại hòa theo đám đông hô lớn "hay lắm". Thuộc tính hóng hớt của hắn đã được thỏa mãn.

Huynh muội Khâu gia từ chỗ ngồi phía trên đi xuống, đến góc khuất gần chỗ Triệu Vinh. Khâu Mông Đình đã hồi phục hoàn toàn sau trận chiến đêm qua. Gã muốn đến để cảm ơn Triệu Vinh lần nữa.

Triệu Vinh vội vàng ngăn gã lại: "Khâu huynh, xem tỷ thí quan trọng hơn."

"Liễu Diệp Đao pháp của Thượng đại hiệp thật lợi hại! Chắc chắn có thể đánh bại tên hắc y nhân đêm qua."

"Hay cho một chiêu tàng đao!" Triệu Vinh hưng phấn nói.

Khâu Mông Đình nhìn bộ dáng hăng hái của thiếu niên, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi hoặc. Điều này khác xa so với tưởng tượng của gã.

Theo lý mà nói, Triệu Vinh tuổi còn trẻ, lại có võ công cao cường như vậy, sao có thể an phận thủ thường được?

Mông Nhân ở bên cạnh lên tiếng: "Ta thấy Triệu công tử còn lợi hại hơn."

Nàng nhìn chằm chằm thanh trường kiếm bên hông Triệu Vinh, đôi mắt sáng lấp lánh: "Nếu Triệu công tử ra tay, e rằng phá giải Liễu Diệp Đao pháp cũng không phải là chuyện khó."

"Suỵt!" Triệu Vinh giật mình, suýt chút nữa thì đưa tay lên bịt miệng cô nương.

"Ngươi nhỏ giọng chút đi, kiếm pháp của ta rất bình thường."

Ánh mắt Khâu Mông Nhân càng thêm phần hiếu kỳ: "Đại ca, lúc trước huynh chỉ cần võ công có chút tiến bộ là đã vội vàng khoe khoang trước mặt phụ thân. Bây giờ huynh cảm thấy thế nào?"

Khâu Mông Đình xấu hổ cúi đầu. Gãchắp tay hướng về phía Triệu Vinh: "Đa tạ Triệu huynh đã chỉ giáo."

Triệu Vinh khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Mông Nhân, mỉm cười nói: "Kỳ thực, kiếm pháp của tại hạ kém xa so với hai vị."

Huynh muội Khâu gia đương nhiên không tin. Ấn tượng ban đầu mà Triệu Vinh để lại cho bọn họ quá mức sâu đậm. Đó là hình ảnh một cao thủ có thể đánh ngang tay với Hoàng Hà lão tổ.

Khâu Mông Đình không hiểu vì sao Triệu Vinh lại khiêm tốn như vậy, bèn quay sang nhìn muội muội, mong nàng giải thích.

Mông Nhân thở dài, lắc đầu ngao ngán: "Đại ca, quân tử tài hoa, ngọc uẩn châu tàng, không nên dễ dàng để lộ tài năng."

"Thì ra là thế!" Khâu Mông Đình bừng tỉnh đại ngộ. Gã thầm nghĩ, hiện tại tất cả mọi người đều là đồng minh, Triệu huynh không muốn ra tay cũng là điều dễ hiểu. Nếu là Tam Hợp Môn đến gây sự...

"Không cần nói nữa, ta hiểu rồi!"

Triệu Vinh nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu. Thời đại này, người thành thật nói thật lại chẳng ai tin. Hắn thầm nghĩ, Tam Hợp Môn sao? Ta đây cần gì phải ra tay?

Sau khi hiểu được tâm tư của Long Trường Húc, Triệu Vinh đã hạ quyết tâm, sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Cách thành Hành Dương mười lăm dặm về phía Bắc, bên cạnh vách đá Vọng Hồ Sơn, một đoàn người cưỡi ngựa, trang bị vũ khí chỉnh tề, đang hối hả tiến về phía trước.

Một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi ghìm ngựa dừng lại trước một tảng đá lớn đã rêu phong, đột nhiên nổi hứng muốn khắc chữ.

Hắn không dùng binh khí, mà dùng chính bàn tay bằng thịt của mình. Thanh niên co hai ngón tay lại, tạo thành hình tròn, sau đó dùng ngón cái kẹp chặt lấy ngón trỏ và ngón giữa, lòng bàn tay trống rỗng, trông giống như miệng hổ đang gầm.

Đột nhiên, hắn phát lực, dùng nội công thâm hậu khắc lên tảng đá một hàng chữ.

"Ha ha ha, Tỏa Chỉ Công của Thiếu trang chủ thật uy lực!"