Lúc thi châm, trước tiên phải vận chuyển bảy phần nội lực của bản thân vào trong cây châm, hình thành thuần dương chi khí. Nếu cảm nhận được khí tức phản kháng, liền đâm sâu vào trong một tấc, sau đó từ từ rút ra. Nếu chưa cảm nhận được, tiếp tục lặp lại động tác.
Lão lang y liên tục thăm dò huyệt Ách Môn, nhưng lại không phát hiện ra nội kình của Hoàng Hà lão tổ. Lão kiên trì vận khí thi châm, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Giải huyệt so với châm cứu bình thường khó khăn hơn gấp trăm lần.
"Không phải huyệt Ách Môn!"
Lão lang y Chú Kiếm sơn trang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được huyệt đạo bị điểm. Gương mặt mệt mỏi của lão bỗng chốc hiện lên tia may mắn.
"Là huyệt Phong Trì."
"Tiếp theo, phải dựa vào các ngươi rồi."
Lão Khâu vỗ vai vị lang y trung niên, trong lòng trút được gánh nặng.
Thời điểm khí huyết dồn đến huyệt Phong Trì là lúc rạng sáng, bọn họ có bò cũng phải bò về đến thành Hành Dương. Tính mạng Khâu Mông Đình coi như tạm thời giữ được.
Tuy nhiên, huyệt Phong Trì bị điểm, sau này sẽ thường xuyên bị chứng đau đầu hành hạ, thậm chí còn ảnh hưởng đến tủy não, hậu họa vô cùng.
Lão Khâu tiếp tục thử dùng nội lực giải huyệt cho nhi tử, nhưng vẫn không thể nào hóa giải được cỗ nội kình bá đạo của Hoàng Hà lão tổ.
"Nội lực của Hoàng Hà lão tổ thâm hậu vô cùng, trang chủ không nên miễn cưỡng. Tốt nhất là nhanh chóng mời Lưu tam gia đến cứu chữa."
Lão Khâu thở dài một tiếng, chỉ có thể làm theo lời lão lang y.
Hiện giờ chuyện Trường Thụy chưa xong, ngược lại còn nợ Lưu tam gia một ân tình. Mọi mưu tính, đều trôi theo dòng nước!
Chuyện Chú Kiếm sơn trang, rốt cuộc phải giải quyết như thế nào đây?
Lão ma đầu kia, chắc chắn sẽ không yếu hơn Hoàng Hà lão tổ.
Đang lúc lão Khâu tâm loạn như ma, Lô Quý bên cạnh bỗng hô to: "Vinh huynh đệ!"
Thì ra Triệu Vinh đã mở mắt.
Nghe tiếng gọi, lão Khâu vội vàng bước đến bên cạnh Triệu Vinh. Lúc này đây, ánh mắt của mọi người Chú Kiếm sơn trang nhìn thiếu niên đều trở nên khác lạ.
Không ít người nhìn nhau đầy kinh dị.
Thiếu niên này...
Tuổi còn trẻ như vậy, vậy mà có thể chống lại được Hoàng Hà lão tổ!
Hành Dương thành từ bao giờ lại xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy? Sao trước giờ bọn họ chưa từng nghe nói đến?
Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt, thậm chí là xem thường của Triệu Vinh đối với Chú Kiếm sơn trang lúc trước, trong lòng mọi người không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Người ta vốn dĩ có năng lực, chẳng qua là không thèm so đo với bọn họ mà thôi.
"Lão đệ, nhờ có ngươi ra tay nghĩa hiệp, nếu không Mông Nhân nhà ta e rằng đã bỏ mạng dưới tay lão già kia rồi."
Lão Khâu chắp tay, cúi người, ngữ khí tràn đầy kính trọng.
Lão đang định bảo Khâu Mông Nhân đến cảm tạ Triệu Vinh, nhưng thiếu niên lại xua tay, không hề nhắc đến chuyện của Hoàng Hà lão tổ, chỉ nhìn về phía thanh niên đang nằm trên mặt đất.
"Lệnh công tử làm sao vậy?"
Triệu Vinh vừa vận công chữa thương, nên không để ý đến chuyện bên này.
Lô Quý tóm tắt tình hình của Khâu Mông Đình.
Chưa đợi lão Khâu lên tiếng, Triệu Vinh đã sải bước tiến về phía Khâu Mông Đình.
Mọi người xung quanh như bị một cỗ uy áp vô hình ép lui, tự động tản ra hai bên, nhường đường cho hắn.
"Phong Trì huyệt bị phong bế, hai mắt ẩn hiện tia máu, ù tai, chóng mặt, gáy sưng tấy..."
Triệu Vinh cúi người, trong đầu hiện lên những lời ghi chép trong y thuật của Khúc Phi Yên.
Hắn vươn tay mở mắt Khâu Mông Đình ra, quả nhiên thấy tơ máu lan tràn, sờ lên gáy, lại thấy chỗ sưng tấy. Chỉ cần đợi khí huyết dồn lên, chỗ sưng tấy này sẽ lập tức bộc phát, hậu quả khó mà lường được.
Xem ra không sai, chính là huyệt Phong Trì bị điểm!
Triệu Vinh vẫy tay với hai trang khách bên cạnh: "Nâng Khâu công tử dậy, đỡ lấy nách hắn."
Lão Khâu vội vàng chạy đến, tự mình đỡ lấy nhi tử.
Khâu Mông Đình bất tỉnh được đặt nằm trước mặt Triệu Vinh. Hắn vươn tay ra, trực tiếp xé rách áo Khâu Mông Đình, sau đó cầm lấy vạt áo rách trên tay trái.
Tiếp theo, tay phải Triệu Vinh dựng thẳng thành kiếm chỉ, điểm vào huyệt Thái dương của Khâu Mông Đình.
Hắn lần lượt điểm vào các huyệt Thiên đột, Nhũ căn, Yêu du, cuối cùng vận chuyển nội lực dồn lên huyệt Đan điền.
"Phụt!"
Khâu Mông Đình bỗng nhiên mở to mắt, phun ra một ngụm máu tươi. Triệu Vinh đã sớm đoán trước được, tay trái nhanh chóng đưa vạt áo vừa xé được của Khâu Mông Đình lên hứng lấy.
Tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng Khâu Mông Đình vẫn còn chút ý thức.
Y cố gắng chắp tay, yếu ớt nói: "Đa tạ ân nhân..."
"Ngươi chỉ là nhất thời hao tổn nguyên khí, không đáng ngại. Bổ sung khí huyết đầy đủ, hai ngày sau là có thể khỏe mạnh như thường."
Triệu Vinh mỉm cười, sau đó nhìn chằm chằm vào vết máu trên vạt áo, lẩm bẩm: "Hoàng Hà lão tổ quả nhiên danh bất hư truyền, nội kình thật bá đạo."