Chương 95: Người già hóa trẻ dại

Ba Quận Huyện Trúc Sơn là một địa phương rất đặc biệt, nó còn nữa một biệt danh gọi là "Trịnh Nhân Thành" .

Ngày xưa thời Đại Tần vương triều và Hàn, Triệu, Ngụy Tam Triều giao chiến, nước đầu tiên bị tiêu diệt là một tiểu quốc, Trịnh quốc.

Bản thân Trịnh quốc chỉ to bằng một quận của Đại Tần vương triều bây giờ, quốc lực bạc nhược yếu kém, nhưng lại ở ngay vị trí chiến lược. Dù lúc đó Trịnh quốc quốc quân có đồng ý mở rộng cửa, mặc cho quân đội Đại Tần vương triều đi qua, thì cuối cùng cũng vẫn sẽ bị quân của Đại Tần Vương Triều chiếm giữ.

Trai tráng Trịnh quốc bị ép làm khổ dịch, đi xây dựng, tu kiến tưới tiêu đồng ruộng, đập chứa nước, mương máng.

Lúc Đại Tần vương triều thiết lập ba quận, người của Trịnh quốc bị một đạo ý chỉ xua tới ba quận đó, phá núi khai đất.

Bị mất nước, bị lao dịch, lại thêm xà trùng độc ở Ba Sơn khiến người Trịnh quốc đều trở nên già nua, cằn cỗi, họ định cư luôn ở ba quận, nên cư dân của ba quận Trúc Sơn huyện hiện nay phần lớn đều là người đời sau của Trịnh quốc.

Qua một thế hệ, những người Trịnh đời sau đã tiếp nhận vận mệnh trở thành người Tần, nhưng vẫn giữ lại rất nhiều thói quen, truyền thống của Trịnh quốc.

Trong đó, có tập tục thờ kính quỷ thần, trong năm có rất nhiều lễ hội tế tự quỷ thần hoặc hội chùa.

Hội chùa mà Tiết Vong Hư nói tới, là hội chùa tế Ông Táo.

Phong gia ở Ba quận Trúc Sơn huyện không phải là người Trịnh .

Lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, cần người của Ba Sơn Kiếm Tràng hỗ trợ, tất cả người của kiếm tràng đều ra mặt, thể hiện sự tuyệt đối trung thành với Hoàng Đế bệ hạ.

Phong Thiên Trọc ngày đó chỉ là một đệ tử bình thường của Ba Sơn Kiếm Tràng, sau này phát triển ở ba quận, kiếm được một chức quan nho nhỏ.

Người phụ nữ tôn quý nhất của Đại Tần vương triều, Hoàng Hậu nương nương có xuất thân là người Trịnh quốc.

Gia tộc Hoàng Hậu Trịnh Tụ vốn quý tộc của Trường Lăng, Trịnh Tụ được sinh ra ở Trường Lăng, học tập và tu hành cũng ở Trường Lăng.

Nhưng người Trịnh chính là người Trịnh , dù bà ta có leo lên địa vị Hoàng Hậu, thì cũng đã phải trải dưới chân không biết bao nhiêu là máu tanh.

Thời gian đẫm máu ngay trước lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, bà ta xử sự như mình là một người Tần chân chính, không hề nương tay với người Trịnh, đến lúc thế cục Trường Lăng đã ổn định, bà ta trở thành Hoàng Hậu cao cao tại thượng, người ta mới phát hiện trong lãnh khốc vô tình bà ta vẫn có những lúc rất nhẹ nhàng với người cố quốc.

Lúc người Trịnh bị ép di chuyển tới ba quận, phá núi tích đất, Phong gia rất khoan hậu với họ, sau khi Ba Sơn Kiếm Tràng bị diệt, Phong gia nhảy lên trở thành gia đình quý tộc của Trúc Sơn huyện, không chỉ có quyền quản hạt những mỏ quặng xung quanh, mà còn rất được người Trịnh ở Trúc Sơn huyện tôn kính.

"Ngươi nói ở ba quận Trúc Sơn huyện có thứ chữa được bệnh cho ta, rút cuộc là cái gì?"

Đinh Ninh hỏi Tiết Vong Hư.

"Là một viên Định Nhan Châu."

Vì có đầy đủ thời gian, nên Tiết Vong Hư rất thong thả trả lời: " Định Nhan Châu này đương nhiên không phải thứ thuốc làm từ mật hoa với hương liệu gì đó bán đầy ở Trường Lăng, mà là đan dược theo công thức cổ có công hiệu bảo nhan thật sự."

"Lúc bệ hạ chính thức đăng cơ, chiến tranh chấm dứt, người không hề cấm người ngoại lai dời vào Trường Lăng định cư, nên bây giờ Trường Lăng mới trở thành hùng thành đệ nhất thiên hạ, Ba Sơn tuy đã trở thành một quận, nhưng vẫn là vùng đất hung sơn ác thủy đối với người Trường Lăng, nhưng ngươi nên biết, từ rất sớm trước kia, ở Ba Sơn có rất nhiều tông môn tu hành."

"Ở Ba Sơn thời đó có rất nhiều Linh Mạch, to hơn mạnh hơn linh mạch của Bạch Dương Động rất nhiều, nên sản sinh ra rất nhiều tông môn, cho đến hôm nay, tuy Linh Mạch đều đã kiệt quệ, nhưng trong ba sơn vẫn còn rất nhiều di tích của các tông môn."

"Năm thứ hai sau khi bệ hạ đăng cơ, sư huynh của ta tới Ba Sơn du lịch, vừa vặn thấy một di tích tông môn cổ bị người ta tìm ra. Có rất nhiều Tu Hành Giả tới đó tầm bảo, sư huynh của ta cũng tìm được một viên Định Nhan Châu."

"Dược khí của Định Nhan Châu có tác dụng thấm vào ngũ tạng, duy trì dung nhan, nhưng sau khi sư huynh của ta tìm được Định Nhan Châu, đã bị một Tu Hành Giả cướp mất."

"Tên Tu Hành Giả kia chính là người của Phong gia ở ba quận Trúc Sơn huyện, Phong Thiên Trọc, sư huynh của ta và hắn đánh nhau, sư huynh không địch lại, bị hắn cướp mất Định Nhan Châu."

Đinh Ninh gật gù, ánh mắt hắn rơi vào thanh Mạt Hoa tàn kiếm, không khỏi nhớ tới những lời ngày ấy Trường Tôn Thiển Tuyết đã nói khi phản đối hắn đi vào Bạch Dương Động.

Trường Lăng quả thực là nơi hội tụ ân oán khắp nơi.

Giống như hiện tại, thanh tàn kiếm này vốn chẳng liên quan gì tới Bạch Dương Động hay Tiết Vong Hư, nhưng trong lúc vô tình, thanh kiếm này đã lại gom những mối ân oán dây dưa về chungmột chỗ.

"Lúc đó, tu vi của ta không cao hơn sư huynh cao bao nhiêu, sư huynh của ta không đánh được, thì ta cũng chưa chắc đối phó được."

Tiết Vong Hư rất bình thản: "Hơn nữa viên Định Nhan Châu kia có thể luyện hóa, ta với sư huynh đương nhiên cho rằng đối phương sau khi đoạt được Định Nhan Châu đã luyện hóa nó, hơn nữa Phong gia và thị tộc của Hoàng Hậu có chút quan hệ với nhau, cho nên cắn răng chịu đựng, không nghĩ đến chuyện này nữa."

"Nhưng sau này lại phát hiện ra hắn không luyện hóa Định Nhan Châu?" Đinh Ninh đoán ra vấn đề.

Tiết Vong Hư trào phúng lắc đầu: "Mãi tới mấy năm trước mới nghe nói, Phong Thiên Trọc thích sắc đẹp, nên đã tặng Định Nhan Châu cho tiểu thiếp dùng."

Đinh Ninh nhíu mày: "Vậy hắn cũng là người tình cảm hay thay đổi, những kẻ yêu thích sắc đẹp, coi trọng dung mạo như vậy, khi nhìn mãi một khuôn mặt, dù gương mặt đó xinh đẹp mỹ lệ, cũng sẽ không được bao lâu là sinh ghét."

Tiết Vong Hư cười, "Đương nhiên hắn sẽ ghét. Nên hắn đưa Định Nhan Châu cho ba người tiểu thiếp khác nhau, để ít nhất đến trước khi hắn thấy ghét, thì nhan sắc của người tiểu thiếp hắn ưa thích không thay đổi."

Đinh Ninh cười nhạt: ''Ý tưởng rất hay, chỉ tiếc là không dùng cho việc tu hành."

"Kỳ thật tu hành lâu rồi, sẽ thấy nó chẳng có ý nghĩa gì."

Tiết Vong Hư nhìn Đinh Ninh, rất nghiêm túc: "Lúc cảm thấy không có khả năng tiến thêm được nữa, lại không muốn kiến công lập nghiệp, ra trận chém giết, thì sẽ cảm thấy tu hành không còn ý nghĩa nữa, còn không bằng rượu ngon thiếp đẹp vượt qua quãng đời còn lại."

Đinh Ninh im lặng, hắn biết Tiết Vong Hư nói là sự thật, nhưng Phong Thiên Trọc thiếu hắn một khoản nợ, nên dù Phong Thiên Trọc cảm thấy tu hành không còn ý nghĩa, thì cũng không xứng được ăn ngon mặc đẹp, thiếp đẹp thành đàn.

"Đối với ngươi, tu hành đương nhiên là có ý nghĩa." Tiết Vong Hư mỉm cười: "Đối với ta, đã giữ im lặng cả đời, cuối cùng phong quang so với một trăm thiếp đẹp còn thấy sung sướng hơn nhiều, nên ngươi không cần cảm thấy thiếu nợ ta cái gì, huống chi ngươi còn muốn chiến thắng ở Dân Sơn kiếm hội. Dù ngươi có nói ta chấp niệm, dù Bạch Dương Động không có ở đây, nếu có một đệ tử Bạch Dương Động nằm trong số tam giáp của Dân Sơn kiếm hội, đó chính là điều làm ta vui vẻ nhất hơn bất cứ điều gì. Dù đó chỉ là tưởng tượng trong thoáng chốc, nhưng chỉ cần ngờ sắc mặt của đám quý nhân kia vào lúc đó, là ta thấy sung sướng lắm rồi."

Đinh Ninh nhìn gương mặt phấn khởi của Tiết Vong Hư, cũng không nhịn được tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, hắn cũng cảm thấy cao hứng, phì cười: "Ta không nghĩ ngươi chấp niệm, vì Bạch Dương Động đối với rất nhiều người chỉ là tên gọi, nhưng đối với ngươi lại là cả cuộc đời. Chỉ là ta nghe nói Dân Sơn kiếm hội này khác hẳn với tế kiếm thí luyện lộn xộn của Thanh Đằng Kiếm Viện, tam giáp cũng có phân trước sau, nên dù có đi vào tam giáp, cũng chưa chắc là an toàn, muốn chắc chắn phải giành được vị trí đứng đầu bảng."

Tiết Vong Hư ngẩn ra, thiếu chút nữa lại giật đứt râu mình.

"Ngươi muốn giành vị trí đệ nhất?"

"Ta nói nhiều như thế, mà ngươi vẫn không tin ta?"

Tiết Vong Hư lắc đầu, tức quá hóa cười: "Nếu ngươi thực có thể đứng thứ nhất, ta sẽ già hóa thành con nít, lột sạch quần áo chạy quanh một vòng trước Danh Kiếm giang của Dân Sơn Kiếm Tông."

"Ta sẽ lấy được đệ nhất."

Đinh Ninh rất chắc chắn nói câu ấy, vẻ mặt cổ quái nhìn Tiết Vong Hư: "Chẳng lẽ hồi các ngươi còn trẻ, thích lột sạch quần áo chạy lung tung lắm sao? Sao các ngươi lại có sở thích kỳ cục thế?"

Tiết Vong Hư cười phá lên, hai tay vuốt ghế ngồi, giống như đang thật sự trở về thời thanh xuân.

"Tuổi trẻ ngông nghênh, cất ca vang uống chén tràn. Ôi người biết đâu được những chuyện ngông nghênh lông bông là bấy nhiêu năm tháng tàn. Biết bao nhiêu lầm lỗi, bao người ra đi, thật khó quay trở lại, chẳng còn thể gặp nhau một lần."

Đinh Ninh nhắm mắt, thì thầm trong lòng: "Lão đầu, dù ngươi tuổi đã xế chiều, nhưng ta đi theo ngươi, tất sẽ cho ngươi thật sự phong quang."