Trước cửa Bạch Dương Động, hơn mười vị sư trưởng ở lại giữ Bạch Dương Động mặt mũi tràn đầy không khí vui mừng nhìn đội ngũ Bạch Dương Động đang đi về phía mình cách đó không xa.
Khi tin tức Tế kiếm thí luyện truyền đến, trong ba người chiến thắng sau cùng Bạch Dương Động chiếm được hai người, trong đó có một người lại còn là thiên tài Đinh Ninh vừa mới nhập môn đã thể hiện vô cùng ưu tú, khiến cho người của Bạch Dương Động không chỉ vui mừng, mà còn sinh ra một tia hy vọng.
Đinh Ninh xuống xe ngựa, Không thể thiếu một phen chào hỏi, nhận lời chúc mừng.
"Tô Tần đâu?"
Một sư trưởng không nhìn thấy Tô Tần, bèn hỏi nhỏ Lý Đạo Ky.
Lý Đạo Ky đáp: "Sau khi tế kiếm thí luyện chấm dứt, hắn đã bỏ đi không từ giã, nếu vẫn chưa về đây, vậy nghĩa là hắn sẽ không về nữa."
Người sư trưởng thở dài: "Quá mức xuất sắc, nhưng lại quá dọa người, ngay cả một người ôn hòa như Trương Nghi mà cũng còn không tha, thực là… chỉ tiếc hắn là người có thiên phú tốt."
"Hôm nay ngươi định nghỉ ngơi ở Bạch Dương Động, hay muốn quay về Ngô Đồng Lạc?"
Tiết Vong Hư quay người hỏi Đinh Ninh.
"Mấy ngày rồi chưa về, dì nhỏ ta chắc lo lắng lắm, ta muốn về nhà nghỉ ngơi." Đinh Ninh có vẻ suy nghĩ: "Ta cũng đang muốn bàn với ngươi, ta lớn lên từ đường phố, đã quen loại địa phương đó, Bạch Dương Động thanh tịnh quá lại làm ta cảm thấy không quen, sau này ta muốn được ở bên ngoài tu hành."
"Tu hành truy cầu thoải mái tự tại, trạng thái nào giúp thoải mái nhất, chính là có lợi nhất cho tu hành."
Tiết Vong Hư không từ chối yêu cầu hắn, nhưng lúc quay sang đi, trong mắt hiện ra sự tán dương và phức tạp, "Ngươi đi theo ta."
Đinh Ninh đi theo Tiết Vong Hư.
"Thanh Chi Ngọc Phách không phải là vật thường, ngươi định dùng nó như thế nào?" Tiết Vong Hư hỏi.
Đinh Ninh trả lời: "Tối nay trở về sẽ luyện hóa ngay, khỏi phải suy nghĩ."
Tiết Vong Hư im lặng một lúc, lên tiếng nói: "Ý tưởng này cũng tốt, tuy Thanh Chi Ngọc Phách có tác dụng tốt nhất là lúc phá cảnh từ đệ tam cảnh lên đệ tứ cảnh, và từ đệ lục cảnh trở đi, có thể giúp cho Tu Hành Giả tiếp nhận Bản Mệnh vật dễ hơn, nhưng chuyện tương lai không ai biết trước được, cứ lo cho trước mắt trước là hay nhất."
Đinh Ninh kỳ quái nhìn ông: "Động chủ, hôm nay người hình như có vẻ nặng nề, không được tie6us ái như ngày thường."
Tiết Vong Hư cười: "Thật sao, có chút tâm sự ngươi cũng nhìn ra được?"
Hai người một trước một sau vừa nói vừa đi, tuy họ đi không nhanh, nhưng vẫn kéo ra một khoảng cách với tất cả những người còn lại.
Vì những người còn lại đều đã dừng bước, khiếp sợ nhìn theo họ.
Tiết Vong Hư dẫn Đinh Ninh, đi về phía một con đường nhỏ ở chỗ cao nhất.
Từ khi Đỗ Thanh Giác rời khỏi Bạch Dương Động, chỉ có một mình Lý Đạo Ky có tư cách đi vào con đường nhỏ đó, vì nó được coi là nơi khởi nguyên của Bạch Dương Động, có ý nghĩa rất lớn.
Đến trước Kinh Quyển Động, đường núi chấm dứt, nhưng Tiết Vong Hư vẫn tiếp tục đi về phía trước, bước vào hư không.
Đinh Ninh không chút do dự, bước theo.
Thân ảnh hắn hơi rơi xuống.
Một luồng Thiên Địa Nguyên Khí từ phía trước tràn tới, vững vàng đỡ hắn lên.
Trong Thiên Địa như xuất hiện những bậc thang vô hình, giúp hắn và Tiết Vong Hư bước đi giữa mây trắng.
Con đường nhỏ trong đạo quan rất đơn sơ, ánh sáng hơi ảm đạm.
Tiết Vong Hư không giải thích lời nào, cứ đi thẳng tới, cho đến khi đến một đạo quán nhỏ.
Ông quơ quơ bạch ngọc tiểu kiếm bên hông.
Chưởng kiếm của động chủ Bạch Dương Động, cũng chính là chìa khóa để mở cấm địa.
Một luồng nguyên khí màu trắng tinh thuần quét vào vách núi đá phía trước, vách núi nhìn như liền mạch lại đột ngột phun ra một cuộn sóng khí, sau đó từ từ mở sang hai bên.
Bốn vách tường trong động đều trắng nõn như làm bằng bạch ngọc, trên vách chi chít chữ viết và hình vẽ, rõ nhiên là ghi chép Kiếm Kinh.
"Kiếm Kinh trong Kinh Quyển Động tuy cũng hay, nhưng không bằng mấy bộ Kiếm Kinh này. Dã Hỏa Kiếm Kinh phòng thủ có thừa, nhưng sát ý chưa đủ." Tiết Vong Hư nhìn Đinh Ninh: "Khả năng lĩnh ngộ của ngươi không giống người thường, nên ta không đề xuất gì hết, ngươi tự tới chọn một bộ mà tu hành."
Đinh Ninh gật đầu, bước tới trước vách đá, đọc từng hàng chữ.
Càng đọc, chân mày hắn nhíu lại càng sâu.
Đọc xong hết tất cả, hắn quay người nhìn Tiết Vong Hư, nghiêm túc hỏi: "Ta có thể chọn hai bộ không?"
Tiết Vong Hư ngẩn ra.
Ông không trả lời ngay, mà nhìn Đinh Ninh một lúc lâu, mới đáp: "Ta chỉ học được có một bộ, nhưng nếu ngươi cảm thấy đối với ngươi có ích, đừng nói là hai bộ, học hết cũng được."
Tô Tần cúi đầu đứng bất động trước cánh cửa đóng chặt.
Đằng sau cánh cửa lớn đó là trùng điệp những cái sân nhỏ, cái nào cũng sâu hun hút và rất đẹp đẽ.
Đây là phủ Ly Lăng Quân.
Sau khi tế kiếm thí luyện chấm dứt, hắn rời khỏi Thanh Đằng Kiếm Viện, đến đây cúi đầu chờ đợi.
Nhìn cánh tay trái không còn cảm giác, hắn nhếch khóe môi, cười đau đớn.
Hắn xuất thân nghèo khổ, nên dù tư chất xuất chúng, khi vào được một vài tông môn lớn cũng bị rất nhiều uy hiếp và xa lánh, cuối cùng đành phải ẩn mình trong Bạch Dương Động.
Trong Bạch Dương Động, hắn trở thành hạc giữa bầy gà, được Thanh Đằng Kiếm Viện Địch Thanh Mi mời chào, nhưng Bạch Dương Động lại là nơi tu hành được Hoàng Hậu chú ý, sau này chỉ cần hắn làm được việc khiến Hoàng Hậu hài lòng, hắn sẽ có tiền đồ sáng lạn.
Hắn rất sợ quãng thời gian bị uy hiếp và xa lánh, hắn chỉ muốn trở thành một người quyền quý, có quyền uy hiếp và xa lánh người khác, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một thiếu niên xuất thân quán rượu, một cuộc thí luyện, rồi một kiếm hủy diệt tất cả mơ ước hắn.
Đau đớn trong lòng, và đau đớn trên cơ thể đã làm hắn hoàn toàn mất đi cảm giác.
Trong thư phòng, Ly Lăng Quân ngẩng đầu nhìn Lữ Tư Triệt: "Tên thiếu niên quán rượu kia lại lần nữa làm ta cảm thấy ngoài ý muốn."
Lữ Tư Triệt áy náy nói: "Là sai sót của ta."
"Không liên quan gì đến ngươi, chẳng ai ngờ được hắn sẽ có biểu hiện như vậy, ngay cả ta cũng vậy." Ly Lăng Quân nhìn Lữ Tư Triệt, " Tô Tần kia vẫn còn cửa ra vào?"
Lữ Tư Triệt gật đầu, "Vẫn còn đang chờ."
Ly Lăng Quân trào phúng: "Hắn nói gì với ngươi? Hắn dựa vào đâu mà cho mình có tư cách để đợi ta phải trả lời?"
Lữ Tư Triệt đáp: "Hắn nói, tay trái hắn tuy đã bị phế, nhưng cảm giác về sự vận hành của ngũ khí, của Thiên Địa Nguyên Khí, lĩnh ngộ đối với kiếm kỹ, vẫn vượt xa Tu Hành Giả bình thường. Dù tay phải hắn không thể thi triển kiếm kỹ tinh diệu, nhưng hắn đã bước chân vào Chân Nguyên cảnh, nếu một ngày kia đột phá đệ ngũ cảnh, dùng được phi kiếm, thì dù có mất đi tay trái cũng chẳng ảnh hưởng gì."
"Nói hay nhỉ, dùng phi kiếm đúng là không cần phải dùng tay. Nhưng phi kiếm là dùng để đánh xa, đánh cận thân hay ám sát thì chẳng có chút khả năng phòng ngự nào, thế nên những Tu Hành Giả đệ ngũ cảnh của Trường Lăng, có ai mà chẳng có tới hai thanh kiếm? Chẳng lẽ đã đến đệ ngũ cảnh, còn cần phải để một tên tùy tùng ở bên cạnh trông coi hắn hay sao?" Ly Lăng Quân lắc đầu: "Có thể trong thời gian ngắn nghĩ ra được như thế, cũng khớp với bản tính quyết tuyệt tàn nhẫn hắn. So với Mặc Trần dù biết không thể làm được nhưng vẫn cố đánh cược một lần, ta thích Mặc Trần hơn, ta cho rằng bỏ ra thanh Tuyết Bồ Kiếm đó là đáng giá."
Lữ Tư Triệt cũng có suy nghĩ giống Ly Lăng Quân: "Vậy đuổi hắn đi nhé?"
Ly Lăng Quân trầm ngâm một lúc.
"Bây giờ đang là lúc cần người. . . Xem thử xem có thể đào tạo, làm việc cho ta hay không." Hắn nói với Lữ Tư Triệt: "Cho hắn chăm ngựa, rửa chuồng ngựa đi."
Tô Tần ngẩng đầu.
Cánh cửa lớn rút cuộc mở ra.
Nhưng người xuất hiện lại là một nha hoàn.
Hắn nghĩ ra ngay, sắc mặt trắng nhợt.
"Ngươi đi theo ta."
Nha hoàn nhìn lướt qua hắn, giọng điệu hệt như đang sai bảo nô bộc, vừa nói vừa xoay người bước đi.
Tô Tần hít sâu một hơi, đi theo.
Xuyên qua mấy gian Thiên viện, nha hoàn móc khăn tay, khó chịu bịt mũi, dừng lại xa xa bên ngoài một chuồng ngựa.
Cô quay sang nhìn Tô Tần, nhìn cánh tay trái băng gạc lốm đốm màu đỏ của máu và màu vàng của thuốc, ánh mắt đầy chán ghét, giống như trên người hắn cũng đang bốc mùi thối như trong cái chuồng ngựa kia, cô bịt mũi chặt hơn nhanh chóng: "Chủ thượng có lệnh, ngươi ở đây lo việc rửa chuồng ngựa, và chăm ngựa."
Mặt Tô Tần càng thêm tái nhợt.
Hắn nhìn vào trong chuồng ngựa đầy nước tiểu với phân, nghĩ mình phải làm bạn với những vật kia mỗi ngày, cảm giác nhục nhã tới mức nói không nên lời.
"Ngươi rốt cuộc có muốn ở lại trong phủ hay không? Không muốn ở lại, thì theo ta ra ngoài." nha hoàn hung dữ nói một câu, rồi xoay người bước ngay.
Tô Tần vẫn không nói gì.
Nha hoàn cau mặt, định mắng thêm, nhưng Tô Tần đã hít sâu một hơi, đi về phía chuồng ngựa.
Hắn bắt đầu gánh nước, rửa chuồng ngựa.