"Đan dược tăng tu vi. . . một thanh kiếm như vậy. . . Trên người của ngươi rốt cuộc còn cất dấu bao nhiêu bí mật?" Tô Tần cười trong nước mắt.
Đinh Ninh bình tĩnh đáp: "Chuyện đó không liên quan tới ngươi. Quan trọng là cánh tay cầm kiếm của ngươi đã bị phế, ta nhìn ra được ngươi là người thuận tay trái, nên dù ngươi có đổi tay phải luyện kiếm, thì kiếm pháp của ngươi cũng sẽ rất bình thường."
Khuôn mặt Tô Tần sầm hẳn đi, ảm đạm như mặt quỷ.
Một sư trưởng Thanh Đằng Kiếm Viện vội vàng chạy tới, mang theo hòm thuốc lướt về phía Tô Tần.
"Đừng tới gần ta!"
Nhưng còn chưa tới gần, Tô Tần đã gào lên như dã thú bị thương.
Người sư trưởng của Thanh Đằng Kiếm Viện dừng lại, nhíu mày.
Hắn ở gần chiến trường hơn những người ở trên lễ đài, nên hắn hiểu rõ chuyện ở đây hơn ai hết.
"Chưa nói tới việc đây là ngươi tự làm tự chịu."
Hắn lạnh lùng nhìn Tô Tần: "Từ hôm nay, ngươi vẫn tưởng mình là thiên tài được người trong tông môn xoay quanh hay sao?"
Nói xong, hắn quay người đi về hướng Nam Cung Thải Thục và Liễu Ngưỡng Quang đang chiến đấu.
Liễu Ngưỡng Quang đã rủ kiếm xuống.
Hắn vốn có thể ngăn cản thêm mấy chiêu nữa của Nam Cung Thải Thục, nhưng nhìn thấy trận đấu Đinh Ninh và Tô Tần đã chấm dứt, thì trong lòng cũng không còn dũng khí nào nữa.
"Ta nhận thua."
Hắn cúi thấp đầu, nói với Nam Cung Thải Thục.
"Tiểu sư đệ. . . Tô Tần. . ."
Trương Nghi hoàn toàn thật không ngờ lại xuất hiện cục diện như vậy, hắn vì không muốn Đinh Ninh bị thương, nên mới phát ra chân nguyên, để nhanh thoát khỏi sự dây dưa của Mặc Trần, nhưng bởi vì tính hắn quá đôn hậu, nên hắn cũng không hề muốn nhìn thấy kết quả này của Tô Tần.
Hắn biết, một thiên tài khi đã ngã xuống thì không còn bằng cả một Tu Hành Giả tầm thường, nên đó chính là sự trừng phạt ghê gớm nhất của mọi Tu Hành Giả.
Trận chiến này đã dẫn đến kết quả quá mức ngoài ý muốn, ngay cả Mặc Trần cũng phải dừng lại.
Tô Tần đầy oai hùng bừng bừng phấn chấn, có thể khống chế tất cả mọi việc kia với Tô Tần như ác quỷ hiện giờ giống như hai người hoàn toàn khác biệt.
Hắn cúi đầu, nhìn thanh kiếm trong tay.
Ngay bản thân hắn, có được Tuyết Bồ Kiếm với ngày xưa chưa có, cũng là hai người hoàn toàn khác biệt.
Ban Tuyết Bồ Kiếm cho mình, với ý muốn mình phải ngăn cản Đinh Ninh thắng cuộc.
Bây giờ tuy Tô Tần bại, Liễu Ngưỡng Quang cũng bại, hắn cũng không đánh bại được Trương Nghi, không thể gây ra ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình nhất định phải làm một việc.
Nên hắn ngẩng đầu lên.
Trương Nghi vẫn còn đang nghĩ phải làm thế nào cho phải, còn cách nào trị được cánh tay cho Tô Tần hay không, thì hắn đã hóa thành một đạo cuồng phong, xẹt qua Trương Nghi, phóng về phía Đinh Ninh.
Không ai nghĩ khi thắng bại đã rõ, mà Mặc Trần vẫn còn hành động như vậy, nên ngay cả viên sư trưởng của Thanh Đằng Kiếm Viện cũng ngẩn ra sững sờ.
"Ngươi!"
Trương Nghi giật mình, hắn không thể hiểu được vì sao Mặc Trần lại làm như vậy.
"Ngươi không được làm vậy."
Hắn tuyệt đối không cho phép Mặc Trần tạo nên bất kỳ tổn thương nào cho Đinh Ninh, nên hắn quát to, lướt tới.
Vô số bóng kiếm từ thanh kiếm ôn nhuận trong tay hắn trong nháy mắt biến thành mưa to, bao phủ lấy Mặc Trần.
Ánh mắt Mặc Trần ảm đạm hẳn đi.
Hắn không xuất kiếm nữa.
Bởi vì một kiếm này của Trương Nghi, giúp hắn hiểu được câu nói ngay từ đầu của Trương Nghi là sự thật, Trương Nghi nhanh hơn hắn quá nhiều, hắn không có khả năng thoát khỏi Trương Nghi, tạo nên bất kỳ uy hiếp nào cho Đinh Ninh được.
Những hạt mưa kiếm khí xối xả bắn xuống chung quanh hắn, đánh nát bấy đám lá rụng chung quanh.
Trương Nghi thu kiếm, người đã chặn ngay trước mặt hắn.
"Là Ba Sơn Dạ Vũ Kiếm. . . Vũ Sái Ba Tiêu!"
Trên đài xem lễ, Địch Thanh Mi nhíu mày, quay đầu nhìn Tiết Vong Hư: "Lẽ ra trong năm Nguyên Võ đầu tiên, nó phải nằm trong số Kiếm Kinh phải đốt hủy."
Tiết Vong Hư khẽ cười, trong nụ cười không che dấu được ngạo ý, "Một bộ Kiếm Kinh như vậy, trong Bạch Dương Động Kinh Quyển Động cũng không có thiếu."
"Ta không cho rằng các ngươi làm như vậy là đúng, nhưng ta không thể không thừa nhận, dù là đối thủ, ngươi cũng là một đối thủ đáng được tôn kính." Địch Thanh Mi quay đầu, khẽ thở dài.
Tô Tần điên cuồng nhìn mặt đất vừa bị đánh lủng lỗ chỗ.
Cảm nhận được tốc độ và uy thế một kiếm vừa rồi của Trương Nghi, hắn rốt cục đã hiểu, sự khiêm tốn thường ngày của Trương Nghi là khiêm tốn thật sự.
Nghĩ nếu công bằng quyết đấu, mình sẽ không thể thắng được Trương Nghi, hắn lại cười, tiếng cười vô cùng thống khổ, thần sắc hết sức quái dị.
Trương Nghi cau mày, vốn định lên tiếng, nhưng nhìn thấy Mặc Trần đang cúi đầu gỡ lệnh phù ra khỏi người, thì ngậm miệng lại, sắc mặt khôi phục lại ôn hòa, không nói gì nữa.
Nhưng Đinh Ninh lại không nhân từ như vậy.
Mặc Trần cầm Tuyết Bồ Kiếm xông tới, làm hắn hiểu ra rất nhiều thứ.
"Là Ly Lăng Quân dùng thanh Tuyết Bồ Kiếm này mua chuộc ngươi?"
Hắn đùa cợt nhìn Mặc Trần, "Nên ngươi sĩ vì tri kỷ mà chết, dù đến mức thế này, cũng muốn liều mạng, xem thử xem có đá ta ra khỏi tốp ba được hay không?"
Mặc Trần trầm mặc không nói.
"Tuyết Bồ Kiếm đối với ngươi quan trọng chẳng khác gì sinh mạng, nhưng đối với người như Ly Lăng Quân, nó chỉ là một món đồ trang trí tinh mỹ mà thôi. Dùng thủ đoạn như vậy để đối phó một người không hề uy hiếp gì đến mình. . . Ngươi đừng tưởng tượng ra hắn quá mức mỹ miều, hắn không cao thượng đến mức ấy đâu." Đinh Ninh nhìn hắn, mỉa mai: "Làm phiền ngươi nói cho hắn biết, chọc phải một người như ta, tương lai nhất định ta sẽ làm cho hắn phải hối hận."
Trương Nghi nghe vậy, bèn quay người khuyên: "Tiểu sư đệ, Ly Lăng Quân đương nhiên không đúng, nhưng ngươi nhanh miệng nói cường như vậy, không hay đâu."
Đinh Ninh đáp: "Nhanh miệng trong đó có một chữ nhanh, có những chuyện, nói ra mới làm cho lòng mình dễ chịu được, vậy mới là hay."
"Tiểu sư đệ, cái lý kia hình như có chỗ không đúng." Trương Nghi khổ sở: "Nhưng ta lại không thuyết phục ngươi được."
"Cuộc đời của ta, cũng đâu có đạo lý gì đáng nói."
Đinh Ninh ngẩng đầu, nhìn mặt trời vì đã vào cuối thu nên không hề chướng mắt, lầm bầm, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Tế kiếm thí luyện, là một bước quan trọng trong việc trình diện người Trường Lăng sau này.
Một bước này rốt cục đã hoàn thành, có nghĩa rất nhiều dấu vết trên bức tường nhà hắn ở Ngô Đồng Lạc đã có thể xóa đi nhanh hơn một chút.
Trên đài xem lễ cũng đã bình tĩnh trở lại.
Bức tường đằng sau lưng Đinh Ninh phát ra những tiếng xuy xuy.
Những sợi thô đằng vội vã rút đi, những sợi dây leo nhanh chóng héo rũ.
Lá rụng bay múa, tường đằng biến mất.
Trước mặt Đinh Ninh và Trương Nghi, Nam Cung Thải Thục, xuất hiện một con đường bằng phẳng.
Cuối thông đạo có một cái đài cao, trên đài có ba cái trụ bằng đằng khô, bên trên đặt ba khối thanh chi ngọc phách.
"Đi thôi."
Nam Cung Thải Thục, Trương Nghi, Đinh Ninh bắt đầu cất bước đi về phía đài cao.
Mãi đến lúc này, người ở trên đài xem lễ mới thoát ra khỏi cảm giác khiếp sợ, mới nhớ ra thiếu niên nửa ngày Thông Huyền, một tháng Luyện Khí đã trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Ánh mặt trời vàng rực chiếu vào lưng hắn, cùng với mặt đất phủ đầy những chiếc lá vàng, khung cảnh hiện ra vô cùng huy hoàng.
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thanh kiếm gãy bên eo hắn, nhìn dáng người quá mức bình tĩnh của hắn, hốc mắt Tạ Nhu lại hơi ươn ướt.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy, mỗi một bước đi của hắn, đều sao mà gian nan.
Tạ Trường Thắng không có nhiều cảm xúc như vậy.
Thấy "Anh rể" của mình không ngờ lại không chịu thua kém, chiến thắng rực rỡ ngoài ý muốn, mặt hắn cứ tươi roi rói.
Hắn xoay người, khom mình hành lễ với Cố Tích Xuân, không che dấu sự đắc ý: "Hơn tất cả, phải cám ơn ngươi."
"Ta hi vọng ở trong Mân Sơn Kiếm hội, ngươi lại tiếp tục nói câu 'hắn không làm được' nhiều nhiều vào!"
Lý Đạo Ky nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng cũng hết sức thỏa mãn.