Bữa tối Thanh Đằng Kiếm Viện chuẩn bị cho chư sinh rất ngon miệng, lại còn vô cùng có ích cho việc tu hành.
Rượu là được dùng thanh bồ quả ở trên núi gần đó để làm, có khả năng bổ khí duyên niên.
Những món rau củ trong bữa ăn đều là dược thảo hiếm thấy, có lợi cho việc tu hành.
Còn có món thịt của hàn giao.
Hàn giao là một loại giao long sống trong hàn đàm, vô cùng trân quý, phải nhờ mấy tu hành giả có tu vi từ Lục Cảnh trở lên mới liên thủ đánh chết được. Thứ quý nhất của nó là sừng và nội đan, kế tiếp là giao xương và da, cuối cùng mới là thịt, nhưng thịt của nó rất có ích cho nguyên khí của người tu hành, có tiền cũng chưa chắc mua được, những tông môn tu hành cũng phải có cơ duyên xảo hợp mới có được.
Bữa tối ở Ngô Đồng Lạc rất là đơn giản, khi Đinh Trữ đóng cửa quán rượu đi vào, thấy trên bàn có một đĩa cơm, bên trên có một ít thịt khô và cải trắng.
Đĩa cơm này rõ ràng vừa mới được bưng ra, bên trên vẫn còn đang bốc khói.
Đinh Trữ nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết đang ngồi ở bàn bên cạnh, nét mặt hắn rất vui vẻ.
Hắn ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.
"Hôm nay ngươi về sớm hơn bình thường." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn hắn.
Đinh Trữ ừ một tiếng, vừa ăn vừa nói: "Vì ngày mai là ngày Thanh Đằng Kiếm Viện tế kiếm thí luyện rồi."
"Ngươi cứ chạy tới chạy lui như vậy không thấy phiền sao?" Trường Tôn Thiển Tuyết không biết nhớ ra cái gì, gương mặt đang khá nhu hòa trở nên lạnh lẽo, "Bây giờ ngươi đâu cần mỗi ngày đều phải gấp trở về."
"Nhưng nếu không ở đây, ta không yên tâm."
Đinh Trữ nhìn cô, rất nghiêm túc nói: "Không phải ta ngại phiền toái, nhưng mấy người Lý Đạo Ky rất ngại phiền toái, hôm nay lúc ta muốn trở về, họ bèn phái ba cỗ xe ngựa đi theo. . . Nên ta quyết định lần này phải đạt được thứ hạng cao trong tế kiếm thí luyện, như vậy sau này mới được ở bên ngoài tu hành, tha hồ nghe ngóng tin tức."
Trường Tôn Thiển Tuyết cười nhạt: "Dù chỉ là thí luyện của một tông môn nhỏ, nhưng với thực lực của ngươi bây giờ. . . đừng có nghĩ tới thứ hạng vội, mà nên nghĩ làm sao giữ được mạng thì tốt hơn."
Đinh Trữ gắp hết đồ ăn trong đĩa cơm ra, gắp xong mới lên tiếng: "Ta nhất định phải lấy được thứ hạng, một là vì Bạch Dương Động quả thật không tệ, ta cần cái linh mạch kia để tu hành, hai là vì có liên quan tới ngươi."
Trường Tôn Thiển Tuyết cau mặt: "Liên quan tới ta?"
Đinh Trữ nhìn cô: "Vì vật thưởng cao nhất cho tế kiếm thí luyện chính là Thanh chi ngọc phách."
"Ngươi cũng biết, Thanh chi ngọc phách trừ công dụng giúp phá cảnh từ đệ tam cảnh lên đệ tứ cảnh, còn có thể làm vật bản mệnh cho Tu Hành Giả." Hắn hơi ngừng một chút, giọng cao hơn: "Rất cần thiết cho ngươi."
Trường Tôn Thiển Tuyết không chút cảm xúc đáp: "Ngươi với sư tôn của ngươi quả thực khác hẳn nhau, ông ta chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình."
Đinh Trữ ngẩn ngơ.
Ở chung với Trường Tôn Thiển Tuyết mấy năm, hắn đã rất quen tính cách của cô, trừ những trường hợp cực kỳ đặc biệt, Trường Tôn Thiển Tuyết tuyệt đối sẽ không đề cập tới người kia.
Tuy trên mặt cô không hề có cảm xúc, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một tình cảm đang dậy sóng sâu trong đôi mắt cô.
Đột nhiên trong người hắn cũng xuất hiện một cảm giác khác lạ.
Trong cuộc đời một con người, luôn có những mốc thời gian đặc biệt.
Ví dụ như lần gặp nhau đầu tiên, lần tạm biệt nhau đầu tiên, lần chia tay mà không biết bao giờ mới gặp lại. . . nhưng những...mốc thời gian ấy đối với mình là đặc biệt, nhưng người ta lại không quan tâm, nên sẽ không hề nhớ.
Cơ thể Đinh Trữ cứng lại, nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết, hỏi nhỏ: "Người kia thật sự chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thôi sao?"
"Ít nhất mọi người đều thấy như vậy." Trường Tôn Thiển Tuyết nhìn ánh nến chập chờn: "Ít nhất trong suy nghĩ của mọi người, ông ta là kẻ vì bản thân mình mà không từ thủ đoạn."
Trời đã vào cuối thu, chỉ còn cách mùa đông một đoạn ngắn.
Cây đại thụ gần hạp cốc chỉ còn lại vài chiếc lá vàng ở đầu và cuối cành, khiến tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống rất thoáng đãng.
Đã đến lúc thích hợp để xem lễ
Từ sáng sớm, tất cả đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện, và đệ tử từ hơn hai mươi học viện tới xem lễ đều đã tập trung đông đủ, đứng chờ đệ tử Bạch Dương Động tới.
Nhưng vật đánh vỡ sự yên tĩnh của con đường dẫn tới Thanh Đằng Kiếm Viện không phải là xe ngựa của Bạch Dương Động, mà là một con tuấn mã đang phóng như điên chạy tới.
Cưỡi trên lưng nó là một người đàn ông mặc quan phục võ tướng màu đỏ tía, trước ngực thêu một con mãnh hổ đầy uy vũ.
Đến cách cửa Thanh Đằng Kiếm Viện chừng vài chục trượng, kỵ sĩ như sợ tuấn mã chạy quá chậm, nên phóng ra khỏi yên ngựa, lên xuống mấy cái đã tới tấm bia đá ngay trước cửa kiếm viện.
"Ta có việc muốn gặp Nam Cung Thải Thục."
Viên tướng khẽ vòng tay làm lễ, nói với đám đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện đang đứng ở cửa để tiếp đón đệ tử Bạch Dương Động.
"Có một tướng quân muốn gặp ta?"
Nam Cung Thải Thục nhận được tin, cô liền nghĩ tới một chuyện, trái tim đập thình thịch, vội vàng chạy nhanh tới cửa.
"Hoa Thanh Phong thúc thúc?"
Nam Cung Thải Thục bật kêu: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Không phải tại ngươi gửi thư hối gấp còn hơn quân lệnh hay sao?"
Thấy Nam Cung Thải Thục vội vàng chạy ra, viên tướng khẽ cười, móc ra một cái hộp ngọc, đưa cho cô: "Viên đan dược này khá là bá đạo, phụ thân ngươi sợ viết thư không thể bày tỏ đủ ý, lại vừa lúc ta có quân vụ phải tới Trường Lăng, nên bảo ta tiện đường mang tới cho ngươi."
Nam Cung Thải Thục nhận lấy hộp ngọc, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, "Đây là đan dược gì, cần ngài phải tự mình mang tới?"
"Là Hoàng Đình Kim Đan ngày xưa Hàn vương xin của Hoàng Đình Đan Tông." Hoa Thanh phong đáp: "Trước khi Hàn vương triều diệt vong, Hoàng Đình Đan Tông không có tiếng tăm gì, nhưng đan dược họ luyện chế đều rất bàng môn tả đạo, vô cùng dữ dằn. Viên Hoàng Đình Kim Đan này có hiệu dụng tăng tu vi hết sức kinh người, đủ cho một người mới vừa vào đệ Nhị Cảnh Tu Hành Giả có thế phóng thẳng lên trung phẩm phạt cốt hậu kỳ, nhưng dược lực của đan dược này lại rất hỗn tạp, có nhiều thứ sau khi tiến vào trong cơ thể con người sẽ tích tụ luôn trong đó, làm cho chân nguyên không được tinh khiết."
Nam Cung Thải Thục do dự.
Nếu trong cơ thể Tu Hành Giả có nhiều tạp chất không bài xuất được ra ngoài, sẽ mang tới rất nhiều vấn đề dẫn dắt, chân nguyên không đủ tinh khiết, sẽ làm ảnh hưởng tới sức mạnh của nó, đồng thời ảnh hưởng làm giảm cấp phẩm giai của công pháp tu hành.
"Đối với Tu Hành Giả bình thường, đan dược này khuyết điểm nhiều hơn ưu điểm, nên phụ thân ngươi mới bảo ta tới xem có thật ngươi đã phá cảnh hay không, viên đan dược này có phải thật chỉ dùng cho giao dịch, chứ ngươi không tự dùng cho mình hay không, ông ấy rất lo ngươi bị kẹt ở cửa ải đó lâu mà nôn nóng làm bậy." Hoa Thanh Phong nhìn làn da mượt mà của Nam Cung Thải Thục, tỏ vẻ an tâm, "Thấy ngươi thế này, ta yên tâm rồi."
" Tu Hành Giả bình thường. . ." Nam Cung Thải Thục vốn đang do dự, nhưng nghe thấy mấy chữ này thì bình tĩnh lại.
Cô nghĩ tới thân thể Đinh Trữ, nghĩ hắn chẳng còn được bao nhiêu thời gian, hơi đâu mà lo nghĩ quá xa xôi.
Cô không nói gì nữa, gật đầu, mở hộp ngọc ra.
Cô nhìn thấy có một khối sáp mà trắng, bên trong bọc một viên đan dược màu vàng to cỡ long nhãn, có cảm giác rất nặng.
Viên thuốc này tới tay cô chậm hơn cô dự tính rất nhiều, nhưng bây giờ tới kịp cũng vẫn rất kịp thời.
Nam Cung Thải Thục và viên tướng nói chuyện với nhau, hỏi thăm tình hình cha mẹ của cô, và kể lại chút ít tình hình tu hành học tập của cô.
Dĩ nhiên là để cho viên tướng yên tâm rời đi.
Nam Cung Thải Thục nắm chặt hộp ngọc trong tay, trong lòng rất kích động và khẩn trương.
Một dãy xe ngựa từ từ xuyên ra sương mù, xuất hiện trên con đường dẫn tới cửa Thanh Đằng Kiếm Viện.
Người Bạch Dương Động, rốt cục đã đến.
Đi đầu chính là Lý Đạo Ky.
Phía sau ông chính là Trương Nghi và Tô Tần.
Tiết Vong Hư và hơn mười giáo tập Bạch Dương Động đi cuối cùng.
Đinh Trữ đi lẫn trong nhóm đệ tử đi khúc giữa, dáng người hắn chẳng có gì xuất chúng, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn.
Tên thiếu niên gầy yếu non nớt kia, chính là Đinh Trữ một tháng Luyện Khí?
Trông quá mức bình thường, không giống chút nào mấy tên quái vật kia, trời sinh đã có thần quang gì đó. . . Người như vậy, sao có thể làm được một tháng Luyện Khí?
Những tiếng nghị luận râm ran vang lên.
Sắc mặt Đoan Mộc Luyện vốn lãnh trách nhiệm phụ trách việc nơi đây cũng trở nên khó coi.
Đây là lần đầu tiên đệ tử Bạch Dương Động đến Thanh Đằng Kiếm Viện từ khi được sáp nhập, trong suy nghĩ của hắn, lẽ ra Bạch Dương Động phải cảm thấy thất bại và mang dáng vẻ thần phục.
Nhưng lúc này, vì có Tiết Vong Hư triển lộ cảnh giới, vì có một đệ tử có khả năng một tháng Luyện Khí, người của Bạch Dương Động lại hừng hực khí thế đảo khách thành chủ.
Địch Thanh Mi đã sớm đoán trước được việc này, nên mọi việc tổ chức tế kiếm thí luyện đều được giản lược dẹp sạch, chỉ ở hậu sơn chờ mà thôi.
Người Bạch Dương Động đã tới gần.
Từ Hạc Sơn không nhịn được quay đầu sang nhìn Tạ Nhu, hắn không biết chuyện hôm qua có tới tai người Bạch Dương Động chưa, và cũng muốn biết Tạ Nhu bây giờ sẽ phản ứng như thế nào.
Tạ Nhu rất bình tĩnh, như chẳng có việc gì, nhưng Tạ Trường Thắng lại đột ngột đi tới, thi lễ chào Đinh Trữ: "Chào anh rể."
Thời khắc này quả thực rất là quái dị.
Ngay cả Lý Đạo Ky cũng phải sửng sốt.
Đinh Trữ đương nhiên nhận ra Tạ Trường Thắng.
Nhưng hắn không biết gì chuyện tối qua, nên hắn chẳng hiểu gì, ngơ ngác nhìn quanh, rồi nghiêm trang hỏi Tạ Trường Thắng, ngón tay chỉ chỉ vào mình, "Ngươi là mới nói với ta?"
"Đúng vậy." Tạ Trường Thắng vô cùng kính cẩn.
Toàn trường hoàn toàn xôn xao.
Từ Hạc Sơn và Nam Cung Thải Thục ngạc nhiên nhìn nhau, rồi cùng quay sang nhìn Tạ Nhu, nghĩ thầm chẳng lẽ hai tỷ đệ này đã bàn bạc với nhau, muốn hôm nay trịnh trọng đề cập đến việc đón dâu sao?
Nhưng mặt Tạ Nhu đỏ bừng, hoàn toàn không có vẻ gì là biết trước.
Đinh Trữ ngạc nhiên, nhìn Nam Cung Thải Thục, ý muốn nhờ cô giúp đỡ, giải thích giúp chuyện gì đang xảy ra.
"Hôm qua tỷ tỷ ta đã lập lời thề trước mặt mọi người, nói nếu ngươi thật sự đột phá đến Luyện Khí Cảnh, tỷ ấy sẽ không phải ngươi không lấy làm chồng, nên ngươi dĩ nhiên là tỷ phu của ta." Nhưng Tạ Trường Thắng đã nói với hắn.
"Ngươi chắc chắn mình không nói giỡn?"
Đinh Trữ giật mình, muốn phì cười, "Trò đùa này hơi bị lớn đó."
"Đây không phải trò đùa."
Một giọng nữ gằn từng tiếng vang lên.
Mọi âm thanh lao xao đều biến mất, vì chính chủ đã lên tiếng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào Tạ Nhu, quên luôn cả việc tế kiếm thí luyện.
Đinh Trữ sững sờ nhìn Tạ Nhu, bắt đầu hiểu đây chính là tỷ tỷ mà Tạ Trường Thắng nói tới, Quan Trung Tạ gia đại tiểu thư.
Sắc mặt Tạ Nhu đã không còn ửng đỏ, mà đã trở lại bình thường.
Tạ Trường Thắng lặng lẽ lùi lại, đứng cạnh đám người Từ Hạc Sơn và Nam Cung Thải Thục.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Từ Hạc Sơn và Nam Cung Thải Thục hỏi hắn, bọn họ nhìn thấy được vẻ hả hê trong ánh mắt của Tạ Trường Thắng.
"Ta cố ý đấy. . ."
Tạ Trường Thắng nói rất nhỏ, sự hả hê từ trong mắt tràn ra khắp khuôn mặt, "Hôn nhân đại sự, đâu phải trò đùa, đừng nói Đinh Trữ trước kia không hề biết tỷ ấy, dù hắn có đồng ý, chuyện cưới gả thế này, một mình tỷ ấy làm sao tự mình định đoạt? Chuyện hồ đồ như vậy, phụ thân chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. . . làm cho huyên náo to lên, nói không chừng phụ thân sẽ bắt tỷ ấy về đánh cho một trận. Mấy năm nay phụ thân nghĩ tỷ ấy ổn trọng, nên cho tỷ ấy trông coi ta, bây giờ ta sẽ để cho phụ thân biết tỷ ấy còn hồ đồ hơn ta, như thế phụ thân sẽ không cho tỷ ấy coi chừng ta nữa, không chừng lại cho ta quản lý tỷ ấy."
"..."
Từ Hạc Sơn và Nam Cung Thải Thục hoàn toàn nói không ra lời.
Mãi một lúc sau, Nam Cung Thải Thục mới nghẹn ra được một câu, "Nói tới nói lui cũng là vì ngươi muốn tha hồ tiêu tiền, mà đưa tỷ tỷ ngươi lên đầu sóng ngọn gió. . . rốt cuộc cô ấy có thực là tỷ tỷ ruột của ngươi không?"
"Lúc tỷ ấy đánh ta, không cho ta tiền, tỷ ấy có coi ta là đệ đệ ruột không? Mười lần ta đánh bạc, ít nhất chính lần tỷ ấy mách phụ thân ta." Tạ Trường Thắng nhếch miệng: "Lần này đâu phải ta sai, là tự tỷ ấy hồ đồ, nếu không ta đã lời ít nhất 1500 kim, hừ, để cho tỷ ấy qua lần này nhớ lâu một chút."
"Ngươi trẻ tuổi hơn chúng ta, quả nhiên cũng trẻ con hơn chúng ta." Nam Cung Thải Thục hít sâu một hơi, nhìn hắn rất nghiêm túc, "May mà ta không có đệ đệ nào như ngươi, nếu không chắc chắn ngày nào ta cũng sẽ đánh nó một trận."