Chương 50: Chương 48: Một vụ ám sát

Sắc thu càng ngày lộ rõ, sương trắng đọng dày đặc trên cây khô, càng lúc càng giống tuyết.

Trong một thạch thất của Thanh Đằng Kiếm Viện, Nam Cung Thải Thục hơi cúi thấp đầu, ngồi xếp bằng.

Vô số Thiên Địa Nguyên Khí bay múa bên cạnh cô, rất nhiều Thiên Địa Nguyên Khí rơi vào trên người cô, thẩm thấu xuyên qua quần áo cô, rơi vào da thịt của cô.

Đây là việc bất kỳ tu hành giả nào khi tĩnh tọa cũng đều xảy ra.

Nhưng đêm nay lại có điểm không giống như bình thường.

Vì khi Thiên Địa Nguyên Khí rơi vào da thịt cô, không hiểu sao lại hiện ra những ánh sáng nho nhỏ như ánh sao, sáng lấp lánh.

Cả thân thể Nam Cung Thải Thục như biến thành ngọc thạch.

Nhưng cô đã chìm sâu vào trong tu hành, Chân khí trong cơ thể trầm tĩnh bất động, như một hồ nước yên tĩnh tuyệt đối, nên cô không nhìn thấy tình cảnh đó, cũng không biết mình đang có sự thay đổi.

Mãi đến khi trời bắt đầu sáng, xa xa có chim từ trong những lùm cây bay vọt lên, sương trắng tụ lại dày đặc như tuyết rơi, cô mới từ từ tỉnh lại.

Lúc mới tỉnh lại, cô vẫn chưa cảm nhận được sự thay đổi.

Cho đến khi cô theo thói quen thúc giục chân khí, hoạt động khí huyết, làm cho cả người tỉnh táo, cô mới cảm thấy Chân khí của mình đã trở nên hoàn toàn khác với lúc trước.

Chân khí trông giống như pha vô số giọt nước, trở nên sền sệt, gần như một loại chất lỏng lạ kỳ.

Cô ngây người.

Sau đó cô bắt đầu kích động, một sự kích động trước đó chưa từng có.

Cô biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô thật không ngờ lại hoàn thành được một bước này trong giấc mộng.

Cô đã phá cảnh.

Trong lúc ngủ say, cô đã từ đệ nhị cảnh Luyện Khí cảnh tiến nhập vào đệ tam cảnh Chân Nguyên cảnh.

Cô kích động ngồi im rất lâu, sau đó cô nhảy dựng lên, chạy tới bàn, dùng tốc độ nhanh nhất mài mực, vô cùng nghiêm túc cầm bút lên, bắt đầu viết thư.

"Phụ thân, ta đã phá cảnh thành công, trở thành người có tốc độ tu hành nhanh thứ ba của Thanh Đằng Kiếm Viện trong vòng mười năm nay. . . Trời lạnh, người chú ý mặc thêm quần áo. . . Còn nữa, lần trước cầu phụ thân tìm giúp đan dược giúp làm tăng tu vi, không biết có manh mối gì chưa, nếu có thể, cho con nhanh một chút."

Tính cô vốn không thích nói nhảm dông dài, khi chuẩn bị để bút xuống, niêm phong thư, nhớ tới tình huống thân thể của Đinh Ninh, nhớ Đinh Ninh không còn nhiều thời gian để sống, bàn tay cầm bút của cô run rẩy, sau đó bổ sung một câu: "Bởi vì để dùng làm giao dịch, không phải dùng cho bản thân, nên chỉ cần có thể giúp làm tăng tiến cảnh tu vi, dù sau này có mang tới bao nhiêu tác dụng phụ, cũng không sao cả."

Viết thư xong, cẩn thận niêm phong xong, bắt đầu cảm ngộ sự khác biệt giữa Chân Nguyên cảnh và Luyện Khí cảnh trong người, cô không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Bạch Dương Động, thì thào: "Qua nhiều ngày rồi, không biết tu vi của ngươi như thế nào. . . Tế kiếm thí luyện, đã càng ngày càng gần."


Thư của Nam Cung Thải Thục đã bắt đầu lên đường được gửi đi.

Trời vào tối, Đinh Ninh rời khỏi Bạch Dương Động, chui vào trong xe ngựa đang chờ sẵn.

Bàn tay hắn mơn trớn thanh tàn kiếm đặt xéo ngang đùi.

Từ lúc Lý Đạo Ky lấy ra thanh kiếm này đưa cho hắn đến nay đã qua hơn nửa tháng, thời gian Thanh Đằng Kiếm Viện tổ chức tế kiếm thí luyện cũng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần nhìn thấy thanh tàn kiếm, trong lòng hắn vẫn trào lên cảm giác nhộn nhạo.

Thanh kiếm này tên là "Mạt Hoa" .

Bởi vì sau khi được truyền vào Ba Sơn kiếm trận kiếm chân khí hoặc Chân Nguyên, thân kiếm sẽ tỏa ra ánh sáng, như vô số những đóa hoa nhỏ.

Thanh kiếm này trước kia là một thanh kiếm cực đẹp và vô cùng thú vị.

Nhưng người chủ trước của nó, mỗi lần xuất kiếm, đều không hề quan tâm đến điều ấy, mỗi một kiếm đánh ra đều giống như đó là nhát kiếm cuối cùng của ông ta, mỗi một đóa kiếm hoa đều giống như đóa hoa không thể nhìn thấy ngày mai.

Kiếm nằm trong tay chủ nhân khác nhau, sẽ trở thành một thanh kiếm khác, có vận mệnh khác nhau.

Chính vì người chủ cũ của nó tính tình thẳng băng, qua là đã qua, không bao giờ quay đầu nhìn lại, nên thanh kiếm này mới trở thành một thanh tàn kiếm.

Thanh kiếm này xuất hiện, đối với Đinh Ninh, chính là nhắc nhở hắn đang có một khoản nợ lớn, và phải thu hồi khoản nợ.

Xe ngựa chạy thẳng vào trong thành Trường Lăng. Đường phố vốn bằng phẳng hơn đường núi, nhưng không hiểu sao, cỗ xe ngựa lại có vẻ càng thêm lắc lư.

Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ gầm xe, thùng xe hơi nghiêng về phía sau, chiếc xe ngựa ngừng lại, người đánh xe trung niên áy náy giải thích với Đinh Ninh:" Chắc là lần trước trục xe chưa được sửa tốt, giờ lại chạy gấp nên mới xảy ra vấn đề."

Đinh Ninh hỏi hai câu: đã trễ thế này còn có thể tìm được chỗ sửa xe hay không? Và sáng sớm mai dùng xe thì có vấn đề gì không? Rồi nhìn quãng đường tới Ngô Đồng Lạc đã không còn xa lắm, từ chối lời đề nghị của người đánh xe đi tìm thuê xe ngựa khác, bảo ông ta cứ mang xe đi sửa, sau đó đi bộ về hướng Ngô Đồng Lạc.

Những con đường bên ngoài Ngô Đồng Lạc đều là của dân thường, những người dân này trải qua một ngày làm việc lao lực giờ đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, thỉnh thoảng mới có một ngọn đèn lồng yếu ớt đìu hiu lay động bất an trong gió.

Cảnh đìu hiu ấy Đinh Ninh đã quen, nhưng sau khi đi qua một con đường tắt u ám, hắn cau mày.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên một mái nhà bên tay trái, trực giác mãnh liệt làm hắn tập trung tinh thần đến cực hạn.

Ngay lúc hắn ngẩng đầu, trong đường phố tĩnh mịch vang lên mấy tiếng tạp âm rất nhỏ.

Hơn mười mũi tên nhọn hoắt được mài nhẵn để giảm thiểu âm thanh khi ma sát xé gió, mang theo sát ý từ trên mái nhà đó bắn xuống.

Nét mặt Đinh Ninh lạnh tanh, nhanh nhẹn rùn người, nhào vào một mái hiên, tránh thoát những mũi tên.

Đinh đinh đinh. . . những âm thanh va chạm liên tiếp, những mũi tên đâm xuống đất, nảy lên, gãy đoạn.

Những tiếng bước chân lộn xộn vang lên tiếp nối.

Trên ngõ nhỏ phía sau lưng hắn xuất hiện hai chục bóng người.

Trên lưng họ đều có hàn quang, nhưng hai tay đều cầm thanh trúc cao mấy trượng được vót nhọn.

Trong ngõ nhỏ phía trước mặt hắn cũng tuôn ra hơn mười người, cũng đeo lợi khí trên lưng, trong tay cũng cầm thanh trúc dài vót nhọn.

Nét mặt Đinh Ninh không hề thay đổi.

Hắn hít một hơi sâu, tay phải nắm chặt thanh tàn kiếm.

Hắn không biết những người này là ai, nhưng họ rõ ràng đều là người có kinh nghiệm, ra tay tuyệt đối không hề lưu tình.

Chỗ này còn cách Ngô Đồng Lạc một khoảng cách nhất định, Trường Tôn Thiển Tuyết không thể nhận ra ngay ở đây có chiến đấu, không thể nào chạy tới kịp.

Nên nơi đây cũng rất có thể sẽ trở thành nơi cuối đường của hắn.

Hắn định hướng, rồi bắt đầu chạy như điên.

Bóng hình nhỏ gầy dán sát vào dưới mái hiên, biến thành một bóng đen di chuyển cực nhanh.

Những người ở phía trước nhìn thấy tốc độ kinh người và phản quang của thanh tàn kiếm trong tay hắn, họ rõ ràng không ngờ người họ muốn ám sát lại có thực lực như vậy, nên nhất thời sững ra, nhưng ngay sau đó lập tức phóng tới đón đầu.

Hơn mười thanh trúc vót nhọn được phóng tới, không phải nhắm thẳng vào Đinh Ninh, mà đâm vào chung quanh thân thể Đinh Ninh.

Chúng giăng khắp nơi như muốn lập thành phù trận, chia cắt không gian xung quanh Đinh Ninh thành vô số khối nhỏ.

Nhưng có vài người đột nhiên thấy tay mình nhẹ đi.

Vì thanh trúc trong tay họ đã bị chặt đứt.

Nhưng phần lớn những thanh trúc vẫn còn, nằm xen kẽ chặn đường Đinh Ninh.

Đinh Ninh vẫn xông tới, chưa hề ngừng lại!

Trong bóng tối, một nam nhân chừng ba mươi mấy tuổi tóc tết đuôi sam bỗng rú lên thảm thiết.

Đinh Ninh như một con báo tông thẳng vào người hắn, thanh tàn kiếm đâm vào rút ra bụng hắn mấy lần.

Máu tươi nóng hổi phun trên mặt đất, một luồng kiếm quang trắng nhạt sáng lên.

Kiếm khách bên cạnh nam tử tóc đuôi sam đã kịp chém qua một kiếm.

Một tiếng xùy nhỏ, một đám cỏ dại như một mảnh thảo nguyên đột nhiên xuất hiện trước mắt y.

Kiếm khách hoảng sợ lùi lại.

Kiếm thế của thiếu niên trước mắt vô cùng phức tạp, làm y cảm thấy căn bản không thể nào ngăn cản được thế kiếm của đối phương lan tràn, dù trong tay đối phương chỉ có một thanh tàn kiếm chừng hai thước.

Đột nhiên y cảm thấy cổ tay mình lạnh toát.

Đến lúc này, y mới nhận ra, âm thanh xùy nho nhỏ kia chính là phát ra từ cổ tay y.

Y mở to mắt, nhìn bàn tay đang cầm kiếm của mình rơi ra khỏi cánh tay, và chùm bọt máu tươi tóe ra theo nó.

Đôi mắt Đinh Ninh không hề có bất kỳ biến hóa nào.

Thân thể hắn không hề ngừng lại, sau khi lướt qua cắt đứt cổ tay một người, bóng kiếm xanh lá giữa vô số cây cỏ xanh lộn xộn tiếp tục tràn về phía trước, quét ngang bụng của hai thích khách.

Phốc phốc. . . Hai luồng máu nóng phun vào trong gió thu.

"Đây là kiếm pháp gì?"

"Kiếm pháp phức tạp như vậy. . . Thiếu niên này thật sự là không tệ."

Một số thích khách đã lâm vào hoảng sợ. Trên một bậc thang dưới mái hiên một ngôi nhà ở phía sau, có một người mặc áo đen che mặt, nhìn những bông hoa máu và bóng kiếm xanh không ngừng nở trước mặt, nhíu mày, chân thành tán thưởng.