Chương 44: Chương 42: Dựa Vào Kiếm

Trong đêm đó, trong Kinh Quyển Động của Bạch Dương Động, Nam Cung Thải Thục khép hai quyển bút ký, cô liên tục hít sâu, hít thở cả trăm lần, trong lòng mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô nhắm mắt.

Niệm lực bắt đầu chậm rãi tỏa ra xung quanh.

Khác với ngày thường, cô không bắt niệm lực đi tìm Thiên Địa Nguyên Khí nữa, mà để cho nó thoải mái lơ lửng trong Kinh Quyển Động.

Tu vi của cô có hạn, Niệm lực chỉ có thể trải rộng bên trong động, không ra được tới động ngoài.

So với Thiên Địa xung quanh, phạm vi phân bố niệm lực của cô chỉ như một cái hồ nhỏ xíu đến đáng thương.

Nhưng cô không hề sốt ruột.

Cô kiên nhẫn chờ đợi.

Dần dần, cô cảm nhận được rất nhiều hạt hơi nước nhỏ xíu, những hạt bụi nhỏ li ti, thậm chí cả lông tơ của động thực vật.

Những thứ cực kỳ li ti, nhỏ bé đó lặng lẽ rơi vào thế giới Niệm lực của cô, phá vỡ sự tĩnh lặng của hồ nước ấy.

Quanh hồ nước bỗng xuất hiện một luồng gió nhẹ.

Vô số những tia gió bé nhỏ thổi qua hồ nước.

Những tia gió đó như có sinh mạng, đa số đều ra vẻ kháng cự hồ nước, nên khi tiếp xúc với hồ nước, chúng chỉ xẹt qua, tạo nên một chút rung động.

Chúng giống như đang thử dò xét, thử tiếp xúc với mặt ngoài của hồ nước.

Nam Cung Thải Thục khiếp sợ.

Nhưng cô vẫn không làm gì, bình tĩnh tiếp nhận những sự tiếp xúc.

Những tia gió vẫn không thực sự chui vào trong hồ nước, nhưng cô đã nhìn thấy có sự thay đổi.

Cô nhìn thấy trong những tia gió đó có những đốm màu sắc như những ngôi sao cực nhỏ.

Cô rút cuộc không khống chế được tâm tình của mình.

Cả người cô run rẩy, miệng phải há to ra để thở, cô không còn duy trì được sự tĩnh lặng nữa, cô mở mắt ra.

Cô không thể chỉ một lần mà thành công, chưa dẫn được Thiên Địa Nguyên Khí nhập vào cơ thể, nhưng cô đã cảm thấy sự đổi thay quan trọng.

Cô đã hiểu ra chân lý.

Tiếp nhận và bao dung, so với cưỡng đoạt bắt ép quả là khác nhau quá lớn.

Những đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện ở trong động vẫn còn nhíu mày suy nghĩ, đắm chìm trong điển tịch, không ai nhìn thấy dáng vẻ này của cô.

Cô thành kính trả lại hai quyển bút ký về vị trí cũ, sau đó đi ra thạch điện bên ngoài động.

Bên ngoài vẫn đang là đêm tối đen kịt.

Nhưng cô đã ngồi xuống, nhìn về phía cầu dây chờ đợi.

Không biết là cái gì tâm tình sai khiến, cô bây giờ rất muốn rất muốn lần nữa nhìn thấy Đinh Ninh.

Ngồi ở chỗ cao, đợi mặt trời mọc, quan sát Bạch Dương Động, nhìn từng sự thay đổi của cảnh vật bên trong Bạch Dương Động, cô là người đầu tiên có được loại kinh nghiệm này của Thanh Đằng Kiếm Viện.

Trong Bạch Dương Hạp yên tĩnh bắt đầu xuất hiện đủ loại âm thanh.

Dù trời còn chưa sáng, nhưng trên những con đường núi đã xuất hiện đệ tử của Bạch Dương Động.

Tu Hành Giả tu hành, phải chú ý hợp nhất thân, pháp, kỹ.

Trong đó pháp chính là Chân Nguyên tu hành.

Nó có nghĩa là thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí, dung luyện Chân Nguyên, biến mình thành một vật chứa thuần túy.

Thân là thân thể Tu Hành Giả, nếu muốn sống được lâu dài, phải có sức mạnh, muốn nhanh nhẹn, phải có tốc độ, phải có đủ năng lực phản ứng.

Kỹ, chính là kỹ xảo lợi dụng thân thể, Chân Nguyên và vũ khí.

Nhân, pháp, kỹ tổng hợp lại, mới trở thành thực lực chân chính của một Tu Hành Giả.

Theo quan điểm tủ Tu hành giả, buổi chiều Vạn Vật đều yên tĩnh, thân thể cũng cần nghỉ ngơi, chính là lúc tốt nhất để nhập tĩnh tu luyện Chân Nguyên, còn lúc mặt trời mọc, Vạn Vật sinh động, độ ấm lên cao, khí huyết lưu thông tràn trề, chính là lúc tốt nhất để rèn luyện thân thể và kỹ xảo.

Nên các đệ tử Bạch Dương Động, có người tải nặng lên lên vách đá, há miệng hít thở, dùng phương pháp hô hấp để tăng cường sức mạnh cho lục phủ ngũ tạng, có người quanh thân hàn quang bay múa, khắc khổ tu luyện kiếm pháp.


Quả là một cảnh tượng đẹp đẽ vui vẻ.

Trong đầu Nam Cung Thải Thục hiện ra cảnh tưởng tượng cả Trường Lăng và Đại Tần vương triều cũng bắt đầu thức tỉnh, ở tất cả các tông môn lúc này cũng ra hiện ra những cảnh tượng như thế này.

Sự vui vẻ mạnh mẽ ở các tông môn, chính là đại biểu cho sự quang vinh của Đại Tần vương triều.

Cô không biết ngay lúc này đang có một cuộc tranh luận ở trên một đường núi trong Bạch Dương Động.

"Tại sao?"

Tô Tần lạnh lẽo nhín người giáo tập trẻ tuổi, "Trương Nghi có tư cách đi vào Bạch Dương Thảo Lư tu hành ta không có ý kiến, nhưng một kẻ mới vừa được vào sơn môn chưa tới một ngày như Đinh Ninh thì có tư cách gì?"

Người giáo tập rất không vừa lòng với thái độ của Tô Tần, nhìn vì thân phận hắn, vì Chân Nguyên tu vi hắn đã không còn kém mình bao nhiêu, người giáo tập biết thành tựu tương lai của Tô Tần mình không thể so sánh nổi, nên cố gắng kềm nén, bình tĩnh đáp: "Đây là quyết định của động chủ, nếu động chủ đã quyết định làm như vậy, chắc chắn người có đạo lý của mình, dù sao biểu hiện khảo thí của Đinh Ninh ở ngoài sơn môn rất kinh người."

Sắc mặt Tô Tần càng trở nên khó coi, người giáo tập cố gắng an ủ hắn: "Ta cũng chỉ là người được lệnh đi truyền lời. . . Hơn nữa, động chủ cũng xếp ngươi là một trong ba người, ngươi cũng có tư cách dùng Linh Mạch tu hành, ngươi cần gì phải quan tâm động chủ quyết định hai người còn lại là ai, dù sao ngươi cũng chỉ dùng được có một cái Linh Mạch."

Người giáo tập cảm thấy mình nói rất có tình có lí, nhưng không ngờ mặt Tô Tần lại càng lạnh hơn.

"Đây không phải là chuyện ta dùng được mấy cái Linh Mạch, mà là vấn đề về sự công bằng."

"Ngươi cũng biết, dùng Linh Mạch tu hành, là khen thưởng cao nhất của Bạch Dương Động chúng ta, cứ tiện tay ban cho đệ tử mới nhập môn, đệ tử nội môn sau này, ai còn muốn ra sức vì tông môn nữa?"

Hắn nói không to, nhưng rất lạnh lùng và rõ ràng, truyền vang vang qua con đường núi, vào trong tai rất nhiều đệ tử Bạch Dương Động đang khắc khổ tu hành.

Người giáo tập biến sắc.

Y bắt đầu hiểu vì sao gần đây Tô Tần không ngừng bộc lộ tài năng, cũng như thanh thế trong môn cũng càng ngày càng lớn.

Bởi vì Bạch Dương Động đã bị sáp nhập vào Thanh Đằng Kiếm Viện, bởi vì đẳng cấp bên trong Bạch Dương Động từ trước đến nay bây giờ đã không còn được Hoàng Hậu và vương triều thừa nhận.

Nếu để cho người của Bạch Dương Động ủng hộ hắn, sau này hắn sẽ có khả năng trở thành chủ nhân của Bạch Dương Động, thuận lợi để bò lên vũ đài cao hơn của Trường Lăng.

"Dã tâm của ngươi tới quá nhanh, cũng quá sớm." người giáo tập quát lớn.

Tô Tần cười nhạt, khóe mắt liếc qua những đệ tử Bạch Dương Động đang tụ tập đông dần tới quanh hắn, "Người ta nói người còn sống nhất định phải có dã tâm, lý ngư vượt long môn chính là vì muốn mượn thế, ta còn nghe nói, người muốn nổi danh, thì phải biết làm từ sớm."

Người giáo tập giận dữ, nhưng nhìn thấy những đôi mắt phẫn nộ của đám đệ tử đang kéo tới, thì cảm thấy hơi sợ, không biết phải xử lý ra sao.

"Động chủ sắp xếp như vậy, bởi vì hắn có tư cách."

Một giọng nói lạnh tanh không chút cảm xúc vang lên sau lưng người giáo tập trẻ tuổi.

Ánh mắt mọi người dồn vào người mới đến.

Lý Đạo Ky vượt qua chắn trước mặt người giáo tập, chuôi kiếm tỏa ra màu đỏ nhàn nhạt khiếp người.

Đám đệ tử im lặng, nhưng trong sự im lặng lại chứa đựng một tiềm ẩn bộc phát đáng sợ.

Tô Tần mỉm cười.

Hắn cảm thấy hôm nay dù kết quả như thế nào, thì hắn cũng sẽ gặt hái được thêm nhiều uy tín.

"Tư cách gì?" Hắn khinh miệt nhìn chuôi kiếm của Lý Đạo Ky, thầm nghĩ, dù bây giờ ngươi mạnh hơn ta, nhưng không lâu sau, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.

"Đinh Ninh đã Thông Huyền."

Lý Đạo Ky nở một nụ cười cực kỳ hiếm thấy, nó lạnh lẽo, mỉa mai và vô cùng quỷ dị.

Ông nhìn Tô Tần, bổ sung: "Đinh Ninh hôm qua nhập môn, hôm qua đã thông huyền. . . Hắn chỉ mất nửa ngày đã Thông Huyền."

"Cái gì!"

Những tiếng kinh hô không thể tin được không ngừng vang lên.

Mặt Tô Tần tái nhợt, không nói nên lời, những tiếng kinh hô kia cũng chính là nỗi lòng hắn.

Không ai có thể tin được đây là sự thật.

Trong trí nhớ của họ, cả Trường Lăng chỉ có một hai người có khả năng nửa ngày Thông Huyền.

Người giáo tập trẻ tuổi cũng run rẩy.

Y biết khi Lý Đạo Ky bước ra, chuyện này không cần mình giải quyết nữa, nhưng không ngờ lại nghe được một tin tức như vậy.

Quái vật nửa ngày Thông Huyền. . . Nếu ngay cả quái vật như vậy mà còn không có tư cách được dùng Linh Mạch hỗ trợ để tu hành, thì trong Bạch Dương Động còn ai có tư cách?

"Là thật sao?"

Một thanh âm non nớt vang lên.

Người phát ra thanh âm này là Thẩm Bạch.

Y chính là người phản đối Đinh Ninh nhập môn kịch liệt nhất, nhưng bây giờ, trong ánh mắt đầy khiếp sợ của y lại nhen nhúm một ngọn lửa hi vọng.

Nếu đây là thật. . . Nếu Bạch Dương Động thật sự có một quái vật như vậy, nếu hắn có thể vững vàng phát triển, vậy tương lai Bạch Dương Động, còn khuất nhục như bây giờ hay sao?

Lý Đạo Ky nhìn y không đáp, chỉ lạnh lùng mà trào phúng nói: "Bây giờ có bàn chuyện có tư cách hay không cũng không có ý nghĩa, hôm qua viện trưởng Địch Thanh Mi của Thanh Đằng Kiếm Viện đã đồng ý cho phép đệ tử Bạch Dương Động chúng ta được tham gia tế kiếm thí luyện, nếu là người chiến thắng, dù là đệ tự Bạch Dương Động hay Thanh Đằng Kiếm Viện, cũng sẽ được sử dụng ba nhánh linh tuyền của Bạch Dương Động, coi như là ban thưởng cho người xuất sắc."

"Cái gì!"

Những tiếng kinh hô lại không kềm được vang lên.

Lý Đạo Ky lạnh lùng đảo mắt qua từng người, "Động chủ dĩ nhiên đã đồng ý. . . Nên nếu cảm thấy trong lòng có oán khí, nếu cảm thấy Bạch Dương Động đã mất đi cái gì, muốn cầm trở lại, thì hãy dùng kiếm của mình đi cầm về."