Nếu một người bình thường có thể nhập cảnh giới vong ngã [1], tâm thần tựa như một kẻ đứng ngoài quan sát, hơn nữa lại có thể đi sâu vào trong cơ thể của chính mình cảm nhận khí trong ngũ tạng, bước đầu tiên để trở thành người tu hành này đã rất khó.
Sau khi đã trở thành người tu hành rồi thì càng lên cao càng thêm gian nan.
Ở đa số kiếm viện, có thể tiến vào viện trong, nhận được sự chỉ bảo của bậc thầy có tiếng và thu được một ít tài nguyên thiết yếu cơ bản là có thể trở thành người tu hành cảnh giới thứ nhất, nhưng có thể xuống núi, đạt được tư cách hành tẩu bên ngoài lại yêu cầu tu vi đã đạt cảnh giới thứ ba.
Cảnh giới thứ ba Chân Nguyên Cảnh nghe thì đơn giản nhưng chỉ một cảnh giới này thôi đã khiến chặn đường xuống núi của biết bao nhiêu người tu hành.
Ở mỗi nơi tu hành, có rất nhiều cụ già Chân Khí Cảnh tóc bạc trắng chuyên làm mấy việc vụn vặt.
Bức tường ngăn lớn nhất từ cảnh giới thứ hai đến cảnh giới thứ ba chính là việc cảm ngộ nguyên khí đất trời, có thể nhận ra được loại thích hợp với bản thân trong nguyên khí đất trời quanh người rồi để chân nguyên của mình dung hợp nguyên khí đất trời.
Riêng việc tự cảm nhận bản thân, hiểu được khí trong ngũ tạng cơ thể là đã có thể khiến cho đại đa số người không thể trở thành người tu hành, mà tiếp xúc với không gian rộng lớn hơn nữa - nguyên khí đất trời - vốn không có nhiều gắn kết với bản thân mình cũng là chuyện mà rất nhiều người tu hành đến cuối đời cũng không làm được.
Nguồn chân khí đủ nhưng mãi không có cách hiểu được nguyên khí đất trời, bản thân không cảm giác được nguồn sức mạnh tươi mới này thì chỉ có thể chết ở cửa ải này.
Biết rằng núi cao ở trước mặt nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấy, đây chính là điểm bi ai nhất của người tu hành.
Đã đến trước núi, cảm nhận được rồi, đã thấy được nó rồi, rồi lại có thể vượt qua ngọn núi đó, đó gọi là sự phá cảnh từng cảnh giới lớn.
Thời gian phá cảnh của mỗi người đều khác nhau, có kẻ phá cảnh chỉ trong mấy năm, có kẻ lại phải mất cả cuộc đời.
Tuy Trần Mặc Ly mới hai mươi bảy tuổi nhưng tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới thứ tư. Nam Cung Thải Thục và Tạ Trường Sinh đều hiểu rõ tốc độ phá cảnh này rất nhanh. Thậm chí có thể nói rằng dựa vào tình hình tu hành trước mắt của bọn họ, dựa vào một số ghi chép của kiếm viện của họ thì vào trước hai mươi bảy tuổi, họ rất khó đạt được cảnh giới thứ tư.
Cùng một tuổi các người khó có thể đạt được cảnh giới của ta. Đây mới là thâm ý trong câu nói của Trần Mặc Ly.
Tạ Trường Sinh chậm rãi ngẩng đầu.
Cậu ta nhìn vào gương mặt sáng láng của Trần Mặc Ly, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo đi.
Đa số những người tu hành đều nhìn qua có vẻ rất trẻ.
Bởi vì sau khi đạt tới Chân Nguyên Cảnh, sự biến đổi của cơ thể khiến tuổi thọ của người ta kéo dài. Rất nhiều loại công pháp có thể làm cho cơ năng cơ thể và dung nhan không già đi. Sự gột rửa của thời gian như dừng lại.
Vẻ trẻ trung của Triệu Nhất và Triệu Tứ tiên sinh đã khiến cho gã tu sĩ thuộc Chân Hỏa Cung nước Yến cảm thấy bất ngờ và hoang mang, nhưng thực ra vẻ trẻ trung đó cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Bởi vì từ mười ba năm về trước, Triệu Nhất và Triệu Tứ tiên sinh đã danh chấn thiên hạ, tuổi tác của họ thực sự lớn hơn vẻ trẻ trung của họ nhiều lắm.
Nhưng Trần Mặc Ly là trẻ thực sự.
"Đi!", Tạ Trường Sinh ngẩng đầu, không nói nhiều mà chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, bảo mọi người cùng rời đi.
Không bằng thì không bằng, một ván này cậu ta thua tâm phục khẩu phục
Cậu thua rất đậm.
Những người khác không nói gì, đều dứt khoát rời đi với cậu ta.
Đinh Ninh nhíu mày thật chặt.
Tuy rằng biểu hiện của các đệ tử học viện này khiến nó cảm thấy rất có lợi, nhưng sự phát triển theo hướng này đã làm rối loạn kế hoạch của nó.
. . .
Trần Mặc Ly nhìn theo bóng lưng của nhóm đệ tử, tâm tình ngày một nặng nề.
Chiếu theo tính cách và phong thái của người Tần thì sẽ nhất định tìm cách đòi về mối nhục thua trận khi xưa và sáu trăm dặm đất phì nhiêu nọ.
Tuy vương triều Đại Sở đã cường thịnh rất nhiều năm nhưng những kẻ có thiên phú ưu tú thuộc đám con dòng cháu giống kia lại không thể so sánh với các thiếu niên Trường Lăng, thì có phần yếu đuối hơn, thiếu đi vài phần tàn nhẫn, dứt khoát.
Y hít sâu một hơn để nét mặt và tâm tình mình khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó xoay người nhìn Đinh Ninh.
Ngay cả cậu thiếu niên bình thường ở chốn phố chợ này cũng khiến cho y cảm thấy có điểm bất phàm.
Gió thu khẽ thổi, lay động mái tóc của Đinh Ninh.
Không đợi Trần Mặc Ly mở lời, Đinh Ninh đã lên tiếng bảo: "Dì nhỏ của ta phớt lờ ngươi không phải vì không hiểu lễ nghĩa mà bởi nhiều chuyện cô, bao gồm cả việc làm ăn của quán này đều do ta làm chủ. Nên nếu có chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta là được rồi."
Trần Mặc Ly suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng tốt, ta tới đây là bởi công tử nhà ta muốn được gặp Trưởng Tôn cô nương ."
Trần Mặc Ly vốn là môn khách dưới trướng Ly Lăng Quân. Cho nên vị công tử mà y nói tất nhiên là chỉ Ly Lăng Quân đại danh đỉnh đỉnh, mang tính truyền kỳ cao, đại nhân vật khiến cho mọi người tu hành ở Trường Lăng phải kính trọng vài phần.
Dù là thế, nghe được lời này của y, Đinh Ninh lại trả lời một cách rất dứt khoát: "Nếu công tử nhà ngươi muốn gặp mặt dì nhỏ nhà ta, vậy vì sao ông ta tự đến mà lại phái ngươi tới?"
Trần Mặc Ly sững người, chẳng thể ngờ Đinh Ninh sẽ nói như vậy.
Bởi rằng Ly Lăng Quân và một cô gái bán rượu vốn không cùng một đẳng cấp, với thân phận của Ly Lăng Quân nếu muốn gặp một cô gái bán rượu thì còn cần phải đích thân tới cầu kiến sao?
Nhưng bây giờ mình phải trả lời Đinh Ninh thế nào đây? Đương nhiên không thể nói ra loại lý lẽ vô lí nhưng rất cơ bản này.
Cuộc nói chuyện nhất thời lâm vào bế tắc.
Chính vào lúc ấy, một tràng tiếng vỗ tay từ trong chiếc xe ngựa xa hoa ở rìa đường khẽ vang lên.
“Thiếu niên ở Trường Lăng thật khiến cho người ta phải nể sợ.”
Một giọng nói so với Trần Mặc Ly còn nhã nhặn hơn, càng khiến người nghe cảm thấy ấm áp dễ chịu phát ra từ trong xe ngựa.
Trên đời có một loại người bẩm sinh đã có sức hút khó tả, dù mặc quần áo bình thường nhất, dù dung mạo cực kỳ dung dị, dù đứng giữa thiên quân vạn mã hay hòa nhập vào chốn chợ búa ồn ào nhưng chỉ cần người đó xuất hiện thôi đã có thể thu hút được ánh mắt của mọi người, sau đó khiến người ta cảm thấy trên người kẻ đó như đang tỏa hào quang.
Người thanh niên mới bước ra khỏi xe ngựa kia là dạng như thế.
Hắn chỉ mặc áo gấm màu xanh bình dị, trên người không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cũng chẳng mang theo bội kiếm, dung mạo cực kỳ bình thường, tóc thả dài theo kiểu phổ thông của người Tần, chỉ thắt thêm một dải buộc đằng sau. Có điều chỉ cần một câu nói đầy nhã nhặn, ôn hòa nọ cũng đủ khiến bóng dáng đang chậm rãi bước đi dưới bóng thưa thớt của cây ngô đồng của hắn như đang tỏa ra ánh sáng thần bí.
Hắn tựa như một vị thần.
Những người đứng xem đằng xa, dù là người dân lao động bình thường nhất vốn không thể biết thân phận của hắn đều nhìn ra sự bất phàm của người này, cảm thấy hắn sinh ra là để làm đại nhân vật thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trần Mặc Ly chợt lui sang một bên, trong ánh mắt lấp lánh lên sự tôn kính, thậm chí là sùng bái. Có thể khiến y hành động như vậy dĩ nhiên chỉ có thể là công tử của y - Ly Lăng Quân trong truyền thuyết.
Ly Lăng Quân nhìn qua có vẻ chỉ hai mươi tuổi chậm rãi bước tới trước mặt Đinh Ninh, giữ một khoảng cách có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái nhất. Hơn nữa vì nhận thấy mình cao hơn Đinh Ninh rất nhiều, hắn còn cố tính không đứng thẳng người.
Sau đó hắn mỉm cười hòa nhã, nghiêm túc làm lễ với Đinh Ninh, nói: "Lời của tiên sinh rất đúng, tôi không nên tới rồi lại chỉ ngồi trên xe ngựa, mà phải đích thân chào hỏi Trưởng Tôn cô nương mới đúng. Quả thực tôi đã quá tự đề cao thân phận của mình.”
Lúc này một số quần chúng ở cách đó không xa đã đoán được thân phận của hắn, lại nghe được lời hắn nói trong lòng đều chấn động, bội phục thầm nghĩ Ly Lăng Quân quả giống như lời đồn, tuyệt không phải kẻ tầm thường.
Những lời này không chỉ hợp lễ mà lại không che đậy gì, khiến cho người ta vừa nghe đã cảm thấy Ly Lăng Quân là người đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc.
Đinh Ninh bình tĩnh chắp tay đáp lễ: “Nếu đã như vậy, công tử có thể nói mục đích tìm tới đây rồi.”
Ly Lăng Quân nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Đinh Ninh, trong ánh mắt thoáng ánh lên vẻ lạ lùng, nhưng hắn cũng không do dự nhiều, chỉ thành khẩn mà khiêm tốn nói: "Tôi tới đây là muốn cầu hôn Trưởng Tôn cô nương, đưa nàng ấy về phủ. "
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao.
Những người có thể nghe rõ lời này trong ngõ nhỏ đều khiếp sợ tột cùng, còn cho là mình nghe lầm.
Tuy chỉ là một con tin nước Sở nhưng dù sao Ly Lăng Quân cũng mang thân phận vương tử. Vả lại, trong nhiều năm ở Trường Lăng, hắn cũng chứng minh được khả năng và năng lực của bản thân mình, thực sự trở thành anh hùng một phương.
Thậm chí trong mắt của rất nhiều người nhìn xa trông rộng Ly Lăng Quân và các vương hầu ở Trường Lăng không hề khác nhau.
Những người từng thấy qua dung nhan của Trưởng Tôn Thiến Tuyết đều biết rằng nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, ấy thế nhưng dù sao nàng cũng chỉ có thân phận thấp kém, một cô gái bán rượu không hề có giá thế gì.
Với dạng nhân vật như Ly Lăng Quân thì cho dù lấy thiếp e rằng cũng phải là các thiên kim tiểu thư dòng dõi lớn hoặc con nhà tướng quân. Ai mà ngờ được một nhân vật như hắn lại có thể công khai đề nghị cưới một cô gái hầu rượu chứ?
Sau cơn kinh ngạc, ánh mắt mọi người nhất tề đổ dồn về phía Đinh Ninh.
Tất thảy đều đinh ninh rằng nó sẽ mừng đến ngẩn ngơ, nhất định sẽ không từ chối.
Tuy rằng trước đó, biết bao bà mối đã đạp nhẵn cửa quán rượu này nhưng chúng nhân đều cho rằng đó là vì những kẻ được làm mối đều có gia thế không thích hợp, Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiến Tuyết nghĩ rằng còn có lựa chọn tốt hơn.
Nhưng cho đến lúc này sẽ không có kẻ nào có thân phận cao hơn Ly Lăng Quân tới cầu hôn đâu. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để chim yến bay lên biến thành phượng hoàng.
Thậm chí nhiều người bắt đầu cảm thấy chua xót trong lòng. Có lẽ về sau rất khó có thể nếm được loại rượu có vị chua nồng kia, càng khó có thể chiêm ngưỡng dung mạo khuynh thế kia nữa.
Nhưng họ chẳng thể ngờ rằng Đinh Ninh chỉ mỉm cười rồi trịnh trọng từ chối: "Đa tạ ý tốt của công tử, có điều ta không thể nào đồng ý.”
Chú thích:
[1] Vong ngã: Quên mình, quên đi bản thân. Vốn định Việt hóa, nhưng vì cảm thấy điều này khiến cho văn bản mất cái phong khí, nên người dịch xin được giữ lại.