Chương 116: Kỷ lục mới

Vương Thái Hư mặc áo lông dày, từ trong đi ra, bước lên xe ngựa.

Bên trong thính đường, hơn mười lão đại giang hồ nhìn theo bóng lưng ông, không nói nên lời.

Mấy chục ngày trước, chủ nhân Lưỡng Tằng Lâu với họ cùng tồn tại, nhưng chỉ mấy chục ngày sau, đối phương đã có Binh Mã Ti cường đại ủng hộ, Binh Mã Ti sử dụng phương pháp cường hãn, trải phẳng con đường, dành cả Trường Lăng cho Lưỡng Tằng Lâu.

Từ nay về sau, giới giang hồ Trường Lăng, đều sẽ do Lưỡng Tằng Lâu quyết định.

Những người ở đây, đều có biết ít nhiều về sự kiện đẫm máu đêm hôm đó, nhưng dưới mắt họ, việc người giang hồ tranh giành nhau địa bàn và lợi ích, là chuyện bình thường, nhưng nếu can đảm tới giành địa bàn từ trong tay Binh Mã Ti, thì chắc chắn là chuyện ai cũng phải kinh sợ.

Vương Thái Hư bóp bóp thái dương, mệt mỏi tựa vào nệm êm nhắm mắt dưỡng thần.

Xác định quy tắc và phân lại địa bàn với đám lão đại này không phải chuyện đơn giản, hắn hiểu rất rõ, nếu muốn đứng được vững, thì không phải là dựa vào việc uy hiếp người khác, mà phải làm cho họ cảm thấy ngươi làm tốt hơn tất cả những người khác.

Gần đến cuối năm, Trường Lăng chỗ nào cũng vô cùng náo nhiệt, ở đâu cũng có con nít vui vẻ chạy nhảy khắp nơi.

Ngõ Ngô Đồng Lạc giăng đèn kết hoa, không khí rất vui vẻ.

Đinh Ninh thấy xe ngựa của Vương Thái Hư tới đầu ngõ, thì chạy ra đón.

Ngồi vào trong xe, Đinh Ninh nói thẳng: "Báo thù là việc rất mệt mỏi a."

Vương Thái Hư cười.

Mỗi lần gặp Đinh Ninh hắn đều thoải mái thả lỏng bản thân, là vì gặp Đinh Ninh, hắn chẳng cần phải vắt óc suy nghĩ cái gì nữa cả, Đinh Ninh làm việc đó tốt hơn hắn nhiều.

"Hẳn là Lương Liên." Hắn nhìn Đinh Ninh.

Đối với người khác, một câu đột ngột như vậy, sẽ chẳng thể nào hiểu được.

Nhưng Đinh Ninh lại hiểu.

Hắn cười nhạt: "Thật là trùng hợp."

Vương Thái Hư hiểu lầm ý của Đinh Ninh, gật đầu: "Hắn đã đủ quân công, chỉ còn thiếu chút ít căn cơ là được Phong Hầu. Mọi manh mối đều chỉ về phía hắn. . . Hơn nữa gần đây, cũng chỉ có một mình hắn là bị Hoàng Hậu và hai thừa tướng bất mãn. Chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy."

Đinh Ninh im lặng.

Đối với hắn, ân oán với Lương Liên, làm sao chỉ có bây nhiêu đó.

"Lương Liên không phải dễ đối phó như vậy, ngươi còn thiếu một Tu Hành Giả có đủ sức nặng để hỗ trợ."

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói thêm: "Còn nữa, Tiết động chủ, bây giờ không giúp được nữa."

Vương Thái Hư gật đầu: "Tiết động chủ thế nào rồi?"

Đinh Ninh: "Ông ấy muốn tới xem Mân Sơn Kiếm Hội sang năm."

Vương Thái Hư cười khổ.

Đinh Ninh nhìn hắn: "Nhưng tạm thời ngươi cũng không cần tìm người khác, sau Mân Sơn Kiếm Hội năm sau, ta đã có đủ sức nặng rồi."

Vương Thái Hư sững sờ.

Đinh Ninh nói tiếp: "Không phải ý là thực lực tu vi đủ mạnh, mà ý là chỉ cần ta đoạt được vị trí đầu bảng, thì vị trí của ta trong mắt giới Trường Lăng đương nhiên sẽ thay đổi, giống như trong Trường Lăng không ai dám giết An Bão Thạch và Tịnh Lưu Ly."

" Đầu bảng Mân Sơn Kiếm Hội?"

Vương Thái Hư tuy biết mục đích của Đinh Ninh đi vào Bạch Dương Động chính là muốn tham gia Mân Sơn Kiếm Hội, nhưng bây giờ nghe Đinh Ninh nói vậy, vẫn khó mà tin được.

Đinh Ninh nhìn hắn, nhưng không giải thích gì, chỉ nói: "Hôm nay nếu ngươi có rảnh rỗi, tối nhớ tới đón ta."

Đôi mắt mệt mỏi của Vương Thái Hư chợt lấp lánh.

Hắn biết nếu không có nguyên nhân, Đinh Ninh sẽ không nói một câu như vậy, nên hắn không chút do dự: "Được, ta sẽ chờ ngươi ở bên ngoài sơn môn Bạch Dương Động."


Sắp tới cuối năm, đại đa số đệ tử Bạch Dương Động đều đã rời viện, nên vô cùng vắng lặng và yên tĩnh.

Đinh Ninh đi vào gian nhà tranh của mình.

Hắn đóng cửa lại, ngồi lên bồ đoàn, lấy một chai thuốc ra khỏi tay áo, uống cạn nước thuốc màu vàng bên trong.

Hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào trong Thức Niệm.

Dược lực màu vàng vào trong cơ thể rồi tản ra, theo thời gian trôi qua, ngũ tạng của hắn cũng trở nên hơi vàng, phát ra khí tức vô cùng mãnh liệt, giống như chúng đang bốc cháy.

Đám "Tiểu tằm" lại bắt đầu sống lại, nhanh chóng cắn nuốt dược lực, sau đó lại nhả tơ, phun ra những dòng dược lực tinh thuần.

Ngũ khí trong cơ thể trở nên tràn đầy, nhờ Niệm lực điều khiển, những con "Tiểu tằm" hoạt động mãnh liệt, bồ đoàn dưới chân hắn cũng phát ra những âm thanh nhè nhẹ.

Dòng Linh Mạch như giếng bơm nước, bị hút ào ào vào trong người hắn, rót vào trong Khí Hải.

Khí Hải và chân khí do "Tiểu tằm" nhả ra, trở nên sền sệt.

Đinh Ninh tản Niệm lực ra ngoài chung quanh mình.

Cả cơ thể hắn như biến thành một hồ nước nhỏ.

Nếu Nam Cung Thải Thục có được cảm giác giống hắn bây giờ, chắc chắn cô sẽ rất sợ hãi.

Vì trong cảm giác của hắn, là vô số đường cong.

Sắc thái của những đường cong đó, thậm chí phương hướng và tốc độ của nguyên khí bên trong, cũng vô cùng rõ ràng.

Nhưng hắn không bắt mình chờ đợi giống Nam Cung Thải Thục.

Mà đưa Niệm lực của mình nhẹ nhàng truyền vào trong những đường cong.

Nguyên khí trong những đường cong không hề cảm thấy sợ hãi hay kháng cự, mà còn như gặp được bạn tốt, hưng phấn hẳn lên.

Chúng giống như hoan hô, ào ạt nhào tới chào đón, dung hợp với Niệm lực Đinh Ninh, chảy vào trong người hắn, vừa nhảy nhót vừa hăm hở dung hợp với chân khí của hắn.

Giống như chúng đã phải chờ đợi thời khắc này quá lâu.

Vô số quang tinh không ngừng chớp động bên ngoài da thịt Đinh Ninh, tản ra ánh sáng óng ánh sáng bóng.

Quá trình này đối với hầu như tất cả Tu Hành Giả là hoàn toàn không thể khống chế được, giống như tuyết bay trên trời, tuyết muốn rơi to hay nhỏ, đều là ý trời.

Nhưng Đinh Ninh có thể khống chế!

Bên ngoài da có vô số những con tằm mắt thường không nhìn thấy được bò ra, phun ra những sợi tơ mỏng cắm vào trong không khí chung quanh.

Nhờ những sợi tơ mỏng dẫn dắt, những bông tuyết bị kéo xuống, tuyết rơi nhanh và nhiều hơn bình thường, nhất là khi tới gần thân thể hắn.

Chân khí trong cơ thể hắn và Thiên Địa Nguyên Khí dung hợp với nhau, khiến cho tốc độ thay đổi càng lúc càng nhanh.

Cả người hắn như được thắp sáng, toàn thân óng ánh như ngọc thạch.

Tất cả Chân Nguyên dạng khí trong người toàn bộ biến mất, biến thành giọt dạng dịch thể óng ánh, chảy vào Khí Hải.

Cái này chính là Chân Nguyên cảnh.

Hắn phá cảnh, không chỉ như nước chảy thành sông, mà còn giống như nước chưa đến, là đã dự đoán được trước, đào sẵn mương máng, giúp nước chảy càng thêm trôi chảy.

Không hề có thời gian phá cảnh.

Chân khí và thân thể khi ngưng luyện đến Chân Nguyên, là cứ thế phá cảnh.

Trở ngại của Tu Hành Giả, đối với hắn, không hề tồn tại.

Trời đêm đen kịt, giơ tay ra không thấy ngón.

Người sư trưởng Bạch Dương Động đứng chờ ở đầu cầu dây cảm thấy sốt ruột.

Bình thường vào giờ này Đinh Ninh đã đi ra lâu rồi, chẳng lẽ hôm nay gặp phải vấn đề?

Ngay lúc ông định chạy tới nhà tranh, thì cửa nhà tranh bị người đẩy ra.

Thấy Đinh Ninh đi ra, toàn thân óng ánh và sạch sẽ, người sư trưởng Bạch Dương Động không khỏi chấn động.

Cây cầu dây dưới người ông bị khí tức kích động của ông làm cho rung lên, những tấm kim loại đập lách cách vào nhau.


Vương Thái Hư ngồi trong xe ngựa, chờ ngoài cửa Bạch Dương Động.

Từ lúc đưa Đinh Ninh tới đây lúc sáng sớm, cho tới bây giờ hắn chưa hề rời khỏi.

Nghe tới tiếng bước chân quen thuộc, vén rèm xe lên nhìn thấy Đinh Ninh, Vương Thái Hư hoàn toàn ngây người.

Một lúc sau, hắn mới nói được lên câu: "Ta biết hôm nay lại có chuyện bất thường sẽ xảy ra, nhưng không thể ngờ là không tầm thường đến mức này."

"Từ tế kiếm thí luyện đến bây giờ, vẫn còn chưa tới tám tháng."

Đinh Ninh và Vương Thái Hư đều biết là không tới tám tháng.

Nhưng Đinh Ninh hiểu vì sao Vương Thái Hư lại phải nói thành tám tháng.

Vì trong đám tuổi trẻ tài tuấn của Trường Lăng, hai kẻ tu hành nhanh nhất An Bão Thạch và Tịnh Lưu Ly được ghi lại rằng, thời gian từ đệ nhị cảnh Luyện Khí đến đệ tam cảnh Chân Nguyên cảnh chính là tám tháng.

Nên Đinh Ninh hôm nay phá cảnh, đối với khắp cả Trường Lăng, đương nhiên là kỷ lục mới.