Chương 10: Trong bóng tối

Một chiếc xe ngựa bình dị dừng lại trước một lối vào chợ Cá. Tống Thần Thư đôi một chiếc nón tre rộng vành, mặc áo vải gai thô phổ thông nhất Trường Lăng xuống xe, thong thả đi vào chỗ sâu nhất trong chợ Cá.

Kho Kinh Sử vương triều Đại Tần dù cất chưa không ít tu hành điển tịch nhưng ai cũng rõ các điển tịch trọng yếu nhất của Đại Tần đều được dấu ở sâu trong hoàng cung. Vì thế địa vị của quan viên Kho Kinh Sử ở Trường Lăng không hiển hách gì lắm, về cơ bản cũng không tích lũy được bao nhiêu chiến công để nhận được phong thưởng và có cơ hội lên chức.

Nhất là dạng quan đã qua bốn mươi, tóc hai bên mai đã điểm hoa râm như Tống Thần Thư thì càng không thu hút được sự chú ý của bao nhiêu người.

Dù vậy, Tống Thần Thư vẫn luôn cực kỳ cẩn thận.

Bởi vì lão quả thực rất hài lòng với cuộc sống mười năm qua, thậm chí dù không làm chức quan bây giờ mà chỉ riêng việc có thể trở thành một người tu hành cũng đã khiến lão rất thỏa mãn.

Hơn nữa, mấy năm gần đây sau khi có lĩnh ngộ mới với công pháp tu hành của mình, tìm ra được cách thức hỗ trợ bản thân đột phá cảnh giới nhanh hơn, lão làm việc càng thêm phần cẩn thận.

Vô số sự thật chứng minh, trở thành người tu hành sớm hay muộn không quan trọng, quan trọng là thời gian phá cảnh.

Chỉ cần lão có thể thuận lợi đột phá cảnh giới thứ ba trong năm nay để bước vào cảnh giới thứ tư thì thế giới trước mặt lão sẽ bỗng chốc trở nên rộng lớn, vô số điều hứa hẹn mở ra.

Sau khi im lặng đi thẳng đến cuối chợ Cá, lão vẫn không cởi nón rộng vành trên dầu xuống mà khom người men theo một con đường ván gỗ, xuyên qua phía dưới mấy ngôi nhà sàn, đi vào một cầu tàu.

Có một chiếc thuyền buồm đen nhỏ đang đỗ ở cầu tàu này.

Tống Thần Thư chẳng hề mở miệng lấy một lời mà xốc rèm thuyền lên, sải bước vào trong buồng nhỏ trên tàu. Đợi cho rèm sau lưng rủ xuống, lão mới thở phào một hơi, tháo nón tre trên đầu xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Ngoại trừ hai bên tóc mai có chút hoa râm thì lão dưỡng sinh rất tốt, sắc mặt hồng hào, khóe mắt không có một nếp nhăn.

Khi thuyền buồm đen nhỏ bắt đầu chuyển dộng, thân thuyền khẽ đung đưa nhè nhẹ một cách có tiết tấu khiến cho Tống Thần Thư đang ngồi tựa một bên nghỉ ngơi cảm thấy rất thoải mái.

Có điều, không bao lâu sau đó, trong lòng lão bỗng nhiên dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

Lộ tuyến của thuyền nhỏ này dường như hơi khác với bình thường, mà âm thanh huyên náo bốn phía cũng càng lúc càng ít đi, chỉ có tiếng nước chảy là như cũ, chứng tỏ rằng con thuyền này đang tiến đến vùng nước vắng lặng nhất của chợ Cá.

Lão chợt mở to hai mắt ra, nhìn ra ngoài qua khe rèm. Nhìn vào bóng lưng của thằng nhóc mặc áo tơi đang chống thuyền, lão vẫn chưa dám khẳng định nên mới lạnh giọng hỏi: "Vì mực nước hay sao mà lộ tuyến hôm nay có vẻ khác ngày thường?" "Hoàn toàn chính xác không trùng với lộ tuyến ngày thường, có điều không liên quan gì việc mưa to nước dâng cao cả." Đinh Trữ mặc áo tơi đứng đầu thuyền ngừng chống lại, nó xoay người nhìn Tống Thần Thư ở trong thuyền mà nói.

Giọng nói của nó rất bình tĩnh, mang theo chút ý trào phúng cùng thích thú.

Bộ não Tống Thần Thư thoáng nhức nhối.

Lão có thể khẳng định bản thân chưa từng gặp qua tên nhóc có vẻ sáng sủa này, nhưng gương mặt cùng giọng điệu của nó làm lão cảm thấy rất quái dị, bộ dáng như thể cố nhân xa cách đã lâu, rốt cục gặp lại nơi đất khách quê người.

Cảm giác quái dị này khiến lão không nghĩ ngay đến ý định của tên nhóc này mà lại vội vàng muốn biết lai lịch của nó. "Mày là ai? Mày biết tao sao?" Lão cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ hỏi.

Đinh Trữ rất nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Tống Thần Thư, phu xe ở Ty Binh Mã mười bốn năm trước." Sắc mặt Tống Thần Thư dần tái đi. Đây là chuyện cũ mà lão không muốn nhắc tới nhất, càng khiến tâm lý lão chấn động là những chuyện cũ này chỉ có người thân tín nhất với lão mới có thể rõ. "Mày rốt cuộc là ai? Mày muốn làm gì?" Lão mạnh mẽ đè nỗi sợ đang dần lớn lên trong lòng xuống, hỏi.

Đinh Trữ nhìn lão cảm khái, nói khe khẽ: "Ta là chủ một món nợ của ngươi, đến gặp ngươi để đòi nợ cũ." Nghe thấy giọng điệu như thế, lại nhớ đến một ít lời đồn gần đây, tay chân Tống Thần Thư càng thêm lạnh như băng. Lão há to miệng định hỏi thêm chút, dù sao ở lứa tuổi của tên nhóc này cũng không có khả năng có thù cũ gì với mình, chắc chắn sau lưng có kẻ khác sai khiến.

Nhưng lão mới há miệng ra, còn chưa kịp phát ra âm thanh nào thì thiếu niên trước mặt đã hành động rồi.

Trong cơ thể nhìn gầy yếu của Đinh Trữ bỗng tuôn ra một luồng sức mạnh tràn trề. Đầu thuyền đột nhiên cúi xuống, đuôi thuyền nghểnh lên trên, lơ lửng giữa không.

Người nó linh hoạt chui ra khỏi áo tơi rồi lập tức xông vào trong khoảng thuyền nhỏ bé. Vì tốc độ quá nhanh nên áo tơi vẫn lơ lửng giữa không trung như xác ve sầu lột để lại.

Tống Thần Thư đột nhiên nín thở, ngón trỏ và ngón giữa tay phải khép lại, ba ngón tay còn lại hơi cong vào, một luồng chân khí tuôn ra từ đầu ngón trỏ và ngón giữa, trước khi tay của Đinh Trữ chạm vào thân thể của y thì luồng chân khí này đã truyền vào từ sườn của Đinh Trữ một cách rất nhẹ nhàng êm ái.

Thời khắc Đinh Trữ vừa cử động, lão vẫn còn có một lựa chọn khác cho mình.

Lão có thể rời thuyền, dốc sức chạy trốn, đồng thời gây ra báo động thật lớn. Dù sao chợ đen cũng có quy tắc của chợ đen, tất cả các thế lực lớn trong Trường Lăng đều sẽ không cho phép kẻ nào ngang nhiên phá hư luật lệ chốn này.

Có điều trong khoảnh khắc đó, lão đã nhận định Đinh Trữ chỉ mới là người tu hành cảnh giới thứ hai.

Giữa mỗi cảnh giới của người tu hành đều có sự chênh lệch to lớn khó mà vượt qua.

Chân nguyên ở cảnh giới thứ ba chính là kết quả của việc chân khí cô đọng nguyên khí trời đất lại. Điều này thể hiện trên phương diện sức mạnh là sự khác biệt hoàn toàn về bản chất. Huống hồ lão không phải là kẻ mới bước chân vào cảnh giới thứ ba. Chân nguyên lão đã tu luyện đến mức đậm đặc dồi dào, có thể thoát ra cơ thể. Trình độ thượng phẩm tam cảnh như thế có thể khiến chân nguyên có rất nhiều công hiệu thần kỳ lúc đối địch.

Thế nên lão theo tiềm thức cho rằng Đinh Trữ chỉ là mồi câu che mắt mình, hẳn là có người tu hành lợi hại hơn đang ẩn nấp, có thể tung ra một đòn trí mạng bất cứ lúc nào.

Cho nên trong quá trình đưa luồng chân nguyên nhìn có vẻ dịu dàng nhưng ác nghiệt kia vào cơ thể Đinh Trữ, phần lớn sự chú ý của lão không đặt trên người Đinh Trữ mà là ở khoảng âm u bốn phía, hay dưới mặt nước đục ngầu, lầy lội kia.

Có điều lão không làm sao ngờ được rằng kẻ bị tống một luồng chân nguyên kia vào người lại chỉ phát ra một tiếng kêu khẽ, mà cử động của cơ thể nó vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại.

Tay trái của Đinh Trữ làm ra động tác giống hệt như Tống Thần Thư, ngón trỏ và ngón giữa chụm vào làm kiếm, đâm thốc lên trên huyệt Chương Môn giữa ngực và bụng.

Tống Thần thư không thể lý giải vì sao Đinh Trữ có thể chịu đựng được chân nguyên của mình, lão cũng không thể lý giải một đâm này của nó có ý nghĩa gì.

Nhưng chỉ ngay nháy mắt sau đó, cả người lão chợt cứng đờ. "Bộp" một tiếng nhỏ, chiếc áo tơi đầu thuyền lúc này đã rơi xuống, đuôi thềnh nghểnh lên cũng đồng thời rơi xuống, đập ra một vùng bọt nước.

Bên trong Khí Hải trong người lão cũng phát ra một tiếng "Bụp" nhỏ. Chân nguyên vốn đang tự động lưu chuyển bỗng nhiên tung tóe thành vô số dòng nhỏ, giống như vô sô độc xà rất bé bơi đi phân tán khăp các huyệt vị trong cơ thể lão, rồi từ trong máu thịt của lão chảy ra qua da.

Vô số chân nguyên màu đỏ nhỏ như con giun không ngừng vặn vẹo bên ngoài người lão, làm cả căn buồng nhỏ u ám đỏ bừng lên như ở trong mấy chiếc đèn lồng đỏ nhỏ.

Đầu óc Tống Thần Thư trở nên trống rỗng, trong lòng lão dâng lên nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Lão biết một số công pháp tu hành có vài khuyết điểm, nhưng công pháp "Xích Dương Thần Quyết" này của lão rốt cục có khuyết điểm gì thì ngay cả người tu luyện nó là lão cũng không rõ.

Thế mà đối phương chỉ dùng một kiếm chỉ đơn giản như vậy đã làm cho chân nguyên lão lâm vào tinh trạng bùng nổ không thể khống chế, thậm chí ngay cả cơ thể lão cũng bắt đầu không thể khống chế được nữa. Sao có thể như vậy? "Sao mày lại biết được khuyết điểm công pháp của tao? Mày rốt cuộc là ai?" Sau mấy thời gian đờ đẫn trong mấy nhịp thở, cuối cùng lão cũng cố cất lên tiếng. Âm thanh hô hấp hổn hển nghe như tiếng phì phò của một con rắn độc sắp chết. "Nghiêm chỉnh mà nói, Xích Dương Thần Quyết là một công pháp tu hành tuyệt hảo. Chỉ cần có ít vật hỏa độc* làm thuốc bổ trợ là tốc độ tu hành có tăng lên rất nhiều. Cũng vì thế, người tu hành thường từ cảnh giới thứ nhất lên cảnh giới thứ ba phải mất ít nhất hơn hai mươi năm nhưng ngươi chỉ cần một nửa thời gian đã đến." Đinh trữ khẽ thở hổn hển, ngồi xuống đối diện với Tống Thần Thư. Nó nhìn chăm chú vào lão, hai tay không ngừng chạm vào chân nguyên trên người lão. Độc mang tính hỏa "Chỉ tiếc là phương pháp tu hành xuất thân từ Xích Dương Động của vương triều Đại Ngụy này có khuyết điểm rất lớn. Chỉ cần kích thích quá mức khí thận thủy sẽ lập tức dẫn đến chân nguyên triệt để tán loạn. Nguyên do là xưa kia người tu hành triều ta giao chiến với người tu hành Xích Dương Động, vương triều Đại Ngụy, phát hiện mấy chỗ quan trọng trên người bọn họ đều được che bằng đồ bảo hộ đặc biệt. Kế đó Xích Dương Động tàn, sau khi đưa môn công pháp này nhập vào Kho Kinh Sử, triều ta liền phát hiện ra chỗ thiếu sót nên vẫn niêm phong cất nguyên trong kho. Ai ngờ rằng ngươi vừa khéo lại chọn môn công pháp này để tu hành." *Có hai cách hiểu, thứ nhất là chỉ các dịch trong cơ thể, bao gồm: máu, chất nhờn ở khớp...vv; thứ hai là âm dịch ở thận (Nếu thiếu thứ này thì sẽ bị chứng thận âm hư).

Đinh Trữ khẽ nói một mạch, cùng lúc đó ở vị trí tiếp xúc giữa hai tay của nó và chân nguyên trên người Tống Thần Thư cũng không ngừng phát ra âm thanh kỳ quái. Âm thanh này nghe như thể có vô số con tằm đang ngấu nghiến lá dâu. "Cửu Tử Tàm Thần Công!" Tống Thần Thư như thể rốt cuộc đã phát hiện ra một chuyện còn đáng sợ hơn cả tình cảnh lúc này của lão, máu thịt trong cổ họng đều muốn tê liệt hết cả đi. Lão cất lên lời nói khàn khàn với vẻ kinh hãi gần chết: "Mày là truyền nhân của hắn!"