Chương 98: Trước Khi Đàm Phán

Lưu Đại Toàn thầm cay đắng, thịt mỡ trên mặt độn lại với nhau. Nhưng Cảnh Ngôn đã kiên quyết thì Lưu Đại Toàn chỉ đành phái người đưa tin cho Thiên Lang bang.

Lưu Đại Toàn kêu một hộ vệ đến, dặn dò xong hộ vệ lui xuống. Lưu Đại Toàn bất đắc dĩ nhìn Cảnh Ngôn, cười gượng.

Cảnh Ngôn cười khẽ, híp mắt nhìn Lưu Đại Toàn:

- Lưu gia chủ đừng quá lo, ta sẽ cố gắng hết sức giải quyết chuyện này.

Lưu Đại Toàn sốt ruột nói:

- Ha ha, vậy ta không quấy rầy Cảnh Ngôn thiếu gia nghỉ ngơi. Hiểu Nguyệt ở lại đây hầu hạ Cảnh Ngôn thiếu gia, nếu thiếu gia có gì cần ngươi phải làm ngay. Cảnh Ngôn thiếu gia là khách nhân tôn quý nhất. Cảnh Ngôn thiếu gia, ta xin đi ra ngoài trước.

Lưu Đại Toàn cần chuẩn bị cho việc đàm phán ngày mai, tập hợp toàn bộ hộ vệ đến. Nếu ngày mai có đánh nhau ít nhất hộ vệ chống chọi một lúc câu giờ cho Lưu Đại Toàn trốn, mạng sống của Cảnh Ngôn thiếu gia là ưu tiên nhất, dù có thế nào tuyệt đối không thể để Cảnh Ngôn thiếu gia chết tại đây. Lưu Đại Toàn còn phải gói ghém hết những đồ trong nhà có thể mang đi, chuẩn bị tùy thời chuồn đi.

Lưu Hiểu Nguyệt nghe lời phụ thân nói mặt nàng đỏ lựng, cúi đầu không dám nhìn Cảnh Ngôn. Lưu Hiểu Nguyệt có ấn tượng tốt với Cảnh Ngôn, hắn không chỉ là tử đệ của gia tộc lớn, mặt mày thanh tú, trông trẻ tuổi, nếu được đi theo hắn cũng là phúc phận của nàng, có làm thiếp nàng cũng chịu.

Cảnh Ngôn cau mày, xua tay nói:

- Lưu gia chủ, ta không cần bất cứ ai hầu hạ. Trước cuộc đàm phán trưa mai Lưu gia chủ kêu người đến báo cho ta biết là được.

Cảnh Ngôn nói nhẹ nhàng nhưng toát ra khí thế không cho phép phản đối.

Lưu Đại Toàn cáo già nhìn ra Cảnh Ngôn thật sự không muốn Lưu Hiểu Nguyệt cùng mình, gã cảm thấy lạnh lẽo. Không lẽ thiếu gia này không vừa mắt nữ nhi của gã?

Trong đầu suy nghĩ lung tung, ngoài miệng Lưu Đại Toàn nói:

- Ha ha, vậy Hiểu Nguyệt, chúng ta để Cảnh Ngôn thiếu gia nghỉ ngơi đi.

Lưu Hiểu Nguyệt nghe Cảnh Ngôn nói, khuôn mặt đỏ ửng bỗng chốc tái mét. Lưu Hiểu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Ngôn, đôi mắt to tròn trong suốt chất chứa uất ức.

Lưu Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn đứng dậy theo phụ thân Lưu Đại Toàn ra khỏi phòng.

Cảnh Ngôn cũng thấy Lưu Hiểu Nguyệt hình như thích mình, nhưng hắn đang gánh món nợ nặng nề, tu luyện là việc quan trọng nhất hiện giờ, chuyện khác chờ hắn báo thù cho gia gia rồi tính, nên Cảnh Ngôn đành vô tình làm bộ như không thấy.

Ngoài Hắc Phong trấn, trại Thiên Lang bang.

Cứ điểm của Thiên Lang bang không nằm trong Hắc Phong trấn là ở một chỗ cách Hắc Phong trấn mười mấy dặm.

Thiên Lang bang xem như vật khổng lồ trong địa vực này, gia tộc hoặc thế lực bình thường tuyệt đối không dám chọc vào. Trong thế lực này có nhiều võ giả cao cấp, đặc biệt ba vị đương gia càng mạnh, ai nấy có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên. Hèn gì Thiên Lang bang có thể hoành hành Hắc Phong trấn.

Trong một căn phòng xa hoa trong trại, hai nam võ giả sải bước đi tới, hỏi nam nhân đầu trọc ngồi trong phòng:

- Đại ca tìm chúng ta?

Nam nhân đầu trọc tức đại đương gia của Thiên Lang bang, tên Miêu Việt.

Miêu Việt đảo tròng mắt, híp mắt lạnh lùng nói:

- Ừm! Lưu gia đưa tin đến.

Nam nhân áo đen người cao gầy trợn to mắt nói:

- Tên mập Lưu Đại Toàn?

Gã là nhị đương gia tên Hoàng Binh.

Nam nhân áo đỏ tràn ngập khí thế thô bạo quát:

- Hừ! Tên mập đó đúng là chết tiệt, dám chiếm lợi của Thiên Lang bang ta! Đại ca không nên cản ta, theo ta thấy chúng ta nên giết cả nhà Lưu Đại Toàn, chó gà không tha ngay từ một tháng trước!

Người này tên Đan Hùng, tam đương gia của Thiên Lang bang.

Miêu Việt lườm Đan Hùng:

- Tam đệ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần là làm việc phải dùng đầu óc. Tính tình như ngươi dù mạnh đến đâu sớm muộn gì sẽ chết vào tay võ giả càng mạnh hơn. Ta kêu hai người đến là nói cho các ngươi biết thân thích của Lưu gia trong Cảnh gia gia tộc lớn Đông Lâm thành phái người đến, giờ đã vào Lưu gia.

Tam đệ của gã thẳng tính, không chút mưu mẹo, hở chút là đánh giết. Đan Hùng không biết rằng bang phái bây giờ cũng phải dùng đầu óc.

Địa vực Hắc Phong trấn tuy chỉ là một cái trấn nhưng lưng dựa Nguyệt Hoa Sâm Lâm, thường có cường giả đến.

Thiên Lang bang là thế lực khá lớn nhưng nếu chọc vào cường giả cảnh giới Tiên Thiên thì sẽ là tai họa ngập đầu cho cả bang.

Nghe Miêu Việt nói, Hoàng Binh và Đan Hùng biểu tình nghiêm túc.

Miêu Việt tạm dừng rồi nói tiếp, mắt lóe tia sáng độc ác:

- Mới rồi Lưu Đại Toàn phái người đưa tin nói ngay giữa trưa mai hai bên đàm phán, xem nên giải quyết chuyện này thế nào.

Nếu không phải vì Lưu Đại Toàn có họ hàng gia tộc lớn Miêu Việt đã chẳng chờ hơn một tháng qua, gã sớm phái người bắt buộc Lưu gia nhường lại mạch khoáng. Nếu Lưu gia liều mạng quyết không bỏ mạch khoáng thì trực tiếp diệt cả nhà.

Vì trước đó Lưu Đại Toàn thả tin nói đã cầu viện gia tộc lớn Đông Lâm thành và có người sắp đến, bởi vậy Miêu Việt mới nhẫn nhịn cho đến ngày nay. Tuy Miêu Việt không hoàn toàn tin lời Lưu Đại Toàn nói nhưng sợ lỡ đúng thật. Nếu Miêu Việt chẳng thèm quan tâm gì cứ tiêu diệt Lưu gia, gia tộc lớn thật sự phái người đến thì Thiên Lang bang sẽ gặp chuyện không may.

Nghe nói Cảnh gia là một trong những gia tộc lớn nhất Đông Lâm thành.

Miêu Việt tưởng tượng mấy thế lực gia tộc lớn bên Đoan Dương thành, Thiên Lang bang nho nhỏ không thể đối kháng lại vật khổng lồ như vậy. Giờ gia tộc lớn Cảnh gia thật sự phái người đến Hắc Phong trấn, Miêu Việt phải đối ứng thận trọng, xác nhận thân phận của đối phương rồi tính tiếp.

Nhị đương gia Hoàng Binh trầm giọng hỏi:

- Đại ca định làm thế nào?

Dính dáng đến gia tộc lớn thì không thể theo ý mình.

Miêu Việt nói ngay:

- Ta đã phái người đến trấn tìm hiểu tin tức, xem người từ gia tộc lớn đến đây bộ dạng thế nào. Chút nữa nhị đệ phái người đi thông báo Lưu Đại Toàn, kêu họ giữa trưa ngày mai đến trại chúng ta đàm phán.

Hiển nhiên trước khi Hoàng Binh, Đan Hùng tìm đến Miêu Việt đã lên kế hoạch.

Đan Hùng trợn to mắt lớn tiếng hỏi:

- Đại ca, lỡ người Cảnh gia yêu cầu quá đáng không lẽ chúng ta cứ lùi bước nhường nhịn sao? Nếu chúng ta thỏa hiệp thì sau này làm sao lăn lộn trong Hắc Phong trấn?