Chương 161: Người Chặn Cửa Cảnh gia

Vèo!

Trên đồng hoang một bóng xanh nhanh như tia chớp.

Bóng xanh đó là Cảnh Ngôn từ Đoan Dương thành quay về Đông Lâm thành. Đã gần hai mươi ngày từ khi hắn chia tay Lưu Hiểu Nguyệt, Đông Lâm thành đã loáng thoáng trong tầm mắt.

Cảnh Ngôn thường vận dụng Thiên Không Chi Dực chạy đi, nhưng hắn không sốt ruột, khi tiêu hao nhiều nguyên khí hắn sẽ tìm một chỗ sử dụng linh thạch cực phẩm phục hồi nguyên khí.

Lúc đánh chết Cao Nham, Cảnh Ngôn được mấy khối linh thạch cực phẩm trong phủ đệ trưởng trấn. Cảnh Ngôn ở lại phủ thành chủ Đoan Dương thành hơn mười ngày, trong thời gian đó trừ chữa thương ra hắn đi Đệ Nhất Thương Lâu Đoan Dương thành đổi ra nhiều linh thạch cực phẩm.

Vì Cảnh Ngôn có quan hệ với thành chủ, Đệ Nhất Thương Lâu là sản nghiệp của phủ thành chủ nên một vạn khối linh thạch Cảnh Ngôn có thể đổi thành ba khối linh thạch cực phẩm, lời hơn ở Kỳ Trân Hiên Đông Lâm Đệ Nhất Lâu. Linh thạch cực phẩm trong Kỳ Trân Hiên có giá bốn ngàn khối linh thạch bình thường.

Cảnh Ngôn có hơn hai mươi vạn linh thạch bình thường, hắn lấy mười vạn ra mua linh thạch cực phẩm được ba mươi khối.

Nên trong thời gian ngắn Cảnh Ngôn không cần lo linh thạch cực phẩm không đủ dùng.

Gần hai mươi ngày qua tu vi của Cảnh Ngôn liên tục tăng lên, dần đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ đỉnh cao. Cứ tu luyện với tốc độ này thì không lâu sau Cảnh Ngôn có thể thử thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ.

Qua thời gian một tách trà, Cảnh Ngôn đến cổng thành, hắn đứng lại nhìn giây lát.

- Đông Lâm thành!

Cảnh Ngôn rời đi Đông Lâm thành hai, ba tháng. Trước khi đi Cảnh Ngôn có tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên, khi trở về đã là cường giả cảnh giới Tiên Thiên.

Vèo!

Cảnh Ngôn đi vào thành thân hình nhanh nhẹn vô cùng đến gần trạch viện Cảnh gia khu tây.

Cảnh Ngôn đang lao nhanh chợt cau mày:

- A?

Vì Cảnh Ngôn nghe thấy tiếng bàn tán liên quan Cảnh gia.

- Lần này Cảnh gia mất mặt quá, cứ tiếp tục thế này vị trí gia tộc lớn thứ ba Đông Lâm thành sẽ biến động.

- Đúng rồi, không ngờ tử đệ Cảnh gia hèn thế, bị người chặn ngay cửa nhà không dám ló đầu ra.

- Hừ! Cảnh gia? Buồn cười quá, lúc trước nếu không nhờ lão tộc trưởng Cảnh Thiên dẫn dắt Cảnh gia lớn mạnh, đá Thái gia khỏi vị trí gia tộc thứ ba thì Cảnh gia dựa vào cái gì có thể trở thành gia tộc lớn thứ ba Đông Lâm thành?

- Đúng rồi, không chừng Thái gia có thể mượn cơ hội này lại trở thành gia tộc thứ ba.

- . . .

Cảnh Ngôn lao nhanh trên đường lớn, tốc độ quá mau, võ giả thực lực hơi thấp không thấy bóng dáng hắn. Võ giả hơi mạnh chỉ mơ hồ thấy tàn ảnh. Nên đám võ giả xì xầm thảo luận không nhận ra người mới lướt qua họ là Cảnh Ngôn của Cảnh gia.

Đám võ giả có lẽ đã nghe tên Cảnh Ngôn nhưng chưa chắc nhận được mặt hắn.

Cảnh Ngôn nghe tiếng bàn tán, hắn nhướng cao chân mày:

- Chuyện gì đây? Có người chặn cửa Cảnh gia?

Là ai to gan dám chặn cửa Cảnh gia?

Cảnh gia dù gì là gia tộc lớn thứ ba Đông Lâm thành, Triệu gia xếp hạng nhất cũng không thể nghênh ngang làm chuyện như vậy.

Cảnh Ngôn cười lạnh, lòng lạnh băng:

- Không lẽ Triệu gia vì không thể giết ta nên oán giận dùng cách này trút cơn tức?

Triệu gia, chống mắt xem ngươi có thể nhảy nhót đến khi nào!

Cảnh Ngôn lại tăng tốc nhanh như tia chớp lao hướng trạch viện gia tộc ở khu tây.

Trước Cảnh gia dựng lên lôi đài tạm thời, mấy bóng người đứng trên lôi đài nhe răng cười nhìn cửa cái trạch viện Cảnh gia.

Mấy hộ vệ mặc đồng phục đang đứng trước cửa hét to:

- Đám phế vật Cảnh gia không ai dám đi ra sao?

- Ha ha ha! Tử đệ Cảnh gia toàn là thứ phế vật, rùa đen rút đầu!

- Đường đường là gia tộc lớn thứ ba Đông Lâm thành mà không ai có gan sao? Gia tộc như vậy xứng với mấy chữ gia tộc thứ ba?

Mấy hộ vệ này miệng phun lời tục tĩu cố ý vận chuyển nguyên khí đưa thanh âm ra xa, không chỉ trong trạch viện Cảnh gia nghe thấy, võ giả đi đường gần đó cũng nghe được.

Đa số võ giả rảnh rỗi đứng xa vây xem, đa số cười vui xem náo nhiệt.

Mấy người đứng trên lôi đài khá trẻ tuổi, bọn họ híp mắt nhàn nhã, có người phe phẩy quạt.

Võ giả nam mặc trường bào màu trắng phẩy quạt, châm chọc nói:

- Cảnh gia chỉ có thế sao? Ha ha, ta còn tưởng gia tộc lớn thứ ba một thành thị có nội tình mạnh mẽ cỡ nào, giờ xem ra chỉ là một đám phế vật!

Võ giả nam mặc trường bào màu đen tiếp lời:

- Tác Văn nói đúng quá, thế hệ trẻ tử đệ Cảnh gia toàn là phế vật, chẳng ai ra hồn. Ha ha, mấy người chúng ta bày lôi đài mười ngày rồi nhỉ? Trừ ngày đầu tiên có tiểu tử không biết trời cao đất rộng dám ra đây kêu gào hai câu, bị chúng ta trực tiếp đánh tàn phế thì không còn ai dám ra nữa.

Nhiều người biết võ giả nam trường bào màu đen, đó là võ giả thiên tài trẻ tuổi của Triệu gia, Triệu Nhất Phong, cũng là cường giả cảnh giới Tiên Thiên. Nói Triệu Nhất Phong trẻ tuổi chỉ là tương đối, gã đã ba mươi mấy tuổi, đệ tử của Thần Phong học viện một trong ba học viện lớn.

Triệu Nhất Phong nói chuyện với nam nhân áo trắng giọng điệu hơi cung kính, cực kỳ xem trọng đối phương.

Võ giả mặc trường bào đỏ thẫm cười nói:

- Tác Văn huynh đến từ Thần Phong học viện, chắc biết Cảnh gia có tiểu tử tên Cảnh Ngôn? Tiểu tử này từng vào Thần Phong học viện sau đó bị đuổi ra, hắn hơi kỳ lạ. Sau khi bị Thần Phong học viện đuổi học nhiều người cho rằng hắn sẽ rơi xuống đáy vực, hoàn toàn là phế vật. Không ngờ mới không bao lâu hắn lại vươn lên, trong gia tộc đại tái Cảnh gia gần đây với tu vi Võ Đạo cửu trọng thiên đánh bại Cảnh Thiên Long. Cảnh Thiên Long là đệ tử của Hồng Liên học viện, thực lực không tệ.

Tác Văn mặc trường bào màu trắng nhếch mép cười nhạt, châm chọc:

- À, ta biết Cảnh Ngôn, lúc hắn vào Thần Phong học viện hình như mới mười sáu tuổi, xem như một trong vài người nhỏ tuổi nhất vào học Thần Phong học viện trong mấy chục năm nay. Khi đó nhiều người trong Thần Phong học viện xem trọng hắn, ai ngờ hắn liên tục rớt cảnh giới. Ha ha, tiểu tử này chỉ là phế vật, không đáng giá nhắc tới.