Chương 150: Thành Chủ Giáng Lâm

Mặt già biến sắc, Tiền Phong tức giận trừng phía chân trời:

- Hả?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một thất luyện vầng sáng lam quét tới, vang tiếng nổ điếc tai, thất luyện màu lam đánh tan chưởng phong đen của Tiền Phong đánh vào Cảnh Ngôn.

Vèo!

Một bóng dáng váy dài màu lam chậm rãi từ trên trời giáng xuống.

Mọi người lòng rung động:

- Cường giả Đạo Linh cảnh?

Vì chỉ có cường giả Đạo Linh cảnh mới có thể bay trên không trung đoạn ngắn, người tới từ trên trời giáng xuống.

Con ngươi tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà co rút, bản năng kêu lên:

- Thành . . . Thành chủ?

Người mặc váy dài màu lam chính là thành chủ Đoan Dương thành, Bạch Tuyết.

- Sao thành chủ đại nhân đột nhiên đến Ngụy gia?

- Ít thấy thành chủ đại nhân ra mặt, dù là tộc trưởng Tiền gia gia tộc đệ nhất Đoan Dương thành muốn gặp thành chủ đại nhân cũng phải hẹn trước.

- Đúng rồi, tại sao thành chủ đại nhân đến Ngụy gia? Không lẽ nghe nói võ giả Đông Lâm thành đến Ngụy gia gây sự nên tới xem?

- Buồn cười, không thể nào. Trừ phi Cảnh gia Đông Lâm thành xuất binh quy mô lớn càn quét Ngụy gia, nếu không thành chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không ra mặt vì chút chuyện nhỏ này.

- . . .

Người Ngụy gia hay nhân vật cao tầng các gia tộc đều thầm thắc mắc.

Tại sao thành chủ đại nhân mặt ngoài khống chế nguyên Đoan Dương thành đột nhiên lộ mặt ở Ngụy gia?

- Ngụy Lâu Hà kính chào thành chủ đại nhân!

- Tiền Phong kính chào thành chủ!

- . . .

Cường giả cảnh giới Tiên Thiên có mặt đều chào Bạch Tuyết. Các võ giả chưa đến Tiên Thiên thì không có tư cách đi lên nói chuyện với thành chủ Bạch Tuyết.

Trong lòng Tiền Phong rất khó chịu, vì lão đánh ra Độc Sa Chưởng nếu không phải thành chủ ra tay phá hủy công kích giờ Cảnh Ngôn đã chết. Cảnh Ngôn vẫn đang bình an đứng đó.

Tiền Phong thầm tức giận:

- Chết tiệt!

Tiền Phong cúi đầu không dám biểu lộ bất mãn.

Bạch Tuyết không quan tâm mọi người hành lễ, nàng nhìn thẳng Tiền Phong, lạnh lùng hỏi:

- Tiền Phong, mới rồi ta kêu ngươi dừng tay, ngươi điếc sao?

Tiền Phong kinh ngạc kêu lên:

- Hả?

Trước khi thành chủ Bạch Tuyết quát to thì Độc Sa Chưởng ngưng tụ chưởng ấn đã vỗ ra ngoài, dù Tiền Phong muốn ngừng cũng không làm được. Lẽ nào thành chủ Bạch Tuyết không biết chuyện này? Không thể nào, cường giả Đạo Linh cảnh sao có thể không rõ ràng? Vậy tại sao nàng hỏi câu đó?

Tiền Phong ngây người vẻ mặt hoang mang nhìn Bạch Tuyết.

Những người khác cũng khó hiểu, bọn họ biết tính cách thành chủ Bạch Tuyết lạnh lùng cao ngạo, hờ hững với tất cả. Ít ai thấy thành chủ Bạch Tuyết tức giận, giờ nàng mắng thẳng vào mặt Tiền Phong, chẳng chừa cho trưởng lão Tiền gia chút mặt mũi.

Tiền Phong là cường giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh, xếp mười hạng đầu thực lực nguyên Đoan Dương thành. Thành chủ Bạch Tuyết không thèm nể lão, cảm giác cố ý kiếm chuyện.

Ngụy Lâu Hà cau mày thầm nghĩ:

- Không lẽ vì võ giả Đông Lâm thành đến Đoan Dương thành gây sự nên thành Bạch Tuyết Bạch Tuyết bực mình, muốn tự tay đánh chết tiểu súc sinh Cảnh Ngôn? Nên trưởng lão Tiền Phong xuống tay với Cảnh Ngôn đã chọc giận nàng?

Ngụy Lâu Hà không tìm ra lý do khác cho cơn giận của thành chủ Bạch Tuyết.

Đám người Niên Lan tuy khó hiểu nhưng mừng thầm trong bụng.

Mới rồi lão già Tiền Phong bá đạo biết bao, bây giờ ở trước mặt thành chủ ngoan không dám làm trái chút nào. Ha ha, đáng đời!

Khóe môi Niên Lan cong lên nụ cười đắc ý, nàng cố nén không cười ra tiếng.

Nói sao thì Tiền Phong là trưởng lão Tiền gia thân phận cao thượng, bị Bạch Tuyết mắng ngay trước mặt mọi người khiến lão cực kỳ bất mãn.

Tiền Phong khó chịu hỏi ngược lại:

- Thành chủ, chẳng lẽ cách làm của ta có gì không ổn? Ta là trưởng lão Tiền gia đệ nhất gia tộc Đoan Dương thành, tức giận với tiểu tử đến Đoan Dương thành gây sự nên ra tay đánh chết hắn vì muốn bảo vệ uy nghiêm của Đoan Dương thành. Tại sao thành chủ muốn ngăn cản ta đánh chết tiểu tặc này?

Bạch Tuyết lạnh lùng nói:

- Tiền Phong, ta kêu ngươi dừng tay còn cần lý do gì? Ta có lý do của mình, phải giải thích cho ngươi nghe sao?

Nhiệt độ không khí xung quanh bỗng giảm thấp nhiều.

Bạch Tuyết nhìn Tiền Phong chằm chằm:

- Uy nghiêm của Đoan Dương thành cần ngươi bảo vệ?

Ai đều cảm giác được lúc này thành chủ Bạch Tuyết rất bất mãn Tiền Phong.

Bạch Tuyết nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Cảnh Ngôn, có sao không?

Ngữ điệu vẫn lạnh lùng cao ngạo nhưng mọi người xoe tròn mắt, vì họ nghe ra trong ngữ điệu của thành chủ Bạch Tuyết có thành phần quan tâm.

Xảy ra chuyện gì?

Tình huống gì đây?

Thành chủ Bạch Tuyết quan tâm võ giả trẻ Đông Lâm thành này? Không lẽ hai người quen nhau? Nhưng một người là võ giả mười mấy tuổi của Cảnh gia Đông Lâm thành, một người là thành chủ Đoan Dương thành, hai người làm sao có tiếp xúc.

Cảnh Ngôn cười trả lời thành chủ Bạch Tuyết:

- Đa tạ thành chủ đại nhân quan tâm, ta không sao.

Bạch Tuyết nhẹ gật đầu:

- Ừm!

Đến lúc này đồ ngu não rỗng cũng nhìn ra thành chủ Bạch Tuyết không phải muốn giết Cảnh Ngôn mà là cứu hắn. Nếu thành chủ Bạch Tuyết muốn giết Cảnh Ngôn còn hỏi hắn có sao hay không?

Đám người Ngụy gia Ngụy Lâu Hà tim rớt cái bịch.

Mặt già của Tiền Phong càng đặc sắc, lão nhìn thành chủ Bạch Tuyết lại ngó Cảnh Ngôn, đầu óc hỗn loạn.

Bạch Tuyết ngừng một chút rồi hỏi Cảnh Ngôn, giơ ngón tay trắng nõn chỉ Lưu Hiểu Nguyệt ở cạnh Niên Lan:

- Ta mới nghe nói ngươi đến Ngụy gia nên tới xem, đó là người mà ngươi muốn tìm?

Từ lúc Cảnh Ngôn xông vào Ngụy gia đã qua một lúc lâu, đa số người Ngụy gia không rời khỏi diễn võ trường nhưng có đông tử đệ Ngụy gia, hộ vệ, không tránh khỏi số ít ra trạch viện lặng lẽ đưa tin.

Một võ giả trẻ xâm nhập Ngụy gia đòi người, tin tức rất bom tấn. Vì vậy tin tức rất nhanh lan khắp Đoan Dương thành, tự nhiên cũng lọt vào tại thành chủ Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết vừa nghe cái tên Cảnh Ngôn liền nhớ ra, nàng chạy ngay đến.

Cảnh Ngôn nhìn Lưu Hiểu Nguyệt, ngữ điệu bi thương nói:

- Đúng vậy, tên của nàng là Lưu Hiểu Nguyệt, lúc trước bị Ngụy gia bắt nên ta mới đến Ngụy gia.